Vô tâm - Quyển I - Chương 20 - 21

Chương 20

Sau khi về phủ, ta nói với nương việc ta cho Đào Chi
tự do. Nương cười cười, chỉ nói:

“Đào Chi là người của con, con thích làm sao thì
làm, nương không can thiệp.”

Sau khi Lê Tâm nghe nói Đào Chi rời đi thì hơi mất
mát, ta nhìn ra được Lê Tâm bởi vì Đào Chi không từ mà biệt mà rầu rĩ không
vui. Khi Lê Tâm hầu hạ ta cởi áo đi ngủ thì than thở, “Đào Chi thật không có
tình nghĩa gì cả, đi cũng không thèm chào muội một tiếng, hại muội khó chịu
trong lòng.”

Ta hỏi: “Lê Tâm, muội đau lòng à?”

Lê Tâm trả lời rất nhanh: “Dĩ nhiên đau lòng ạ,
dù sao cũng đã chung sống mười năm. Chẳng những đau lòng, mà còn rất tức giận
ạ.”

Ta nghe vậy, hơi trầm mặc, tay xoa ngực, tiếng tim đập
chậm mà mạnh mẽ, giống như bình thường, không vì hành động của Đào Chi mà cảm
thấy đau lòng hay tức giận, thậm chí đến một chút cảm giác cũng không có.

Khi Lê Tâm đốt hương an thần, ta bỗng nhiên nói:
“Không cần đốt, chuẩn bị một vò rượu. Ta muốn qua viện của sư phụ.”

Ta cũng không biết đã hình thành thói quen này từ
khi nào, nhưng cứ khi nào gặp phải nghi ngờ sẽ theo bản năng muốn tìm Thẩm
Hoành. Lê Tâm chuẩn bị cho ta một vò rượu trái cây rất nhanh, ta không cho
Lê Tâm đi theo, chỉ một mình ôm vò rượu đi tới viện của Thẩm Hoành.

Đêm thu hơi lạnh, ta bước nhanh hơn, ôm chặt rượu
trái cây trong lòng.

Trên đường đi qua viện của huynh trưởng, có không ít
gã sai vặt và nha hoàn đang thầm thì rỉ tai nhau bên ngoài. Ta dừng chân một
lát mới đi tới, nhíu mày hỏi:

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Vương gia và Thế tử…” Lời còn chưa dứt, nha hoàn
đang trả lời ta quay đầu lại, thấy ta mà như thấy quỷ, sợ đến mức mặt tái
không còn giọt máu, nàng vội vàng hành lễ, “Quận… Quận chúa vạn phúc.”

Nàng gọi to như vậy, những người còn lại cũng phát
hiện ra ta, đều luống cuống hành lễ với ta, không chờ ta hỏi, tất cả đã nhanh
chóng tản ra, trong sân chỉ còn một mình ta.

Ta thấy đầu óc mờ mịt.

Lúc này, trong viện của huynh trưởng đột nhiên phát
ra tiếng đồ sứ bể tan tành.

“Thằng bất hiếu!”

Ta nghe thấy ba chữ này rõ ràng.

Ta bước tới nhìn coi, trên cửa sổ giấy có bóng hai
người, một người là cha, người còn lại là huynh trưởng.

Việc cha và huynh trưởng cãi nhau cũng không phải
chuyện ngày một ngày hai, ta cũng không thấy kinh ngạc, đang nghĩ thầm có
nên đi vào khuyên nhủ hay không thì “chát” một tiếng, rõ ràng là tiếng tát
vang dội.

“Tao sinh mày ra làm gì!” Là tiếng tức giận
đến khó thở của cha.

“Con do nương sinh.”

“Mày…”

Ta suy nghĩ, cha và huynh trưởng cãi nhau ta không
nên gia nhập. Nếu cha muốn nện huynh trưởng bằng nghiên mực, ngộ nhỡ không cẩn
thận nện trúng ta, vậy cũng quá oan rồi. Ta dừng ý nghĩ khuyên can lại, ôm
rượu rời khỏi viện của huynh trưởng.

Dù sao huynh trưởng và cha bất hòa cũng không phải
chuyện ba ngày hai ngày, bọn họ gây lộn cũng là chuyện vô bổ. Xét đến cùng,
mọi chuyện đều do Tam hoàng tử và Thái tử. Tân hoàng một ngày chưa lập,
chắc cha và huynh trưởng còn phải tiếp tục ồn ào.

Nương cũng không tới khuyên, con gái như ta càng
không cần đi vào.

Chẳng qua… hình như có cái gì đó không đúng.

Giờ này, sao cha lại ở trong phòng huynh trưởng? Nếu
nói cha đứng bên Tam hoàng tử, mà huynh trưởng lại đứng bên Thái tử, hai người
đều là tâm phúc của hai vị Hoàng tử, tuy nói là cha con, nhưng lập trường không
giống nhau, hai người hẳn nên kiêng kị mới phải.

Ta trái lo phải nghĩ, nghĩ đến nát óc cũng không
nghĩ ra nguyên do tại sao, đành phải quăng ra sau đầu.

Trong viện của Thẩm Hoành còn đốt đèn, ngoài cửa
cũng không có gã sai vặt nào trông coi. Ta bước tới, tay rảnh gõ cửa. Rất lâu
không có ai lên tiếng trả lời, ta hơi giật mình, chẳng lẽ sư phụ đi vắng?

Nhưng trong phòng vẫn đang đốt đèn mà.

Ta suy nghĩ một lúc, cuối cùng đẩy cửa vào.

Hơi nước bốc mù mịt sau tấm bình phong vẽ hạc
trắng, tiếng nước được múc lên róc rách, giọng Thẩm Hoành thản nhiên
truyền tới, “Xoa bóp vai giúp ta.”

Bóp vai? Bóp vai cho Thẩm Hoành đang không mặc y
phục?

Trong đầu ta lập tức nghĩ đến trước kia trong Tần
Lâu Sở Quán, lúc nhìn thấy hoa khôi cùng một nam tử đang quấn lấy nhau
trong thùng tắm[72] như uyên ương nghịch nước, ta chớp chớp mắt,
nuốt một ngụm nước bọt. Bản Quận chúa thích mĩ nhân, Thẩm Hoành là mĩ nhân,
mà còn là sư phụ của ta, dù lỡ nhìn thấy cái gì không nên nhìn chắc cũng
không sao…

[72]
Thùng tắm: thùng làm từ gỗ.

Hơn nữa, ta thân là đồ đệ của sư phụ, cũng nên hầu
hạ sư phụ.

Ta bước tới, đi vào phía sau tấm bình phong.

Thẩm Hoành gác hai tay lên thùng tắm, để lộ bả
vai, da Thẩm Hoành trắng như ngà voi, trong sương mù lại có vẻ quốc sắc
thiên hương[73]. Ta đặt rượu trái cây trong lòng xuống, nhớ lại
khi còn bé đã bóp vai cho huynh trưởng như nào, rồi vươn tay đặt lên hai bờ
vai bóng loáng của Thẩm Hoành.

[73]
Quốc sắc thiên hương: dùng để hình dung người vô cùng xinh đẹp tuyệt
trần.

Còn chưa bắt đầu xoa bóp, ta đã cảm thấy người Thẩm
Hoành cứng đờ, hắn cũng không quay đầu lại, “… A Uyển?”

Ta nói: “Là con, sư phụ.”

Thẩm Hoành quay đầu lại, nước trong thùng rất trong,
ánh mắt của ta vô tình liếc tới hai điểm đỏ trước ngực Thẩm Hoành. Sư phụ cũng
như huynh trưởng, toàn thân huynh trưởng từ trên xuống dưới có chỗ nào ta
chưa thấy chứ, thình thịch thình thịch tiếng tim đập chậm lại.

“A Thanh đâu?”

A Thanh là gã sai vặt trong viện này, ta đã thấy vài
lần, hơi mơ hồ, thường ngủ gà ngủ gật. Ta nói:

“Lúc con đi vào đã không thấy hắn. Chắc đang ngủ
ạ.”

Trên mặt Thẩm Hoành cũng không có vẻ xấu hổ, cũng
không có gì không ổn, mà rất ngay thẳng. Hắn bình tĩnh nhìn rượu trái cây
dưới chân ta, cười hỏi:

“Tìm sư phụ uống rượu?”

Ta sợ Thẩm Hoành không cho ta uống, vội nói: “Là rượu
trái cây, không có mùi rượu đâu ạ.”

Thẩm Hoành nói: “A Uyển chờ một lát, ta mặc y phục
xong rồi uống.”

Ta nói “Dạ,” khi vừa rời đi, chợt nghe thấy tiếng
vang rất nhỏ trong không trung, cùng với một tiếng “A Uyển” đầy sốt ruột của
Thẩm Hoành, ngay sau đó cổ tay truyền đến một lực đạo, ta chỉ thấy trước mắt trời
đất nghiêng chuyển, ừng ực ừng ực, mũi miệng đã bị vào không ít nước.

“Ưm…”

Ta không biết bơi, chỉ biết vùng vẫy dưới thùng tắm,
cũng không biết đụng vào cái gì, mềm mềm, rất có tính đàn hồi. Nhưng mà rất
nhanh, ta lại có thể hô hấp lần nữa, ta thở hổn hển toàn thân vô lực bám vào
người Thẩm Hoành, ho khan vài cái, mới hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Hoành nửa ôm ta, “Vừa rồi có thích khách.”

Ta nghe xong, mắt trợn to, nhìn kĩ chung quanh,
nơi nơi đều là phi tiêu năm cạnh, nói vậy ban nãy ta trốn ở trong nước, Thẩm
Hoành đã đối phó đám ám khí như mưa xối xả.

Ta hỏi: “Thích khách muốn giết ai? Là người hay
con?”

Ta trầm ngâm nói: “Hẳn không phải muốn giết con, giết
con không cần dùng nhiều ám khí như vậy. Mà con tới chỗ sư phụ cũng do nhất
thời nổi hứng, thích khách tuyệt đối sẽ không nghĩ đến. Chẳng qua… vì sao phải
ám sát sư phụ? Hay sư phụ đã gây thù ở ngoài?”

“Ta sẽ tra rõ, A Uyển
đừng lo.”

Ban nãy mắt ta ngâm
trong nước nên cảm thấy hơi cay, ta vừa định dụi mắt, Thẩm Hoành đã nắm tay
ta, nói:

“Đừng dụi, không tốt
cho mắt. Nhịn một chút.”

Ta nói: “Nhưng khó
chịu lắm.”

Thẩm Hoành dịu
dàng dỗ: “Ta thổi giúp con, đừng dụi.” Nói xong, Thẩm Hoành rất cẩn thận
thổi vài hơi vào mắt ta.

Ta gắng sức chớp
mắt, có nước mắt chảy ra, chảy qua con mắt khô khan, lập tức dễ chịu hơn
hẳn.

Ta nói: “Cảm ơn sư
phụ.”

Ta cũng chưa ý thức
được ta với Thẩm Hoành đang trong tư thế mập mờ, cho đến khi “bùm” một tiếng,
ta nhìn thấy A Thanh vứt thùng nước trong tay xuống, vẻ mặt hoảng hốt lo
sợ chạy ra ngoài, ta mới khẽ ho khan vài tiếng.

Nhưng Thẩm Hoành
cũng không thả ta ra, chỉ hỏi: “Cổ họng khó chịu à?”

Ta lại khụ một tiếng,
nói: “Không có, sư phụ người nên thả con ra.”

Thẩm Hoành thoạt
nhìn có chút lưu luyến, nhưng cuối cùng cũng thả ra, ta đứng thẳng, nói:

“Nguy rồi, vừa nãy
A Thanh nhìn thấy hai chúng ta như vậy, chắc chắn sẽ hiểu lầm, ngày mai trong
phủ nhất định sẽ có không ít lời ra tiếng vào. Nếu nương nghe thấy, nhất định
sẽ nói con thất lễ.”

Ta chuẩn bị bước ra
khỏi thùng tắm, chỉ là ta cũng không ngờ đáy thùng tắm lại trơn như vậy, ta giẫm
xuống, cả người lại bổ nhào lên người Thẩm Hoành lần nữa. Thùng tắm này vừa mới
trải qua một trận tập kích nên không chịu nổi sự va chạm này, nhoáng một cái
các tấm ván gỗ đã rời rạc rơi vỡ tứ tung, nước tràn hết ra ngoài.

Trên người Thẩm
Hoành chỉ có một cái tiết khố[74], mà ta lại toàn thân ướt đẫm ngã
lên người hắn. Không khéo chính là, môi của ta vừa vặn đè lên môi Thẩm Hoành.
Môi Thẩm Hoành hơi lạnh, có mùi vị rất dễ chịu, ta vô ý thức lè lưỡi liếm liếm,
vui mừng nói:

“Sư phụ, người vừa
mới uống rượu nho!”

[74] Tiết khố: quần lót người xưa hay dùng.

Lại “bùm” tiếng
nữa, ta lần nữa nhìn thấy A Thanh vứt thùng nước trong tay xuống rồi lại
hoảng hốt lo sợ chạy ra ngoài.

Đôi mắt Thẩm Hoành
sâu thẳm, như chứa cả bầu trời, cánh tay ôm eo ta nóng hổi, giọng khàn
khàn gọi:

“A Uyển.”

Ta khôi phục tinh
thần, ý thức được chuyện vừa rồi hơi không ổn. Ta từ trên người Thẩm Hoành
đứng dậy, xin lỗi hắn.

Thẩm Hoành hỏi ta:
“Sao A Uyển lại xin lỗi?”

Ta sờ sờ mũi, “Vừa
nãy con không nên làm như vậy, trên sách nói chuyện này chỉ tình nhân mới có thể
làm. Con và sư phụ không phải tình nhân, không thể làm chuyện như vậy.”

Thẩm Hoành cũng cười
thành tiếng, hỏi: “Con xem từ sách nào?”

Ta nghĩ nghĩ,
“Trong thoại bản đều viết như vậy.”

“Thoại bản viết
như vậy mà con cũng tin?”

Ta nói: “Nương cũng
nói, chuyện này chỉ có thể làm với phu quân của con.”

Thẩm Hoành khẽ vuốt
môi dưới, ta bỗng dưng nhớ tới vị ngọt ban nãy, trong lòng không khỏi có chút rộn
rạo. Mùi vị hôn môi thật tuyệt, chẳng trách mọi người trong Tần Lâu Sở Quán
đều thích ôm ấp hôn tới hôn lui.

Nương nói chỉ có thể
làm với phu quân tương lai, nhưng ta thấy cô nương ở Tần Lâu Sở Quán hôm nay
hôn nam tử này, ngày mai lại hôn nam tử khác…

Ta nói: “Kì thực
con cũng không hiểu lắm…” Ta nghiêm túc hỏi Thẩm Hoành, “Sư phụ, rốt cuộc nên
làm với ai ạ?”

Thẩm Hoành khẽ ho
một tiếng, ánh mắt dần thâm thúy.

Hắn nói: “Vương phi
nói không sai, nhưng cũng không đúng hết. Chuyện này trừ phu quân của A Uyển
ra, còn có thể làm với sư phụ. A Uyển cũng không được tìm những người khác. Nếu
sau này A Uyển muốn…” Thẩm Hoành dừng một chút, mới nhỏ giọng nói, “Tìm
sư phụ là được rồi.”

Cha nói nghe sư phụ
nhất định không sai.

Ta trịnh trọng gật
đầu, “Sư phụ, sau này con có nhu cầu, sẽ tới tìm người.”

Thẩm Hoành ho khan
vài tiếng, thần sắc có vẻ phức tạp, nhưng rất nhanh lại trở nên kiên định, hắn
nói: “Y phục con ướt rồi, thay bộ khác đi.” Thẩm Hoành kéo áo bào từ trên bình
phong xuống, khoác lên người. Giây lát sau, không biết hắn lấy đâu ra một bộ y
phục màu xanh biếc, “Thay đỡ đi.”

Ta hơi sững sờ, sao
trong phòng Thẩm Hoành lại có y phục của con gái?

Thẩm Hoành lại nói:
“Là đồ mới, mấy ngày trước đi ngang tiệm y phục vừa vặn nhìn thấy, cảm thấy
thích hợp với con liền mua. Bây giờ đúng là có đất dụng võ, đừng lo lắng,
nhanh thay đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh mất.”

Khi ta đổi lại xiêm
y rồi đi ra ngoài, thần sắc Thẩm Hoành nhu hòa, ta dang hai tay nhìn trái
nhìn phải, kinh ngạc nói:

“Sư phụ, mắt người chuẩn thật, đúng là số đo của
con, không rộng không chật, may thật vừa vặn.”

Ý cười trong mắt Thẩm Hoành như ánh trăng bên
ngoài.

Tác giả: A a a a, tôi thích tình tiết cẩu
huyết kiểu này nhất.

Chương 21

Trên mặt đất hỗn độn một đống, rượu trái cây ta ôm tới
cũng vãi đầy mặt đất. Ta hơi tiếc nuối, sớm biết vậy đã dặn Lê Tâm chuẩn bị
thêm một vò nữa rồi. Khi Thẩm Hoành thay xiêm y sạch rồi đi ra ngoài, trong
tay đã cầm thêm vò rượu.

Ta ngước mắt nhìn, ánh mắt lập tức sáng ngời, “Sư
phụ, là rượu nho hả?”

Nhớ lại mùi rượu nho trên môi Thẩm Hoành lúc nãy,
con sâu rượu trong bụng ta nhất thời trỗi dậy, nhảy qua đống lộn xộn trên mặt
đất, nhảy đến trước mặt Thẩm Hoành, sáp lại gần rồi ngửi, đúng là mùi ngọt
này.

Ta kích động nói: “Đúng lúc bên ngoài trăng sáng,
chúng ta ra ngoài sân nha.”

“Đợi đã.” Thẩm Hoành đưa rượu nho trong lòng cho
ta, tiện tay cầm áo choàng sạch khoác lên người ta, một loạt động tác, Thẩm
Hoành làm cực kì tự nhiên, như đã làm vô số lần rồi.

“Bên ngoài lạnh.” Thẩm Hoành lại nhét lò sưởi tay
cho ta.

Khóe miệng của ta run lên, nói: “Sư phụ, bây giờ là
mùa thu đó!”

Thẩm Hoành kiên trì nói: “Người con không tốt, vẫn
nên ôm vào.”

“Người con tốt lắm rồi mà.” Tuy than thở vài
câu, nhưng ta vẫn nghe lời Thẩm Hoành. Cùng Thẩm Hoành ra ngoài đi dạo, vừa
vặn gặp A Thanh đang chuẩn bị tiến vào. Ánh mắt quỷ dị của A Thanh đảo quanh
người ta và Thẩm Hoành, cuối cùng hắn nuốt nuốt nước miếng, “… Quận… Quận
chúa…”

Ta nghĩ thầm thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện,
liền nói: “Lúc nãy ngươi không thấy gì cả.”

Ta không thèm để ý mấy lời đồn nhảm, ta chỉ sợ
nương nói ta thôi.

A Thanh điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc.

Ta hài lòng gật đầu, “Rất tốt.” Thẩm Hoành nói với
A Thanh: “Trong phòng hơi bừa bộn, ngươi đi dọn dẹp đi. Dọn dẹp xong thì đi
nghỉ ngơi, không cần canh giữ ở đây.”

Chẳng biết A Thanh đang nghĩ gì trong đầu, mà ánh mắt
lại sợ hãi, gương mặt lại ửng hồng.

Ta cùng Thẩm Hoành đi tới bàn đá cẩm thạch dưới tàng
cây, ta ôm lò sưởi tay, nói nhỏ:

“Sư phụ, gã sai vặt này của người thật cổ quái.”

Thẩm Hoành cười nói: “Hắn xưa nay đã vậy rồi, A Uyển
không cần để ý.”

Sau khi uống vài chén rượu nho với Thẩm Hoành, Thẩm
Hoành mới hỏi ta: “A Uyển có tâm sự?”

Thẩm Hoành đúng là hoả nhãn kim tinh, ta ôm hai má
hỏi: “Sư phụ, nếu người bị một người thân thiết nhiều năm phản bội thì người
sẽ tức giận chứ? Tức giận nhiều đến mức đau lòng chứ?”

Thẩm Hoành trầm ngâm chốc lát, nói: “Nếu người đó
thật sự làm chuyện không thể tha thứ thì chẳng việc gì phải tức giận.
Cùng lắm là trách mình không có mắt nhìn người.” Thẩm Hoành nhìn ta, “Đào
Chi là người của Thái tử?”

Ta gật đầu. Nói chuyện với sư phụ quả nhiên thoải
mái, ta còn chưa nói, hắn đã hiểu. Ta lại nói:

“Sư phụ, Đào Chi nói con vô tâm vô tình. Con vốn
không tin, nhưng ngẫm nghĩ lại cũng thấy Đào Chi nói đúng. Con quen
biết Dịch Phong mấy năm, hắn nói muốn cắt đứt quan hệ với con, lúc cắt đứt
còn nói mấy lời con chẳng hiểu nổi, lúc ấy, con chỉ thấy tiếc vì không
thể nghe Dịch Phong đàn nữa, nhưng sau đó Dịch Phong lại nói người còn đàn
hay hơn hắn, con liền một chút tiếc nuối đó cũng không còn nữa. Lúc ấy,
Đào Chi còn hỏi con, tình bạn nhiều năm như vậy, nói cắt liền cắt, thật sự
không buồn tí nào à?”

Thẩm Hoành lắng nghe ta nói, sắc mặt khá bình tĩnh.

Ta nhấp một ngụm rượu nho, tiếp tục nói: “Bây giờ
nghĩ lại, con thật sự từ đầu tới cuối ngay cả chút buồn bã cũng không có.
Đào Chi phản bội rời đi, con cũng chẳng thấy gì. Con cảm thấy, dù là Dịch
Phong cũng được hay Đào Chi cũng thế, con cũng nên có cảm xúc, nên có sự
thay đổi tình cảm mới phải. Nhưng con không có. Sư phụ, có lẽ con thật sự là
người vô tâm.”

Nhớ tới biểu cảm của cha nương và huynh trưởng
khi ta nhắc tới chữ tình, ta bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Sư phụ, chuyện năm đó
Liễu Không đại sư nói với nương chắc chắn không liên quan đến việc lập
gia đình.” Ta yên lặng nhìn Thẩm Hoành, “Sư phụ, người đừng gạt con nữa,
năm đó Liễu Không đại sư có phải đã nói con sinh ra đã là người vô tâm?
Nên con mới ngu dốt chuyện tình cảm như vậy, dù con có cố gắng học
tập đến đâu cũng không hiểu được.”

Thẩm Hoành im lặng hồi lâu, mới than nhẹ một tiếng,
nói: “Phải.”

Lòng ta run lên.

Thẩm Hoành lại nói: “Nhưng chuyện này có quan hệ
gì? A Uyển, con không hiểu ta liền dạy cho con hiểu, cho dù con cả đời cũng
không hiểu, ta cũng dạy con cả đời. Với lại, vô tâm với con cũng không phải
chuyện xấu. Vô tâm thì không có tình, con sẽ không bao giờ bị tổn thương
nữa.”

Giờ này khắc này, ta bỗng nhiên nhớ tới giấc mộng
đã quấn ta mười sáu năm qua.

Nữ tử trong mộng cũng kêu A Uyển, dưới bầu trời
nhuốm đầy màu máu, nàng oán hận nói:

“Nếu có kiếp sau, A Uyển cũng muốn làm người vô
tâm, vô tâm thì không có tình, vô tình sẽ không còn đau lòng nữa.”

Dường như có hình ảnh sinh động được hiện ra.

Nếu nói Tư Mã Cẩn Du là Tần Mộc Viễn, vậy… Thẩm
Yến là ai?

Ta kinh ngạc nhìn Thẩm Hoành.

Hắn bỗng nhiên đến gần ta, rồi nhẹ giọng nói: “A Uyển,
không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, sư phụ sẽ giúp con giải quyết phiền não.
Con muốn cái gì, sư phụ sẽ cho con cái đó.”

Đêm qua, ta uống không ít rượu, say mất, cuối cùng
về viện của mình thế nào cũng không nhớ rõ. Khi tỉnh lại thì mặt trời đã
lên cao. Lê Tâm đang hầu hạ bên giường, thấy ta tỉnh lại liền bưng đến một
chén canh giải rượu.

Khi ta đang uống thì Lê Tâm cười tủm tỉm nói: “Đêm
qua là Thẩm công tử đưa Quận chúa về ạ.” Hơi hơi dừng lại, Lê Tâm nhìn ta,
nhỏ giọng nói: “Quận chúa, hiện tại toàn bộ Vương phủ đều đang bàn tán
chuyện người đêm qua sắc tâm nổi dậy, bổ nhào vào Thẩm công tử đang tắm…”

Phụt…

Canh giải rượu bị phun ra ngoài, ta bị sặc
mạnh, “Cái gì?”

Lê Tâm nói: “Quận chúa, chắc người không biết chứ
miệng của A Thanh lớn nhất Vương phủ đó, đừng nhìn vẻ mặt luôn mơ hồ của hắn,
mấy chuyện này vào miệng hắn là không giữ được đâu.”

Ta thầm kêu không xong rồi, nhận khăn lau miệng Lê
Tâm đưa, hỏi: “Nương tới chưa?”

“Chưa tới ạ.”

“Cha đâu?”

“Cũng chưa tới ạ.”

“Vậy… huynh trưởng của ta đâu?”

Lê Tâm thở dài một cái, “Quận chúa, người dậy
trễ nên đã bỏ lỡ một việc. Bây giờ chắc không ai để ý đến chuyện của
người nữa đâu. Sáng sớm hôm nay, sau khi hạ triều, Vương gia và Thế tử gia
liền ầm ĩ một trận lớn, Thế tử gia nói muốn ra ngoài tự lập môn hộ ạ.”

Ta khiếp sợ hỏi: “Đã ra ngoài chưa?”

Lê Tâm gật đầu, “Thái tử điện hạ thưởng cho Thế tử
gia một tòa phủ đệ có sẵn, nửa canh giờ trước, Thế tử gia đã dọn qua rồi.
Vương gia tức giận đến té xỉu, Vương phi khóc sưng cả mắt. Hiện giờ Vương phủ
rối loạn cả lên, Quận chúa có thể yên tâm, so với chuyện của Thế tử gia,
chuyện hoang đường đêm qua của người không là gì đâu.”

Ta cực kì kinh ngạc.
Cứ nghĩ cha và huynh trưởng sẽ vẫn ồn ào đến khi tân hoàng đăng cơ, không
ngờ hôm nay huynh trưởng đã ra ngoài tự lập môn hộ.

Ta hỏi: “Nương
đang ở đâu?”

Lê Tâm trả lời:
“Sau khi Vương gia té xỉu, Thẩm công tử liền đi qua xem. Chắc bây giờ Vương
phi đang ở bên Vương gia ạ.”

Ta vội rửa mặt chải
đầu rồi chạy nhanh qua đó. Còn chưa bước vào viện của cha nương, đã gặp Thẩm
Hoành đang bước ra. Ta hỏi:

“Cha sao rồi ạ?”

Thẩm Hoành nói:
“Cũng không sao, chỉ là nhất thời nóng giận làm đau đầu. Hết giận liền
không sao.”

Ta gật gật đầu, khi
chuẩn bị đi vào thì Thẩm Hoành lại kéo ta lại, hắn nói: “Vương gia và Vương
phi cần yên tĩnh một chút.”

Ta nhìn sắc mặt
bình tĩnh, tuyệt không hoảng loạn của Thẩm Hoành. Xem ra việc này cũng không
nghiêm trọng như ta tưởng. Ta kéo Thẩm Hoành vào một góc nhỏ hẻo lánh,
“Sư phụ, con cảm thấy việc này hơi kì quái. Con hiểu huynh trưởng, dù huynh
ấy có giận, cha có nóng hơn nữa thì huynh ấy cũng sẽ không làm ra chuyện
tự lập môn hộ.”

Thẩm Hoành mỉm cười,
“Vậy A Uyển cảm thấy việc kì quái này do đâu?”

Nhìn nét mặt của
Thẩm Hoành, ta càng cảm thấy phán đoán của ta chính xác, ta thử thăm dò
hỏi:

“Hay cha và huynh
trưởng đang diễn khổ nhục kế?”

Thẩm Hoành gật
đầu.

“Vương gia và Thế
tử đều là người tâm phúc của hai vị Hoàng tử, nhưng vì là quan hệ cha con,
nên Thái tử và Tam hoàng tử đều có chút cố kị. Nếu Vương gia và Thế tử
muốn chiếm được niềm tin tuyệt đối của hai vị Hoàng tử, thì đoạn tuyệt
quan hệ là cách rõ ràng lưu loát nhất. Hoàng đế Nam Triều không sống được
lâu nữa, màn khổ nhục kế này cũng không diễn lâu đâu, A Uyển cứ yên tâm.”

Ta nói: “Sư phụ,
người thật lợi hại.” Ngay cả Hoàng đế không sống được lâu nữa cũng
biết, đúng là cao nhân mà.

Thẩm Hoành sờ sờ đầu
ta, ta cũng để hắn sờ, mấy ngày nay bị Thẩm Hoành sờ riết cũng thành thói
quen. Hắn lại cười nói:

“Nhưng A Uyển phải
nhớ kĩ, chớ để lộ chân tướng trước mặt người ngoài.”

“Con biết mà.” Ở
trước mặt người ngoài phải giả vờ tức giận mới được.

Chà, bây giờ
huynh trưởng đã chuyển ra ngoài tự lập môn hộ, như vậy người làm muội muội
như ta cũng nên hổn hển lao ra ồn ào với huynh trưởng một trận, sau đó khóc
chạy về Vương phủ mới phải. Ta nói:

“Sư phụ, con ra
ngoài một chuyến.”

Thẩm Hoành nói: “Cẩn
thận mọi chuyện.”

Tới chỗ huynh trưởng
diễn kịch, rồi tiện thể tới chỗ Tư Mã Cẩn Du gây ầm ĩ, tỏ vẻ ta là
Bình Nguyệt Quận chúa không hiểu chuyện, thuận tiện trả lại trâm phỉ thúy khắc
hoa cho Tư Mã Cẩn Du, rồi giải thích cho hắn chuyện kiếp trước là kiếp trước,
kiếp này là kiếp này, Tần Mộc Viễn cũng thế, Tư Mã Cẩn Du cũng vậy, đều
không có quan hệ gì với Tiêu Uyển ta.

Ta vào phòng bếp
cắt tỏi sống, nước mắt rơi ào ào, ta làm ra vẻ tức giận chạy ra khỏi
Vương phủ.

Lê Tâm cũng không
biết chuyện, nhưng thấy bộ dạng này của ta, liền vội đến mức vừa đuổi
theo vừa kêu:

“Quận chúa Quận
chúa!”

Ta hỏi: “Phủ đệ
của huynh trưởng ta ở đâu?”

Lê Tâm thở hồng hộc
nói: “Quận chúa đừng vội Quận chúa đừng vội, từ từ nói chuyện ạ.”

Ta nhíu mày nói:
“Nói mau.”

Lê Tâm chỉ chỉ ngã
tư đường bên cạnh, ta lại bắt đầu chạy như điên, mãi đến khi thấy một tòa
phủ đệ còn chưa kịp treo hoành phi thì mới dừng chân lại, gã sai vặt
trông cửa hình như muốn chặn ta lại, ta ngang ngược nói:

“Mắt chó bị mù
à, bản Quận chúa mà cũng dám chặn hả?”

Ta cảm khái trong
lòng, bản Quận chúa điêu ngoa cũng giống đấy chứ.

Gã sai vặt bị ta hù
sợ, ta hừ một tiếng, vọt thẳng vào, sau lưng là Lê Tâm vừa chạy vừa thở
hổn hền không ngừng. Khi ta thấy huynh trưởng, cũng không nhìn hạ nhân ở
chung quanh mà lập tức căng họng:

“Huynh trưởng, uổng
công muội kính huynh tôn huynh, kết quả huynh lại làm chuyện bất hiếu
như vậy. Cha nương nuôi huynh hơn hai mươi năm, vậy mà chỉ vì lòng trung
thành, đến hiếu đạo huynh cũng không cần sao? Đến đứa muội muội này huynh
cũng không cần sao?”

Củ tỏi lúc nãy
thật lợi hại, ta chạy lâu như vậy mà vẫn còn nồng làm nước mắt ta cứ chảy
ròng ròng.

Đôi mắt ta đẫm
lệ, ngón tay run run chỉ vào huynh trưởng đang im lặng.

“Từ hôm nay trở đi,
Tiêu Uyển ta coi như không có người huynh trưởng này!”

Ta giậm chân một cái, lệ rơi đầy mặt chuẩn bị về
Vương phủ. Không ngờ có tiếng vỗ tay vang lên, Tư Mã Cẩn Du từ trong núi giả
đi ra, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt phượng là vẻ lười biếng, hắn
dựa vào núi đá, mày dài nhướn lên.

“A Uyển, ta chờ
nàng đã lâu.”

Ta nhớ đến Tần
Mộc Viễn trong mộng, khi hắn ôm xác Tạ Uyển cũng là thần sắc như vậy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3