Vô tâm - Quyển I - Chương 18 - 19
Chương 18
A Phù là hộ vệ của
ta, bản lĩnh không tồi, là một người trầm tĩnh, luôn theo sát ta từ xa.
Ta thường quên mất sự tồn tại của người này. Sau khi Thẩm Hoành làm sư
phụ của ta, A Phù càng không có đất dụng võ.
Sau khi ăn sáng
xong, ta liền cho Đào Chi và Lê Tâm lui xuống, một mình nghỉ ngơi trong đình
nghỉ mát của Vương phủ.
A Phù mặc áo đen,
đứng dưới cây đại thụ đang rụng lá, thẳng người, bàn tay đặt trên vỏ kiếm,
ánh mắt cảnh giác như tùy thời tùy khắc đều có thể rút kiếm ra.
Ta vẫy tay gọi
hắn.
“Ta có nhiệm vụ
giao cho ngươi.” Ý bảo hắn cúi đầu xuống, ta nhỏ giọng nói: “Ngươi không cần
đi theo ta nữa, mà hãy đi theo Đào Chi, nhớ đừng để nàng phát hiện. Nàng mỗi
ngày đi đâu đều phải báo cho ta biết.”
“Dạ, Quận chúa.”
Vài ngày trước,
ta cố tình thưởng hương liệu cho Đào Chi và Lê Tâm, để xem người chạm vào
cây trâm là Lê Tâm hay Đào Chi. Nay đã có kết quả, ta lại không nghĩ ra vì
sao Đào Chi phải chạm vào cây trâm phỉ thúy khắc hoa màu đỏ Tư Mã Cẩn Du
cho ta.
Mà trùng hợp
thay, khi cây trâm còn hơi ấm, ta lại vừa vặn nằm mơ thấy Tần Mộc
Viễn.
Trong giấc mộng
trước, sau khi nhìn thấy Tần Mộc Viễn lấy ra một cây trâm giống y như đúc
với trâm phỉ thúy khắc hoa màu đỏ, ta liền giật mình tỉnh lại. Ngẫm
nghĩ lại, lần đầu mơ thấy Tần Mộc Viễn là khi cây trâm được cất ở
trong vạt áo.
Ừm, hình như các
việc lạ đều có liên quan đến cây trâm phỉ thúy khắc hoa màu đỏ Tư Mã Cẩn
Du cho ta.
Ta chống cằm, xem
xét quá khứ của Đào Chi thật kĩ.
Vì nhà nghèo khó
nên mới bán mình làm nô tì, mới được năm tuổi đã vào Vương phủ, trong
nhà có người cha ham cờ bạc và nương mắc bệnh nặng, cũng không có huynh
đệ tỉ muội nào. Đến năm mười tuổi thì cha nương lần lượt qua đời.
Cứ ngày mười lăm
hàng tháng thì Đào Chi lại đốt giấy tiền vàng, chắc là bái tế cha
nương của nàng. Chỉ là… vì sao Đào Chi phải chạm vào cây trâm phỉ thúy khắc
hoa màu đỏ kia?
Bỗng dưng, linh
quang chợt lóe, ta liền có một ý tưởng.
Ta vội vàng trở về
viện của mình, đi như bay vào khuê phòng, “rầm” một tiếng đóng hết cửa
phòng lại, ta cao giọng nói:
“Không có bản
Quận chúa phân phó, không ai được tiến vào.”
Ta tìm cây trâm phỉ
thúy khắc hoa màu đỏ, nắm thật chặt trong lòng bàn tay.
Ta đá hài, ngay cả
áo cũng không cởi liền trực tiếp nằm xuống giường, chậm rãi nhắm mắt lại,
phỉ thúy đỏ trong lòng bàn tay dần nóng lên.
…
Ta mở mắt ra
nhìn chung quanh, không kiềm được niềm vui trong lòng, quả thực như ta
đoán.
Cây trâm phỉ thúy
khắc hoa màu đỏ chính là nguyên nhân ta mơ thấy Tần Mộc Viễn.
Ta nhìn xung quanh,
muốn đi tìm Tần Mộc Viễn. Lần trước vẫn còn là phủ đệ đầy màu xanh, lần
này lại là cảnh núi rừng trời đông tuyết phủ, nơi nơi đều là một mảnh trắng
xoá, trên cành cây sương hoa nặng nề, gió Đông thổi một cái, bông tuyết
tuôn rơi rơi.
Ta không thấy
lạnh chút nào.
Ta như con ruồi
không đầu bay loạn trong núi rừng, bỗng dưng ta nhìn thấy dấu chân thú
trên mặt tuyết, hơi trầm ngâm liền đi theo dấu móng ngựa. Ước chừng được một
nén nhang, trước mắt đột nhiên xuất hiện hai gian nhà, cách nhau bởi
rào tre, trước hai gian nhà đều có một cây đào, dưới mỗi cây đào đều
có một ngôi mộ.
Ta nhìn một cái,
trên bia viết sáu chữ “Mộ của ái thê Tạ Uyển.”
Ta đến gần nhìn kĩ,
phía dưới còn có bốn chữ: Phu Thẩm Yến
khắc.
Ta lại đến gần
ngôi mộ kia, mặt trên cũng viết sáu chữ “Mộ của ái thê Tạ Uyển,” nhưng
phía dưới lại là: Phu Tần Mộc Viễn
khắc.
Tình cảnh này…
không khỏi hơi quái dị…
Tranh khi còn
sống thì không nói, mất rồi mà còn lập hai ngôi mộ, nếu xuống Địa phủ,
cũng không dễ nhận người thân đâu.
Khi ta còn đang cảm
khái thì bỗng nhiên “cót két” một tiếng, có người đẩy cửa ra, là Bích Đồng
đã nhìn thấy lần trước. Bích Đồng cầm chổi quét tuyết trước mộ, ta nhìn kĩ,
phát hiện nàng không còn là tiểu mĩ nhân tươi ngon mọng nước như lần
trước nữa mà đã có vài nếp nhăn nơi khóe mắt.
Ta hơi ngẩn ra.
Lại “cót két”
tiếng nữa.
Tần Mộc Viễn xuất
hiện, bộ dạng của hắn cũng không thay đổi, nhưng đã nhìn thấy dấu vết thời
gian lưu lại trên người hắn, nhất là tóc, thoáng nhìn liền thấy có tóc
bạc.
Xem ra giấc mộng
lần này cách lần trước một thời gian khá dài.
Tần Mộc Viễn
liếc nhìn Bích Đồng, “Thẩm Yến xuống núi?”
Bích Đồng thở dài,
“Tần công tử, ngài hãy tha cho tiểu thư và công tử nhà ta đi. Sao ngài phải khổ
như vậy chứ?”
Tần Mộc Viễn khẽ
hừ một tiếng, “Ta cứ không cho Thẩm Yến sống tốt đấy, bản công tử nói
rồi, Thẩm Yến làm một việc thiện, ta liền hủy một việc.”
Bích Đồng nắm chặt
cán chổi, tay nổi hết gân xanh, có thể nhìn ra đang tức giận, “Những
năm qua, ngươi đã phá hủy hơn ngàn việc, nếu không tại ngươi, công tử đã
sớm đoàn tụ với tiểu thư rồi!”
Tần Mộc Viễn lại
nói: “Thẩm Yến muốn công đức viên mãn? Muốn làm đủ chín ngàn chín trăm chín
mươi chín việc thiện? Ta cố tình không để hắn được toại nguyện.” Dứt lời,
Tần Mộc Viễn thâm tình chân thành nhìn ngôi mộ bên cạnh, hắn ngồi xổm xuống,
lấy tay quét bông tuyết trên bia, nhẹ giọng nói: “A Uyển, đợi ta năm năm
nữa. Năm năm sau ta sẽ tìm nàng, nhất định sẽ nhanh hơn Thẩm Yến.”
Bích Đồng thở dài,
không thèm để ý tới Tần Mộc Viễn nữa, chỉ quét hết tuyết trước mộ
rồi vào trong nhà. Còn Tần Mộc Viễn vẫn si ngốc ngồi trước mộ.
Chợt có tiếng vó ngựa
vang lên, ta ngước mắt nhìn, là một bà lão tóc bạc đầy đầu, tay chống
quải trượng bằng gỗ lim, run rẩy đi tới trước mặt Tần Mộc Viễn. Tần Mộc
Viễn run người, nghẹn ngào gọi một tiếng, “Mẫu thân.”
Đôi mắt của bà
lão đỏ lên, “Cẩn Du, về nhà thôi.”
Ta ngẩn ra, trùng
hợp vậy sao? Tên tự của Tần Mộc Viễn là Cẩn Du, mà tên của Thái tử cũng
là Cẩn Du…
Bà lão lại nói:
“Cẩn Du, tiểu thư nhà họ Tạ đã khuất, người chết cũng không thể sống lại,
con cũng bỏ ý định đó đi. Cha con đã không quan tâm đến việc năm đó con
gạt mọi người cưới tiểu thư nhà họ Tạ nữa rồi, Cẩn Du, cha con đã lớn
tuổi rồi, thường nhắc đến con lắm.”
Xem ra lần trước
nhìn thấy Tần Mộc Viễn cưới A Uyển là gạt mọi người, chắc là thừa dịp mọi
người đều ra ngoài, hèn chi chỉ có hạ nhân mà không có người thân nào cả.
Tần Mộc Viễn cố
chấp lắc đầu, hắn đột nhiên quỳ xuống đất, dùng sức dập đầu lạy ba cái, “Mẫu
thân, con bất hiếu.” Nói xong, cũng không quay đầu lại mà vào trong nhà.
Bà lão ho khan
vài tiếng, mắt nhìn gian nhà, rồi nhìn ngôi mộ, bà khàn giọng, nói: “Tạ
Uyển, nếu thật sự có kiếp sau, cô phải đối xử tốt với con ta. Cô hại
nó người không ra người, quỷ không ra quỷ, đây là cô nợ nó.”
Ta xuyên tường vào
trong nhà, Tần Mộc Viễn đang vân vê lợi khí[67] gì đó trong
tay, hình dạng quái dị, cũng không biết là vật gì. Qua một hồi lâu, Tần Mộc
Viễn mới bỏ lợi khí trong tay xuống, hắn khẽ vuốt ve cây trâm phỉ thúy khắc
hoa màu đỏ, miệng lẩm bẩm:
“A Uyển, nhiều năm
như vậy mà nàng cũng chưa từng gọi tên ta. Ta lấy đồ ăn ngon, đồ chơi
vui dụ nàng gọi một tiếng Cẩn Du ca ca nàng cũng không chịu. Kiếp sau, ta sẽ
trực tiếp gọi là Cẩn Du, nàng không muốn gọi cũng không được.”
[67] Lợi khí:
công cụ, vũ khí sắc bén.
Tư Mã Cẩn Du…
Ta nháy mắt đi ra
ngoài.
Ta không tin kiếp
trước kiếp này, nhưng giấc mộng quái dị này, cây trâm phỉ thúy khắc hoa
màu đỏ quỷ dị, còn có Tần Mộc Viễn, đều khiến ta không thể không tin.
…
Khi ta tỉnh lại
thì vừa vặn tới giờ dùng bữa trưa.
Đào Chi và Lê Tâm
luôn chờ ngoài cửa phòng, khi nhìn thấy ta đi ra đều thở phào nhẹ nhõm,
Đào Chi nói:
“Lan Phương cô cô
vừa qua đây mời Quận chúa sang Thiên các dùng bữa trưa ạ.”
Lê Tâm nhìn ta,
nói: “Quận chúa, búi tóc của người bị rối rồi.”
Ta sờ sờ, “Đào Chi,
muội vào búi lại giúp ta đi.”
Đào Chi búi tóc rất
được, tay khá khéo, chỉ một lát sau, một búi tóc Tường Vân kế tinh xảo
đã hoàn thành. Đào Chi vươn tay lấy trâm cài tóc ta vừa tháo xuống, ta cười
cười, nói:
“Không cần cái
này.”
Ta khẽ chỉ tay,
“Dùng trâm phỉ thúy khắc hoa màu đỏ.”
Đào Chi nghe theo,
khi cài trâm phỉ thúy màu đỏ lên búi tóc, tay nàng hơi cứng ngắc, ta
thấy rõ nét mặt Đào Chi qua gương đồng, mặt ta không thay đổi, cười hỏi:
“Đào Chi, muội cảm
thấy bản Quận chúa đối xử với muội thế nào?”
Đào Chi cắn cắn
môi, “Quận chúa đối xử với Đào Chi rất tốt ạ.”
Ta lại hỏi: “Muội
sẽ phản bội ta chứ?”
“Sẽ không ạ.” Đào
Chi trả lời rất nhanh.
Ta lại hỏi: “Muội
cảm thấy Thái tử thế nào?”
Đào Chi ngẩn ra, ta
lại cười hỏi: “Không phải muội thường nói ta với Thái tử điện hạ
xứng đôi đó sao?”
Đào Chi đáp: “Thái
tử điện hạ là rồng phượng trong loài người, nếu Quận chúa có thể gả cho
Thái tử, một thời gian nữa sẽ thành Mẫu nghi thiên hạ ạ.”
Ta nói: “Cả Nam
triều đều biết cha ta đứng bên Tam hoàng tử, nếu ta gả cho Thái tử, chẳng
phải đã tát thẳng vào mặt cha?”
Đào Chi cúi đầu,
“Đào Chi không hiểu những việc này ạ.” Nàng lại ngẩng đầu lên, nói: “Không
phải Thế tử gia cũng đứng bên phía Thái tử à? Sao Quận chúa…”
Ta cười như không
cười nói: “Ta cũng không hiểu những việc này.”
…
Khi dùng bữa trưa,
cha và huynh trưởng đều đã trở lại, nhưng sắc mặt của hai người rất kì lạ.
Mặt cha đen thui, còn huynh trưởng lại có vẻ quật cường. Cảnh tượng như
này cũng không hiếm thấy trong mấy tháng nay, từ khi huynh trưởng mời Dịch
Phong tới, cho thấy lập trường của mình, cha liền không cho huynh trưởng sắc
mặt hòa nhã nữa.
Bữa ăn trưa có
chút nặng nề, nương vẫn luôn nhẹ giọng dỗ cha và huynh trưởng, nhưng cũng
không thấy hiệu quả.
Thẩm Hoành từng nói
cho ta biết, cha rất được Tam hoàng tử tin tưởng, mà huynh trưởng cũng là tâm
phúc bên cạnh Thái tử, sau này dù ai lên ngôi, đều không có nguy hiểm
đến tánh mạng, xui lắm là bị cách chức, không được tân hoàng tin
tưởng thôi.
Nương đột nhiên
nói: “Mấy ngày trước, ta tiến cung hầu chuyện với Hoàng hậu, Hoàng hậu
nói Bắc triều hình như có ý muốn qua lại thân thiết với Nam triều
chúng ta, muốn thay đổi tình trạng nước sông không phạm nước giếng…”
Ta cảm thấy
chuyện này có chút quái lạ. Bắc triều có ý qua lại thân thiết với
triều ta, nghe thế nào cũng là việc của triều đình. Trong cung có luật, nữ
quyến hậu cung không được bàn luận chuyện triều đình, Hoàng hậu thân là
Quốc mẫu sao lại dẫn đầu việc này cơ chứ?
Trừ phi Bắc triều
muốn hòa thân với Nam triều…
Quả nhiên, nương lại
nói: “Bắc triều có ý muốn cưới Thái tử phi ở Nam triều chúng ta.”
Cưới Thái tử
phi? Nói cách khác là hôn sự của Thái tử Bắc triều. Thái tử phi, tương
lai sẽ là Quốc mẫu, nếu triều chúng ta muốn biểu đạt thành ý thì đi
hòa thân nhất định là Văn Dương công chúa, đích nữ của Hoàng hậu nương
nương.
Nghĩ đến Văn Dương
công chúa phải gả xa đến Bắc triều, trong lòng ta lại có vài phần sảng
khoái, đợi sau khi Văn Dương công chúa gả xa thì nàng không thể thường xuyên
đến tìm ta kiếm chuyện nữa rồi.
Cha nghe được tin
này, khuôn mặt đen thui hơi có ý cười, bộ râu ngắn cũng run lên, bầu không
khí trên bàn ăn tốt lên không ít, “Thái tử Bắc triều văn có thể định quốc, võ
có thể an bang, chính là rồng trong loài người.”
Ta kinh ngạc hỏi:
“Sao cha biết được? Không phải Thái tử Bắc triều thuở nhỏ không khỏe nên
được đưa tới Bồng Sơn thanh tu tĩnh dưỡng sao?” Ngày thường giao tiếp cùng
quý nữ, các nàng thích nói về Thái tử hai triều nhất. Thái tử Bắc
triều hành tung bí ẩn, nghe nói đến nay cũng không có mấy người thấy
được mặt thật của hắn.
Cha vuốt vuốt bộ
râu ngắn, nói: “Lời đồn không thể tin.”
Ta liếc nhìn biểu
cảm của cha, người không biết còn tưởng Thái tử Bắc triều mới là cốt
nhục của cha cơ. Bình thường nhắc đến huynh trưởng cha cũng không có
vẻ tự hào như vậy đâu.
Dùng xong bữa
trưa, ta lén kéo huynh trưởng vào góc, nhỏ giọng hỏi: “Ai đặt tên cho Thái
tử điện hạ vậy?”
Huynh trưởng không
hiểu gì liếc nhìn ta một cái, “Tất nhiên là bệ hạ rồi.”
Ta thở phào nhẹ
nhõm, thầm nghĩ, chắc trùng hợp thôi.
“Cũng không hẳn
là vậy, trên danh nghĩa là bệ hạ đặt, nhưng trên thực tế là do bản thân
Thái tử điện hạ chọn.” Ngừng một chút, huynh trưởng lại nói: “Khi điện hạ
sinh ra, vì là con trưởng nên bệ hạ rất vui, đặt tên cũng đặc biệt nghiêm
túc, triệu tập người của Lục bộ nghĩ ngày nghĩ đêm đặt rất nhiều tên. Mới
đầu, bệ hạ chọn không phải là cái tên Cẩn Du này. Bệ hạ mới gọi Thái tử,
Thái tử liền gào khóc. Mọi người cảm thấy kì quái, Hoàng hậu lên tiếng, có
lẽ Thái tử không thích tên này. Sau đó bệ hạ đổi rất nhiều tên, Thái tử vẫn
gào khóc như cũ, khi đến hai chữ Cẩn Du thì Thái tử mới ngừng khóc. Vì thế,
tên cũng cứ được chọn như vậy.”
Huynh trưởng cười
dài nói: “Nói đến cũng lạ, lúc ấy Thái tử cũng chỉ là trẻ sơ sinh, đã
biết chọn tên để đặt rồi.”
Ta nghe mà hoảng
sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lời Tần Mộc Viễn nói trong mộng lại vang lên: Kiếp sau, ta sẽ trực tiếp gọi là Cẩn Du,
nàng không muốn gọi cũng không được.
Tác giả: A Uyển rất
nhanh sẽ nhớ được một nửa kí ức kiếp trước…
Chương 19
A Phù trở về bẩm báo cho ta biết Đào Chi đi Nhất Phẩm
Lâu vào giờ Thân[68] ba khắc, một khắc sau liền rời khỏi
phòng Nhất phẩm.
[68]
Giờ Thân: từ ba giờ đến năm giờ chiều.
Ta trầm ngâm, hỏi: “Có thấy rõ ai ở phòng Nhất
phẩm không?”
“Bẩm Quận chúa, chỉ thấy hai người đàn ông ạ.”
Ta hỏi: “Sau đó Đào Chi về phủ?”
A Phù đáp: “Dạ, Quận chúa.”
Ta ngắm nghía cây trâm phỉ thúy khắc hoa màu
đỏ trong lòng bàn tay, lặng im một hồi lâu, mới nói: “Ngươi không cần đi theo
Đào Chi nữa.” Đặt trâm phỉ thúy khắc hoa màu đỏ xuống, ta hỏi A Phù:
“Giúp ta làm một chuyện, mà ngươi biết viết chữ chứ?”
A Phù ngập ngừng một lát mới nói: “Biết một
chút ạ.”
Ta lấy một tờ giấy viết thư ra, “Ngày mai,
giờ Thân một khắc, phòng Nhất phẩm, Nhất Phẩm Lâu. Viết câu này rồi
nhét vào trong đồ ăn của Đào Chi.”
…
Hôm sau, dùng bữa sáng xong, ta làm biếng nửa nằm
trên ghế quý phi[69] xem sách, Đào Chi và Lê Tâm ở một bên hầu
hạ. Ánh mắt Đào Chi luôn cố ý vô tình xẹt qua ta, ta biết rõ cũng không nói
ra.
[69]
Ghế quý phi: giường nhỏ ngày xưa phụ nữ thường dùng để nghỉ ngơi,
bề mặt nhỏ hẹp, có thể ngồi và nằm, chế tác tinh xảo, hình dạng
tuyệt đẹp.
Cách giờ Thân còn một canh giờ, ta bèn buông sách
xuống, nói: “Hiếm được ngày cuối thu đẹp trời như hôm nay, nằm một chỗ
cũng thấy khó chịu.” Ta nói với Lê Tâm: “Đi lấy áo choàng tới, bản Quận
chúa muốn ra ngoài đi dạo một chút. Sư phụ đi nhiều ngày cũng nên trở
lại, có lẽ ra ngoài lại gặp được sư phụ.”
Lê Tâm khoác áo choàng giùm ta, ta nói: “Hai muội
không cần đi theo ta, ta chỉ ra ngoài đi dạo một lát, có A Phù đi theo sẽ
không xảy ra chuyện gì.”
Đào Chi và Lê Tâm cùng “Dạ” một tiếng.
Sau khi rời Vương phủ, ta ngồi kiệu tới Nhất
Phẩm Lâu. Có vết xe đổ lần trước, lần này ta đã đặt phòng Nhất phẩm trước.
Khi đến Nhất Phẩm Lâu, ta đi vào từ cửa bên.
Chưởng quầy ân cần tiếp đón ta, ta nghiêm mặt phân
phó: “Không được để lộ ra, không được nói cho bất kì kẻ nào biết bản Quận
chúa đang ở trong này. Nhớ kĩ, ai cũng không được.”
Chưởng quầy liền “Dạ” một tiếng.
Ta hù dọa hắn: “Việc này liên quan đến nhiều mạng
người, nếu tiết lộ ra ngoài, Nhất Phẩm Lâu của ngươi sẽ lập tức bị san thành
bình địa.”
Sắc mặt chưởng quầy biến đổi.
Thấy đạt được hiệu quả, ta liền thản nhiên ngồi
xuống, phẩm hương trà, ngắm cảnh sông xanh biếc vào thu. Sắp đến giờ
Thân một khắc, có người gõ cửa phòng, ta ý bảo A Phù đổi giọng đáp:
“Tiến vào.”
Cửa chậm rãi được đẩy ra, ta đầu tiên nhìn thấy
một tay áo màu hồng cánh sen, sau đó mới là khuôn mặt của Đào Chi.
Đào Chi cứng người trước cửa, vẻ mặt khiếp sợ,
nàng nhìn ta chằm chằm, trong mắt là thần sắc không dám tin. Ta cười nhạt,
“Không vào à?”
Lúc này Đào Chi mới khôi phục tinh thần, hoang
mang rối loạn mở miệng gọi một tiếng:
“Quận… Quận chúa.”
Ta nghiêng đầu sang nói với A Phù: “Ngươi ra
ngoài trông coi, bất luận kẻ nào cũng không được vào.”
A Phù đóng cửa phòng, trong phòng Nhất phẩm chỉ
còn ta với Đào Chi. Ta nhấp một ngụm trà, nhướng mày nhìn Đào Chi, “Sao
lại đến đây?”
Môi Đào Chi run run, bước từng bước một qua đây, đi
từng bước nhỏ nhất. Nhưng không sao, ta có kiên nhẫn. Đợi Đào Chi đứng trước
mặt ta, ta hỏi:
“Muội theo Thái tử bao lâu rồi?”
Đào Chi tái mặt, “Đào Chi không hiểu Quận chúa
đang nói gì ạ?”
Ta đặt chén trà bằng men sứ trắng xuống, nói:
“Nếu muội có thể thẳng thắn nhận tội, ta sẽ thả muội một con đường sống.”
Đào Chi vẫn như trước: “Đào Chi không hiểu gì
ạ.”
Ta lấy trâm phỉ thúy khắc hoa màu đỏ từ trong
tay áo ra, vứt “cạch” xuống bàn, cười như không cười hỏi:
“Đào Chi, muội còn nhớ rõ Bách Hòa hương ta từng
thưởng cho muội chứ? Muội có biết lí do ta thưởng Bách Hòa hương cho
muội không?”
Đào Chi mở to hai mắt, rất nhanh, nàng hình như suy
nghĩ cẩn thận, sắc mặt một mảnh tro tàn.
“Người… tính kế ta?”
Ta lãnh đạm nói: “Thái tử sai muội đặt nó lên người
ta sau khi ta ngủ đúng không, nói vậy chắc muội cũng biết cây trâm này
có thể hại ta gặp ác mộng, còn có thể tổn thương thân thể của ta. Ta tự hỏi đối
xử với muội không tệ, chi phí ăn mặc đều tốt nhất.” Ta nhìn nàng, “Đào
Chi, Thái tử đáp ứng muội cái gì?”
Đào Chi cắn chặt môi dưới, nàng bỗng nhiên oán hận
nói: “Người cái gì cũng không biết.”
Hồi lâu sau, Đào Chi mới cười nhạo một tiếng, “Đối
xử không tệ? Không, ta chỉ là quân cờ có cũng được mà không có cũng chẳng sao
của Tây Lăng vương phủ các người, tác dụng của ta là dỗ Quận chúa vui vẻ. Quận
chúa vui, ta có thể sống tốt, Quận chúa không vui, ta ngay cả gặp nương lần
cuối cũng không thể.”
Ta giật mình, nương của Đào Chi không phải đã
mất từ sáu năm trước sao?
Đào Chi lạnh lùng nói: “Người cái gì cũng không biết,
người chỉ biết mình không vui rồi phát giận trong phòng, chỉ vì Thế tử
gia không làm theo ý người.”
Ta nghe mà mơ mơ màng màng, không có ấn tượng gì
với chuyện Đào Chi kể.
Ta nhíu mày nói: “Việc này muội không thể trách
lên đầu ta, nếu muội muốn gặp nương lần cuối, có thể thỉnh cầu Lý tổng quản.
Ta cũng không biết nhà muội xảy ra chuyện như vậy.”
Nàng cười thê lương, “Lý tổng quản nói, Quận chúa
thích ăn điểm tâm ta làm nên ta không thể về được.”
Chuyện vừa chuyển, nàng căm giận nói: “Ta không
phục! Dựa vào đâu mà tuổi người gần bằng ta mà người không vui thì có
một đống người dỗ, còn ta thì ngay cả gặp nương lần cuối cũng không
được!”
“Nên muội mới phản bội ta?”
Đào Chi không trả lời, chỉ cắn chặt môi dưới
thật chặt.
Ta thở dài: “Thái tử đáp ứng cho muội vị trí
Trắc phi sau khi chuyện thành đúng không?”
Đào Chi sững người.
Ta đoán cũng được gần hết, lúc nãy nghe Đào
Chi nói như thế, nàng bất mãn xuất thân của mình, nàng muốn thay đổi tình
trạng này, cũng chỉ có thể tìm một phu quân tốt. Chỉ là vị trí Trắc phi
của Thái tử sao có thể dễ ngồi như thế? Tư Mã Cẩn Du sao có thể dễ
dàng đáp ứng vị trí Trắc phi chứ?
“Muội có biết tại sao ta lại hẹn muội ở đây
không? Hôm qua muội gặp người của Thái tử, muội không cảm thấy kì quái
tại sao phải hẹn trong phòng Nhất phẩm ư? Toàn thành Kiến Khang này, có ai
không biết Bình Nguyệt Quận chúa thích Nhất Phẩm Lâu nhất?” Ta nói: “Nếu
không phải Thái tử cố ý để ta biết, ta có thể bắt được nhược điểm của
muội nhanh như vậy à?”
Sắc mặt Đào Chi càng lúc càng trắng bệch.
Ta đứng dậy, “Ngươi không cần về phủ nữa, ngươi
nguyện theo ai thì theo người đó đi.”
Ta vòng qua Đào Chi, tay còn chưa đụng tới cánh cửa,
Đào Chi bỗng nhiên cười thành tiếng, “Quận chúa, người cái gì cũng không
hiểu. Người là người vô tâm, người không hiểu tình yêu, người sẽ không
hiểu ta cam nguyện làm việc cho Thái tử không phải vì chàng có thể cho ta vị
trí Trắc phi, mà vì ta yêu Thái tử điện hạ, ta cam nguyện làm bất cứ chuyện
gì vì chàng. Dù chàng lợi dụng ta, ta cũng vui vẻ chịu đựng.”
Ta giật mình, Đào Chi vẫn đang nói: “Người không
hiểu tình cảm trân quý nhất thế gian, nên Dịch Phong công tử cắt đứt quan hệ
với người, người cũng không buồn bã. Quận chúa, kì thật ta may mắn hơn
người, bởi vì ta có tâm có tình.”
…
Thời điểm rời khỏi Nhất Phẩm Lâu, cả người ta có
chút hoảng hốt.
Nghĩ kĩ lại, Đào Chi cũng nói đúng một ít,
ta thật sự không hiểu chữ tình. Chuyện Đào Chi làm, ta ngoại trừ có
chút tiếc nuối là sau này sẽ thiếu một nha hoàn tri kỉ ra thì không có
cảm xúc gì cả.
Dù ta cố gắng hết sức để có một chút buồn
phiền hay tức giận cũng không được, nội tâm trống rỗng, thật giống như lời
Đào Chi nói, ta không có tâm.
Chợt có mùi thơm ngọt ngào xông vào mũi, ta vừa
ngẩng đầu nhìn đã thấy bóng dáng Thẩm Hoành, trong tay hắn có một túi hạt
dẻ rang đường[70] thơm ngào ngạt làm con sâu tham ăn trong bụng
ta muốn chui ra ngoài.
[70]
Hạt dẻ rang đường: món ăn đặc sản mùa Thu Đông.
Chuyện của Đào Chi lập tức bị quẳng lên chín tầng
mây, ta cực kì hứng thú đi đến trước người Thẩm Hoành, hỏi:
“Sư phụ, người đã về rồi?”
“Ừ, chuyện đã giải quyết xong. Lúc về vừa vặn
thấy ngoài cửa thành có người bán hạt dẻ rang đường, nghĩ con thích ăn nên
mua một túi.” Thẩm Hoành cười, lại hỏi: “Tìm chỗ ngồi xuống ăn nhé?”
Ta vốn tính rời khỏi Nhất Phẩm Lâu sẽ đi tìm Tư
Mã Cẩn Du, nếu Tư Mã Cẩn Du có thể đưa trâm phỉ thúy khắc hoa màu đỏ cho ta,
thì chắc chắn cũng biết tác dụng của nó. Tần Mộc Viễn trong mộng hay Tư
Mã Cẩn Du hiện thực, ta nghĩ, ta cần phải tìm hắn để hỏi mọi chuyện.
Bây giờ ta đã tin có kiếp trước kiếp này, nhưng
cũng không chứng tỏ ta nguyện ý nhận chuyện lộn xộn kiếp trước. Mặc kệ
kiếp trước ta nợ ai hay ai nợ ta, cũng đã là chuyện của kiếp trước,
mà kiếp này, ta chỉ là Tiêu Uyển, là con gái của cha nương và muội muội
của huynh trưởng thôi.
Nhưng nửa đường gặp phải Thẩm Hoành, hương
thơm ngào ngạt của hạt dẻ rang đường khiến ta tạm thời gạt Tư Mã Cẩn Du qua
một bên vô điều kiện, ta cùng Thẩm Hoành đi vào một quán trà gần đó. Sau
khi ngồi xuống, ta vội vàng muốn lột vỏ hạt dẻ, Thẩm Hoành đã vỗ nhẹ tay
ta, “Coi chừng phỏng, để ta.”
Dứt lời, Thẩm Hoành sai tiểu nhị trong quán cầm
một cái chén không lại đây, bỏ hạt dẻ được lột sạch vào trong chén,
ta ăn thử một hạt, khi vào miệng thì trong lòng ngập tràn cảm giác
hạnh phúc.
Thẩm Hoành vừa lột vừa hỏi ta: “Mấy ngày nay có
gặp ác mộng không?”
Ta lại ăn hết một hạt, Thẩm Hoành đưa cho ta một
chén trà, cười nói: “Ăn từ từ thôi, cả túi là của con hết.”
Ta sờ sờ mũi, cười ngốc một tiếng, “Tại lâu rồi
không ăn cái này, bình thường ở trong Vương phủ cha nương cũng không cho ăn
đồ ở quán nhỏ bên ngoài.” Ta khẽ nhấp một ngụm trà, rồi kể hết mấy
chuyện mấy bữa nay có liên quan đến trâm phỉ thúy khắc hoa màu đỏ cho Thẩm
Hoành nghe, ngay cả chuyện trong mộng cũng không giấu giếm.
Khi nói đến Tạ Uyển, ta thở dài, “Sư phụ, cô gái
cùng tên với con trong mộng kia cũng thật tội nghiệp, chết rồi còn bị
Tần Mộc Viễn muốn quấy rầy đến kiếp sau, còn người tên Thẩm Yến kia
nữa, khi còn sống không biết quý trọng thì thôi, chết rồi còn giành
cái gì nữa.”
Thẩm Hoành hơi tái mặt, tay lột hạt dẻ hơi run,
ta không để ý, hỏi: “Sư phụ, người có tin kiếp trước kiếp này không?”
Hạt dẻ để vào chén, Thẩm Hoành thấp giọng nói:
“Tin.”
Ta tới gần Thẩm Hoành, hạ giọng nói: “Sư phụ, con
nói cho người biết một chuyện, con nghi ngờ Tần Mộc Viễn trong mộng
chính là Tư Mã Cẩn Du. Nếu không gặp người, con đã định đi tìm Thái tử
để nói chuyện rõ ràng rồi.”
“Nói cái gì?”
Ta nói: “Tất nhiên là khuyên hắn quên chuyện trước
kia đi, dù con có là Tạ Uyển thì hiện tại cũng đã là Tiêu Uyển, kiếp trước
có xảy ra chuyện gì cũng không có liên quan tới con.” Dừng một chút, ta
lại nhét một hạt dẻ vào miệng, phát âm không rõ, nói: “Con nghĩ, có
lẽ Tần Mộc Viễn thích Thẩm Yến.”
“Khụ… Khụ khụ khụ!”
Thẩm Hoành bỗng dưng ho khan, ta nuốt hạt dẻ xuống
rồi hỏi: “Sư phụ bị sao vậy?”
Thẩm Hoành uống hơn nửa chén nước, mới nói: “Không cẩn
thận bị sặc.”
Ta yên tâm, nói tiếp: “Tuy đến bây giờ con vẫn
chưa biết cảm giác thích như thế nào, nhưng bình thường nghe nhiều nên
cũng hiểu hình như Tần Mộc Viễn thích Thẩm Yến, nếu Tần Mộc Viễn
không thích Thẩm Yến, sao có thể mười năm như một với Thẩm Yến? Hai người
đối lập như ngày và đêm, mà lại có sở thích giống nhau nữa chứ…”
“… Sở thích?”
Ta nói: “Đều xây mộ cho Tạ Uyển dưới cây đào, nếu
hai người bọn họ ở bên nhau, nói không chừng sau này khi đau lòng còn có thể
kể chuyện lúc Tạ Uyển còn sống cho nhau nghe.”
Thẩm Hoành không rên một tiếng, bây giờ ta mới để
ý thấy sắc mặt của hắn không tốt cho lắm. Ta chợt nhớ tới phong tục
nghiêm ngặt của Bắc triều, đoạn tụ[71]cũng không dễ được tha thứ.
Ta đành im miệng, nói sang chuyện khác:
“Sư phụ, người cũng ăn đi.”
[71]
Đoạn tụ: tên gọi khác, cách người xưa ẩn dụ gọi đồng tính luyến ái
của đàn ông.
Ta đưa hạt dẻ tới miệng Thẩm Hoành, khí sắc của
Thẩm Hoành tốt hơn hẳn, mặt mày lại dịu dàng như bình thường hay
thấy, hắn há miệng cắn hạt dẻ giữa hai ngón tay ta, khi đôi môi mỏng chạm
vào đầu ngón tay ta, ta cảm giác được sự dịu dàng trong đó.
Có cô nương ở bên cạnh “Eo ơi” một tiếng, che mặt
lại, “Chịu hết nổi rồi, màn này kiều diễm quá đi thôi.”
Ta ngẩn ra, Thẩm Hoành cũng có qua có lại đưa
cho ta một hạt, “A Uyển cũng ăn đi.”
Lúc này ta mới phát hiện người chung quanh đều
đang nhìn chằm chằm hai chúng ta, mà hạt dẻ trong tay Thẩm Hoành lại gần trong
gang tấc, hình như không ăn hơi không phúc hậu, nhưng ăn cũng hơi không ổn.
Ta tiến cũng không được, mà lùi cũng chẳng
xong.
Thẩm Hoành bỗng nhiên rút tay về, tức giận nói:
“Hạt dẻ này bị bẩn rồi.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, vẫn là Thẩm Hoành tốt,
biết giải vây cho ta.