Vô tâm - Quyển I - Chương 16 - 17

Chương 16

Thời gian giả bệnh của ta trôi qua rất thoải mái.
Thẩm Hoành thường hay đến đánh đàn cho ta nghe, Dịch Phong quả thật không gạt
ta, Thẩm Hoành đúng là đàn hay hơn hắn, tiếng đàn đã dứt nhưng dư âm
vẫn còn văng vẳng bên tai.

Ta nghiện nghe Thẩm Hoành đàn luôn rồi, nhưng Thẩm
Hoành đột nhiên không đàn nữa, chỉ nói muốn bắt đầu dạy ta công phu quyền cước
phòng thân.

Ta chỉ là con gái tay trói gà không chặt, học công
phu quyền cước khá vất vả, ta luyện mấy ngày đã nản. Ta cảm thấy Thẩm Hoành
rất có sở trường về chiến thuật tâm lí, đầu tiên là dịu dàng cho ta nếm
mùi ngon ngọt, chờ ta say mê thì đột nhiên buông ra, để hôm nay ta phải ráng
học vì ngon ngọt.

Người hiểu ta, chỉ
có sư phụ.

Dạo gần đây, Thẩm
Hoành hay nói câu này nhất: “Nếu hôm nay có thể tiếp được nửa chiêu của ta, ta
liền đàn cho con nghe một khúc.”

Khiếu học võ của
ta rất kém, cũng bảy tám ngày rồi, đến nay vẫn không thể tiếp được nửa chiêu của
Thẩm Hoành. Ta nhìn Thẩm Hoành đang ngẩn người ôm ngũ huyền cầm, hơi u oán nói:

“Sư phụ, đàn bị bụi
rồi kìa.”

Thẩm Hoành lãnh đạm
nói: “Không sao.”

Người không sao…
nhưng con thì có sao…

Thẩm Hoành lại nói:
“Nếu hôm nay con có thể tiếp được nửa chiêu của ta, nó đã không bị bụi bám.”
Thẩm Hoành mỉm cười nhìn ta, “Đối mặt với kẻ địch thì phải tĩnh tâm, nhanh
chóng nhìn ra sơ hở của đối phương để phản đòn, hôm qua con lùi về phía sau
hơi chậm, nhanh chút nữa là có thể tránh được một chiêu kia của ta rồi.”

Ta ủ rũ nói: “Sư phụ,
có không ít cách phòng thân, sao người không cho con vài ám khí gì đó để
phòng thân chứ?” Như vậy, vứt đại một cái ám khí còn dễ hơn sử dụng công
phu quyền cước nhiều.

Thẩm Hoành thở dài:
“A Uyển, con không có khả năng đều mang ám khí mỗi khi gặp kẻ địch được, đáng
tin nhất vẫn là bản thân, dù là người thân cũng không thể bất cứ lúc nào cũng ở
bên con, luôn luôn đề phòng một ngày sơ suất. Chỉ có thân thể bản thân đã trải
qua tập luyện mới đáng tin nhất.”

Ta hiểu Thẩm Hoành
muốn tốt cho ta, ta hỏi: “… Hôm nay vẫn quy củ cũ ạ?”

Thẩm Hoành gật đầu.

Thẩm Hoành tấn công
về phía ta, ta không biết võ công của Thẩm Hoành cao tới mức nào, nhưng bây
giờ xem ra, chắc chắn Thẩm Hoành không dùng hết lực, có lẽ còn chưa được một
nửa nữa. Ta vội tránh sang phải, Thẩm Hoành đánh chưởng tới, khi sắp chạm
vào mặt ta, ta bỗng nhiên “Ui da” một tiếng, chân mày nhíu chặt, tay ôm chặt bụng.

Chưởng tấn công
trong nháy mắt liền thu lại, Thẩm Hoành bối rối tới gần ta, “A Uyển, kinh nguyệt
tới hả?”

Ta suýt phun ra
máu, đến chuyện này mà Thẩm Hoành cũng biết rõ nữa, sư phụ này thật quá
làm tròn bổn phận mà! Chẳng qua da mặt ta dày, có thể vì nghe đàn mà không
từ thủ đoạn.

Ta bất ngờ tung chưởng,
đánh thẳng vào cổ Thẩm Hoành, khi đầu ngón tay chạm vào người Thẩm Hoành, ta cười
đến vô cùng xán lạn, “Sư phụ, con không chỉ né được một chiêu của người mà
còn đánh trả được một chiêu, vậy tính ra, có phải hôm nay người nên đàn hai
khúc cho A Uyển không đây?”

Thẩm Hoành giật
mình nhìn ta, “Không có chỗ nào không thoải mái chứ?”

Ta nháy mắt mấy
cái, “Sư phụ cũng không nói không cho con dùng khổ nhục kế mà.”

Qua một hồi lâu, Thẩm
Hoành mới thở dài, bất đắc dĩ nói: “Lần tới không được như vậy nữa, khổ nhục kế
không phải với ai cũng có hiệu quả.”

Ta nói: “Con còn có
thể dùng mĩ nhân kế nữa.”

Thẩm Hoành nghiêm
túc nói: “A Uyển, nếu có một ngày phải lựa chọn giữa trinh tiết và tính mạng,
mà con lại không có sự lựa chọn nào khác, chớ vì bảo toàn trinh tiết mà mất đi
tính mạng.”

Ta hơi xúc động, Thẩm
Hoành là người Bắc triều, mà người Bắc Triều rất để ý trinh tiết của
nữ tử, những lời Thẩm Hoành nói ra hôm nay, nếu ở Bắc triều sẽ bị coi là những
lời trái với luân thường đạo lí.

“A Uyển, cái gì
cũng không quan trọng, vi sư chỉ cần con còn sống.”

Ta cười nói: “Sao đột
nhiên sư phụ lại nói những lời này chứ? A Uyển không có vô dụng như vậy đâu.”
Hơi ngừng lại, ta hời hợt chuyển chủ đề, “Sư phụ cũng không được quên đàn
hai khúc cho A Uyển nghe đó.”

Thẩm Hoành lúc này
mới khôi phục ý cười, “Tất nhiên là không rồi.”

Nói xong, Thẩm
Hoành quả thực đàn cho ta hai khúc, ta nghe như si như say, mắt trông mong nhìn
Thẩm Hoành, mong đợi hắn lại đàn thêm một khúc nữa, chẳng qua Thẩm Hoành xưa
nay đều nhất ngôn cửu đỉnh, nói một là một, nói hai là hai.

Ta có tài đùa bỡn khôn
vặt, nhưng hiện tại cũng không dùng được.

Lúc này, Đào Chi
và Lê Tâm bưng nước trà điểm tâm vào, Lê Tâm nói: “Quận chúa học tới trưa
cũng mệt rồi, Vương phi sai muội chuẩn bị điểm tâm Quận chúa thích ăn ạ.”

Đào Chi cũng cười
nói: “Còn có Mao Tiêm Tín Dương[62] Thẩm công tử thích nữa ạ.”

[62] Trà Mao Tiêm Tín Dương: một trong mười loại trà nổi
tiếng nhất Trung Quốc.

Khi các nàng đặt
trà và điểm tâm lên bàn đá cẩm thạch dưới gốc cây, ta ngửi thấy mùi hương
liệu nhàn nhạt, ta hỏi:

“Lê Tâm, hương liệu
dùng được chứ?”

Lê Tâm gật đầu, “Tạ
ơn Quận chúa ban thưởng, mùi hương liệu rất thơm ạ.”

Ta ngửi ngửi, “Là
Thanh Quế hương?”

“Dạ, Quận chúa.”

Ta mỉm cười nhìn
Đào Chi, “Còn muội?”

Đào Chi đáp: “Bẩm
Quận chúa, là Bách Hòa hương[63]ạ.”

[63] Bách Hoà hương: một loại hương phẩm thuộc tầng lớp
quý tộc được lưu hành vào thời Hán, Đường. Gồm: Trầm hương, Đinh hương, Bạch
đàn, Giáp hương, Xạ hương.

Tương truyền, vào
thời Đường, thành viên hoàng thất, quý tộc các nước lân cận Trường An như Nhật Bản,
Cao Ly ai cũng trăm phương nghìn kế, kiêu ngạo khi lấy được hương phẩm từ Trường
An, dần dà bị trầm mê vào nó.

Ta ngồi xuống dùng
mấy miếng điểm tâm, uống nửa chén Mao Tiêm Tín Dương, Lê Tâm đột nhiên nói:

“Thẩm công tử đúng
là thần y, mấy ngày sau khi Quận chúa từ Tướng Quốc Tự về, khí sắc
đều không tốt, bây giờ thì đỡ hơn nhiều rồi.”

Ta nói: “Gần đây
không gặp ác mộng, khí sắc tự nhiên cũng tốt hơn nhiều.” Kể từ đêm mơ thấy Mộc
Viễn cưới người chết, mấy ngày nay chủ yếu đều ngủ mê mệt đến sáng.

Thẩm Hoành đặt chén
trà xuống, “Là giấc mộng kia?”

Ta cười nói: “Không
phải, là một cái khác. Nhắc tới cũng lạ, con mộng hai lần, trong mộng đều có
nam tử tên Mộc Viễn.”

Vẻ mặt Thẩm Hoành
lập tức thay đổi, “Mộc Viễn?”

Ta trêu ghẹo nói:
“Sư phụ, vẻ mặt này của người thật giống như người quen biết hắn đó.”

Thẩm Hoành đứng
dậy trước bàn đá cẩm thạch, ta hơi ngẩn ra, “Sư phụ sao vậy? Chẳng lẽ người
thật sự biết hắn?”

Thẩm Hoành nói:
“Không, vi sư đột nhiên nhớ tới có việc gấp cần làm, mấy ngày tới chắc không thể
trở lại được.”

Sau khi Thẩm Hoành
rời đi, ta cũng hơi mệt mỏi, liền về hoa viên nghỉ ngơi. Đang nghĩ xem nên
tiêu khiển cuộc sống giả bệnh này như thế nào, chợt có gã sai vặt vội vàng chạy
vào sân, bẩm báo nói:

“Quận chúa, Văn
Dương công chúa tới ạ.”

Văn Dương công
chúa? Ta nhớ tới đống quà an ủi lần trước, cũng là Văn Dương công chúa đưa tới
sớm nhất, thế nhưng lần này lại hạ mình đến đây, thật khiến ta được sủng ái
mà lo sợ. Nhưng quan hệ của ta với Văn Dương công chúa chỉ không mặn không
nhạt, ta có chút đoán không ra Văn Dương công chúa rốt cuộc tới đây làm gì.

Lại nói tiếp, Văn
Dương công chúa và Tư Mã Cẩn Du là huynh muội ruột thịt, huynh trưởng tính tình
như thế, chắc muội muội cũng không khác lắm.

“Ơ kìa, Quận chúa,
người còn đang giả bệnh đó, khí sắc này quá khỏe mạnh rồi.” Lê Tâm vội vội
vàng vàng tìm son phấn, khi chuẩn bị thoa lên mặt ta, giọng của Văn Dương công
chúa đã truyền vào, “Quận chúa nhà các ngươi đâu?”

Giọng điệu này nghe
như tới hỏi tội ấy.

Giọng Đào Chi vang
lên: “Bẩm Công chúa, Quận chúa vừa mới ngủ trưa, biết Công chúa điện hạ tới,
sợ thất lễ trước mặt Công chúa điện hạ nên hiện giờ đang trang điểm thay y phục
ạ.”

“Thôi được, thông
cảm cho Quận chúa các ngươi ốm yếu, bản cung tự vào khuê phòng thăm hỏi vậy.
Dẫn đường đi.”

Ta nhìn Lê Tâm,
“Không cần phấn thơm, ta cứ ra ngoài như vậy thôi.” Văn Dương công chúa tới vội
vàng thế này, chắc chắn không có ý tốt. Nghe lời nàng vừa nói, chắc đang đến
khuê phòng của ta. Chẳng qua khuê phòng của ta thì có vật gì đáng giá để Văn
Dương công chúa phải lao sư động chúng[64] chứ?

[64] Lao sư động chúng: chỉ việc sử dụng nhân lực,
sức lực lớn.

Lê Tâm dìu ta ra
ngoài, đi chưa được vài bước đã gặp phải Văn Dương công chúa đang vội vàng bước
tới. Ta khẽ ho một tiếng, thi lễ nói:

“Bình Nguyệt tham
kiến Công chúa.”

Văn Dương công chúa
thản nhiên nói: “Ngươi có bệnh trong người không cần đa lễ.” Ngừng một chút,
nàng tỉ mỉ quan sát ta, lại nói: “Xem ra mấy ngày nay ngươi được chăm sóc không
tồi, khí sắc còn tốt hơn ta nữa.”

Ta cười gượng
thành tiếng, nói: “Lễ an ủi lần trước Công chúa tặng rất quý giá, Bình Nguyệt
xin tạ ơn Công chúa.”

Văn Dương công chúa
nhướng mày, “Thật không?”

Tim ta bình bịch
đập loạn lên, đúng là đến điều tra mà, đôi huynh muội này không muốn ta
sống yên bình mà!

Ta tiếp tục khô
khan nói: “Dạ đúng, rất quý ạ…” Để ta nghĩ lại đã, Văn Dương công chúa rốt
cuộc đã tặng cái gì nhỉ? Ánh mắt vội vàng hướng Đào Chi cầu cứu, Đào Chi ở
phía sau Văn Dương công chúa chỉ chỉ đỉnh đầu mình, ta thở phào nhẹ nhõm, cười
nói:

“Cây trâm xa xỉ như
vậy, Công chúa tiêu tốn quá rồi.”

Vẻ mặt Đào Chi như
đưa đám.

Sắc mặt của Văn
Dương công chúa trầm xuống, híp mắt, “Thật không?”

Ta lại nhìn đỉnh
đầu Đào Chi, một màu đen thui, không có gì ngoài cây trâm. Ta không tìm ra
manh mối, đành phải nói:

“Gần đây bệnh lâu,
đầu óc không được tốt ạ.”

Văn Dương công chúa
lạnh lùng nói: “Có trâm phỉ thúy khắc hoa màu đỏ của Hoàng huynh rồi, dù bản
cung tặng ngươi cây trâm khác, ngươi cũng chưa chắc nhớ được.”

Ta chỉ biết nhận
cây trâm kia sẽ gặp không ít chuyện phiền toái. Hiện tại Văn Dương công chúa
đã tới vì trâm phỉ thúy khắc hoa màu đỏ, ta cười làm lành nói:

“Sao có chuyện đó
được.”

“Ồ? Vậy là Hoàng
huynh đã thật sự tặng cho ngươi cây trâm kia?”

Ta thật nghẹn khuất
mà, người nhà Tư Mã này đúng là giảo hoạt, Văn Dương công chúa chính là tới
dẫn dụ ta nói. Đến nước này, ta cũng chỉ có thể thừa nhận, “Đúng là Thái tử
điện hạ đã thưởng cho Bình Nguyệt ạ.”

Bỗng nhiên nổi lên
một trận gió, trên cây rơi xuống không ít lá úa vàng, ta nói: “Sắp vào thu rồi,
trời lạnh, Công chúa điện hạ, chúng ta vào nhà đi.”

Văn Dương công chúa
không cự tuyệt, mà hơi hơi gật đầu.

Trong lòng ta tựa
như gương sáng, Văn Dương công chúa vì muốn xác nhận trâm phỉ thúy khắc hoa
màu đỏ có đang ở chỗ ta hay không nên mới tới đây.

Vừa mới ngồi xuống,
Văn Dương công chúa bỗng nhiên ôn hòa hơn, trên mặt cũng nở nụ cười hòa ái,
“Hoàng huynh đối xử với ngươi cũng không tệ, ta và Vinh Hoa năn nỉ huynh ấy
mãi mà huynh ấy cũng không cho. Xem ra Hoàng huynh đối xử với ngươi rất không
giống, có lẽ chờ thêm mấy ngày nữa sẽ cầu Phụ hoàng tứ hôn, đến lúc đó ta cũng
phải gọi ngươi một tiếng Hoàng tẩu rồi.”

Lời này của Văn
Dương công chúa đúng là miệng nam mô bụng một bồ dao găm, ta nghe mà thấy khó
chịu.

Nàng còn nói thêm:
“Nói đến cây trâm phỉ thúy màu đỏ này, nó cũng không tầm thường đâu, trừ giá
trị xa xỉ ra, còn do chính tay Hoàng huynh tự vẽ rồi sai người chế tạo, chứa
không ít tâm tư của huynh ấy. Cũng không ngại nói cho ngươi biết, trâm phỉ
thúy màu đỏ này cũng có chút bắt nguồn từ bà cố nội của ta.”

“Bà cố nội?”

Văn Dương công chúa
nói: “Phong hào của bà cố nội là Ninh An, Công chúa Ninh An, Mẫu hậu ta thường
nói, lúc bà cố nội còn trẻ cũng là đại mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành.” Văn
Dương công chúa nhìn ta chằm chằm, “Ngươi biết không?”

Đây là chuyện bao
nhiêu đời, làm sao ta biết được? Ta lắc đầu.

Văn Dương công chúa
dường như không tin ta, chăm chú nhìn ta rất lâu, ta cũng để nàng nhìn. Qua
một hồi lâu, nàng mới nói:

“Không biết, vậy
nhớ cho kĩ. Bà cố nội của ta, Công chúa Ninh An là đại mĩ nhân.”

Tác giả: Tôi phát hiện
tình tiết chính văn thật phức tạp, đường tình của sư phụ thật nhấp
nhô…

Quả nhiên ngược nam chính
vẫn được lòng tôi hơn, viết thật đã mà.

Chương 17

Sau khi Văn Dương
công chúa rời đi, Lê Tâm thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Công chúa điện hạ
thật đáng sợ, quá dọa người rồi, cũng may ta được hầu hạ Quận chúa.”

Đào Chi rót thêm
trà cho ta, “Nếu Quận chúa thật sự trở thành Hoàng tẩu của Công chúa điện hạ, vậy
khỏi cần phải nhìn sắc mặt của Công chúa nữa.”

“Ừ, đúng đó.” Lê
Tâm hình như nghĩ tới cái gì đó, hai mắt sáng long lanh, “Quận chúa, người dứt
khoát gả cho Thái tử điện hạ đi, sau đó mỗi ngày đều cho nàng ta nhìn sắc mặt của
người.”

Khóe miệng ta run
lên, “Các muội nghĩ nhiều quá.” Tuy vừa rồi Văn Dương công chúa miệng nam
mô, bụng một bồ dao găm, nhưng ta cũng không thể vì muốn người ta xem sắc mặt
mà gả cho Tư Mã Cẩn Du, huống chi, Tư Mã Cẩn Du cũng chưa chắc đã để ý tới ta.

Chẳng qua, hôm nay
Văn Dương công chúa hơi quái dị, nhất là câu cuối cùng trước khi rời đi, giống
như ta với nàng ấy có thâm cừu đại hận ấy.

Ta hỏi: “Đào Chi,
Văn Dương công chúa tặng ta cái gì vậy?”

Đào Chi: “Là cao có
tác dụng định thần ạ.”

Ta nói: “Lần tới ta
gặp Văn Dương công chúa, nhớ nhắc ta xoa.”

Vừa mở mắt ra, xung
quanh là màn đỏ rủ xuống, một cặp nến long phượng đang chập chờn trong bóng
đêm. Ta hoàn hồn, giật mình vì bản thân lại nằm mộng. Có kinh nghiệm từ hai lần
trước, lần này không cần nghĩ ta cũng biết giấc mộng này lại có liên quan đến
Mộc Viễn.

Ừm, lần đầu tiên
là đám ma, lần thứ hai là đám cưới, lần thứ ba…

Ta nhìn chung
quanh, xác định ta đang trong một gian phòng cưới, chắc là phòng cưới của Mộc
Viễn. Nhớ tới lần trước chứng kiến khuôn mặt thối rữa đó, lòng ta có chút ưu
sầu. Nhưng ta cũng biết nếu ta không hiểu rõ rốt cuộc những giấc mộng liên
tiếp này có ý nghĩa gì, ta rất có thể sẽ vẫn luôn tiếp tục gặp ác mộng.

Chợt có một giọng
nam tử khẽ dịu dàng truyền đến, “A Uyển, vi phu vén khăn lụa đỏ của nàng
lên nhé.”

Ta vòng qua bình
phong, Mộc Viễn đang mặc trang phục tân lang ngồi trên giường cưới cách đó
không xa, hắn thâm tình nhìn tân nương bên cạnh, rõ ràng là khuôn mặt đáng sợ,
nhưng hắn lại không sợ chút nào, giống như người bên cạnh không phải xác chết
mà là trân bảo hiếm có nhất.

Tân nương thoạt
nhìn đã chết được một thời gian, hầu như không còn thấy rõ dung nhan khi còn sống,
nhưng kì quái là, ngoại trừ lần trước bị dọa, lần này lại nhìn gần như vậy,
nhưng ta lại không sợ hãi, thậm chí trong lòng còn hơi gợi lên một loại cảm
giác quen thuộc từ lâu.

Mộc Viễn cẩn thận từng
li từng tí, hắn ôm bả vai của tân nương, tay còn lại khẽ vuốt gương mặt của
tân nương, ánh mắt của hắn như đang chìm đắm bên trong, “A Uyển, khi còn sống
không có được nàng, chết rồi có được nàng cũng tốt.” Chủ đề bỗng dưng được
chuyển, ánh mắt Mộc Viễn hung ác nham hiểm, “Thẩm Yến là đồ chết tiệt, kiếp sau
hắn cũng đừng mơ có được nàng.”

“A Uyển chớ sợ, kiếp
sau vi phu sẽ bảo vệ nàng đến một giọt nước cũng không lọt[65],
không ai có thể tổn thương nàng được.” Môi chạm mặt tân nương, cẩn thận để
vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nét mặt Mộc Viễn càng dịu dàng hơn, như có
tia sáng dần hiện lên trong mắt hắn, có thể so với ngôi sao trên bầu trời.

[65] Một giọt nước cũng không lọt: hình dung cách
nói năng, làm việc cực kì cẩn thân, chặt chẽ chu đáo, không chê vào
đâu được.

Bỗng dưng, bên
ngoài chợt có thanh âm vang lên, “Công tử đã dặn, ai cũng không được vào.”

“Tần công tử!
Tần công tử!” Giọng nữ chói tai, suốt ruột như kiến bò trên chảo
nóng.

Ta ngó nhìn Mộc Viễn,
hắn thả tân nương ra, rất nhẹ nhàng đặt tân nương xuống giường cưới, mới
thu lại sắc mặt, hơi cao giọng, “Để nàng ta vào đi.”

Ta nghĩ thầm, chẳng
lẽ tình cũ của Mộc Viễn tới đây?

Một cô nương mặc
áo màu xanh bích vội vàng đi vào, khi nhìn thấy tân nương trên giường cưới,
cô nương áo xanh liền sợ hãi, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Tần Mộc
Viễn, dùng sức dập đầu, “Tần công tử, cầu ngài buông tha cho tiểu thư nhà ta
đi.”

Ta bỗng nhiên hiểu
ra, hóa ra là nha hoàn của tân nương.

Cô nương áo xanh lại
nói: “Tần công tử, tiểu thư dưới suối vàng có biết, cũng không muốn sau khi chết
còn bị đối xử như vậy đâu.”

Tần Mộc Viễn nhướng
mày dài lên, trong mắt phượng hơi có ý khinh thường, “Sao ngươi biết A Uyển
không muốn gả cho ta? Ban đầu A Uyển gả cho Thẩm Yến chẳng qua do nhất thời hồ
đồ, giờ cũng đã nếm phải quả đắng. Thẩm Yến không đối xử tốt với A Uyển khi
nàng còn sống, sau khi chết lại dựa vào đâu để tranh với bản công tử?”

Ta suy nghĩ, biểu cảm
này của Tần Mộc Viễn hình như đã từng quen biết, hình như ta đã gặp qua ở
đâu rồi…

“Sợ hãi cái gì?
Quan tâm đến mấy thứ nữ tắc đó làm gì? Ta cho phép nàng tới thì nàng mau
tới đây. Hơn nữa, ta với A Tầm tình cảm huynh đệ như tay chân, ta gọi muội muội
của hắn một tiếng A Uyển thì có làm sao?”

Ta đột nhiên nhớ
tới biểu cảm của Tư Mã Cẩn Du lúc trong xe ngựa cũng giống như vậy.

Cô nương áo xanh
biện bạch: “Lão gia và phu nhân đều nhận lời Thẩm công tử để tiểu thư nhập
vào mộ phần Thẩm gia, Tần công tử và tiểu thư không thân cũng chẳng quen, thừa
dịp Thẩm công tử ra ngoài đào mộ, việc đoạt thê này, trời đất không tha! Tần
công tử dựa vào đâu chứ.”

“Trời không tha ta
cũng muốn lấy A Uyển làm thê tử, trời không cho ta sẽ làm trái ý trời.” Tần Mộc
Viễn bỗng nhiên nở nụ cười, “Bích Đồng, ngươi cũng đừng quên, nếu không phải
ngươi nói cho ta biết Thẩm Yến đang làm những gì, ta cũng sẽ không nghĩ tới
cách này.”

Bích Đồng Bích Đồng…

Hình như ta đã
từng nghe thấy cái tên này trong giấc mộng mười sáu năm qua.

Mồ hôi bỗng nhiên
chảy ròng ròng trên trán, chẳng lẽ Tần Mộc Viễn này cũng có liên quan đến việc
ta nằm mộng?

Bích Đồng tái mặt,
nàng vội la lên: “Ta lúc ấy cũng chỉ vì thấy Tần công tử ngài… ngài…”

Tần Mộc Viễn lạnh
nhạt nói: “Thấy ta đáng thương? Thấy ta nặng tình?” Hắn khẽ hừ một tiếng,
“Nể mặt ngươi hầu hạ A Uyển hơn mười năm, lần này ta bỏ qua cho ngươi, đi ra
ngoài đi, đừng cản trở đêm động phòng hoa chúc của ta và A Uyển.”

Bích Đồng the thé:
“Ngươi đang vũ nhục tiểu thư!”

“Người đâu, đuổi ả
ra ngoài.”

Có hai gã sai vặt mặt
không thay đổi cầm hai tay Bích Đồng, Bích Đồng giãy giụa nói:

“Tần Mộc Viễn,
ngươi làm vậy sẽ bị trời phạt!”

“Dừng lại.” Tần Mộc
Viễn đột nhiên nói. Hắn đứng dậy đi tới trước người Bích Đồng, từ trên cao cúi
xuống nhìn nàng, “Trở về nói cho Thẩm Yến biết, kiếp sau ta sẽ nhanh chân đến
trước. Còn kiếp này, hắn làm một việc thiện ta liền hủy một việc, muốn chuyển
thế tái tục tiền duyên với A Uyển à, nằm mơ đi.”

Ta chợt thấy hơi buồn
cười, nào có kiếp này chưa hết đã để ý đến kiếp sau.

Tần Mộc Viễn đúng
là yêu đến điên cuồng mà.

Ta lắc đầu, khi
nhìn Tần Mộc Viễn, mắt bỗng mở to.

Tần Mộc Viễn đỡ tân
nương dậy, hắn cẩn thận lấy ra một cây trâm trong tủ nhỏ trên đầu giường, vạn
phần nhu tình mà cài lên búi tóc của tân nương, “A Uyển, đây là tín vật đính
ước ta tặng cho nàng, chờ kiếp sau chúng ta thành phu thê, ta lại tặng cho
nàng cây nữa.”

Ta không dám tin
mà nhìn chằm chằm vào cây trâm trên búi tóc của tân nương.

Giống nhau như đúc!
Đúng là giống nhau như đúc! Phỉ thúy màu đỏ, khắc hoa tinh xảo, rõ ràng giống
cái Tư Mã Cẩn Du tặng cho ta như đúc!

“Quận chúa, người
lại gặp ác mộng ạ?”

Ta đột nhiên bừng tỉnh,
thở hồng hộc nhìn Đào Chi gần trong gang tấc, vẻ mặt nàng ấy lo lắng nhìn
ta. Ta theo bản năng quan sát bốn phía, sau khi xác nhận đây chính là khuê
phòng của mình mới thở phào nhẹ nhõm, ta lau mồ hôi lạnh trên trán, nói:

“Không có gì.”

Đào Chi rót cho ta
chén trà ấm, “Quận chúa, uống trà cho bình tĩnh ạ.”

Ta lắc đầu, “Muội
ra ngoài đi, ta muốn ngồi một mình.”

Sau khi Đào Chi rời
đi, vớ hài ta cũng không mang mà trực tiếp chạy vội tới bàn trang điểm, trâm
phỉ thúy khắc hoa màu đỏ đang yên lặng nằm trong hộp. Cầm lên, đuôi trâm còn ấm,
vừa ngửi, nhàn nhạt mùi Bách Hòa hương.

Trời vừa sáng, Đào
Chi và Lê Tâm bưng nước vào hầu hạ ta rửa mặt. Ta liếc nhìn Đào Chi một cái,
lại bình tĩnh thu mắt về. Lê Tâm múc nước ấm, khi lau mặt cho ta, cả kinh
hỏi:

“Quận chúa, sao mới
qua một đêm mà sắc mặt người lại kém thế?”

Ta thờ ơ nói:
“Lại gặp ác mộng, không cần bẩm báo nương, giống ác mộng bình thường thôi.”
Ngừng một chút, ta lại nói: “Đào Chi, sắc mặt của muội cũng không tốt lắm,
mấy ngày tới muội về phòng mình nghỉ ngơi đi, không cần ngủ ở phòng ngoài nữa.”

Đào Chi thấp
giọng “Dạ.”

Ăn sáng xong, ta
nói chuyện với nương. Nương hỏi về Thẩm Hoành, trong ấn tượng của ta, nương
luôn kín đáo phê bình Thẩm Hoành, không giống cha, dù Thẩm Hoành làm cái gì
cũng cho đó là chuyện hiển nhiên.

Ta nói: “Sư phụ ra
ngoài, mấy ngày sau mới về ạ.”

Nương lại hỏi: “Con
cảm thấy sư phụ con thế nào?”

Ta hơi giật mình,
“Sư phụ đối xử rất tốt ạ.”

Không biết nương
nghĩ tới cái gì mà hốc mắt lại hơi ướt. Ta tưởng nương không tin ta, bèn
kể hết những chuyện Thẩm Hoành đã từng làm cho ta cho nương nghe,
không nghĩ tới nương nghe xong lại đỏ mắt hơn.

Nương cầm khăn lau
khóe mắt, nói: “Không tệ, mắt cha con vẫn luôn tốt.”

Ta tò mò hỏi:
“Nương ơi, không phải trước kia nương không thích sư phụ hả?”

Nương nói: “Trước
khác nay khác, trước kia không biết nó sẽ đối xử tốt với con, hôm nay biết
được, nương cũng yên tâm.”

Ta nháy mắt mấy
cái, lơ đãng hỏi: “Nương ơi, Đào Chi theo con mấy năm rồi ạ?”

“Chắc mười năm
rồi, từ lúc con mới cao có nhiêu đây, nương sợ con cô đơn nên chọn một nha
hoàn đáng tin làm bạn với con. Bây giờ hai đứa cũng đến tuổi cập kê rồi, thời
gian qua mau quá.”

“Nương chọn ở đâu
ạ?” Ta lo lắng nương sẽ hoài nghi, liền nói: “Con thấy Đào Chi cũng không
còn nhỏ, chờ mấy ngày nữa cũng phải lập gia đình. Muội ấy theo con nhiều
năm, cũng nên tìm cho muội ấy một phu quân tốt. Con ở trong phủ cũng rảnh
rỗi, không bằng để con gái làm chủ hôn sự của Đào Chi nhé.”

Nương véo mũi ta,
“Muốn làm bà mai à?”

Ta gật đầu.

Nương cười nói:
“Cũng được, Đào Chi là tử khế[66], cũng được coi là người của
Vương phủ chúng ta. Mấy thứ ngày sinh tháng đẻ gì đấy, con cứ qua chỗ Lý
tổng quản mà lấy.”

[66] Tử khế: văn tự bán đứt, bán thân hoàn toàn
cho chủ, không thể chuộc.

Trong lòng ta vui vẻ,
nói “Dạ.”

Ban đêm đi ngủ, ta
hỏi Lê Tâm: “Gần đây Đào Chi có gì không ổn không?”

Lê Tâm suy nghĩ một
chút, mới nói: “Trừ việc thỉnh thoảng ngây người ra, cũng không có gì không ổn
ạ.” Qua một lúc lâu, Lê Tâm lại nói: “Chỉ có điều Đào Chi mỗi ngày mười lăm
hàng tháng đều đốt tiền giấy ạ.”

Tác giả: Kiếp này chỉ có
ba người chuyển thế thôi, A Uyển, sư phụ quân, Thái tử điện hạ…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3