Vô tâm - Quyển I - Chương 14 - 15
Chương 14
Khi ta tỉnh lại vào ngày hôm sau thì đập vào mắt là
lồng ngực cứng rắn. Ta giật mình, ngước mắt nhìn lên thì thấy khuôn mặt đang
ngủ của Thẩm Hoành, thật bình thản yên bình, đôi môi cong lên, như đang mơ
thấy mộng đẹp.
Ta cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua, lúc này
mới nhớ ra đêm qua ta gặp ác mộng, sau đó bổ nhào vào lòng Thẩm Hoành, về sau
cũng không biết thế nào lại ngủ mất. Kết quả lại tạo ra tư thế mập mờ như này
đây.
Nhưng hiện giờ ta đã thực sự coi Thẩm Hoành là sư phụ
của mình, thật lòng chấp nhận địa vị của hắn, nên cũng không cảm thấy
có gì không ổn. Ta dụi mắt, ngáp một cái, vừa đúng lúc đôi mắt của Thẩm Hoành
cũng chậm rãi mở ra.
“A Uyển, tỉnh rồi?” Khoé miệng của hắn nở nụ cười
dịu dàng, bàn tay tự nhiên mơn trớn tóc mai rủ xuống của ta, theo hướng tới
gò má ta, ngón tay vuốt ve da thịt ta. Ngón tay Thẩm Hoành ấm áp, sờ ta rất dễ
chịu.
Chẳng qua động tác này hình như hơi không ổn cho lắm…
Trong ấn tượng của ta thì cha cũng vậy, nương cũng vậy,
huynh trưởng cũng thế, đều chưa từng làm hành động này. Ta nhớ những người làm
động tác như thế này, chỉ có các công tử ăn chơi trêu ghẹo các cô nương ở Tần
Lâu Sở Quán.
Ta giật mình, hả? Hay sư phụ đang trêu ghẹo ta?
Ta đưa ra kết luận, nói: “Sư phụ, chắc chắn mấy
ngày nay người thường tới Tần Lâu Sở Quán!”
Ngón tay trên mặt ta cứng đờ, Thẩm Hoành vội nói:
“A Uyển, con hãy nghe ta nói, chớ nên hiểu lầm. Ta…”
Phản ứng này của Thẩm Hoành khiến ta hơi khó hiểu,
đi thì đi, cần gì phải giải thích với ta nhiều như vậy, ta ngồi dậy, cười ha
hả vỗ vỗ bả vai của Thẩm Hoành, tạo vẻ “Sư phụ, không cần nhiều lời. A Uyển
hiểu mà.” Dừng một chút, ta lại chia sẻ kinh nghiệm của ta cho Thẩm Hoành,
“Nhưng thói quen này ngàn vạn lần không thể để lộ trước mặt cha, mắt cha tinh
lắm, nếu biết được nói không chừng sẽ trừ người một tháng ngân lượng đó!”
Ta làm biếng duỗi thắt lưng, ánh mắt lơ đãng liếc
ra ngoài, “A, mưa tạnh rồi. Sư phụ, chúng ta có thể trở về rồi.”
Ta kích động nhìn Thẩm Hoành.
Không ngờ Thẩm Hoành lại mang vẻ mặt thất vọng ủ
rũ, ta nháy nháy mắt, hỏi: “Sư phụ, hình như người hơi mất hứng?” Với lại…
còn giống như hơi ủ rũ? Nhưng ủ rũ cái gì chứ?
Thẩm Hoành lắc đầu, “Ta ra ngoài lấy chút nước về.”
Sau khi Thẩm Hoành rời đi, ta lấy tay làm lược, sau
khi chải hết tóc, tính búi đại một búi tóc. Ngày hôm qua bị ướt hết người,
ta hong khô y phục cũng thuận tiện gỡ búi tóc để tóc mau khô hơn. Nên bây giờ
ta đúng là một bộ dạng tóc tai bù xù, có điều việc búi tóc hơi khó khăn với
ta. Thường ngày việc ăn, mặc, ở, đi lại đều do Đào Chi và Lê Tâm xử lí, hôm
nay rời khỏi hai người họ, rất không quen.
Ta búi tóc xong, kết quả là lỏng lẻo rơi rũ xuống.
Ta khẽ thở dài một tiếng, bỗng dưng có một bàn tay
duỗi tới, “Để ta.”
Ta kinh ngạc hỏi: “Sư phụ, đến việc này người cũng
biết hả?”
“Chắc không khó lắm, để ta thử một lần.” Thẩm
Hoành nhận lấy trâm cài tóc trong tay ta, năm ngón tay thon dài xen qua tóc ta
sinh ra kẽ hở, như có con bướm đang nhẹ nhàng nhảy múa trên đầu ta. Da đầu bỗng
nhiên xiết chặt, trâm gỗ sượt qua da đầu, đỉnh đầu nặng hơn, chắc búi tóc đã
được búi chặt.
Ta vừa định sờ, Thẩm Hoành lại vươn tay.
Ta ngạc nhiên hiểu ra, lấy cây trâm phỉ thúy
khắc hoa màu đỏ Tư Mã Cẩn Du tặng từ trong vạt áo ra đưa cho Thẩm Hoành. Thẩm
Hoành thật lâu không nhúc nhích, ta quay đầu nhìn lên, phát hiện hắn đang nhìn
chằm chằm trâm phỉ thúy khắc hoa màu đỏ.
Chẳng lẽ Thẩm Hoành thật sự thần thông quảng đại đến
trình độ này rồi? Vừa nhìn cây trâm đã biết là Tư Mã Cẩn Du tặng cho ta? Trong
lòng ta thấp thỏm vạn phần, cho rằng cây trâm này là bẫy do Tư Mã Cẩn Du bố
trí.
Thẩm Hoành nhìn thẳng vào mắt ta, hắn hỏi: “Cây trâm
này là Thái tử tặng?”
Ta thấp thỏm gật đầu, câu hỏi này khiến lòng ta thấy
không yên.
Thẩm Hoành nói: “Cũng chỉ là cây trâm bình thường.”
Ta an lòng, cảm khái nói: “Sư phụ thật thần thông quảng
đại, chỉ nhìn một cái cũng biết là Thái tử tặng cho con.”
Thẩm Hoành cười nhạt nói: “Ta đã ở chung với A Uyển
được vài tháng, A Uyển cũng chưa từng cài loại trâm phỉ thúy, mà cây trâm
này trạm trổ tinh xảo, phỉ thúy đỏ rất đẹp, chắc chắn có giá xa xỉ. Ta nghe
nói Thái tử Nam triều rất thích phỉ thúy, nói vậy cây trâm này cũng do Thái
tử tặng cho.”
Ta đột nhiên nhớ tới mỗi lần Thẩm Hoành nhìn ta, ánh
mắt luôn dừng trên đỉnh đầu của ta trước, sau đó mới tới mặt ta.
Ta cười nói: “Thì ra là vậy, trước kia luôn thấy sư
phụ hay liếc đỉnh đầu của con, còn tưởng do búi tóc của con bị xộc xệch, không
nghĩ tới là sư phụ đang quan sát xem con cài đồ trang sức nào.”
“Không.”
Ta sửng sốt, “Không phải á?”
Thẩm Hoành lặng yên nói: “Ta chỉ đang nghĩ vì sao A
Uyển không muốn dùng trâm đào mộc ta tặng cho con thôi.”
Ta lại sửng sốt, một lúc lâu sau mới nhớ tới chuyện
Thẩm Hoành đã từng tặng ta trâm đào mộc. Ta cũng không để ý mấy chuyện này
nhiều, hôm đó sau khi bái sư về liền tiện tay tháo trâm đào mộc xuống, ngày
thường trang điểm cũng do Lê Tâm và Đào Chi phụ trách, ta tự nhiên cũng
không để trong lòng.
Chưa từng ngờ tới Thẩm Hoành sẽ để việc này trong
lòng mấy tháng qua…
Ta hơi lúng túng nói: “Con… Con…” Vốn muốn bịa ra một
lí do, nhưng thấy ánh mắt Thẩm Hoành, ta nhất thời cũng không nghĩ ra được lời
nào hay để nói.
Thẩm Hoành cài hoa cài đầu lên tóc mai ta, ngắt lời,
“A Uyển thích trâm như thế nào?”
Ta suy nghĩ, “Không đặc biệt thích cái nào hết…”
Thẩm Hoành trả trâm phỉ thúy khắc hoa màu đỏ cho
ta, ta nghi ngờ nhìn hắn.
“Búi tóc này không nên cài trâm này.” Thẩm Hoành hời
hợt nói.
…
Sau khi ta cùng Thẩm Hoành trở về phủ, mới biết chuyện
ta biến mất một đêm đã kinh động toàn thành. Người của Thái tử lục soát núi
thâu đêm dưới mưa, Tam hoàng tử cũng phái người, ngay cả vị ở trong cung kia
cũng lấy lí do thương thần tử mà điều động binh mã trong thành Kiến Khang.
Đêm qua, cả ngọn núi lớn rất náo nhiệt.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại không có ai tìm
ra sơn động Thẩm Hoành với ta ở lại.
Nương thấy ta bình an trở về, nước mắt tí tách tí
tách rơi xuống, cũng không để ý đến hình tượng Vương phi hiền lương thục đức
mà nhào thẳng vào người ta, ôm ta thật chặt, “Con ơi là con…”
Ta vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng nương, “Nương, con… khụ…
khụ khụ khụ khụ khụ khụ…”
Nương quá sợ hãi, buông ta ra, nhìn ta từ trên xuống
dưới, khuôn mặt trắng bệch tiếp tục ôm lấy ta, khóc ròng nói:
“Con đáng thương của nương, nuôi con lâu như vậy
mà lại bị hủy trong một đêm.”
Ta muốn nói, nương à, thật ra con cũng không bị
gì đâu, tại vừa rồi người ôm con chặt quá thôi…
Chỉ tiếc nương không để ta có cơ hội trả lời, chỉ
khóc sướt mướt nói: “Là nương không tốt, sớm biết như thế, dù hôm qua có bị
tru di cửu tộc thì nương cũng không để con đi với Thái tử… Con của nương,
con chịu khổ rồi…”
Bỗng nhiên, nương đột nhiên oán hận nói: “Rồi sẽ có
một ngày, những nỗi khổ con phải chịu sẽ trả cho người nhà Tư Mã gấp mười lần!”
Ta ngẩn ra, chưa từng thấy nương dịu dàng ôn tồn
sẽ có khẩu khí như vậy, mà còn là những lời đại nghịch bất đạo nữa. Nếu bị
người có tâm nghe thấy, cũng đủ để định tội rồi.
Cũng may hạ nhân chung quanh đã sớm lui xuống, đến
Thẩm Hoành cũng rời đi. Trong đại sảnh chỉ còn ta với nương. Ta nhẹ giọng nói:
“Nương, sư phụ đã cứu con, con cũng không sao cả.”
Nương buông ta ra: “Là Thẩm công tử cứu con?”
Ta gật đầu, “Đêm qua con suýt nữa gặp bất trắc, là
sư phụ kịp thời tới cứu con. Bởi vì mưa quá to, nên sư phụ đành tìm một sơn động
hẻo lánh, hai chúng con trú mưa một đêm trong đó.”
Thần sắc của nương trở nên nghiêm trọng, nhưng rất
nhanh người đã thu lại vẻ mặt phức tạp, hòa nhã nói:
“Thẩm công tử có ơn cứu mạng, con tuyệt đối không thể
quên. Con với Thẩm công tử là thầy trò, thầy trò ở chung một đêm, cũng không
sao cả.”
Ta chợt nhớ tới lời của Liễu Không đại sư.
“Nương, Thái tử điện hạ và con đi Tướng Quốc Tự nghe
Liễu Không đại sư giảng kinh. Khi con còn bé đã từng gặp Liễu Không đại sư, có
đúng không ạ?”
Nương thờ ơ nói: “Hồi con còn bé, người con
không khỏe, nương với cha con liền mời Liễu Không đại sư tới niệm kinh cầu
phúc cho con.”
Ta tò mò hỏi: “Có phải Liễu Không đại sư đã nói gì
về con không?”
Nương nói: “Đúng là có nói vài câu. Nhưng nương
cũng không nhớ rõ. Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?”
Ta cắn cắn môi, “Liễu Không đại sư nói nương nhờ
ông ấy giấu con chuyện gì đó.”
Vẻ mặt nương không thay đổi, chợt cười nói: “Nói đến
đây, nương mới nhớ. A Uyển là con gái, da mặt mỏng, Liễu Không đại sư lại là
người xuất gia, để ông ấy nói với con những lời này đúng là không ổn. Năm
đó, Liễu Không đại sư xem tướng mạo của con, nói con đường tình nhấp nhô, khó
kiếm được phu quân. Nương sợ con nghe thấy sẽ khó chịu liền nhờ Liễu Không
đại sư giấu con.”
Ta nhìn hai ngón tay của nương đang nắm chặt ống
tay áo thêu tơ vàng, trong lòng nhất thời như gương sáng[59].
[59]
Ý nói hiểu rõ mọi chuyện.
Nương đang nói dối.
Mỗi lần nương nói dối đều làm động tác này, ta
quan sát mấy năm tuyệt đối sẽ không sai. Nhưng nương vì sao phải nói dối ta
chứ? Ta nhớ ra rồi, ta muốn biết Liễu Không đại sư nói cái gì, hỏi Thẩm Hoành
cũng như nhau thôi.
Nương không phải đã nói cũng bởi vì lúc đầu Thẩm
Hoành nói giống Liễu Không đại sư như đúc nên cha mới có thể không tiếc công
sức mời Thẩm Hoành rời núi sao?
Sau khi rời khỏi đại sảnh, ta kéo đại một hạ nhân
hỏi: “Sư phụ ta ở đâu?”
“Bẩm Quận chúa, Thẩm công tử đi ra ngoài rồi ạ.”
Mới từ núi về lại đi ra ngoài rồi? Hay Thẩm Hoành lại
tới Tần Lâu Sở Quán để gặp người trong lòng? Ta hơi thở dài thất vọng.
Tin ta bình an hồi phủ rất nhanh đã truyền ra ngoài,
lời đồn ta ở chung một đêm với Thái tử tại Tướng Quốc Tự cũng biến mất, cha
và huynh trưởng cũng nhanh chóng hồi phủ, nhìn thấy ta bình yên vô sự cũng đều
thở phào nhẹ nhõm.
Cha cũng không nói gì, chỉ có huynh trưởng nói với
ta, “Nếu sau này Thái tử điện hạ có mời muội ra ngoài, muội cứ giả bệnh là
được. Ngày mai huynh sẽ cho người tung tin muội bị kinh sợ dẫn đến bệnh nặng.”
Nghĩ tới việc không phải nhìn mặt Tư Mã Cẩn Du nữa,
ta đương nhiên vạn lần đồng ý.
Chắc Lê Tâm và Đào Chi cũng tìm ta cả đêm, hai
người quần áo xộc xệch, trên váy áo đều dính bùn đất, giày thêu màu xanh cũng
bẩn đến không nhìn ra hình gì.
Hai nàng nước mắt lưng tròng nhìn ta, “Quận chúa,
người không có chuyện gì thật tốt mà.”
Ta nói: “Bản Quận chúa phúc lớn mạng lớn, hai muội
cũng vất vả rồi, mau trở về tắm rửa đi.”
Hai người đáp “Dạ,” ta bỗng nhiên gọi Đào Chi lại,
“Đặt trâm cài tóc này vào hộp trang sức của ta, đặt trong túi to ấy.”
Đào Chi thoáng ngẩn người rồi mới nhận lấy trâm phỉ
thúy khắc hoa màu đỏ Tư Mã Cẩn Du tặng cho ta, cúi thấp đầu, nhỏ giọng đáp:
“Dạ, Quận chúa.”
Trời gần tối Thẩm Hoành mới trở về phủ, ta nhớ tới
lời Liễu Không đại sư nói, liền một mực chờ Thẩm Hoành trong vườn. Thẩm
Hoành vừa vào vườn, ta liền nhìn thấy hắn đầu tiên.
Hắn đang ôm ba hộp men màu xếp chồng có hoa văn
cây cỏ.
Ta kinh ngạc hỏi: “Sư phụ ra ngoài mua đồ ạ?”
Thẩm Hoành đặt hộp xuống bàn đá cẩm thạch trước
người ta, trên mặt có ý cười nhàn nhạt, nhưng chớp mắt Thẩm Hoành lại
hơi khẩn trương, “Con mở ra nhìn xem.”
Ta không biết trong hồ lô của Thẩm Hoành có cái gì,
nhưng không nhịn được lòng hiếu kì liền mở ba hộp men màu ra, vừa nhìn thấy,
ta lại càng kinh ngạc, bên trong có rất nhiều trâm cài tóc, thoa cài đầu, phong
phú đa dạng, ta nhìn mà hoa cả mắt.
“Đây… đây là…”
Thẩm Hoành nhẹ giọng nói: “A Uyển không đặc biệt
thích trâm cài tóc nào à? Hôm nay ta tới Lâm Lang Các, chưởng quỹ nói đa số
các cô nương bằng tuổi con đều thích mấy kiểu này, những cái này đều bán
chạy nhất trong mấy tháng nay. Nếu A Uyển muốn thứ độc nhất vô nhị, hộp bên phải
chính là trân phẩm của Lâm Lang Các đó.”
Ta trợn to hai mắt, ta còn nói Thái tử là tay hào
phóng, thì ra Thẩm Hoành mới là tay hào phóng chân chính đó…
Thấy ta thật lâu không nói gì, trên trán Thẩm Hoành
hơi đổ mồ hôi, thoạt nhìn có chút lo lắng, hắn dịu dàng nói:
“Nếu A Uyển không thích cũng không sao, ngày mai ta
lại tới những cửa hàng khác mua thêm.”
Ta vội nói: “Không, con rất thích. Đa tạ sư phụ.”
Chương 15
Tác giả: [Nhắc nhở] Chương này có chứa tình
tiết khá kinh khủng…
Ta bị ba cái hộp men màu này làm sợ hãi đến
quên cả hỏi, cho đến khi trở lại viện của mình mới nhớ ra ta đi tìm Thẩm
Hoành là có chuyện quan trọng. Nhưng thấy trời tối rồi, ta cũng đành từ
bỏ.
Trước khi ngủ, ta nghĩ tới cơn ác mộng đã mơ
thấy khi ở trong sơn động, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi. Ta sai Đào
Chi đốt hương an thần vào huân lô mới an tâm đi ngủ.
Ta ngủ nửa giấc rất ngon, nhưng đến nửa đêm
thì luôn cảm thấy có tiếng gọi đau thương đang gọi ta, ta chợt mở mắt,
chung quanh lại là kiểu bài trí theo phong cách Giang Nam, nhưng so với
đồ tang âm u lần trước thì lần này lại là đèn lồng màu đỏ thật to được
treo trên cao mang không khí vui mừng.
Ta thử thăm dò vươn tay ra chạm cánh tay của nha
hoàn, nhưng vẫn trực tiếp xuyên qua thân thể của nha hoàn giống lần trước.
Có cái gọi là một lần lạ hai lần quen, lần
này ta cũng không kinh hoảng như lần trước nữa, chỉ hơi hơi trầm ngâm một
lát, rồi tìm đường ra phủ. Ta nghĩ đi nghĩ lại, thay vì đi loạn trong phủ
còn không bằng trực tiếp ra phủ, như vậy còn có thể tránh phải gặp lại cái
tên Mộc Viễn công tử bị điên kia.
Đêm qua Mộc Viễn thật sự làm ta sợ tới mức tim
đập chân run, đêm nay ta thật lòng không muốn gặp lại hắn nữa.
Đi được một đoạn đường, chợt có vài nha hoàn đi
về phía ta.
Ta rất ngạc nhiên, rõ ràng là việc vui, nhưng sắc mặt
của các nha hoàn này đều có cái gì đó không đúng, đều miễn cưỡng vui
vẻ, nhưng mặt mày lại lộ vẻ sợ hãi.
Vài nha hoàn xuyên qua người ta, ta tạm dừng, rồi
lại tiếp tục đi về phía trước. Khi gần tới cổng chính liền nghe thấy
tiếng trống đồng, kèn Toả nột[60], tiếng pháo vang lên làm đau
hết lỗ tai của ta. Ta ôm tai ngước mắt nhìn lên, cảm thấy cả kinh, càng
không muốn gặp người nào lại càng có thể gặp được người đó.
[60] Kèn Tỏa nột (嗩吶): một loại kèn nhỏ, vốn là nhạc khí
của người Hồi, nguyên tên là “Tô Nhĩ Nại”(蘇爾奈).
Mộc Viễn mặc trang phục tân lang, trên mặt cười đến
đường làm quan rộng mở.
Ta ngây ngẩn cả người. Chuyện gì đây? Đêm qua hắn
còn nhào tới trước quan tài mà khóc đến đau tim xé phổi, vậy mà chỉ chớp
mắt liền vui vẻ thành thân với người khác? Ừm, nhưng phải công nhận, Mộc
Viễn như này lại cảnh đẹp ý vui hơn nhiều.
Tổng thể thì tướng mạo cũng hơn Dịch Phong.
Chợt có người hô: “Tân nương tới, tân nương tới,
tân lang mau đi nghênh đón.”
Trong ấn tượng của ta thì cưới tân nương là
chuyện cực kì náo nhiệt. Nhìn phủ đệ của Mộc Viễn cũng thấy hắn là
công tử nhà giàu, theo lí mà nói, cưới tân nương tất nhiên phải náo
nhiệt hơn hôn sự của người bình thường rất nhiều.
Nhưng khi trống đồng, kèn Tỏa nột ngừng lại, bên
trong hỉ kiệu đỏ thẫm lại tĩnh lặng, khiến đám người chung quanh cũng im ắng,
thần sắc của họ cũng không khác đám nha hoàn ta vừa mới gặp lúc nãy
là bao.
Ta cảm thấy quái dị, muốn đi tới nhìn kĩ thì
Mộc Viễn đột nhiên khẽ đá cửa kiệu, hỉ nương[61] run môi
nói lời vui mừng.
[61]
Hỉ nương: người săn sóc đâu trong lễ cưới ngày xưa.
Kế tiếp, hỉ nương phải cõng tân nương vào cửa,
nhưng hỉ nương lại tái hết mặt, dù môi đã thoa son, nhưng vẫn càng
lúc càng tái và càng lúc càng run mạnh hơn. Bà run rẩy cả người,
cũng không dám nhìn vào tân nương trong hỉ kiệu.
Bỗng dưng, gã sai vặt sau lưng Mộc Viễn cho hỉ
nương vài đĩnh vàng, còn ghé vào tai bà nói vài câu, ta không nghe rõ,
nhưng nhìn thần sắc của gã sai vặt kia thì mười phần hết chín là
đang uy hiếp hỉ nương.
Hỉ nương khẽ nhấp nháy môi, lúc này mới khom
người tiến vào kiệu cõng tân nương lên.
Trống đồng, kèn Tỏa nột lại vang lên, tiếng pháo
cũng vang lên theo thứ tự, tân nương mặc giá y màu đỏ rực, nhìn ra được
may hơi gấp, nhưng vải dệt lại rất tốt. Khăn lụa đỏ che khuất gương mặt
của tân nương, thân thể nhỏ bé khiến giá y dường như rộng hơn một
chút, đôi tay ngọc ngà thon nhỏ vốn nên lộ ra của tân nương nay lại bị
che kín toàn bộ.
Hỉ nương như đang cõng một cái bao màu đỏ
chứa người trên lưng.
Ta nhíu mày lại, cảm thấy tân nương này rất bất
thường, thân mình thoạt nhìn rất suy yếu, mà tân nương hình như rất
thích hương liệu, giá y của nàng cũng không biết đã tẩm bao nhiêu loại
hương liệu, nồng đến mức ta không nhịn được mà hắt xì vài cái.
Mộc Viễn cười tươi như hoa, ta thấy Mộc Viễn
lúc này thật bình thường, trong lòng cũng không sợ hãi liền đi theo vào hỉ
đường. Bên trong hỉ đường không có một bóng người, chỉ có vài nha hoàn miễn cưỡng
cười vui ta vừa thấy ban nãy.
Ta đột nhiên có dự cảm không tốt.
Tân nương mềm yếu không xương, dựa cả người vào
tân lang Mộc Viễn. Hỉ nương hô to nhất bái thiên địa, Mộc Viễn liền ôm tân
nương hơi gật đầu một cái với trời đất bên ngoài. Khi nhị bái cao đường,
cũng như vậy.
Cuối cùng, khi phu thê giao bái, Mộc Viễn ôm tân
nương, cùng vành tai và tóc mai chạm vào nhau với tân nương một cái cách lớp
khăn lụa đỏ thật dày.
Tân nương từ đầu đến cuối đều không có động
tác gì.
Lúc này, ta cuối cùng cũng nhìn ra chỗ nào không đúng.
Ta suy nghĩ, chắc tân nương không muốn gả cho Mộc Viễn, nên Mộc Viễn mới
sai người làm tân nương hôn mê, vì thế tân nương mới có thể không nhúc nhích
mà hoàn thành bái đường.
Ta muốn đi lên coi trộm bộ dạng của tân nương
một chút, dù sao cũng không có ai nhìn thấy ta, ta chỉ cần cúi gập thắt
lưng, ngẩng đầu một cái, là có thể nhìn thấy tân nương dưới khăn lụa đỏ.
Ta tiến lên ba bước, ngồi xổm xuống đất, đầu
mới nâng đến một nửa thì Mộc Viễn bỗng nhiên phát ra tiếng cười to thỏa
mãn, “A Uyển A Uyển, ta rốt cuộc cũng cưới được nàng.”
Trong lòng ta thấy lạnh lẽo.
Không phải hôm qua A Uyển còn nằm trong quan tài
sao? Hôm nay Mộc Viễn lại cưới A Uyển nào nữa?
Ánh mắt chạm đến tân nương dưới khăn lụa đỏ, ta
còn chưa thấy rõ bộ dạng, đã bị dọa đến thét chói tai. Khuôn mặt của tân nương
bị hư thối, rõ ràng là người đã chết nhiều ngày rồi.
Chân của ta mềm nhũn, cả người ngã ngồi xuống nền
gạch, môi còn run hơn hỉ nương nhiều.
“A…” Ta thét chói tai tiếng nữa, mông và tay
đồng thời cùng di chuyển lui về phía sau.
Nhưng vào lúc này, giọng của Đào Chi bỗng nhiên
vang lên, “Quận chúa Quận chúa, người gặp ác mộng hả?
Ta mở mắt ra, không ngừng thở dốc.
Đào Chi rót cho ta chén trà, “Quận chúa uống
chén trà cho bình tĩnh ạ.” Nàng đỡ ta ngồi dậy, kê gối mềm sau lưng ta.
Khi bàn tay của ta chạm đến chén trà ấm thì mới an tâm không ít.
Đào Chi lau mồ hôi lạnh trên trán ta, giọng rất
nhỏ nhẹ, “Đêm qua Quận chúa nhất định đã bị dọa sợ rồi, hay mời
người về đọc kinh cho Quận chúa nha.”
Ta hít thở đủ, mắt nhìn ra ngoài, sắc trời đang
sáng dần, trời cũng sắp sáng rồi. Ta lắc đầu với Đào Chi, “Không cần,
chỉ là ác mộng thôi, không cần kinh động cha nương. Cũng không phải giấc
mộng kia.”
Đào Chi đành “Dạ.”
Lúc này, ta cũng hết buồn ngủ, nói: “Chuẩn bị
nước, ta muốn rửa mặt.”
Sau khi Đào Chi rời đi, trong phòng chỉ còn một
mình ta, hương an thần trong huân lô không biết đã cháy hết từ khi nào, ta
lê hài bước tới bàn trang điểm, trong gương đồng hiện ra sắc mặt trắng
bệch của ta. Bỗng dưng nhớ tới tân nương dưới khăn lụa đỏ làm lòng ta
lạnh lại, vội thu mắt về.
Hộp trang sức được mở ra một nửa, ta nhìn
vào, cây trâm phỉ thúy khắc hoa màu đỏ nằm trên các cây trâm khác. Ta vốn
muốn xếp cây trâm này, nhưng lòng bàn tay vừa chạm đến cây trâm thì ta lại
sợ run lên.
Trên cây trâm còn dư hơi ấm.
…
Đào Chi bưng nước vào, ta rửa mặt xong thì Lê Tâm
trang điểm cho ta. Khi Lê Tâm nhìn thấy ba hộp trang sức trên bàn trang điểm,
độ kinh ngạc trên mặt không thua gì ta của ngày hôm qua.
Ta cười nói: “Những cái này đều là sư phụ cho
ta.”
Lê Tâm lắp bắp nói: “Này… này… cũng quá… quá khoa
trương rồi.”
Đào Chi nói: “Đồ trang sức của Lâm Lang Các đắt
có tiếng, những vật trang sức này ít nhất cũng bằng nửa năm bổng lộc
của Vương gia thì phải? Thẩm công tử mới đến Kiến Khang được vài tháng,
trước kia còn ẩn cư nơi núi sâu…” Ngừng lại, Đào Chi bỗng nhiên ngậm
miệng.
Ngụ ý của Đào Chi ta hiểu được, kì thật ta cũng
nghi hoặc Thẩm Hoành rốt cuộc đi đâu mà có nhiều bạc như vậy, nhưng đảo mắt
nghĩ, Thẩm Hoành là cao nhân, cao nhân tự nhiên cũng có cách vơ vét của cải.
Ta nói: “Những lời này không thể nói trước mặt sư
phụ.” Nói xong, ta chọn đại cây trâm ngọc khắc hoa Hải đường ở bên trong
rồi nói với Lê Tâm: “Hôm nay liền mang cái này đi.”
…
Ăn sáng xong, tùy tùng bên người huynh trưởng nói
cho ta biết đã rải tin ta bị hoảng sợ đến bệnh liệt giường, còn nói:
“Xin Quận chúa yên tâm, Thái tử điện hạ tạm thời
sẽ không đến tìm Quận chúa gây phiền toái nữa ạ.”
Ta hơi gật đầu.
Khi Thẩm Hoành vào viện của ta, vừa lúc ta đang
kiểm kê lễ vật an ủi được đưa tới liên tục không ngừng vào sáng nay,
quyền quý đương triều trên cơ bản đều đưa tới. Nhưng khiến ta hơi kinh ngạc
chính là Văn Dương Công chúa lại đưa tới đầu tiên.
Trong ấn tượng của ta thì ta có quan hệ ôn hòa với
Văn Dương Công chúa, không nghĩ tới nàng lại tặng lễ ân cần như vậy.
Ta cười híp mắt nói: “Sư phụ, người đến rồi
ạ.”
Ánh mắt Thẩm Hoành trước sau như một dừng trên búi
tóc của ta, lần này trong mắt của hắn nhiều hơn vài phần kinh hỉ cùng dịu
dàng, “A Uyển quả thực rất xứng với trâm ngọc này, rất xứng với mĩ
nhân.”
Ta rất hiểu bản thân, dù là Quận chúa cao quý
nhưng cũng không có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, thanh lệ là hết mức
rồi. Mà hôm nay lại được một người có tướng mạo bậc nhất khen khiến ta
không khỏi có chút ngượng ngùng.
“Sư phụ quá khen rồi.”
Thẩm Hoành vươn tay khẽ chạm đầu ta, khi mơn trớn
cây trâm ngọc khắc hoa Hải đường, ánh mắt của hắn lại dịu dàng thêm vài phần,
“Không phải quá khen, dù bình thường A Uyển như thế nào thì cũng là mĩ
nhân trong mắt vi sư.”
Ta cười nói: “Hôm nay miệng sư phụ như được bôi
mật ấy.”
Thẩm Hoành khẽ cười nói: “A Uyển không biết tình
nhân trong mắt hóa Tây Thi à?”
“Ầm” một tiếng, cả núi quà đủ loại kiểu dáng rơi
vãi đầy đất, Đào Chi và Lê Tâm vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lên. Mặt của Lê
Tâm đỏ bừng, còn Đào Chi thì trắng bệch.
Không biết hai đứa nha hoàn này lại có chuyện gì
mà mặt thành một đỏ một trắng thế kia. Ta liếc nhìn lễ vật trên mặt đất,
thấy hương liệu trong một hộp gấm bị rơi vãi ra, ta nói:
“Hộp hương liệu này ta không cần, thưởng cho muội
đó Đào Chi.”
“Tạ Quận chúa ban thưởng ạ.” Đào Chi nói.
Ta lại chỉ một hộp gấm màu xanh biếc, nhớ rõ bên
trong cũng là hương liệu, “Lê Tâm, hộp hương liệu kia cho muội. Hai muội lui
ra đi, không cần ở đây hầu hạ.”
Sau khi Đào Chi cùng Lê Tâm rời đi, ta nghiêm túc
nói với Thẩm Hoành: “Sư phụ, tuy A Uyển không hiểu chữ tình, nhưng cũng biết
câu này nên dùng với ai. Sau này sư phụ đừng nói những lời mê sảng như
vậy nữa, nếu bị nương nghe được, nương chắc chắn sẽ không thích đâu.”
Nụ cười trên môi Thẩm Hoành cứng đờ, một hồi
lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Được.”
Ta muốn hỏi chuyện tối qua còn chưa kịp hỏi,
bèn cười nói: “Sư phụ, trước khi vào phủ, người đã nói gì với cha của
con vậy?”
Thẩm Hoành thờ ơ nói: “Nói con đường tình nhấp
nhô, khó kiếm được phu quân.”
Ta ngẩn ra, giống lí do thoái thác của nương như
đúc, chẳng lẽ nương thật sự không có gạt ta? Ta quan sát thần sắc của Thẩm
Hoành thật kĩ, cũng không giống như đang gạt ta. Ta bắt đầu hồ đồ.