Trang - Chương 07 - Phần 1
7
Giáo
trưởng không trở lại nhà họ Era. Khi Đavít đã ra đi, cụ ở một mình trong đền
thờ, rồi lui về nhà riêng. Thấy cụ trở về, Rasen từ bếp chạy ra, ngạc nhiên
hỏi:
- Có việc
gì vậy? Thưa thầy?
- Ta muốn ở
yên một mình. Hãy tin cho bà Era biết, ta sẽ không trở lại nhà bà ấy nữa, và
gọi con trai ta về luôn.
- Còn cô
Lịch thì sao thưa thấy?
Giáo
trưởng suy nghĩ:
- Để nó ở
lại đằng ấy.
Rasen
chăm chú nhìn ông cụ. Trông cụ có vẻ kiệt sức, cả tâm hồn lẫn thể xác. Khuôn
mặt nhợt nhạt, râu ria xồm xoàm; hai tay ôm ghì cây gậy, run rẩy. Rasen tưởng
chừng như thấy được những dấu vết của bệnh tê liệt trên khuôn mặt của cụ, một
điều từ trước tới nay mụ chưa hề để ý đến. Mụ hoảng hốt nắm lấy cánh tay cụ và
nói:
- Trước khi
đến nhà bà Era, con sẽ nấu cho thầy một chén cháo kê thật nóng để thầy dùng,
rồi thầy nằm nghỉ.
Vừa
nói, mụ Rasen vừa đỡ cụ giáo trưởng vào phòng, nơi đây đã được quét dọn sạch
sẽ. Cụ để mặc mụ đưa đi, cụ buông cái gậy, đưa hai cánh tay áo lên chùi vào đôi
mắt đã mù.
- Được trở
về đây sung sướng biết bao! - Cụ thở dài. - Sống chung với lũ nhà giàu, không
thể sung sướng được!
Rasen
vui vẻ nói:
- Thầy chỉ
sung sướng trong sự đau khổ, đó là sự thật. Thầy hãy nằm nghỉ.
Nỗi
phẫn uất đã làm cho khuôn mặt của cụ có khí lực. Đột nhiên cụ trở lại cái phong
độ từ trước. Cụ thét hỏi:
- Ngươi đã
thay đổi những gì trên giường của ta?
Cụ
nằm dài trên giường, đột nhiên vùng dậy.
Hai
tay chống vào hông, Rasen nhìn cụ, dằn từng tiếng một:
- Con đã
lót một cái mền bông dưới chiếu để thầy nằm khỏi đau xương. Thầy đã già, thầy
không có thể nằm trên gỗ…
Giáo
trưởng đứng dậy, quay đôi mắt mờ đục nhìn mụ Rasen, thét:
- Cất cái
này đi cho ta!
Mụ
Rasen nhún vai lắc đầu phản đối. Giáo trưởng không thấy gì, nhưng cụ lớn tiếng
nói một cách nghiêm khắc, khiến mụ chẳng dám ho he, chỉ biết vâng lời. Mụ muốn
cất cái mền bông và trải chiếu ra trên chiếc giường tre. Cụ giáo trưởng nằm
xuống, thở dài, hai tay chấp lại trên ngực:
- Con mụ
kia, cút đi. Đi ra ngoài kia, để một mình ta với Chúa.
Mụ
Rasen vừa ra đi, vừa càu nhàu, rủa thầm ông cụ già thánh thiện. Mụ xếp cái chăn
cất vào rương. Mụ tức giận vì phải sang nhà bà Era. Ngày mai mụ mới đi. Khi cụ
giáo trưởng hỏi mụ Arông đã về chưa, mụ nói dối rằng cô Lịch yêu cầu cậu ấy nán
lại với cô một hai hôm nữa. Cụ giáo trưởng thở dài mà không nói gì. Sáng hôm
sau, cụ thức dậy thật sớm, ăn một chén cháo kê và đọc kinh Tôrát.
Mụ
Rasen đi sang nhà bà Era để trình bày cho bà hay quyết định của giáo trưởng. Bà
Era đang đứng xem lũ người làm chùi một cái hồ cá vàng cạnh nhà bếp. Đàn cá
vàng bơi lội lúc nhúc trong một cái thùng gỗ, trong khi hai người đàn ông đang
cạo vét dưới đáy hồ. Bà Era đang bực tức về mấy con cá, về mấy người vét hồ nên
bà không được vui khi nghe mụ Rasen đến thưa chuyện. Bà gắt gỏng:
- Việc gì
đã xảy ra vậy? Ngày hôm qua đây có gì đâu, vẫn vui vẻ như thường. Tại sao ngài
lại bỏ về?
- Hôm qua
cụ từ đền thờ mò mẫm trở về nhà một mình. Con chỉ biết có thế.
Bà
Era cho gọi thím Hoàng và Trang. Thím Hoàng chẳng biết gì, còn Trang thì chỉ
biết rằng đêm qua Đavít và ông chủ trở về nhà rất khuya.
- Lẽ ra,
ngươi phải tin cho ta biết chứ. - Bà Era nói.
- Thưa bà
chủ, con ngỡ rằng bà chủ đã biết rồi.
Bà
Era khoát tay bảo mọi người lui ra. Bà chỉ giữ một mình Trang lại và nói:
- Ta về
phòng trang điểm một chút. Nhà ngươi hãy đi mời cô Lịch đến cho ta nói chuyện.
Trang
lui ra và sau khi chỉ bảo qua loa đôi điều cho hai gã chùi hồ cá, bà Era quay
về phòng.
Khi
đến phòng Lịch, Trang khẽ ho trước khi bước vào. Nghe tiếng Trang, Lịch gọi
vào, Trang đến bên nàng, cúi đầu thưa:
- Bà chủ
sai tôi đến mời cô.
Rồi
nàng lại cúi chào một lần nữa và trở ra. Trang nghĩ ngợi: việc gì đã xảy ra
giữa cụ giáo trưởng và Đavít thế nhỉ? Có liên quan gì đến cô Lịch không?
Sự
chờ đợi đã quá sức chịu đựng của Trang. Nàng muốn khám phá tất cả những gì nàng
có thể biết, với bất cứ phương tiện nào. Nàng rón rén chạy nấp mình sau một cây
mương lớn trong vườn bà Era. Cây mương này ở cạnh khung cửa sổ mở rộng vì sáng
hôm nay trời nóng bức. Từ chỗ nấp, Trang nghe bà Era nói với Lịch với một giọng
nghiêm nghị, rõ ràng:
- Tại sao
con dám quả quyết rằng không có gì xảy ra giữa con và Đavít cả? Chính mắt ta đã
thấy, một hôm nọ, trong vườn đào, hai đứa đứng bên nhau kia mà!
Tiếp
theo là tiếng nói của Lịch, hối hả, dịu dàng, và có vẻ rất xúc động:
- Thưa dì,
nếu không có gì xảy ra thêm nữa, phải chăng lỗi tại con? Quả thật, ngày hôm ấy
chúng con đã ở bên nhau.
- Còn những
ngày cả hai đứa ngồi chung học kinh Tôrát thì sao?
- Anh ấy
gần như là không nói với con một lời nào.
Giọng
nói của Lịch yếu đàn như thú nhận.
Bà
Era đột nhiên nổi giận, quát:
- Chính là
lỗi tại con đấy Lịch ạ… Con đừng có thử thách… Con đã dè dặt, đợi chờ…
- Nếu không
đợi chờ thì con biết phải làm gì khác hơn, hở dì?
Trang
đã nghe tất cả. Đôi mắt nàng bừng sáng, đôi môi mím lại. Thì ra chưa có quyết
định gì ráo! Đavít không yêu Lịch. Nhưng nếu chàng yêu nàng thì sao? Ai biết
được? Nàng lén ra khỏi chỗ nấp, chạy đến phòng Đavít. Trong phòng khách của
chàng không có ai. Nàng nhìn vào phòng ngủ, chàng vẫn còn an giấc. Mặt trời
buổi trưa tràn ngập cả phòng. Tối hôm qua, Trang đã buông màn lúc dọn phòng ngủ
cho Đavít, nhưng bây giờ các bức màn ấy đã được vén lên móc vào các móc lớn
bằng bạc. Chàng nằm ngủ mình bận áo quần bằng lụa trắng, hai tay mở rộng, mặt
quay ra phía nàng.
Tim
Trang đập rộn ràng vì vui mừng. Không có gì quá muộn! Cụ giáo trưởng đã bỏ đi
và chưa có việc đính hôn giữa Đavít và Lịch. Lòng Trang vui như mở hội. Hạnh
phúc sẽ đến chẳng muộn gì.
Trang
đến quỳ một bên giường ngủ của Đavít, khẽ gọi:
- Đavít,
Đavít!
Chàng
thức giấc, mỉm cười, đưa tay quàng lấy vai Trang.
- Sao Trang
lại dám đánh thức tôi? - Đavít nói, giọng ngái ngủ.
- Đã trưa
rồi - Trang nói. - Tôi đến để cho cậu biết tin này, một tin tuyệt diệu!
- Tin gì
thế?
Vui
sướng quá, Trang phải chần chờ một lát.
- Mặt trời
lấp lánh trong mắt cậu, trông như là có vàng ở bên trong.
- Đó là
điều tuyệt diệu của Trang đấy à?
Chàng
bật cười và tỉnh ngủ hẳn.
Mặt
trời chiếu sáng trong miệng cậu, trông nó dịu ngọt như một trái thạch lựu.
- Có phải
vì thế mà Trang quấy tôi không cho tôi ngủ nữa, phải không?
Chàng
ngồi dậy trên giường và bây giờ đã tỉnh táo.
Trang
cầm lấy tay chàng áp vào ngực nàng.
- Đavít,
trưa nay… nàng… đi lễ chùa để tạ Phật. Nàng bị ốm mới khỏi.
- Sao Trang
không nói gì cho tôi hay cả?
Trang
cảm thấy bàn tay Đavít trở nên cứng cỏi.
- Tôi không
muốn nói cho cậu hay. Nhưng bây giờ cô
ấy đã khỏi rồi, tôi thề với cậu như vậy. Vả lại cậu thấy cô ấy thì cậu nhận ra
ngay mà!
Đavít
vẫn chăm chăm nhìn vào đôi mắt Trang. Nàng vội vàng nói:
- Cậu dậy
đi. Tôi mang điểm tâm đến cho cậu. Rồi cậu chỉ có việc đến chùa, bước vào cánh
cửa bên phải. Cậu sẽ gặp cô ấy khi cô ấy tới trước tượng Phật Bà Quan Âm bằng
bạc đặt ở phía Nam ngôi chùa.
- Nhưng tôi
ngại cô ta cho rằng tôi đến đó để nhìn trộm cô. - Đavít rụt rè nói.
- Như thế
cô ấy lại càng sung sướng hơn chớ sao! - Trang cười, nói (nàng buông tay Đavít,
đứng dậy). - Để tôi đi dọn điểm tâm cho cậu.
Nàng
bước đi vội vã. Phải hành động gấp rút. Nàng chỉ ngừng lại chốc lát để lấy tiền
riêng của nàng mang theo. Nàng hấp tấp đi tới nhà họ Khương. Tại đây Trang gặp
mụ Chu đang ăn cơm trưa. Mụ Chu béo phục phịch, đang bưng một bát cơm đầy trộn
thịt và vào miệng. Mụ vừa ăn vừa nghe Trang nói.
- Một lát
nữa cậu chủ tôi sẽ tới chùa. Bây giờ thím làm sao đưa cô Quí Lan đến đây, tại
sân đền Phật Bà Quan Âm.
- Nhưng bà
chủ tôi cản trở thì biết làm sao?
- Cô chủ
của thím chỉ có việc khóc cho dữ. Dọa dẫm cho nhiều, nói rằng cô đau tức ở
trước ngực, cô muốn đến chùa để cầu khẩn. Đây, cậu tôi gửi biếu bà.
Trang
đút vào tay mụ Chu tất cả số tiền nàng mang theo. Đoạn nàng lột đôi hoa tai
ngọc bích đưa cho mụ Chu và nói:
- Còn phần
tôi, tôi biếu cho thím cái này.
Mụ
Chu đặt bát cơm xuống bàn, gật đầu ưng thuận. Trang vội vã trở về nhà. Vài phút
sau, Trang từ bếp đi ra, tay bưng một đĩa cơm nóng hổi có nắp đậy. Một tên đầy
tớ đi theo Trang, tay bưng những đĩa thịt và đồ nấu. Trang hy vọng rằng Đavít
còn chần chờ trong phòng tắm, vì khi nàng bước vào, phòng khách rỗng không.
Nàng kêu:
- Thiếu chủ
đâu rồi? Thiếu chủ!
- Tôi phải
bận áo gì đây? Đỏ hay xanh? - Đavít nói lớn.
- Màu đỏ sẫm.
- Trang đáp.
Đavít
đã mang áo màu xanh để đi đến đền thờ, nhưng bây giờ đây chàng không có nhớ gì
hết. Trang biết rõ ảnh hưởng tinh vi của màu sắc: Màu xám làm cho tâm hồn người
đàn ông suy nhược; màu xanh nâng tâm hồn lên, làm cho người ta thích mơ mộng;
màu đỏ, màu của rượu nho, buộc chặt tâm hồn con người xuống đất.
Sau
một lát, Đavít bước ra, tuyệt đẹp, đến nỗi Trang muốn khóc lên được. Chàng để
đầu trần, tóc màu nâu. Trên lần vải lót màu trắng nơi cổ áo đỏ, khuôn mặt của
chàng nổi bật, hồng hào và đầy nhựa sống.
Trang
ép mình nói:
- Xin mời
cậu dùng điểm tâm. Thời giờ gấp rút quá rồi!
Vừa
nói, Trang vừa sắp chén dĩa. Đavít ngồi xuống ăn mà không nói gì. Chàng đang
suy nghĩ. Nếu không xảy ra những sự việc ngày hôm qua thì hôm nay chàng quyết
không nghe lời Trang. Chàng không nôn nóng gặp lại Quí Lan cho lắm. Khi nghĩ
đến cô bé Trung Hoa xinh đẹp, chàng chỉ thích thú chút ít trong lòng, thế thôi.
Nhưng hôm nay chàng muốn gặp nàng để chiến đấu chống với chính mình. Chàng biết
Lịch đang ở trong nhà, mà mẹ chàng thì sắp có quyết định dứt khoát. Tuy nhiên,
chàng không biết gì về việc cụ giáo trưởng đã trở về nhà của cụ. Để chống lại
họ, chàng muốn tranh thủ thời gian, giữ nguyên tình trạng cũ. Cái đêm thưởng
trăng trên hồ đã mang lại cho chàng sự bình tĩnh tâm hồn và xua tan những sầu
muộn trong lòng. Sáng hôm nay chàng cảm thấy hoàn toàn khỏe khoắn, mạnh mẽ và
yên tĩnh.
Đavít
điểm tâm xong, lại rửa mặt trong một cái thau đựng nước thơm. Chàng khoan thai
chải tóc, chậm rãi đến nỗi Trang phát cáu.
- Cô Quí Lan
đã đến chùa rồi. Nếu cậu cứ cà rịch cà tang như thế này thì chắc không kịp gặp
cô ấy đâu! - Nàng nói bằng một giọng hết sức ai oán. - Như thế này thì biết bao
giờ mới gặp một dịp may khác hở trời?
Chàng
trêu nàng một lát, khệnh khạng mãi, cho rằng còn chán thì giờ, làm Trang sốt
ruột. Chàng sung sướng tìm lại được những nụ cười hồn nhiên, những vui đùa trêu
chọc thích thú. Chàng ra đi mặt mày tươi tỉnh, để Trang dọn chén bát một mình.
Tình
yêu đã thúc đẩy Trang hành động như vậy, nhưng những gì xảy ra sau này chứng
minh không phải chỉ một tình yêu mà còn vì lý do thù hận nữa.
***
Sau
khi cúi chào bà Era, mụ Rasen nhờ lũ nô bộc chỉ đường, đi đến căn phòng trước
đây cụ giáo trưởng đã ở. Mụ thấy Arông đang nửa thức nửa ngủ, nửa muốn trỗi
dậy, nửa muốn nằm thêm. Mụ cho chàng biết, giáo trưởng bảo chàng trở về nhà
ngay. Mụ thầm nghĩ, con trai của một vị giáo trưởng lại là một thằng cầu bơ cầu
bất, khuôn mặt ốm nhom, hai mắt lấm lét, thật là một điều quá đỗi hổ thẹn.
Arông
không dám cãi lệnh cha. Gã hỏi:
- Lịch cũng
về nữa chứ?
- Chưa.
Tức
giận, hắn càu nhàu, cho rằng cha quá nuông chiều Lịch. Hắn mắng mụ Rasen:
- Cút đi,
con mẹ già dơ bẩn kia. Còn đứng đó mà nhìn ta mãi sao?
Rasen
cũng nổi xung, mụ dằn từng tiếng một:
- À, cậu
đừng có tưởng là tôi trông mong cậu trở về. Cái thứ người ngợm như cậu mà bắt
tôi trông nom cơm nước thì thật là một điều khổ nhục cho tôi!
Mụ
hậm hực ra về. Ngồi lại một mình, Arông cảm thấy hết sức buồn tủi, nước mắt
lưng tròng. Hắn tiếc rẻ phải rời khỏi cái gia đình giàu sang này. Ở đây, hắn
được ăn sung mặc sướng vì người ta kính nể cha hắn và lũ tôi tớ luôn luôn phục
dịch hắn chu đáo chẳng dám cãi lời. Hắn cảm thấy bực bội phải trở về sống lại
cái cuộc sống kham khổ trong văn phòng lẻ loi của hắn ngày trước. Hắn không yêu
cha bằng yêu chị, nhưng hắn ngại họ và cho rằng họ sung sướng hơn hắn.
Hắn
trách thương cho thân phận hắn và hờn giận mọi người. Hắn trỗi dậy, bận áo quần
đi đến phòng ăn dành cho đàn ông, vẻ mặt cau có. Bất ngờ, hắn gặp Trang trong
sân nơi hồ cá. Nàng xăm xăm bước về phía hắn mà không trông thấy hắn. Dưới ánh
mặt trời buổi sáng, nàng tuyệt đẹp. Mái tóc nàng đen nhánh, hai má ửng hồng.
Nàng phục sức màu xanh, trên mái tóc cài một đóa sơn chi trắng.
Arông lấm lét
nhìn quanh, không một bóng người. Trang cúi đầu đi tới, lòng rộn niềm vui.
Thình lình nàng chạm mặt Arông, nàng có cảm giác như đạp phải rắn. Nàng vừa
ngẩng đầu lên, chưa kịp phản ứng gì thì Arông đã thừa cơ phóng mình tới ôm
choàng lấy và hôn bừa vào mặt vào môi nàng.
Xưa nay chưa
từng có đôi môi nào chạm phớt qua môi Trang. Cái việc đụng chạm với đôi môi
nóng bỏng và run rẩy của gã này đã làm cho nàng buồn nôn. Nàng quay mặt đi,
vùng vẫy và la lên, nhưng vì quá sợ hãi, tiếng la nghẹn tắt trong cổ họng. Nàng
c ảm thấy bàn tay của Arông sờ soạng vào ngực nàng. Sự yếu đuối biến mất, cơn
phẫn nộ đã tăng cường sức mạnh cho nàng. Nàng đấm vào mặt hắn như điên. Nàng
bứt tóc hắn, cắn vào má hắn, bứt tai hắn và đạp vào người hắn khi hắn ìtm cách
tháo chạy. Một bàn tay nàng nắm vào tóc hắn, một tay bấu vào mặt hắn. Tất cả những
việc đó xảy ra trong im lặng, ngoại trừ hơi thở hổn hển. Nàng không muốn ai hay
biết cái điều xấu xa mà tên vô lại kia đã làm. Cuối cùng, quá mệt, nàng căm
giận nói:
- Mày dám động
vào tao một lần nữa đi, đồ khốn kiếp! Tao sẽ cho mày một nhát gươm để mày đi
chầu ông bà ông vải nhà mày.
Trang nghĩ đến
thanh gươm mà Đavít đã chọn trong số các đồ vật do đoàn thương hồ mang về.
Thanh gươm này hiện treo trên tường trong phòng riêng của Đavít. Thanh gươm rất
bén, Arông nghĩ rằng Trang có thể thực hành lời đe dọa của nàng nếu quả hắn còn
giở thói lần khân. Quả Trang không tìm ra phương cách nào làm cho Arông sợ hãi
hơn. Nỗi sợ hãi từ ngàn xưa và sự yếu đuối truyền kiếp bàng bạc ngay cả trong
chính kinh Tôrat, đã xâm chiếm lấy hồn gã. Giáo trưởng là một người có nghị
lực, cụ có thể vui nhận cơn thịnh nộ của Đức Dêhôva. Nhưng Arông chỉ là một con
giun đất yếu đuối. Ngay từ thuở ấu thơ suy nhược đáng thương, gã đã sợ hãi và
ghét bỏ đấng Dêhôva. Gã chỉ thích một điều là làm con bất cứ ai, miễn là chí
làm con của một vị giáo trưởng. Khi Trang nhắc đến tổ tiên hắn, hắn liền quấn
lại cái áo dài và chuồn thẳng một mạch.
Trang nhìn theo,
khinh bỉ. Đoạn nàng trở về phòng và tắm gội từ đầu đến chân, nàng thay quần áo,
chải lại đầu, xức nước hoa, mang vào những đồ nữ trang đẹp nhất và cài một cánh
hoa tươi vào mái tóc. Nhưng nỗi giận dữ vẫn còn sôi sùng sục trong lòng nàng,
nàng muốn tẩy bỏ tất cả những gì liên quan đến thằng Arông khốn kiếp. Lại một
lần nữa nàng đến phòng Đavít, viện cớ để lau chùi quét dọn và sửa chữa một cái
quạt bằng gỗ đàn hương mà chàng đã làm gãy.
Hai má của Trang
vẫn còn bừng đỏ vì tức giận khi Đavít trở về. Trang ngồi ở bàn, tay cầm một cái
lông chấm vào keo để dán cái quạt. Nàng nhận ra ngay Đavít đã gặp mặt Quí Lan.
Chàng bước vào với một vẻ tươi vui thỏa mãn, Trang nghĩ bụng, đàn ông thường tỏ
vẻ tự mãn khi tưởng được yêu. Nỗi sầu khổ của mối tình thầm kín mà Trang đang
ấp ủ đã khiến nàng nghĩ như vậy, nhưng nàng vội gạt bỏ những tư tưởng ấy. Nàng
thận trọng để cái quạt xuống bàn, làm ra vẻ ngoan ngoãn đứng dậy. Nàng bắt gặp
nét nhìn của Đavít. Trong đôi mắt chàng lấp lánh niềm vui đã tắt từ lâu. Trang
rất lấy làm thỏa dạ, nàng nói:
- Kể cho Trang
nghe đi...
Nàng tỏ vẻ nhõng
nhẽo, biết rằng chàng muốn thổ lộ hết tất cả cho nàng nghe.
- Kể gì vậy kìa?
- Chàng trêu.
- Đavít có thấy
nàng không?
- Thì chính
Trang đã nói với tôi rằng nàng sẽ đến đấy cơ mà?
- Nhưng, nàng có
tới không?
- Ai biết được?
Dường như không thì phải!
Đavít lấy là
ngạc nhiên khi thấy bỗng dưng Trang òa khóc.
- Cái gì vậy,
Trang?
Nàng lắc đầu,
nghẹn ngào không nói được.
Chàng tiến đến
bên nàng, ôn tồn hỏi:
- Có ai đã làm
gì Trang, phải không?
Nàng gật đầu,
vừa khóc vừa đưa cánh tay áo lên thấm lệ.
Chàng hỏi, vẻ giận dữ:
- Mẹ tôi phải
không?
- Không...
không... Ôi! - Trang không thể nào nói tên thằng ấy được.
Nàng lắc đầu,
khóc nhỏ hơn và nói với giọng đứt quãng.
- Một gã đàn ông
sao? - Đavít thét hỏi.
- Gã con trai
giáo trưởng. - Trang khẽ nói.
Đavít nhìn sững
nàng một hồi lâu, đoạn quay mình đột ngột phóng ra cửa. Trang lật đật chạy theo
sau.
- Không, không,
tôi van xin cậu. Cậu làm như không biết thì hơn. Tôi không muốn làm to chuyện,
chỉ càng thêm hổ thẹn.
- Nó đã làm gì
Trang?
- Hắn đã... hắn
đã... Ôi, Trang không thể nói ra điều đó được.
- Hắn không...
gì chứ?
Đavít đỏ mặt.
- Không, không.
- Rồi sợ chàng có thể tưởng tượng những
điều xảy ra quá sự thật, nàng cười trong nước mắt. - Trang đã đánh nó. - Nàng
nói. - Trang túm lấy đầu tóc nó và vả vào mặt nó.
Đavít cũng cười,
một nụ cười hung bạo.
- Ước gì có tôi
lúc ấy. Trang có cấu cho rách mặt hắn đi không? Để tôi đi kiếm hắn.
- Khoan, đợi em
nói hết đã. - Nàng năn nỉ. - Em nói thật, Đavít hãy tin em đi, em van mà! Nó
đã... nó đã đặt miệng nó lên môi em!
- Mẹ kiếp nhà
nó! - Đavít nguyền rủa.
Trang đặt một
ngón tay của nàng lên trên môi Đavít nước mắt lưng tròng, nàng thỏ thẻ:
- Thân em đã bị
dơ bẩn!
Làm sao Đavít
cầm lòng mà không an ủi nàng được? Chàng đặt hai tay lên bờ vai bé nhỏ của
người thiếu nữ và chăm chăm nhìn vào đôi môi tươi thắm ngọt ngào. Trang cất
ngón tay nàng khỏi môi Đavít, nàng nói với một giọng hết sức mơn trớn:
- Hãy đặt môi
anh lên môi em - làm cho nó trở lên trong sạch như trước.

