Em Yêu Anh Nhưng Mình Chia Tay Nhé - Chương 58 - 59 - 60

Chương 58

“ Linh ơi….giờ mày ờ đâu…..mày đang đau lắm phải không……đừng
trốn tao nữa dù mày có trốn ở đâu tao cũng sẽ tìm ra mày……..”

Bây giờ nó cứ lang thang đi trên đường mà không biết mình đi
đâu cả, trong đầu nó đầy dãy những hình ảnh của hắn mắng **** nó.

Nó không khóc cũng không cười nhưng trong lòng thì lại mặn
đắng. Bao năm qua đối với nó nước mắt chỉ là thứ vô nghĩa nhưng sao vì hắn nó
lại khóc vì hắn mà nó lại đau lòng đến vậy.

Trời đổ mưa, nó dừng lại trước những dòng người qua lại đông
đúc, thời gian và sự vật như ngừng lại để nó thấy nó có thể chỉ là một người
bình thường mang nhiều cảm xúc như bao người khác không, biết đau biết cười
biết khóc và cảm giác hạnh phúc,nhưng sau với nó chỉ có nỗi đau và nước
mắt.

Trời mưa ngày càng lớn nó vẫn đứng ngẩng mặt lên trời tay hứng
những hạt mưa rơi xuống. Người ta nói mưa không hề có mùi vị gì cả nhưng nó
không nghĩ thế, mưa trên mặt nó có khi rơi xuống môi nó có vị đắng và mặn như
cuộc đời của nó vậy.

Không đó gọi là mưa nước mắt, là nước mắt của nó đang rơi
hòa lẫn trong làn mưa lạnh ngắt. Nó cứ đi trong màn mưa, ai cũng nhìn và có
phần xót thương cho nó một cô gái nhỏ với chiếc áo mỏng manh đi trong màn mưa
dày đặc.

Nó lạnh lẽo, nó cô đơn và trong người nó đầy những vết
thương lòng, nó cứ bước đi trong lòng đầu phiền muộn còn Hân thì cứ như ngồi
trên đống lửa nhỏ chạy trong màn mưa đề tìm nó.

Nhỏ vừa chạy vừa khóc, lo cho nó rất nhiều nhưng cùng trong
đó cũng có nỗi buồn khi người mình yêu lại không tin tưởng mình. Nhỏ hơi khựng
lại nhìn lên trời và nói nhỏ

“ Chị ơi, nếu chị có linh thiêng hãy chỉ cho em biết chỗ mà
Linh đang ở, chắc chị không muốn nhìn thấy nó đau như vậy phải không chị”

Nhỏ lại chạy tiếp, cứ thế nhỏ chạy nhưng không biết hướng
mình đang chạy, cứ chạy chạy mãi khi nhỏ dừng lại trước mặt nhỏ là viện Childhood
, lúc ấy trời cũng tạnh mưa.

Nhỏ nhìn lên trời rồi cười nhẹ, chạy nhanh vào bên trong
nhưng tìm quanh và hỏi mọi người không ai thấy nó cả, nhỏ chợt nghĩ đến khu
vườn đằng sau viện nên men theo con đường hoa mà ra phía sau khi vườn ấy.

Nhỏ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi gục ờ một
góc cây, thân thể ướt mèm. Nhỏ bước tới rồi khẻ gọi

-Linh….!

-Linh….là tao đây…..Hân đây…..Linh ….- hân cố gọi nó

Không nghe có tiếng trả lời lo lắng càng thêm cao, nhỏ chạy
nhanh tới chỗ nó thì chỉ thấy những hàng lệ đang rơi.

-Khóc đi…..khóc hết…hay trút hết những gì mày đang gánh chịu
lên vai tao…..tao sẽ gánh đỡ cho mày, sẽ là chỗ dựa cho mày khi mày đau, tao
biết vết thương mày quá lớn nếu nói ra được thì cứ nói cứ khóc khi ở bên cạnh
tao….đối với tao chỉ cần nhiêu đó là đủ.

-Mày có biết khi mày đau, khi mày khóc, khi mày chịu đựng,
khi mày cố kìm nén những vết thương đó mày có biết tao đau lắm không. Đừng có
tự làm khổ bản thân mày như thế có được không, đừng làm nó lớn dần hơn hay cho
tao làm lành nó có được không.

-Tao biết những chuyện mày gặp phải là quá lớn, nhưng hãy để
cho nó chìm vào quên lãng được không, tao không muốn nhìn mày phải đau đỡn rằn
vặt và kìm nén nổi đau của mình…

Hân khóc rất nhiều, nó cũng thế có thể chị nó đã tặng cho nó
1 người bạn hết lòng thương yêu, chăm sóc và lo lắng cho nó. Nó đẩy nhẹ Hân ra
rồi nhìn vào mắt Hân vả nói.

-Hân này, mày sẽ không sợ tao chứ, sẽ không lảng tránh tao
khi bàn tay tao nhuộm đầy máu tươi chứ, sẽ không sợ tao……..

-Không…! Sẽ không bao giờ….dù mày có như thế nào tao vẫn
xem mày là bạn là người bạn tao thương yêu nhất..

-Hân…! Sự thật đó …

-Sự thật….!

-Tao là người đã sát hại ông ta……….

Chương 59

-Tao là người đã sát hại ông ta……….

-Đừng lên tiếng cũng đừng hỏi vì sao tao lại ra tay với lão
ta, thật ra cái chết của Lê Hoàng cách đây báo chí và tivi có nói đến cũng là
do tao làm.

-Thật sự tao không muốn cho mày biết vì tao sợ…sợ mày sẽ xa
lánh tao như bao nhiêu người khác.

-Hôm nay tao muốn mày lắng nghe tao chỉ một lần này thôi, tao
sẽ nói cho mày biết ly do tại sao tao lại giết họ tàn nhẫn đến vậy…

-Họ đều là kẻ đáng chết, bàn tay họ đã nhuộm đầy máu tươi
của những người vô tội, 2 lão đó là người của hội RED sau khi hội đó bị tan rã
hai lão ta trờ về Việt Nam với hai bàn tay trắng, 2 lão đó sống dựa vào những
người thân ờ Việt Nam….

-Rồi sao nữa – Hân tò mò hỏi

-Hai lão ta đều là cáo già, kiếm tiền bằng cách dựa vào quan
hệ và sự quen biết của người thân mà vận chuyển hàng trái phép và buôn lậu nên
số tiền họ kiếm ngày càng nhiều nhưng sau khi ông Vương Hoàng và Lê Hiếu biết
được hành vi của hai lão ta nên cắt đứt mọi đường tiêu thụ và chưa kịp báo với
Công An thì họ đã bị sát hại….

-Là do hai lão già đó làm….

-Đúng….2 lão ta dựng hiện trường giả làm vụ nỗ xe xảy ra sẽ
không có dấu vết gì khi Công An vào cuộc, sau khi họ chết vì Vương Hoàng chỉ có
con gái mà lại quá nhỏ nên lão Vũ sẽ là người nắm giữ công ty và sở hữu tài sản
hợp pháp…còn Lê Hiếu không có vợ con nên càng dễ hơn là tài sản rơi vào tay ông
ta 1 cách gọn nhẹ vì ông ta là người thân duy nhất….

-Thì ra công ty bao năm lớn mạnh mà không hề có 1 cổ đông
nào trong đó thì ra là họ buôn lâu và……

-Hội RED tuy đã tan rã nhưng hội đó đa phần anh em rất đoàn
kết nên dù hai con cáo già đó bị công an theo dõi bao lâu nay nhưng đều không
lộ sơ xuất là sau lưng họ có 1 cái dù rất lớn…….

-Họ hoạt động ngầm tại Việt Nam sao…..

-Đó là 1 phần, họ muốn khôi phục lại hội RED và đào tạo các
sát thủ hàng đầu. Nhưng bao nhiêu đó, không phải vấn đề mà tao muốn hai lão ta
chết thảm vậy, 10 năm trước sau khi 2 lão ta và một người nữa ra tay sát hại 2
đứa bé con cùa một Bố Già nắm trong tay các bang hội lớn nhất USA…..

-Hai đứa bé đó là………

-Ân……là tao và chị Ly, lúc đó chị Ly được 10
tuổi….họ…..họ….ra tay rất độc ác…chị ấy chỉ là một đứa trẻ, tao đã….. – nó gật
đầu rồi vừa kể vừa khóc

-Tao đã xin họ rất nhiều……cầu xin họ rất nhiều nhưng những
khuôn mặt ấy vô cảm, kèm theo nụ cười khinh bỉ nhìn tao và chị ấy……

-Được rồi….được rồi…..đừng nói nữa….hay khóc đi…..nếu trong
lòng mày nhẹ bớt tao sẽ thay chị Ly làm chỗ dựa cho mày…… - Hân ôm lấy nó rồi
khóc theo

“ Tao không biết vết đó lại lớn như vậy, tao không chắc cũng
không dám hứa sẽ làm lành vết thương đó nhưng tao sẽ không bao giờ thay đổi
tình bạn này sẽ bên cạnh khi mày đau mày muốn khóc và mày cần một bờ
vai…..”

Nó khóc rất nhiều, từ lúc chị nó mất có lẽ đây là lần đầu
tiên nó có thể khóc. Một lúc sau, nó thấy phần nào trong lòng nó nhẹ hẳn.

Nó nhìn Hân cười nhẹ nó đứng dậy rồi nhìn về phía dòng hồ
nước. Hân đứng dậy nhìn nó khó hiểu.

-Hân này….mày ở đây một mình không sao chứ

-Mày tính đâu, không được đâu mày đi đâu tao đi đó
cơ…..

-Ngốc quá….pama tao đang nghỉ dưỡng ờ quần đảo Maldives ở phía nam Ấn Độ và Sri Lanka nên
tao muốn qua đó đề gặp pame….

-Vậy cho tao theo đi….tao cũng không thích ờ đây trong thời
gian này….

-Còn anh Bảo thì sao…..

-Kệ….tao và hắn ta đã…..

-Lại cãi nhau à….anh Bảo là người tốt...

-Nhưng…..

-Như thế này nhé…tao sẽ cho mày theo…nhưng khoảng 1-2 tuần
rồi tụi mình về sau đó nói chuyện với anh ta sau….Ok chứ…..

-Yeah…! Tuyệt cú mèo……- Hân nhảy cẫng lên

Có vẻ như bầu không khí u ám đã đi, nó nhìn Hân nãy còn khóc
sướt mướt giờ lại vui cười, có lẽ nó cũng cảm thấy bản thân mình củng
thế.

Sau những chuyện này nó sẽ tự quản bản thân khắc khe hơn,
mãnh mẽ hơn vì giờ nó đang nghĩ đến những linh cảm xấu mà Hân nói.

Nó sẽ giữ cho đầu óc thoải mái sau chuyến đi này. Có lẽ gặp
pame nó sẽ giúp nó giài tỏa được nhiều thứ hơn.

“ Sẽ không còn những giọt lệ ngu xuẩn, sẽ không còn những
giọt lệ vì hắn ta sẽ đẩy hắn ra khỏi suy nghĩ của mình đề chỉ nhớ tới 1 việc và
1 người mà thôi….đã đi quá xa và cho đi quá nhiều nước mắt và sự yếu đuối. Em
tạm xa chị 1 thời gian ngắn nhé, khi quay về chắc chắc em sẽ mạnh mẽ và chính
chắn, dứt khoát hơn bây giờ. Em sẽ không để ai chạm vào những người bên cạnh em
và ngay cả bản thân mình…….Tạm biệt 1 trái tim rung động nhất thời…….”

Nó suy nghĩ rồi mỉm cười lần nữa rồi nhìn Hân, Hân có lẽ rất
buồn khi cãi nhau với Bảo nhưng nó đồng ý cho nhỏ đi theo vì cũng muốn nhỏ được
vui vẻ không phài nghĩ đến chuyện đó nữa.

Nhỏ giúp nó cảm thấy nhẹ lòng hơn, tuy no chưa làm gì được
chưa nhỏ thì lần này nó sẽ giúp nhỏ quên đi chuyện buồn trước mắt. Nó rất thích
nhìn Hân cười vì nụ cười ấy làm nó thấy ấm hơn.

[ Người ta thường nói khi mình buồn nên tìm một nơi nào đó
để thư giãn để giải tỏa, khi mình khóc nên tìm 1 bờ vai để sẽ chia và khi mình
có một người bạn hiều mình, tin tường mình thì cuộc sống mình thêm ý nghĩa và
vui nhộn hơn, còn khi mình tìm được tình yêu thì cuộc sống mình thêm nhiều màu
sắc hơn….nhưng trên đời đâu ai chọn vẹn, đâu ai được may mắn và đâu ai được 1
tình yêu ý nghĩa mà không phải hy sinh hay nếm trải đay khổ chứ……]

Cuộc sống đã cho bạn một nỗi đau…………

……..thì cũng sẽ chọn cho bạn một người…..

Để xoa dịu nỗi đau đó…

Chương 60

Một ngày có lẽ là rất tệ đã trôi qua, nó và Hân cũng đã lên
máy bay ờ một chỗ nào đó hắn sau khi về nhà đã tự nhốt mình trong phòng, hắn
thấy trống trải và như vừa vụt mất đi một thứ.

Nhìn lại đôi tay hắn, chính đôi tay này đã đánh nó và tạo
khoảng cách cho hắn, còn Ái Hy sau khi được hắn chăm sóc ờ bên đến khi ngủ mới
rời đi, cô ta đắc ý và mỉm cười với sự thành công lớn này.

Còn Bảo về nhà mang đầy tâm trạng mệt mỏi lẫn khó xử. Bảo
cảm thấy hình như hơi nhói ờ tim, cảm giác như thứ gì đó rất quan trọng đã rơi
xa.

Nó và Hân trên máy bay tâm trạng không còn vướng bận chuyện
buồn, có lẽ cơn mưa hôm qua đã giúp bọn nó trôi đi hết chuyện buồn.

Ngày hôm sau mọi việc diễn biến bình thường, hắn vẫn đưa Ái
Hy lên trường, vì ả cứ nắng nặc đòi theo nên hắn đành đồng ý. Thật ra ả ta muốn
vào trường đề xem bộ dạng nó hôm nay như thế nào.

Tiết học vào lớp rồi nhưng chỗ của nó và Hân vần trống, cả
lớp rấ thắc mắc nhưng các nữ sinh đếu chung một câu nói chắc là nó làm nên giờ
sợ bị nói xấu nên nghỉ. Bảo cũng lo cho nó và Hân vì anh chàng gọi điện từ hôm
qua đến giờ không được

Hắn thì nữa muốn quay xuống nhìn nửa lại không, thì tiếng cô
giáo nói

- Hai bạn Linh và Hân sẽ tạm thời nghỉ học 2 tuần vì gia
đình của công chuyện gấp nên hai bạn ấy đã xin tôi nghỉ hôm qua rồi, nên cả lớp
không cần dùng ánh mắt thắc mắc hỏi tôi…giờ thì vào học thôi…..- cô giáo nghiêm
nghị nói

- Nghỉ….hoc à……chắc là bla….bla……..- cả lớp xôn xao

- Im hết đi……..- hắn hét lớn

Cả lớp hoảng sợ cúi mặt vào ghi ghi chép chép, ÁI Hy có vẻ hơi
bất ngờ vì hắn lấn đầu lớn tiếng như thế.

Hắn cảm thấy mình hơi quá trong việc này, khi không nó đi
hắn lại quan tâm lại cảm thấy vụt mất một thứ gì đó. Không phải là ngày hôm qua
hắn **** nó đánh nó sao, sao giờ lại làm thế.

Bảo cố cầm điện thọai gọi cho Hân nhưng không được cả Linh
cũng thế. Bảo chán nản bước ra khỏi lớp mà chẳng thèm để ý đến bà cô đang gào
théo gọi.

“ Là anh sai sao, anh làm em buồn đến như vậy sao Hân, giờ
em đang ờ đâu em thật hối hận khi không tin em, không hiều em và đã không nhận
ra em quan trọng hơn cả bản thân anh” Bảo mài mê suy nghĩ khi nghe tiếng gọi
của hắn Bào mới tình ra.

- Mày sao thế …! – hắn hỏi

- Không….sao lại chạy ra đâu, Hy đâu – Bảo hỏi

- Cô ấy ờ trong lớp…!

- Thôi về lớp đi, tao muốn được yên tĩnh…

- Mày vì chuyện hôm qua mà thế sao

- Chẳng vì gì cả, chỉ thấy chuyện này thật khó hiểu…..

- Khó hỉu….rỏ ràng cô ta đã nhận mình là kẻ làm ra những
chuyện đó….

- Tao và mày quen biết hai cô bé tuy thời gian ngắn nhưng
tao không tin Linh làm chuyện gì mà không có lý do cả Hân nữa không có lý do gì
mà cô ấy hành động thế cả

- Thế mày nghĩ Hy bị thế là oan sao, cứ cho chuyện giấu dao
lam là không phải hai người đó làm đi vậy chuyện chú Vũ thì sao…..

- Muốn nói gì nghĩ gì là tùy mày, nhưng tao không tin trong
chuyện này không có nguyên do, đến khi tao tìm được 2 cô bé đó thì tao cũng
muốn tìm ra sự thật trong đây….

- Đó là chuyện của mày, nhưng tốt nhất nếu làm ảnh hưởng đến
sức khỏe của Hy thì ngay cả mày tao cũng không tha đâu….

- Nếu chuyện đó có dính líu đến ……….ra đây đi…..

Bảo khuôn mặt giận dữ nhìn người con gái trước mặt.

- Em xin lỗi hai anh, vì thấy hai anh không quay vào lớp nên
em ra đây tìm….

- Chứ không phài cô nghe lén từ nãy giờ sao….

Thật ra khi hắn ra khỏi lớp Ái Hy đã đi theo sau và nghe hết
mọi chuyện cùa hắn và Bảo rồi.

- Em….em không cố ý

- Vậy tại sao cô đến mà không kêu còn núp đằng sau làm gì…cô
khác trước quá nhiều…

- Anh Bảo à em không cố ý…..

- Bảo…mày thôi đi….đừng làm Hy sợ….

- Có lẽ bây giờ tao đã hiều tại sao Hân lại ghét cô ta đến
vậy, cô ta có gì đó không giống trước lắm… tao đi trước

- Bảo mày……

- Thôi anh ….chắc anh Bảo lo cho Hân nên mới thế thôi mình
vào lớp không cô lại la đó anh…

- Ừ….!

Bảo ra khỏi trường nhưng không về nhà mà chạy xe vòng qua
mấy nơi mà anh đã dẫn nhỏ đi qua và dừng lại nơi mà anh đã tỏ tình với
nhỏ.

Khẽ cười rồi lại cầm điện thoại gọi nhưng lại không được,
anh ngồi một lúc rồi chạy xe đến quán Amer của cô Jen, anh ngồi trò chuyện với
cô rất lâu.

Khi anh đi, cô Jen về lại phòng mình lại lôi 1 sấp hình của
hai đứa bé một trai một gái ra coi.

- Chẳng lẽ đây là duyên phận sao, năm xưa tại ta mà làm cho
hai đứa con……..

Cô Jen bật khóc, đau đớn chua xót nhìn bước hình hai đứa trẻ
quấn quýt lấy nhau.

“ Nếu ta có một điều ước,ta sẽ mong cho mọi chuyện quay trờ
lại như xưa để con không phải đau khổ, không phải chịu cảnh mất mát….nếu được
ta nguyện thay con chịu tất cả………..con dâu của ta………..”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3