Em Yêu Anh Nhưng Mình Chia Tay Nhé - Chương 41 - 42 - 43

Chương 41

Hắn ngủ lúc nào không hay. Sáng hôm sau, nó dậy sớm nhưng
không thấy Hân nó dậy thay đồ rồi bước xuống nhà thì thấy Hân đang hát líu lo
nó khẽ cười rồi bước xuống

-Đúng là tình yêu, có thể thay đổi cả người bạn đặc biệt của
tôi – nó chọc Hân

-Gì mà thay đổi chứ tao vẫn thế mà, tao đặc biệt gì vậy –
Hân chạy đến chổ nó rồi chớp chớp mắt

-Haha, ờ thì đặc biết chỉ vậy thôi – nó cười vì hành động
của hân

-Nhỏ này thích làm người ta tò mò giận luôn – Hân giận nảy
rồi quay đi chổ khác

-Thôi..! giận hơn vu vơ hoài, nhanh đi sắp trễ học
rồi mà còn đứng đó mà hát – nó cười nhẹ

-Không….! Hôm nay mày ờ nhà, tao sẽ xin cho mày nghỉ
chừng nào vết thương lành lại rồi đi – Hân phồng má lắc đầu

-Khùng ah……..!- nó lắc đầu

-No….no……..tớ rất tỉnh đấy cậu……- Hân đưa ngón tay trỏ lên
lắc lắc

-Bệnh thật rồi, anh Bảo sắp tới rồi đó – nó lắc đầu bó tay
với Hân

-Áa aaaa………… quên mất bỏ đồ ăn vào hộp đã, tý nữa là hết ăn
luôn – Hân luống cuống

-Haizzzzz…….. tao ra ngoài đợi nhé, tao không nghỉ đâu – nói
xong nó đứng dậy đi

-Ơ hay……cái con nhỏ này – Hân cầm cái muôi định đuỗi
theo

-Cháy kìa………- nó quay lại trêu

-Hừm…….đồ ăn mà cháy khét là mày nghỉ ăn đó, xýyyyyyyyyyyy –
Hân chu mỏ kéo dài rồi quay vào làm nốt mấy món

Nó ngồi ngoài đợi Hân ra, nó chẵng biết hôm nay đi học sẽ
gặp được hắn nhưng nếu hắn vẫn cái kiểu đối xử lạnh lùng với nó vậy nó nên làm
gì, nó thở dài chán rồi thì lấy máy nghe nhạc ra nghe. Hân làm đồ ăn xong bỏ
vào 3 hộp thật xinh xắn rồi chạy ra chỗ nó.

-Ủa mày nói anh Bảo tới đâu, sắp tới giờ học rồi – Hân hỏi
mà mắt cứ nhìn ra ngoài cổng

-Xong rồi ah, đi thôi – nó đứng lên rồi đi ra gara

-Ủa vậy anh Bảo tới thì sao – Hân vẫn ngây người hõi

-Đúng là tình yêu làm mày lú đi mà, tao nói anh Bảo sắp tới
chứ đâu có nói sẽ tới đâu – nó bước vào trong xe ngồi

-Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaa……………. Cái con này dám lừa tao ah- Hân
hét rồi chống nạnh lên la hét inh ỏi

-Không lên xe, là căng hải đó – nó dọa

-Hừm, giận cho nghỉ ăn luôn, grừ grừ - Hân hậm hực

Nó lắc đầu rồi phóng xe chạy đi, đến trường thì Bảo đứng chờ
sẵn rồi thấy Hân và nó xuống xe liền cười híp cả mắt. Chạy nhanh tới chỗ của nó
rồi líu la líu lo nói chuyện nó nhìn 2 người đó rồi thở dài trong đầu suy nghĩ
“ hai người này không yêu nhau thì ngày nào cũng cãi nhau, yêu nhau rồi thì như
đôi bạn học cùng tiến líu la líu lo suốt, haizzz”

Nó đi vào lớp đằng sau Bảo và Hân vẫn hàn thuyên tâm sự, nó
bườc vào chỗ thì thấy hắn đã ngồi đó rồi nhưng hình như hắn đang ngủ nên nó
chẳng nói gì vẫn ngồi vào chỗ. Bảo và Hân thấy vậy nên

-Này thằng kia dạy đi, ngủ gì mà lắm thế bộ tối qua đi ăn
trộm khuya sao giờ ngủ bù – Bảo lay vai hắn

-Hừ………. cái thằng này mày khùng sao, ngủ cũng không được yên
với mày – hắn ngước lên nhíu lông mày nhìn Bảo

-Hê lu……đừng **** anh Bảo của tớ, không là tớ cắn đó – Hân
làm mặt dữ

-Vậy là chuẩn bị vào bệnh viện rồi – hắn nói

-Tại sao…..? – Hân và Bảo cùng hỏi

-Haizzzz…………! – hắn thở dài rồi gục xuống mà chẳng đề
ý nó ngồi kế bên

-Thỉ để lấy nọc chứ sao, đúng là hai vợ chồng ngố - nó lên
tiếng

-Á aaaaaaaaaaaaa………………….- Hân hét nữa

-Đau tai quá – hắn và nó

-Ơ anh/ cô- hắn và nó ĐT tập 2

-Sao đi học rồi- hắn

-Chán – nó ( ngắn gọn nhưng ý là ờ nhà chán nên muốn đi học,
nó quen miệng nên thốt lên thôi)

-Ờ - hắn nói xong gục xuống nhưng trong lòng lại muốn hỏi nó
vết thương đã bớt đau chưa

-Ủa hôm nay hai ngươi tiết kiệm lời thế - Bảo hỏi tay vẫn vỗ
vổv đầu Hân

-Này………- Hân đập đập tay Bảo nhưng Bảo vẩn mải nhìn hắn và

-BẢO KHỈ ĐỘT………………ANH MUỐN CHẾT AH – Hân hét vào tai
bảo

-YAH…………. Em muốn anh điếc sao mà hét to vậy – Bảo quay lại
nhìn Hân

Nó lắc đầu ngán hai người này rồi lấy tai phone ra nghe nhạc
rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay trời rất đẹp nhưng trong lòng nó thì là màu
tối đen.

-Hôm nay anh gan hùm sao dám cãi lại em, đã thế còn vỗ đầu
em như cún con của anh vậy, ý anh hùa theo hai người đó nói em là cún rồi cắn
người phải đi lấy nọc chứ gì…… - Hân bốc khói

-Anh không nói nhé……nhưng nếu em nghĩ thế thì anh chắc phải
đề phòng quá – Bảo cười gian

-NÀY THÌ ĐỀ PHÒNG……..- Hân ra sức đánh Bảo

Hôm nay tiết học trôi qua nặng nề, Hân và Bảo cứ cải nhau
đánh nhau suốt nhưng lâu lâu lại quay xuống nhìn nó và hắn rồi thở dài. Nó vẩn
nghe nhạc còn hắn thì gục mặt xuống bàn nhưng mổi người một suy nghĩ riêng, hết
một ngày học chán nản và mệt mỏi nó muốn tới quán của cô Jen.

-Hai người đi chơi không - nó hỏi

-Đi…..đi mà đi đâu – Hân

-Qua quán cô Jen chơi, mấy bữa nay không có qua cổ - Nó
nói

-Ùm……..! cũng được – Bảo nói

-Mày đi không Minh – Bảo hỏi hắn

-Ờ…………- hắn trả lời

-Yeahhhhhhhhhh………….let’s go – Bảo nói thì Hân đã khoác tay
nó đi rồi

Bảo và Hân nháy mắt cho nhau rồi nói

-Hai người đi chung xe đi, tao với anh Bảo đi mua chút đồ
rời tới sau – nói xong Bảo và Hân vọt lẹ

-Ơ….! Đứng lại – nó chưa kịp nói gì thì chẵng thấy bóng
dáng đâu

Còn hắn thì biết đây là ý đồ của hai người đó nên lẳng lặng
đi luôn không ý kiến, nó cũng bước theo hắn. Hắn vào trong xe nhưng không thấy
nó lên, đành phải lên tiếng

-Không đi sao……- hắn hỏi

-Ờ……..tôi tưởng anh ……….. – nó bước vào trong xe

-Tưởng gì……….- hắn hỏi

-Tưởng anh không đồng ý, tưỡng anh không cho tôi đi ké ấy mà
– nó cười nhẹ

-Tôi chỉ không thích người trong trường biết tôi là bạn trai
cô mà chuyện cỏn con đó cũng từ chối, vậy thôi – miệng hắn nói 1 câu nhưng
trong đầu lại là câu khác hắn tự thấy bực bội bản thân mình

-……….- nó im lặng rồi nhỉn ara ngoài cừa sổ

Hắn nhìn nó, hắn biết nó buồn vì những lời nói của hắn nhưng
nếu hắn càng quan tâm cảng lo cho nó thì làm sao hắn càng yêu nó hơn vậy thì
làm sao với lời hứa đây. Hắn lắc đầu không muốn suy nghĩ nữa, nhưng trong đầu
toàn là hình ãnh của nó hiện ra. Hắn nhìn xuống chỗ vết thương của nó, có lẽ nó
còn đau lắm nhưng hắn lại chẳng dám hỏi hắn nắm chặt đôi bàn tay để tự kiềm chế
tình cảm của hắn đối với nó trong lúc này.

-Linh………….

Chương 42

-Linh…………….. –hắn khẽ gọi

Nó quay lại nhìn hắn

-Có gì không….? – nó hỏi

-Ah…..à……không…..không có gì….đúng rồi không có gì, cô nghe
nhạc tiếp đi – hắn ấp úng

-Ừ…..! – nó lại nhỉn ra ngoài cửa số, bàn tay nó siết
chặt lấy nhau

-Anh yên tâm…. – nó nói

-Cô nói gì….! – hắn hỏi lại

-Tôi nói anh yên tâm, tôi biết đây chỉ là một điều kiện, 1
lời hứa và cũng chỉ là một trỏ chơi mà anh và anh là nhân vật chính còn tôi là
người phụ họa,nên tôi biết đâu là thật đâu là đùa mà,. Anh không cần phải lo
tôi có tình cảm với anh, người phụ thì mãi vẫn là người phụ họa vả thay thế cho
cái chỗ trống thôi không hơn không kém.

Trước những người trong trường hoặc nơi anh cần tôi phụ họa
thì tôi sẽ làm tốt, còn cuộc sống riêng tư hay tỉnh cảm trai gái mỗi người đều
có đối tượng riêng của họ, tôi có người tôi yêu và anh cũng không thất hứa với
người anh yêu. ĐÂY MÃI MÃI CHỈ LÀ MỘT TRÒ CHƠI – nó vẫn quay mặt qua chỗ khác
nhưng khóe mặt nó hơi cay cay

-…………..- hắn im lặng

-Một thời gian nữa trỏ chơi này sẽ kết thúc, tôi cũng biết
đâu là điểm dừng mà – nó

Hắn vẫn im lặng tim hắn nghe những câu nói đó thắt chặt với
nhau làm hắn cảm giác sắp nghẹt thở, hắn đau hay là hụt hẫng chính hắn làm nó
hiểu mọi chuyện thành ra như thế, chính hắn đã tạo ra bức tường khoảng cách với
nó và bây giờ nó cũng thế cũng đang cố tạo khoảng cách với hắn.

Hắn và nó tới quán, nó xuống trước rồi đi vào trong hôm nay
quán đông khách hơn nhưng cái bàn mà nó và hắn hay ngồi vẫn trống, nó đi vào
trong rồi ngồi xuống gọi một ly capuchino cho nó và một ly espresso cho hắn. Cô
Jen là người mang ra cho nó, nó vần nhìn ra ngoài ( chỗ nó ngồi là cái bàn gần
một tấm kính lớn nhìn được ra ngoài )

-Lâu rồi mời thấy cô bé nha, chắc quán cô phục vụ và cafê
không ngon nên con bỏ quán cô hả - cô Jen làm mặt buồn

-Không có đâu cô, tại mấy bữa nay con bận quá nên không có
thời gian qua chỗ cô được, cô đừng buồn con nhé – nó cứ sợ cô Jen buồn

-Haha………con bé này thật là đáng yêu mà, cô đùa con thôi dạo
này con khỏe chứ cô thấy sắc mặt con không tốt – cô Jen hỏi nó

-Dạ….! Con vẫn thế mà cô con………….- nó đang nói

-Nó đang bị thương á cô – Hân lên tiếng chặn họng nó

Nó không để ý Hân và Bảo cùng hắn vào lúc nào không
hay

-Sao……..bị thương……..mà bị thương ở đâu có nặng không, đưa
cô xem mà tại sao lại bị thương – cô Jen hỏi dồn

-Dạ……! Cô…………. – nó gãi đầu mắt liếc qua bên Hân

-Nó bị thương ờ bụng á cô, vết thương chưa lành mà nó đã đòi
xuất viện đó cô – Hân kể tội

-Hừm…..! Con bé này giấu cả cô ah, giận luôn – cô Jen
khoan tay giả giận

Hắn và Bảo đi đằng sau chẵng hiểu chuyện gì, kéo ghế ngồi
xuống thì thấy Hân đang cười còn nó thì ra sức cười nói với cô Jen.

-Cô à, cô đừng giận mà vết thương của con không sao nữa rồi
– nó

-Không…..! Giận rồi…..giận rồi – cô Jen vẫn giả
giận

Nó gãi đầu chẵng biết làm sao còn Hân và Bảo thì vẫn cười vì
Hân mới kể cho Bảo nghe, nó thở dài lườm hai vợ chồng kia xém lòi hai con ngươi.

-Vậy giờ con lên trên kia hát mở hàng cho cô một bài cô sẽ
hết giận, Ok…….nhé – cô Jen quay lại cười tươi

-Ơ……..trước giờ con có thấy quán cô có tiết mục này đâu – nó
hỏi

-Thì giờ cô mới cải cách mà bữa giờ chẵng ai lên hát mà có
thì toàn mấy đứa hát gì đâu không ah, cô nghe mà muốn nổ cả quán của cô, đi hát
cho quán 1 bài thôi rồi cô hết giận – cô Jen nắm tay nó chớp chớp mắt

-Hì hì…….cô đùa sao – nó

-Lên đi……mày hát hay mà, tao ủng hộ - Hân lên tiếng

-Grừm………….mày muốn chết không – nó quay sang nhìn Hân = ánh
mắt chết ngưởi

-Em giúp cô một bài thôi – Bảo lên tiếng

Nó thấy hơi ngại, nhìn qua hắn thì hắn vẫn ngồi đó thưởng
thức vị cafê chẳng quan tâm gì đến chuyện của tụi nó nãy giờ.

-Thôi mà lên hát đi, hehehhe - Hân đẩy nó lên

- Từ từ, té bây giờ cái con nhỏ này... grừm...!
- nó quay sang Hân làm nhỏ cười gượng gạo

Nó bước lên trên bục thấy chiếc đàn piano còn trống nên nó
ngồi xuống cầm mic.

- Giới thiệu tên bài đi, hú hú - Hân ngồi dưới la hét inh ỏi
làm cho cả quán rầm rộ thêm

"Con này lát xuống chết với mình" nó suy nghĩ rồi
cầm mic rồi nói

- Hôm này mình là người được cô Jen cho mở hàng đầu tiên nếu
hát không hay mọi người thông cám nhé, mình sẽ mở đầu một bài hát cùa Thanh
Ngọc Cafê đắng và Mưa vì nó trùng hợp với khung cảnh hiện giờ trời mưa và tên
quán có ý nghĩa là vị đắng. Mình xin được phép bắt đầu - nó nói xong rồi quay
sang Hân nháy mắt ý " vừa lòng chưa cô nương"

Hân cười nhìn nó gật gật đầu lia lịa đến Bảo cũng phải mắc
cười còn hắn thì tuy tỏ ra như không quan tâm nhưng con mắt lâu lâu vân dán về
phía nó. Bên dưới những người trong quán đang cười nói vui vẻ thì nghe nó giới
thiệu cũng có chút hứng thú và cũng có mấy anh chàng bị nó cuốn hút vì vẻ đẹp
cũng la hét huýt sao inh ỏi, còn mấy nhỏ thì nhìn nó nhàm chán lại còn ánh mắt
có chút ghen với kinh thường vì nghĩ giọng nó chắc cũng chẳng hay gì.

Nó chẳng quan tâm, đặt tay lên phím đàn và bắt đầu
đánh

Chương 43

Tiếng đàn nhẹ nhàng nhưng lời hát lại rất buồn, nó đang thế
hiện đúng chất ý nghĩ của bài hát. Cũng đúng thôi bởi nó đang buồn mà, nhưng
đối với nó buồn thì sao mà không buồn thì sao nó nhắm mắt cảm nhận 1 giọt rồi 2
giọt lệ nóng hồi lắn dài trên má.

Những người ngồi bên dưới họ cảm nhận được sự tha thiết và
nỗi buồn của cô gái trong bài hát này, phải nói là nếu là một người ca sỹ khi
họ hát họ phải tâm của mình vào trong bài hát cảm nhận được tình ý trong bài
hát, cảm nhận được đâu là vui đâu là đau và đâu là chia ly và khi người nghe họ
cảm nhận được ý nghĩ của bài hát thì đó là sự thành công của người ca sỹ đó còn
nó thì sao nó đang đặt tâm mình của mình vào bài hát này nhưng nó có thể quên
hay là không.

Nó chỉ thấy tâm trạng nó hiện giờ rối loạn, Hân là người
hiểu nó nhất giọng nó có chút lạc đi vì có lẽ nó khóc nhưng chắc mọi người
chẳng chu ý đâu vì họ đều lạc vào trong tiếng đàn tiếng hát du dương của nó
rồi.

Hắn ngồi dưới thật sự bất ngờ vì khi nghe nó hát quả thật
hắn bị chìm dần trong lời bài hát đó, hắn còn cảm nhận được lời bài hát đó đang
nói đến hắn, hắn không muốn nó buồn không muốn nó khóc nhưng hắn có thể làm gì
khi……khi………hắn nhớ tới lời ba hắn……….

Xoảng………………….!

Tiếng vỡ của chiếc ly làm cho mọi người tĩnh giấc cũng là
lúc nó cũng thoát khỏi mơ màng và kết thúc bản nhạc. Mọi người nhìn về phía hắn
và nó cũng thế

-Mày bị sao vậy……..- Bảo hỏi

-Không...không sao – hắn nói nhưng hai tay vẫn siết tay
chặt vào nhau

Nó bước xuống ngồi vào ghế nhưng những tiếng xì xầm của mọi
người vẫn còn chù yếu là nói tới hắn nên chẵng ai rảnh miệng rảnh tay mà tặng
cho nó màn vỗ tay hay nhưng lời khen. Hân nhìn thấy nó thì cười nhưng cũng
chẳng nên chọc nó lúc nó vì mắt nó có hơi đỏ đỏ nếu ai chú ý tới nó kỹ ngoài
Hân.

-Mọi người ngồi đây đi, tôi ra ngoài chỗ mẹ tôi – hắn đứng
dậy đi chẳng thèm nhìn nó lấy một lần

Cô Jen và nó nhìn theo bóng hắn khuất dần sau cánh cửa, còn
Hân và Bảo thì chẳng hiều gì cả nhưng đang ôm tai vì cái lũ choi choi kia lên
hát ầm ĩ. Cô Jen nhìn qua nó ánh mắt nó thể hiện nên tất cả cô khẽ thở dài rồi
nhìn về phía cánh cửa đó “ tụi nó càng ngày khoảng cách càng xa, ta nên làm thế
nào hay cứ để 2 con phải đau khổ” nhưng dòng suy nghĩ làm khuôn mặt cô Jen trầm
xuống hẳn.

-Mấy đứa ngồi đấy chơi nhé, cô vào làm nốt ít giầy tờ - cô
Jen vẫn cười với tụi nó

-Vâng….cô cứ làm đi ạ, tụi con ngồi đây chơi được rồi – nó
cười gượng

-Dạ…….cô đi đi đề đó con kiếm nhân tài nữa nên góp vui chứ
mấy đứa này hát con muốn lủng màng nhĩ luôn – Hân cười nham nhở còn Bảo thì lắc
đầu

-Ùm……….. trông cậy cả vào con đó, thôi ta vào trong nhé – Cô
Jen đứng dậy

-Dạ……! - nó và Hân còn Bảo thì chỉ cúi đầu

Đợi cô Jen vào trong Hân liền gắt một phát vào đùi Bảo làm
anh chàng đau tím mặt

-Anh vừa có hành động gì…..tính làm mất hình ảnh của em
hả..?- Hân gắt từng chữ

-Anh đâu có làm gì đâu, chỉ lắc đầu thôi
mèeeeeeeeeeeeeeeeeee- bảo kéo dài vì bị Hân nhéo

-Coi chừng đó…….. – Hân

-Đau quá đi……thấy anh hiền ăn hiếp ăn hoài àh, em phải giữ
hình tượng cho anh nữa chứ biết bao nhiêu là ngừiiiiiiiiiiiiiiiiiii – Bảo ôm
eo

-Em đang lăngggggggggg…………….. xêeeeeeeeeeeeeeeee…………giúp anh
mà – Hân kéo dài

-Haizzzzz……. Hai người tính pha quán sao mà đánh nhau với
cãi nhau miết- nó thở dài nhìn 2 người trước mặt

“Đang buồn mà ngồi chung với hai người này cũng phải nhịn
cười” nó thở dài rồi nhìn lại phía cửa nơi hắn và cô Jen bước qua. Nó nhìn lại
hai người trước mặt rồi chỉ chỉ trỏ trỏ cái gì đó rồi dắt tay nhau lên phía
trên bục lúc nãy nó hát, Bảo và Hân đang đứng đây nhỏ cẫm mic giọng nói trong
trẻo pha thêm nụ cười tươi làm căn phòng thêm nhộn hơn.

-Alô….lôa………..1…2….3…4…5…..10 – Hân

-Em nói thì nói luôn đi, quê chết……Á…… ược…….. - Báo đang
nói thì bị Hân đá vào chân làm á khẩu luôn

-Hello everybody…! Mình là Hân, mình xin tặng mọi người
và tặng con bạn yêu quái ý lộn yêu quý của mình đang ngồi ở kia một bài hát rất
xinh tươi, hà hà – Hân nham nhở cười chì về phía nó

-Cái con này, không biết đang nói cái gì nữa, thật mất mặt
mà – nó lắc đầu chịu thua nhỏ

-Em………hình như anh thấy em nói có chút gì gì gì đó không ổn
…? – Bảo gãi gãi đầu

-Gì…! Mà không ổn chứ, thôi kệ đi lỡ rồi – Hân xua
tay

-Bắt đầu nhé mọi người và sau đây là bài hát cho cô bạn yêu
thương cùa tôi, tuy chưa …..chưa hết tuổi “ô mai me” đẹp đẽ nhưng nó sẽ mà bài
hát hay và sau đây là bài hát “ Giấc Mơ Thần Tiên”

Nhỏ nói chuyện mà làm cho cả căn phòng đầy tiếng cười cả Bão
cũng phãi lắc đầu chịu thua, còn nó thì hơi bất ngờ vì con bạn ngốc này lúc nào
cũng gây trò được mà

Lời Nhạc

Tuổi thơ bên nhau cho ta vô tư với bao mơ mộng

Biết bao tháng ngày bạn kề bên sớt chia

Những lúc lặng thầm thả tung ước mơ lên trời

Bạn ơi nhớ không biết bao những kỷ niệm buồn vui cùng
tôi

Tuổi thơ thần tiên biết bao tiếng cười

Biết bao nỗi buồn bạn và tôi có nhau

Những yêu dấu ngọt ngào tựa như vẫn còn đâu đây

Kỷ niệm ơi, xin giữ mãi trong tim..

Từng trang giấy với nét chữ quen thuộc kia

Với những ước mơ trẻ con chất chứa bao nhiêu mơ mộng

Hàng cây phượng dài trong sân

Nơi chúng ta khắc lên một trái tim

Sao giờ đây khi xa nhau cây buồn ngơ ngác

Thời gian hỡi nếu có lướt qua ngày xưa

Nhớ nhắn với những bạn thân hãy giữ trên môi nụ cười

Để mai này khi trong tim nghe vắng xa hay nhớ về một giấc

Giấc mơ hồn nhiên, tuổi học trò...

Nó cứ lắng nghe bài hát trong lòng có lẽ vui hơn lúc nãy, nó
vẫn lắng nghe Hân hát và nhỏ cũng nhìn về phía nó cười nhẹ. ( thôi để hai người
này ờ đây đi, sa bay vào trong xem anh giai kia đang làm gì)

Hắn đang ngồi đó ngồi kế mẹ hắn.

-Chổ mẹ lúc nào cũng thơm, cũng thật yên bình mẹ……cũng giống
như con ỡ bên cạnh cô ấy – hắn cúi đầu vào tấm mộ rồi mỉm cười

-Mẹ……hiện giờ mẹ có ở đây không có bên cạnh con trai của mẹ
không, con đang cảm thấy vụt mất đi một thứ…… một thứ rất quan trọng trong trái
tim của con, cô ấy và Ái Hy hoàn tòan khác nhau nhưng con không muốn làm 1
trong 2 người buồn. Một người con nợ lời hứa nợ cả tính mạng còn một người con
yêu, cô ấy chiếm trọn trái tim con lúc nào con không biết khi cô ấy buồn, cô ấy
đau, cô ấy khóc con đều muốn đến bên cạnh cô ấy mà an ui chia sẽ và quan tâm
bảo vệ người con gái đó, ở cô ấy con có một thứ cảm giác quen thuộc và yên
bình. Nhưng con phải làm sao nếu như con đến với cô ấy nhưng trong lòng lại
nghĩ tới người kia, con biết đó là ích kỷ là sai, nhưng Ái Hy là người con nợ
và khi Ái Hy mất con đã hứa sẽ không yêu ai khác ngoài cô ấy vì lúc ấy thật sự
con chỉ cảm thấy trong tim rầt đau nhưng không nghĩ đó không phải là …….. giờ
thì trái tim con đã tìm được người con gái con yêu Hoàng Ngọc Linh Linh, mẹ nói
con phải làm sao để không cảm thấy có lỗi với cả 2. Nếu con chỉ vẫn giữ lời hứa
với Ái Hy thì sẽ làm đau Linh còn nếu yêu Linh thì khi Linh biết được sự thật
Linh sẽ nghĩ mình chỉ là người thay thế lúc ấy Linh càng đau hơn và cô ấy……cô
ấy…….lại là người có liên quan đến cái chết của chú Vũ….sự thật……ông trời đang
trêu con phải không mẹ…………?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3