Em Yêu Anh Nhưng Mình Chia Tay Nhé - Chương 39 - 40

Chương 39

Nó và Hân đẩy cửa bước vào, Bảo ngồi đó vẻ mặt vẩn còn tức
giận, nhưng thấy nó và Hân nên nở nụ cười thật tươi nó cũng đáp lại rồi ngồi
xuống giường, Hân nhìn Bảo rồi lườm cháy cả lông mày làm Bảo thoáng chảy mồ
hôi.

-Mày ăn chút cháo đi cho nóng – Hân để tô cháo vẫn còn hơi
ấm cho nó ăn

-Tao muốn về nha, ờ đây khó chịu lắm – nó

-Không được, mày mới tỉnh lại thôi vết thương chưa lành mà –
Hân thu lông mày lại

-Nếu vậy, tao không ăn – nó khoan tay

-Được rồi….được rồi tao chịu thua, mày ăn đi tao ra hỏi bác
sỹ rồi làm giấy xuất viện cho mày – Hân nói rồi đứng lên kéo luôn Bảo đi

-Nhớ ăn hết đấy – Hân nhăn mặt nhìn nó rồi đi

-Biết rồi – nó nói rồi cười

Hân nắm cỗ áo Bảo kéo xềnh xệch làm Bảo ê mặt trước mọi
người nên đành cười trừ, biết là hắn(Bảo) lỡ miệng nên đã làm núi lửa tuôn trào
rồi đành chịu trận thôi.

-Anh nói cho em biết Ái Hy là ai và là gì của 2 người,
hảaaaaaaaaaaaaaaaaa…………….- Hân kéo dài

-Từ từ bà xã, em không hỏi anh cũng kể cho em nghe mà, chỉ
là người quen thôi mà – Bảo lấy tay chà chà cái tai

-Quen biết gì mà kiến hai người phải cãi nhau hả - Hân mặt
đỏ bừng bừng

-Được rồi…..được rồi, bà xã ngồi xuống đây anh kể cho nghe,
chuyện này cách đây cũng 4 năm rồi – Bảo kéo tay Hân ngồi sát bên

-Anh mà nói dối em, là em cho anh xuống 18 tầng địa ngục
luôn đó – Hân lườm Bảo

-Biết rồi mà, haizzzzzzzzzz – Bảo thờ dài

-Chuyện này là bắt đầu từ khi mẹ của thằng Minh mất, sau đó
nó gặp được Ái Hy vì ba nó và chú của Ái Hy là bạn bè nên …

4 NĂM TRƯỚC

-Minh, đây là Ái Hy cháu gái của chú Vũ con bé sẽ sống ờ đây
một thời gian. Ba và chú Vũ có công việc nên con chăm sóc cho con bé đó nhe,
không được bắt nạt con bé đó đâu đấy – ba của hắn ra lệnh

Hắn chẵng buồn quan tâm nên chỉ nhìn qua con bé đó rồi đi ra
ngoài sân ngồi chơi với Bảo

-Thằng bé đó nó vậy đấy, cháu đừng để ý nhé tại mẹ nó mới
mất nên nó còn buồn – ba của hắn xoa đầu con bé

-Dạ….! không có gì – Ái Hy cười tươi

-Vậy con lên phòng cất đồ đi, phòng con trên lầu 1 phòng bên
tay phải nhé, giờ chú phải đi rồi. Chào con – ba hắn nói xong rồi đi

Ái Hy để cho người làm bê cái vali lên phòng rồi chạy ra
vườn chơi thì thấy hắn và Bảo đang ngồi. Ái Hy bước tới rồi miệng nở nụ cười
thật tươi chào hắn và Bảo

-Chào 2 anh …….!

Nhưng cô ta chẵng nhận được hồi âm nào vì cả hai đang bận
đánh carô. Nhưng cô ta cũng lì lợn thật vẫn đứng đó rồi ai đi nước nào nước nào
cũng chỉ tứ lung tung làm cho cả Bảo và hắn tức xì khói, chỉ muốn đuổi cô ta đi
cho khuất mắt. nhưng cô ta vẫn ngồi lỳ ờ đo không chịu đi, hắn chịu không nổi
nên quát

-Biến đi, còn ngồi ờ đây tôi đánh thì đừng khóc đó – hắn
quát làm nhỏ giật mình

-Huhuhuhu………em….hic……chỉ
muốn…..hic…hic……hai…..ng….hix…ươi……nói chuyện…..hic…..với em thôi mà – Ái Hy
khóc nấc

-Thôi được rồi nín đi, nó không thích ồn ào đâu tại em ồn ào
quá đó thôi – Bảo cười nhẹ

-Kệ nó đi, ra chỗ khác đánh – hắn kéo Bảo đi

Mấy ngày sau, con bé lúc nào cũng bám lấy hắn và cứ khóc đòi
hắn cái này cái nọ làm hắn tức đến nỗi qua nhà Bảo ngủ qua đêm. Sáng hôm sau về
nghe người làm nói Ái Hy chẳng chịu ăn uống gì cứ khóc sợ hắn có việc gì, hắn
thấy tồi tội nên kêu người nấu cháo đem lên cho Ái Hy. Hắn trong phòng nghe bên
phòng nó tiếng khóc và tiếng giỗ có cả năn nỉ của người làm nên hắn đành bước
qua phòng Ái Hy.

-Tôi không ăn đâu, anh Minh về chưa chị ảnh đi từ tối hôm
qua đến giờ, anh ấy ăn ờ đâu ngủ ở đâu, huhuhuhuhu – Ái Hy cứ khóc

Hắn đứng ngoài không hiễu con bé này có bị gì không rõ ràng
người làm có nói là hắn qua bên nhà Bảo ngủ mà cứ la um sùm.

-Cô im miệng lại đi, la hoài tôi nhức cả đầu- hắn giờ bước
vào

-A……… anh về rồi, anh có đói không em làm gì cho anh ăn nhá.
Anh ngồi đây đi em làm mấy món cho anh ăn – Ái Hy vui mừng rồi chạy nhanh xuống
nhà

-Nhỏ này bị điên sao, mình chưa nói gì mà – hắn vẫn ngồi đó
coi con bé đo làm cái gì

Một lát sau, Ái Hy đem lên món canh gà hầm mang lên cho hắn.
Hắn nhìn một hồi “ cũng thơm thật, nhưng không biết có giống mẹ nấu không” hắn
thích ăn món này và chỉ có một mình mẹ hắn nấu là hắn thích nhất. Hắn đưa muỗng
lên múc thử nước súp

Cạch………….. chiếc muỗng rơi xuống đất

-Cái này là cô nấu sao – hắn quay sang hõi Ái Hy

-Phải là em nấu, không ngon hả anh vậy em nấu cái khác nhé –
ÁI Hy thấy mình thật vụng về

Ái Hy cầm tô canh đi xuống thì hắn từ phái sau ôm lấy con bé
làm mặt con bé đỏ cả lên. Thật ra là hắn chỉ nhất thời tưỡng đó là mẹ hắn vì
món canh Ái Hy làm rất giống mẹ hắn làm và nhưng câu nói đó rất giống mỗi lần
hắn hỏi phải mẹ nấu không, rồi mẹ hắn sợ không ngon nên cầm đem xuống và thế là
hắn chạy đến ôm mẹ làm mẹ nó bật cười vì bị con trai mìhn gạt. Hắn nhớ tới mẹ
nên ôm Ái Hy, một hồi sau khi hắn rơi mộng thì buông con bé ra lúc này thì mặt
con bé đỏ như quả cà chua.

-Anh chọc em – nói xong Ái Hy chạy ra khỏi phòng

Hắn nhìn theo nhưng rồi nở nụ cười, nụ cười đầu tiên sau khi
mẹ hắn mất. Và từ đó nó và Ái Hy trờ nên thân thiết. Ba hắn thấy hắn thân với
Ái Hy tưởng con trai mình có tình cãm nên ông ấy và chú của Ái Hy muốn 2 đứa
đính hôn trước, khi nào 18tuổi thì cưới.

Nhưng thật sự hắn chỉ coi Ái Hy là em gái thôi ngoài ra
không hề có tình cảm trai gái ờ đây.

Hắn muốn nói rõ cho Ái Hy hiều nhưng sợ làm tổn thương ÁI Hy
nên đành gật đầu chấp nhận. Hôm đó, hắn và Bảo đi biển để đổi gió vì hôm đó Bảo
có việc nên đến sau và Ái Hy cũng đòi theo hắn mới đầu không đồng ý nhưng vì
nhỏ khóc quá nên cũng đồng ý. Trên đường đi hắn có cảm giác không vui vì Ái Hy
toàn nói chuyện về ngày đính hôn, trong lúc hắn và Ái Hy đang cãi nhau về
chuyện đính hôn nên có khúc ngẹo có chiếc xe tải xuất hiện làm hắn lạc tay lái
và tại nạn xảy ra.

Hắn và Ái Hy được đưa vào bệnh viện kịp thời, hắn chỉ bị
trầy xướt nhẹ còn Ái HY bị va đập mạnh vào mặt kính làm khuôn mặt bị rách và
đầu bị chấn động do va đập mạnh. Trên đường đưa ÁI Hy đi cấp cứu, hắn nắm lấy
tay con bé đề nó khỏi sợ

-Em sẽ không sao đâu, sắp đến bệnh viện rồi cố lên em nhé –
hắn

-Em đau lắm, chắc em chịu không nổi nữa đâu – ÁI Hy trên
người đầy máu

-Em yên tâm anh sẽ tìm bác sỹ giỏi nhất chữa cho em – hắn
nắm lấy đôi tay đang run run của Ái Hy

-Anh…..em có thể xin anh hai lời hứa có được không – Ái
Hy

-Được…được…..bao nhiều điều anh cũng hứa với em – hắn giờ
đang rất hoảng loạn

-Chỉ cần 2 điều là đủ rồi ……- Ái Hy cười tươi rồi ngất
lịm

Đến bệnh viện, người ta đẩy hắn ra ngoài đề bác sỹ cấp cứu
cho Ái Hy, hắn ngồi ngoài với Bảo vì Bảo đang trên đường đến thì hắn gọi điện
thoại nên chạy đến luôn. Hắn được y tá băng bó ngồi bên cạnh Bảo mà hắn suốt
ruột vì mấy tiếng rồi vẫn chưa thấy tình hình gì.

6 tiếng trôi qua, lúc này thì ba hắn và chú của Ái Hy cũng
có mặt. 7 tiếng trôi qua bác sỹ mới bước ra khõi phòng, mặt ông bác sỹ buồn so
rồi ông ta lên tiếng

-Ai là người nhà nạn nhận Vương Ái Hy – ông bác sỹ hỏi

-Tôi/Là tôi/ tôi đây…. – hắn, ba hắn và chú nó lên
tiếng

-Vậy người nào là ông Huỳnh Triết – vị bác sỹ đó lại
hỏi

-Là tôi đây, con dâu tôi sao rồi – ba hắn lên tiếng

-Ông đi theo tôi, con bé muốn gặp ông

Ba hắn đi theo vị bác sỹ vào trong làm hắn Bảo và chú của Ái
Hy lo lắng. Một lúc sau, ba hắn đi ra rồi gọi hắn vào Bảo cũng đi theo
sau.

-Anh…..Lúc nãy có phải anh hứa với em làm cho em 2 việc đúng
không – Ái Hy giọng nói yếu ớt

-Ừ….Ừ em có chuyện gì muốn anh làm – hắn ta nắm lấy tay Ái
Hy

-Em muốn anh giúp em chăm sóc cho chú cùa em, em chỉ còn một
mình chú Vũ là người thân thôi chú ấy là người ba thứ 2 của em. Em xin anh đấy
– Ái Hy thở mệt nhọc

-Được, anh hứa với em ai mà làm gì chứ Vũ thì anh sẽ lấy
mạng người đó – hắn

-Vậy em tin anh, còn điều thứ 2 em muốn hỏi anh…..Anh có yêu
em không – Ái Hy

-Anh…………- hắn thật sự chưa nghĩ tới Ái Hy sẽ hỏi thế nên hắn
hơi bất ngờ thả tay Ái Hy ra

-Anh có yêu em không ………..- Ái Hy nắm chặt tay hắn lại

Chương 40

-Anh có yêu em không ………..anh nói dối em cũng được miễn là
em nghe chính miệng anh nói anh yêu em là em nhắm mắt được rồi- Ái Hy nắm chặt
tay hắn lại

-Không………em không sao hết, em sẽ sống – hắn rối bời

-Em xin anh hãy nói cho em biết dù đó chì là câu nói dối –
Ái Hy mắt ngấn lệ

-Anh……..Anh yêu em và mãi mãi chỉ mình em mà thôi sẽ không
có ai thay thế được em cả, anh cũng sẽ không yêu ai khác, em tin anh – Hắn bây
giờ cảm nhận con tim đang rỉ máu nên nói mà không suy nghĩ gì cả

-Em tin anh….mãi tin lời hứa này của anh……EM YÊU
ANH………bíp…..bíp….bípppppppppppppppppppp

Bàn tay Ái Hy tuột khỏi tay hắn, bác sỹ chạy nhanh vào đẩy
hắn ra khỏi phòng. Hắn lo sợ và thật sự sợ hãi cái cảm giác mất mát này, hắn
khóc. Bác sỹ bước ra khỏi phòng rồi nhìn hắn và lắc đầu hắn như rơi xuống địa
ngục, mặt hắn tối sầm lại rồi ngất lịm.

Ngày hôm sau, hắn dậy thì thấy Bảo đứng trước mặt mặc bộ
vest màu đen và đang nhìn hắn.

-Ái Hy đâu……Ái Hy đâu – hắn nhãy ra khỏi giường nắm áo của
Bảo rồi hỏi

-Ái Hy đi rồi….đi thật rồi……mày bình tĩnh lại đi – Bảo gờ
tay hắn khỏi áo mình

-Không……………không………….không thể…………

Nói xong hắn chạy đi, hắn phóng xe đến khu mộ nhà họ Vương,
hắn thấy trước mắt là một màu đen, rất nhiều rất nhiều người đang ném hoa xuống
rồi quay lưng đi. Hắn chạy nhanh vào, Bảo lúc đó cũng kịp chạy tới nhưng không
kịp kéo hắn lại.

-Mấy người đang làm gì vậy, Ái Hy đâu……..Ái Hy đâu – đôi mắt
ánh lên tia giận dữ làm mọi người xung quanh sợ

-Minh……..cháu bình tĩnh đi, Ái Hy đi rồi, đi thật rồi – ông
Vũ khóc

-Không mấy người đi hết đi…đi hết đi, cô ấy chưa chết – Hắn
đẩy ông Vũ ra rồi khụy xuống trước ngôi mộ có hình cô gái đang mỉm cười rất
tươi.

Mọi người tản ra rồi quay lưng đi, họ tiếc cho đôi bạn trẻ
và cũng buồn khi thấy hai người yêu nhau mà giờ thành ra thế này. Họ chỉ lắc
đầu rồi ra về, ông Vũ cũng thế để hắn ngồi một mình trước mộ cùa Ái Hy, hắn
khóc. Tất cả là tại hắn nếu không có ra biển, không cho nó theo thì sẽ không có
vụ tai nạn này tất cả là tại hắn. Bảo tiến tới gần hắn.

-Tất cả lại tại anh……tại anh..anh phải làm sao đây – hắn vẫn
khóc

-Ái Hy đã đi rồi, hãy để cô bé đó yên nghĩ lỗi không phải do
mày, đừng tự trách bản thân – Bảo

-Không tất cả là tại tao cả……..nếu như tao nhận ra tình cảm
của tao sớm, nhận ra là tao yêu Ái Hy thì cô ấy đã không lo lắng cho tao khi
tao chấp nhận chuyện đính hôn một cách miễn cưỡng mà đi theo tao ra biển thì sẽ
không có vụ tai nạn đó, thì Ái Hy bây giờ vẫn ờ bên tao, vẫn vui vẽ cười nói – hắn
đang tự trách mình

-Nếu mày đã cố chấp thì tao không nói gì nữa, nhưng chuyện
Ái Hy mất chuyện tình cảm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, mày nên phân biệt
rõ tình yêu và tình bạn – Bảo nhìn hắn

-Bộp……….. mày im đi, tao hiều tại sao mỗi lần tao nói về
chuyện tình cảm của tao và Ái Hy mày luôn nghĩ cách để nói khác và làm tao
không nhận ra đựơc tình cảm của mình…….. mày cũng yêu Ái Hy đúng
không? – hắn đánh bảo

-Bộp……..Bộp………..mày điên rồi, điên thật rồi. Tao đối với Ái
Hy chỉ mang danh nghĩa bạn bè không hơn không kém, vì tao hiều mày và hiều cách
mày đối xử với Ái Hy vì Ái Hy lam cho mày nhớ tới mẹ. Đó không phải tình yêu –
Bảo đánh lại hắn và trời đỗ mưa

Bộp….bộp……………bộp………..

-Được nếu mày đã vậy, thì thôi tao đi – nói xong Bảo bỏ đi
để mặc hắn ngồi một mình dưới mưa

-Ái Hy…….anh sẽ giữ đúng lời hứa với em………anh hứa đó, em hãy
ngủ ngon em sẽ thường xuyên đến thăm em – hắn ngối đó một lúc rồi đứng dậy
đi.

HIỆN TẠI

-Haizzz….. …………- Hân thở dài

Tự nhiên thở dài vậy cô bé – Bảo nhìn Hân cười

-Em đang lo cho Linh – Hân

-Anh cũng vậy, nhưng cô bé ấy khác không phải người yếu đuối
có lẽ sẽ nhanh quên thằng Minh thôi – Bảo cố giúp Hân lấy lại nụ cười

-Không biết được anh à, em cảm thấy sắp có chuyện xảy ra và
em sẽ mất nó – Hân cúi mặt xuống

-Em đừng bi quan như thế không phải hiện tại tình bạn của em
và Linh rất tốt sao – Bảo nắm lấy tay Hân

-Nhưng……Linh và anh Minh liệu sẽ như thế nào nếu anh Minh cứ
ôm hoài cái quá khứ đó và còn Linh nữa sẽ ra sao khi………..- Hân chưa kịp nói thì
Bảo cướp lời

-Em khéo lo, tính yêu mà sẽ không qua khỏi số phận và ý trời
muốn tránh cũng tránh không được chỉ cần họ yêu nhau thật sự và tan trọng tình
yêu họ có được thì sẽ không có gì chia cắt được cả. Em đừng lo lằng nhiều không
tốt cho sức khõe đâu – Bảo béo má Hân

-Áaaaa…….. đau em, anh kỳ cục quá chắc tại em lo xa quá,
hìhìhì……thôi mình vào trong với Linh đi – Hân có vẻ vui trờ lại nhưng trong
lòng thì vẫn có những linh cảm xấu

-Em cười rồi nhé, vậy mới đúng là vợ yêu của anh chứ - Bảo
cười rồi nắm tay Hân đi

Hân cảm thấy thật hạnh phúc khi bên cạnh nhỏ có một người
yêu rất tâm lý và hiểu nhỏ nữa, biết cảm giác của nhỏ đang lo sợ điều gì nhưng
vẫn cố an ủi nhỏ giúp nhỏ vui trở lại. Không có sự ghen tỵ khi nhỏ quan tâm
Linh hơn Bảo, luôn bên nhỏ khi nhỏ cần và hiều nhỏ đang suy nghĩ và lo lắng cái
gì “ Em cám ơn anh vì anh luôn hiểu em và quan tâm đến người bạn nhỏ của em. Em
thấy mình thật may mắn khi được anh yêu và EM CŨNG RẤT YÊU ANH” rồi nhỏ nhìn
sang Bảo cười thật hạnh phúc, nhỏ tự hứa sẽ mãi nắm giữ trái tim của người con
trai đang dành rất nhiêu yêu thương cho mình.

Hân và Bảo đi lên thì nó đã thay đồ chuẩn bị xong hết rồi.
Bảo đưa Hân và Linh về nhà nó, đêm nay Hân ngủ lại với nó rồi kêu Bảo vể nghỉ
ngơi Hân đưa nó lên phòng rồi vào trong thay đồ, đi ra thì nó đã ngủ rồi
.

Hân vuốt mái tóc của nó rồi mỉm cưởi nhẹ “ Nhất định tao sẽ
không để ai làm tổn thương mày cả, tao luôn mong một ngày nào đó sẽ có người
xóa bỏ hềt những vết thương trong lòng mày và mày sẽ sống thật hạnh phúc và nụ
cười thật đẹp ấy sẽ quay lại trên đôi môi này. Linh à……….nhất định tao sẽ làm
được, ngủ ngon nhé cô bạn ngốc của tôi “ Hân cũng nằm kế bên nó rồi chìm vào
giấc ngủ.

Tại nhà hắn, sau khi uống rượu ở bar về hắn nghỉ rằng rượu
có thể mang đi nỗi buồn, quên đi cảm giác đau đớn trong tim nhưng không hắn
càng uống thì càng tỉnh mà tỉnh thì hắn càng nhớ đến nó, nhớ đến khuôn mặt hiện
lên nỗi buồn sự thất vọng. Hắn đập phá hết mọi thứ trong phòng, hắn đi sang
phòng mà nó đã từng ngủ, hắn sờ nhẹ lên chiếc giường thoang thoảng vẫn còn mùi
thơm của nó, mùi của hoa Ly dịu nhẹ. Hằn nằm xuống cảm giác thật ấm áp và yên
bình

-Anh phải làm sao, làm sao đây…….anh yêu em nhưng…….anh cũng
không muốn…..không muốn là người thất hứa với Ái Hy, giữa Ái Hy và em anh phải
làm sao đây. Cô ấy tại vì anh mà chết còn em là cô gái bất ngờ xuất hiện trước
mặt anh lần đâu tiên tát anh, lần đầu tiên làm tim anh rung động, lần đầu tiên
làm anh hoảng sợ và cũng là lần đầu tiên anh cảm nhận được tình yêu thật sự sau
khi anh có được nụ hôn đó. Những lời nói vô tình của anh làm em buồn bao nhiêu
thì những vết thương trong tim anh càng nhiều – nước mắt hắn rơi

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3