Em Yêu Anh Nhưng Mình Chia Tay Nhé - Chương 36 - 37 - 38

Chương 36

Nó nhìn vào cây kiếm rồi……….Vụt………Vụt……….Vụt……….(sa không
biết no chém vào người là tiếng gì nhưng khi trng gió thí có tiếng đó đó
hihihihihi). Nó cứ thế mà chém liên tiếp vào người lão ta mặc cho lão ta có la
hét van xin thì nó bỏ ngoài tai, hiện giờ nó muốn giết chết ông ta ngay lập tức
nhưng nghĩ tới cảnh chị nó đau đớn, Ken và Min nằm trên giường bệnh trên người
đầy vết thương lòng nó đầy oán thú, bao nhiêu tức giận nó đang xả hết ra. Rồi
nó lấy roi, nước muối sát vào tất cả nhưng vết lúc nãy, lão ta đau đớn và rát
vô cùng, nó lấy ra một lọ mật ong loại đặc biết, đỗ hết lên người lão ta rồi
lấy 4 con dao bấm đâm vào 2 tay và 2 chân của hắn. Lão tao giờ như người đã
chết, máu trên người cứ chảy mải, nó sau khi làm sau rồi quay lưng bỏ đi

-Tiểu thư…..cô tha cho lão ta sao – Mạnh lên tiếng

-Hừm….tha….anh không phải không nghe trước giờ nhưng người
tôi hận không có chữ tha, lão ta đã gần chết rồi nhưng tôi muốn lão ta chết thê
thảm hơn, 1 lúc nữa kiến ong và một số loài ưa ngọt và mùi thơm của loại mật
ong này sẽ tới, lão ta chết cũng phải trong đau đớn – nó bỏ đi tay vẫn giữ vết
thương bị đâm vẩn chảy máu

Nó bước ra khỏi căn nhà đó, miệng nở nụ cười nhưng đây là nụ
cười đau khồ chứ không phải mừng vì trả thù được. Nó đang tự ghê tởm chính bản
thân mình nhưng không có lý do gì cho nó ngưng tay lại cả vì nó HẬN nhưng kẻ đã
giết chị nó, đã lấy đi tất cả của nó đề lại trong nó một con quỷ khát máu đang
lớn dần. Nó không nói gì với Lâm và Mạnh một câu rồi phóng xe đi, Lâm và Mạnh
thì vẫn lo cho vết thương của nó rồi lấy điện thoại gọi cho một ai đó rồi 2
người bỏ đi. Nó phóng xe nhanh về nhà, nó muốn tẩy rửa đi tất cả nhưng mùi máu
tanh ghê tởm của tất cả lũ người đó, nhưng có lẽ vết thương quá sâu gây mất mạu
nữa với lại nãy giờ nó tổn hao qua nhiều sức lực nên nó hơi cảm thấy choáng
váng, đi đến cánh cổng, nó bước xuống xe để nhấn mã, nó loạng choạng đi xuống
rồi ngục ngay bên mép cổng

-Này……! Tỉnh lại đi……tỉnh lại đi – hắn lạy người nó

Thấy vết thương của nó đang rỉ máu, hắn hốt hoảng bế sốc nó
chạy thẳng vào bệnh viện.

-Anh ra ngoài chờ, cô ấy sẽ được bác sỹ cấp cứu bây giờ -
một cô y tá nói

Hắn ngồi ngoài lòng như lửa đốt, hắn không ngờ nó lại bị như
thế.

- 20 PHÚT TRƯỚC

-Alo, ai vậy – hắn

-Cậu hãy đến số 13 Đưởng Hoàng Mai ( tên đường này ờ HN nha,
đừng kiếm ở SG nhé hihii) người cậu đang tìm đang ở đó

-Nhưng mấy người là……a………….- hắn đang định nói tiếp

Tút……..tút……………. cúp máy rồi

Hắn thấy số nhà này quen quen, nhưng chẳng hiễu có cái gì
thôi thúc hắn nên hắn đứng lên rồi phóng xe tới đó thì ra là nhà của nó và thấy
nó nằm ngay mép cổng. Hắn chạy lại lay người nó thì thấy ướt ướt ờ tay hắn rơ
tay lên thì thấy đó là màu đỏ của máu, hắn mới hốt hoảng rồi bế nó phóng ngay
đến bệnh viện.

TRỞ LẠI HIỆN TẠI---------------------------------

Hắn ngồi đó thấp thỏm lo lắng, hắn đang phân vân không biết
có nên gọi cho Hân với Bảo hay không “ haizzz” hắn thờ dài rối rút điện thọai
ra gọi. Một lúc, hắn thấy Hân và Bảo chạy tới, nhò thở hổn hển nước mắt thì cứ
thế mà rơi còn Bảo thì chống tay vào tường lấy tay ôm ngực vì mệt và chạy
nữa.

-Nó …..nó không sao chứ..tại sao lại ra như vậy..hic..hic…-
Hân vừa hỏi vừa khóc

-Bác sỹ đang cấp cứu – hắn đáp ngằn gọn

-Hic …hic….hic…. nếu như lúc đó em giữ nó lại thì việc này
không xảy ra rồi…hic….hic…hic…hic – Hân ôm mặt khóc

-Em đừng lo, Linh chắc không sao đâu em mà như thế Linh chắc
cũng không vui đâu, ngoan nào – Bảo ôm lấy nhỏ an ủi

Ting……………… đèn phòng cấp cứu tắt

Vị bác sỹ đi ra nở nụ cười mệt mỏi, hắn Bảo và Hân chạy
nhanh tới chỗ vị bác sỹ đó.

-Bạn con ….bạn con sao rồi hả bác sỹ…..nó tỉnh chưa, có mất
máu nhiều không bác, vết thương có sâu không ạ………- Hân hỏi dồn làm vị bác sỹ đó
kinh ngạc

-Em bình tĩnh để bác sỹ nói – Bảo vỗ vỗ vai nó

-Cô bé này, lo lắng cho bạn cũng tốt nhưng hỏi từ từ thôi.
Bạn mấy đứa đã ổn rồi, do mất máu cơ thể bị suy nhược nên gây hôn mê nhẹ thôi,
vết thương cũng không sâu lắm nên không nguy hiểm gì nhiều, khi nào cô bé đó
tỉnh thì phải cho nghỉ ngơi nhiều và tẩm bổ nhiều cơ thề bị thiếu máu mà. Vậy
nha, ta xong trách nhiệm rồi, mấy đứa có thề vào thăm nhưng yên tĩnh thôi nha –
Vị bác sỹ đó căn dặn kỹ lưỡng

-Cám ơn …! Bác nhiều lắm – hắn

-Dạ….dạ….! cám ơn bác nhiều nhiều lắm – Hân nắm lấy tay
vị bác sỹ đó rồi cười nhẹ

-Không có gì đâu…..thôi mấy cháu vào thăm bạn đi, ta có
chuyện phải làm – nói xong vị bác sỹ đó bỏ đi

-Em yên tâm rồi chứ, Linh không sao rồi mình vào thăm Linh
nào – Bảo lấy tay lao nước mắt của Hân rồi nắm tay nhỏ đi theo sau hắn

Ba người đó bước vào phòng bệnh của nó, bên trong toàn màu
trắng và vùi sát trùng sộc vào mũi nồng nạc. Hân chạy tới bên chiếc giường nó
đang nằm, khuôn mặt nó xanh xao, đôi môi khô khốc nhỏ nắm tay nó rồi nước mắt
lại rơi Bảo chỉ đứng bên nhưng lòng cũng đau lắm khi người mà hắn(Bảo) yêu cứ
rơi nước mắt suốt trong đầu thì lại nghĩ khác “ không biết nếu người nằm ờ giường
không phải là Linh mà là mình không biết cô ấy có khóc như thế không,
haizzzzzzzzz, điên thật tự nhiên đi so đo với Linh chứ thật là điên mà” Bảo cứ
vừa nghĩ vừa lắc cái đầu mình vì những ý nghĩ điên khùng đó. Còn hắn thì đứng
đấy nhìn nó mà lòng nhói đau, hình ảnh người con gái nằm trên giường bệnh làm
hắn nhớ lại cảnh Ái Hy cũng nằm trên giường bệnh mà lòng hắn thắt lại.

Hiện giờ, đối với hắn có lẽ hắn đã để nó ờ trong tim rồi và
giờ hắn nhận ra nó rất quan trọng với hắn từ giây phút nhìn nó gục xuống mép
cỗng, máu chảy đầy tay hắn làm tim hắn rỉ máu. Hắn tự nói trong đầu khi nó tình
dậy sẽ chăm sóc nó, bảo vệ nó và………….

Cốp…………Cốp……

Chương 37

-Sao tự nhiên đánh tao – hắn lấy tay xoa đầu vì bị Bảo
đánh

-Thằng nay, hồn mày đề đi đâu vậy điện thoại mày rung kìa –
Bảo lấy tay chì vào cái điện thoại đang kêu ầm ầm ấy ( t/g: chài điện thoại nào
kêu ầm ầm anh này xạo ghê)

-Ờ…ừ nhỉ - hắn gải gải đâu lấy điện thoại ra nghe

Hắn nghe điện thoại mà sắc mặt thay đổi hẳn, hắn mất đà lùi
dần về phía tường rồi khụy xuống làm Bảo và Hân lo lắng chạy tới. Bảo chưa bảo
giờ thấy hắn như thế ngoài chuyện khi nghe tin Ái Hy mất thì hắn mới thành ra
như thế, Bảo bước gần tới hắn lấy tay lay nhẹ vai hắn

-Minh…..Minh chuyện gì vậy, ai gọi cho mày – Bảo vãn tiếp
tục lay vai hắn

Hắn không nói không gì hết rồi hất tay Bảo ra chạy đi

-Em ờ đây nhé…! Anh đi coi nó thế nào – Bảo quay qua chỉ
kịp nói với Hân như thế rồi chạy đi

Hắn không tin được trong 1 tối có 2 chuyện xảy ra làm hắn
quay cuồng, hắn chạy nhanh tới phòng cấp cứu lúc nãy giờ đèn cũng lại sáng,
nhưng lại tắt nhanh chóng không giống như lúc nãy ngồi đợi nó. Một vị bác sỹ
bước ra khuôn mặt hiện rõ đôi chút sợ hãi ở đó.

-Sao rồi, người đàn ông đây…..chú….chú ấy sao rồi – hai tay
hắn bóp mạnh vào vai ông bác sỹ

-Xin lỗi chúng tôi không làm được gì nữa, cơ thể của ông ấy
vết thương khá nặng và sâu đã thế có lẽ cơ thể ông ấy đề quá lâu nên cơ thể ông
ấy bị côn trùng bâu đầy và đang trong giai đọan phân hủy ( sa chú thích 1 tý đễ
mọi người khỏi thắc mắc nhé, khi nó đi thì mọi việc ở đó đều có người dọn dẹp
và vết mật ong nó đỗ lên người lão ta đề thu hút mấy loại côn trùng đến và bào
mòn nhưng phần da thịt của ông ta đề ông ta chết trong đau đớn hơn và loại mật
ong đó cũng là một loại thuộc làm cho cơ thể nhanh bị phân hủy ) gia đình nên
chuẩn bị hậu sự cho ông ấy là vừa – nói xong ông bác sỹ gờ ta hắn ra rồi bỏ
đi

Hắn bước vào trong phòng cấp cứu, mùi hôi của xác chết đã
phân hủy và mùi tanh của máu vẫn còn đầy trên người ông ta.

Hắn thấy buồn nôn khi tận mắt nhìn thấy cái xác chết đang
nằm trên cái băng can đó, hắn thật sự không chịu nổi cái mùi ấy nữa chạy nhanh
ra ngoài tìm chỗ nào mà ói. Bảo thấy hắn chạy ra khỏi phòng cấp cứu tay bịt
miệng, Bảo chạy vào trong phòng đó để coi có chuyện gì xả ra thì, một người đàn
ông thân thể đầy máu thân thể thì đầy nhũng con bọ, một phần cơ thể đang trong
giai đọan phân hủy, hốc mắt của ông ta chắc bị mấy con con trùng đục khoét vì
có mấy con kiến và bọ cứ bò tới bò lui, Bảo cũng vậy muốn ói vì cái sự kinh
khủng lùi một bước về phía sau thì chẳng biết thế nào mà cánh tay của lão ta
đang được đặt ờ trên bụng thì tuột xuống rơi xuống đất.

Bảo như muốn xỉu trước cảnh tượng đấy, cánh tay lão ra rơi
xuống sàn thịt vỡ vụn (có lẽ do 1 phần tác động của thuốc đã ngấm sâu) giống
như thịt bỏ trong nồi hầm lâu lắm rồi vậy. Đã thế, trong cái đống bầy nhầy ấy
chui đâu ra đầy những con ròi đang lúc ngúc thấy mà nổi hết da gá như đang được
coi phim kinh dị thật hơn cả 3D nữa, đến lúc này Bảo không nhịn được nữa cũng
ôm miệng chạy ra.

Hắn và Bảo nôn thốc nôn tháo, sau đó ngồi đó thở hổn hển sau
đó Bảo quay sang nhìn hắn rồi hỏi

-Mày tính sao……

-Sao là sao…….dù tao không thích lão ta cho lắm nhưng dù sao
tao cũng đã hứa………..

-Mày vẫn chưa quên được Ái Hy sao, cô ấy đã là dĩ vãng
rồi

-Nhưng trước khi cô ấy ra đi tao có hứa là giúp cô ấy chăm
lo cho ông ta đàng hoàng, giờ lão ta thành ra thế tao không thể không lo với
lại lão ta cũng là bạn của ba tao nữa

-Ngoài lời hứa đó không phải còn 1 chuyện nữa sao, chẵng lẽ
mày cũng làm như thế. Không phải người mày yêu hiện giờ là………………..

-Khó lắm…….có lẽ tao và cô ấy chỉ mãi thế này thôi, dù sao
tao là người có lỗi với Ái Hy tao không thể thất hứa được lời tao nói ra rồi
khó rút lại lắm…..

-Tao không hiểu được mày, đó không phải lỗi do mày đó chỉ là
một vụ tai nạn ngoài ý muốn, mà Ái Hy cũng đã chết rồi. Mày không thể ôm mãi
hình bóng đó mà không nhận ra đâu mới là tình yêu thật sự của mày, tao biết mày
coi cô ấy khác hẳn Ái Hy và trước giờ Ái Hy không làm cho mày có cảm giác và
mày cảm nhận được tình yêu thật sự là khi mày bên cạnh cô ấy….

-Nhưng tao……………….

-Mày không thể đúng không, chẳng lẽ mày chì xem Linh là
người thay thế. Nếu thế thì đừng yêu Linh làm gì như thế sẽ tổn thương cô bé
ấy, hãy cứ ôm cái quá khứ ấy và giữ lấy cái lời hứa ngu ngốc của mày…..sau này
mày có hối hận thì đừng có nói trách ai…….

Nói xong Bảo bỏ đi tức giận không phải mà là Bảo quá hiều
hắn, hắn yêu ai và nợ ai hắn sẽ làm tất cả đễ trả được món nợ đó hoặc yêu người
đó hơn cả tính mạng mình. Thật ra Bảo biết hắn ta yêu ai nhưng tại sao cứ phải
ôm khư khư cái quá khư với một người con gái mà thật ra từ trước tới giờ hắn
chỉ xem đó là một người bạn tri kỷ hoặc có thể nói là người quan tâm đến hắn
khi hắn thật sự đau khổ vì cái chết của mẹ hắn thì Ái Hy xuật hiện, Bảo biết và
hiểu tất tần tật về hắn về suy nghĩ của hắn chẵng qua là hắn quá cố chấp thôi.
Nếu như thế thì cái hắn không nắm bắt thì đến khi nó tuột khỏi tay rồi thì lúc
đó có hối hận cũng không bao giờ quay trờ lại được.

Hắn ngồi đó nhìn về phía xa xăm, hắn nghĩ tới nó và Ái Hy cả
hai người con gái đó một người hắn coi là tri kỷ là người lúc hắn buồn luôn
quan tâm đến hắn nhưng hắn chưa bao giờ đặt người con gái đó đi xa hơn trong
tim hắn tại thật sự hắn chưa cảm nhận được tình yêu từ Ái Hy mà chỉ cảm nhận
được tình thương từ một người bạn hoặc một người em gái luôn quan tâm tới mình
lo lắng cho mình mà thôi. Và một điều nữa là hắn nợ Ái Hy nợ một mạng sống vì
nếu không có vụ tai nạn đóm, chẵng lẽ trong thời gian qua hắn ngộ nhận tình cảm
của mình thành là YÊU.

Nhưng với nó thì khác, từ lúc quen biết nó có rất nhiều
chuyện xãy ra và từ lúc nào trong đầu hắn và trái tim hắn hiện diện hình bóng
của nó, hình ảnh của Ái Hy dần dần bị nó xóa nhòa không còn tồn tại nữa. Hắn
làm gì ờ đâu hoặc suy nghĩ lúc nào cũng dành cho nó, khi nó ôm hắn, hôn hắn
chưa bao giờ hắn cảm thấy tim đập nhanh, chưa bao giờ mang tâm trạng nhớ nhung.
Có lẽ bây giờ là quyết định của hắn điều hắn sẽ phải làm nhưng trong tâm của
hắn thì sao………….

-Haizzzzzzzzzzz, xin lỗi…………..nếu tôi làm em đau – hắn thỡ
dài đôi mắt hơi buồn rồi hắn đứng dậy

Chương 38

Hắn mệt mỏi đứng lên rồi lấy điện thoại ra gọi cho ba
hắn.

-Alo, ba ah con đây

-………….

-Chú Vương Vũ mất rồi

-……………..

-Dạ con biết rồi – hắn cúp máy rồi thỡ dài

Hắn bước về phòng của nó, hiện tại nó đã tĩnh nhưng sắc mặt
vẫn không tốt hơn. Nó nhìn hắn nỡ nụ cười như thầm cám ơn hắn càng làm cho hắn
thấy đau. Bảo nhìn hắn nhưng trong mắt có chút tức giận, Hân thì chẵng hiểu gì
cả

-Này, em với anh ra ngoài mua chút thức ăn cho Linh chắc nó
chưa ăn gì – hân đẫy Bảo đi

-Ừm,………… đừng đầy anh té bây giờ - nói xong Bão đi qua hắn
liếc một cái rồi nắm tay Hân đi

-Anh còn nói nữa, em cho anh ăn đòn đó – Hân rút tay ra rồi
hậm hực đi trước

Căn phòng trờ lại yên tĩnh, nó thì chẳng biết nói gì vì giờ
nó hơi thấy ngại khi phải đối mặt với hắn trong tình cảnh này “ có gì đâu mà
ngại cứ nói chuyện như thường ngày là được mà, nhưng sao trong lòng cứ thấy là
lạ, ôi điên thật rồi” nó tự nói rồi tự vả vào mặt mình còn hắn thì cứ nhìn nó
nhưng không hiều. Nhưng đối với hắn bây giờ hành động của nó thật buồn cười
nhưng sự đời thật trớ trêu đùa con người, khi mà điều hắn muốn nói ra nhất
trong lúc này thì mọi chuyện lại thay đổi theo hướng khác.

-Ah…! Cám ơn anh vì đã đưa tôi vào bệnh viện – mặt nó
vẫn cúi xuống

-Không có gì…bạn bè giúp đỡ nhau thôi mà – hắn thật tình
không muốn nói như thế

-À……ừ…….. – nó thoáng buồn khi nghe hắn nói thế

-Đừng nghĩ lung tung, tôi và cô vẫn giống như điều kiện thứ
2 mà tôi giao ước với cô thôi, đừng nghĩ những hành động tôi giúp cô mà đi quá
xa – hắn thật tình đã ra quyết định rồi sẽ chỉ coi nó là người thay thế

-Không………tôi chẳng nghĩ gì xa xôi cả chỉ là anh cứu tôi thì
tôi cảm ơn thôi, cứ coi như mạng này tôi nợ anh vậy…….TÔI MỆT RỒI – nói xong nó
nằm xuống khóe mắt hơi đỏ nhưng nó không muốn nó khóc trong lúc này

-Cô mệt vậy nghĩ đi, tôi có chưyện phải về đây – hắn quay
lưng bỏ đi nhưng lòng hắn lại đau thắt lại

“ xin lỗi…….xin lỗi em vì làm từ bây giờ tôi sẽ làm em
đau……có lẽ Bảo nói đúng tôi ích kỷ vả chỉ nghĩ cho riêng mình” hắn nhấc đôi
chân nặng nề ra khõi bệnh viện và từ giờ hắn sẽ không còn là hắn nữa. Bảo thấy
hắn đi ra khỏi bệnh viện nhưng không kêu hắn lại vì Bảo biết hắn đã ra quyết
định và Bảo cũng không muốn bạn của người yêu mình bị tổn thương vì một người như
hắn. Bỗng dưng, Bảo nhìn trời rồi cười và nói thầm “ Ái Hy cậu thấy vui rồi
chứ”.

-Anh đang nhìn gì mà thần người thế - Hân mua xong đồ rồi vỗ
vào vai Bảo

-Ah…! Không…..không có gì – Bảo gãi đầu

-Anh xạo em hả…… cái mặt anh hiện rõ lên hai từ rồi kìa –
Hân chỉ vào mặt hắn rồi cười

-Có đâu…….mà mặt anh hiện lên hai từ gì – Bảo gãi đầu khó
hiểu

-Hiện lên hai từ……KHỈ GIÀ……….hahahahahaha – nói xong Hân
cười to rồi chạy vì mặt Bảo thật sự rất giống

-Chọc anh ak…………..đứng lại đó, anh mà bắt được là cho em đi
gặp ông sáu tấm đó – Bảo cũng chạy theo Hân

Hai người là rộn cả cái bệnh viện xém bị đuổi ra ngoài vì
gây mất trật tự. Một lúc sau, hai người đó đi vào phòng của nó nhưng không thấy
nó đâu nên hai người hốt hoảng đi tìm

-Chị…..chị có thấy bệnh nhận phòng 103 đi đâu không chị -
Hân chạy tời hỏi cô y tá trực gần đó

-Ah………có phài cô bé có khuôn mặt lạnh băng phải không - cô y
tá nhìn đúng người rồi thì phải

-Đúng rồi….đúng rồi chị nhưng không băng thế đâu, mà nó đi
hướng nào thế chị - Hân cười nhẹ nhưng vẫn muốn vào chủ đề chính

-Cô bé đó đi hướng cầu thang lên sân thượng rồi – cô y tá
chỉ tay về phía cầu thang

Vù…………………

-Mấy đứa trẻ này, chạy như ma đuổi vậy, haizzzzzzz

Hân và Bảo chạy lên sân thượng thấy nó đang đứng ờ đó, mái
tóc xả dài khuôn mặt trắng bệch nếu không phải Hân gọi tên nó thì chắc Bảo cũng
đứng tim vì cảnh này

-Linh………- hân gọi

-……………- im lặng

Hân và Bảo tiến lại nhưng khi vừa đặt tay lên vai nó thì Hân
cảm nhận được.

-Anh xuống trước đi, em ờ đây với nó một lúc – Hân quay lại
Bảo rồi nhẹ nhàng đẩy Bảo đi

-Em với Linh xuống nhanh nha, trời lạnh dễ bị cảm lắm, Linh
mới tỉnh lại vềt thương chưa lành đâu đó – Bảo quan tâm cho cả 2

-Dạ…! Em biết rồi anh xuống đi – Hân cười tười thầm cảm
ơn Bảo

Bảo cũng cười rồi quay lưng đi xuống Bảo biết có lẽ Hân là
bạn nó chắc sẽ nói chuyện dễ hơn. Hân thấy Bảo đi rồi, nhanh chân bước lên chỗ

-Mày khóc đi, chỉ có mình tao ờ đây thôi – Hân

-Sao mày biết tao đang khóc – nó hỏi

-Chuyện…..! tao bạn mày bao nhiêu năm rồi tính mày tao lạ

-Thôi đừng xạo, mày nói dối dở lắm

-Hihihihi………… tại nãy tao động vào vai mày có nước mắt dính
ờ tay tao nên tao biết

-…...- nó im lặng vì chỉ vì nó không muốn khóc
trước mặt Hân nữa, không muốn tiếng khóc làm Hân lo lắng

-Cứ khóc đi, kìm nén liệu mày có bớt đau không
?

-…………..- những câu nói của Hân hoàn toàn đúng

Hân lặng im chờ đợi một câu nói của nó, còn nó thì vẫn đứng
đấy nước mắt vẫn rơi.

-Tao thật ngốc phải không Hân, tao từng hứa với 1 người sẽ
luôn yêu và yêu chỉ một mình người đó nhưng rồi người ấy bỏ tao ra đi, tao mong
người ấy quay lại giữ đúng lời hứa mà người con trai ấy hứa sẽ luôn bên cạnh
tao khi tao cô đơn, bảo vệ cho tao lúc tao gặp nguy hiễm và yêu thương tao chỉ
mình tao thôi. Vì lời hứa của người đó mà tao chờ đợi hơn 10 năm qua, rồi tới 1
ngày tao gặp hắn, người làm cho tao cảm thấy trong lòng rối bời rung động vì
hắn. Đôi lúc tao tự hỏi người con trai ấy tao sao bước vào tim tao quá nhanh
và……………….

-Là anh Minh đúng không…………….

-Có lẽ, tao yêu anh ta thật nhưng có lẽ sẽ rất khó để anh ta
chấp nhận một người như tao, phải không?

-Đừng mất hy vọng như thế, tao cảm thấy anh Minh cũng có
tình cảm với mày mà

-Điều đó chỉ có mình anh ta biết thôi, nhưng tao sẽ cố giữ
tình cảm này trong 1 góc của trái tim tao, nếu một ngày tình cảm ấy mất đi thì
có lẽ tao không buồn nhưng nếu một ngày nó một lớn đến khi anh ta cũng giống
như Kyo bỏ tao lại…..tao sợ cảm giác này……………..

-Đừng nghĩ xa xôi quá, hiện tại vẫn còn ờ đây mà mày và anh
ấy vẫn chưa nói gì mà sao mà biết được tình cảm của đối phương chứ

-Hân à,…….. Đây chỉ là một trò chơi thôi……….một trò chơi cùa
anh ta và tao…..có thể đây chỉ là rung động nhất thời

-Vậy mình cứ để thời gian trả lời……….thôi đi xuống nào

-Ùm……thời gian trả lời……

Nó quệt nhẹ tay lau đi nước mắt, Hân ôm lấy cánh tay của nó
rồi đi xuống cầu thang “ Mình phải hỏi ông Bảo coi phản ứng của người kia thế
nào”. Hân và nó đi xuống cầu thang rồi bước vào phòng thì Bảo đang nói chuyện
điện thoại và quát rất to, nó và Hân đứng ngoài nghe rất rõ………….

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3