Em Yêu Anh Nhưng Mình Chia Tay Nhé - Chương 31 - 32 - 33

Chương 31

Thì ra do cười to quá nên làm kinh động 2 anh chàng, nên 2
đứa trẻ lớn xác cảm thấy ngượng.

Đi về vào trong bếp nó nhìn thấy 1 bàn ăn toàn những món nó
thích. Nó ngồi xuống đối diện hắn, mặt hơi đỏ khi nhìn hắn, tụi nó ngồi xuống
ăn uống vui vẻ. Hắn thấy nó gắp đồ ăn ít nên lấy đũa gắp cho nó mấy món

-Em ăn cái mấy cái này đi, cơ thể không tốt đừng biếng ăn
làm gì – hắn nhẹ nhàng nói

Câu nói của hắn làm nó đỏ mặt hơn, nhưng mà trong lòng vui
khi hắn quan tâm tới mình. Bảo và Hân đực mặt ra nhìn 2 người kia thể hiện yêu
đương quá đà nên quyết định chọc tới cùng.

-EM YÊU À…..EM ỐM QUÁ ĐÓ ĂN CÁI NÀY TỐT NÀY, ANH GẮP CHO EM
NỮA NHA – Bào cố tình nói lớn

-DẠ….EM CÁM ƠN ANH….YÊU ANH GHÊ….ANH CŨNG ĂN MIẾNG THỊT NÀY
ĐI, NÀO HÁ MIỆNG RA NÀO – Hân cũng bồi thêm vào

Làm hai người kia đỏ mặt thêm

-Ah..! Anh bóc cho pé yêu con tôm này, ăn tôm nhiều
dinh dưỡng và canxin, nào nói A đi nào – Bảo cầm con tôm đã đc bóc vỏ bò vào
miệng Hân

-Aaaaaaaaaa……ngon quá đi cám ơn anh yêu – hân miệng nhai tôm
lòng đầy ẩn ý liến nhìn sang 2 người kia đang đứng hình

-Ọe………………… - đồng thanh cùa hắn và nó

-Ghê quá đi……2 người làm cái gì vậy – nó

-Người ta cũng muốn tình cảm như 2 người mà – Hân chỉ vào
bát của nó

-Ơ…………- nó cứng họng

-Thì anh thấy Linh ăn ít nên gắp thôi có gì đâu mà em và
thằng đó làm nỗi hết da gà – hắn đáp

-Hai người mờ mờ ám ám nên tụi này chọc thôi, bênh nhau ghê
thế - Bảo

-Thôi ăn đi – hắn

Thế là căn phòng tràn ngập tiếng cười vui vẻ, ăn xong nó và
Hân dọn dẹp còn 2 tên kia thì phụ lau lau quét quét mà dơ vẫn hoàn dơ. Hôm nay
là ngày vui nhất trong căn nhà lạnh vắng này, tụi nó vừa rửa chén vừa hát luyên
thuyên, hai tên kia thì chí chóe vì cây chỗi quét nhà và cây lau nhà người nói
làm thế này người nói làm thế kia làm căn nhà thêm rộn ràng hơn. Đang vui thì
tiếng điện thoại nó reo

Itgien neomu saranghaetnabwa ajikdo neol gidarineun
naya

Urieui siganeun meomchwotnabwa

Niga gyeote itneun geot gata

*Ddeonajima ddeonagajima nareul

Gaseume sangcheoman jugo

Ddeonajima ireon nal ulrijineun ma

Naege dorawajwo

Yeojikket sarawatdeon ilsaenge dan hanbeon

michidorok akkyeojwotdwon sarameun neorangeol

ibyeoriran papyeone jugeun nae sarangi gayeowo

gwirowo ibameun ddo wirowo Baby don’t know why

-Alo ai vậy – nó nói trong tâm trạng vui vẻ

-Tiểu thư không hay rồi – đầu dây bên kia hốt hoảng

-Chuyện gì…..- nó hơi cau mày

Xoảng……………..

Chiếc đĩa chên tay nó rơi xuống, nó chạy vôi ra ngoài trong
tiếng gọi của Hân, nó phóng chiếc xe chạy nhanh trên đường, hắn Bảo và Hân đuổi
theo không biết nó chạy đi đâu nhưng vẫn phải đuổi theo. Dừng trước cửa một
bệnh viện, nó chạy nhanh vào bên trong thấy 2 người mặc đồ đen tay còn có quấn
băng, nó chạy tới.

Khi bọn hắn chạy vào thì thấy nó đang nắm áo của 1 trong 2
tên áo đen.

-Ken và Min đâu…tại sao lại ra lông nỗi này……NÓI MAU – nó
tức giận

-Bình tĩnh đi, hai người này củng bị thương mà – Hân lấy
tay chạm vào vai nó

Bào và hắn vẫn đứng yên dù nhìn sơ qua cũng đoán được Ken và
Min đang trong phòng cấp cứu và 2 người áo đen này chắc là vệ sĩ nhưng chuyện
gì kiến 2 người đó năm ờ đây họ bảo về Mỹ rồi cơ mà. Hắn và Bảo cứ đứng im coi
tình hình ra sao.

-NÓI………! – nó quát 2 tên kia vẫn quỳ ờ đó giọng
run rẩy đáp

-Tiểu thư, cậu Ken sau khi biết được người tiểu thư cần tìm
cậu ấy cứ ép tụi tôi phải nói người đó ở đâu nhưng vi trước đó tiểu thư có dặn
không cho phép nên cậu ấy tối qua đã xông vào nơi chúng tôi đang làm việc–
người đó run rẩy nói

-Chúng tôi có ngăn nhưng cậu ấy vẫn kiên quyết không chịu
nghe, cậu ấy nói là tiểu thư dặn cậu ấy làm thay nên ….-hắn ấp úng

-Mấy người tin sao – nó hỏi

-Tại cậu ấy đưa điện thoại và giọng tiều thư nói nên chúng
tôi đành để cho cậu ấy biết

-Tôi ứ…không thể tối hôm qua sau khi nghe điện thoại của mấy
người xong tôi đâu có ờ nhà, vậy là anh ấy đã…….. – nó

-Chúng tôi thật sự không biết nên đã sơ xuất, xin tiểu thư
trách phạt

-Thôi đứng lên đi, mà tại sao lại có cả con bé Min nữa

-Dạ …. Chuyện này thì tôi không rõ, chỉ nghe điện thoại của
tiểu thư Min nói là đến phía Bắc, thị trấn Nhà Bè, quận 7 thì khi tụi tôi đến
thì thấy cậu Ken và tiều thư Min trên người đầy vết máu và đang trống trọi với
chục tên sát thủ

-Không thể……..Ken làm việc không bao giờ sơ xuất tại sao lại
đề ra nông nỗi này – nó nghi hoặc

-Sau khi đưa được cậu Ken và tiểu thư Min ra khỏi hỗn loạn
đó, tụi tôi lao vào đấu thì trong đám hỗn loạn tôi nhìn thấy tên Kiên 1 trong
nhưng người trong hội của ta vừa mới bị tiểu thư sa thải, có lẽ hắn là người
gài bẫy nên cậu Ken và tiều thư Min bị phục kích nên mới thành ra như thế - hắn
phân tích

Chương 32

-Tôi biết rôi, 2 người nghỉ ngơi đi nhưng người khác có bị
gì không – nó dù giận nhưng vẫn quan tâm đến người của nó

-Nhưng người kia cũng bị nhẹ, nên tôi đã cho họ về rồi, bọn
kia toàn dân chuyên nên hơi khó khi xữ lý chúng, tiều thư người tính sao – hắn
nói

-Được rồi, tôi tự tính toán được họ đánh người của tôi 1 thì
tôi trà họ 10, anh không phải lo cữ tĩnh dưỡng đi – nó ngồi xuống ghế

Hai người đàn ông to lớn đó cúi đầu chào nó rồi đi, khi đi
ngang qua hắn 1 trong 2 người đó hơi sững lại nhưng lắc đầu rồi đi tiếp “ rất
giống, chắc không thể đó là bạn tiểu thư, chắc không thể”

Nó mắt vẫn dán vào 2 căn phòng cấp cứu mà lòng đầy lo lắng,
Hân đi tới chổ nó ôm lấy vai nó như 1 lời an ủi dù nhò biết giờ có nói gì chỉ
tăng thêm tức giận trong lòng nó. Hắn và Bảo đi lại gần rồi ngồi xuống, hắn và
Bảo tính lên tiếng thì bị Hân chặn lại.

Tinh…………………….

Cửa phòng cấp cứu số 2 đèn đã tắt bước ra là vị y tá, cô ta
đến bên chổ gần tụi nó lên tiếng khó chịu

-Ai là người nhà của bệnh nhân Châu cái gì đó Vân tên gì mà
khó đọc – cô ta khó chịu

-Người ta có ghi tên trên giấy sao không đọc mà bảo là khó –
Hân tức giận

-Liên quan gì đến cô, cô là người nhà của con nhỏ thiếu chút
nữa là chết đó hả, hứ nếu không nhờ bác sỹ chúng tôi giỏi thì cô ta có lẽ trầu
diêm vương rồi mà mấy người còn không biết điều – cô ta dẽo miệng

-Cô………- Hân tức

-Cô là y tá sao ăn nói khó nghe vậy, ờ đây là bệnh viện,
lương y như từ mẫu tại sao cứu người lại phải biết điều chứ, vậy chẳng phải ai
vào đây cũng phải biết điều với bác sỹ, y tá và mất cả tiền viện phí sao vậy
nhưng người khó khăn thì sao – Bảo lên tiếng khi nhìn thấy ả ta quát tháo
Hân

-Anh trai này không biết sao, ờ đây là bệnh viện có tiếng,
bác sỹ toàn là hạng tiến sĩ trở lên dân nằm trong đây đểu là hàng đại gia,
nghèo thì làm sao đủ tư cách vào đây nằm, em thấy anh có vẻ đàng hoàng ai như
nhỏ kia nên nói cho anh biết nếu bạn anh biết điều như anh thì từ nãy giờ em
đâu có khó khăn – cô ta thấy trai đẹp là tơm tớp nói giọng ngọt như mía
lùi

-Cô thật là……ờ đây mà có hạng như vậy sao….không ngờ bệnh
viện lớn như vậy mà có hạng người khoát trên mình cái áo blue trắng, ra vào
bệnh viện có nguyên dòng chữ lớn LƯƠNG Y NHƯ TỪ MẪU, LÀM VIỆC TÂM TÂM, TẬN LỰC,
HẾT LÒNG VÌ BỆNH NHÂN VÀ NIỀM NỞ VỚI NGƯỜI KHÁC ( ý người khác là người nhà
bệnh nhân, người thăm bệnh, người già…..) thật không biết cô là loại người gì –
Hân

-Thôi đôi co với cô ta làm gì – hắn lên tiếng

-Mấy người mà ăn nói kiểu đó thì cái con nhỏ nằm trong kia
tôi sẽ “ CHĂM SÓC” hộ mấy người, hừ - cô ả quay đi nhưng vẫn tiếc nuối vì hôm
nay gặp được 2 chàng trai đẹp

-Cô muốn bao nhiêu – nó lúc nãy mới lên tiếng

Cô ả y tá kia nghe thấy vậy quay phắt lại mắt sáng rỡ

-Tùy thôi, người mất máu nhiều, trên người vết thương chằng
chịt, nếu muốn y tá chuyên ờ đây chăm sóc tận tình không nhò giọt máu nào nữa
thì nên biết điều giống cô gái dễ thương này đây – ả y tá tự vỗ ngực mình là y
tá giỏi nhất ờ đây

-Vậy này giờ cô bé nằm trong đó mất bao nhiêu máu rồi và
dính trên người cô bao nhiêu – nó vẩn hỏi à y tá kia ngang nhiên vẫn hống hách
( bà này ko biết sắp chết đây mà )

-Cũng không nhớ rõ nhưng vì chạy đi thay máu cho con đó mà
tôi đây cũng phài thay cái áo đẹp này rồi đấy – côta nói xong thì chỉ xuống chỗ
máu còn đọng ở áo

-Là máu của nó tự rơi hay là cô cố tình làm – nó hỏi

-Hỏi lắm thế, nhưng nói cho cô biết lát phải tính thêm bồi
dưỡng lời nói của tôi đó – cô ả nói xong ghé xuống tai nó nói nhỏ vì cứ ngỡ nó
không thân thích gì với con bé nằm trong kia

Áaaaaaaaaaaaaa……………. Rầm

-Cô…...c…….ô..ả…ôi.a – cô ta nghẹn nhưng vận thốt ra đc mấy
câu ( cô thả tôi ra)

Thì ra sau khi nói cái câu gì đó làm máu nóng nãy giờ trong
lòng nó càng tăng thêm, nó bóp cỗ cô ta đập mạnh vào tường làm ả kia xanh mặt
nhìn người con gái trước mặt, mấy người xung quanh cảm thấy đáng đời ả ta vì
cái tội ham tiền và thầm cảm ơn nó vì đã giúp họ vì cô ta cũng ỹ mình là y tá
chính ở đây nên thường ăn tiền của người khác. Hân Bào và Hắn thì đang cảm thấy
sợ thay cho cô ta

-Tôi nói cho cô biết, người trong đó là em gái tôi, cô thật
muốn chết khi động vào tôi – nó tực càng thêm tức

-A….o.ô….ô….ông….ám…..ưa (tha cho tôi, tôi không dám nữa) –
mặt cô ta giờ xanh lè sắp tắt thở mà

-Thôi được rồi Linh không cô ta chết đó – Hân cầm tay

Lúc này vị bác sỹ trong phòng mới đi ra, thấy cảnh nó đang
bóp cổ cô ta nhấc lên làm ông hơi choáng váng nhưng cũng ra tay cản vì sợ cô ta
không chịu nỗi mà tắc thở, tại ông cũng nghe lóang thoágn câu chuyện nên hiều
tình cảnh hiện giờ.

-LinhLinh có thể nể mặt ta mà buông tay ra được không, không
thì cô ta sẽ chết thật đó– vị bác sỹ đó nhẹ nhàng nói

-Bộp………………….

-Cút khỏi đây - nó vẫn giông giận dữ ném cô ta sang 1 bên
rồi nói

Cô à kia thì sợ xanh, được thả ra thì ho sặc sụa. Còn 3
người kia thì không biết ông bác sỹ đó là ai mà biết tên nó

-Biến đi…! Nếu cô chưa muốn chết – hân nói

Cô ả 1 tay ôm cổ đang nằn dấu tay đỏ chót, chân thì vặn hết
tốc độ chạy lẹ, ông bác sỹ nhìn sang nó rồi ôn tồn nói

-Cháu yên tâm, bệnh viện này sẽ không còn loại người như thế
nữa, Min hiện giờ đã ỗn rồi, con bé mất máu quá nhiều và vết thương sâu nữa dẫn
đến hôn mê, hiện giờ ta đang cho con bé nằm ờ phòng hồi sức, còn Ken thì ta
chưa biết, ta đã nhờ bác sỹ giỏi nhất ở đây làm phẫu thuật lấy viên đạn ra
trước còn những vết thương còn lại thì đang được xử lý – vị bác sỹ kia vẫn nhẹ
nhàng nói với nó

-Con vào thăm Min được không - nó hỏi vị bác sỹ kia

-Con vào đi nhưng nhớ mặc đồ sát trùng nha – bác sỹ cười nhẹ
vs nó

-Vâng…..!

Hắn Bảo và Hân ngơ ngác nhìn vị bác sỹ đang đứng đây nỡ nụ
cười và bóng nó đang khuất dần sau hành lang vì trong phòng chăm sóc đặc biệt
chỉ cho 1 người vào thăm thôi nên 3 đứa đành ngồi đợi. Nhìn vị bác sỹ vẫn ngồi
đó khuôn mặt rơi rũ xuống thì Hân lên tiếgn hõi

-Ôn g có phải là cha sứ ở viện CHILDHOOD phải không ạ
? - hân hỏi

-Đúng vậy, cháu tên Hân đúng không – Ông bác sỹ cười
hiền

-Dạ….cha nhớ tài ghê – Hân cười híp mắt

-Tại chỉ có mình cháu là hay đi với con bé đó mà – BS

-Mà tình hình của Min sao hả cha – hân gọi cha sứ cho thân mật

-Cứ gọi ta là ông được rồi cô bé đó sực chịu đựng khá thân
thể vết thương rất nhiều nhưng bây giờ đã ổn định rồi – vị BS cười rồi xoa đâu
Hân

Họ cứ nọi chuyện lẫn lo lắng đang tràn dâng, còn nó khi vào
trong phòng cùa Min thì nỗi đau kéo tới, nhìn thân hình bé nhỏ nằm trên giường
bệnh với nhưng vết thương đã quấn băng nhưng vẫn dỉ máu, khuôn mặt lạnh kia đã
rơi nhưng giọi lệ nóng hổi. Nó ngồi xuống nhìn thẳng vào đứa em thân yêu của
mình đang cố gặng chịu nhưng cơn đau rát của vết thương

-Tại sao, em lại nói dối chị chứ hả, em có biết nhìn em
hiện giờ chị đau lòng lắm không – nó nắm lấy bàn tay nhỏ kia mà nước mắt
rơi

-Bây giờ chị ngồi đây nhìn em đau đớn, khuôn mắt hồng hào,
vui tười ngày nào cũng quấy chị bây giờ lại nằm đây, khuôn mặt xanh xao người
thì đầy nhưng vết thương, em hỏi chị làm sao không thấy đau đớn hả Min, tại sao
em và Ken lại thay chị làm chuyện đó chứ, là chị dẫn em vào chốn nguy hiểm rồi
– nó khóc nhiều hơn thấm qua cả lớp băng dày kia

-Em yên tâm chị sẽ không để em chịu thiệt thòi đâu, hắn gây
ra cho em 1 chị sẽ làm hắn đau gấp trăm gấp ngàn lần mà hắn đã làm với em – tia
lửa giận dữ trong lòng nó hiện lên.

Liệu nó sẽ làm gì khi Min bị như thế, còn Ken vẫn chưa ra
khỏi phòng cấp cứu chắc nặng lắm đây, chap sau Ken sẽ ra nhưng chẳng biết ra
sao hehehehehe.

Chương 33

- Em yên tâm chị sẽ không để em chịu thiệt thòi đâu, hắn gây
ra cho em 1 chị sẽ làm hắn đau gấp trăm gấp ngàn lần mà hắn đã làm với em – tia
lửa giận dữ trong lòng nó hiện lên.

Nó bước ra khỏi phòng tâm trạng không mấy gì tốt đẹp.Ba
người kia ngồi chờ nó tâm trạng cũng không mấy tốt đẹp, thấy nó bước tới, Hân
chạy nhanh ra chổ nó

-Min sao rồi, đã tỉnh chưa – hân

-Chưa…..Ken ra chưa – nó mệt mỏi

-Vẫn chưa ra chắc bé Min kiệt sức quá thôi nên chưa tỉnh
đừng lo quá – Hân cố trấn an nó

Hân đưa nó ra ghế ngồi, hắn và Bảo không lên tiếng cứ nhìn
nó buồn lây, biết nó không vui tâm trạng hắn cũng thế chẵng biết làm gì cho nó
nói những câu an ủi cũng không nói được, hắn thở dài ngồi đó Bảo ôm vai Hân
động viên

Tinh……….. đèn cửa phòng cấp cứu tắt

Bác sỹ bước ra ngoài nhìn về phía nó nở nụ cười, nó đứng dậy
rồi nhìn thấy y tá đẩy xe ra, trên tấm khăn trắng nhỏ đắp tạm lên người Ken vẫn
còn máu lưu lại.

-Cháu yên tâm, bây giờ đã qua nguy hiểm nhưng do mất máu
nhiều nên bệnh nhân tạm thời bất tỉnh chắc sẽ tỉnh lại sớm thôi, chàng trai
này cũng may mắn đấy vết đạn khá sâu nếu chậm 1 lúc là nó đã sâu vào tim rồi,
trên người cũng nhiều vết dao và bầm tím, chàng trai này làm gì mà bị người
khác đánh như muốn lấy mạng vậy, khi nào cậu ta khỏe cho cậu ta tĩnh dưỡng
nhiều và bồi bổ thêm để lấy sức mất máu nhiều quá mà.– vị bác sỹ hơi lớn tuổi
nói

-Nếu bây giờ chuyển hai người này về Mỹ trong tối nay liệu
có vấn đề gì không – nó

Hắn Bảo và Hân ngơ ngác nhìn nó với cùng 1 suy nghĩ “ tại
sao lại chuyển về Mỹ gấp vậy”

-Cũng được, nhưng nên để không gian thoải mái cho bệnh nhân
và nên có người bác sỹ hoặc y tá theo chăm sóc lỡ may vết thương bị hở do di
chuyễn hoặc tình hình chuyển khác thì có người lo liệu được – vị bácy sỹ

-Cám ơn ông – nó

-Không có gì trách nhiệm của tôi mà – BS cười rồi rời
đi

Nó quay sang nhìn ba người kia vẫn còn đang ngơ ngác, nhìn
sang Ken khuôn mặt trắng bệch vì mất máu quá nhiều, nhửng vết thương đầy trên
cơ thể lòng nó đau thắt lại.

-Tại sao lại đưa 2 người này về Mỹ gấp vậy, họ mới ra khỏi
phòng cấp cứu xong mà – hắn giờ mới lên tiếng

-Đúng vậy, mày/em nên đề họ nghĩ ngơi thêm mấy ngày đi – Hân
và Bảo

-Hừm,………hai người họ ờ đây sẽ không ổn – Nó

Cả 3 im lặng khi nghe nó nói, nó hiện giờ không muốn giải thích
nhiều mặc dù nó không muốn con bạn nó lo lắng nhưng bây giờ tâm trạng đâu mà
dài dòng chứ. Nó cầm điện thoại lên và gọi cho ai đó.

Một lúc sau, có 1 đám người mặc đồ đen trong đó có 2 người
lúc nãy nói chuyện với nó. Họ cúi đầu chào nó rồi nhanh tay đẩy chiếc xe của
Ken đang nằm lên sân thượng, đằng sau là xe của Min. Lên sân thượng có 1 chiếc
trực thăng đang chờ sẵn, nó vừa đi vừa nắm tay Ken có lẽ do di chuyễn nên Ken
đã tình lại nhưng sức còn quá yếu

-Linh…ưm…..em…. – Ken

-Em đây – nó dừng lại hắn Hân và Bảo đứng lại

-Anh đang…ưm….em…ưm….đưa anh đi đâu vậy – Ken cố nén cơn đau
hỏi nó

-Anh đang bị thương rất nặng đừng dùng sức quá, em đưa anh
về Mỹ - nó

-Không…..ưm….vậy em người gặp nguy hiểm sẽ là em – Ken thấy
choáng váng

-Em tự lo được cho mình, anh và Min hãy cố tĩnh dưỡng
tốt

-Min….Min …ưm….nó có bị gì không…ưm

-Anh yên tâm Min không sao cả, nó chỉ bị thương nhẹ thôi –
nó cố giử bình tĩnh trong người nó lại

-Em phải cẩn thận, hắn ta rất nham hiểm anh vì quá sơ xuất
nên mới bị trúng kế của hắn, hay em theo anh và Min cũng về Mỹ 1 thời gian sau
đó quay lại – Ken

-Không được, em tự biết sẽ làm gì với hắn ta và hắn ta cũng
không đụng được tới em đâu – nói xong nó ôm lấy Ken

-Nhưng………e………………m………..

Biết Ken sẽ không để cho nó làm theo cách của nó, nên nó
đành chích thuốc mê liều nhẹ cho Ken tạm thời ngủ 1 lúc. Nó ra hiệu cho người
của nó đẩy xe đi, trên máy bay đã có bác sỹ sẵn nên nó cũng không lo lắng lắm.
Nó nhìn máy bay đã cất cánh trong đầu thầm nghĩ “ Xin lỗi 2 người, cũng vì sự
an toàn của 2 người nên đành phải đưa hai người đi, hắn ta sẽ trá giá vì hành
động ngu xuẩn đó “

Nó quay không để ý tới 3 người kia, Hân biết bây giờ nó đang
tức giận lẫn đau lắm nhưng mang tiếng là bạn nó mà nhỏ chẵng làm gì được nên
nhỏ cũng buồn lắm muốn cùng nó chia sẽ nỗi đau đó nhưng nó lúc nào cũng ôm hết
tất cả vào trong người, nó là không muốn người những người mà nó thương yêu bên
cạnh nó phải đau.

-Bây giờ, mày tính làm sao hã Linh – Hân

-Tính sao là sao – nó

-Ken và Min đi rồi, nếu như bọn kia biết được chổ của Ken và
Min là ờ chung với mày thì mày cũng gặp nguy hiểm không phải ý Ken lúc nãy muốn
nói thế sao – Hân lo lắng

-Không sao đâu, hai người đưa Hân về giúp em nha, em đi đây
– nó quay đi

-Tại sao vậy, sao lúc nào mày cũng ôm hết mọi chuyện vào
mình, tao biết mày đang buồn, mày muốn khóc tại sao mày không nói với tao không
chia sẽ với tao, tao là bạn mày chẵng lẽ bao năm qua mày vẫn không mờ lòng được
với tao sao – Hân hét to rồi khóc

Không phải nhỏ giận nó và giận bản thân mình không giúp nó
được vui, không giúp nó gánh thay 1 phần nổi đau của nó. Tại sao bao năm qua
nhỏ hiểu nó, nhưng vẫn không hiễu được nồi đau của nó, nổi đau đó quá lớn, nhỏ
phải làm sao để xóa đi cái quá khư đó.

-Hãy hiểu cho tao – nó nói xong rồi bước đi

Thật lòng nó không muốn nhỏ lo lắng cho nó, cũng không muốn
nhìn thấy nhỏ khóc, bao năm qua chỉ có mình nhỏ là quan tâm và làm bạn với nó
cũng là người hiễu nó nên nó càng không muốn nhỏ vì nó phải khóc phải đau vì
nó. Nó biết nếu giờ nó nói chuyện nó bây giờ đang muốn làm là đi giết chết cái
tên đó thì chắc chắn nhỏ sẽ lo lắng cho nó. Từ lâu, nó xem nhỏ không phải là
bạn thân bình thường nó thương nhỏ như tình cảm nó dành cho chị của nó, nó chỉ
muốn thấy nhỏ cười thôi không ưu tư lo lắng vì nó. Nó bước chân nhanh ra khỏi
chỗ đó nó biết Hân đang khóc nhưng nếu bây giờ nó quay đầu lại thì mọi chuyện
sẽ khác “ tao xin lỗi mày, tao biết mày lo lắng cho tao, biết mày sợ tao gặp
nguy hiễm nhưng nếu tao quay đầu lại và chạy đến an ủi mày thì mày sẽ là ngươi
tiếp theo gặp nguy hiểm giống Ken và Min tao không muốn thấy mày như vậy, tao
sợ tao sẽ mất đi một người bạn mà tao thương tao yêu quý như chị ấy, hãy hiều
cho tao, tao xin lỗi………..” nó suy nghĩ, nước mắt nó rơi hòa vào trong đêm
tối.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3