Lời nguyền Lỗ Ban (Tập 1) - Chương 7 - Phần 2

Chương 7.2 MẮT THI VƯƠNG

Đầu Quỷ Nhãn Tam chưa bị ép vỡ,
cơ thể cũng chưa bị xé rách, mà là dưới sức vùng vẫy của hai cánh tay hắn, tấm
vải choàng đen đã bị xé toạc thành vô số dải nhỏ. Rất nhiều dải vải lại thít
vào hai cánh tay và sau gáy hắn ta, càng lúc càng chặt, kéo mạnh đầu và hai
cánh tay hắn xuống phía dưới. Miệng hắn há to, sùi đầy bọt trắng, nhưng không
hề thấy có hơi thở ra vào.

Lỗ Nhất Khí cũng lại tiếp tục rơi
vào vòng xoáy, tuy giờ đây, cậu không phải chịu áp lực dữ dội như lúc đầu, song
cậu vẫn không thể thoát ra được. Hơn nữa, thảm trạng của Quỷ Nhãn Tam ở ngay
trước mắt khiến cậu không còn có thể tập trung chú ý thả lỏng cơ thể, chuyển
động theo lực được nữa. Cậu quyết định chuyển động về phía Quỷ Nhãn Tam, nhưng
áp lực lập tức tăng lên, khiến cậu không thể cựa quậy. Đó chính là tình trạng
của Quỷ Nhãn Tam, càng quẫy đạp, lực đạo dồn ép lên cơ thể càng mãnh liệt.

Dưỡng Quỷ Tỳ lại càng sửng sốt
hơn nữa, một người đang thong dong như đang bơi nhàn trên mặt nước, tại sao
chốc lát lại chìm xuống đáy sâu? Cậu ta không tiếp tục vận dụng sức mạnh thần kì
ẩn chứa trong cơ thể nữa, cậu ta đang muốn làm gì? Xem ra có lẽ là vì gã chột
mắt kia, lẽ nào cậu ta muốn chết cùng gã?

Quỷ Nhãn Tam đang giằng giật hết
sức không để những dải vải kia lôi kéo đầu mình xuống dưới. Sợi gân bò buộc
miếng da che mắt trượt qua đỉnh đầu, lôi theo miếng da tung ra rơi xuống đất.

Quỷ Nhãn Tam từ từ ngẩng đầu lên.
Dải vải và sợi gân bò vừa trượt qua đỉnh đầu khiến cho mái tóc vốn đã cháy sém
dựng ngược từ khi bị điện giật càng dựng đứng, rối bù như tổ quạ. Trông hắn lúc
này giống hệt như một gã điên, hay một hồn ma vừa trở về từ địa ngục.

Dưỡng Quỷ Tỳ nhìn thấy một bộ mặt
khủng khiếp, và cô ta đã không kiểm soát được lực Ngũ quỷ nữa. Những ma lực này
đang chạy trốn, đang ẩn nấp, bất chấp sự thúc ép của cô ta, chúng chui hết vào
trong túi dưỡng quỷ khâu trên vạt áo hình lá sen phía trước.

Những áp lực đang đè nặng trên
người Lỗ Nhất Khí trong chớp mắt đã chạy trốn sạch trơn, sức giãy giụa của bản
thân lập tức quăng cậu ngã nhào trên mặt đất. Nhưng lúc này, cậu chỉ quan tâm
đến Quỷ Nhãn Tam.

Bên dưới miếng che mắt bằng da bò
của Quỷ Nhãn Tam không phải là con mắt bị hỏng, cũng không phải là hố mắt trống
rỗng, mà là một con mắt rất to, rất sáng. Con mắt đang chiếu ra những tia sáng
đỏ rực như máu, giống như một ngọn đuốc chết chóc.

Mắt quỷ! Quỷ Nhãn Tam đúng là có
một con mắt quỷ! Đây không phải là con mắt quỷ bình thường, mà là mắt Thi
vương*…

*
Thi vương, tức vua của xác chết.

Mười năm về trước, tại vùng núi
Tỏa Tướng ở Tương Tây, chuyện quái dị xảy ra liên tiếp, rất nhiều sinh linh vô
tội bỗng dưng lăn ra chết một cách vô duyên vô cớ. Nhà họ Nghê ở Giang Tây nhận
lời thỉnh cầu của nhà họ Ngôn, một gia tộc chuyên theo nghề dẫn xác* ở Tương
Tây, đích thân môn trưởng dẫn theo mười một cao thủ trong dòng tộc tới tận nơi
xem xét. Họ đã tìm ra một huyệt mộ thời Tần ở núi Tỏa Tướng. Họ tiến hành điểm
huyệt dời mộ, phá vỡ ngôi mộ đó. Sau khi phá mộ, thấy bên trong có một quan tài
bằng đá màu tím đen. Bật nắp quan tài ra, bên trong có một thi thể mang giáp
trụ tướng quân, mặt mọc đầy lông tím, nhìn qua cũng biết được đó là cương thi
đã thành vua. Thi thể này bị khóa chặt bởi một dây xích làm từ sắt lạnh khảm
vàng, lại có thêm ba cây đinh sắt vân đen đóng trên ngực. Thế nhưng dây xích đã
bị lỏng mất một mắt, phần đuôi chữ “mâu” của cây đinh sắt đã bị gỉ ăn đứt. Họ
bèn khớp chặt lại mắt xích, dán bùa chú định thi biến. Lại sai người nhà họ
Ngôn xuống núi chuẩn bị quan tài đồng, gỗ cứng, dây thừng, máu chó đen, chuẩn
bị hỏa thiêu hung thể trước khi trời sáng.

*
Nguyên văn là “cản thi,” tức là dắt xác chết, một loại vu thuật thịnh hành ở
vùng Tương Tây, đạo sĩ dùng vu thuật dán bùa lên trán xác chết, để chúng có thể
tự nhảy mà đi được. Một đạo sĩ đi ở phía trước đánh cồng báo hiệu cho mọi người
tránh đi, xác chết nhảy theo phía sau, nếu có nhiều xác thì lấy dây buộc lại.
Cứ thế đêm đi ngày nghỉ, cho đến khi đến nơi. Người Tương Tây thường vận chuyển
xác chết về quê hoặc đến nơi chôn cất bằng cách này.

Nhưng đúng vào giờ Tý, khi Thi
Vương sắp sửa bật dậy biến cương thi, thì Tây Bắc tặc vương Hạ Mang gia đã dùng
kế “dê dọa sói,”* lừa cao thủ hai nhà Nghê, Ngôn ra xa, lấy trộm sợi dây xích
sắt lạnh khảm vàng. Việc này vốn chẳng tổn hại gì, nhưng khi lão mù lấy sợi dây
xích đi, đã kéo rơi mất ba lá bùa chú định thi biến trên mình Thi Vương xuống.
Nếu lão mù nhìn thấy và nhặt lên dán lại cũng sẽ không hề hấn gì, nhưng lão lại
bị mù, hơn nữa, tiếng tờ bùa mỏng manh rơi xuống đất thực sự khó mà nghe ra
được. Bởi vậy khi cao thủ hai nhà Nghê, Ngôn quay lại thì đã muộn, xác đã biến.
Một ông chú và một người anh họ của Nghê Tam đã bị Cương Thi Vương bóp chết,
nhà họ Ngôn ở Tương Tây cũng có ba cao thủ thiệt mạng. Nghê Tam bị Thi Vương
móc mất một con mắt và nuốt chửng. Mâu thuẩn giữa Nghê gia và lão mù cũng phát
sinh từ đó.

*
Thuật ngữ trong giang hồ, tức là trong khi thực lực của bản thân rất yếu, song
lại làm ra vẻ lớn mạnh, hoặc khiến đối phương không thể phán đoán, từ đó chuyển
dịch sự chú ý của đối phương, nhằm đạt mục đích của bản thân.

May mà trước khi tới, Nghê gia đã
thả bồ câu đưa thư tới phái Mao Sơn nhờ giúp đỡ. Sư phụ của Nghê Tam dẫn theo
ba cao thủ Mao Sơn lúc đó cũng vừa kịp tới, mới chế ngự được Cương Thi Vương,
kịp hỏa thiêu hung thân trong quan tài đồng trước khi trời sáng.

Trong khi giao đấu với Thi Vương,
sư phụ của Nghê Tam cũng móc được một con mắt của Thi Vương, tiện tay nhét vào
hốc mắt của Nghê Tam. Nào ngờ con mắt này gặp máu tự hồi sinh, lập tức mọc liền
vào hốc mắt của Nghê Tam. Sư phụ của Nghê Tam bèn nói: “Tạm thời coi có mắt
cũng như không mắt, kệ nó vậy.” Nghê Tam bèn lấy miếng da bò che mắt lại suốt
mười mấy năm qua, song không ngờ hôm nay, nó lại cứu được mạng hắn.

Dưỡng Quỷ Tỳ ngừng di chuyển,
liếc mắt nhìn vào con mắt Thi Vương, rồi lập tức quay mặt đi. Không phải là cô
ta không dám nhìn, cô ta không hề sợ con mắt đó, mà cô ta muốn nhìn xem cậu
thanh niên vừa đột ngột ngã nhào kia hiện ra sao rồi.

Lỗ Nhất Khí không hề bị thương,
cậu đã đứng lên, chạy thẳng tới bên cạnh Quỷ Nhãn Tam, đỡ hắn ngồi dậy. Quỷ
Nhãn Tam ngồi xuống một cách khó nhọc và chậm chạp, chỉ một động tác đơn giản,
hắn ta đã rên lên không dưới ba lần.

Dưỡng Quỷ Tỳ nhìn phong thái ung
dung của Lỗ Nhất Khí, dường như khe khẽ gật đầu, khuôn mặt trắng đến trong suốt
lại thoáng ửng đỏ. Cô phải đi rồi, song cô không bay qua cửa sổ, mà đi đến
trước cửa chính, đưa tay khẽ gạt vài cái, cánh cửa đen kịt lập tức mở ra. Cô
nhanh chóng bước thẳng ra ngoài.

Cánh cửa mở kêu lên cót két khiến
Lỗ Nhất Khí nhớ tới sự tồn tại của Dưỡng Quỷ Tỳ. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy
cô đang bước qua bậu cửa. Cậu bỗng cảm thấy mình nên nói một điều gì đó.

Dưỡng Quỷ Tỳ đã bước qua khung
cửa, nếu không nói, sẽ không còn cơ hội nữa.

- Mặc ấm vào, nếu không cô sẽ bị
lạnh đấy!

Những lời lẽ hào sảng đã được cậu
dồn đủ lực đạo, khi ra đến miệng lại biến thành một câu như thế này. Vừa nói
xong, cậu bất giác cảm thấy có chút bối rối.

Nhưng Dưỡng Quỷ Tỳ còn bối rối
hơn nhiều, sắc ửng hồng trên khuôn mặt cô nhanh chóng chuyển sang màu gấc chín.
Cô luống cuống điểm chân một cái, thân mình bay vút lên cao, chớp mắt đã không
thấy đâu nữa. Tư thế bay lên của cô tuy rất yêu kiều, song dường như không
giống với động tác ban nãy, hình như có chút gì đó ngượng nghịu và cứng nhắc,
không được tự nhiên phiêu diêu như khi mới đến.

Lỗ Nhất Khí tìm thấy khẩu súng ở
góc tường, cậu kiểm tra một lượt, khẩu súng không có vấn đề gì.

Khẩu súng không sao, song Quỷ
Nhãn Tam thì có. Hắn dồn hết sức lực mới ho khan được vài tiếng, bên mép chảy
ra chút máu tím đen. Lúc này, toàn thân hắn đang chìm ngập trong nỗi đau đớn dữ
dội, máu đen liên tục trào ra từ khóe miệng, dầm dìa trên cằm, rồi từ cằm nhỏ
giọt xuống đất. Nhổ được máu ứ lại là điều tốt với Quỷ Nhãn Tam, nếu không,
huyết mạch bị tắc ở đâu thì hắn cũng tiêu đời.

Hai tay Quỷ Nhãn Tam run lên lẩy
bẩy, nhặt tấm che mắt da bò từ dưới đất lên, rồi chậm chạp giơ cao tay, muốn
buộc lại nó vào mắt. Nhưng bộ dạng hắn giờ đây khác nào một lão già sắp chết,
gắng gượng đến mấy lần vẫn không thể buộc nổi. Lỗ Nhất Khí bèn bước lại giúp
hắn một tay.

Lỗ Nhất Khí chỉ vào chiếc túi của
hắn, hỏi:

- Có cần uống thuốc không?

Quỷ Nhãn Tam lắc đầu. Thuốc này
không thể uống quá nhiều, cách mười hai canh giờ mới uống một lần, nếu không sẽ
loét dạ dày thủng ruột. Hắn chỉ tay vào bình rượu giắt bên hông. Lỗ Nhất Khí
vội vàng lấy bình rượu ra, mở nắp rồi đưa cho hắn. Quỷ Nhãn Tam lập cập nâng
bình rượu lên trước miệng, Lỗ Nhất Khí phải giúp hắn đỡ dưới đáy bình, hắn mới
có thể nhấp được một ngụm. Ngụm rượu vừa mới nuốt xuống, tình trạng của hắn rõ
ràng đỡ hơn rất nhiều. Hắn tiếp tục nhấp ngụm thứ hai, lúc này tay hắn đã không
còn run rẩy nữa. Hắn không cần Lỗ Nhất Khí phải đỡ đáy bình, mà càng uống càng
nhanh, cuối cùng thẳng tay dốc tuột cả bình vào cổ. Bình rượu đã trống trơn,
hắn tự đậy nắp, cất trở lại vào túi.

Khuôn mặt trắng bệch của Quỷ Nhãn
Tam đã đỏ ửng lên, cổ và cánh tay cũng đều đỏ gay. Hắn đứng dậy, không cần Lỗ
Nhất Khí phải đỡ, động tác nhanh nhẹn hơn nhiều so với khi ngồi xuống. Tuy cũng
khẽ rên lên hai tiếng, song nhìn vẻ mặt lại không có gì đau đớn, hắn còn nhanh
nhẹn giật bỏ tấm vải choàng màu đen đã rách tả tơi trên mình xuống.

- Đi thôi, cậu cả. Ở đây càng
lâu, càng có nhiều nhân khảm chặn giết! – Quỷ Nhãn Tam nhặt Vũ Kim Cương lên,
vừa nói vừa đi ra phía cửa.

Đúng là thứ rượu thần kì, chỉ non
nửa bình đã có thể khiến một kẻ sắp chết đến nơi chớp mắt đã hồi phục như
thường, còn hiệu quả hơn cả thứ thuốc bột kia. Lỗ Nhất Khí cảm thấy rất hiếu kì.

Quỷ Nhãn Tam bước rất nhanh. Hắn
hiểu rõ, bằng bất kì giá nào cũng phải đưa Lỗ Nhất Khí ra khỏi nơi này trước
khi trời sáng. Bởi vậy, hắn cần phải tranh thủ thời gian, cần phải rời khỏi đây
trước khi đối thủ bố trí lại khảm diện, trước khi lực lượng viện trợ kịp tới
nơi, càng phải cần thoát khỏi đây trước khi hiệu quả gây tê của “Phí liệt ma”
hết tác dụng.

Phí liệt ma là gì? Chính là thứ
rượu mà hắn vừa uống. Nó được điều chế từ “rượu khỉ”* do Hầu lão nhân ở núi Cửu
Liên, Giang Tây ủ thành, kết hợp với “tiên phạn đảo”** của hòa thượng chùa Huệ
Nhân. Uống ít có thể trấn tĩnh tinh thần, giảm đau đỡ mệt, uống nhiều có thể
gây tê liệt cơ bắp, khiến không còn cảm giác đau đớn, có thể dùng trong chữa
bệnh ngoại khoa, như khoét mụn nhọt, cắt chỗ loét. Người nhà họ Nghê khi ra
ngoài làm ăn đều mang theo loại rượu này, thứ nhất để trấn tĩnh tinh thần khi
gặp chuyện đáng sợ, thứ hai là để giảm đau khi khoét bỏ vết thương do trúng
trùng độc, ám khí; thứ ba gây hưng phấn, giảm bớt mệt mỏi những khi sức lực cạn
kiệt.

*
Loại rượu được ủ từ các loại quả dại, thóc, kê dại lấy ra từ trong hang khỉ,
nồng độ rất mạnh.

**
Có nghĩa là: thần tiên ngã.

Quỷ Nhãn Tam chưa bao giờ uống
nhiều Phí liệt ma như lúc này, hắn không biết uống nhiều như vậy có thể duy trì
được trạng thái này trong bao lâu, hắn cũng không biết liệu uống quá nhiều có
thể khiến hắn lăn ra ngủ vùi hay không. Chỉ biết là giờ đây, hắn đang bước đi
rất nhanh, nhưng bàn chân bồng bềnh như không tiếp đất. Hiện tượng đó có bình
thường hay không, hắn cũng không dám chắc.

Lỗ Nhất Khí bám sát sau Quỷ Nhãn
Tam, cậu không phải suy nghĩ quá nhiều như hắn, nên cậu có thời gian để quan
sát xung quanh. Trong sân có vẻ lộn xộn hơn khi họ mới tới, dưới bậc tam cấp
dẫn lên nhà chính là mấy cái xác co quắp cứng đờ của lũ chó dại vùi trong
tuyết, đỉnh đầu chúng nứt toác, thoạt nhìn đã biết là do tam canh hàn đã phá
thể chui ra. Nhưng cái xác vỡ nát của tò vò khổng lồ cũng đã bị vùi kín trong
tuyết. Nhưng thật kì lạ, bốn cây dâu không biết vì sao đã gãy mất một cây. Bức
tường phía đông của căn nhà chính đã sụp xuống phân nửa, có thể nhận ra đó là
một bức tường hai lớp, khoảng trống giữa hai lớp tường có lẽ chính là nơi giấu
thi ngẫu. Điều khiến cậu ngạc nhiên hơn nữa, đó là gần cổng thùy hoa có một con
linh miêu đã chết, cái đầu đồng của nó đã bị đập vỡ nát. Dựa vào tốc độ của
linh miêu, nếu muốn lấy mạng nó, chắc chắn phải là một cú ra đòn chớp nhoáng.
Ai có thể chỉ một đòn đã đập vỡ đầu của loài linh miêu đầu đồng lưng sắt? Người
đó tại sao lại muốn giết linh miêu? Là đối thủ của đối phương, hay là trợ thủ
của Lỗ gia?

Quỷ Nhãn Tam sải bước rất nhanh,
hắn đã bước lên bậc tam cấp trước cổng thùy hoa. Đến trước ngưỡng cửa, hắn đột
nhiên dừng lại. Hắn ngoảnh đầu nhìn lại xem Lỗ Nhất Khí có theo kịp hay không.

Đúng vào lúc hắn dừng lại, ở ngay
phía ngoài cổng thùy hoa, hai bóng hình nhỏ bé song rắn chắc nhanh nhẹn lao vút
xuống từ hai phía, chúng định tập kích Quỷ Nhãn Tam. Chúng tính toán rất chuẩn
xác, căn cứ vào tốc độ bước chân của Quỷ Nhãn Tam, chúng sẽ lao xuống đánh
trúng hắn ngay khi hắn bước được một chân qua ngưỡng cửa. Thế nhưng, chúng đã
không lường trước được Quỷ Nhãn Tam sẽ đột ngột dừng lại, bởi vậy, cú tấn công
này còn cách Quỷ Nhãn Tam một bước.

Đó là hai gã Bách tuế anh. Chúng
là một trong những sát thủ có tốc độ và phản ứng mau lẹ nhất trên đời. Tuy rằng
mục tiêu chưa đi đến vị trí dự kiến, song chúng lập tức biến chiêu, xoay ngay
đầu nhọn vào cây côn ngắn làm bằng sắt đen vừa đánh trượt lao về phía Quỷ Nhãn
Tam đang đứng trước ngưỡng cửa.

Lại vừa đúng lúc Quỷ Nhãn Tam
xoay người, nên nữa thân trái của hắn đã phơi ra trước chúng. Một mũi côn đâm
trúng sườn trái, mũi còn lại đâm trúng vai trái hắn, nhưng do khoảng cách quá
xa, nên vết đâm sâu chưa tới hai tấc.

Do tác dụng của Phí liệt ma, Quỷ
Nhãn Tam không hề cảm thấy đau đớn. Bởi vậy, hắn lập tức vung thẳng tay trái
lên, gạt văng mũi côn đang cắm trên vai ra, sau đó vươn thẳng người lao về phía
trước, lao thẳng đầu nhọn của Vũ Kim Cương vào mặt gã Bách tuế anh còn lại. Gã
Bách tuế anh này vừa kịp chạm đất, thấy đầu côn nhọn đã đâm trúng sườn trái Quỷ
Nhãn Tam, liền đổ người về phía trước, chuẩn bị bước dấn lên đẩy cây côn cắm
sâu hơn nữa vào người Quỷ Nhãn Tam.

Bách tuế anh không thể ngờ rằng,
đối thủ sau khi trúng chiêu đã không lùi bước mà tiến lên; Quỷ Nhãn Tam cũng
không ngờ rằng, chiêu thức chỉ nhằm đẩy lui đối thủ của hắn lại có hiệu quả đến
vậy.

Chỉ nghe “cốp” một tiếng giòn
tan, nắp hột sọ bé nhỏ của gã Bách tuế anh đã bay vụt ra, mũi côn trong tay gã
mới xuyên thêm chưa đầy nửa tấc đã dừng lại. Gã đổ ập xuống đất, bàn tay nhỏ bé
vẫn nắm chặt cây côn không buông, nên mũi côn lại được nhổ bật ra khỏi sườn
trái Quỷ Nhãn Tam.

Gã Bách tuế anh còn lại đã thay
đổi vị trí, gã nhờ vào lực gạt cánh tay của Quỷ Nhãn Tam, nhảy xéo xuống sau
lưng hắn. Gã Bách tuế anh ở phía trước vừa bị Vũ Kim Cương đập chết, thì đầu
côn nhọn đã xuyên tới sau lưng Quỷ Nhãn Tam. Nếu là người bình thường, hẳn sẽ
chọn đâm vào vị trí sau tim, nhưng do cơ thể Bách tuế anh rất nhỏ bé, không đủ
cao để đâm tới đó, bởi vậy gã đã nhắm tới vị trí sau thận.

Mũi côn đã đâm tới. Đúng vào lúc
Quỷ Nhãn Tam đứng thẳng người lên, thì mũi côn trên tay gã Bách tuế anh phía
sau đã đâm xuyên cơ thể hắn.

Quỷ Nhãn Tam vẫn không cảm thấy
đau đớn, hắn chỉ cảm thấy có một lực đẩy rất mạnh lao vào sau thắt lưng. Lực
đẩy này khiến hắn ngã nhào về phía trước, bàn chân chỉ kịp bước thêm nửa bước,
mũi chân bị vướng vào ngưỡng cửa, cả người ngã sấp từ trong cổng thùy hoa ra
phía ngoài, vừa chạm đất lập tức bật thẳng lên như một con cá chép quẫy nước.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự
đoán của Bách tuế anh, gã vốn cho rằng cú đâm trúng thận này sẽ lập tức lấy
mạng đối phương. Song gã không thành công, bởi lẽ vừa lúc đó Quỷ Nhãn Tam đã
đứng thẳng lên, vừa hay bình rượu bạc giắt ở thắt lưng đã chặn đứng cú đâm, mũi
côn chỉ xuyên thủng hai lớp vỏ bình và thắt lưng da, chưa hề chạm vào da thịt.

Song phản ứng của Bách tuế anh
rất mau lẹ, cú bật người của gã cũng rất gấp gáp và mạnh mẽ. Thân hình nhỏ bé
của gã bật lên cao, giậm vào khung cửa lấy đà, nhảy vọt ra ngoài cổng, hai bàn
chân vừa hay hạ xuống hai vai Quỷ Nhãn Tam lúc này mới vừa kịp đứng dậy. Gã kẹp
chặt hai chân vào hai bên đầu Quỷ Nhãn Tam, như một con khỉ vắt vẻo trên vai
hắn. Sau đó, gã dùng cả hai tay nắm chặt lấy cây đoản côn nhọn hoắt, nhằm vào
giữa đỉnh đầu Quỷ Nhãn Tam đâm thẳng xuống.

Khi Bách tuế anh vừa đáp xuống
vai, Quỷ Nhãn Tam không kịp nghĩ ngợi, lập tức vứt ngay cây Vũ Kim Cương, đưa
hai tay lên túm chặt lấy hai đùi Bách tuế anh, vừa dồn sức kéo mạnh xuống, vừa
liên tục rung lắc xoay vặn thân người, tìm mọi cách hất Bách tuế anh xuống đất.
Nhưng gã Bách tuế anh đã cúi gập người, bỏ tay trái ra túm chặt lấy đám tóc bờm
xờm trên đỉnh đầu Quỷ Nhãn Tam, khiến Quỷ Nhãn Tam nhất thời không thể hất gã
xuống được. Nhưng do hắn ta đảo lắc không ngừng, khiến cho cánh tay cầm côn của
Bách tuế anh cũng chòng chành theo, lưng eo cũng phải không ngừng điều chỉnh hướng
vận lực để giữ thăng bằng, bởi vậy đòn đâm trí mạng vẫn chưa thể thực hiện.

Động tác đảo lắc của Quỷ Nhãn Tam
không quá dữ dội, Phí liệt ma đã khiến cho hành động của hắn trở nên đờ đẫn.
Bách tuế anh đảo tay vài lần đã thích ứng với động tác của Quỷ Nhãn Tam, gã lại
giơ cánh tay phải lên, tìm cơ hội đâm đầu côn nhọn vào ấn đường của hắn.

Một tiếng súng vang lên, xé toang
bầu tĩnh mịch của màn đêm trước bình minh. Súng vừa nổ, Quỷ Nhãn Tam đột nhiên
đổ ập xuống, cả thân người giáng mạnh xuống mặt đất.

Lỗ Nhất Khí đã siết cò. Từ lúc
nhìn thấy Quỷ Nhãn Tam bị tập kích, cậu đã muốn giúp hắn một tay, thế nhưng Quỷ
Nhãn Tam và Bách tuế anh cứ quấn chặt vào nhau, khiến cậu không có cơ hội nổ
súng. Sau khi Bách tuế anh nhảy lên vai Quỷ Nhãn Tam, cậu hiểu rằng cơ hội đã
đến.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc ngón
tay cậu kéo ngược cò súng, từ trên sống nóc cao lớn của cổng thùy hoa bỗng có
hai khối tròn lăn lông lốc xuống, mang theo hai luồng hàn quang sắc lẹm lao
thẳng xuống đỉnh đầu Lỗ Nhất Khí. Cậu biết mình cần phải né tránh, sự xuất hiện
bất ngờ của bất cứ thứ gì vào lúc này đều sẽ lấy mạng cậu, nhất là luồng hàn
quang kia. Nhưng cậu không hiểu gì về võ thuật, nên chỉ có thể dựa vào phản xạ
để né qua được một chút. Đúng lúc đó, súng nổ, và viên đạn đã đi chệch một chút…

Cơ thể Quỷ Nhãn Tam đổ thẳng
xuống, đập mạnh lên nền đất, tiếng va đập trầm lặng rúng động cả một khoảng
bóng đêm. Mọi thứ xung quanh dường như đều ngưng lại trong giây lát, ngay cả
những bông tuyết đang vần vũ đầy trời bỗng chốc cũng như đông cứng. Cùng với
tiếng va đập trầm nặng đó, còn vọng lên một tiếng thét đau đớn và tiếng vật thể
vỡ toác.

Lỗ Nhất Khí đã không tránh được
vật thể lao xuống từ nóc cổng. Sau khi nó va vào người cậu, cơ thể cậu bắn lên
cao, ngã bật về phía sau.

Một tiếng súng nổ. Ba viên đạn
bay ra. Lỗ Nhất Khí còn chưa tiếp đất, hai vật thể kia cũng chưa kịp tiếp đất,
song trên một trong hai vật thể đã xuất hiện ba lỗ thủng hình tam giác đang
phun máu. Lỗ Nhất Khí vẫn thấy hơi thất vọng, đáng lẽ chỉ nên có một lỗ duy
nhất.

Vật thể mang ba lỗ thủng duỗi dài
ra rồi rơi phịch xuống đất. Đó là một thân người, một Bách tuế anh đã chết. Vật
còn lại đã chạm hai tay xuống đất, cũng là Bách tuế anh, gã vừa điểm mũi chân
xuống đất đã nhẹ nhàng bật đánh vút lên cao, lao về phía Lỗ Nhất Khí.

Lỗ Nhất Khí cũng đã chạm đất, cậu
rơi thẳng xuống một đống tuyết, rồi tiếp tục trượt mạnh ra xa. Cơ thể cậu rẽ
dọc đống tuyết, để lộ ra một đường gạch xanh rộng bằng một thân người và một
vệt dài màu đỏ do máu vẽ nên, cuối cùng dừng lại trước một đụn tuyết do chính
cơ thể cậu dồn thành.

Tiếng súng lại vang lên. Tuy Lỗ
Nhất Khí chỉ còn lại một viên đạn, song đối diện với gã Bách tuế anh đang bổ
tới, cậu không còn có thể hà tiện. Viên đạn bay thẳng tới giữa ngực, Bách tuế
anh đang bay trong không trung, chắc chắn không thể né tránh.

Với tài thiện xạ của Lỗ Nhất Khí,
cậu hoàn toàn có thể bắn trúng ấn đường của Bách tuế anh, nhưng cậu không dám
mạo hiểm, cậu đã bắn vào giữa ngực gã, như vậy sẽ đảm bảo hơn.

Viên đạn đã bắn trúng ngực Bách
tuế anh. Dưới sức va đập của viên đạn, gã lộn ngược một vòng trên không, rồi hạ
hai chân xuống đất. Thoắt một cái, gã lại nhảy vọt lên cao, rồi bổ xuống đầu Lỗ
Nhất Khí.

Gã không hề bị thương! Lỗ Nhất
Khí sững sờ, ngồi đờ ra tại chỗ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3