Lời nguyền Lỗ Ban (Tập 1) - Chương 7 - Phần 1

Chương 7 DƯỠNG QUỶ TỲ – CÔ GÁI NUÔI MA

Đó là một cô gái trẻ vô cùng
xinh đẹp, đẹp tới mức Lỗ Nhất Khí cũng cảm thấy nhịp tim hơi bấn loạn. Cô mặc
một chiếc áo cổ cao vạt lá sen bằng lụa Hàng Châu, trắng nuốt như tuyết, chất
vãi trơn bóng rũ mềm. Áo nhẹ phất phơ, rất mực yêu kiều, chỉ có điều dường như
quá mong manh trong một đêm đông buốt giá như thế này. Khuôn mặt cô trắng xanh,
gần như trong suốt. Có hai lần cô lướt qua Lỗ Nhất Khí, gần tới mức cậu có thể
nhìn thấy rõ những mạch máu màu xanh bên dưới làn da. Đôi mắt cô sáng long
lanh, rất đẹp và linh hoạt, tràn đầy kinh ngạc và hiếu kì…..

Chương 7.1 XUNG PHÁ TUYẾT

Lỗ Nhất Khí chạy băng qua mảnh sân nhỏ của Ban môn,
những khảm diện bố trí lúc vào quả nhiên đều đã bị phá. Cậu không gặp phải bất
cứ trở ngại nào, thuận lợi ra đến cổng ngoài. Ngoái đầu nhìn lại, trong viện
lửa bốc cao ngùn ngụt tới mấy trượng. Ngôi nhà của cậu, ngôi nhà đúng nghĩa của
cậu, cậu mới được ở trong đó chừng nửa canh giờ, còn chưa kịp nhìn khắp lượt, vậy
mà giờ đây, chính tay cậu đã biến nó thành đống tro tàn.

Gió tuyết ngày càng lớn, hoa tuyết xoay tròn trong gió
Bắc, chao xuống mịt mù.

Quỷ Nhãn Tam vẫn nằm dưới bậc tam cấp trước cổng viện
thứ hai. Tuyết đã phủ kín tấm vải trùm bao phủ trên mình hắn, trông giống hệt
một đống tuyết dài.

Lỗ Nhất Khí rảo bước nhanh hơn. Nhìn thấy Quỷ Nhãn
Tam, trong lòng cậu cũng có chút an ủi. Giờ đây, Quỷ Nhãn Tam chính là người
thân, người anh em của cậu, là chỗ dựa duy nhất của cậu để cùng kề vai sát cánh
thoát khỏi chốn hiểm nguy. Từ trước đến giờ, chưa lúc nào cậu khao khát muôn
dựa dẫm vào một ai đó như lúc này.

Cậu đang tiến lại gần Quỷ Nhãn Tam. Cùng lúc đây, một
nỗi ngờ vực bỗng dấy lên trong lòng cậu. Không phải! Chắc chắn là không phải!
Hình như còn thiếu một thứ gì đó. Lẽ nào lớp tuyết dày kia đang ẩn giấu điều
gì?

Người đang nằm đó thiếu một làn thi khí. Cây Vũ Kim
Cương nằm bên cạnh, phần đỉnh ở gần thân trên, còn phần cán lại quay xuống dưới
chân. Với một cao thủ, vũ khí chính là một phần cơ thể, phải đặt ở vị trí thuận
tay nhất, vừa vặn nhất, để có thể cầm lên sử dụng bất cứ lúc nào, tuyệt đối
không thể đảo lộn như vậy được.

Lỗ Nhất Khí dừng lại, chỉ còn cách Quỷ Nhãn Tam chưa
tới mười bước. Cậu đang nhẩm tính, nếu tới gần hơn nữa, một cao thủ thực sự có
thể nhảy vụt lên từ đống tuyết, nhanh chóng băng qua khoảng cách này tới khống
chế cậu, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, cậu sẽ không kịp bóp cò. Cậu cũng
không nên cách quá xa, bởi lẽ nếu cự li quá xa, thì khoảng thời gian từ khi bóp
cò đến khi viên đạn trúng mục tiêu, gã cao thủ có thể dễ dàng nhảy vọt lên cao
tránh khỏi đường dạn.

Đây là khoảng cách hợp lí nhất, cũng là khoảng cách
khiến cho đối thủ phải lúng túng. Cậu đứng thật thẳng, ung dung giương súng,
thậm chí còn bóp sẵn cò đến điểm chuẩn bị kích nổ.

- Ta không biết ngươi đã đưa người anh em của ta đi
đâu. Nhưng ngươi đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, đó là đã rất hào phóng
phơi bày thân thể ngươi trước mũi súng của ta. Bởi vậy, giờ đây, điều duy nhất
mà ngươi có thể làm, chính là trả lại người anh em cho ta để đổi lấy mạng sống
cho ngươi!

Giọng nói của Lỗ Nhất Khí không lớn, nhưng đầy khí
thế, ngữ khí rất quyết đoán và ngang tàng. Ngay cả bản thân cậu củng cảm thấy
ngạc nhiên trước những lời lẽ đầy sát khí của mình.

Người đó vẫn không hề phản ứng, nằm im không động cựa.

Tiếng súng lập tức vang lên, Lỗ Nhất Khí không chút
chần chừ, dứt khoát bóp cò. Sau tiếng súng nổ, trên đụn tuyết xuất hiện một lỗ
thủng dài. Bên phía đầu đạn xuyên vào, tuyết hơi sạm đen; bên phía đầu đạn chui
ra có vài tia máu đỏ. Cơ thể nằm dưới đụn tuyết giật nảy lên một cái.

- Ngươi vẫn may mắn hơn ta đấy, tai bị xuyên thành lỗ,
cứ thế đeo khuyên tai vào là được rồi. Còn tai của ta bị xẻ làm đôi, nếu đeo
khuyên tai nặng một chút, e rằng nửa vành tai phía dưới đã bị kéo đứt rồi!

Giọng nói của Lỗ Nhất Khí có phần dịu lại và châm chọc
hơn khi nãy. Gã cao thủ đang nằm dưới lớp tuyết không những đang phải gồng mình
chịu đựng nỗi đau đớn khi tai bị xuyên thủng, mà còn phải kìm lòng chịu đựng
những lời châm chọc của Lỗ Nhất Khí.

Đống tuyết hơi động đậy, những cục tuyết trên cùng thi
nhau lăn xuống.

Giọng nói của Lỗ Nhất Khí lại càng ôn hòa hơn:

- Ngươi định nhảy lên, chui ra, chỉ hai bước đã trốn
được ra ngoài cửa viện? Ngay từ lúc ngươi bật dậy, ta bắn liền năm phát, ngươi
nghĩ xem liệu sẽ có một hai viên đạn xuyên trúng gáy hay giữa lưng ngươi hay
không? – Tuy ngoài miệng Lỗ Nhất Khí nói cứng như vậy, nhưng trong thâm tâm
thực sự không hề có lấy một chút tự tin. Nếu bản lĩnh của kẻ này không thua kém
gã hộ pháp khi nãy, cậu không dám chắc được đến hai phần.

Tuy nhiên, những lời nói của cậu lại khiến kẻ đang nằm
trong đống tuyết kia càng thêm thiếu tự tin, nhất là sau khi vành tai bị bắn
thủng một lỗ, hắn đã hoàn toàn mất niềm tin vào cú đột kích lần này. Hắn chỉ
cảm thấy quái lạ, không biết mình đã bị bại lộ ở điểm nào.

Từ trong đống tuyết vang ra một tiếng huýt sáo lanh
lảnh. Lỗ Nhất Khí nhíu mày, khẽ nheo hai mắt, cánh tay cầm súng lập tức kéo
căng, cò súng đã được mớm sẵn.

Nhưng đống tuyết không động đậy, mà từ cổng của viện
thứ hai tỏa ra một luồng thi khí tím đen nồng nặc. Quỷ Nhãn Tam đã xuất hiện,
người bị trói chặt bởi ba sợi dây thừng, sau lưng là hai gã Bách tuế anh bám
sát.

- Mau cởi dây trói!

Lỗ Nhất Khí vừa nhìn thấy dáng vẻ liêu xiêu thảm hại
của Quỷ Nhãn Tam, giọng nói của cậu bỗng chốc lại trở nên hung dữ khác thường.
Hai gã Bách tuế anh hơi luống cuống, vội cởi trói cho Quỷ Nhãn Tam. Bách tuế
anh không hề biết sợ hãi, phản ứng luống cuống của chúng kì thực chính là phản
ứng phục tùng mệnh lệnh.

- Anh Tam, đi vòng qua bậc tam cấp đến gần tôi, tránh
xa đống tuyết kia ra!

Đúng vậy, nếu để người trong đống tuyết bất ngờ nhảy
vụt lên, bắt lấy Quỷ Nhãn Tam làm lá chắn, thì mọi nỗ lực trước đó của Lỗ Nhất
Khí đều thành công cốc.

Quỷ Nhãn Tam là tay giang hồ lão luyện, vừa liếc qua
đã hiểu ngay tình thế, so với Lỗ Nhất Khí, hắn càng biết rõ mình nên đi theo
hướng nào, đi như thế nào. Tuy bước đi hơi chệnh choạng, tốc độ cũng không
nhanh song hắn không để cho cái “bẫy người” dưới đống tuyết kia có một mảy may
cơ hội. Trong chốc lát, hắn đã tới bên cạnh Lỗ Nhất Khí.

Lỗ Nhất Khí trong lòng rất phấn chấn, song vẻ mặt cậu
vẫn không chút thay đổi. Cậu hạ thấp giọng, lời nói trở lại ôn hoà:

- Trao đổi đã xong, đi đi!

Đống tuyết nhấp nhô lên xuống một lát, có lẽ gã cao
thủ nấp trong đó đang hít thở sâu. Đột nhiên, đống tuyết vỡ tung, tấm vải
choàng đen bay vụt lên cao, cuốn theo hoa tuyết bay tán loạn mù trời. Nhờ sự
yểm hộ của màn hoa tuyết, một cái bóng màu xám xẹt qua như bóng ma, biến mất
bên ngoài cánh cổng.

Thân thủ của người này còn nhanh hơn cả gã hộ pháp khi
nãy. Cho dù hắn không hất tung màn tuyết để che chắn, cũng khó mà nhìn rõ được
hình dáng và diện mạo của hắn.

Lỗ Nhất Khí quệt mồ hôi trên trán, trong lòng kêu thầm
“May quá!” May là vì bản thân đã kịp thời nhận ra kế hoạch của hắn, để chủ động
gây áp lực đến tâm lí, khiến cho hắn nội tâm rối loạn. Nếu không, chiêu mạo
hiểm này của cậu còn lâu mới có thể thành công.

Kì thực, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn nữa mà
bản thân Lỗ Nhất Khí cũng chưa nhận thức được rõ ràng, đó chính là trên cơ thể
cậu có một loại khí tướng, một loại khí thế đặc biệt. Khí tướng, khí thế này,
lão mù cảm nhận được, Quỷ Nhãn Tam cảm nhận được, cao thủ của đối phương lại
càng có thể cảm nhận được, kể cả gã hộ pháp khi nãy. Công lực của họ vượt xa lão
mù và Quỷ Nhãn Tam, cảm giác chắc chắn cũng nhạy bén hơn gấp nhiều lần. Bởi
vậy, sự hoảng loạn và run sợ của họ đều là do bị bức bách và chấn động trước
trường khí của cậu.

Quỷ Nhãn Tam chỉ thấy một mình Lỗ Nhất Khí trở ra, thì
ngạc nhiên hỏi:

- Bác cậu đâu?

- Ra khỏi đây đã rồi nói sau!

Quỷ Nhãn Tam không hỏi nữa, chệnh choạng nhặt Vũ Kim
Cương lên, rồi giành đi trước, bước thẳng ra ngoài cổng. Lỗ Nhất Khí liền rảo
bước đuổi theo, nắm lấy cánh tay hắn mà nói:

- Giờ chỉ còn lại hai chúng ta, sống hay chết cũng
phải di cùng!

Rồi Lỗ Nhất Khí dìu Quỷ Nhãn Tam ra khỏi viện thứ hai.
Họ bước đi rất vội vã. Họ không muốn gặp thêm cao thủ nào nữa. Họ cũng không
thể để cho đối phương có thêm thời gian để bố trí thêm khảm diện mới và khôi
phục khảm diện cũ.

Hai người đã đi tới Mắt cá dương. Căn phòng ở đây đã
biến mất, thay vào đó chỉ còn một đống đồng lớn với hình dạng cá Thái cực
dương. Đồng mới bị nung chảy vẫn sóng sánh sắc vàng chói lọi, hoa tuyết rơi
xuống đó, phút chốc chỉ còn là vệt khói xanh. Tuy loài cúc ma thiên hỏa dung
kim vô cùng đáng sợ, song vẫn không thể thiêu đốt đến bên ngoài phạm vi căn
phòng, quả đúng như trong sách đã nói: “Gặp đất thì dừng.”

Trên vách tường sạt lở ở mé còn lại, họ vẫn phát hiện
ra đường dẫn vào ở miệng cá âm, tấm rèm bông dày tại lối vào đã bị thiêu rụi.
Dưới ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ đống đồng nung chảy, lối đi đã không còn tăm
tối như khi tới. Dù vậy, Lỗ Nhất Khí vẫn lấy viên đá huỳnh quang ra. Lúc mới
vào, do căn phòng tối mịt nên cậu mới bị người ta ám toán, bây giờ cậu không
muốn giẫm vào vết xe đổ lần nữa.

Thi ngẫu trong lối đi đã biến mất, chắc hẳn đã bị đối
thủ thu về, song không biết có tiếp tục bố trí vào khảm diện nữa hay không. Họ
thận trọng bước vào gian phòng chính, khung cửa sổ phía nam vẫn mở toang, ngoài
cửa sổ tuyết vẫn rơi dày, song chúng đã không còn là ngân thi nhứ. Họ bước tới
bên cửa sổ, bên ngoài khung cửa vốn dĩ có một vách ngăn bằng gỗ, nhưng không
biết bị cái gì đâm phải, hiện đã vỡ nát, nên qua cửa sổ có thể nhìn được ra
sân.

Cửa chính của căn phòng vẫn đóng chặt. Lỗ Nhất Khí và
Quỷ Nhãn Tam đều không biết cách tháo gỡ nút lẫy, cơ quan. Không còn cách nào
khác, họ đành phải quyết định thoát ra ngoài qua cửa sổ.

Khung cửa chỉ cao hơn nửa thân người. Lỗ Nhất Khí cất
viên đá huỳnh quang vào túi, rồi đỡ Quỷ Nhãn Tam trèo lên bục cửa. Tuy hắn đã
hồi phục, song cơ thể vẫn vô cùng yếu ớt.

Quỷ Nhãn Tam vừa ngồi lên bục cửa, bỗng một luồng gió
trắng toát thình lình ập tới thổi hắn bay ngược vào trong phòng. Quỷ Nhãn Tam
bị thổi tung lên không, chao đi một vòng rồi rơi đánh phịch xuống đất. Lỗ Nhất
Chí nhanh như chớp rút khẩu súng ra. Cậu biết, Quỷ Nhãn Tam tuy sức còn yếu ớt,
song hắn không phải là chiếc lá, hắn là một thanh niên mình cao bảy thước. Có
thể thổi tung một gã thanh niên cao lớn như vậy, cơn gió này hẳn là tà quái.

Thực sự là tà quái! Lỗ Nhất Khí
vừa rút súng ra, luồng gió màu trắng lại xoáy tít ào tới, cuốn phăng khẩu súng
trong tay cậu bắn vào góc tường. Lỗ Nhất Khí vội vàng lui lại theo chiều bay
của khẩu súng. Trong phòng tối đen như mực, khẩu súng cũng màu đen, trong lúc
cấp bách chắc chắn không thể tìm ra được.

Luồng gió trắng toát xộc vào
trong phòng, song không hề cuốn theo lấy một bông tuyết. Thứ nó mang vào là một
luồng hàn khí lạnh buốt thấu xương còn hơn cả gió tuyết ngoài trời. Lỗ Nhất Khí
nghĩ thầm, có lẽ đó là ma khí hay yêu khí.

Luồng gió rất trắng, trắng toát,
trắng đến chói mắt. Lỗ Nhất Khí đã từng nhìn thấy nó, chính là khi cậu mới đặt
chân vào căn phòng ma này.

Luồng gió trắng toát mang một
hình dáng thướt tha, bắt đầu lướt đi xung quanh như một cái bóng, nó lướt rất
nhanh, khiến hình bóng trở nên mờ nhạt, thoắt ẩn thoắt hiện, khiến người ta
không thể nhìn rõ gương mặt tuyệt đẹp gần như trong suốt ở trong luồng gió.

- Cẩn thận, ả là Dưỡng Quỷ Tỳ!
Mau dựa sát tường! – Quỷ Nhãn Tam gắng gượng ngồi dậy, kêu toáng lên rồi lật
đật bò vội tới góc tường.

- Dưỡng Quỷ Tỳ tướng mạo bảy phần
người ba phần yêu, song bản chất của nó là ba phần người bảy phần ma quỷ, mau
tránh đi!

Lời Quỷ Nhãn Tam còn chưa dứt,
cơn gió đã lướt tới bên Lỗ Nhất Khí, từ trong ống tay áo lá sen xòe rộng thò ra
một cánh tay thon thả tuyệt đẹp, dịu dàng vươn về phía gò má cậu. Được Quỷ Nhãn
Tam nhắc nhở, Lỗ Nhất Khí lập tức cúi gập người né tránh. Bóng trắng trong làn
gió xuất chiêu không trúng, lại lượn vòng ra xa. Dựa sát vào tường vẫn là tốt
nhất, chí ít cũng khiến cho bóng trắng không thể liên tục ra chiêu.

- Ha ha, cậu cả ơi tôi biết rồi,
thi độc trên mặt cậu chính là do ả để lại đấy! – Quỷ Nhãn Tam có vẻ phấn khởi
trước phát hiện này. Song Lỗ Nhất Khí không hề thấy ngạc nhiên, khi nãy vừa
nhìn thấy Dưỡng Quỷ Tỳ, cậu đã đoán ra.

Lời nói của Quỷ Nhãn Tam đã khiến
Dưỡng Quỷ Tỳ chú ý, làn gió trắng thướt tha lao vụt về phía hắn. Quỷ Nhãn Tam
gắng sức bật tung Vũ Kim Cương, chắn ngang trước mặt. Hắn biết rõ với sức lực
của hắn bây giờ, chỉ cần một cú va chạm là sẽ ngã nhào. Nhưng đúng lúc sắp va
vào Vũ Kim Cương, làn gió lại bất ngờ chuyển hướng bay đi.

Cái bóng thướt tha lướt xéo một
vòng rồi lại xuất chiêu, mục tiêu lần này là nhắm vào Lỗ Nhất Khí. Lỗ Nhất Khí
dễ dàng tránh được. Lúc này, cậu cảm thấy cô ả Dưỡng Quỷ Tỳ này tuy có thi độc
trên ngón tay, nhưng ra tay lại không mấy hiểm độc, tốc độ cũng có vẻ như chậm
lại.

Quả thực, sau chiêu này, Dưỡng
Quỷ Tỳ không ra thêm đòn nào nữa, chỉ bay đi bay lại ở phía xa, càng lúc càng
chậm, tựa như đang xoay vòng vòng trong một cái chum chứa đầy keo dính, trong
khi keo dính càng lúc càng cô đặc.

Thế nhưng, tốc độ di chuyển càng
chậm, thì luồng gió trắng mà cô ta mang theo lại càng dày đặc. Phía sau cô ta
dần dần kéo thành từng vệt mờ mờ, giống như những vệt keo dính trong suốt đang
dính chặt những mảnh vụn rơi ra từ cái bóng của cô ta, và những mảnh vụn vẫn
tiếp tục bị kéo dài thêm.

Những gì xảy ra tiếp theo còn
thần kì hơn thế. Cơ thể cô ta dường như biến thành những cây bút vẽ cỡ lớn, mỗi
cây bút đều liên tục vẽ ra những vòng tròn. Những vệt màu trắng phía sau liền
thành một mảng, sau cùng kết thành hình một ống tròn lớn màu trắng, liên tục mở
rộng ra phía ngoài.

Bề ngoài Lỗ Nhất Khí trông vẫn
bình thản, song trong thâm tâm vô cùng khiếp sợ. Cậu đã nhìn thấy, phía trên
ống tròn dó có những khuôn mặt, rất nhiều khuôn mặt. Trong đó có một khuôn mặt
con gái cậu đã từng nhìn thấy, khuôn mặt đã từng định lôi cậu tới âm tào địa
phủ, khuôn mặt của thứ mà người ta gọi là “ma.”

Quỷ Nhãn Tam đã từng nghe kể về
thứ ống tròn trước mặt. Vị sư phụ từng dạy hắn pháp thuật Mao Sơn đã kể cho hắn
nghe khá tường tận, nó được gọi là “Ngũ quỷ thôi đảo sơn,”* tức là tập hợp sức
mạnh của năm loại ma là ma đập tường, ma đè người, ma vận tài, ma đẩy cối, ma
thòng lọng, cuốn con người vào trong đó, để lôi, vặn, xoắn, bẻ, ép, kẹp, cán,
xay, khiến người rơi vào bị hành hạ, giày vò cho tới chết. Đáng tiếc là sư phụ
không dạy hắn cách phá giải, bởi vì bản thân ông ta cũng không biết. Do đó, Quỷ
Nhãn Tam cũng chỉ còn biết niệm chú cầu cứu thần linh. Hắn dốc hết vốn liếng
kinh văn thần chú trừ tà đuổi quỷ ra khẩn cấp tụng niệm một lượt.

*
Có nghĩa là: năm ma đẩy đổ núi.

Cái ống càng lúc càng lớn, sắc
trắng càng lúc càng đậm, những bộ mặt ma càng lúc càng rõ nét. Ngược lại, khuôn
mặt của Dưỡng Quỷ Tỳ càng lúc càng mờ nhạt.

Lỗ Nhất Khí và Quỷ Nhãn Tam dán
chặt lưng vào tường, bởi lẽ ống tròn ma quỷ đã lấn đến sát trước mặt. Họ đã cảm
nhận được sức hút mãnh liệt từ cái ống quái dị dang xoay tít, giống hệt như một
vòng xoáy khổng lồ.

Lỗ Nhất Khí lấy ra viên đá huỳnh
quang, giơ lên cao. Trong căn phòng thẳm tối, viên đá càng thêm sáng tỏ. Thế
nhưng ánh sáng huỳnh quang chiếu vào ống Ngũ quỷ dường như bị hút hết, không có
tác dụng gì.

- Cậu cả, lần trước là ma, thân ở
ranh giới âm dương, ánh sáng có tác dụng. Bây giờ là Dưỡng Quỷ Tỳ ở dương giới,
vô dụng! – Quỷ Nhãn Tam vừa nói, vừa áp thật sát người vào tường, cả mặt cũng
ngoảnh vào trong.

Lỗ Nhất Khí hạ viên đá xuống,
nhìn Quỷ Nhãn Tam đang hối hả tụng niệm không ngơi miệng. Quỷ Nhãn Tam thông
hiểu thuật Mao Sơn, cậu nghĩ Quỷ Nhãn Tam hẳn sẽ có biện pháp ứng phó với tình
hình trước mắt.

- Anh Tam…

Lỗ Nhất Khí vừa mới mở miệng,
thân người đã bị lôi tuột vào trong ống, áp lực quá mạnh khiến cậu không thể
nói nổi một tiếng nào.

Quỷ Nhãn Tam còn phải chịu áp lực
lớn hơn nữa, do hắn biết rõ sự nguy hiểm của ống Ngũ quỷ, nên tâm lí vốn đã
căng thẳng tột độ, lại thêm cơ thể đang vô cùng yếu ớt. Bởi vậy, ngay từ khoảnh
khắc bị cuốn vào trong ống, những tiếng lầm rầm tụng niệm của hắn lập tức biến
thành một tiếng hét kinh hoàng, nhưng âm thanh vừa mới cất lên, đã bị áp lực
khủng khiếp nhồi ngược vào trong họng.

Hai người giãy giụa trong chiếc
ống tròn, cảm thấy vô cùng tức thở, bụng và ngực bị đè mạnh đến lõm hẳn xuống.
Những luồng lực đạo kì quái dường như muốn vặn đứt cần cổ và tứ chi của họ, xé
vụn họ ra thành từng mảnh nhỏ. Cơ mặt của họ biến dạng đến méo mó, lồi ra như
chực bật khỏi tròng. Nỗi đau đớn kịch liệt giày vò khắp cơ thể, họ cảm thấy
mình sắp bị cán thành hai bộ da người dẹp lép.

Lỗ Nhất Khí đã ngừng giãy giụa,
bởi cậu biết có giãy giụa cũng vô ích, làm vậy sẽ chỉ khiến bản thân chết càng
khổ sở, càng bi thảm hơn mà thôi.

Trong “Đạo đức kinh” có viết:
“Cong queo sẽ được bảo toàn, uốn khúc sẽ được duỗi thẳng… không tranh giành,
thì thiên hạ không có ai tranh giành với mình.” Vô vi sẽ vô lực, vận dụng sức
mạnh thuận theo tự nhiên. Xuôi theo gió thổi, thuận theo nước chảy, từ cao
xuống thấp, xoay tròn tự nhiên. Lực lớn không có chỗ dụng lực, chính là vô lực.

Thế là cậu thả lỏng người, mắt
không nhìn, tai không nghe. Lực tới thì chuyển, lực đi thì dừng. Dưới tác dụng
của hợp lực ngũ quỷ, cơ thể cậu bắt đầu xoay tròn, tứ chi và cổ cũng xoay tròn
theo lực đến.

Đầu tiên, Lỗ Nhất Khí cảm thấy dễ
thở hơn rất nhiều, tuy ngực và bụng vẫn có cảm giác như bị thứ gì đè nặng, song
đã nhẹ nhõm hơn trước, lực xoắn vặn lên cơ thể cũng đã giảm bớt.

Cậu quyết định thả lỏng hai chân,
ngay cả sức để đứng lên, cậu cũng từ bỏ. Song kì lạ là cậu không hề bị ngã, cậu
vẫn đứng yên tại đó, không, nói đúng hơn là cậu đang trôi nổi tại đó. Hai chân
cậu nhẹ bẫng trôi là là trên mặt đất, vẽ thành vòng tròn. Cậu càng cảm thây nhẹ
nhõm hơn. Sức mạnh của vòng tròn ma quỷ không cho phép cậu ngã xuống, các luồng
lực đạo đang muốn giày vò cậu đã phải tách ra một phần để nâng đỡ lấy cậu.

Lỗ Nhất Khí đã cảm thấy thoải mái
hơn rất nhiều. Cậu bèn từ từ mở mắt, và nhìn thấy một hình bóng trắng toát đang
lay động. Đó là một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp, đẹp tới mức Lỗ Nhất Khí cũng
cảm thấy nhịp tim hơi bấn loạn. Cô mặc một chiếc áo dài cổ cao vạt lá sen bằng
lụa Hàng Châu, trắng muốt như tuyết, chất vải trơn bóng rũ mềm. Áo nhẹ phất
phơ, rất mực yêu kiều, chỉ có điều dường như quá mong manh trong một đêm đông
buốt giá như thế này. Khuôn mặt cô trắng xanh, gần như trong suốt. Có hai lần
cô lướt qua rất gần Lỗ Nhất Khí, gần tới mức cậu có thể nhìn thấy rõ những mạch
máu màu xanh bên dưới làn da. Đôi mắt cô sáng long lanh, rất đẹp và linh hoạt,
tràn đầy kinh ngạc và hiếu kì.

Ngoài sư phụ và vài vị trưởng bối
hiếm khi xuất hiện ở nhà ra, Dưỡng Quỷ Tỳ rất ít khi gặp người lạ, nam giới lạ
mặt lại càng hiếm hơn, nam giới lạ mặt sau khi nhìn thấy cô ta mà còn sống sót
thì hầu như không có. Nhưng giờ đây, cô ta chắc chắn mười mươi cậu thanh niên
trước mặt mình vẫn sống. Bởi vì khi cuốn cậu ta vào trong chiếc ống này, cô ta
mới nhận ra, trên cơ thể cậu ẩn tàng một sức mạnh thần thánh. Cô biết, so với
sức mạnh thần thánh đó, sức mạnh của mình thực quá nhỏ nhoi, vì ma lực không
bao giờ có thể thắng được thần lực. Cậu thanh niên này hoàn toàn có thể đảo
ngược lực đạo “Ngũ quỷ thôi đảo sơn,” ép ngược trở lại Dưỡng Quỷ Tỳ, dễ dàng
vây bủa hoặc bóp chết cô. Thế nhưng cậu ta lại chỉ nhàn tản bộc phát một chút
ít thần lực, là do cậu ta không biết không chế và điều khiển sức mạnh đó? Hay
là đang cố ý đùa giỡn? Hay là cậu ta không nỡ ra tay với cô? Nghĩ tới đây,
khuôn mặt trắng đến trong suốt của cô bỗng thoáng ứng hồng.

Quỷ Nhãn Tam đã sắp chết đến nơi,
vào lúc Lỗ Nhất Khí và Dưỡng Quỷ Tỳ đang mặt đối mặt nhìn nhau. Hắn không phải
là Lỗ Nhất Khí, không có được đạo hạnh “tâm đạo trời sinh, lực hợp tự nhiên.”
Động tác giãy giụa kịch liệt của hắn đã biến thành những cơn co giật của kẻ sắp
chết. Hắn đang phải chịu đựng một nỗi đau đớn khó tưởng tượng, còn khủng khiếp
gấp ngàn lần so với nỗi đau đớn khi bị điện giật trong Mắt cá dương. Hắn cảm
giác mình đang bị một chiếc cối xay từ từ xay nhỏ, xay đến nát nhừ. “Ngũ quỷ
thôi đảo sơn” như thể muốn vần vò bóp nát đến từng tế bào trên cơ thể, sau đó
mới chịu cho hắn chết đi. Quỷ Nhãn Tam chỉ muốn chết ngay cho rồi, vì sự giày
vò này không biết còn tàn độc gấp bao nhiêu lần so với cái chết.

Lỗ Nhất Khí cũng thấy được thảm
trạng của Quỷ Nhãn Tam, song không thể giúp gì được hắn, lòng cậu như có lửa
thiêu đốt. Mới chỉ phân tâm trong thoáng chốc, Lỗ Nhất Khí lập tức cảm thấy áp
lực chèn ép lên cơ thể nhanh chóng tăng vọt. Cậu đành phải tiếp tục trấn tĩnh
tinh thần, gạt bỏ mọi suy nghĩ trong lòng, tùy lực mà chuyển.

Dưỡng Quỷ Tỳ biết rằng chỉ dựa
vào khả năng của mình sẽ không giết nổi cậu thanh niên trước mặt, cô ta bất
giác giảm bớt vài phần áp lực trên người Lỗ Nhất Khí, rồi đột ngột tăng thêm
mấy phần áp lực lên người Quỷ Nhãn Tam. Như thế có lẽ lại tốt hơn cho Quỷ Nhãn
Tam, áp lực tăng lên, sẽ khiến hắn chết nhanh hơn, không phải kéo dài sự giày
vò thống khổ.

Quỷ Nhãn Tam chỉ còn quẫy đạp rất
yếu ớt, tấm vải choàng màu đen quấn chặt lấy người hắn. Những vết rách do bị
Thiên hồ giao liên cứa đứt đang liên tục kéo dài và toạc thêm ra, thành những
dây vải rộng hẹp khác nhau, siết chặt vào da thịt hắn. Hai cánh tay hắn không
thể vung lên được nữa, chỉ có thể khó nhọc giơ lên ngang vai, xoay đi xoay lại.

“Bụp!”

Một tiếng nổ lớn vang lên từ phía
Quỷ Nhãn Tam.

Lỗ Nhất Khí giật mình kinh hãi,
sắc mặt bất giác trắng bợt chẳng khác gì Dưỡng Quỷ Tỳ. Cậu không còn kịp đế ý
đến tình trạng của mình, lập tức đứng xuống, nhìn về phía Quỷ Nhãn Tam.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3