Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 4) - Chương 28 - Phần 1
Chương 28
Gió vàng sương ngọc[45]
[45] Một câu thành ngữ tả cảnh mùa
thu, thường được dùng để nói về khung cảnh gặp gỡ của những cặp nam nữ đang yêu
- ND.
Khi y tới thì trời đã khuya lắm rồi, có điều biết y sẽ tới
nên tôi vẫn để sẵn cửa chứ không đóng lại.
Tôi ngồi trong phòng, thắp một ngọn nến mà lẳng lặng vá áo.
Chợt nghe một tiếng “két” từ phía cánh cửa bên ngoài, tôi biết là y đã tới, vội
đứng dậy.
Hoán Bích sớm đã ra ngoài mở cửa, còn tươi cười cất tiếng
giòn tan: “Vương gia tới rồi!”
Quả nhiên là y đã tới. Trên chiếc mũ đồng bó tóc của y dính
một chút sương đêm, lấp lánh phát sáng, ngay cả ống tay áo và mép áo cũng đều
ướt đẫm một mảng, chắc là đã quệt vào lá cỏ lúc đi đường. Vì ẩm ướt nên khi gió
thổi tới, áo y không hề tung bay, có điều cũng vì thế mà nhìn dáng người y càng
thêm rắn rỏi, vững chãi.
Tôi đi lấy một chiếc khăn tới đưa cho y, nói: “Huynh tự lau
đi, lỡ như bị nhiễm phong hàn thì không hay chút nào.”
Y cầm lấy khăn tay tự lau chùi một chút, cười nói: “Xin lỗi,
ta ở chỗ mẫu phi hơi lâu, khiến nàng muộn thế này rồi mà còn chưa thể đi ngủ.”
Tôi khẽ mỉm cười. “Muội trước giờ vẫn luôn ngủ muộn, huynh
biết mà.”
Y nửa như lo lắng nửa như cảm khái: “Nàng vẫn bị mất ngủ sao?
Thuốc lần trước uống thế nào rồi?”
Tôi lại lấy một chiếc khăn tay nữa tới, bảo y ngồi xuống, lau
chỗ nước sương bám trên chiếc mũ đồng búi tóc của y, vừa lau vừa khẽ nói:
“Thuốc đó tốt lắm, muội uống xong thì rất ít khi nằm mơ. Chỉ là muội không
thích ngủ sớm thôi!” Nói xong, tôi lại mỉm cười. “Huynh chắc cũng tin vào y
thuật của Ôn thái y chứ.”
Y khẽ gật đầu: “Tất nhiên”, sau đó lại nhìn tôi vẻ trìu mến,
nói: “Không có việc gì thì ngủ sớm đi.”
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc được búi lại gọn gàng của y,
cười nói: “Hôm nay có thể tính là không có việc gì không?”
Đợi y chỉnh sửa lại quần áo xong xuôi, tôi mới nhìn kĩ. Độ
này thời tiết nóng nực, y chỉ mặc một chiếc áo dài màu xám bạc may bằng the
mỏng, nơi ống tay áo có thêu hai bông hoa nhỏ màu trắng, nếu không tỉ mỉ nhìn
kĩ thì cơ hồ không thể nhìn ra được. Trông bộ dạng này của y hoàn toàn không có
chút khí độ nào của một bậc thân vương mà hệt như một tay công tử nho nhã bình
thường.
Tôi không khỏi thầm khen y tinh tế: “A Tấn nói huynh giả vờ
say ra ngoài, lại vội vã chạy tới đây, không ngờ quần áo lại không hề có chút
sơ hở nào như vậy, khi đi trên đường có ai ngờ huynh lại là hoàng thân quý tộc
cơ chứ!”
Y cúi xuống nhìn rồi cũng bật cười một tiếng. “Trong Thanh Hà
Vương phủ không thiếu loại quần áo bình thường thế này, chỉ là màu xám bạc này
ấy mà...”
Lòng tôi hiểu rõ, vì tôi giờ sống ở thiền phòng, thường ngày
chỉ mặc loại áo ni cô màu xám, do đó y mới cố ý chọn màu sắc này cho hợp với
tôi.
Hoán Bích đứng bên cạnh khẽ cười một tiếng, chỉ tay vào ngọn
nến dài trên chiếc bàn gỗ trước mặt, nói: “Hôm nay tiểu thư cố ý chọn cây nến
dài nhất đó, đã đốt rất lâu rồi mới cháy hết một phần. Nô tỳ cứ ngỡ là vì tiểu
thư định tới chỗ Thái phi nên quay về muộn, không ngờ lại là vì biết trước
Vương gia sẽ tới.”
Y mỉm cười, giọng nói thoáng mang theo chút nghi hoặc: “Nàng
biết là ta sẽ tới sao?”
Tôi chăm chú nhìn y, cười đáp: “Muội biết huynh có lẽ không
thể tới được, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ rằng huynh có thể sẽ tới. Còn về
nến ấy mà, chẳng qua thắp để tối đến may vá hoặc là chép kinh văn thôi.”
Y không nói gì, chỉ đưa một bọc nho tới cho Hoán Bích, nói:
“Đi rửa qua đi!” Hoán Bích vâng lời rời đi.
Y ghé tai tôi, nói khẽ: “Nàng cứ nghĩ, nghĩ mãi, mong rằng có
thể gặp được ta trên đường, thế rồi ta liền tới, đúng vậy không?”
Dưới ánh nến đỏ lờ mờ, trông y dịu dàng mà tuấn tú, sắc mặt
ngợp nét mừng vui. Tôi nhất thời ngơ ngẩn, quên cả việc đáp trả câu nói trêu
chọc đó của y.
Y cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ búng mũi tôi một cái, cười
tủm tỉm, nói: “Mẫu phi nói nàng thích ăn nho, bảo ta mang cho nàng một ít.”
Tôi mỉm cười, liếc nhìn bóng dáng Hoán Bích bên ngoài. “Thái
phi cứ nghĩ cho muội thế này, thực đã phải hao tâm tổn sức rồi!”
Y cười, nói: “Ta thấy mẫu phi thương nàng còn hơn cả thương
ta ấy chứ!” Nói rồi lại kéo ống tay áo tôi lại. “Hôm nay dường như mẫu phi rất
vui, nhất định là vì nàng đã tới đó cùng bà trò chuyện rồi.” Y chăm chú nhìn
tôi, dịu dàng nói: “Cảm ơn nàng!”
Tôi cúi đầu lí nhí: “Huynh nói gì vậy, muội còn cần huynh cảm
ơn sao?”
Y càng cười tươi hơn. “Thấy mẫu phi thích nàng như vậy, ta
rất vui.”
Tôi chợt nghĩ tới một chuyện, khuôn mặt bất giác nóng bừng,
vội hỏi: “Thái phi bảo huynh mang nho tới cho muội thế này, có phải là vì biết
sau khi rời khỏi An Tê quán, huynh sẽ tới chỗ muội không vậy?”
Y cười, nói: “Tất nhiên rồi, chứ không ta còn có thể đi đâu
được?”
Tôi lại càng thẹn thùng. “Như vậy đâu có tiện chứ, sau này
muội không dám đến gặp Thái phi nữa mất thôi.”
Y xoay người tôi lại, chăm chú nhìn vào mắt tôi, nói: “Mẫu
phi rõ ràng cũng hy vọng ta tới thăm nàng, vậy nên mới giao đồ cho ta. Ta là
con trai của mẫu phi, bà tất nhiên hiểu lòng ta nhất rồi.”
Tôi cả thẹn, không kìm được bật cười khúc khích, vùi đầu vào
lòng y.
Y khẽ hỏi tôi: “Nàng có buồn ngủ không?”
Tôi ngẩng lên nhìn y, mỉm cười nói: “Huynh muốn nghe lời thật
lòng không?”
Y ngẩn người. “Tất nhiên là có rồi.”
Tôi đưa tay sờ cằm, cố ẩn đi nét cười trong mắt, cất giọng
tinh nghịch: “Vừa rồi cơn buồn ngủ đã qua đi, bây giờ muội tỉnh như sáo ấy.”
Y tươi cười rạng rỡ, đưa bàn tay tới trước mặt tôi. “Vậy bây
giờ chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé, nàng thấy có được không?”
Tôi cũng nở nụ cười tươi, đặt tay mình vào giữa bàn tay y,
hai người dắt tay nhau cùng bước ra ngoài.
Đi được gần nửa canh giờ, tôi vẫn chẳng biết y rốt cuộc muốn
đưa tôi đi đâu, chỉ cảm thấy được y dắt tay, chậm rãi bước đi thế này, bất kể
là đi tới đâu, lòng tôi cũng vô cùng vui vẻ.
Trên đường đi, y kỳ thực không hề yên phận, bên hông y có
buộc một chiếc túi trong suốt làm bằng vải thưa, giữa không trung thỉnh thoảng
lại có một con đom đóm lập lòe bay liệng, y liền nhanh tay bắt lấy, bỏ vào túi.
Mắt y rất tinh, ra tay lại chuẩn xác, chẳng bao lâu sau đã bắt được khá nhiều
đom đóm.
Tôi mỉm cười trách cứ: “Huynh tập trung đi đường đi, cứ như
trẻ con vậy.”
Y không nói gì, vẫn tiếp tục vừa đi vừa bắt đom đóm.
Con đường núi uốn lượn dốc dần xuống, loáng cái chúng tôi đã
tới bên dòng sông dưới chân núi. Nước sông chầm chậm chảy về đông, phát ra
những tiếng rì rào nhè nhẹ, từng làn gió thổi tới khiến dãy cỏ bên bờ sông
không ngừng đung đưa, khiến khung cảnh càng trở nên thanh bình và tịch mịch.
Tôi mỉm cười, nói: “Huynh muốn nghe hát sao? Giờ này A Nô đã
ngủ từ lâu rồi, chẳng thèm để ý tới huynh đâu.”
Y kéo tôi lại gần, chỉ tay vào chiếc thuyền mà A Nô dùng để
chở khách lúc ban ngày. “Chúng ta qua sông thôi!”
Tôi xua tay lia lịa. “Huynh điên rồi, nửa đêm thế này mà còn
muốn qua sông.”
Y nói: “Ta sẽ làm người chèo thuyền.”
Tôi thấy y đang cao hứng, liền không chút nghĩ ngợi nói ngay:
“Vậy được rồi.”
Hai chúng tôi nhảy lên thuyền, y khua mái chèo chậm rãi đưa
thuyền tới giữa sông, động tác hết sức thuần thục. Tôi nhớ lại cảnh gặp y trên
hồ Thái Dịch năm xưa, khung cảnh cũng giống thế này, y ngồi ở đầu thuyền khua
mái chèo, còn tôi thì ngồi lặng lẽ giữa thuyền, bó hoa sen cuối cùng trong hồ
Thái Dịch lẳng lặng tỏa hương, dường như tới giờ, hương thơm vẫn còn đọng nơi
đầu mũi. Giữa làn nước rung rinh, vầng trăng dường như vẫn là vầng trăng độ
nào, tôi ngồi trên thuyền của y, trái tim đập thình thịch. Chỉ là thời gian
chưa khi nào ngừng trôi, tựa như dòng nước sông chảy mãi bên cạnh, giờ tôi đã
có thể dắt tay y cùng bước rồi.
Nhớ lại ngày xưa, lòng tôi cũng tràn đầy cảm khái, chưa từng
nghĩ lại có hôm nay.
Nhất thời tâm tình khoan khoái, tôi không kìm được vỗ tay làm
nhịp cất tiếng hát vang: “Em nay đối với tình lang, tình càng thấm thía dạ càng
ngẩn ngơ. Nhớ ai nhớ đến bao giờ? Ngày ngày tựa cửa trông chờ tình lang. Tình
lang ơi hỡi tình lang, lòng này thắm thiết xin chàng chớ quên...” Đây chính là
bài mà A Nô vẫn thường hát lúc chèo thuyền.
Huyền Thanh nghe thấy tôi hát, liền ngoảnh lại khẽ mỉm cười.
“Hiếm khi được nghe nàng hát, thì ra nàng hát lại thế này.”
Tôi có chút thẹn thùng, cười nói: “Có gì đâu mà hay chứ,
chẳng qua là ngày ngày nghe A Nô hát, có ngốc đến mấy cũng học được thôi.”
Y khẽ ngân nga: “Nhớ ai nhớ đến bao giờ? Ngày ngày tựa cửa
trông chờ tình lang”, nói rồi liền nhìn tôi chăm chú.
Tôi không kìm được bật cười khúc khích. “Hình như huynh rất
thích nghe bài dân ca này thì phải?”
Y nói: “Tất nhiên rồi, so với thơ từ, dân ca lại càng đi
thẳng vào lòng người, không chút vòng vèo, có thể dễ dàng biểu đạt tâm trạng
khoan khoái, vui vẻ của người ta.”
Tôi khẽ cười dịu dàng. “Tâm tư mỗi người đều quanh co khó
đoán, nếu tất cả đều có thể thẳng thắn tỏ rõ nỗi lòng thì tốt biết bao.”
Bóng lưng cao lớn của y đổ xuống người tôi, dường như toàn bộ
thân thể tôi đều bị bóng của y bao trùm. Trời đất dù có sáng tỏ đến mấy cũng
không thể khiến tôi yên tâm bằng việc được bóng dáng của y trùm lên người như
lúc này.
Tôi bất giác khẽ cười một tiếng, nhìn y, nói: “Động tác chèo
thuyền của huynh thuần thục quá, lẽ nào là bởi huynh thường xuyên tới hồ Thái
Dịch luyện tập?”
Y cười “phì” một tiếng, đáp: “Cho dù ta thường xuyên tới hồ
Thái Dịch chèo thuyền, nàng nghĩ lần nào cũng có thể gặp được một nữ tử giả
dạng làm cung nữ lén chạy ra ngoài như nàng sao?” Y nhìn tôi chăm chú. “Khi đó
lá gan của nàng lớn thật, không ngờ lại dám lén chạy đi thăm Huệ Quý tần đang
bị cấm túc.”
“My Trang tỷ tỷ sao? Không biết bây giờ tỷ ấy thế nào rồi?”
Vừa nghĩ tới My Trang, trong lòng tôi liền trào dâng muôn vàn nỗi nhớ nhung.
Y nhìn tôi, cất lời an ủi: “Cô ấy rất khỏe, hôm nay ta vừa
gặp cô ấy xong. Chỉ là cô ấy vẫn như trước đây, rất ít qua lại với người khác.”
Tôi nhớ đến lối xưng hô của y với My Trang vừa rồi, không kìm
được hơi cau mày, hỏi với giọng nghi hoặc: “Huệ Quý tần?”
“Phải!” Y thoáng trầm ngâm rồi mới đáp: “Mùng Một tháng Bảy
năm nay, tức là sáu ngày trước, vâng theo ý chỉ của Thái hậu, hoàng huynh đã
thăng cho Thẩm My Trang làm Quý tần chính tam phẩm, cho phép dọn ra khỏi Sướng
An cung tới làm chủ nhân Diễn Khánh cung, ngoài ra còn được xây riêng cho Tồn
Cúc điện để ở.”
Nghe nói đây là ý chỉ của Thái hậu, lòng tôi hiểu rõ Thái hậu
nhất định vẫn còn bảo bọc cho My Trang. Diễn Khánh cung là một trong những cung
điện lớn nhất hậu cung, gần kề Sướng An cung mà My Trang trú ngụ trước đây,
cũng chính là cung điện mà Kính Phi làm chủ, đương nhiên thuận tiện vô cùng.
Nghĩ tới đây, lòng tôi nhẹ nhõm hẳn đi, sắc mặt cũng tràn ngập vẻ thư thái.
“Nhưng...” Huyền Thanh lại nói tiếp: “Huệ Quý tần đã từ
chối.”
Tôi cả kinh, vội hỏi: “Tại sao? Là vì Hoàng hậu gây khó dễ?
Hay là vì An Lăng Dung giở trò?”
Y chậm rãi lắc đầu. “Đều không phải. Là Huệ Quý tần tự mình
từ chối. Cô ấy xin được đến ở tại Đường Lê cung.”
Đường Lê cung, tôi tột cùng chấn động, bởi đó chính là nơi ở
của tôi trong Tử Áo Thành trước đây. Tôi lập tức hiểu ra, Đường Lê cung là nơi
tôi bị giam lỏng, sau khi tôi bị đuổi ra khỏi cung, nó tất nhiên đã trở thành
vùng đất không lành trong mắt các phi tần, không một ai chịu đến ở, ngay đến
Huyền Lăng có lẽ cũng không muốn bước chân vào đó lấy nửa bước.
Tôi đã bị đuổi ra khỏi cung, phụng chỉ để tóc tu hành, đời
này kiếp này tất nhiên phải chết già bên ngoài, không bao giờ được trở về nữa.
Nếu không có gì thay đổi, cung điện mà tôi từng ở sớm muộn gì cũng sẽ được ban
cho phi tần khác, thân là tỷ muội chí cốt của tôi, My Trang tất nhiên không
đành lòng trơ mắt đứng nhìn, mà thà rằng tự mình đến đó ở.
Dù sao trong mấy năm sống ở Tử Áo Thành, Đường Lê cung cũng
là chốn yên thân duy nhất của tôi.
Dường như Huyền Thanh cũng vô cùng cảm khái: “Huệ Quý tần
không muốn trú tại Diễn Khánh cung đường hoàng, hoa lệ, mà lại xin tới Đường Lê
cung bị tất cả mọi người trong cung coi là vùng đất không lành, chỉ e từ nay về
sau ơn mưa móc sẽ càng ít ỏi.”
Tôi bất giác buột miệng hỏi: “Tỷ ấy làm như vậy, lẽ nào Thái
hậu không ngăn cản sao?”
Y khẽ lắc đầu vẻ cảm thương. “Nàng và cô ấy giao hảo với nhau
từ nhỏ, lẽ nào còn không rõ tính cách của cô ấy? Huống chi đám người Hoàng hậu
và An thị đều mong cô ấy bị thất sủng, tất nhiên sẽ thuận nước dong thuyền.” Có
lẽ vì tâm trạng nặng nề nên động tác chèo thuyền của Huyền Thanh bất giác chậm
hẳn đi. “Theo ta thấy, chắc cô ấy có ý giữ Đường Lê cung thay nàng, sống một
mình ở đó trong sự quạnh hiu.”
Lòng tôi xúc động vô cùng, thì ra My Trang cự tuyệt ý tốt của
Huyền Lăng, muốn dọn tới Đường Lê cung là vì còn có thâm ý này. Đường Lê cung
là nơi tôi gặp Huyền Lăng lần cuối, Huyền Lăng canh cánh trong lòng, tất nhiên
sẽ không để cho sủng phi nào tới ở. Một khi có ai vào ở trong Đường Lê cung,
Huyền Lăng ắt sẽ chẳng buồn ngó ngàng gì tới nàng ta nữa. Nói cách khác, phi
tần nào tới Đường Lê cung cũng đồng nghĩa với việc bị Hoàng đế ghẻ lạnh, gần
như chẳng còn cơ hội gặp được Hoàng đế nữa.
My Trang ơi là My Trang, không ngờ tỷ cũng đã quyết liệt với
Huyền Lăng tới mức này rồi.
Nhưng cũng phải thôi, với tính cách của tỷ ấy, thà cô độc một
mình trong cung chứ nhất định không chịu xin Huyền Lăng thương hại.
Tôi vừa cảm động lại vừa lo lắng, nghĩ tới việc My Trang đang
tuổi xuân tươi đẹp như vậy mà lại phải ở trong Đường Lê cung u uất một mình,
lòng tôi trào dâng muôn vàn cảm xúc đan xen, vô cùng bức bối. “Cuộc đời của My
Trang thật có quá nhiều điều tiếc nuối.”
Huyền Thanh đưa tay khẽ vuốt ve bờ má tôi, cất giọng xót xa:
“Nàng cảm thấy cuộc đời của cô ấy có chỗ nào đáng tiếc sao?”
Tôi suy nghĩ tới chỗ sâu xa, càng nghĩ lại càng khó chịu, thế
nhưng trong sự khó chịu ấy cũng dần sinh ra một tia an ủi, khiến sắc mặt tôi
bất giác nhẹ nhõm hẳn đi. “Nói thực lòng, so với việc tỷ ấy đắc sủng để rồi
phải một mình nắm giữ đại cục, đối chọi với đám người Hoàng hậu, An thị và Quản
thị, muội vẫn mong tỷ ấy có thể sống yên ổn trong Đường Lê cung, như vậy ít
nhất cũng không lo lắng về tính mạng, có thể bình yên đến già.” Tôi đưa tay
tới, nắm lấy bàn tay Huyền Thanh. “Tỷ ấy được Thái hậu bảo vệ, hơn nữa lại là
người thất sủng, Hoàng hậu và các phi tần khác sẽ không hãm hại tỷ ấy đâu. Muội
chỉ mong My Trang tỷ tỷ được bình an, không phải sống quá vất vả, chỉ vậy
thôi.”
Lòng bàn tay Huyền Thanh rất ấm áp, sự ấm áp ấy len qua da
thịt, truyền vào lòng tôi từng chút, khiến tôi dần bình tĩnh trở lại.
Gia tộc tôi phát sinh biến cố, tôi phải rời đi, mẹ con tôi
phải ly tán, My Trang chưa chắc đã không muốn báo thù giúp tôi. Nhưng ở trong
cung bây giờ, My Trang thế đơn lực bạc, khó có thể làm gì. Dù tỷ ấy có căm hận
đến đâu đi nữa, có mong muốn đến đâu đi nữa, Thái hậu cũng sẽ không cho phép tỷ
ấy làm gì vì tôi. Hẳn Thái hậu đã đáp ứng với tỷ ấy điều gì nên mới sai Phương
Nhược mỗi tháng tới thăm tôi một lần, yêu cầu tôi dâng lên chỗ kinh văn chép
được mỗi tháng, qua đó chứng tỏ tôi vẫn còn sống. Như vậy, My Trang có đắc sủng
hay không thì có gì khác biệt đây? Bởi lẽ điều mà lòng tôi mong mỏi chỉ là tỷ
ấy có thể sống thật tốt, sống trong sự bình yên và thanh tịnh.
Tâm trạng tôi dần trở nên bình lặng, khi ngẩng lên, bắt gặp
ánh mắt quan tâm của y, trái tim tôi bất giác buông lỏng đi nhiều, toàn thân
đều thư thái.
Thế nhưng, người mà tôi quan tâm không chỉ có My Trang.
“Vậy...”
Y hiểu rõ tâm ý của tôi, bèn cười, nói: “Kính Phi vẫn khỏe,
Lung Nguyệt cũng rất khỏe. Kính Phi coi Lung Nguyệt như con ruột của mình, Lung
Nguyệt cũng rất quấn nàng ta, tình mẹ con giữa hai người sâu đậm lắm!”
Lòng tôi vô cùng vui vẻ, lúm đồng tiền trên má bất giác hiện
ra. “Vậy thì tốt quá, Lung Nguyệt có sự bảo bọc của Kính Phi, muội cũng yên tâm
rồi!”
Huyền Thanh trầm giọng nói: “Hiện giờ Kính Phi và Đoan Phi
cùng hợp sức quản lý lục cung, Lung Nguyệt lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện, Kính
Phi gần như chưa từng rời xa nó.
Hơn nữa...” Y cố ý nói với giọng nhấn mạnh: “Lung Nguyệt là
công chúa chứ không phải hoàng tử, lại còn rất nhỏ.”