Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 4) - Chương 28 - Phần 2
Tôi khẽ gật đầu, lòng xao động khôn nguôi, hai hàng lệ nóng
chậm rãi tuôn trào, chảy đến bên khóe miệng cũng không hề có cảm giác đắng
chát, mà chỉ thấy ngọt ngào. Huyền Thanh đã nói rất rõ ràng, Lung Nguyệt là
công chúa, vĩnh viễn không thể uy hiếp tới địa vị của ai, mà Kính Phi lại có
quyền quản lý lục cung, người khác ắt không dám tùy tiện trêu chọc nàng ta.
Huống chi Kính Phi coi Lung Nguyệt như con đẻ, lúc nào cũng mang nó theo bên
cạnh, có thể thấy Kính Phi đã hạ quyết tâm phải dốc hết sức mình bảo vệ nó.
Tôi thoáng do dự, cuối cùng vẫn hỏi: “Vậy phụ hoàng của
nó...”
“Rất tốt.” Đôi mắt y lộ vẻ dịu dàng và thấu hiểu, tựa vầng
trăng sáng trên trời, khiến người ta thầm cảm thấy yên tâm. “Có hai chữ Oản Oản
đó, hoàng huynh và mẫu hậu tất nhiên đều coi nó như hòn ngọc trên tay, huống
chi bản thân Lung Nguyệt vốn đã rất đáng yêu rồi.”
Nước mắt tôi vẫn lã chã tuôn rơi, y dịu dàng đưa tay lên lau
giúp, nước mắt của tôi cứ thế thấm vào những đường vân nơi đầu ngón tay y, y
nói: “Mọi người đều khỏe cả, nàng chỉ cần giữ gìn bản thân cho tốt là được.”
Tôi nhào vào lòng y, gật đầu một cách kiên định, cất giọng
nghẹn ngào: “Muội biết, muội nhất định sẽ giữ gìn bản thân thật tốt, đó là vì
huynh, cũng là vì tất cả những người mà muội yêu thương và nhung nhớ.”
Tôi ngẩng lên nhìn y, khẽ nói: “Thanh, cảm ơn huynh, cảm ơn
huynh đã thường xuyên mang tin tức về Lung Nguyệt tới cho muội. Muội là người
làm mẹ, kỳ thực đã nợ nó quá nhiều.”
Thanh dịu dàng vuốt ve bờ má tôi, ôn tồn nói: “Nàng đã suy
nghĩ cho Lung Nguyệt rất nhiều rồi, nó ở trong cung, sẽ được sống một cuộc sống
rất tốt. Với tư cách một người mẹ, nàng đã dốc hết sức mình rồi.”
Dòng sông chảy dài miên man vô tận, tôi và y dừng thuyền trên
sông, để mặc cho nó tự trôi. Tiếng chuông từ chùa Cam Lộ du dương vang lại, bay
xa tới tận chân trời, lưu lại dư âm vương vất, mãi không tan. Bầu trời như trải
dài bát ngát, vô số vì sao cùng soi bóng xuống dòng sông, mỗi vì sao như một
viên kim cương lấp lánh, cùng tỏa sáng giữa những nhành cỏ nước rung rinh. Giữa
khoảng không gian tịch mịch, con thuyền như đang trôi trên dòng sông Ngân rực
rỡ, tựa hồ không có điểm dừng. Y nắm chặt lấy bàn tay tôi, tôi lặng lẽ gối đầu
lên đùi y. Vì đang để tóc tu hành, mái tóc dài của tôi tùy ý buông lơi, bên
trên không có món đồ trang sức nào. Chiếc áo dài trên người y hẳn đã mặc được
một thời gian, vậy nên mới mang tới cảm giác mềm mại và thoải mái như vậy, dính
sát vào làn da tôi.
Mái tóc buông xõa của tôi liên tục bị gió thổi qua trước mắt,
khiến tôi phải gạt ra hết lần này tới lần khác. Y khẽ nở nụ cười, giọng nói
nghe như tiếng chuông gió tháng Ba từ ngoài hiên vẳng lại, vừa trong trẻo vừa
vui tai: “Đêm xưa chẳng chải đầu, tóc xõa buông hai vai[46].”
Tôi hơi nghiêng đầu qua một bên, cất giọng du dương tiếp lời:
“Gối tình lang tựa khẽ, nhìn sao thật đáng yêu[47].”
[46] Trích Tử Dạ ca, nguyên văn Hán
Việt: Túc tích bất sơ đầu, ti phát bị lưỡng kiên - ND.
[47] Trích Tử Dạ ca, nguyên văn Hán
Việt: Uyển thân lang tất thượng, hà xứ bất khả liên - ND.
Tôi ngẩng đầu nhìn y, khẽ cười “khì” một tiếng. Cằm y chắc
vừa mới cạo râu, nhìn bóng loáng và ánh lên màu xanh biếc, tựa những tia sáng
lờ mờ xuất hiện vào buổi sáng sớm khi mặt trời còn chưa mọc.
Y cất tiếng cười vang, lại ôm tôi vào lòng, những ngón tay
nhẹ nhàng lướt trên mái tóc óng mượt của tôi, khẽ nói: “Chẳng trách các nữ tử
trên đời đều coi trọng mái tóc của mình như vậy, tóc xanh đầy đầu cũng là nỗi
tương tư khôn xiết.”
Tôi nhất thời nảy lòng nghịch ngợm, bèn giật mạnh một sợi tóc
trước trán y. Vì quá bất ngờ, y kêu “úi chao” một tiếng, đau đớn cau mày lại.
“Gì thế?”
Tôi bật cười đáp: “Vừa rồi không phải huynh nói tóc xanh đầy
đầu cũng là nỗi tương tư khôn xiết sao? Thấy Thanh lang nhiều tóc như vậy, muội
mới giúp huynh nhổ đi một sợi để bớt được chút phiền não vì nỗi tương tư, vậy
không tốt ư?”
Y cất tiếng cười vang, đưa hai ngón tay lại nhéo mũi tôi một
cái. Chiếc thuyền quá nhỏ, tôi không có chỗ nào để tránh, chỉ đành để y nhéo
mũi cho xong. Y nói: “Ai bảo tương tư là phiền não chứ. Nàng có nhổ hết mái tóc
này của ta, ta vẫn đối xử với nàng như trước thôi.”
Tôi khẽ phỉ phui một tiếng, nói: “Thực không biết xấu hổ gì
hết!” Còn chưa nói xong thì đã bật cười, ngã vào lòng y. Ở trong lòng y, tôi
luôn ngửi thấy một mùi hương thanh tân, thuần khiết, dường như là mùi hương của
hoa đỗ nhược bên trong chiếc túi gấm thuở nào.
Y cởi chiếc túi vải thưa đeo bên hông ra, dốc hết đám đom đóm
bên trong vào giữa hai bàn tay tôi, dịu dàng hỏi: “Có thích không?”
Những con đom đóm lập lòe phát ra ánh sáng màu xanh lam lành
lạnh, như những vì sao đẹp đẽ. Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. “Đã có sao sáng
đầy trời rồi, muội không dám nảy lòng tham thêm nữa.”
Tiếng nước chảy nghe róc rách bên tai, dịu dàng tựa lời tình
nhân rủ rỉ. Tôi nhìn đến đắm say nhưng rốt cuộc vẫn thấy không đành lòng, liền
buông tay thả hết lũ đom đóm ra, nhìn bọn chúng nhẹ nhàng bay lượn xung quanh
mình.
Tôi thò bàn tay vào trong vạt áo trước ngực y, rất nhanh đã
tìm được chiếc túi gấm nhỏ bé kia và lấy nó ra. Chiếc túi gấm trông vô cùng
tinh xảo, phần miệng có mấy sợi dây tua màu bạc đính ngọc đồi mồi, dưới ánh
trăng tỏa ra những tia sáng dìu dịu.
Tôi thầm nghĩ bao năm nay hẳn y vẫn giữ gìn cẩn thận nên
chiếc túi gấm không cũ đi chút nào. Cẩn thận mở nó ra, tôi khẽ nói: “Đã là vật
từ bao năm trước rồi, sao huynh vẫn mang nó bên mình như thế?”
Y nhìn chiếc túi gấm bằng ánh mắt dịu dàng và tha thiết, đáp:
“Tuy nó đã cũ rồi nhưng mấy năm nay, nếu không có nó bầu bạn kề bên, chắc lòng
ta không cách nào bình tĩnh được.” Trong chiếc túi gấm vẫn là mấy cánh hoa đỗ
nhược như trước, tuy đã khô nhưng mùi thơm thì không hề giảm bớt, bên cạnh đó
còn đặt bức tranh cắt hình tôi, y khẽ cất tiếng ngâm: “Người trong núi chừ, như
đỗ nhược thơm[48], cũng chỉ có loài hoa đỗ nhược này mới xứng
ở bên bức tranh cắt của nàng thôi.”
[48] Trích Sơn quỷ, Khuất Nguyên.
Nguyên văn Hán Việt: Sơn trung nhân hề phương đỗ nhược - ND.
Ngón tay tôi nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh cắt màu đỏ, đầu ngón
tay như mang theo nỗi lưu luyến khôn nguôi. “Đây là muội của ngày xưa rồi!”
Bức tranh cắt này là chính tay Tiểu Doãn Tử cắt cho tôi trong
đêm Giao thừa năm tôi mới vào cung, dùng để cầu phúc. Đôi tay hắn cực kỳ khéo
léo, do đó tranh cắt sống động như thật.
Tôi chợt nghĩ tới một việc, không kìm được tò mò hỏi: “Có
chuyện này muội vẫn luôn muốn hỏi huynh nhưng lần nào cũng quên mất... Bức
tranh cắt này, rốt cuộc tại sao huynh lại có?” Nghĩ một chút tôi lại nói thêm:
“Người muội gặp trong Ỷ Mai viên ngày đó không phải là huynh mà.”
Y khẽ gật đầu. “Tất nhiên không phải là ta”, rồi bèn chậm rãi
kể: “Hôm đó hoàng huynh rời khỏi bữa tiệc đi tản bộ, đi tới Ỷ Mai viên thì ngẫu
nhiên gặp nàng, ta không hề hay biết. Ta chỉ nhìn thấy huynh ấy lướt khướt rời
đi, lại nghe nói là đi tới Ỷ Mai viên, do đó không yên tâm lắm, liền cùng Lý
Trường tới đó xem thử.” Giọng của y hơi trầm thấp: “Hoa mai ở Ỷ Mai viên vốn nở
đẹp nhất trong cung, năm xưa khi Thuần Nguyên Hoàng hậu vào cung, rất được
hoàng huynh sủng ái, những loại hoa mai trân quý trong Ỷ Mai viên đều là do
hoàng huynh cùng Thuần Nguyên Hoàng hậu chính tay trồng, để nàng ta có thể ngắm
nhìn vào mùa đông. Cũng vì thế nên khi nghe nói hoàng huynh rời bữa tiệc đi Ỷ
Mai viên, ta mới thấy không yên tâm, phải đích thân qua đó xem thử.”
Tôi cúi đầu cất lời cảm khái: “Nguồn cơn của biết bao việc,
kỳ thực đều là từ Thuần Nguyên Hoàng hậu mà ra”, rồi lại gượng cười nói tiếp:
“Thì ra ngay từ đầu, muội đã không tránh khỏi cái bóng của nàng ta.”
Y dịu dàng an ủi: “Thực ra nàng và nàng ta cũng không hẳn là
quá giống nhau.”
Tôi khẽ gật đầu. “Huynh kể tiếp đi.”
“Khi ta tới Ỷ Mai viên, hoàng huynh đã trở ra rồi, còn dặn dò
Lý Trường phải nhanh chóng đi tìm một cung nữ trong Ỷ Mai viên, ta nghe vậy
liền biết nhất định là đã có chuyện. Khi đó, ta chẳng qua chỉ nhất thời tò mò,
thấy Lý Trường đã đỡ hoàng huynh rời đi, ta liền vào Ỷ Mai viên xem thử. Ta nhớ
lại việc hoàng huynh nói đã đứng nói chuyện với cung nữ đó cách một gốc cây,
thế là bèn tìm tới chỗ hoa nở nhiều nhất, lại có dấu chân trên tuyết sâu nhất,
sau đó liền phát hiện một bức tranh cắt được treo trên cành cây, ta đoán đó
chắc là vật mà cung nữ đó để lại.”
Tôi che miệng khẽ cười. “Sao huynh lại biết ả cung nữ kia,
cũng chính là Diệu Âm nương tử sau này, không phải là người trên bức tranh cắt?
Huynh từng gặp Diệu Âm nương tử bao giờ chưa?”
“Gặp rồi.” Y khẽ cười một tiếng. “Ta vừa gặp đã biết ngay cô
ta không phải người mà hoàng huynh muốn tìm.”
“Bức tranh cắt đó tuy sống động như thật nhưng dù sao cũng
không phải người sống, không thể vừa nhìn đã nhận ra là ai được.”
Y khẽ gật đầu. “Tất nhiên rồi, ta cũng đâu thể dựa vào bức
tranh cắt đó mà biết cô ta không phải là nàng”, sau đó lại hơi nhướng mày, lộ
vẻ khá đắc ý. “Nàng có biết tại sao ta lại biết được không?”
Tôi cố ý làm bộ không để ý đến y. “Huynh muốn nói thì nói,
không muốn nói muội cũng chẳng thèm nghe đâu.”
Y cười rộ. “Là vì dấu chân. Dấu chân mà ta nhìn thấy trên
tuyết ngày đó nhỏ hơn so với chân của Diệu Âm nương tử nhiều. Vả lại, hoàng
huynh từng kể với ta rằng cung nữ nói chuyện với huynh ấy biết một chút về thơ
văn. Mà Diệu Âm nương tử xuất thân là cung nữ trồng hoa, dù có thế nào cũng
không giống như kiểu người có thể nói ra câu thơ “nếu gió đông hiểu ý, xin đừng
hại đến hoa”. Đã biết không phải là cô ta rồi, ta liền nảy ra chủ ý giấu bức
tranh cắt này đi.”
“Tại sao lại phải giấu đi?”
“Diệu Âm nương tử về sau không ngừng tranh sủng, lại càng
chứng thực phán đoán của ta. Nếu cô ta thật sự là cung nữ đã trò chuyện với
hoàng huynh đêm đó, đáng lẽ phải có ý tránh né mới phải, cớ sao sau khi trở
thành phi tần của hoàng huynh lại gây chuyện thị phi khắp nơi như thế? Qua đó
đủ thấy cô ta không phải là cung nữ kia.” Y khẽ cười, nói: “Người trò chuyện
với hoàng huynh đêm đó tự xưng là cung nữ trong Ỷ Mai viên, tuy chưa chắc đã
đúng là vậy nhưng nhất định phải là nữ tử trong cung. Cô ấy tất nhiên biết việc
Diệu Âm nương tử mạo danh mình, vậy mà lại chẳng nói gì cả. Ta bất giác cảm
thấy thú vị, một người xem nhẹ vinh hoa phú quý, lại hiểu biết về thơ văn, nếu
chỉ làm một cung nữ thôi thì thật quá đáng tiếc.”
Tôi không kìm được cười, nói: “Muội hiểu rồi, huynh cố tình
giấu nhẹm việc này đi là mong có thể mang cô ấy về làm thiếp cho mình.”
Trong mắt Thanh ánh lên một nét cười rạng rỡ. “Ta không hề có
ý nghĩ này. Ta chỉ cảm thấy, nếu có đủ khả năng thì mình nên cùng cô ấy làm một
cặp tri kỷ về thơ từ ca phú, chứ cứ để cô ấy phải vất vả trong cung, có lẽ sẽ
có một ngày cô ấy bước theo dấu chân của Diệu Âm nương tử, đi tranh giành sự
sủng ái của hoàng huynh với các nữ tử khác, đã thế trong cung lại có Hoa Phi đè
nén, như vậy cuộc sống của cô ấy sẽ vất vả vô cùng. Ta luôn thầm nghĩ, một nữ
tử như vậy không nên bị mai một trong chốn hậu cung.”
Tôi nở một nụ cười chua chát, ngẩn ngơ ngoảnh đầu qua một
bên. “Đáng tiếc, dù có trốn tránh thế nào, muội rốt cuộc vẫn không thể thoát
khỏi vận mệnh của mình.”
Y nhớ lại chuyện xưa, cất giọng nhẹ nhàng: “Vì thế ngày đó
nàng mới mất con, thất sủng, chịu đủ sự ghẻ lạnh. Nhưng rồi cuối cùng ta đã
thấy nàng mặc một bộ đồ trắng xuất hiện trong Ỷ Mai viên cầu phúc cho hoàng
huynh, cho dù mang mối hiềm nghi là cố ý, nhưng hoàng huynh ắt chẳng hề để
tâm.”
Tôi cười hờ hững, nói: “Muội cứ ngỡ rằng lần đó y đã bị tâm ý
của muội làm cho cảm động, chẳng ngờ rốt cuộc vẫn là vì Thuần Nguyên Hoàng
hậu.”
Y nói: “Muội chịu chấp nhận lấy lòng hoàng huynh, y tất nhiên
hết sức vui mừng. Tuy bên trong có chút tâm cơ nho nhỏ nhưng y sẽ chỉ cảm thấy
nàng đáng thương và đáng yêu, vả lại việc còn xảy ra trong Ỷ Mai viên, do đó sự
đắc sủng của nàng về sau là điều hiển nhiên.”
Tôi lẳng lặng cúi đầu, chậm rãi nói: “Muội kỳ thực không hề
biết gì về Ỷ Mai viên”, sau đó lại cười lạnh một tiếng, ngoảnh lại nói: “Thì ra
ngay từ đầu tất cả đã là vì nàng ta rồi.”
Y khẽ gật đầu. “Ta biết chứ, chỉ là bây giờ việc này đã không
còn quan trọng nữa rồi.” Thần sắc Huyền Thanh dần trở nên ảm đạm, tựa một bông
tịch nhan ướt đẫm sương đêm, lại giống như vầng trăng non cong cong ở phía chân
trời, đầy vẻ cô đơn, hiu quạnh. “Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng rửa chân bên
dòng suối ở Thái Bình hành cung, nghe nàng ngâm câu thơ “đời người nếu dừng khi
mới gặp, sợ chi vì gió bỏ quạt tròn”, lòng ta đã rõ, nàng nhất định chính là nữ
tử trên bức tranh cắt đó. Tuy tranh không giống người thật nhưng ta lại có cảm
giác đó nhất định chính là nàng. Chỉ đáng tiếc... khi ta gặp nàng lần đầu, nàng
đã là Chân Uyển nghi đắc sủng nhất bên cạnh hoàng huynh rồi.”
Chân Uyển nghi, quả đúng là thế. Trong Thái Bình hành cung
năm đó, tôi là uyển nghi tiểu chủ được Hoàng thượng sủng ái nhất.
Tôi thật lòng không muốn nhớ lại những việc có liên quan tới
Huyền Lăng để rồi khiến bản thân không vui, bèn cười, nói: “Ngày đó huynh lỗ
mãng quá chừng, thấy muội để chân trần mà không biết tránh đi, lại còn dám hỏi
khuê danh của muội, thực là vô lễ.”
Y nắm lấy bàn tay tôi, có chút ngượng ngùng cười, nói: “Ngày
đó đúng là ta đã có phần mạo muội, nhưng ở trong cung ta chưa từng thấy nữ tử
nào dám để chân trần mà cất tiếng ngâm nga như nàng. Khi ấy ta quả thật rất
muốn biết tên nàng, do đó tuy cảm thấy không ổn nhưng rốt cuộc vẫn cất tiếng
hỏi.”
Tôi đưa tay khẽ cào vào má y, cất tiếng trêu chọc: “Đôi chân
trần của nữ tử là thứ quý báu nhất, phải tới đêm động phòng hoa chúc mới có thể
cho phu quân của mình nhìn thấy, huynh đúng là đã được một món hời rồi. Mà hỏi
tên cũng là một nghi lễ quan trọng trong quá trình thành hôn, sao huynh có thể
tùy tiện hỏi như thế chứ?”
Y cười rộ một tiếng rồi ôm tôi vào lòng. “Nghĩ lại mới thấy
đúng là thế thật, nhưng qua đó cũng đủ để thấy duyên phận giữa ta và nàng sớm
đã được định sẵn rồi, nếu không sao ta lại hỏi những lời như thế và bây giờ
nàng lại ở bên cạnh ta chứ?”
Tôi vô cùng thẹn thùng, phỉ phui nói: “Sao muội lại quen một
người như huynh chứ, thật là xui xẻo quá đi!”
Y không đáp lại lời tôi, chỉ nói: “Ta vốn định khi tìm thấy
người cung nữ đó sẽ tự tay trả lại bức tranh cắt cho nàng ta, nhưng kể từ khi
gặp nàng, ta liền biết rằng bức tranh cắt ấy, ta sẽ mãi mãi không bao giờ chịu
trả lại nữa.”
Tôi hiểu được dụng tâm của y, bèn thấp giọng nói: “Muội biết,
vì muội là người của Hoàng đế nên huynh chỉ có thể giữ lại bức tranh cắt ấy mà
thôi.”
“Trong những tháng ngày đứng nhìn nàng từ xa thuở nào, bức
tranh cắt ấy quả thực là thứ duy nhất mà ta có.” Y khẽ gật đầu, trong niềm
thương cảm miên man toát ra một nỗi mừng vui mà bất cứ ai cũng có thể nhận ra.
“Ta cứ luôn nghĩ rằng, cả cuộc đời này, thứ mà ta có thể giữ lại được chỉ có
duy nhất bức tranh cắt ấy mà thôi.”
Tôi đặt bàn tay mình vào giữa lòng bàn tay y, cảm nhận sự ấm
áp từ lòng bàn tay y truyền lại, khẽ nói: “Sẽ không đâu.” Y khẽ “ừm” một tiếng,
tôi lại nói: “Khi ở trong cung, muội đã coi huynh như tri kỷ. Chỉ là, muội sợ
phải đối mặt với tình cảm thật của mình.”
“Vậy bây giờ muội còn sợ nữa không?”
Bờ vai y vững chãi mà rắn rỏi, tôi tựa mình vào đó, nghe
tiếng tim đập đều đều của y, cất giọng kiên định: “Chỉ cần có huynh ở bên, muội
không sợ gì hết.”
Ánh mắt y có một sức mạnh nào đó khiến người ta cảm thấy yên
tâm, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của bản thân trong mắt y, những
ngôi sao trên trời dù có sáng đến mấy cũng không thể sáng hơn cặp mắt y được.
Những con đom đóm bay lượn vòng quanh, đẹp đẽ tựa sao trên
trời. Tôi hơi nghiêng đầu qua một bên, nụ hôn của y mang theo làn hơi thở ấm áp
tràn tới, nhanh chóng bao bọc lấy tâm hồn tôi.