Minh nguyệt từng chiếu giang đông hàn - Chương 53

Chương 53: Tri tâm

Mặt trời dần ngả về
phía Tây, trên sườn núi đã thổi lên kèn tập kết. Năm sáu người chúng ta bảo vệ Mộ Dung Hoàng,
trở về nơi tập trung. Mọi người lập tức chia nhau mấy con thỏ, cáo săn bắn, hay
trên đường về tiện tay bắt được.

Thúc ngựa ra khỏi rừng
rậm, từ xa chúng ta đã thấy từng đội hàng ngũ hối hả trở về. Ta toàn thân buông
lỏng, mở to mắt tìm kiếm. Quả nhiên nhìn thấy trên núi có một vài thân ảnh quen
thuộc.

Không đợi đám người
Mộ Dung Hoàng đuổi kịp, ta đã thúc ngựa qua, trước mặt chỉ thấy mấy gã hộ vệ của Vương phủ.
Còn có Mộ Dung Khải, đang cúi đầu.

“Lâm Phóng đâu?” Ta
vội vàng trực tiếp hỏi. Mộ Dung Khải ngẩng đầu, không biết có phải là ta ảo giác hay
không, sắc mặt hắn hơi trầm xuống: “Buổi trưa, cánh quân bên trái của chúng ta
đi theo các ngươi bị tập kích, Lâm minh chủ…”

Hắn còn chưa nói
xong, trong đầu ta đã “ong” một tiếng, nháy mắt khí huyết khó thông. Khi tên
thích khách mai phục nói Lâm Phóng bị bắt, trong lòng ta đã bất an, bây giờ nghe
hắn nói như thế…

Ta giận dữ, một chưởng
đánh vào lồng ngực hắn: “Các ngươi người người đều là một thân võ nghệ, sao
không biết bảo hộ hắn!”

Mộ Dung Khải biến sắc,
lảo đảo lui hai bước, gắt gao nhìn chòng chọc ta. Nhưng ta không để ý hắn,
không kiềm được tức giận: “Hắn đâu?”

“Thanh Hoằng!”

Giọng nói quen thuộc
trong sáng vang lên sau lưng, ta ngẩn ngơ, vội vàng quay đầu, thấy Lâm Phóng cả
người êm đẹp đứng sau thân ta, dung mạo xuất chúng hờ hững như cũ. Ta dường như
có thể nghe thấy tim chính mình quay trở lại lồng ngực, tốt quá!
Hắn không sao!

Hắn cúi đầu nhìn
ta, ánh mắt dường như cũng có chút dao động? Chỉ là hắn nhíu lại mi, tay phải
khẽ vuốt tay trái, trên tay trái quấn vải trắng, mơ hồ có vết
máu.

Ta duỗi tay nhẹ nhàng
cầm tay trái của hắn: “Ngươi bị thương!”

Hắn cười vân đạm
phong khinh: “Không sao. Kẻ địch tập kích, Tiểu vương gia dẫn tướng sĩ đánh
lui, chỗ này chẳng qua là bị ngộ thương.” Ngừng một chút nói: “Tiểu vương gia
cũng bị thương.”

Ta sững sờ một
chút, hỏng rồi!

Chậm rãi quay đầu,
lại thấy tiểu tử Mộ Dung Khải hiếm khi sắc mặt âm trầm nhìn ta một cái, rồi
quay đầu đi. Bây giờ ta mới chú ý đến quần áo trước ngực hắn bị cắt mấy vết nhỏ,
trên mặt cũng có vệt máu.

“Xong rồi, ta đổ oan
cho hắn! Vừa rồi còn lớn tiếng la mắng!” Ta có chút hổ thẹn nhìn bóng lưng Mộ Dung
Khải, hắn căn bản không thèm quay đầu nhìn ta một mắt.

Một đôi mạnh mẽ tay
bỗng nhiên từ phía sau lưng đặt lên hai vai ta, toàn thân ta run lên, người
phía sau cúi đầu nói: “Không sao. Lần sau, không cần lỗ mãng như thế.”

Hơi thở quen thuộc
của hắn gần sát, dường như ngay trên đỉnh đầu, quẩn quanh bên tai. Mà đôi tay kia
cũng tự nhiên để ở vai đầu ta, rõ ràng tay hắn lạnh buốt không có nội lực, lại
khiến cho đầu vai ta cứng ngắc nóng rực.

Chưa từng… thân cận
như thế… Là động tác tùy ý an ủi đối với thuộc hạ sao? Không, không phải! Hắn
rõ ràng bất kì thuộc hạ nào đều duy trì cự li… Thế là cái gì? Là cái gì?

“Nga… Được.” Ta run
giọng đáp, đầu óc ngưng trệ, khí huyết toàn thân so với lúc nãy cuộn trào mãnh
liệt gấp trăm lần. Hơi thở hỗn độn chạy loạn trong ngực, nguyên nhân cũng bởi
đôi tay của hắn.

Đột nhiên hắn nhấc
tay ra khỏi hai vai ta, chuyển sang vỗ vỗ lưng: “Đi đi.”

***

Vương công quý tộc
cùng bọn gia tướng tụ lại tại sườn núi bên này, khi dừng ngựa lại đều “xuy xuy”
tỏa ra khí nóng. Đạt vương gia một thân trang phục, dẫn ba năm tùy tùng lướt
qua chúng ta, không có biểu tình nào, đi đến trước vương giá.

Ngay sau đó, mành vải
được vén lên, một người mặc trang phục màu đen, trên thêu hình rồng lớn, đầu đội
kim quan, chậm rãi bước ra. Thiết vệ chung quanh nghiêm túc đem bốn phương tám
hướng quanh vương giá bảo vệ kín không kẽ hở. Đó là Yến vương - Mộ Dung Địch!

Mộ Dung Hoàng, Mộ Dung
Khải cùng những vương tôn đã tụ tập đến bên cạnh Yến vương, chúng ta ở bên
ngoài hai ba trượng nhìn lại. Chỉ thấy Yến vương ước chừng năm mươi tuổi, thân
hình cao lớn, râu tóc trắng xóa.

Ta cũng từng nghe
nói qua, Yến vương lúc còn trẻ dũng mãnh thiện chiến vô cùng, tung hoành Mạc Bắc hơn mười
năm, bây giờ tuổi già, lại ham mê thanh sắc, bên cạnh mĩ nhân vô số, mặc cho mấy nhi tử đấu
tới đấu lui, cũng dần dần già rồi! Mà khi hắn tại vị, nhiều năm trôi qua vẫn
cùng Đại Tấn ta duy trì quan hệ quân thần, nhưng mấy năm gần đây, Tấn triều an
phận tại Giang Đông, Yến vương sớm đã cắt đứt quan hệ với Đại Tấn ta.

Xung quanh vương
giá ồn ào náo nhiệt, mơ hồ nghe thấy Yến vương nói gì đó, đám hoàng tử vương tôn quý
tộc đột nhiên bộc phát ra tiếng cười lớn sảng khoái, nhìn vào chỗ nào cũng thấy
cảnh tượng phụ mẫu, quân thần hòa hợp. Ta có chút tò mò nhìn chòng chọc
Trầm Yên Chi, nàng cũng nhìn lại ta nhàn nhạt cười, lại nhìn hướng Lâm Phóng.
Lâm Phóng gật gật đầu, Trầm Yên Chi nhẹ nhàng vỗ tay một cái.

Tiếng vỗ tay này,
so với người tiếng ồn ào ở dốc kia, ở trong diện tích khu vực săn bắn này, vốn
là có mà như không. Nhưng nàng vừa mới dứt tiếng, lại thấy một bóng xám đột
nhiên từ trong đám người phi lên, một tiếng giận dữ mắng chửi vang lên: “Yến
vương, nạp mạng đi!”

Trên sườn núi, mọi
người dường như ngưng trệ trong nháy mắt, ngay sau đó, thiết vệ đã rút ra binh khí,
đem Yến vương bao bọc chung quanh. Nhưng mà thiết vệ chỉ là thiết vệ, bọn hắn
không đủ nhanh, bọn hắn sao có thể so với cao thủ đánh lén cấp cao của Uy Vũ đường?
Chỉ thấy bóng xám kia trong không trung đạp mấy bước, hăng hái phi xuống liên tục
vung đao, chém bay đám thiết vệ cản đường, có người nhận biết được chiêu thức của
hắn, kinh hô: “Uy Vũ đường của Triệu quốc!” Một bên Đạt vương gia nháy mắt biến
sắc, mà thích khách ấy khoảnh khắc đã tới gần Yến vương.

Ngay cả chúng ta đã
sớm biết có kẻ phục kích, cũng nhịn không được có chút khẩn trương. Ngay trong
thời khắc vạn phần nguy hiểm, lại nghe thấy một tiếng quát lớn: “Biến!” Một
thân ảnh cao lớn đứng gần Yến vương nhất dứt khoát đứng thẳng, cung trong tay
kéo căng, một mũi tên sấm vang chớp giật liền hướng về phía thích khách kia bắn
xuyên qua!

Mũi tên rung động,
lại như có tiếng sấm. Mũi tên sắc nhọn bằng sắt chuẩn xác bắn vào trán tên
thích khách, nhất thời máu đỏ trào ra, tên thích khách kia hai mắt trừng trừng,
ầm ầm ngã xuống.

Tất cả chỉ phát
sinh trong nháy mắt, mọi người trợn mắt há mồm, ta chú ý tới trên mặt của Đạt
vương gia hiện lên thần sắc tuyệt vọng. Trầm Yên Chi hướng về phía ta cùng Lâm
Phóng nghịch ngợm cười.

Tất cả mọi người
trên sườn nũi đều nhìn rõ Hoàng Vương gia giương cung bảo vệ ở trước mặt Yến
vương. Mà một mũi tên chí mạng hắn vừa mới bắn ra đã cứu được Yến vương, phụ thân của hắn.

Rất hoàn mĩ.

Hoàng Vương dường
như cũng không dám tin tưởng, ném cung, xoay người khúm núm: “Phụ vương!”

Nét hoảng sợ trên mặt
Yến vương đã biến mất thay vào đó là thần sắc phẫn nộ, lúc này run giọng nói:
“Hoàng nhi, rất tốt, ngươi làm rất tốt!” Đám người Đạt vương gia ở một bên vội
quây tới đây, ân cần thăm hỏi. Yến vương phẫn nộ quát: “Người Triệu quốc, hừ,
người Triệu quốc!” Đạt vương gia mặt mày xám như tro tàn, kết giao với Triệu quốc
chính là chủ trương của hắn.

Yến vương đột nhiên
vung tay áo, vương giá nổi giận đùng đùng rời đi.

Ta kính nể nhìn Trầm
Yên Chi: “Thực trong tính toán của ngươi.”

Trầm Yên Chi cười
cười: “Không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng sẽ không dùng đến cổ độc này. Vẫn là
minh chủ tính toán không chút sơ hở!”

Chúng ta đồng thời
nhìn hướng Lâm Phóng, hắn khẽ mỉm cười, chẳng hề lên tiếng. Hôm nay tương kế tựu kế, trước
tiên chúng ta tỏ ra yếu thế, để cho Uy Vũ đường mai phục tập kích binh mã của
Hoàng Vương, từng bước bị đẩy vào nguy hiểm. Ta dường như không thể tưởng tượng,
vì sao Lâm Phóng có thể đối với nơi săn bắn của Yến Liêu này quen thuộc, lại có
thể nắm rõ được binh lực của song phương nhưthế. Cuối cùng nhờ vào khả năng của
Trầm Yên Chi, đối với sát thủ cao cấp nhất của bọn hắn thủ hạ cổ độc, ngược lại
đi ám sát Yến vương.

“Có điều là để cho
Hoàng Vương dùng tên giết thích khách, lỡ như hắn thất thủ, không phải là…” Ta
nghi ngờ nói, lại thấy Lâm Phóng vẻ mặt lạnh lùng. Trong lòng ta đột nhiên nhảy
dựng. Quả nhiên, nghe thấy Lâm Phóng mở miệng: “Dưới sự khống chế của Yên Chi,
nếu như Hoàng Vương vừa rồi không bắn trúng, thích khách cũng sẽ không đả thương đến Yến
Vương.”

Hắn cúi đầu nhìn
ta: “Tuy chúng ta là lần đầu, cũng có thể đóng giả làm thích khách dự tính. Vạn
bất đắc dĩ nói…”

Vạn bất đắc dĩ nói,
hôm nay sẽ không ai có thể bước ra được dốc này.

Ta nhất thời nói
không ra lời.

Nhìn lại, chỉ thấy
Đạt vương gia cùng những người liên can đã không thấy tung tích, chỉ có Hoàng
Vương, bị một đám lớn tiểu quan viên quý tộc vây quanh.

Ba ngày sau, Yến
vương hạ lệnh, Hoàng Vương hộ giá có công, thưởng trăm lượng vàng, tám mĩ nhân Thổ Phiên.
Đồng thời, khôi phục binh quyền. Nghe nói, Yến vương đồng thời hạ mật
chỉ, trục xuất sứ giả Triệu quốc cùng những người liên can rời khỏi biên giới Yến
Liêu. Chỉ là Đạt vương gia có thể hay không thực nghe theo, không được biết rồi.

Mộ Dung Hoàng không
hổ là hùm cọp của Yến Liêu, sau khi nắm lại binh quyền, cả người thần thái tỏa
sáng, cũng bắt đầu bận rộn. Chỉ là hắn cũng chưa quên ơn tương trợ của chúng
ta, yêu cầu Mộ Dung Khải khoản đãi thật tốt, đồng thời lệnh một tâm phúc và Mộ Dung
Khải, cùng chúng ta nói chuyện buôn bán hợp tác các trân bảo của nước Yến. Thời
gian này, khách và chủ đều hết sức vui vẻ.

Chỉ là tiểu vương
gia Mộ Dung Khải rõ ràng còn chưa hết tức giận với ta. Sau hai ngày nhận được lệnh
của Mộ Dung Hoàng, hắn liền đến cửa, nhưng lại không cho ta cơ hội xin lỗi, coi
ta như không khí. Ta dở khóc dở cười.

Lại một ngày, Mộ Dung
Khải tới đây, chỉ là lần này hắn còn dẫn theo một vị cô nương nữa, hỏi ra một hồi
mới biết được là muội muội của hắn, là ái nữ của Yến vương -
Mộ Dung Lâm. Nàng khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo xinh đẹp, khí
chất lanh lẹ. Gặp ta liền hô to “Chiến đại hiệp tỉ tỉ,” rất có phong thái của
Mộ Dung Khải năm đó.

Ta nhất thời đối với
nữ tử hào sảng này dâng lên tình cảm tốt đẹp. Còn chưa kịp được cùng cùng trò
chuyện, lại thấy đôi mắt minh lệ trong sáng của nàng nhìn chằm chằm cửa chính của
đại sảnh.

Ta theo nàng ánh mắt
nhìn ra, thấy Lâm Phóng một thân quần áo trắng tinh, thần sắc nhàn nhạt đi vào
trong phòng.

“Ân nhân ca ca!” Mộ
Dung Lâm reo lên một tiếng, từ trên ghế nhảy dựng lên bổ nhào đến trước mặt Lâm
Phóng: “Thương thế của ngươi đã tốt lên chưa?”

Chuyện gì thế? Cái
gì mà ân nhân ca ca? Ta trợn mắt há mồm nhìn nàng không chút kiêng dè duỗi tay
nắm lấy tay trái của Lâm Phóng.

Lâm Phóng hơi hơi
nhíu mi, nhẹ nhàng rút tay lại, khẽ mỉm cười, hành lễ: “Quận chúa.”

Mộ Dung Lâm ngây ngốc
nhìn nụ cười của hắn, khuôn mặt nháy mắt đỏ hồng, nói: “Ân nhân, ân nhân ca ca,
ngươi… ngươi không cần như vậy!”

Ta thấy Mộ Dung Lâm
gần sát vào Lâm Phóng đi vào trong đại sảnh, ngồi xuống vị trí bên cạnh Lâm
Phóng. Lâm Phóng hôm nay mặc trang phục của Đại Tấn ta, tuấn dật không chê vào
đâu được, mặt mày đoan trang, mũi cao, mặt trầm như nước.

Cho đến tận khi bọn
họ ngồi xuống, ta mới phát hiện lòng bàn tay đang nắm chặt toàn là mồ hôi.
Trong lòng bỗng nhiên rối bời, không thể nói rõ là lạ ở chỗ nào, mẹ nó,
chỗ nào cũng không thích hợp!

Nữ tử này, lai lịch
thế nào? Có thể càn rỡ với Lâm Phóng như thế? Có thể là gian tế hay không? Mẹ nó,
muội muội của Mộ Dung Khải, sao có thể là gian tế?

Ta vô ý thức ngẩng
đầu, lại bắt gặp Mộ Dung Khải, ánh mắt nồng đậm nhìn ta. Tiểu tử này, ánh mắt
gì thế?

“Nghe nói ngày đó
khi bị tập kích ở bên sườn núi, nữ nhân này cũng có mặt. Lâm Phóng và Mộ Dung
Khải cùng chắn cho nàng một đao.” Hoắc Dương rất nhanh hạ giọng bên tai ta.

Ta toàn thân rùng
mình, ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Phóng ánh mắt an tĩnh, còn có Mộ Dung Lâm ở một bên, thần
sắc ửng đỏ ánh mắt ái mộ.

Vốn nỗi lòng đang rối
bời, bỗng nhiên bị dòng phẫn nộ từ trong ngực dâng lên làm cho biến mất.

Minh chủ đại nhân,
thân là người bảo vệ của ngươi thế mà ta lại không biết, thì ra ngươi cũng sẽ bảo hộ người
khác nha!

Ta không nhịn được
nhớ đến đại sư huynh đã từng nói, lúc ta còn nhỏ, cha từ Tây Vực cách xa vạn dặm
tìm được Thiên Tàm băng ti, dệt thành vải đưa cho mẹ ta. Mẹ lại lấy ra làm cái
tã cho ta, thế là đêm đó, cha tuổi trẻ khí thịnh thiếu chút nữa giết ta.

Cho nên khó trách
lúc này, ta lại có ý nghĩ muốn giết người?

Lão nương liều mạng,
không để ngươi rớt một chiếc lông tơ, ngươi thế nhưng lại vì một nữ nhân xa lạ chắn
đao? Ta nhìn nhìn nữ tử kêu Mộ Dung Lâm, trong lòng khó chịu.

“Thanh Hoằng, Thanh
Hoằng!” Chợt nghe thấy Lâm Phóng gọi ta. Ta lúc này mới lấy lại tinh thần, ngẩng
đầu lại bắt gặp tất cả mọi người đều nhìn mình, trong đó có cả Mộ Dung Lâm.

“Ừ?” Mới một chữ ra
khỏi miệng, ngay cả chính ta cũng nghe được lửa giận.

“Chúng ta ngày mai
sẽ xuất phát, đi Thiên Sơn.” Lâm Phóng mỉm cười nói, “Tiểu vương
gia đã đem ý chỉ của Yến vương mang tới đây, chúng ta lập tức có thể bắt tay an
bài việc thu mua giữa hai bên.”

Ta đang muốn trả lời,
Mộ Dung Lâm bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Ta cũng muốn đi!” Mộ Dung Khải mắng: “Hồ
nháo!” Mộ Dung Lâm không theo, mắt lại mong đợi nhìn Lâm Phóng. Ta nổi giận, một
người ngoài như ngươi tham gia vào làm cái gì? Còn muốn liên luỵ Lâm Phóng bị thương
lần nữa sao?

Thiếu chút nữa ta
muốn phát tác, lại nghe thấy giọng nói thanh lãnh khách khí của Lâm Phóng: “Quận
chúa, việc liên quan đến chuyện Tấn triều ta cùng quý quốc hợp tác cơ mật, nếu
quận chúa đi, rất không thuận tiện.” Mấy câu nói nhàn nhạt, lại không cho người
khác cơ hội cự tuyệt.

Mộ Dung Lâm không
lên tiếng, cúi đầu.

Lâm Phóng lại nhìn
ta một cái, dừng một chút rồi nói: “Ngươi có biết?”

“Biết!” Ta gắng sức
gật gật đầu. Nhịn xuống không cho chính mình cười ra.

Qua một lúc, Trầm
Yên Chi ở một bên nhỏ giọng hỏi nói với ta: “Ngươi rốt cuộc có hiểu vừa rồi
minh chủ là hỏi ngươi biết cái gì hay không?”

Ta nghi ngờ ngẩng đầu:
“Hắn nói đi Thiên Sơn nha!”

Trầm Yên Chi cười
cười, nhất thời diễm quang bắn ra bốn phía, bộ dạng muốn nói lại thôi: “Ta cảm
thấy không phải… Minh chủ là người thông minh như vậy, mà thôi! Ta không dám
nhúng tay vào chuyện của minh chủ…”

Trong lòng ta rùng
mình, Trầm Yên Chi này, rốt cuộc muốn nói cái gì?

Nàng lại không nhìn
ta nữa, cúi đầu thu lại một bộ dạng thành thật.

Trong lòng ta khẽ động.

Hình như có cái ý
nghĩ gì đó, bất ngờ nhảy ra, nhưng lại lại mơ mơ hồ hồ, khiến ta không dám tìm
tòi suy ngẫm, cũng không dám truy hỏi. Thế là, ta nhìn đám người Lâm Phóng cùng
Mộ Dung Khải trò chuyện, trong lòng vẫn an bình như trước. Có điều trong an
bình, dường như lại có chút cay cay, có một chút chua xót, có chút tuyệt vọng,
có chút quẫn bách.

Báo cáo nội dung xấu