Minh nguyệt từng chiếu giang đông hàn - Chương 52
Chương 52: Vây săn
Mùng năm tháng chạp
thời tiết tốt, khí trời ảm đạm nhiều ngày gần đây đã sớm bị quét sạch, sáng sớm
một ngày mùa đông lại hào quang vạn trượng.
Bên ngoài sườn núi
cách thành Nam mười dặm, sớm đã một mảnh ồn ào náo động.
Nửa bên kia của núi
từ xa nhìn lại chỉ thấy một mảnh bằng phẳng, nhưng chỉ cần bước qua bên này, mới
phát giác dốc núi địa thế nhấp nhô gập ghềnh, lại thêm rừng rậm núi đá, vì thế Vương
gia đã chọn lựa nơi đây làm nới săn bắn đầu tiên.
Đám người Lâm
Phóng, Mộ Dung Khải, Hoắc Dương cưỡi ngựa đi ở phía ngoài, ta cùng Trầm Yên Chi
mặc nam trang, theo hầu hai bên Mộ Dung Hoàng. Hơn mười vị vương thân quý
tộc dẫn theo gia tướng đứng chen tại nửa dốc bên này.
Mấy trượng phía
ngoài, dưới cờ hiệu vàng óng là hơn mười kị thiết vệ, lạnh lùng cường tráng, lệ
khí mười phần. Như sao vây quanh trăng đem một xe ngựa kim hoàng bao ở trung
tâm, đó chính là xe ngựa của Vương hoàng. Màn vải rủ
xuống, mơ hồ chỉ thấy được hoa phục mãng xà qua lớp mành, không thể dò xét
kĩ càng.
Trên núi, tiếng người
ồn ào, chung quanh Hoàng Vương lại có chút thanh tịnh, thời gian một nén nhang
trôi qua, cũng chỉ có năm ba quan viên tiến đến vấn an. Những quan viên khác vẫn
cùng Hoàng Vương duy trì một khoảng cách.
“Một đám tiểu nhân!
Không nhớ đến lúc trước bọn họ đã quỳ gối bên chân Hoàng Vương thúc như thế nào! Bây
giờ lại vong ân bội nghĩa như vậy!” Mộ Dung Khải oán hận chửi nhỏ, ta
nghiêng người qua, thấy hắn đội một cái nón che khuất hơn phân nửa khuôn mặt,
chỉ lộ ra cái cằm đầy râu ria.
“Tiểu Vương gia, bọn
hắn không phải vong ân bội nghĩa.” Ta thở dài.
Khuôn mặt hắn hơi
ngẩng lên, lộ ra một đôi mắt sáng ngời. Ta hơi chấn động, mắt của hắn
sao lại trong veo thấu đáo như vậy, khiến cho ta bỗng nhiên cảm thấy thực sự xa
lạ.
“Đúng, bọn họ chỉ là
bợ đỡ nịnh hót mà thôi.” Trầm Yên Chi đầu cũng không quay lại chỉ xen vào một
câu, ta cùng nàng liếc nhau, đồng thời hơi nghiêng người, không dấu vết đem Mộ Dung
Hoàng bảo vệ ở giữa.
Cách mấy bước, nhân
vật tiêu điểm được mọi người vây chung quanh tách khỏi đám đông, thúc ngựa hướng
tới đây. Hắn dừng lại trước mặt chúng ta cách hơn một trượng, phía sau là một
dãy quan viên thị vệ.
“Nhị đệ, thân thể đã
đỡ chưa?” Người này thanh âm vang vọng dị thường. Hắn một thân cao lớn uy mãnh,
mày rậm mắt lớn, tướng mạo đường đường.
Hoàng Vương ho khan
hai tiếng, trầm giọng nói: “Đã khỏi! Đa tạ Vương huynh quan tâm! Vương huynh vất
vả việc quốc sự, lại vẫn nhớ mong đến tiểu đệ, thật sự khiến tiểu đệ cảm động
không thôi!”
Đại Vương gia Mộ Dung
Đạt ha ha cười nói: “Nhị đệ khách khí rồi. Ngươi như hổ của Yến Liêu ta, tuyệt đối
không thể ngã xuống! Mau mau dưỡng thân thể cho tốt, trở lại
triều phụ giúp ta!”
Đạt Vương cười một
tiếng, phía sau mọi người cũng nối tiếp cười theo. Hoàng Vương cũng mang một bộ
mặt mỉm cười, chúng ta lại cười không nổi.
Tiếng cười dần dần
dứt, Đạt Vương ánh mắt sáng quắc nhìn chòng chọc ta cùng Trầm Yên Chi.
Hôm nay chúng ta đều
mặc nam trang, cố ý không có buộc ngực, còn trang điểm nữa. Vương công quý tộc
dẫn thị thiếp ra ngoài giả nam trang, là chuyện bình thường. Đạt Vương yên lặng
nửa ngày, bỗng nhiên cất giọng nói: “Vương đệ trước giờ không thích mĩ nhân, gần
đây lại nghe nói liên tục thu nhận mĩ nhân nha.”
Hắn hơi dừng lại,
trong lòng ta căng lên.
Trên vai cũng căng
thẳng, Hoàng Vương duỗi tay kéo hai chúng ta, cười nói: “Vương huynh, trước đây
tiểu đệ không ham mê nữ sắc, chỉ vì chưa gặp qua người tuyệt sắc như vậy!” Một
bàn tay to bỗng nhiên ấn lên mũ của ta, trong khoảnh khắc đỉnh đầu chợt lạnh,
Hoàng Vương vén mũ ta lên, mái tóc dài nhẹ nhàng trượt xuống.
Ta vô ý thức ngẩng đầu, đối diện với Đạt Vương, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ở bên ngoài lăn lộn
lâu như vậy, ta phát hiện thỉnh thoảng sẽ có nam nhân đối với ta lộ ra ánh mắt
như vậy.
Hoàng Vương lại đem
Trầm Yên Chi ôm vào trong ngực khẽ gọi: “Yên Chi…” Ngữ khí có chút say mê, lại
chuyển về phía Đạt Vương nói: “Khiến cho Vương huynh chê cười. Các ngươi còn
không hướng Đạt Vương thỉnh an!”
“Đạt Vương gia!” Giọng
nói yêu kiều lại mềm mại vang lên, giống như nước suối trong veo, khiến cho
trong lòng mọi người mềm nhũn.
Trầm Yên Chi hơi
hơi tựa đầu vào người Hoàng Vương, ánh mắt nhu mĩ nhìn hướng Đạt Vương.
Ta lại như dây leo,
kề đến ngực Hoàng Vương, cất lên thanh âm mềm mại: “Đạt Vương bình an!”
Đạt Vương giật
mình, ha ha cười: “Nữ tử Tấn quốc quả nhiên mềm mại đáng yêu tận xương! Nhị đệ, ngươi tìm
được các nàng từ chỗ nào? Trong phủ bản Vương cũng có nữ Tấn, lại không nàng nào như vậy. Thực là…”
Giọng nói của hắn dừng lại một chút, bỗng nhiên trong lòng ta căng thẳng.
Quả nhiên, nghe hắn
nói tiếp: “Nhị đệ, hai mĩ nhân này, nhường cho ta một người đi. Trong phủ ta có ba mĩ
nhân tộc Thổ Phiên đều đổi cho ngươi!”
Hoàng Vương khó xử nhìn
ta một chút, lại nhìn nhìn Yên Chi, nói: “Vương huynh! Ta còn chưa có dùng qua!
Tuy nhiên đã là Vương huynh yêu cầu, mà thôi! Hôm nay sau khi săn bắn xong ta sẽ
lập tức đưa đến phủ vương gia. Ngươi muốn mgười nào?”
Ta cố gắng kiềm chế
lửa giận, vô ý thức muốn quay đầu tìm kiếm thân ảnh Lâm Phóng. Nhưng trong tâm
lại rõ ràng, tuyệt đối không thể quay đầu.
Đạt Vương ha ha cười:
“Nhị đệ! Bản Vương cùng ngươi nói đùa thôi! Đi các vị, hôm nay săn bắn, chúng
ta vì phụ vương lập công!” Phía sau mọi người ầm ầm vỗ tay
tán thưởng.
Nhìn bọn hắn đi xa,
ta vội vàng quay đầu, liền thấy Mộ Dung Khải vừa vặn ở sau thân ta: “Này! Ngươi
vừa rồi nói câu câu “Đạt Vương bình an,” khiến trên người ta đều nổi da gà!”
Hoàng Vương buông
vai ta cùng Yên Chi ra, ha ha cười: “Khải nhi còn không hiểu nữ nhân!”
Mộ Dung Khải hơi
nghiêng người, phía sau lộ ra một khuôn mặt. Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lâm
Phóng, trong lòng ta lập tức yên ổn lại.
Bỗng nhiên lại cảm
thấy có chút kì lạ. Tinh phong huyết vũ ta đã gặp qua rất nhiều, hiện tại thế nào lại trở nên
ỷ lại như thế?
Phát hiện hắn vẫn
như cũ thẳng tắp nhìn chằm chằm ta, ánh mắt có chút kì lạ. Thật sâu trong đó, tựa như có
chút xa lạ.
Ta có phải đã làm
sai cái gì hay không? Lâm Phóng?
Kèn lệnh thổi lên,
tiếng cười sắc nhọn. Vương giá đứng nguy nga bất động, cờ lớn nghênh phong (đón
gió) phất lên, nửa núi bên này mấy trăm người ngựa nháy mắt hưng phấn, kêu
gào, như nước sông được thông suốt, phi nhanh đi.
Hôm nay, sẽ có mấy
lượt ám sát chờ đợi chúng ta đây?
Lâm Phóng cùng hai
thị vệ khác dừng lại ở trên núi, chúng ta một nhóm hơn mười người thúc ngựa chạy
vào rừng rậm, hơn nửa canh giờ trôi qua, chúng ta vẫn chưa thâm nhập vào được
bên trong, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, gào to của những người
khác trong hàng ngũ ở nơi không xa. Như vậy, mới có thể cho thấy chúng ta đề phòng
đầy đủ.
Đến gần buổi trưa,
tình huống rốt cuộc có chút biến hóa.
Xa xa, nghe thấy có
người thét to: “Cáo bạc!”
Mọi người đều là cả
kinh: Cáo bạc là động vật cực kì hiếm thấy, là vật may mắn, nếu săn được dâng
cho Hoàng thượng, tất nhiên sẽ có công lao vinh quang.
Dường như phối hợp
với tiếng hô hoán ấy, một bóng trắng phút chốc ở trong bụi cỏ cách chúng ta ba
bốn trượng xẹt qua. Mộ Dung Hoàng không hổ là Vương gia kiều tử, ta còn chưa kịp
phản ứng, hắn đã giương cung lên bắn.
Nhưng mà mũi tên lại
rơi vào khoảng không, cỏ cây dao động, bóng trắng kia không thấy tung tích.
“Vương gia, ta đã
nhìn rõ, đó đích xác là cáo bạc.” Ta nhỏ giọng nói.
Phía trước không
xa, có mấy người hít thở thật nhẹ.
Mộ Dung Hoàng biến
sắc, liếc nhìn ta, nói: “Xác định?”
Ta gật gật đầu, lại
nhìn đường đi. Trên đường vốn an tĩnh, lúc này lại có chút im lặng đến đáng
nghi. Nơi kia nhất định là có kẻ địch, chẳng qua chỉ dám đi theo chúng ta ở một
khoảng nhất định, rõ ràng không dám tới gần. Có điều ta dám đánh cuộc, chỉ chốc lát nữa,
ta sẽ có thể nghe thấy âm thanh của chúng.
Trước sau đều bị vây
kín…
“Hướng Bắc.” Đêm
trước khi hành động, Lâm Phóng đã nói như thế, “Vào thời điểm gặp mai phục, nhớ
dẫn Vương gia phá vòng vây từ hướng Bắc.”
Tuy không biết hắn
vì sao lại chắc chắn như thế.
Nửa ngày này tuy
nhìn chúng ta có vẻ là rảnh rỗi đi lòng vòng, nhưng thực ra là đi theo lộ tuyến
hắn bố trí trước. Chỉ là bây giờ ta nhìn ra hướng Bắc, cũng chỉ một
bên sườn núi, cây trong núi cũng không dầy, bởi vì nơi chúng ta đang đứng có vị
trí hơi thấp, nên không biết phía bên kia núi ẩn tàng cái gì.
Nhưng mà ta không cần
suy xét. Chỉ cần dựa theo sắp xếp của Lâm Phóng tất cả sẽ tốt.
“Ha ha ha! Bản
Vương sẽ bắt con cáo bạc dâng cho phụ vương!” Mộ Dung Hoàng bỗng nhiên cất tiếng
cười to, hung hăng rút roi ra, ngựa đen tung chân hí dài một tiếng, phi nước đại!
Đương nhiên, trước
khi hắn rút roi, ta cùng Trầm Yên Chi cũng không quên rút roi. Thế là đoàn người
chúng ta bỗng nhiên lấy tốc độ cực nhanh, hướng sườn núi phía bắc cách ước chừng
hơn hai mươi trượng tấn công, đồng thời cũng là mình chui đầu vào vòng vây dầy đặc.
Tên Mộ Dung Hoàng
này, thực thú vị.
Bên kia địch phản ứng
cũng có chút thú vị, rõ ràng biết được trong rừng rậm ong ong vang lên tiếng vó
ngựa, nhưng đám hắc y nhân mất một lúc mới nhào ra. Đoán chừng do chúng ta “rơi
vào” vòng vây quá nhanh, cho nên khi đám hắc nhân kia gào to chia làm hai cánh
đột kích đến chỗ chúng ta, thì chúng ta đã phá phòng vây, sườn núi phía bắc chỉ còn cách hơn
mười trượng.
“A! Người nào!” Ta
thét chói tai, nhìn Hoắc Dương chém ngã một hắc y nhân trước mặt. Chúng ta chỉnh
sửa lại đội ngũ đang hoảng loạn. Hắc y nhân thứ hai mặt giáp công, từ phía bắc
cũng lao đến bốn năm người. Cùng chúng ta triền đấu, thời giankhông quá nửa nén
hương, hai bên đều ngã xuống hơn phân nửa.
Mà Mộ Dung Hoàng,
ta, Trầm Yên Chi, Hoắc Dương, còn có hai thủ hạ đắc lực tâm phúc nhất của Mộ Dung
Hoàng, cũng đã đột kích đến dưới chân sườn núi.
Ta cùng Trầm Yên
Chi, vẫn chưa rút đao ra. Đám hắc y nhân này, so với mười sáu thích khách năm
đó của Triệu quốc Uy Vũ đường, kém hơn nhiều; so với hai mươi bốn vệ từng ăn thề
cùng ta, càng là một trời một vực. Chỉ là hơn hai năm qua, mười sáu thích khách
của Uy Vũ đường bị Lâm Phóng xoá tên, hai mươi bốn vệ, tử thương hầu như không
còn.
Ta theo sát Mộ Dung
Hoàng xông lên triền núi, lại nghe được Mộ Dung Hoàng “ồ” một tiếng. Ta giương
mắt nhìn lên, thì ra là thế.
Đi qua triền núi,
xuất hiện nhưng dãy núi đá dựng đứng, chỉ để một người thông qua, qua dãy núi
là đến bãi sông. Địa thế dễ thủ khó công.
Mộ Dung Hoàng thở dài:
“Ta ở nơi này săn bắn không dưới trăm lần, lại không biết có một nơi như thế này. Lâm
Phóng như thế nào lại tìm được nơi này?”
Tinh thần chúng ta
rung lên, bỏ lại ngựa men theo khe đã nhỏ hăng hái chạy về phía bãi sông, đem
tiếng đánh nhau xa xa quăng lại phía sau. Hoắc Dương giơ tay chém xuống, giải
quyết hai ba hắc y nhân theo đuôi chúng ta lên đây.
Men theo bãi sông
chạy đi một hai dặm, đột nhiên có hai kẻ mặc áo bào màu tro ngăn trở đường đi của
chúng ta.
Trong đó một kẻ cao
mà gầy, mặt mũi khô quắt; một cái khác vóc người trung bình, vô cùng cường
tráng.
“Hoàng Vương, ta phụng
chỉ hoàng đế Đại Tấn, tới lấy mạng ngươi.” Nam tử cao gầy cười như không cười
nói.
Mộ Dung Hoàng cả giận:
“To gan! Cuồng đồ nơi nào!”
Nam tử còn lại
không mở miệng, cướp trước một bước, tấn công về phía Mộ Dung Hoàng. Hoắc Dương
mặt lạnh cắt đao, ngăn trở thế tấn công của hắn. Nam tử kia phanh lại bước
chân, mắt lạnh nhìn Hoắc Dương, trường thương trong tay khí thế ngưng nhiên,
cũng là một cao thủ.
Kẻ cao gầy kia lại
ha ha cười: “Hoắc Dương Giang Đông? Để ta xem hôm nay ngươi bảo vệ Hoàng Vương
ra sao?” Kẻ đó lại nhìn hướng ta: “Chiến hộ pháp, Trầm
giáo chủ, các ngươi ở nơi này thêm một khắc, mạng của Lâm minh chủ sẽ không giữ
được. Giờ phút này hắn đang ở trên sườn núi phía Nam.”
Trong lòng ta hoảng
sợ, đao trong tay Hoắc Dương đã động, cùng hai kẻ kia đánh thành một đoàn. Ta
cùng Trầm Yên Chi không còn chần chờ, kéo Mộ Dung Hoàng vòng qua ba người, phát
lực chạy vội.
Là Lâm Phóng thực sự
rơi vào trong tay bọn họ, hay chỉ là kế điệu hổ li sơn để bắt Hoàng Vương? Tiếng
gió tạt cực nhanh qua bên tai, phía trước lại có thêm một kẻ mặc áo bào tro
ngăn trở đường. Trong tay kẻ kia không có vật gì, chỉ là nhàn tản đứng ở bãi
sông phía trước, nhưng mấy trượng chung quanh nội khí ngưng trệ.
Kẻ này đại khái
chính là cao thủ cuối cùng trong tay đối phương. Ta cùng Trầm Yên Chi không nhịn
được đều dừng bước.
“Thanh Hoằng, xử lí
như thế nào, Lâm minh chủ…” Trầm Yên Chi chần chờ nói.
Mộ Dung Hoàng im lặng
không lên tiếng, dừng bước ở phía sau hai chúng ta.
Ta ngước lên nhìn
trời, mặt trời đã ngả về tây. Mà phía trước, chính là hướng Bắc.
“Ngày mai nhớ, đi về
hướng bắc.” Lâm Phóng đã nói như thế.
Lâm Phóng, ta tin
ngươi. Tin kế hoạch của ngươi, tính không lộ chút sơ hở. Ngươi tuyệt đối không
ngoảnh về phương Nam. Ngươi nhất định ở phía Bắc chờ chúng ta.
Ta hít sâu một hơi,
ngăn không cho đôi tay run rẩy, lòng dần dần an định lại. Ta chậm rãi rút ra Đế
Lưu, nói: “Yên Chi, đừng quên kế hoạch. Đây chính là cao thủ cuối cùng của bọn
hắn.” Yên Chi gật gật đầu, ta rít dài một tiếng, hai chân khẽ điểm, phi thân
qua.

