Chàng Trai Năm Ấy (Quyển Hạ) - Chương 04 - Phần 02

2

Lúc bốn chậu cây cảnh được chuyển
đến, An Nhiên và Phó Chính đều rất thích, liên tục cảm ơn. Bố mẹ Phó Chính đặc
biệt thích hai chậu quýt cảnh, một mực nói đây là điềm tốt, phú quý cát tường
nhiều con nhiều phúc.

Bạc Hà và trên dưới Phó gia đã
quen thuộc rồi, chỉ có Tịch Duệ Nam là chưa biết. Phó Chính thì rất quen tai với
cái tên Tịch Duệ Nam, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt, anh mỉm cười bắt tay,
nói: “Nghe danh đã lâu, tôi sớm đã nghe An Nhiên và Bạc Hà nhắc đến anh.”

Hai vợ chồng nhà họ Phó giống như
tất cả những bậc trưởng bối khác, chào hỏi với vị khách trẻ tuổi lần đầu gặp mặt
không tránh được sẽ hỏi thăm một số thông tin cá nhân, ví dụ như bao nhiêu tuổi?
Bố mẹ có khỏe không? Làm công việc gì? Trong nhà có những ai? Vân vân và vân
vân...

Lúc hỏi đến bố mẹ, Tịch Duệ Nam
trả lời đơn giản: “Cháu không còn bố mẹ nữa.”

Câu trả lời này khiến cho hai vợ
chồng họ Phó vội vàng chuyển sang chủ đề khác, tưởng anh là cô nhi không cha
không mẹ, sợ lỡ lời sẽ động chạm đến anh.

An Nhiên và Bạc Hà đưa mắt nhìn
nhau, sau đó để Tịch Duệ Nam lại cho Phó Chính và bố mẹ anh chiêu đãi, bọn họ
cùng vào phòng ngủ tâm sự chuyện chị em.

Vừa đóng cửa phòng, An Nhiên liền
hỏi: “Tịch Duệ Nam nói cậu ấy không có bố mẹ nữa, vì sao lại như thế? Mình còn
đang nghĩ lát nữa phải làm thế nào để nhắc đến chuyện bố cậu ấy đăng tin tìm
người trên báo.”

“Không cần nhắc nữa, bố anh ấy đã
tìm đến rồi.” Bạc Hà kể ngọn nguồn cho bạn nghe, An Nghiên không ngừng lắc đầu.
“Quan hệ của hai bố con họ lại thành ra thế này, thật không ngờ. Vậy bây giờ phải
làm thế nào?”

“Không biết, mâu thuẫn giữa bọn họ
nhất thời chẳng thể giải quyết được, xem ra trước mắt chỉ có thể để nguyên xem
sao đã.”

“Haiz, Tịch Duệ Nam cũng thật
đáng thương. Bố cậu ấy có tình nhân là chuyện từ năm lớp mười rồi, vì chuyện
này năm đó cậu ấy còn làm ầm lên với Quách Ích. Suýt nữa thì... Không ngờ dây
dưa lôi thôi cũng sắp mười năm rồi, người phụ nữ kia vẫn có thể bước chân vào
nhà cậu ấy, khó trách cậu ấy không chấp nhận nổi. Bạc Hà, cậu lựa lời khai
thông cho cậu ấy, đừng để cậu ấy buồn bã một mình.”

Bạc Hà cười khổ, khai thông thế
nào chứ? Tịch Duệ Nam căn bản không cho ai nhắc đến bố mình dù chỉ là một chữ nửa
lời.

Nói xong chuyện của Tịch Duệ Nam,
An Nhiên lấy ra một tập ảnh quảng cáo váy cưới từ tủ đầu giường đưa cho Bạc Hà,
để tham khảo ý kiến của cô. Đang so sánh lựa chọn thì điện thoại của An Nhiên
vang lên, cô nghe máy, rì rầm nói chuyện: “Chị họ... Đúng rồi, nhờ chị là người
trong ngành tư vấn giúp...

Như thế nào thì đảm bảo nhất...
Cái gì ạ! Em cũng biết không làm là đảm bảo nhất... tiêm thuốc vào dưới da hiệu
quả dài... Ờ, vậy để khi nào em đến bệnh viện nhờ tư vấn một chút.”

Bạc Hà nghe chẳng hiểu gì, điện
thoại vừa ngắt cô lập tức hỏi: “An Nhiên, cậu bị bệnh sao? Phải đến bệnh viện
tiêm thuốc gì?”

“Không phải, mình hỏi chị họ làm
y tá ở khoa sản phương pháp tránh thai nào tốt nhất. Tuy chuẩn bị kết hôn nhưng
cả mình và Phó Chính đều không muốn có con sớm, bọn mình muốn hưởng thụ thế giới
của hai người ít nhất một năm.”

An Nhiên đã bắt đầu tìm hiểu về
biện pháp tránh thai, Bạc Hà ngây ra, buột miệng nói: “Hai cậu có phải là
đã...”

An Nhiên cười rạng rỡ, xen lẫn ngọt
ngào và thẹn thùng. “Đúng vậy, bây giờ mình đã là phụ nữ rồi. Bạc Hà, cậu đừng
có kinh ngạc như vậy, bọn mình cũng chuẩn bị kết hôn rồi mà.”

Bạc Hà nhìn An Nhiên cười duyên
dáng, lúc này mới có cảm giác chân thực cô ấy đã sắp lấy chồng. Cô ấy không còn
là cô gái thích nói đến các anh chàng đẹp trai và hàng hiệu như trước đây nữa,
cô ấy đang dần dần thay đổi để trở thành một người vợ.

“Bạc Hà, cậu cũng nhanh chóng tìm
bạn trai, cân nhắc chuyện kết hôn đi. Hai mươi tư tuổi cũng không còn nhỏ nữa
đâu, bên cạnh cậu ngay đến một người bạn trai cũng không có, cẩn thận không biến
thành bà cô già chẳng ai thèm lấy đó. Hay là mình bảo Phó Chính giúp cậu tìm một
anh chàng trong đội cảnh sát tuần tra nhé?”

“Cậu lấy được chồng rồi liền lo lắng
cho mình sao? Thật cảm động quá đi! Chẳng phải cậu nói yêu cảnh sát không tốt
còn gì, vừa không có thời gian ở cùng cậu, lại còn phải luôn lo lắng sợ hãi,
sao bây giờ thay đổi nhanh thế?”

An Nhiên, người phụ nữ lần đầu lấy
chồng không che giấu nổi vẻ tươi tắn, rạng rỡ trên khuôn mặt, nét dịu dàng ngọt
ngào nơi đầu mày khóe mắt. “Nói cho cậu biết, trong họa có phúc, Phó Chính bị
thương nên không thích hợp làm nhiệm vụ ngoài đường nữa, anh ấy đã được điều về
làm nhân viên văn phòng, mình bảo anh ấy tìm cho cậu một anh chàng cảnh sát làm
văn phòng là được rồi.”

“Đây cũng thật sự là chuyện tốt,
thực mừng cho cậu, nhưng mà chuyện của mình không cần cậu sắp xếp đâu.”

Bữa tối đã chuẩn bị xong, bà Phó
làm đầu bếp, trông bàn ăn vô cùng phong phú. Ông Phó còn đặc biệt mở một chai
rượu Ngũ Lương Dịch được người ta tặng. Rượu ngon như thế này, ông thường không
nỡ uống mà để dành tặng lại người khác, nhưng hôm nay là ngày vui nên ông muốn
xa xỉ một lần.

Ông Phó rót rượu cho tất cả mọi
người. “Nào, mỗi người uống một chén, đây là rượu hỷ, xua đuổi vận xui.”

Trưởng bối có lời, hơn nữa lại là
rượu hỷ, mọi người đương nhiên nghe theo. Ông Phó trước nay có tửu lượng khá, uống
được vài chén, bà Phó và Phó Chính cũng uống được rượu. Bạc Hà và An Nhiên lúc
bình thường cũng có thể uống mấy chai bia, nên bây giờ không khó khăn gì khi nhấp
một chén rượu nhỏ.

Nhưng Tịch Duệ Nam bây giờ không
uống rượu nữa, Bạc Hà bất giác nhìn anh một cái, vừa khéo đón được ánh mắt anh
nhìn sang. Thấy cô cũng nâng cốc, anh không chút do dự cầm chén của mình lên uống
cạn.

Anh uống rất sảng khoái khiến ông
Phó rất vui, lại rót cho anh thêm một chén nữa. “Tửu lượng của Tiểu Tịch được
đó, uống thêm một chén nữa đi.”

Một chai rượu Ngũ Lương Dịch cạn
sạch, ông Phó uống nhiều nhất, Phó Chính và Tịch Duệ Nam uống nhiều thứ hai. Bọn
họ không say nhưng ai cũng mặt đỏ phừng phừng. Đặc biệt là Tịch Duệ Nam, đến cả
cổ cũng đỏ lên. Bạc Hà uống hết chén rượu của mình, hai má cũng ửng đỏ, có cảm
giác hơi say, rượu trắng rốt cuộc vẫn mạnh hơn bia.

Sau khi cáo từ rời khỏi nhà An
Nhiên, bước chân đi xuống lầu của Bạc Hà có chút lâng lâng, bước chân của Tịch
Duệ Nam còn lâng lâng hơn cô. Cô trách: “Bình thường anh không uống rượu nên chỉ
cần giống em và An Nhiên uống một chén coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi, cần gì
phải bồi bác Phó hết chén này đến chén khác chứ!”

“Người lớn đang vui nên bồi bác ấy
uống nhiều thêm mấy chén thôi. Không sao, anh không say, anh có chừng mực, tuyệt
đối sẽ không để mình uống say nữa.”

Ngồi taxi về, khu nhà lại bị mất
điện, trong phòng tối thui chẳng nhìn thấy gì. Sau khi Bạc Hà vào cửa, thay dép
đi trong nhà, sờ soạng tìm nến trong ngăn kéo, chẳng hiểu thế nào vừa kéo ra
thì cả chiếc ngăn kéo bị kéo tuột ra ngoài, rơi xuống đập vào bàn chân phải của
cô đau điếng, cô bật kêu lên, ngồi thụp xuống sàn.

Tịch Duệ Nam lập tức đi đến, căng
thẳng hỏi: “Làm sao thế?”

“Không sao, không cẩn thận bị đập
vào chân.”

Trong ánh sáng u ám, thân hình
cao lớn của anh đang ngồi xổm xuống trước mặt cô, duỗi tay ra nhẹ nhàng lần sờ
kiểm tra bàn chân cô. Khi đôi mắt tạm thời mất đi thị lực trong bóng tối thế
này, xúc giác của bạn sẽ trở nên nhạy bén hơn. Lúc đôi tay ấm áp của anh khẽ
xoa nắn mu bàn chân cô, người cô run lên.

Cô vốn luôn ghét sự tiếp xúc với
người khác giới nhưng lúc này, không hiểu sao bàn tay của anh lại mang đến cho
cô một cảm giác mềm mại, tê tê như có dòng điện chạy qua. Cô bất giác co chân lại,
hốt hoảng nói: “Không sao, em không sao.”

Anh trầm mặc hồi lâu. “Không sao
thì tốt.”

Đầu còn hơi choáng váng, trái tim
bỗng có cảm giác hoang mang, Bạc Hà chẳng để ý đến cơn đau ở chân, nhanh chóng
đứng dậy quay người, cuống quýt muốn về phòng. Cô hoàn toàn quên mất vừa rồi
ngăn kéo rơi ra đã làm đồ linh tinh bên trong rơi đầy mặt đất, chưa đi được hai
bước thì không biết giẫm phải thứ gì, gót chân trượt một cái khiến cả người ngã
ra sau.

Cô thất thanh kêu: “Á...”

Nhưng một đôi tay mạnh mẽ đã đỡ lấy
lưng cô, bên tai vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ của Tịch Duệ Nam: “Em có đi được
không? Hay là anh đỡ em về phòng nhé?”

“Không, không cần đâu.”

Cô vội vã quay đầu trả lời, đúng
lúc anh khom người đến trước, bờ môi cô lướt qua khóe môi anh. Như thể củi cháy
chạm vào giấy phốt pho, bắn ra tia lửa rực rỡ, anh đột nhiên kéo người cô lại,
cúi đầu hôn lên môi cô. Hai bờ môi như sa tanh cọ sát vào nhau, ấm áp, mềm mại,
ướt át, lan tỏa ra một chút hương rượu váng vất.

Nụ hôn quấn quýt và hương rượu
hòa trộn vào nhau khiến đầu óc Bạc Hà vốn dĩ hơi choáng váng, càng choáng váng
hơn. Người cô mềm nhũn trong cánh tay mạnh mẽ của anh, anh vòng tay ôm chặt lấy
cô, hai cánh tay siết lại hơi run rẩy. Anh truyền sự run rẩy của mình sang cho
cô, toàn thân cô bất giác cũng trở nên run rẩy, hai đầu gối như nhũn ra đứng
không vững, anh thuận thế ôm cô lên, đi vào phòng ngủ.

Khi thân thể được đặt lên chiếc
giường mềm mại bằng phẳng, trong nụ hôn nóng bỏng mang đến từng đợt choáng
váng, Bạc Hà hơi tỉnh táo lại. Cô muốn đẩy người phía trên ra nhưng hai tay mềm
yếu vô lực, trong khi tay anh lại linh hoạt mạnh mẽ, lòng bàn tay hơi thô ráp
di chuyển trên làn da cô mang theo từng trận tê dại như điện chạy qua. Một cảm
giác trước nay chưa từng có khiến cô run lên khe khẽ, thốt ra lời từ đáy lòng:
“Tịch Duệ Nam...”

Bờ môi nóng như lửa của anh di
chuyển đến, phong giữ tất cả những lời vẫn chưa thốt ra khỏi miệng cô.

Mọi chuyện xảy ra tiếp theo đó, Bạc
Hà cảm thấy giống như nằm mơ, cả cơ thể rơi vào trạng thái mất trọng lượng, nhẹ
hẫng, hoàn toàn không có trọng tâm. Chỗ bám víu duy nhất chính là Tịch Duệ Nam,
cô vô thức ôm lấy anh thật chặt. Anh ôm cô còn chặt hơn, hôn đến mức khiến cô gần
như không thở nổi, những cái vuốt ve dồn dập, kích động, thiếu kinh nghiệm
nhưng lại mang theo nhiệt lượng nóng bỏng đến khó tả. Nhiệt lượng nóng bỏng đó
truyền đến từ làn da trẻ trung của anh, dường như có cả một khối lửa đang cháy
hừng hực trong anh. Ngọn lửa này nhanh chóng lan đến thiêu đốt cô, một cảm giác
đau đớn và khoái lạc...

Tình cảm mãnh liệt bộc phát trong
đêm tối, chỉ có trăng sáng ngoài cửa sổ lặng lẽ chiếu vào một khoảng màu bạc
sáng trắng, lặng lẽ chứng kiến tất cả.

Bạc Hà giặt ga giường cả buổi
sáng.

Tối qua mất điện, đến hôm nay vẫn
chưa có lại, quản lý trong khu nói cáp điện gặp trục trặc, phòng điện lực đang
cử người đến sửa chữa, có thể phải đến trưa mới có điện.

Không có điện, máy giặt liền trở
thành anh hùng không đất dụng võ, cô đành giặt bằng tay. Ga giường không bẩn,
chỉ dính mấy vết máu đã khô lại thành màu đỏ thẫm. Cô chải đi chải lại, nhìn nó
dần dần nhạt đi cho đến khi biến mất, trong lòng có một dư vị không nói nên lời.
Đây là vết máu thuần khiết chỉ người con gái trinh trắng mới có, cô giữ nguyên
vẹn hai mươi tư năm trời, cô không ngờ sẽ vì một chén rượu trắng mà bất ngờ để
mất đi nhanh đến thế.

Rượu là mai mối của sắc, câu nói
này quả nhiên không sai chút nào. Đêm qua Tịch Duệ Nam đã uống rượu, cô cũng uống
rượu, bốn, năm phần say của anh cùng hai, ba phần say của cô cộng lại thành bảy,
tám phần say dẫn đến cơn sóng tình dục dâng trào không gì ngăn cản được. Cứ như
vậy, trong lúc mơ màng, hồ đồ, cô đã cùng anh...

Bạc Hà chưa bao giờ nghĩ lần đầu
tiên của cô sẽ dành cho Tịch Duệ Nam, mấy tháng trước cô vẫn coi anh là kẻ thù
lớn nhất trong đời, đến giờ lại cùng anh phát sinh quan hệ nam nữ thân mật nhất.
Những tư thế quấn quýt, lưu luyến trên giường đêm qua, nghĩ lại cô vẫn không
kìm được mặt đỏ bừng, tim đập nhanh. Cô từng căm ghét tiếp xúc cơ thể với người
khác giới nhưng đêm qua mới biết, loại tiếp xúc thân thân mật nhất đó thực ra
có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ như vậy.

Một đêm hoan lạc, sáng sớm sau
khi tỉnh dậy, hai người trần truồng nhìn nhau bằng ánh mắt hoảng hốt. Không ai
nói gì, sự im lặng khiến người ta nghẹt thở. Quan hệ đột nhiên tiến triển một
bước lớn, Bạc Hà lóng ngóng vụng về chẳng biết làm sao, Tịch Duệ Nam cũng vậy,
anh trầm mặc hồi lâu, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chẳng nói gì, mặc quần
áo xong lặng lẽ ra khỏi phòng.

Sau khi một mình ngẩn ngơ cả nửa
ngày, Bạc Hà cầm ga giường ra ngoài ban công giặt cả buổi sáng, tay thì giặt
nhưng đầu lại suy nghĩ đủ thứ. Cho đến khi giọng nói của Tịch Duệ Nam vang lên ở
sau lưng: “Vẫn chưa giặt xong sao? Có cần anh giúp em không?”

Nghe thấy giọng anh, cô bất giác
đỏ mặt, chẳng dám quay đầu lại. “Sắp xong rồi, không cần giúp đâu.”

“Một mình em không vắt được ga
giường đâu, anh giúp em vắt nhé.”

Sau khi giặt xong, anh giúp cô vắt
khô và phơi nó lên. Nhìn chiếc ga giường được giặt sạch sẽ phơi dưới nắng, anh
chầm chậm lên tiếng, như thể đang nói cho chiếc ga giường nghe. “Chuyện tối qua
anh rất xin lỗi, uống rượu vào anh không thể kiềm chế được mình. Bạc Hà, em tha
thứ cho anh được không?”

Bạc Hà cúi đầu, hai bàn tay vô thức
siết chặt vào nhau, cô ấp úng: “Không sao cả, tối qua... cũng không thể trách
anh hết được... chúng ta... thực ra đều là do rượu.”

Cô nói xong, rất lâu, Tịch Duệ
Nam vẫn không lên tiếng, cô gần như tưởng anh không còn ở ban công nữa. Ngước mắt
lên nhìn, lại chạm phải đôi mắt tĩnh lặng của anh, giống như hai chiếc giếng
khơi yên tĩnh, sâu thẳm, chăm chú nhìn cô, giọng nói lại hơi run rẩy: “Bạc Hà,
đây là lần đầu tiên... em có thể tha thứ cho anh. Cảm ơn!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3