Chàng Trai Năm Ấy (Quyển Hạ) - Chương 04 - Phần 03

3

Reng... Cùng với tiếng chuông reo
trong trẻo, số điện thoại của Tịch Văn Khiêm lại lần nữa sáng lên trên màn hình
di động của Bạc Hà. Lúc đó, cô đang cùng Tịch Duệ Nam đi siêu thị mua sắm.

Sau khi giặt ga giường xong, bọn
họ cùng ra ngoài ăn sáng, sau đó lại quyết định cùng nhau ra phố mua sắm. Tủ lạnh
gần như rỗng không, cần mua thêm rất nhiều đồ dùng hằng ngày, còn phải mua cả đồ
ăn cho ngày hôm nay. Lúc qua đường, anh nắm tay cô thật chặt khiến tim cô đập
thình thịch. Đột nhiên, cô nhớ đến những ngày đầu đông của chín năm trước,
trong căn phòng vẽ lạnh lẽo đó, anh bất ngờ nắm lấy tay cô. Đôi tay đó nóng hôi
hổi, ấm áp lại mềm mại... đó là lần đầu tiên bọn họ nắm tay nhau, chớp mắt đã
là chuyện cũ của chín năm trước. Thời gian giống như một tấm ảnh cũ đã ngả vàng
trong ký ức, nhưng có sức mạnh khiến người ta lưu luyến khó quên.

Sau khi đi qua đường, anh không
thả tay cô ra nữa, lúc cùng nhau chen lên xe buýt, anh càng nắm chặt tay cô.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay to lớn của anh, có một cảm
giác chắc chắn, yên bình giống như trần ai lạc định[18].

[18]
. Thành ngữ, ý chỉ sự việc đã trải qua, rắc rối phức tạp nhưng cuối cùng đã có
được kết quả.

Tiếng chuông điện thoại vẫn kêu,
Bạc Hà vô thức nhìn Tịch Duệ Nam bên cạnh, nhanh chóng ấn nút từ chối. Như cảm
nhận được điều gì, anh quay sang, hỏi: “Điện thoại của ai thế, vì sao không
nghe?”

Cô ngần ngừ trong thoáng chốc, cuối
cùng nói: “Không có gì, điện thoại rác của hệ thống di động, em nhìn thấy số
máy nên từ chối luôn.”

Anh không nói gì nữa, lấy một
bình sữa chua nguyên kem từ tủ lạnh ra, cẩn thận xem hạn sử dụng. Sau đó đặt vào
trong xe đẩy, Bạc Hà vừa thấy vội cúi xuống nhìn. “Anh lấy nhãn hiệu gì vậy? Em
quen uống sữa chua của Quang Minh.”

Anh khẽ gật đầu. “Anh biết rồi,
anh lấy sữa của hãng Quang Minh mà.”

“Làm sao anh biết?”

“Trong tủ lạnh vẫn luôn để sữa
chua của hãng này, trừ phi anh là kẻ mù mới không nhìn thấy. Loại giăm bông thịt
bò này, em cũng thường xuyên mua, lấy thêm hai túi phải không?”

Anh tỉ mỉ như thế, chỉ nhìn đồ cất
trữ trong tủ lạnh đã biết được khẩu vị, sở thích của cô, trái tim Bạc Hà bỗng
chốc mềm mại như bông, ngọt ngào như mật.

Lúc đi qua khu bán hoa quả, trước
một đống quýt vỏ xanh căng tròn, Tịch Duệ Nam dừng chân lại. “Mua ít quýt nhé!”

Đang là mùa quýt nên có không ít
khách hàng đến để lựa chọn, nếm thử quýt tươi, anh cũng chen vào, cẩn thận kĩ
càng chọn chục quả quýt xanh, mang ra chỗ cân.

Điện thoại của Bạc Hà lại kêu lên
lần nữa, vẫn là số máy của Tịch Văn Khiêm, thấy Tịch Duệ Nam đi cân quýt, cô vội
vàng nghe máy. “A lô, có chuyện gì không ạ?”

“Bạc Hà, Nam Nam vẫn không chịu gặp
bác sao?”

“Đúng ạ, anh ấy không cho người
khác nhắc đến bác, cháu thực sự chẳng có cách nào giúp được bác.”

Tịch Văn Khiêm trầm mặc một lát.
“Nếu Nam Nam thực sự không muốn gặp, bác cũng không miễn cưỡng, nó ở bên này mọi
chuyện cũng coi như ổn định rồi, vậy bác sẽ quay về trước. Nhưng những giấy tờ
kia của nó vẫn ở chỗ bác, Bạc Hà, cháu có thể sắp xếp trong vòng hai ngày đến lấy
giấy tờ cho Nam Nam giúp bác được không?”

Lúc này Bạc Hà mới nghĩ đến việc
giấy tờ của Tịch Duệ Nam vẫn ở chỗ Tịch Văn Khiêm, thực sự phải đi một chuyến để
lấy về. Thấy Tịch Duệ Nam đang quay lại, cô nhanh chóng nói thời gian địa điểm
gặp mặt rồi vội vàng ngắt máy. Anh không để ý thấy cô đã nghe điện thoại, đi đến
bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, nói: “Đi thôi, nên về rồi.”

Bạc Hà tỉ mỉ làm bữa trưa, Tịch
Duệ Nam cũng ăn rất nhiều. Sau khi ăn cơm xong, anh rửa bát, cô lau bàn, giống
như một đôi vợ chồng chung sống với nhau, phân công hài hòa, bình ổn an lạc.

Vẫn chưa có điện lại, Tịch Duệ
Nam rửa bát xong, đầu đầy mồ hôi, chui ngay vào nhà tắm xả nước lạnh cho đỡ
nóng. Trong lúc anh xối nước, cuối cùng điện cũng về, Bạc Hà nhanh chóng vào
phòng ngủ bật điều hòa lên, sau đó lại đi mở điều hòa ở phòng ngủ cho khách,
như vậy khi Tịch Duệ Nam tắm xong quay lại thì phòng đã mát rồi.

Từ phòng tắm đi ra, Tịch Duệ Nam
chỉ mặc một chiếc quần soóc rộng rãi dài đến đầu gối. Thân trên để trần, làn da
màu nâu khỏe khoắn vẫn còn vương những giọt nước long lanh, mái tóc ướt lướt
thướt, nước vẫn đang nhỏ giọt.

“Vì sao anh không lau khô trước rồi
hãy ra ngoài?”

“Cố ý không lau cho mát. Nhưng vì
người còn ướt nên anh chưa mặc áo đã ra ngoài, không sao chứ?”

Bạc Hà nhớ lại lần trước mình từng
nghiêm giọng hạ lệnh, nhưng mà vào thời khắc này, mặt cô bỗng đỏ bừng, nhìn lảng
sang chỗ khác, nói: “Có điện rồi, em cũng đã mở điều hòa trong phòng của anh rồi.
Anh lau khô người rồi hẵng vào, nếu không dễ bị cảm lạnh lắm, lần trước anh bị
sốt chưa biết chừng vì tắm xong không mặc quần áo đã vào phòng điều hòa đấy.”

Tịch Duệ Nam nghe lời lau khô người,
mặc áo ba lỗ rồi vào phòng ngủ dành cho khách. Bạc Hà bận rộn cả buổi sáng, người
cũng toàn mồ hôi nên vào nhà vệ sinh tắm rửa thay đồ ngủ, chuẩn bị ngủ trưa.

Nhưng đến khi lên giường nằm cô lại
chẳng thể nào ngủ được, trong đầu nhớ đến chuyện đêm qua. Ga giường đã được
thay nhưng trên gối vẫn còn lưu lại hơi thở của Tịch Duệ Nam, hơi thở ấm áp giống
như ánh mặt trời trên làn da của anh, cô vô thức hít thật sâu.

“Bạc Hà!” đột nhiên Tịch Duệ Nam
gõ cửa phòng cô. “Điều hòa trong phòng anh hỏng rồi, tự dưng ngừng chạy, em có
biết số điện thoại của nơi sửa chữa không?”

“Điều hòa hỏng rồi à, đợi em tìm
xem.”

Bạc Hà nhanh chóng dậy tìm số điện
thoại của nơi sửa chữa điều hòa và gọi qua đó nhưng chẳng có người nghe máy, chắc
buổi trưa họ đi ăn hết rồi.

“Chán thật, mãi mới có điện thì
điều hòa lại hỏng, anh còn đang định đi ngủ trưa.”

Bạc Hà chần chừ một hồi, cuối
cùng lí nhí nói: “Hay là... anh đến phòng của em ngủ trưa đi, dù sao em cũng
không ngủ, muốn vẽ tranh.”

Tịch Duệ Nam đắn đo. “Em không ngủ
trưa sao? Vậy... anh ngủ một giấc nhé.”

Nhường giường lại cho Tịch Duệ
Nam, Bạc Hà ngồi trước máy tính đặt cạnh giường, cố gắng tập trung tinh thần vẽ
bản thảo. Nhưng cô liên tục thất thần, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tịch Duệ Nam
đang nhắm mắt ngủ.

Ánh mặt trời rạng rỡ sau buổi
trưa xuyên qua cửa sổ, chiếu những tia sáng ấm áp vào nhà, trong căn phòng có cảm
giác thật yên ả. Dáng vẻ đang ngủ của anh rất thú vị, cả cơ thể cuộn lại thành
một khối, giống tư thế bào thai nằm trong bụng mẹ. Lúc anh trở mình thả lỏng tứ
chi, chiếc chăn mỏng đắp trên người bị lệch ra.

Lớn thế này rồi mà vẫn còn đạp
chăn. Lòng Bạc Hà mềm nhũn, cô rời khỏi ghế, cầm góc chăn lên đắp lại cho anh,
ngủ ở trong phòng điều hòa không đắp chăn rất dễ bị lạnh.

Chiếc chăn vừa mới được đắp lên,
mắt anh lại đột ngột mở ra, đưa tay nắm chặt bàn tay cô, cặp mắt đen láy trong
sáng vô hạn, tỉnh táo vô cùng.

Cô hơi sững sờ. “Anh vẫn chưa ngủ?”

“Em ở bên cạnh, anh làm sao có thể
ngủ được chứ?”

Đôi mắt đen của anh nhìn cô không
chớp, sâu thẳm nơi đáy mắt như có sóng dâng trào, dưới làn da màu nâu khỏe khoắn
của anh có một quyết tâm đang từ từ sôi sục. Lòng bàn tay anh đang nắm tay cô bắt
đầu nóng dần lên, mặt cô đột nhiên đỏ bừng, hoảng hốt cụp mí mắt, lồng ngực rắn
chắc của anh lọt vào trong mắt, tràn ngập một tầng nhung quang mông lung dưới
những tia nắng. Lớp nhung quang đó dần dần tiến về phía cô, mang theo nhiệt độ
nóng bỏng truyền sang người cô...

Cảm giác của lần thứ hai còn khiến
người ta ngất ngây hơn cả lần đầu tiên, bất luận là Bạc Hà hay Tịch Duệ Nam, đều
được trải nghiệm một loại khoái lạc không lời nào miêu tả được. Dây thần kinh
khắp cơ thể đều bị khoái cảm ngây ngất chiếm lĩnh, họ không tự chủ được, làm hết
lần này đến lần khác, cho đến khi kiệt sức mới ôm nhau cùng chìm sâu vào giấc
ngủ.

Đến tám, chín giờ tối tỉnh lại,
chỗ sửa điều hòa đã tan làm, buổi tối Tịch Duệ Nam lại tiếp tục ngủ trong phòng
Bạc Hà. Đến hôm sau, họ đều im thin thít không nhắc đến chuyện sửa điều hòa nữa,
cứ như thế hai người ở cùng nhau một cách rất tự nhiên.

Hai người sống và sinh hoạt chung
sẽ rất khó giấu bí mật riêng. Buổi trưa hôm nay, di động của Bạc Hà đổ chuông,
đúng lúc cô ở trong bếp nấu mì, Tịch Duệ Nam cầm điện thoại định đưa cho cô, vô
tình nhìn thấy số máy hiển thị liền nhíu chặt mày. “Vì sao em vẫn còn giữ liên
lạc với Tịch Văn Khiêm?”

Lúc này Bạc Hà mới nhớ ra hôm nay
cô hẹn gặp Tịch Văn Khiêm để lấy giấy tờ cho Tịch Duệ Nam, nhưng gần như đã
quên mất. Cô vội giải thích với anh, lúc đó anh mới thả lỏng sắc mặt. “Hóa ra
giấy tờ được gửi về nhà cũ. Vậy tốt rồi, em đi lấy rồi lập tức quay về, đừng
nói nhiều lời với ông ấy.”

“Em biết rồi, lấy xong sẽ đi
ngay.”

Bạc Hà đến địa điểm hẹn gặp Tịch
Văn Khiêm. Ông ta không chỉ có một mình, bên cạnh còn có một người phụ nữ trông
rất đoan trang, là Phạm Na - vợ mới của ông ta.

Bạc Hà hơi sững sờ, không hiểu vì
cớ gì Phạm Na lại xuất hiện ở đây. Tịch Văn Khiêm nghìn dặm xa xôi đến tìm con
trai có thể hiểu được, nhưng sự xuất hiện của cô ta thì không thích hợp. Vì cô
ta nên hai bố con họ mới trở mặt, cô ta lại cùng Tịch Văn Khiêm đến đây chỉ
càng làm mọi chuyện thêm loạn, nếu Tịch Duệ Nam biết được sẽ càng tức giận xung
thiên.

“Chào cháu, cháu là Bạc Hà phải
không? Tôi là mẹ kế của Nam Nam, tôi có một món đồ, muốn xin cháu mang về đưa
cho cậu ấy xem.”

Cùng với các loại giấy tờ của Tịch
Duệ Nam, chuyển đến tay Bạc Hà còn có một tờ đơn phẫu thuật thắt ống dẫn trứng,
cô kinh ngạc trợn tròn mắt khi nhìn thấy tên Phạm Na ở trên đó.

“Tôi đã làm phẫu thuật thắt ống dẫn
trứng rồi, sau này tôi và Tịch Văn Khiêm sẽ không có con. Nhờ cháu đem tờ đơn
phẫu thuật này đưa cho Nam Nam, tôi muốn để cậu ấy biết tôi không hề muốn cướp
bố của cậu ấy, cậu ấy vĩnh viễn là con trai độc nhất của bố cậu ấy, không thể
thiếu, không thể thay thế.”

Bạc Hà kinh ngạc, Phạm Na lại dám
vứt bỏ quyền làm mẹ để bù đắp cho vết rạn nứt trong quan hệ giữa hai bố con Tịch
Văn Khiêm và Tịch Duệ Nam. Điều này đối với một người phụ nữ mà nói, thực sự là
một sự hy sinh to lớn, cô không thể không rửa mắt để nhìn lại kẻ thứ ba này.

Tịch Văn Khiêm bối rối nhìn tờ
đơn xin phẫu thuật thắt ống dẫn trứng kia. “Na Na, vì sao em không thương lượng
với anh trước đã tự mình quyết định?”

“Không cần thiết phải thương lượng
với anh, thương lượng cũng chỉ khiến anh khó xử, em xin lỗi Văn Khiêm, sự việc
này em tự quyết định rồi.”

Tịch Văn Khiêm thở dài thườn thượt,
duỗi một bàn tay phủ lên bàn tay đang để trên bàn của Phạm Na, im lặng nhẹ
nhàng vuốt ve. Bạc Hà sững sờ nhìn tờ đơn kia rất lâu, không biết nên đánh giá
ai được ai mất trong toàn bộ sự việc này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3