Chàng Trai Năm Ấy (Quyển Hạ) - Chương 04 - Phần 04

4

Sau khi chia tay vợ chồng Tịch
Văn Khiêm và Phạm Na, Bạc Hà đi đến Quý gia, trả lại mẹ Hà Uyển một tờ chi phiếu
tiền mặt năm vạn tệ.

“Mẹ, trả lại mẹ tiền lần trước
con vay.”

Đây là chi phiếu tiền mặt Tịch
Văn Khiêm đưa cho để trả phí phẫu thuật mà cô đã thanh toán cho Tịch Duệ Nam.
Cô ngẫm nghĩ một chút rồi cũng không từ chối, Quý Phong đã nói nông trường của
Quý thị đang chuẩn bị mở rộng quy mô, bây giờ chính là lúc họ cần dùng đến tiền.

Hà Uyển nhìn tờ chi phiếu đó lại
không hề ngạc nhiên, hỏi thẳng cô: “Là bố của Tịch Duệ Nam đưa cho con phải
không?”

“Mẹ, làm sao mẹ biết được?”

Từ những tin tức vụn vặt nghe được
từ miệng Quý Phong, Hà Uyển biết bố của Tịch Duệ Nam có thể dùng cơm ở nhà hàng
cao cấp, vậy thì rõ ràng điều kiện kinh tế không hề kém. Nhưng điều kiện kinh tế
của bố cậu tốt như vậy mà cậu lại sa sút đến mức không có chỗ trú chân, gặp mặt
liền quay đầu đi giống như kẻ thù, có thể thấy mối quan hệ giữa hai bố con họ rất
phức tạp.

“Chuyện của hai bố con họ nói ra
rất dài, con cũng không tiện tiết lộ quá nhiều, Tịch Duệ Nam hận nhất là người
khác rêu rao chuyện riêng của gia đình anh ấy.”

Hà Uyển khẽ gật đầu, điểm này bà
cũng đã nghe Quý Phong nói, lần đó Quý Phong chỉ hỏi khéo một câu đã bị Tịch Duệ
Nam châm biếm một tràng, lúc về nhà mặt mũi anh cũng không vui.

“Bạc Hà, con và Tịch Duệ Nam bắt
đầu lại rồi à?”

Lời mẹ hỏi khiến trái tim Bạc Hà
giật thót, gò má đỏ ửng, đâu chỉ có bắt đầu lại thôi, bọn họ còn đã tiến tới loại
quan hệ thân mật kia rồi. Nghĩ đến việc mấy ngày nay cùng Tịch Duệ Nam ngày đêm
dính chặt lấy nhau, vệt ửng hồng trên gò má cô càng không khống chế được lan rộng
nhanh hơn, dù cô cuống quýt cúi đầu cũng chẳng che giấu được.

Nhìn dáng vẻ của cô, Hà Uyển đã
biết sự việc chắc chắn như vậy rồi. Bà mỉm cười, nói: “Vậy khi nào lại mời cậu ấy
cùng về nhà ăn cơm nhé.”

Hà Uyển muốn giữ Bạc Hà ngồi lại
lâu thêm chút nữa, ăn cơm tối xong hẵng về nhưng cô không chịu, nôn nóng muốn
quay về ngay. Vừa khéo Quý Phong về nhà, Hà Uyển liền bảo Quý Phong lái xe đưa
cô về.

Trên đường Quý Phong luôn đánh
giá Bạc Hà qua gương chiếu hậu. “Bạc Hà, hôm nay nhìn em có vẻ khang khác.”

“Khang khác là thế nào, chẳng phải
vẫn bộ dạng cũ sao?” “Tại sao anh lại cảm thấy em rạng rỡ, tươi tắn hơn nhỉ?”

Bạc Hà không kìm được xoa xoa gò
má mình. “Thật thế sao?”

“Thật đó, có lẽ là yêu rồi, tinh
thần vui vẻ nên sắc mặt cũng đổi khác. Em và Tịch Duệ Nam thật sự bắt đầu lại từ
đầu rồi à?”

“Vâng.” Bạc Hà ngại ngùng khẽ gật
đầu.

Quý Phong nhìn vẻ mặt ngượng
ngùng lại hạnh phúc ngọt ngào của cô, muốn nói gì đó nhưng ngập ngừng rồi thôi.
Hôm đó, sau khi nói chuyện với Tịch Duệ Nam ở nông trường, cá nhân anh cảm thấy
tính khí của Tịch Duệ Nam quá mạnh mẽ, ngôn từ sắc bén như dao, không chút cân
nhắc đến cảm nhận của người khác. Yêu nhau với kiểu con trai có tính cách như
thế, chỉ sợ con gái rất khó tránh khỏi bị tổn thương. Trước đây, sự đối địch của
Bạc Hà đối với cậu ta cho thấy lúc đầu yêu nhau cô cũng từng bị tổn thương,
nhưng không ngờ bây giờ cô vẫn lựa chọn bắt đầu lại với cậu ta.

Đối với sự lựa chọn của Bạc Hà,
Quý Phong thực sự không biết là tốt hay xấu, cũng không tiện nói gì. Cô em gái
này dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, lời nói nhẹ thì không xong, nói nặng
cũng không được. Hơn nữa cô ấy đã trưởng thành, có thể tự do lựa chọn người cô ấy
thích và cuộc sống cô ấy muốn, không cần nghe theo ý kiến của người khác.

Rốt cuộc, Quý Phong chỉ nói vài
câu bâng quơ bình thường, không thể hiện cách nhìn và quan điểm của cá nhân anh
đối với Tịch Duệ Nam.

Đúng lúc Quý Phong lái xe đưa Bạc
Hà đến dưới lầu, đột nhiên có một đứa trẻ chơi bóng rổ từ trong tòa nhà lao ra
đường, nhào thẳng đến trước đầu xe. Anh vội đạp phanh xe thật mạnh, kèm theo đó
là một tiếng phanh gấp chói tai, chiếc xe dừng lại, đứa trẻ sững sờ cách đầu xe
chưa đầy nửa mét.

Quý Phong xuống xe kiểm tra, xác
định đứa bé không sao mới thở phào một hơi. Bạc Hà cũng xuống xe, nói với đứa
bé kia: “Em trai, sau này từ nhà chạy ra ngoài thì đừng chạy nhanh như vậy, nếu
bên ngoài có xe đang phóng nhanh đến thì em sẽ bị đâm đó.”

Quý Phong đã xuống xe, Bạc Hà liền
thuận miệng mời anh lên nhà ngồi một lúc. Anh chẳng cần suy nghĩ liền lắc đầu từ
chối, gặp mặt Tịch Duệ Nam e là sẽ không vui vẻ gì.

Bạc Hà chào từ biệt Quý Phong, một
mình lên nhà, nhìn thấy Tịch Duệ Nam đang đứng trước cửa sổ, quay lưng lại với
cô, hỏi: “Quý Phong đưa em về à?”

Cô chẳng để tâm, chỉ gật đầu.
“Vâng, anh nhìn thấy rồi à.”

“Em đi gặp Tịch Văn Khiêm, vì sao
Quý Phong lại đi cùng với em? Lẽ nào em bảo anh ta đưa em đi? Vậy chuyện của
nhà anh, anh ta nhất định đã biết hết rồi.”

“Em không bảo Quý Phong đi cùng
em, đối với chuyện của nhà anh, anh ấy không biết gì cả. Sau khi đi gặp bố anh,
em về nhà họ Quý một chuyến, mẹ bảo Quý Phong lái xe đưa em về.”

Tịch Duệ Nam đột ngột quay người,
đôi mắt đen sâu hun hút, hung hăng bức người. “Nếu Quý Phong thật sự không biết
gì về chuyện của gia đình anh, vậy lần trước ở nhà hàng, vì sao anh ta lại ở
cùng Tịch Văn Khiêm? Bạc Hà, em không thể hết lần này đến lần khác bán đứng
anh!”

Bán đứng hết lần này đến lần
khác, lời chỉ trích nặng nề này khiến Bạc Hà đột nhiên rùng mình. Cô bỗng hiểu
ra vì sao lần trước ở nhà hàng, Tịch Duệ Nam lại giận dữ quay người rời đi,
không chỉ vì nhìn thấy bố anh mà còn vì nhìn thấy Quý Phong, nên chắc anh tưởng
rằng cô đã thương lượng với Quý Phong để lừa anh đi gặp Tịch Văn Khiêm. Giống
như năm đó, anh cho rằng cô đã nói chuyện nhà anh cho Quách Ích biết, bây giờ
anh cũng nghĩ cô lại lần nữa bán đứng anh, kể chuyện riêng của anh cho người
khác biết.

“Em không có.” Bạc Hà vội vàng giải
thích tường tận đầu đuôi chuyện hôm đó cho anh. “Hôm ấy, Quý Phong không biết
ông ấy là bố anh, chỉ muốn đổi bàn với ông ấy nên bắt chuyện.”

Ngừng một chút, cô lại nói đến
chuyện cũ chín năm trước. “Thực ra trước đây em cũng chưa từng kể chuyện của
nhà anh cho người khác, đến An Nhiên em cũng không nói. Sở dĩ Quách Ích biết được
là vì cậu ta nhìn thấy bố anh cùng Phạm Na đi khám ở bệnh viện.”

Lời của cô rõ ràng khiến Tịch Duệ
Nam vô cùng bất ngờ. Anh trầm mặc một hồi, giống như đang cân nhắc thật giả,
ánh mắt biến ảo phức tạp khác thường, cuối cùng nửa tin nửa ngờ hỏi lại: “Thật
vậy sao?”

Sự việc đã qua nhiều năm, Bạc Hà
chẳng có cách nào chứng minh được cho mình, đối diện với ánh mắt hồ nghi của
anh, không tránh khỏi có chút giận dỗi: “Tin hay không tùy anh.”

Cô giận dỗi, Tịch Duệ Nam còn giận
dỗi hơn cô, anh tức lên liền muốn tranh thế thượng phong giống như một đứa trẻ
con. “Được, cứ coi như chuyện của Quách Ích là hiểu nhầm, nhưng em lại vạch trần
chuyện giả bệnh của anh ở trước mặt bố mẹ anh, không phải là hiểu nhầm chứ?”

Bạc Hà ngơ ngác, một chút giận dỗi
trong lòng nhanh chóng tăng lên. Vì tức giận, lời nói càng không suy nghĩ, nồng
nặc mùi thuốc súng. “Tịch Duệ Nam, anh có ý gì? Định lật lại nợ cũ sao? Nếu như
muốn lật lại chuyện cũ thì cả hai cùng lật lại luôn. Vì sao em lại bóc mẽ chuyện
giả bệnh của anh ở trước mặt bố mẹ anh chứ? Tại sao anh không nghĩ xem trước đó
bản thân anh đã làm những việc gì? Đều là tác phong của tiểu lưu manh.”

Ánh mắt Tịch Duệ Nam đanh lại.
“Anh biết, lúc đó trong mắt em, anh chính là một tên lưu manh!”

Bạc Hà càng lúc càng giận, chẳng
buồn suy nghĩ. “Tịch Duệ Nam, rốt cuộc anh muốn như thế nào? Là anh nói muốn bắt
đầu lại từ đầu, bây giờ lại cố tính toán nợ cũ. Nếu như thế, chúng ta còn cần
phải tiếp tục nữa không? Chẳng bằng nhân lúc này sớm chấm dứt cho xong.”

Sau khi buột miệng nói ra lời đó,
căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức như không có người tồn tại.
Hai người đối đầu gay gắt bỗng như hóa đá.

Bạc Hà mới nói ra khỏi miệng,
trong lòng lập tức hối hận. Chẳng dễ dàng gì mới bắt đầu lại với Tịch Duệ Nam,
lẽ nào phải kéo đổ tất cả như thế sao? Huống hồ cô cũng đã cùng anh... Nếu anh
coi là thật, giận dỗi bỏ đi thì cô phải làm thế nào?

May mà Tịch Duệ Nam không ngờ cô
sẽ nhắc đến chuyện chia tay, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ hồi lâu không lên tiếng,
chỉ nhìn cô với vẻ rất khó tin. Mà cô mới nói lời tức giận, lúc này nhất thời
chẳng thu hồi về được, đành mặt lạnh chẳng nói năng gì, bầu không khí trong
phòng chợt đông cứng.

Cuối cùng, Tịch Duệ Nam buông ra
một tiếng thở dài, nhún nhường cầu hòa: “Anh xin lỗi, Bạc Hà, thấy Quý Phong
đưa em về nhà, trong lòng anh liền suy nghĩ linh tinh, anh cũng không biết bản
thân mình làm sao nữa. Thực ra anh không muốn nhắc đến quá khứ, anh cũng rất muốn
quên đi, nhưng lúc tức giận lại không khống chế được bản thân mình, em... tha
thứ cho anh nhé?”

Hai người giận dỗi cãi vã, chỉ cần
có một bên chịu nhún nhường thì rất nhanh có thể thiên hạ thái bình. Việc Tịch
Duệ Nam xuống nước cầu hòa khiến Bạc Hà đột nhiên thấy có lỗi, sao bỗng dưng lại
nhắc đến hai chữ anh ấy không muốn nghe nhất đó chứ?

“Thôi bỏ đi, em cũng không tốt,
không nên đối đầu gây hấn với anh. Chuyện trước đây, sau này chúng ta đều đừng
nhắc đến nữa.”

Trận tranh chấp vốn dĩ sắp qua rồi,
nhưng Tịch Duệ Nam lại tiện miệng hỏi một câu: “Đúng rồi, vì sao gặp Tịch Văn
Khiêm xong em lại đến Quý gia trước mà không về nhà?”

“Bởi vì...” Bạc Hà ngập ngừng một
chút rồi vẫn nói sự thực: “Bởi vì bố anh trả cho em món tiền phí phẫu thuật,
nông trường của Quý gia muốn mở rộng quy mô đang cần dùng tiền, cho nên sau khi
cân nhắc, em đã nhận món tiền đó mang đến trả cho mẹ em, món tiền này lúc đầu
là em vay của mẹ.”

“Ông ấy trả cho em tiền phí phẫu
thuật?” Sắc mặt Tịch Duệ Nam lại biến đổi. “Em nói cho ông ấy biết anh mượn tiền
của em để làm phẫu thuật sao? Anh đã nói anh sẽ nghĩ cách trả lại cho em, vì
sao em phải tìm ông ấy?”

“Tịch Duệ Nam, anh có thể đừng giống
như con nhím động tí là xù lông lên được không? Chuyện anh phải làm phẫu thuật
không phải là em nói cho bố anh, em cũng không đi tìm ông ấy đòi tiền. Anh có
biết ông ấy vì sao tìm được em không? Bởi vì ông ấy đăng tin tìm người trên
báo, treo thưởng một khoản tiền lớn để tìm kiếm chỗ ở và tin tức có liên quan đến
anh, người hộ lý từng chăm sóc anh ở bệnh viện sau khi đọc được tin này trên
báo liền liên hệ với ông ấy. Chính vì thế, ông ấy mới biết được chuyện anh bị
thương, cũng biết là em trả tiền phẫu thuật cho anh. Ông ấy chủ động trả tiền
cho em, mà Quý gia lại đang cần tiền, vì sao em lại không nhận? Đợi anh trả phải
đợi đến khi nào?”

Sau khi nói một lèo những lời
này, Bạc Hà đột nhiên cảm thấy câu cuối cùng không hay lắm. Tuy điều cô nói là
sự thật, với tình trạng kinh tế của Tịch Duệ Nam hiện nay, muốn trả hết món nợ
năm vạn tệ không phải là vấn đề một sớm một chiều có thể giải quyết được. Nếu
như có thể tìm được một công việc với mức lương năm nghìn tệ mỗi tháng cũng phải
nhịn ăn nhịn uống trong thời gian gần một năm mới có thể trả hết. Nhưng sự thực
vẫn là sự thực, thẳng thắn vạch ra trước mặt như thế này, đối với một thanh
niên có lòng tự tôn mãnh liệt cũng là quá mất thể diện.

Tịch Duệ Nam lại lần nữa trầm mặc,
cắn chặt môi dưới không nói tiếng nào. Sự trầm mặc của anh khiến Bạc Hà càng cảm
thấy lời của mình không ổn, lắp bắp nói: “Em... thực ra... không có ý gì
khác...”

Anh đột nhiên cắt ngang lời cô,
giọng nói bình tĩnh khác thường. “Không sao, cầm thì cũng cầm rồi, Tịch Văn
Khiêm dù sao cũng có tiền, Phạm Na tiêu, anh cũng tiêu.”

Nhắc đến Phạm Na, Bạc Hà đột
nhiên nhớ ra, lấy giấy tờ của Tịch Duệ Nam đưa cho anh, còn đưa cả tờ đơn phẫu
thuật thắt buồng trứng kia cho anh. Anh thoáng nhìn liền chú ý ngay đến tờ giấy
mỏng được gấp lại đó. “Đây là gì?”

“Anh xem là biết.”

Sau khi xem tờ đơn, mặt Tịch Duệ
Nam không có biểu cảm gì, anh ngước mắt lên chăm chú nhìn Bạc Hà. “Em cầm cái
này đến cho anh xem là có ý gì?”

“Không phải em, là bố anh và Phạm
Na muốn em đưa cho anh xem. Phạm Na muốn để anh biết rằng, cô ta không hề có ý
định cướp bố của anh, anh vĩnh viễn là con trai duy nhất của bố anh, cô ta sẽ
không sinh con để giữ trọn vẹn tình cảm của bố anh dành cho anh.”

Bạc Hà nói xong, Tịch Duệ Nam
nghe mà như không, chẳng nói năng gì, cầm giấy tờ của anh mang về phòng, còn tờ
đơn đó bị vứt lại trên mặt bàn cô độc, lẻ loi. Cô ngẫm nghĩ, đi theo vào phòng,
nói: “Tịch Duệ Nam, bố anh định mấy ngày nữa sẽ quay về, ông ấy rất hy vọng trước
khi đi có thể gặp anh một lần. Nếu như anh đồng ý, lát nữa gọi điện thoại cho
ông ấy nhé. Hoặc là anh đến thẳng khách sạn tìm ông ấy cũng được, ông ấy ở tại...”

Cô còn chưa nói hết đã bị Tịch Duệ
Nam nghiêm giọng cắt ngang: “Đủ rồi, chuyện nhà của anh không cần em quản.”

Tịch Duệ Nam luôn đối đầu và cứng
rắn trong chuyện liên quan đến bố anh. Một câu nói lạnh lùng như chiếc gậy
giáng trúng Bạc Hà, khiến cô bỗng ngẩn ra, sững sờ, rồi cơn giận lại trào lên,
cô phát hỏa: “Tịch Duệ Nam, anh có thái độ gì vậy, lòng tốt bị coi thành gan
heo phổi lừa. Chê em quản chuyện nhà anh sao, có bản lĩnh thì ngay từ đầu, anh
đừng để em quản anh đi!”

Ánh mắt Tịch Duệ Nam lạnh như
băng. “Được, anh không có bản lĩnh, anh ở chỗ em để em quản ăn quản ở lâu như vậy
rồi, anh là chiếc túi vô dụng đúng không?”

Thấy anh cũng nổi giận, Bạc Hà lại
khôi phục mấy phần bình tĩnh. Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng ép bản thân bình
tĩnh, dịu giọng nói: “Em không có ý này, trước đó vì anh bị thương và mất hết
giấy tờ mới không tìm được công việc, tạm thời cần sự giúp đỡ của em, nhưng
không có nghĩa cả đời này anh sẽ như thế. Chúng ta vừa rồi đều quá kích động,
có lẽ cần bình tĩnh lại một chút.”

Tịch Duệ Nam cũng hít một hơi thật
sâu. “Anh cũng cảm thấy chúng ta cần bình tĩnh lại, Bạc Hà, anh không hề muốn
cãi nhau với em.”

Bạc Hà cũng không muốn cãi nhau với
anh, quan hệ đã thân mật như vậy, việc cãi nhau làm tổn thương hòa khí thế này
không nên xảy ra. Cả hai người đều đã trưởng thành, không còn là trẻ con nữa,
không nên động một tí là cãi nhau. Cô thầm hạ quyết tâm sau này sẽ cố gắng
không tranh cãi với Tịch Duệ Nam nữa.

Trong lòng cô còn đang cân nhắc,
Tịch Duệ Nam đã tiến lên một bước ôm cô vào lòng, khẽ nói bên tai cô: “Bạc Hà,
chúng ta không phải là trẻ con nữa, sau này đừng động một tí là cãi nhau có được
không?”

Giọng nói khẩn khoản của anh khiến
trái tim cô mềm nhũn, tan chảy, cô gật đầu. “Sau này em sẽ không cãi nhau với
anh nữa.”

Mấy phút trước, căn phòng còn đầy
“mùi thuốc súng” nồng nặc mà lúc này đã tan biến sạch trơn. Bờ môi ấm áp của
anh ấn xuống, từng nụ hôn nối tiếp nhau, phủ lên gò má cô. Khi môi anh dời đến
bên môi cô, Bạc Hà ôm lấy cổ anh nồng nhiệt đáp lại. Hai người ôm ấp nhau, dần
dần từ quấn quýt đến cuồng nhiệt...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3