Minh nguyệt từng chiếu giang đông hàn - Chương 03 - 04

Chương 3: Lâm phu
nhân

“Thanh Hoằng thật
có nhã hứng.” Lâm Phóng nhìn trước mắt một mảng nước dao động lăn tăn.

“Đương nhiên, ta là
người rất có nhã hứng.” Ta hơi có chút đắc ý.

Cái gọi là thỏ khôn
ba ngách*, ta ở bờ sông thuê một chiếc thuyền con, so với khách sạn tiện nghi
không ít.

* Thỏ khôn ba ngách: Ý nói: thỏ có ba ngách hang để tránh
cho khỏi bị chết; cũng như con người phải có trí mưu tự tồn.

Gió sông thổi nhẹ qua,
ta nhìn hắn một thân quần áo che kín, không nóng sao?

Hẳn là rất nóng.

Chiếc khăn cũ màu
trắng dùng để cột tóc trên đầu Lâm Phóng sớm đã cởi xuống, mái tóc đen mềm mại
rối tung xõa xuống hai vai. Thân thể hắn dựa vào khoang thuyền, ống tay áo rộng
rãi lộ ra bên trong cánh tay trắng nõn, cổ áo trễ xuống, lộ ra ra một mảng da
thịt tựa như ngọc.

Hắn thực sự sinh ra
thật đẹp, phấn điêu ngọc trác như dạng thần tiên sắp bệnh chết.

“Lâm công tử, ngươi
rất nóng?” Ta quan tâm nhìn hắn, “Hay là ta kêu Tiểu Lam lên thuyền giúp ngươi
quạt?”

“Không cần.” Hắn trầm
mặc một lát, lại trừng mắt một cái, không biết tại sao, lòng của ta như thế lại
nhảy nhanh vài nhịp.

Hắn trừng ta làm
gì? Chẳng lẽ là vì Noãn tâm châu?

“Lâm công tử, Noãn
tâm châu hiện nay không thể cho ngươi.” Ta vừa mới đồng ý Tiểu Lam, cho nàng
mang chơi mười ngày.

Lâm công tử cúi đầu
cười khẽ: “Quân tử không đoạt nhân sở ái*. Thanh Hoằng đã cướp được, đó là của
Thanh Hoằng. Ta không cần.”

* Quân tử không đoạt
nhân sở ái: quân tử sẽ không đi đoạt
thứ thuộc sở hữu của người khác.

“Nhưng nếu như ngươi
cần, ta có thể cho ngươi mượn.” Ta chân thành nói, nhìn thân thể hắn tiều tụy
vì bệnh, tựa hồ thực sự cần.

“Tốt, nếu như ngày
kia ta bệnh tình nguy kịch, nhất định hướng Thanh Hoằng mượn.” Lâm công tử cảm
kích nhìn ta, chỉ là lời nói có chút quái dị.

Không khí tương đối
tĩnh lặng.

Lâm công tử cũng không
phải người đặc biệt khéo ăn nói, lúc này càng ngây ngốc nhìn ngoại sơn thủy cảnh
phía ngoài thuyền.

Đâu có nửa điểm
phong thái hào hùng của nhân sĩ võ lâm? Ngược lại có điểm giống như công tử nhà
giàu chưa gặp qua sự đời, đáng thương tội nghiệp.

Ta nhất thời sinh
lòng thương cảm, hắn chắc hẳn rất ít đi ra ngoài, quả nhiên là bị người ta coi
như hình nộm.

“Lâm công tử.”

“Gọi ta là A
Phóng.”

“A Phóng, ngươi có
phải hay không… Rất ít khi đi ra ngoài?” Ta hạ giọng, tiến đến bên lỗ tai hắn,
“Bọn hắn… Đối với ngươi không tốt?”

Cử chỉ tiếp cận mờ ám
của ta như vậy nháy mắt làm tai hắn đã đỏ ửng lên, liếc nhìn ta, cúi đầu.

“Đợi tuyển ra Võ
lâm minh chủ, vật minh chủ gia truyền của ngươi cũng muốn giao cho hắn, khi đó,
ngươi phải làm sao?”

“Ta liền… giống như
ngươi,” Hắn nghiêm túc nhìn ta dáng vẻ như đứa bé vậy hai mắt ánh lên sự phấn
khởi, “Thuê một chiếc thuyền, du sơn ngoạn thủy!”

Ta cười gượng mấy
tiếng, lòng thương hại càng tăng lên. Hắn nghèo như vậy, muốn du sơn ngoạn thủy,
nhất định là phùng má giả làm người mập. Ngay cả một bộ quần áo mới đều không
có, lấy đâu ra tiền trả phí thuyền?

Nghĩ đến phụ thân
trước khi xuống núi đã dặn dò, ta cầm đôi tay của hắn, tay của hắn thực lạnh lẽo.

“A Phóng, ngươi yên tâm. Lần võ lâm đại hội này, ta
sẽ bảo hộ ngươi. Nếu như võ lâm đại hội kết thúc, ngươi không có chỗ đi, có thể
đi Kinh Châu. Ta sẽ xin cha thu ngươi làm đồ đệ, sư huynh đệ ở trên đó đều cực kì
tốt, ngươi sẽ không cô đơn một mình.”

“Thanh Hoằng…” Biểu tình của hắn trong khoảnh khắc cứng
ngắc, sau đó cúi đầu, làm như muốn khóc đến nơi.

“Ngươi xem ngươi, ngay cả bộ quần áo mới cũng không
có. Đợi lên bờ, ta nói Tiểu Lam mua cho ngươi bộ quần áo mới.”

Hắn sửng số một chút: “Cái này… thật không cần.”

“A Phóng, ngươi không cần khách khí với ta!” Chỉ là
một bộ quần áo, giá trị cũng không đáng mấy đồng tiền.

“Thực sự, trong nhà ta có quần áo mới. Sao có thể khiến
ngươi tiêu pha.” Sắc mặt hắn có chút kinh ngạc.

“Có quần áo mới vì sao ngươi không mặc? Cố gia dựa
vào ngươi triệu tập võ lâm, vì sao ngay cả bộ quần áo mới cũng không cho
ngươi?” Ta tức giận nói.

Cố gia, tức Tôn Ngô, lúc đó là Giang Đông quyền quý,
là chỗ dựa vững chắc của Lâm Phóng. Cha nói,cũng là lực lượng ủng hộ Võ lâm
minh chủ đời sau.

Hắn dở khóc dở cười nhìn ta: “Quần áo cũ mặc rất thoải
mái! Ta ăn Ngũ thạch tán, da dễ tổn thương, quần áo mới thường khiến thân thể bị
thương dễ chảy máu.” Ngữ khí của hắn như đang mặc kệ lời trách móc của ta.

Ngũ thạch tán, Ngũ thạch tán?!

Cha nói đây là kì độc nhân gian, tuyệt đối không thể
đụng. Dùng nhiều sẽ khiến ruột xuyên bụng nát mà chết!

Ai sẽ tự nguyện uống thuốc độc?

Ta khiếp sợ nhìn hắn, hắn không rõ nguyên do nhìn
ta.

Thôi, hắn đã ra vẻ không có chuyện gì, ta cũng không
thể hỏi lại, mẹ đã nói làm người phải khéo hiểu lòng người.

“Thanh Hoằng, chúng ta chèo thuyền ra kia được
không?” Hắn hứng chí hỏi.

Thuyền này rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người, hiện tại
thuyền ngừng trên bờ, Tiểu Lam cùng hộ vệ của hắn đều ở trên bờ hầu hạ. Ta đánh
giá một chút tay chân gầy yếu của hắn, lại nghĩ đến vừa rồi mới nắm cổ tay hắn,
không cảm giác được chút nội lực nào.

Hắn không sợ, ta sợ cái gì? Được rồi.

Tiểu Lam cùng hai người hộ vệ trừng mắt, nhìn chúng
ta đem thuyền nhỏ càng chèo càng xa.

Kì thật, chỉ là một
mình ta chèo.

Lâm Phóng cứng rắn
chèo hai cái, hơi thở đã có chút dồn dập. Hắn ngại ngùng cười cười, ngồi xuống
bên khoang thuyền.

Chèo đến lòng sông,
ta đắc ý quay đầu nhìn hắn, lại phát hiện hắn tựa vào khoang thuyền, cơ thể rất
nóng, cổ áo kéo mở, lộ ra hơn phân nửa bờ vai tuyết trắng, đều sắp trượt, mơ hồ
có thể thấy được lồng ngực của hắn. Hắn mỉm cười nhìn ta, tựa hồ vẫn chưa phát
hiện ra điều gì.

“Lâm công tử, y phục
của ngươi trượt xuống kìa.” Ta hảo tâm nhắc nhở.

Hắn giật mình,vươn
cánh tay trắng nõn chậm rãi đem cổ áo buộc chặt.

“Chi bằng chúng ta
câu cá?” Ta từ trên sàn tàu rút ra hai cái cần câu.

Mắt hắn sáng lên.

Lâm công tử này có
điểm kì lạ.

Một ngày này trôi
qua, thật sự rất thú vị

Lâm Phóng tuy rằng
có điểm ngây ngô, nhưng lại rất nhu thuận nghe lời, theo ta câu cá, gắn mồi
câu, thậm chí còn ở một bên giúp ta quạt, rất giống Thất sư đệ!

Từ sau khi ta đầy
mười tuổi, các sư huynh sư đệ đã không còn nghe nha đầu là ta sai sử. Chỉ còn Thất
sư đệ nhỏ tuổi nhất là tùy tùng trung thành của ta!

Thất sư đệ tuy rằng
tuổi nhỏ, thế nhưng lên núi, xuống sông, ăn trộm gà, trộm chó, chỉ chỗ nào hướng
chỗ đó, sai khiến vô cùng tốt.

Lâm Phóng xuất hiện,
khiến ta cảm giác như gương vỡ lại lành, cảm giác đã mất mà có lại được.

Chạng vạng tối, giỏ
cá đã đầy. Chúng ta cũng hảo hữu hơn rất nhiều.

Nghĩ đến canh cá
thơm ngon, nước miếng của ta đã muốn chảy xuống.

“Ha ha ha, cá kho
tàu, cá hấp, cá hạt thông…” Ta đứng giữa bóng chiều mà lớn tiếng hét to.

Hắn không có đáp lại.

Ta quay đầu, chỉ thấy
hắn cuộn tròn trong khoang thuyền, toàn thân run nhè nhẹ.

Ta vội vàng đi tới,
khuôn mặt tuyết trắng của hắn hơi hướng lên, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, “Thanh
Hoằng, xin lỗi… Ngũ thạch tán, phát tác…”

Quả nhiên trúng độc!

“Ngươi đừng sợ!” Ta
nhìn búi tóc hỗn độn cùng gương mặt tái nhợt, thân thể hắn càng run càng mãnh
liệt. Nâng hắn dậy, đem nội lực từ tay phải chậm rãi truyền vào cổ tay hắn, đồng
thời hỏi: “Trên người ngươi có giải dược không?”

Hắn không trả lời,
cả người càng run lên kịch liệt, xoay người một cái, thế nhưng lại đặt ta ở dưới
thân.

Đây là cái tình huống
gì?

” Thanh Hoằng... Thanh
Hoằng…” Hắn cúi đầu thấp giọng gọi tên ta, thanh âm vừa mềm vừa nhu, cực kì êm
tai.

Hai tay hắn chống tại
hai bên đầu ta, gương mặt tuấn tú cách ta không đến ba tấc.

Cặp mắt xinh đẹp
kia, phảng phất có thể nói: nghịch ngợm, ôn nhu, ỷ lại, ái mộ, si mê… cái gì
cũng có…

Ta đột nhiên cảm
giác được thế giới của mình hoàn toàn yên tĩnh, lòng tựa hồ cũng yếu mềm rớt xuống.

Hắn gầy yếu đáng
thương như thế, lại dịu dàng đơn thuần…

Khoang thuyền dường
như trở nên mơ hồ, ta ngửi thấy nước sông đạm đạm mùi vị.

Trong trời đất dường
như chỉ còn đôi mắt của hắn, đoạt nhân tâm phách (chiếm lấy hồn người) đem ta
bao phủ.

Đầu hiện lên một ý
niệm: Hắn được xưng là võ lâm đệ nhất mĩ nam tử cũng không phải không có đạo lí…

Hắn vốn mi mục như họa,
lúc này mang theo một chút cố chấp, cuồng nhiệt cùng kiên trì. Trong hơi thở nhàn
nhạt vị thuốc đông y.

Hắn muốn làm gì?

Thân thể của hắn gần
ta như thế, dẫn đến cho ta một cảm giác xao động mới lạ…

Với cảm giác xa lạ này,
ta phản ứng có chút chần chờ…

Cho đến tận khi, hắn
cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi, tay hắn đặt trên ngực ta. Trong đầu điện quang hỏa
thạch hiện lên đêm đó, biểu tình đờ đẫn cùng bàn tay nóng bỏng của người kia…

Bộ dạng sợ hãi lập
tức thanh tỉnh, ta không chần chờ nữa một chưởng đem hắn đánh bay.

Con mẹ nó, trong sạch
của ta!

***

Sáng sớm, bầu trời
mây đen chồng chất, tối thiểu là mấy trượng lớn, ép tới không thở nổi.

Tâm tình ta tối
tăm, u ám.

Ngồi xếp bằng trên
giường lớn tại một khách điếm, vận một hồi công nhưng căn bản không có biện
pháp tập trung được tinh lực.

Thuyền nhỏ ở bờ sông
của ta, bởi vì trở thành chỗ sỉ nhục cho ta nên không bao giờ có ý định đặt một
bước chân lên đấy nữa.

“Kẽo kẹt.” Cửa bị đẩy
ra, Tiểu Lam nhẹ nhàng đi vào.

Thân hình nàng thướt
tha duyên dáng bước vào trong phòng đến bên bàn tròn, đem chậu đồng trong tay để
xuống, ngữ khí cực kì bình thường lơ lỏng nói: “Lâm phu nhân, rửa mặt.”

Ta nội tức bị kiềm
hãm, thiếu chút tẩu hỏa nhập ma.

Nha đầu này!

Ta lặng im một lúc,
thâm trầm nói: “Ngươi kêu ta Lâm phu nhân lại lần nữa, ta liền gả ngươi cho hộ vệ
của Lâm Phóng.”

Tiểu Lam sắc mặt nhất
thời thật khó coi, đại khái là nghĩ đến hai thị vệ chất phác bên người Lâm
Phóng.

Nàng cũng không xấu
hổ lâu, thực là biết co biết duỗi, lập tức chân chó đến bên ta nói: “Tiểu thư,
vừa mới rơi xuống nước, để em giúp cô gột rửa?”

Ta hừ một tiếng,
tâm tình lại như cũ tựa tầng mây tối tăm phủ thật dày tầng tầng lớp lớp.

Võ lâm đại hội còn
bảy ngày nữa.

Hồi tưởng từ lúc xuống
núi tới mấy ngày nay, ta mới vào giang hồ, chỉ mới mò đến một cái châu tử tồi tệ,
lại liên tục bị hai nam nhân… khinh bạc.

Chẳng lẽ lời phụ thân
nói thực ứng nghiệm? Ta thật sự anh hùng khó vượt ải mĩ nhân?

Lòng ngây thơ của
thiếu nữ vô tội lâm vào diễm tình dây dưa, tâm tình phức tạp khôn kể. Ta rửa mặt,
dẫn Tiểu Lam đi đến quán ở phố Tôn Ký ăn mì.

Đồn rằng quán mì
Tôn Ký hương vị tuyệt nhất kinh thành, ăn vào ta mới biết, mẹ ta làm mì thì ra
lại khó ăn như vậy.

Lão Tôn làm mì
hương vị thật ngon, lại vẫn chỉ bày cái quầy hàng, thấy rõ năng lực buôn bán của
hắn thật kém.

“Lão Tôn, hai chén
mì thịt bò!” Ta cùng Tiểu Lam nuốt nước miếng ngồi xuống.

Lão Tôn vui tươi hớn
hở bưng tới trước mặt chúng ta: “Hai vị cô nương, mời.”

Tới Kiến Khang ngày
đầu tiên, đại nương bán bánh bao liền nhìn ra chúng ta là nữ giả nam trang.

Mẹ ta thường đắc ý
nói, năm đó, nàng nữ giả nam trang cùng cha xưng huynh gọi đệ, chỉ là cha đã
tàng ẩn bên trong sắc tâm cùng âm mưu mà thôi.

Mấy ngày này, ta dứt
khoát không mặc nam trang.

“Tiểu thư, Lâm công
tử mấy lần đưa thiệp, cô nhất định không gặp hắn sao?” Tiểu Lam vừa nhai vừa
nói.

“Không gặp.” Ta
nói, “Chờ ta hết giận trước đã.”

Tuy rằng hôm đó là
vì Ngũ thạch tán phát tác, về tình có thể tha thứ. Nhưng mẹ nói, cô nương làm bộ
lên mặt, mới là cô nương tốt.

Tiểu Lam không nói
nữa, ta dùng tốc độ tựa gió quét lá cây, vùi đầu ăn mì.

Bỗng nhiên toàn thân run lên. Tiểu Lam chỉ ta: “Tiểu
thư, cạnh bàn có một công tử thật tuấn tú, cô mau nhìn xem.”

Ta nhất thời cảm thấy cực kì bẽ mặt.

Ta biết, ta đương
nhiên biết.

Người ta kim quan cột
tóc, một thân thanh bào, khăn đen thắt lưng, khí chất của một công tử quý phái.

Hắn vừa ngồi xuống,
ta đã cảm nhận được khí chất lạnh lùng mạnh mẽ. Giống như đêm đó trong suốt như
nguyệt, u lãnh như đêm.

Tiểu Lam tự cho là
giọng nói rất nhỏ, nhưng người nội lực thâm hậu như thế lại nghe không được?

Ta cố gắng cho động
tác thô lỗ của mình trở nên nhẹ nhàng, cùng những dân thường kia không khác. Cổ
họng khô khốc, quay đầu hướng về Lão Tôn nói: “Lão Tôn, cho ta thêm một quả trứng
gà.” Ánh mắt hờ hững lướt qua mặt hắn.

Hắn đạm mạc ngẩng đầu,
cùng ánh mắt ta đối diện, lại cúi xuống tao nhã ăn mì.

Không nhận ra!
Không nhận ra đi!

Ta cắn từng miếng
trứng gà trơn mềm, thối tiểu tử, nhìn xem ta hôm nay trêu cợt ngươi như thế nào!

Chương 4: Yêu đạo

Vị công tử tuấn tú
kia liên tiếp ba buổi sáng sớm đều đến Tôn Ký ăn mì.

Dưới loại tình huống
này, nếu ta không động chút tay chân, thực là có lỗi với uy danh bốn mươi hai động,
sáu mươi hai sơn trang.

Nhìn Lão Tôn không
hề phát hiện ta hạ dược vào bát mì bưng cho công tử ấy, lại nhìn hắn không hề phát
hiện bắt đầu ăn mì, ta không khỏi vui sướng trong lòng.

Cũng không phải dược
gì ghê gớm. Do hai sư huynh tự tay điều chế mà ra, ăn vào một canh giờ sau phát
tác, hai canh giờ ở trong người sẽ khiến tứ chi vô lực, không thể vận công mà
thôi.

Ta ngây ngất hướng
về Tiểu Lam lộ ra tia tươi cười, Tiểu Lam quái dị liếc nhìn ta, tiếp tục dùng
khóe mắt lóe sáng nhìn lén vị công tử ấy.

Không cần ngắm, hắn
sắp ở trong tay ta rồi!

Lão Tôn biểu tình bỗng
nhiên có chút chán ghét, ta thuận theo tầm mắt của hắn nhìn qua, nhìn thấy hai
vị đạo sĩ một già một trẻ tại quán mì ngồi xuống.

“Hai chén mì chay.”
Lão đạo kia nói.

Ta nhìn qua, lão đạo
đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt cực kì lợi hại quét tới.

Thực hung dữ, ta đối
với hắn làm mặt quỷ, không nhìn hắn nữa.

Lại nghe tiểu đạo
kia hạ giọng đối với lão đạo nói: “Sư phụ, cô nương này bộ dạng thật là…”

Ta có chút tức giận,
bất quá căn cứ vào kinh nghiệm ở hiệu cầm đồ lần trước, trên mặt ta không lộ ra
nửa phần kinh ngạc.

Lại nghe lão đạo ấy
nói: “Đã có hai nữ tử bị chết, ngươi hãy nghĩ biện pháp đi”

Ta sợ hãi cả kinh,
bỗng nhiên nghĩ đến đại nương bánh bao mấy ngày trước đây nói cho cho ta có vụ án
rắc rối chưa giải quyết được.

Mấy nữ tử nhà bình
thường, lần lượt mất tích. Quan phủ truy xét nhiều ngày, cũng không có kết quả.

Ta lén lút nhìn
thoáng qua công tử kia, hắn nhất định cũng nghe thấy. Nhưng sắc mặt như thường,
tiếp tục ăn mì.

Hai vị đạo sĩ rất
nhanh ăn xong mì, đứng dậy đi ra khỏi quán. Ta cảm nhận được ánh mắt nghênh
ngang của bọn hắn khoảnh khắc dừng lại trên người ta, cư nhiên dám có ý đồ với
ta!

Công tử kia cũng ăn
xong, cầm kiếm đứng dậy.

Ta một lòng muốn thừa
dịp hắn mất đi công lực chờ cơ hội trêu đùa, chuyện của đạo sĩ kia liền ném qua
một bên.

Ta đứng lên.

Chợt nghe được một
giọng nam trầm thấp cực kì dễ nghe truyền vào trong tai: “Về chuyện Noãn tâm
châu, ngày sau cùng ngươi tính tiếp.”

Tiểu Lam nội lực
không đủ, vẫn chưa nghe thấy, có chút nghi ngờ nhìn sắc mặt của ta.

Bước chân dừng lại,
ta trơ mắt nhìn hắn theo hai tên đạo sĩ đi xa, thoạt nghĩ sắc mặt chính mình hiện
tại rất khó coi.

Không thể không thừa
nhận, ta thậm chí có chút sợ hắn.

Dù hắn đã bị ta hạ dược!

Có chút nhụt chí
đem Tiểu Lam đuổi đi, lòng ta không cam chịu đuổi theo ra mấy con phố, lại
không thấy tung tích của hắn.

Linh cơ khẽ động,
vòng vèo một hồi lại về Tôn Ký.

“Ngươi tìm hai người
đạo sĩ kia? Họ là đạo sĩ ở tây giao hồi Tiên Quan.” Lão Tôn nhăn mi: “Nơi đó rất
khó vào.”

***

Trước kia phụ thân
mắng, đạo sĩ đều là lũ ngu xuẩn hại nước hại dân, không có cái gì tốt.

Quả nhiên không giả.

Tiên Quan nằm ở thành
Tây phong cảnh cực đẹp, chiếm cứ phạm vi mấy trăm dặm. Bởi vì là hoàng gia đạo
quan, nên dân chúng tầm thường không được tiến vào.

Bất quá làm sao
ngăn được ta?

Ta xách váy, men
theo đường nhỏ trong núi, một đường bay vút lên trên.

Có kinh nghiệm từ lần
dò thăm trong Trịnh phủ, ta cực kì bình tĩnh nhảy lên trên nóc một gian nhà,
nhắm mắt lắng tai nghe giọng nói từ bốn phương tám hướng.

Ách… Gió thật lớn,
nghe không rõ ràng…

“Ngươi… Ngươi là
ai!” Một giọng nói thanh thúy run rẩy từ dưới nóc nhà truyền tới.

Ta từ từ nhảy xuống,
thấy một cô nương mặt tròn mặc váy áo vải bố vẻ mặt hoảng sợ nhìn ta.

Nhưng không chỉ có
một mình nàng, chung quanh còn có bốn năm cô nương khác nhìn qua không kém ta
bao tuổi.

“Các ngươi làm sao ở
chỗ này?” Ta thăm hỏi.

Mặt tròn cô nương “Oa
oa” một tiếng khóc ra: “Chúng ta là bị bọn đạo sĩ thối bắt lên đỉnh núi này.”

Ta nhíu mày, trong
mũi ngửi được một mùi kì quái, mùi ấy làm ta không thoải mái.

“Bọn hắn bắt các
ngươi làm cái gì?”

“Bọn hắn…” Mặt tròn
nữ tử nói không ra lời.

“Bắt chúng ta luyện
đan.” Một nữ tử mặt trái xoan thấp giọng nói. Ta nhìn hướng nàng, một gương mặt
thanh tú, mặc trên người song váy hoa văn Bích Sa màu đỏ, xem ra là nữ nhi nhà
phú hộ. Nàng tiếp tục nói: “Đã có bốn năm người bị bọn hắn dẫn đi liền không trở
về nữa.”

Ta nhất thời tức giận,
đám đạo sĩ thối này!

“Tỉ tỉ, ngươi là
nữ hiệp đúng không? Cứu chúng ta! Cứu chúng ta!” Nữ tử mặt tròn giọng nói run
run.

Những nữ tử khác mắt
đều lập tức phát sáng, hướng ta khóc lóc.

Ta suy nghĩ một
chút: “Các ngươi nhiều người như vậy, nơi này lại cách trong thành rất xa, một
mình ta cứu không được. Các ngươi chờ ta một chút, bây giờ ta xuống núi, thông
báo quan phủ tới cứu các ngươi!”

Các nàng nhao nhao
gật đầu.

Bất quá đây chỉ là
lời nói an ủi các nàng.

Một người đấu với đạo
quán này mới là anh hùng hảo hán. Cầu cứu vào quan phủ, kêu ta sau này làm sao
đặt chân ra giang hồ?

“Đây là đạo quan của
hoàng gia, chỉ sợ quan phủ cũng không dám tự ý đi vào.” Nữ tử mặt trái xoan lo
lắng nói.

Ta nói như đinh
chém sắt: “Nếu như vậy, cho dù là chết, ta cũng sẽ tiến tới cứu các ngươi. Yên
tâm, ta là Chiến gia môn chủ Chiến Thanh Hoằng, nói một không hai!”

Các nàng vẻ mặt mê
muội nhìn ta, hiển nhiên là chưa từng nghe qua. Nhưng nữ tử mặt trái xoan kia lại
nghiêm mặt, trong mắt tựa hồ thấy mấy phần hi vọng.

Ta không khỏi đối với
nàng hảo cảm tăng lên gấp bội.

Nữ tử mặt tròn nói
sáng nay một người đã bị mang đến phòng luyện đan, sợ là lành ít dữ nhiều.

Vì vậy các nàng chỉ
cho ta hướng đi đến phòng luyện đan.

***

Đạo sĩ không phải
là thần tiên. Cho nên ta rất dễ dàng ngay dưới mí mắt bọn họ mà đến được phòng
luyện đan.

Phòng này được tu sửa
gần giống với hoàng cung, trạm vàng khắc ngọc, có tranh treo tại hành lang uống
khúc. Mơ hồ có sương mù trắng bao phủ trong phòng, giống như tiên cảnh.

Chắc hẳn những
vương công quý tộc kia rất thích cảm giác sương mù lượn lờ.

Trước phòng luyện
đan có một gã tiểu đạo sĩ đang ngủ gật, ta dễ dàng đem hắn đánh ngất.

Mũi lại ngửi được
dòng hương vị cổ quái kia, so với lúc nãy càng thêm nồng nặc.

Ta hơi giật mình,
đè nén cảm giác hoài nghi cùng xúc động ở trong lòng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng
luyện đan ra.

Gian phòng này thật
ra không có lò luyện đan, nhưng lại chất đầy các loại dược liệu, vật liệu đá.
Trên tường có cửa, lại thông đến một gian phòng khác.

Ta men theo mùi lạ,
nhìn bốn phía xung quanh.

Góc tường có một
cái bình đen lớn, mỗi bước đến gần, mùi vị ấy lại đậm thêm mấy phần. Đứng trước
bình lớn, ta bỗng nhiên lại không dám mở nắp.

Lời nói của mấy vị cô
nương vừa rồi lại vang lên bên tai: “Bắt chúng ta luyện đan.”

Hành hiệp trượng
nghĩa, há có thể nhát gan.

Cố giữ bình tĩnh,
ta nhẹ nhàng mở nắp.

Trong bình là chất
lỏng đỏ thẫm, mơ hồ thấy được vài đoạn tứ chi trôi nổi yếu ớt.

Ngay lâp tức đóng lại
cái nắp, ta tựa vào góc tường, một trận nôn khan không tiếng động.

Ta chưa từng giết
người. Nhưng trước kia không giống với lúc này. Ta muốn giết người.

Hôm nay không phá hủy
đạo quan này, ta liền không họ mang Chiến!

“Ha ha ha, mĩ nhân.
Đây là ngươi tự chui đầu vào lưới!” Một giọng nói ngả ngớn vang lên, ta nhất thời
toàn thân căng thẳng. Chung quanh không có người, thanh âm ấy lại từ bên trong
trong truyền ra.

Nhìn gian trong
khép kín cửa, ta nhẹ nhàng rút kiếm ra, đi tới.

Cửa trên có cái cửa
sổ nhỏ, ta từ từ ghé mắt lại gần.

Mẹ ơi, thực là cực kì
khó coi, cực kì khó coi a…

Công tử hơn một
canh giờ trước bị ta hạ dược đang bị cột vào một chiếc giường lớn, thanh bào của
hắn bị đao kiếm vẽ ra lớn nhỏ vô số lỗ hổng mơ hồ thấy rõ dưới áo lộ ra bộ ngực,
cánh tay, bắp đùi, bụng… Biểu tình của hắn dị thường phẫn nộ cùng dữ tợn, hai mắt
cơ hồ muốn phun ra lửa…

Trên mặt ta nhất thời
như có lửa đốt, ừng ực một tiếng, nuốt ngụm nước bọt.

Không đúng, ta vì
cái gì nuốt nước miếng!? Hắn cũng không phải để ăn! Một đạo sĩ trung niên cùng
tiểu đạo sĩ vừa rồi, lưng đưa về phía ta đứng trước giường. Trên tay tiểu đạo
sĩ một thanh kiếm sáng. Lại nghe đạo sĩ trung niên kia nói: “Ngươi lên trước
hay ta trước?”

Tiểu đạo sĩ có chút
không tình nguyện nói: “Hắn là ta cùng sư phụ dẫn trở về, bất quá ngươi là sư huynh…”
“Thối tiểu tử, cho sư huynh tới trước, tương lai sẽ không bạc đãi ngươi…” Đạo
sĩ trung niên nuốt nước miếng, giọng nói rất lớn.

“Sư huynh!” Tiểu đạo
sĩ dừng một chút, nói: “Không bằng cùng nhau lên?” Đạo sĩ trung niên phát ra một
tiếng cười tựa sói tựa chó, ta thấy sắc mặt công tử kia càng thêm khó coi.

Có chút không minh
bạch, hai vị đạo sĩ này rốt cuộc muốn làm gì? Bọn hắn lại muốn đánh người sao?

Có điều thấy công tử
kia chật vật như thế, ta cũng hết giận, thậm chí còn có chút không đành lòng.

Hay cứu hắn đi! Đạo
sĩ trung niên bắt đầu cởi quần áo, tiểu đạo sĩ cư nhiên duỗi tay hướng công tử sờ:
“Mĩ nhân…”

“Láo xược!” Công tử
nọ ước chừng là tức giận, phẫn tiếng nói: “Hai yêu đạo, các ngươi dám đụng đến
ta! Cũng không biết ta là ai?” Hai tên đạo sĩ kia động tác hơi dừng lại, đạo sĩ
trung niên thăm hỏi: “Ngươi là người phương nào?”

“Ta là thứ tử (con
vợ lẽ) của Ôn Kiệu được xưng thái tử, nếu các ngươi dám động ta, ngày khác ta sẽ
san bằng Tiên Quan này của các ngươi!” Công tử hai mắt như lửa đỏ.

Thì ra hắn họ Ôn.

Hai người ngừng một
chút, đạo sĩ trung niên nói: “Chẳng qua chỉ là con của vợ lẽ ngươi còn không biết
sư phụ ta là đích thân hoàng đế ngự phong nhị phẩm thiên sư? Hôm nay ngươi rơi vào
trong tay ta, chẳng lẽ còn nghĩ ra được sao? Chỉ cần hầu hạ các gia gia thoải
mái một chút, ngày khác sớm thưởng cho ngươi một thân toàn thây!”

Mặc dù không rõ bọn
hắn rốt cuộc muốn đem Ôn công tử làm gì, ta cũng bị đạo sĩ kia nói kích lên lửa
giận trong lòng!

Vừa muốn mở miệng,
lại gặp ánh mắt Ôn công tử tựa điện nhìn tới ta, ánh mắt lạnh buốt lại có một
chút chán ghét… ta rùng mình một cái. Ánh mắt ấy khiến ta không thoải mái, rất
không thoải mái.

Ta rốt cuộc nhịn
không được.

Một cước đá văng ra
cửa chính, ta tức giận nói: “Ngươi! Ánh mắt ấy là ý gì? Ta chẳng qua chỉ là đùa
giỡn một chút với ngươi mà thôi!”

“Ngươi là ai?” Tiểu
đạo sĩ giơ kiếm hướng về phía ta, đạo sĩ trung niên cuống quýt kéo quần lên.
Lười để ý bọn hắn!

Ta chán ghét một cước
đem trung niên đạo sĩ đá văng ra, một kiếm đâm xuyên vai tên tiểu đạo sĩ.

Vì thật sự rất tức
giận, ta dùng trên bẩy phần công lực, cả hai ngã vào cạnh chân ta rên rỉ.

Ta nhặt lên đạo bào
trên đất, ném lên trên người họ Ôn.

Hắn quay mặt qua chỗ
khác.

Ta cầm kiếm cắt bỏ dây
thừng trói tay chân hắn, hắn lạnh lùng liếc nhìn ta, cố hết sức đem áo bào mặc
lên người.

“Ngươi không cần
nhìn ta như vậy, ta hạ dược ngươi, chẳng qua là đem ngươi hù doạ, ngươi lần trước
cũng… Bắt nạt ta! Hiện nay ta cứu ngươi, coi như thanh toán xong.”

Mặt của hắn lúc đỏ lúc
trắng, trông rất đẹp mắt. Ta trắng trợn đánh giá hắn: Hắn sinh ra cũng thực trắng,
chỉ là không giống Lâm công tử gầy yếu, toàn thân hắn trên dưới đều kiên cường
dẻo dai mạnh mẽ. Mày kiếm mắt sáng, rất có tinh thần. Chỉ trong áo bào thông
thường của đạo sĩ, hắn lại mặc ra phong thái anh tuấn bức người.

“Ngươi không cần cáu,
ta thực không quan tâm.”

Hắn hừ một tiếng, bỗng
nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lợi hại quét về phía cửa: “Nhanh đi!”

Ta sợ hãi, chẳng biết
lúc nào, hai tên đạo sĩ kia đã lén lút chuồn đi!

“Đỡ ta!” Hắn tựa hồ
rất không tình nguyện nói.

Ta lúc này mới nghĩ
đến thể lực hắn còn chưa khôi phục, nam tử thành niên bình thường đều có thể đánh
ngã hắn.

Võ công hắn cao cường
như thế, chắc hẳn khó có lúc nhu nhược như thế này, thực muốn bắt nạt một phen!

Nhưng thấy hai mắt
băng lãnh, quên đi, ta cư nhiên có chút không dám.

Ta đứng qua đỡ của
cánh tay hắn: “Không bằng ta cõng ngươi xuống núi trước, đợi ngươi thể lực khôi
phục sau đó hai ta lại lên núi, đem nơi tồi tệ này đạp đổ?”

Nếu hai chúng ta
liên thủ, hai trăm tên đạo sĩ cũng đánh ngã.

Trong mắt hắn lóe
lên sát ý rất nặng, chậm rãi nói: “Được!”

Trong lòng ta thoải
mái, đỡ hắn đi đến gian ngoài.

“Loảng xoảng!” Một
tiếng nổ lớn. Ta chợt thấy không ổn.

Ngoài cửa chẳng biết
lúc nào lại có thêm rất nhiều song sắt, đem toàn bộ căn phòng bao lại!

Ta một cước đá vào
cửa, cửa gỗ bị đá vỡ, thế nhưng song sắt lại không nhúc nhích tí nào!

Đều trách ta kinh
nghiệm giang hồ quá ít, mới có thể rơi vào loại bẫy này! Bất quá Ôn công tử tựa
hồ so với ta cũng không mạnh hơn bao nhiêu? Chẳng lẽ cũng mới đặt chân vào võ
lâm?

Lão đạo ta gặp tại
quán mì đứng ngoài song sắt nói: “Hai tên tiểu tử cư nhiên dám đả thương đệ tử ta.
Các ngươi đừng hòng ra khỏi cửa này!”

“Ngươi chán sống?
Dám khóa ta?” Hỏa khí vừa mới đè xuống lại xông ra.

“Ngươi là cái gì?”
Lão đạo đắc nhìn ta cười: “Khó lắm mới bắt được người tựa thiên tiên mĩ nhân,
đêm nay liền cùng ta, thư hùng song phi, ha ha ha!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3