Minh nguyệt từng chiếu giang đông hàn - Chương 02

Chương 2: Hai soái
ca

Người bán son phấn rong
nói, Trịnh gia kế thừa Từ Châu, cũng có chút công sức, tuy không có người đảm
nhiệm chức quan ở trong triều, nhưng lại cực kì giàu có. Tại Kiến Khang xem
như xưng bá một phương, thường bắt nạt những kẻ yếu, nghèo. Triều đình luôn đối
với người trong giang hồ mắt nhắm mắt mở cho qua, Trịnh gia lại có tiền, tự
nhiên không có người quản thúc.

“Ta thấy không
đúng, Giang Đông nhân sĩ võ lâm nhiều vô kể, vì sao không có ai đứng ra!” Từ
Giang Bắc chạy nạn đến nơi đây người bán hàng rong căm giận nói.

Ta đối hắn hảo cảm
tự nhiên nảy sinh, một hơi mua ba hộp son phấn, hắn nhất thời cười không khép
miệng được.

Đem son phấn thu vào trong lòng, ta nghĩ, đi
cướp bảo bối ấy, sau đó tại đại hội võ lâm khoe khoang một phen, kiêu ngạo nói:
“Có bản lĩnh thì tới cướp, Noãn tâm châu hiện tại trong tay Chiến Thanh Hoằng
ta!”

Thực là cực kì có
khí thế, có thể diện, chỉ sợ Chiến gia không nổi danh không được rồi.

Tiểu Lam có chút lo
lắng cho hành động này của ta, nhưng võ công của nàng cùng ta kém rất xa nếu đi
cùng cũng chỉ biết tăng thêm cản trở, nên đành căm giận ở lại phòng trọ.

Trăng ở Kiến Khang
thật là sáng, so với ở nhà không giống nhau. Tựa hồ như đối với người càng gần,
khiến cho con người nhìn vào trong lòng lại sinh ra cảm giác cực kì buồn phiền.

Trên mặt ta bịt một
tấm lụa đen, mái tóc dài buộc lên, hóa trang thành nam tử, trong lòng có chút
ít nhớ nhà. Vì vậy tại Trịnh gia to lớn vô cùng này ta vinh quang bị lạc đường.

Đầu óc choáng váng
đi qua ba cái đình viện, bỗng nghe ở hướng đông bắc, mơ hồ có tiếng động, hình
như là tiếng va chạm binh khí.

Ta hoàn toàn tỉnh táo,
bay vút lên nóc nhà, nhắm lại hai mắt, lắng nghe tiếng động để phân biệt phương
hướng, theo nơi phát ra tiếng động bay đến

Hình như ta đã tới
muộn.

Trên mặt đất, hơn
mười tên gia đinh nằm rên rỉ, hôn mê. Bên trong sảnh đường, một trung niên nam
tử cùng một thiếu niên công tử ôm đầu ngồi ởgóc tường. Trên đại sảnh, một đại
hán cùng một cô gái thân hình thướt tha đều che mặt đang giao chiến.

Trong tay nữ tử cầm
một cái hộp làm bằng gỗ lim, tay bên kia động tác liền bị chậm lại mấy phần.

Đại hán một chưởng
đánh tới ngực nữ tử kia, ta thầm than một tiếng phi lễ chớ nhìn.

Nữ tử rút lui mấy
bước chân, rốt cuộc đứng không nổi, mềm mại ngã ở trên mặt đất, mắng: “Sư phụ ngươi
ngày thường không phải luôn luôn nói chuyện nhân nghĩa, như thế nào cũng tới cướp
bảo bối này?”

Đại hán liền nhân
cơ hội nhanh như chớp cướp lấy hộp gỗ, lạnh nhạt nói: “Lâm công tử thân thể suy
yếu. Ta cần bảo vật này, muốn cho Lâm công tử khỏi bệnh, thân thể khỏe mạnh!”

“Mẹ nó!” Nữ tử căm
giận nói, “Ai không biết Lâm công tử là…”

Hai người lấy nước
miếng mà chiến thời gian, ta mất kiên nhẫn liền bay lên hướng đến cổ tay đại
hán tử kia, xoay tay đoạt lấy hộp gỗ.

“Ngươi là ai?” Bị cướp
bất ngờ, hai người đồng thanh hướng ta thăm hỏi, tại góc khuất trong ngồi nhà của
Trịnh thị, phụ tử hai người cũng trừng mắt lớn nhìn.

Thật tốt, ta chỉ đợi
có người hỏi đến vấn đề này!

Ta đem cái hộp nhét
vào trong ngực, ngẩng đầu ưỡn ngực, đôi tay ôm quyền trầm giọng nói: “Kinh Châu
Chiến gia, Chiến Thanh Hoằng.”

Nhìn trước mắt hai
người thần sắc chấn kinh, ta hơi có chút đắc ý, không nghĩ tới Chiến gia uy
danh vẫn còn lớn như vậy! Thật muốn lột phăng tấm sa che mặt này ra, nhưng nghĩ
đến hành động này không được lịch sự cho lắm. Do dự a…

“Ngươi chính là nữ
nhi Chiến gia, cái ấy… ách… thích mĩ nhân sao?” Nữ tử kia ngữ khí trong lời
nói mấy phần kinh ngạc xen lẫn xem thường. Ta có chút lúng túng, không thể không
đem phụ thân ở trong lòng ra sức mắng một phen.

Chưa kịp giải thích
gì thì tên đại hán kia đã hét lên một tiếng: “Xem đây!” Rồi tung chưởng, hướng
ta đánh tới.

Trước khi xuống
núi, ta chẳng hề biết võ nghệ của chính mình ra sao.

Chỉ là từ nhỏ đến lớn,
ta so với anh em đồng môn tiếp thu đều nhanh hơn. Khi ta mười lăm tuổi phụ thân
nói đã không còn cái gì có thể dạy cho ta.

Hôm nay mới biết,
thì ra võ công của ta thực sự không tệ.

Cùng đại hán kia đại
chiến hơn ba mươi hiệp, kết quả là hắn ngã xuống trước.

Cuối cùng, ta giả làm
chiêu thức ôm quyền thu tay một cách hoàn mĩ như mấy vị tiền bối trong giang hồ,
thân thiết nhìn mấy người kia nói: “Noãn tâm châu hiện tại đang ở chỗ Chiến
Thanh Hoằng ta, các ngươi có thể nói cho toàn võ lâm biết.”

Định phất tay áo bỏ
đi thì bỗng đại hán kia hướng ta nói: “Chậm đã!” “Theo ta được biết, Chiến gia
cũng được Lâm công tử mời đến đây. Châu tử này ta vốn là muốn hiến cho Lâm công
tử. Ngươi cướp của Lâm công tử, ngày khác còn có mặt mũi tới tranh vị trí Võ
lâm minh chủ sao?”

Lâm công tử? Chính
là Võ lâm minh chủ thời kì Tôn Ngô, truyền nhân của Lâm gia?

Nghe phụ thân nói,
lần này võ lâm đại hội chính là do hắn triệu tập. Hắn thân thể yếu kém lại
không có võ công, lần triệu tập này cũng là hi vọng có thể tuyển ra Võ lâm minh
chủ mới, thay thế Lâm gia quản lí võ lâm. Trong tay hắn có tín vật trăm năm của
Tiền Giang đông Võ lâm minh chủ, tổ tiên hắn uy danh thái thịnh, cho nên chúng
ta hay lui tới.

Bất quá một mã sự quy
một mã sự.*

* Thành ngữ, ý nói chuyện nào ra chuyện đấy, không thể nhập
làm một.

Ta giả bộ ngây thơ nghi
ngờ hỏi: “Ta cầm châu tử này, cùng việc tranh đoạt vị trí Võ lâm minh chủ có
liên quan gì đến nhau?”

“Ngươi, ngươi nha đầu
này!” Đại hán kia hừmạnh một tiếng. Ta hướng về bốn vị võ lâm tiền bối hành lễ,
tâm tình khoái trá đoạt châu tử đi.

Tuy nhiên nếu như thân
thể Lâm công tử kia suy yếu thật, ngày khác ta cũng không ngại đem châu tử cho
hắn, cha thường nói: “Lâm gia trung hiếu cả nhà, gặp mặt nhất định phải nhún
nhường ba phần.”

Men theo hành lang
uốn khúc thật dài của Trịnh gia, ta thật nghênh ngang mà đi.

Bỗng một trận sát
khí từ xa ập đến, phả vào mặt.

Không giống của đại
hán cùng nữ tử kia, sát khí này lại nặng như vậy.

Thực giống như sát
khí của cha ta.

Ta rùng mình một
cái, nhẹ nhàng phi thân lên trên nóc nhà. Nhanh chóng chạy vội một hai trượng,
lại vội vàng phanh lại bước chân.

Một thân ảnh màu
đen ngăn trở đường đi của ta. Nhìn qua khinh công của hắn so với ta còn tốt
hơn.

“Lưu lại châu tử.”
Bóng đen lạnh lùng nói, ánh trăng chiếu trên gương mặt làm nổi bật đường nét sắc
bén của hắn.

Mi dài mắt to, mũi cao môi mỏng. Nhìn qua so với ta
cũng không lớn hơn mấy tuổi, bất quá… bộ dạng hắn cũng thật thuận mắt.

Kì thật hắn chẳng thể so được với vẻ ngoài tuấn tú
của cha ta, nhưng lại có khí chất giống hệt ông ấy. Mái tóc được búi cao, xung
quanh tỏa ra khí thế bức người, xem ra tên hắc y này cũng có phần nhanh nhẹn.

Chỉ là hắn sắc mặt lúc này thật sự khó coi, mày kiếm
nheo lại, khuôn mặt bao phủ một tầng lạnh lẽo, môi mím chặt, tựa hồ như ta thiếu
hắn một vạn tiền vậy.

“Ngươi là người phương nào?” Ta thăm hỏi.

Hắn lạnh lẽo rét buốt liếc nhìn ta, ánh mắt này cũng
thật ác liệt quá đi, lạnh đến tận xương tủy: “Ngươi không cần biết.”

“Vậy thì ta cũng không cần để lại châu tử.” Ta cười
nói.

Sắc mặt hắn trầm xuống, xoay người đánh tới đây.

Không giống với những người vừa rồi cùng ta giao đấu,
hơi thở của hắn rất trầm ổn, động tác sắc bén, sát khí mười phần. Ta cố gắng hết
sức, mới miễn cưỡng có thể đấu lại. Võ nghệ hắn so với ta thật không kém chút
nào.

Hơn hai mươi hiệp, ta đã có chút hụt hơi.

Làm thế nào bây giờ? Phải giao châu tử ra sao? Không
được!

Ta rút ra bội kiếm đeo bên hông, thi triển chiêu thức
Chiến gia “Công Vân kiếm,” phản công lại.

Nhưng mà phòng thủ của hắn rất kiên cố, một giọt nước
cũng không lọt ra ngoài được, nháy mắt ta đã rơi vào thế hạ phong. Hắn một chưởng
đánh tới, nửa đường biến móng, hướng đến ngực ta, muốn lấy cái hộp gỗ đang nằm
trong ngực.

Ta vội vàng xoay người.

Tay của hắn liền chộp vào ngực trái của ta.

Vừa vặn che phủ hoàn toàn, bàn tay của hắn, vừa nặng
lại nóng.

Ta chỉ cảm thấy nhất thời có một dòng máu nóng vọt
lên đầu, trống rỗng, một mảnh hồng nhiệt.

Mẹ ơi, con bị khinh bạc!

Hắn cũng sửng sốt, động tác dừng lại trước ngực ta,
ngây ngốc đứng đấy, không biết phải sao mới được.

Ta phẫn nộ một cước đá vào đùi trên hắn, hắn bởi vì
thất thần, không có phòng bị, bị ta một cước đá xuống nóc nhà.

Bị rơi vào bóng đêm, ta nhìn không rõ vị trí của hắn,
chỉ cảm thấy gò má như có lửa nóng, thi triển tất cả lực khí, chạy trốn.

Trong ngực Noãn Ngọc châu vẫn còn, nhưng giờ phút
này ta lại hận châu tử này đến chết, sớm biết gặp phải tình huống như vậy có
cho tiền ta cũng không tới cướp! Khiến bản thân vô duyên vô cớ chịu nhục. Không
biết khi nào, khăn che mặt cũng rớt, khuôn mặt nóng cháy bị gió đêm thổi nửa buổi
cũng không cảm thấy buốt giá.

Mẹ ta đã nói, con gái nhà lành thân thể không thể cho
nam tử đụng chạm. Nhiều năm qua, ta cùng các sư huynh đệ vẫn thân thiết, gần
gũi, cũng không có cái gì không thích hợp, không rõ việc nam nữ đụng chạm, thế nào
từ miệng mẹ ta lại là một việc hết sức hệ trọng?

Thẳng đến hôm nay ta mới hiểu.

Thật sự đây là một việc cực kì hệ trọng.

***

Tháng chín ở Kiến Khang, đã có cảm giác mát mẻ hơn.

Võ lâm đại hội còn có mười ngày nữa sẽ diễn ra.
Trong mấy ngày này, ta lén vào hoàng cung tản bộ một vòng, rất tiếc không có gặp
được hoàng đế, còn thiếu chút bị một nhóm Tán Kị Thường Thị bắt được.

Thế là, ta đành dẫn Tiểu Lam đi ra bờ sông chơi mấy
ngày.

Phong cảnh hai bên bờ sông Trường Giang như tranh vẽ,
so với Kinh Châu sơn thủy tú lệ, có phần phóng khoáng mạnh mẽ hơn.

Uy danh của bốn mươi hai động, sáu mươi sơn trang
Chiến gia có lẽ vẫn còn, hành tung của ta lại quá mức quỷ dị, nên mấy ngày nay
không có người tới tìm ta đòi châu tử.

Đến khi người bán hàng rong đưa cho ta một kì “Võ
lâm phong thanh” mới, ta mới thực nở gan nở ruột.

“Chiến Thanh Hoằng một đêm đoạt lấy Noãn tâm châu,
Chiến gia tại Ích Châu không thể khinh thường.”

Không tệ, ta rốt cuộc cũng làm cho Chiến gia nở mày
nở mặt. Lúc này ta cũng xem nhẹ đủ loại phán đoán của mọi người về dung mạo ta.

Tuy rằng bốn mươi hai động, sáu mươi sơn trang vẫn
khăng khăng một mực trung thành với Chiến gia, nhưng mà mười sáu năm nay,
giang hồ thay đổi bất ngờ, Chiến gia góp mặt rất ít, dần dần trở nên mờ nhạt
trong võ lâm.

Thẳng đến khi ta, Chiến Thanh Hoằng này một trận
thành danh.

Ta ngây ngất đem “Võ lâm phong thanh” nâng niu trong
tay, lát nữa nhất định khoe khoang một phen với Tiểu Lam.

“Tiểu thư!” Tiểu Lam đi mua bánh bao thịt hớt hải chạy
trở về.

Ta đắc ý đem “Võ lâm phong thanh” ném cho nàng.

“Tiểu thư, nhanh qua bên kia.” Nàng căn bản không
nhìn đến nó, bắt lấy tay ta, “Lâm công tử, Lâm công tử tới!”

Ta khó khăn nhặt cuốn “Võ lâm phong thanh” trên mặt
đất dính đầy bụi đất.

“Chính là hậu nhân Võ lâm minh chủ, Lâm công tử?” Ta
kinh ngạc nói, hắn không phải thân thể ốm yếu nhiều bệnh sao? Ở trên phố làm
gì?

“Tiểu thư, mau lên, em dẫn người qua đó, ở đó có rất
nhiều người, chúng ta phải chen qua, nếu không sẽ không nhìn thấy Lâm công tử.”
Tiểu Lam hào hứng nói.

“Nhìn hắn làm gì?” Ta ngạc nhiên nói.

Tiểu Lam vẻ mặt khinh bỉ nhìn ta: “Truyền thuyết Lâm
công tử là nam tử tuấn mĩ đứng đầu trong võ lâm, cô thật sự không biết?”

Trong lòng ta chấn động một phen, trong đầu hiện lên
ấy hình ảnh hắc y mặt mũi tuấn tú cường tráng trong đêm trăng đó. Không biết Lâm
công tử so với hắn ra sao?

Bắt lấy tay Tiểu Lam, hướng ra phía cửa thi triển
khinh công, mấy cái lên xuống, ta đã dẫn nàng rơi xuống ngay đầu đám người đang
đứng chen chúc.

Thân thủ của ta kéo tới tiếng kinh hô của vài người ở
đó. Tuy nhiên mấy ngày gần đây, nhân sĩ võ lâm đều tập trung ở nơi này, mọi người
cũng là kiến quái bất quái*.

* Kiến quái bất quái: không kinh sợ khi
thấy chuyện quái dị.

Hơn nửa trượng ngã tư đường lớn đã bị chen đến nỗi
nước cũng không ngấm qua được. Từ tiểu cô nương mười mấy tuổi đến lão bà bà năm
sáu chục tuổi, hình thành một vòng vây hai bên ngã tư đường.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi lại gần đây. Xe ngựa chưa
tới nơi, một mảnh ồn ào; xe ngựa tới nơi, một mảnh yên tĩnh.

“Lâm công tử! Lâm công tử!”

“Văn Tuyền! Văn Tuyền!”

“Văn Tuyền là tự của hắn.” Tiểu Lam giải thích với ta.

Rèm vải màu đen chậm
rãi nhấc lên, một bàn tay như ngọc từ từ duỗi ra, màu da trắng trong veo, mạch
máu dưới da mơ hồ có thể thấy được.

Bên cạnh một nữ tử thét
chói tai rồi ngã xuống, ta nhíu mi, không thể lí giải nổi cuồng nhiệt của nàng.
Một bàn tay đã kích động đến như vậy?

Rèm vải xốc lên, một
mái tóc được cột bằng khăn trắng, nam tử trẻ tuổi mặc quần áo cũng màu trắng
hơi cũ đứng dậy.

Hắn thoạt nhìn bộ dạng
chỉ mười tám mười chín tuổi, ngũ quan lại thật sự tuấn mĩ, thậm chí so với cha
ta còn tinh tế hơn mấy phần, chỉ là gò má hơi tái nhợt, hiện ra làn da nhàn nhạt
đỏ ửng mong manh không chịu nổi gió sương, không có nửa điểm khí phách nam tử.

“Rất giống nhau
mà.” Ta lẩm bẩm nói, “Nữ tử Kiến Khang ánh mắt thật kì lạ.”

“Đúng a!” Tiểu Lam
phụ họa: “Bộ dạng xinh đẹp nhưng lại không có chút khí lực nào. Thực khiến người
ta thất vọng.”

Lời của chúng ta
khiến cho rất nhiều nữ tử trợn mắt phản đối.

Thế nhưng lực chú ý
của các nàng lần nữa bị người trên xe ngựa hấp dẫn.

“Hắn xuống xe ngựa!”

“Hắn đi tới!”

Hai người hộ vệ tách
đám người ra, bảo vệ vị Lâm công tử nhu nhược kia chậm rãi đi tới đối diện ta.

Tiểu Lam bị nhân
tình chung quanh cảm hóa, nhịn không được cũng thét một tiếng chói tai.

“Chiến cô nương!” Hắn
dừng lại trước mặt ta, hai gò má ửng đỏ, “Tại hạ Lâm Phóng.”

Giọng nói của hắn
có chút run run, rõ ràng trung khí không đủ. Không phải chứ?! Mới đi mấy bước
chân như vậy. Thực là yếu kém!

Xung quanh các cô
nương sau những tiếng kinh hô lại trở nên an tĩnh, thở mạnh cũng không dám,
thèm thuồng nhìn ta.

Ta bỗng nhiên cảm
thấy rất có thể diện. Không biết ngày mai trên “Võ lâm phong thanh” có thể hay
không viết: “Lâm Phóng ước hẹn Chiến Thanh Hoằng?”

Đáng tiếc hôm nay
không mặc nữ trang.

Ta bật cười ra tiếng,
cất cao giọng nói: “Lâm công tử, ngưỡng mộ đã lâu!”

Hắn cười có chút ngại
ngùng: “Chiến cô nương, Lâm gia ta cùng tổ tiên Chiến gia từng là thế giao, cô
nương có thể đến phủ ta, quá giang vài ngày hay không?”

Mấy câu nói này của
hắn, thực giống học thuộc lòng.

“Không cần. Mẹ ta
nói không được tùy tiện đi theo nam tử.” Ta dứt khoát từ chối.

Hắn ngẩn người, dường
như không biết nói cái gì cho phải.

“Đi, ta dẫn ngươi đến
bờ sông.” Ta nói, hai người hộ của hắn vệ thoạt nhìn là biết không phải đối thủ
của ta, không cần sợ.

“… Ừ.” Hắn gật gật
đầu, tựa hồ có chút thẹn thùng.

Không nghĩ đến phát
ra Võ lâm minh chủ Triệu Tập Lệnh - Lâm công tử, cư nhiên là thiếu niên ngại
ngùng suy yếu như vậy.

Võ lâm lời đồn cũng
không quá mức chân thực.

Hắn hóa ra chỉ là
tượng gỗ mà thôi.

Ta có chút thất vọng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3