Họa trung hoan - Chương 03 - 04

Chương 3

Yến Thanh
không thích xem hát, hai ta đã thành hôn bốn năm, điều này ta nhớ rất rõ.

Cỗ kiệu
lóng lánh ánh kim còn đang gác ngoài Sướng Hí viên, chỉ cần không phải người mù
thì không ai không biết Thường Ninh công chúa đang ở trong Sướng Hí viên.

Như vậy
là…

Trước tình
huống phò mã biết ta đang ở đâu mà hắn lại còn không thích nghe hát, cuối cùng
là có ý gì đây?

Ta rất
muốn tự mình đa tình cho là Yến Thanh muốn đến gặp ta, sau khi hòa ly lại phát
hiện ra bổn công chúa rất tốt, bây giờ quay về chính là muốn xoay chuyển tình
thế, tiếp tục tiền duyên với bổn công chúa.
Chỉ tiếc rằng ta bị Yến Thanh làm tổn thương đến bốn năm dài, ý
nghĩ như vậy ta không dám tham vọng.

Bây giờ,
ta không kìm được mà cho rằng Yến Thanh quay về là do nhất kiến chung tình với
vị quốc sư kính vi thiên nhân kia, đến nỗi vứt bỏ Đỗ Tịch Tịch rồi sau đó đoạn
tụ với quốc sư!

Nghĩ như
thế, ngay lập tức trong lòng ta khoan khoái cực kỳ.

Ngay cả
lúc Yến Thanh hành lễ với ta cũng thể hiện được khí độ rất khá. Ta cười híp mắt
uống hết chén Tín Dương Mao Tiêm còn lại, “Đứng lên đi, đây không phải trong
cung, Yến thượng thư không cần đa lễ.”

Yến Thanh đứng thẳng người.

Ta quang
minh chính đại nhìn hắn. Từ sau khi hòa ly, đây là lần đầu tiên ta gặp Yến
Thanh. Hắn nhìn có vẻ thần sắc không tệ, máu ứ đọng trên mặt cũng tiêu tan, lại
biến trở về bộ dạng tuấn lãng trước kia. Tuy nói nhất dạ phu thê bách dạ ân*,
nhưng giờ khắc này ta gặp lại Yến Thanh, ta hi vọng hắn sống không tốt.

(*: Một đêm vợ chồng, trăm năm bên nhau.)

“Thần sắc
công chúa nhìn không tệ.”

“Yến
thượng thư cũng chẳng kém.”

Ta với Yến
Thanh nói mấy câu khách sáo, cuối cùng ta chợt thấy hốt hoảng, ta với Yến Thanh
đang làm cái gì đây? Ta cầm chén trà lên chuẩn bị hớp một ngụm cho thấm giọng,
lại quên mất vừa rồi mình đã uống sạch. Ta đặt chén trà xuống, nha hoàn phía
sau tiến lên châm trà cho ta, không ngờ Yến Thanh lại nói: “Để ta.”

Ta cảm
thấy thụ sủng nhược kinh.

Ta nhìn
Yến Thanh rót đầy một chén Tín Dương Mao Tiêm, hai tay hắn cầm chén trà đưa cho
ta, ta liếc mắt nhìn hắn một cái, chuyện tiếp theo ta nên làm là cố tình gây
sự. Ta vung rộng tay áo, làm đổ cả chén trà trong tay Yến Thanh, ta lạnh mặt
đứng lên.

“Yến
Thanh, ta đã nói với ngươi, ta tuyệt không muốn gặp ngươi.”

Ta nghĩ
lại càng có cảm giác mình không đáng, ngay cả Thừa Văn cũng nhường ta ba phần,
vì sao trong bốn năm qua ta phải kìm nén như thế? Dựa vào cái gì mà Yến Thanh
giày xéo con tim ta? Một ca kĩ không có thân phận lại có thể so với ta?

Trà trong
chén vẫn còn nóng, vừa nãy làm ta đổ, Yến Thanh cũng không rụt tay lại, cứ để
cho trà đổ bỏng tay, hắn mặt không đổi sắc nhìn ta, trong mắt lại có ý cười.

Ta sửng
sốt, ngơ ngẩn nhìn hắn. Ý cười trong mắt hắn lại càng đậm hơn.

Ta nhíu
mày hỏi: “Có phải lần trước ngươi bị ta đánh đến choáng váng rồi không?”

Yến Thanh
mở miệng giống như định nói gì đó, lúc này tiểu tư vội vàng chạy vào, hắn thở
không ra hơi nói: “Công… công chúa… quốc sư tới…”

Ta nghe
thế, lập tức tròng mắt sáng lên, cũng mặc kệ Yến Thanh là ngốc thật hay giả vờ,
vội vàng sai bảo: “Đợi lát nữa quốc sư vào thì ngươi đi nói với y là bổn công
chúa thông cảm cho cái chân của quốc sư, không cần lên đây hành lễ với ta.”

Lúc ta vẫn
chưa hoàn toàn tiếp nhận được khuôn mặt của Ôn Diễn thì ta vẫn muốn ít tiếp cận
hắn hơn. Ở trên lầu hai nhìn tướng mạo của Ôn Diễn từ xa, chính là nơi thích
hợp nhất. Tiểu tư vâng một tiếng rồi chạy xuống cửa chờ Ôn Diễn đến.

Ta chờ đã
hơn nửa tháng, bây giờ cũng chờ cho đến lúc đó.

Lúc này
trong lòng ta khó tránh kích động, trên mặt không thể không mang theo ý vui
mừng, trong lòng nhất thời đã đem Yến Thanh còn đang ở đây vất lên chín tầng
mây. Cho đến khi cảm nhận được ánh mắt thâm ý của Yến Thanh thì ta mới lấy lại
tinh thần.

“À, ngươi
vẫn còn ở đây à.”

Yến Thanh
nhìn sâu vào ta, “Công chúa muốn đem quốc sư liệt vào danh sách tân phò mã được
chọn sao?”

Ta nói,
“Không liên quan gì đến ngươi.”

Hắn cười,
“Dù thế nào đi nữa, mong rằng công chúa nghĩ lại.”

Ngữ khí
này của Yến Thanh làm cho ta khó chịu từ đầu đến chân. Ta biết Ôn Diễn sau một
đêm trở thành tâm phúc bên người Thừa Văn, chọc không ít người ghen tị. Ôn Diễn
ở bên vua thế nào ta không biết được, nhưng Yến Thanh đã hòa ly với ta lại còn
can thiệp vào chuyện của ta thì thật khiến ta phải sầm mặt.

“Có lẽ Yến
thượng thư đã quên chuyện chúng ta đã hòa ly, trong ly thư đã viết rất rõ ràng,
ta với Yến thượng thư bất tương an hài*, từ nay về sau hai bên tái giá cũng
chẳng liên quan gì.” Ta cười lạnh một tiếng, “Yến Thanh, ngươi đừng quên, ta là
trưởng công chúa của Đại Vinh, trong kinh thành không ít người không biết tiếng
xấu của ta, trước kia vì ta thích ngươi nên mới sẵn lòng vì ngươi mà bớt phóng
túng, nhưng hôm nay ta đã không còn thích ngươi nữa rồi, ngươi không nên cái gì
cũng không phải như thế. Nếu ta làm ra chuyện gì đó, thì ngươi chỉ có thể chết
trong họa mà thôi. Dù ta muốn phụ thân ngươi làm phò mã, Yến thượng thư cũng
chỉ có thể gọi ta một tiếng a cô nương mà thôi.”

(*: Từ cổ dùng trong luật ly hôn của nhà
Đường, nôm na là thỏa thuận đường ai nấy đi.)

Mắt thấy
sắc mặt Yến Thanh thay đổi, trong lòng ta rất khoan khoái.

“Đã bắt
đầu diễn rồi, Yến thượng thư cứ tự nhiên.”

Ta rõ ràng
biết tính khí Yến Thanh lại còn đả kích hắn, đúng là hắn chịu không nổi, xác định
sẽ không tiếp tục ở lại nghe hát. Quả nhiên, Yến Thanh xanh mặt rời hỏi Sướng
Hí viên.

Mấy năm
nay ta nuông chiều Yến Thanh quá mức, thế cho nên mới để cho hắn với một ả ca kĩ
ăn hiếp đến trên đầu ta. Lúc trước Yến Thanh để cho ta khó chịu như thế, có lẽ
là đã quên ta là nữ nhân hoàng gia. Nhưng hôm nay hắn cũng nên nhớ, ta là công
chúa Thường Ninh, là nữ tử tôn quý nhất Đại Vinh này, ta ngang ngược tùy hứng
cũng được, cố tình gây sự cũng được, tại cái nơi vương quyền chí thượng này,
vẫn là ta định đoạt.

Lúc Ôn
Diễn vào, hắn ngẩng đầu nhìn ta từ xa, hơi gật đầu với ta rồi nhẹ nhàng cười.

Hắn không
lấy làm kinh ngạc gì khi trong Sướng Hí viên chỉ có một mình ta với hai người
họ, như là đã sớm biết được vậy, vẫn là dáng vẻ thanh tao nho nhã như cũ. Tùy
tùng của hắn giúp hắn đi đến bên vị trí tương đối trống trải, rồi sau đó gã tùy
tùng nọ như có pháp bảo, trong nháy mắt, xung quanh Ôn Diễn đã có bộ đồ trà
tinh xảo, cho dù khoảng cách xa, nhưng đôi mắt sắc của ta vẫn có thể nhận ra bộ
trà kia là tử sa, thợ làm rất khéo, mấy năm trước ta vô tình có được, thích đến
nỗi không nỡ buông, chỉ tiếc là khi cãi nhau với Yến Thanh đã đem nó quăng đi,
sau lại tìm người đến tu bổ lại không thôi. Hôm nay lại trông thấy bộ tử sa,
lòng lập tức đập loạn.

Cuối cùng
vẫn là ta nhịn không được, bất chấp việc nhìn mặt Ôn Diễn, tung tăng chạy
xuống.

Trên đài
cũng bắt đầu hát, bọn họ đang hát gì ta không hiểu, dù sao lúc này trong mắt ta
cũng chỉ có khuôn mặt của Ôn Diễn cùng với tử sa của Ôn Diễn.

Ta ngồi
bên cạnh Ôn Diễn, “Quốc sư, thật khéo quá.”

Ôn Diễn
cười khẽ nói: “Công chúa muốn một chén Bích Loa Xuân không?”
Tất nhiên là ta sẽ không từ chối rồi, nhưng ta phải làm bộ mất tự
nhiên suy nghĩ, rồi sau đó cười yếu ớt nói: “Cũng tốt.”

Tùy tùng
của Ôn Diễn rót hai chén Bích Loa Xuân, Ôn Diễn nhận một chén, rồi lại nghiêng
đầu đưa đến trước mặt ta, “Công chúa, mời.” Năm ngón tay thon dài trắng nõn
đang cầm lấy chén tử sa, thật là người đẹp bộ trà đẹp cảnh cũng đẹp, oán khí
lưu lại lúc Yến Thanh còn ở đây nhất thời đã tan biến không thấy tăm hơi.

Ta nhẹ
nhấp một ngụm, không khỏi khen: “Trà ngon.”

Tùy tùng
Ôn Diễn tự hào nói: “Đương nhiên là trà ngon rồi, nước để pha trà chính là nước
tuyết trên ngọc sơn. Công tử nhà chúng ta tinh thông nhất là trà nghệ, mặc dù
trà trong hoàng cung không so nổi nhưng công tử nhà ta vẫn có thể pha ra trà
ngon được.”

“A Man.”
Ôn Diễn khẽ quở một tiếng, rồi nói nói với ta: “Công chúa chớ để ý, từ nhỏ A
Man đã được ta nuông chiều, thường ngày nói chuyện ngay thẳng quá mức rồi.”

Ta nói:
“Ngay thẳng là chuyện tốt, ta luôn tán thưởng người ngay thẳng, quốc sư cũng
không cần để ý.” Khi nói chuyện, ta lại sờ chén tử sa trong tay, thật sự là
không nỡ buông tay.

Ôn Diễn
cười cười, ánh mắt lại quay về trên sân khấu.

Đối với
bài diễn trên sân khấu ta chẳng có chút hứng thú nào, thừa dịp Ôn Diễn còn đang
chăm chú nghe hát, ánh mắt của ta khi thì dừng lại trên ấm tử sa, khi thì dừng
lại trên mặt Ôn Diễn, hai bên không ngừng xoay tới xoay lui, quả thật so với
người diễn trên đài còn mau hơn.
Đương lúc ánh mắt ta đang nhìn chăm chú Ôn Diễn thì A Man bỗng
nhiên mở miệng: “Công chúa điện hạ, vì sao ngươi cứ nhìn chăm chú công tử nhà
ta thế?”

Ta lập tức
bị sặc, liên tục ho khan vài tiếng, rồi sau đó cười gượng nói: “Ta…” còn chưa
nói xong Ôn Diễn đã nhìn sang. Hắn vừa nhìn như thế, ta lập tức nói không ra
lời, ánh mắt cứ chết dí trên mặt hắn.

Ta lại ho
khan vài tiếng, Ôn Diễn lại đưa cho ta một chén trà, “Có chút nóng, công chúa
cẩn thận chút.”

Ta là
người mặt dày như thế, lại với hành động này của Ôn Diễn mà bên tai nóng lên, ta
nhanh chóng đón lấy, cúi đầu uống trà. A Man lại nói: “Công chúa điện hạ, vì
sao tai ngươi lại đỏ thế?”

Ta lại
sặc.

Ta cười
khan vài tiếng, “Trà nóng quá… trả nóng quá…”

Ta trộm
nhìn Ôn Diễn, hắn lúc này hết sức chăm chú xem kịch, dường như không phát hiện
ra sự khác thường của ta, cuối cùng ta cũng nhẹ nhàng thở ra. Ta không yên tâm
mà xem kịch, đang cân nhắc nên nên đòi bộ tử sa này với Ôn Diễn như thế nào.

Bộ tử sa
này đúng là báu vật, dự là Ôn Diễn sẽ không dễ dàng từ bỏ những thứ yêu thích.
Bình thường nếu ta gặp kiểu như thế này, thì toàn là lấy vật đổi vật, lấy lòng
đổi lòng.

Nghĩ đến
đó, ta liền mở miệng nói: “Không biết quốc sư có đặc biệt muốn thứ gì không?”

Ôn Diễn
nói: “Không có.”

Ta nói:
“Là người sẽ có dục vọng, có dục ắt có cầu, cho dù quốc sư có thể tính toàn rõ
thiên mệnh, nhưng trước sau vẫn là phàm phu tục tử. Trong lòng sao không muốn
cầu điều gì?”

Ôn Diễn im
lặng hồi lâu rồi nhẹ giọng nói::”Thứ ta cầu, nghịch thiên cũng khó có được.”

Ta ngẩn
người ra, bỗng lúc này chân trời nổi sấm, ta nhìn Ôn Diễn, cảm giác người này
như sương mù nơi xa xôi, mờ ảo hư vô. Hắn đón nhận ánh mắt của ta, cười nhạt
với ta.

“Muốn cầu
được công chúa, cuối cùng sẽ có một ngày có thể tu thành chín quả.”

Ta đang
kinh ngạc vì lời này của Ôn Diễn thì lại nghe tiếng bước chân cấp bách từ xa
vang đến, ta nhăn mặt, quay đầu nhìn lại, Vân Vũ trông có vẻ vui mừng chạy vội
đến chỗ ta.

Nàng thở
hồng hộc nói: “Công… công chúa, tân phò mã gia đã nhú mầm rồi.”

Chương 4

Ta vừa
nghe mà không khỏi cảm thấy hoảng sợ, lập tức đưa mắt nhìn Ôn Diễn cười nhẹ,
cũng chẳng nói lời nào, nâng chén trà tử sa lên, nhẹ hớp chút Bích Loa Xuân.

Vân Vũ vội
vàng nói: “Công chúa, mau trở về đi, tân phò mã gia đang chờ người đó.”

Ta liếc
Vân Vũ một cái, bảo nàng bình tĩnh chớ nóng nảy. Vân Vũ há mồm định nói gì đó,
ta liền nhăn mày, nàng lập tức câm nín.

Ta trăm
lần không tin một hạt giống có thể nở ra người, cho dù lúc này trong phủ công
chúa có hàng nghìn hàng vạn phò mã đang chờ ta, ta cũng sẽ không trở về ngay
tức khắc.

Hạt giống
là Ôn Diễn cho, giống phò mã cũng là hắn nói, toàn bộ việc kì lạ đều sau khi Ôn
Diễn xuất hiện mới xảy ra. Bây giờ việc cấp bách trước mắt là ta muốn làm rõ Ôn
Diễn đang diễn trò gì.

Trên đài
diễn rất là oanh liệt, ta nghe mà thấy phiền lòng, ta gọi đầu tử của gánh hát đến
bảo hắn dừng diễn lại. Sướng Hí viên nhất thời yên tĩnh trở lại, ta nhìn Ôn
Diễn, híp mắt hỏi: “Quốc sư nợ ta một lời giải thích.”

Ôn Diễn hờ
hững nói: “Bây giờ tin hay không tin cũng vô dụng, cuối cùng có một ngày công
chúa sẽ tin.”

Bên ngoài
sấm lại nổi, ta nghĩ giờ phút này không thể moi ra từ miệng Ôn Diễn điều gì
được nữa, vậy là bèn nói: “Lời nói của quốc sư thật là mơ hồ. Một tháng trước
quốc sư vì xem số cho bệ hạ mà được bệ hạ xem trọng, không biết quốc sư cũng có
thể xem số cho ta không?”

Ôn Diễn
đưa mắt nhìn ta, giữa lông mày vẫn là thần sắc dịu dàng như cũ.

“Công chúa
muốn xem cái gì?”

Ta nói:
“Nhân duyên.”

Ôn Diễn im
lặng nhìn ta, chẳng biết tại sao, ta chợt thấy cả người không được tự nhiên,
khuôn mặt kia trước sau vẫn như muốn quấy nhiễu lấy mạng ta vậy. Ta dời mắt
sang chỗ khác, tầm nhìn rơi vào hư không.

Ôn Diễn
nói: “Lương duyên trời cho, một đôi tự nhiên.”

Ta cười
lạnh: “Có lẽ quốc sư cũng biết chuyện một tháng trước ta vừa hòa ly với tiền
phò mã, quốc sư đã nói là lương duyên trời cho, vậy thì ta với tiền phò mã là
nghiệt duyên sao? Vả lại nếu như những lời quốc sư nói lúc trước là thật, thế
thì chưa đến ba tháng sẽ có một tân phò mã, chuyện này quốc sư cần giải thích
thế nào?”

Ôn Diễn
vẫn im lặng nhìn ta, bất kể ta có châm biếm cỡ nào thì hắn vẫn dịu dàng như lúc
ban đầu, chỉ khẽ mở đôi môi mỏng, nhàn nhạt nói: “Thiên cơ bất khả lộ.”

Miệng ta
giật giật, “Câu này hình như gã thầy tướng nào cũng thích cả.”

Ôn Diễn:
“Công chúa nói quá rồi.”

Ta không
thể tranh cãi với Ôn Diễn nổi, con người hắn như dòng suối trong núi, thanh
lãnh ôn hòa, bất kể ta có thêm mắm thêm muối thế nào thì hắn vẫn không tức
giận. Ta xem như là bỏ qua, “Thôi thôi, Vân Vũ, chúng ta hồi phủ thôi.”

Vân Vũ vui
vẻ đỡ lấy cánh tay ta nói: “Công chúa, bộ dạng của tân phò mã gia có thể rất
đẹp.”

Khóe miệng
ta lại run rẩy.

Sau khi
gặp gỡ Ôn Diễn kinh vi thiên nhân, có lẽ thế gian này sẽ chẳng có nam tử nào
tuấn tú đến độ làm cho ta khó có thể rời mắt được nữa. Trên đường hồi phủ, Vân
Vũ như chú chim non tíu tít không ngừng, nói lời nào cũng đều là ca ngợi hạt
giống phò mã.

“Ôi chao,
công chúa, người không thấy thì thật là đáng tiếc. Lúc ấy một tia chớp đánh bổ
xuống, vừa đúng mảnh đất mà tân phò mã gia nằm, em lo lắng tân phò mã gia ở
dưới đất liệu có bị phá hủy không, thế là cứ mặc kệ sấm chớp lao ra đào tân phò
mã gia lên xem một chút, không ngờ em còn chưa đến gần, sấm sét liên tục nổ
vang, em vừa mới định thân mình lại thì lại một tia chớp nữa đánh xuống, một
tiếng ầm vang lên, sau đó tân phò mã gia liền từ dưới lòng đất chui lên. Lúc ấy
cả người tân phò mã gia đều là bùn đất, cho dù người đầy bụi bặm, nhưng tân phò
mã gia rất xứng với câu thơ, mọc từ bùn lầy mà không nhiễm*! Khuôn
mặt đó, ánh mắt đó, quả thật chính là phò mã vì công chúa mà sinh ra!”

(*: Xuất ứ nê nhi bất nhiễm [出淤泥而不染] trích
trong bài thơ Ái Liên Thuyết của Chu Đôn Di.)

Ta có lòng
tốt nhắc nhở Vân Vũ, “Bùn đất đầy người bụi bặm đầy người, đều là từ nước bùn
làm bẩn.”

Vân Vũ vội
vàng nói: “Không phải, tân phò mã gia chỉ cần một thùng nước dội xuống, bùn đất
đều bay đi hết.”

Lại có một
người từ dưới đất chui lên, ta không tin. Một hạt giống lại có thể sinh ra
người, ta càng không tin. Chẳng qua hôm đó đúng là nhàm chán thật, bổn công
chúa muốn chơi đùa với quốc sư cũng không được.

Từ dưới
đất chui lên một tân phò mã, thú vị thú vị thật là thú vị, bản thân ta cũng
muốn mở mang kiến thức.

Vì do tân
phò mã là từ dưới đất chui lên, thì cái cách gặp mặt cũng tương đối đặc biệt
chút. Ta vừa xuống kiệu, còn chưa kịp nhìn rõ tấm bảng phủ công chúa thì đã có
một bóng đen nhảy bổ tới.

Ta lập tức
tránh đi, bóng đen kia ngã dưới chân ta.

Vân Vũ
chạy đến, hai mắt lưng trùng, “Phò mã gia!”

Ta sửng
sốt, thị vệ rút đao ra cũng sững sốt, bóng đen kia bò lên từ mặt đất, sờ soạng
tà váy của ta, cuối cùng hai tay dừng lại bên hông ta. Ta nhìn hắn, hắn mở đôi
mắt trong suốt nhìn chằm chằm ta, nở một nụ cười sáng lạn.

“Nương
tử.”

Ta run
run, tân phò mã ôm chặt ta, “Nương từ, trời sắp mưa rồi, coi chừng bị lạnh,
chúng ta vào nhà đi.”

Ta tiếp
tục run run, Vân Vũ nói: “Các ngươi đang làm gì thế hả? Còn không mau bỏ đao
xuống, đây chính là tân phò mã gia của chúng ta!”

Ta run rẩy
đến ba cái, tân phò mã gia kéo ta vào nhà.

Ta ngồi
trên nhuyễn y, tân phò mã rất ân cần đưa ta chén trà nóng, rồi sau đó ngồi
xuống bên trái ta, dựa sát vào ta. Ta vừa uống trà vừa đánh giá hắn. Tân phò mã
cũng rất tuấn tú, môi hồng răng trắng, ánh mắt trong suốt nhất mà ta từng thấy.

Có lẽ là
cái nhìn của ta quá thẳng thừng nên hai bên tai tân phò mã đỏ ửng.

Hắn nhỏ
giọng nói: “Vì sao nương tử cứ nhìn ta thế?”

Ta đặt
chén trà xuống, nhìn hắn hỏi: “Ngươi là từ trong đất chui ra sao?”

Vẻ mặt tân
phò mã ngu ngơ, “Nương tử nói gì ta không hiểu lắm.”

Chậc chậc,
xem ra tân phò mã này giả ngu rất tốt. Nhưng ta không phải người dễ dàng như
thế, ta híp mắt hỏi: “Ngươi…” Còn chưa nói xong, tân phò mã bỗng nhiên cầm lấy
tay ta, hắn thành khẩn nói: “Nương tử, ta họ Liễu, tên một chữ Dự, tự là Cẩn
Minh.”

Ta hơi
giật mình, tân phò mã tự xưng là Liễu Dự lại nói: “Nương tử, sau này ta sẽ đối
tốt với nàng.”

Vân Vũ
tiếp tục mở lớn mắt, “Công chúa, người nhìn đi, chủng loại phò mã này thật hơn
người.”

Ta rút tay
ra, lấy khăn ra lau, “Liễu… Dự phải không? Ôn Diễn không nói cho ngươi biết ta
không thích bị người ta chạm vào sao? Nếu ngươi đã biết mà dám chạm vào ta có
biết kết quả thế nào không? Vân Vũ, mau nói cho hạt giống phò mã này biết.”

Vân Vũ
nói: “Công chúa, nam nhân trong kinh thành nhìn thấy người đều sợ đến mức tè ra
quần, nào có người nào dám chạm vào người?”

Nha hoàn
này thật chẳng hiểu ý ta tẹo nào, vừa nhìn thấy sắc đẹp của hạt giống phò mã mà
đã quên đi sự ăn ý của hai người chủ tớ bọn ta. Nhưng mà không sao, bổn công
chúa là một người có khí phách, không tính toán với nàng.

Liễu Dự
tha thiết nhìn vào bàn tay ta, hắn bỗng nhiên nói: “Nương tử yên tâm, sau này
ai dám động vào nàng, ta sẽ đạp hắn thật mạnh!”

Hạt giống
phò mã này quả nhiên lại giả vờ, ta lạnh giọng nói: “Liễu Dự, ngươi với Ôn Diễn
có quan hệ như thế nào?”

Liễu Dự
nghi hoặc hỏi, “Ôn Diễn là ai?”

Ta suy
nghĩ một lát rồi đáp, “Ừm, chính là nam nhân đem ngươi nhét vào trong hạt
giống.”

“Không
biết.” Vẻ mặt Liễu Dự trông rất nghiêm túc, “Nương tử, nàng không cần đuổi ta
đi, nàng bảo ta làm gì ta cũng sẽ làm, việc nặng nhọc đến mấy ta cũng làm được,
ta còn có thể làm ấm giường, bảy mươi hai kiểu xuân cung, nương tử thích kiểu
nào, ta cũng có thể phụng bồi.”

Ầy, Ôn
Diễn cho ta hạt giống chẳng thuần khiết tí nào.

Ta cười
híp mắt nói, “Bảy mươi hai kiểu long dương, ngươi phụng bồi được không?”

Liễu Dự
biến sắc, nhưng trong nháy mắt lại như làm một quyết định trọng đại, hắn thề
nói: “Thì ra nương tử có việc khó nói, nhưng nương tử chớ lo lắng, chỉ cần là
nương tử, dù nam hay nữ ta vẫn có thể phụng bồi, chắc chắn sẽ khiến nương tử
vui vẻ đến dục tiên dục tử.”

Mắt thấy
đám hạ nhân xung quanh muốn cười nhưng không dám người, ta liền sai người kêu
Ngô Tung vào.

Lúc Ngô
Tung tiến vào, ta vẫn đang cười híp mắt nhìn Liễu Dự.

“Không
biết công chúa có gì sai bảo?”

Ta chậm
rãi hớp trà, “Đem nam nhân họ Liễu tên Dự này ném ra khỏi phủ cho bổn công
chúa.” Bộ dạng của Liễu Dự quả không tệ, đúng hơn chính là mẫu ta thích, nhưng
ta không thể nào hiểu nổi ý tứ của Ôn Diễn.

Ta muốn
vất bỏ Liễu Dự, để xem tiếp theo Ôn Diễn muốn làm những gì.

Lập tức
Ngô Tung lên tiếng: “Vâng.”

Vân Vũ
hoảng sợ nói: “Công chúa, nhưng mà…”

Ta liếc
nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Không nhưng nhị gì hết, Vân Vũ, mấy ngày vừa qua
em càn quấy cũng đủ rồi. Phủ công chúa làm sao có thể chứa chấp một người thân
phận không rõ?”

Vân Vũ cúi
thấp đầu xuống không nói gì.

Liễu Dự
đáng thương nhìn ta, “Nương tử, ta không phải thân phận không rõ. Ta họ Liễu,
tên một chữ Dự, tự là…”

Ta ngắt
lời hắn, “Ồ? Thế quê quán của ngươi ở đâu? Người nhà ngươi ở đâu?”

Liễu Dự
luống cuống, “Nương tử, ta… ta… ta không nhớ rõ. Ta chỉ nhớ ta họ Liễu, tên một
chữ…”

Ta khoát
tay, “Ngô Tung, còn không mau làm việc?”

Chỉ một
giây sau, trong phòng ta lại yên tĩnh trở lại. Vân Vũ im lặng đứng bên cạnh ta,
xem chừng là đang giận dỗi ta. Sau khi ta dùng hai chiếc bánh điểm tâm, Vân Vũ
đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta, nàng nói: “Công chúa, cho em được nói ra suy
nghĩ của mình.”

“Nói đi.”

“Phò mã
gia đúng là bước ra từ trong đất, là em tận mắt chứng kiến. Quốc sư đại nhân
chắc chắn là thần tiên không phải người, nếu không thì bệ hạ xưa nay cẩn thận
như thế đâu dễ dàng để một người dân thường trở thành quốc sư? Quốc sư đại nhân
đưa công chúa hạt giống này nhất định là không đơn giản, không biết công chúa
có để ý không, nhãn cầu của tân phò mã gia có màu nâu, giống y màu của hạt
giống. Hơn nữa khi tân phò mã gia thấy em lần đầu, tân phò mã gia cứ luôn miệng
hỏi em, công chúa người đang ở đâu? Hơn nữa tân phò mã gia còn biết được rất
nhiều thói quen của công chúa, thậm chí có việc ngay cả em đã hầu hạ công chúa
ba năm vẫn không chú ý.”

Ta nhíu
mày, “Ồ? Nói nghe chút nào.”

Vân Vũ
nói: “Tân phò mã gia nói công chúa hễ việc yêu buồn gì đều đặt trong lòng, lúc
mất hứng thì sẽ lăn từ đầu giường đến cuối giường…”

Trong lòng
ta cả kinh, bí mật này đích thị chỉ có một mình ta biết, đừng nói đến Vân Vũ,
ngay cả tri kỷ của ta là Quán Quán cũng không biết, Liễu Dự làm sao có thể
biết?

Vân Vũ lại
nói: “Công chúa, em thật sự tin rằng Liễu công tử là phò mã ông trời ban cho
công chúa, là để bù đắp cho tổn thương mà trước kia Yến thượng thư gây ra. Công
chúa, người nhìn đi, bên ngoài trời mưa rất to, người để Ngô tổng quán ném phò
mã gia ra ngoài, chắc chắn phò mã gia sẽ sinh bệnh.”

“Công
chúa, phò mã gia ở bên ngoài chắc chắn sẽ không chịu nổi. Đến lúc đó không biết
trong thuyết thư lâu lại nói gì công chúa đây…”

“Công
chúa, ngoài phủ công chúa của chúng ta núp không ít thuyết thư tiên sinh đâu…”

Lúc này,
chợt có hạ nhân vội vàng chạy vào, hành lễ xong rồi nói: “Bẩm báo công chúa, có
người bảo tiểu nhân đem gói đồ này giao cho người.”

Nha hoàn
phía sau ta bước lên nhận lấy, mở gói đồ ra.

Ta vừa
nhìn, nhất thời choáng váng.

Không ngờ
chính là bộ ấm tử sa kia!

Ta khó
khăn dời ánh mắt khỏi bộ ấm trà quý báu, dè dặt mở bức họa cuộn tròn bên cạnh
bộ ấm trà ra... vừa nhìn, ta lại choáng váng.

Ta chợt
tới trước đó không lâu Ôn Diễn nói nói với ta: “Muốn cầu được công chúa, cuối
cùng sẽ có một ngày có thể tu thành chín quả.”

Ôn Diễn
này thật là lợi hại, ta muốn bộ ấm tử sa, hắn đưa tới cho ta, ta muốn bức họa
của hắn, hắn cũng đưa tới cho ta, hơn nữa bức tranh này vẽ rất giống phong vận
của hắn.

Ta liền
vội hỏi: “Là ai đưa gói đồ này cho ngươi?”

Hạ nhân
đáp: “Bẩm công chúa, là một nam tử áo lam.”

Ta hỏi:
“Hắn có nói gì không?”

Hạ nhân
nói: “Bẩm công chúa, không có.”

Ta đưa mắt
nhìn bộ ấm tử sa trên bàn, nói với Vân Vũ: “Ngươi đi dẫn Liễu Dự về đây, cứ sắp
xếp cho ở chỗ trống nào trong sân là được.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3