Hoa Tư dẫn - Phần I - Chương 3 - Phần 2

Ba
ngày liên tiếp không nghỉ, cô cõng Thẩm Ngạn vượt qua núi tuyết. Khi đến được một
y quán trong thị trấn, cũng là lúc sức cùng lực kiệt, chân tay trầy xước rớm máu,
đặt Thẩm Ngạn xuống rất lâu nhưng Tống Ngưng vẫn không thể nào đứng thẳng lên được.

Thẩm
Ngạn vẫn mê man.

Gần
mười ngày cô không trở về quân doanh, Tống Diễn vô cùng lo lắng, phái thuộc hạ đi
tìm khắp nơi. Cô vừa tới thị trấn, liền nhìn thấy thuộc hạ của đại huynh, biết là
không thể ở lại lâu hơn, liền đập miếng ngọc bội của mình thành hai mảnh. Một nửa
dùng sợi tơ đỏ xuyên qua đeo lên cổ Thẩm Ngạn, một nửa mình giữ, coi đó là tín vật
về sau. Cô gửi gắm Thẩm Ngạn cho hai ông cháu vị đại phu ở y quán, để lại năm kim
thù, dặn dò: “Đây là tướng quân Khương quốc của các vị, hãy chữa khỏi cho chàng,
nhất định sẽ được hậu thưởng xứng đáng”. Vị đại phu có tuổi quỳ sụp trước mặt cô,
đứa cháu gái bị câm đứng bên đỡ lấy ông, giơ tay ra hiệu điều gì mà Tống Ngưng không
hiểu.

Bàn
tay cô vuốt nhẹ mắt Thẩm Ngạn, khuôn mặt chàng trắng bệch, vẫn hôn mê sâu, chàng
không hay biết cô sắp phải rời đi.

Tống
phu nhân kể cho tôi nghe câu chuyện đó, còn những chuyện không có trong ký ức của
cô tôi lại nhìn thấy.

Ngày
thứ ba sau khi Tống Ngưng rời đi, Thẩm Ngạn tỉnh lại trong một đêm mưa, đôi mắt
chàng được rửa và tra thuốc, đã sáng trở lại. Đứa cháu gái bị câm của vị đại phu
ngồi cạnh giường chàng. Chàng chăm chú nhìn cô, mỉm cười: “Thì ra trông cô như thế
này, những ngày qua chắc lo cho tôi lắm? Bây giờ chúng ta đang ở đâu?”.

Khuôn
mặt thanh tú của cô gái chợt ửng đỏ, cắn môi, không dám nhìn chàng.

Chàng
nhìn quanh hỏi: “Đây là y quán ư? Cô ngồi lại gần đây”.


gái câm nhích lại gần chàng. Chàng cau mày: “Cô không nói được ư?”.


gái bẽn lẽn gật đầu. Chàng nắm lấy tay cô: “Chả trách trước giờ tôi chưa nghe thấy
cô nói, thì ra cô không nói được”.


gái khẽ ngước nhìn chàng, lại bối rối cúi đầu, tay vẫn để yên trong tay chàng.

Mùa
xuân năm Lê Trang công thứ mười tám, Khương
quốc bại trận, dâng hai thành ấp biên ải cầu hòa. Lê, Khương kết đồng minh.
Đồng minh mới kết chưa lâu, Lê Trang công nhận Tống Ngưng em gái Lê quốc đại tướng
quân làm nghĩa muội, phong là công chúa Mục Kính Võ, phái sứ giả tới Khương quốc
yết kiến Khương Mục công, ngỏ ý muốn tác thành hôn sự cho Tống Ngưng và Thẩm Ngạn
để thắt chặt mối bang giao hữu hảo giữa hai nước.

Trước
đây Tống Ngưng không để Thẩm Ngạn biết cô là ai, do mối quốc thù, cô sợ Thẩm Ngạn
thà chết cũng không nhận ân nghĩa của người nước Lê, không chịu để cô cứu sống.
Thực ra, chỉ là cô cả nghĩ, anh hùng không cần biết xuất xứ, nghĩa là khi nhận ơn
huệ, anh hùng thường không hỏi xuất xứ của ân nhân.

Nhưng
bây giờ cô sắp được gả sang Khương quốc, gả cho người anh hùng của lòng mình. Cô
còn nhớ, Thẩm Ngạn nói sẽ cầu hôn cô, không cần biết chàng có yêu cô không, cô muốn
chàng thực hiện lời hứa. Đó chính là lý do đàn ông không thích hứa hẹn với phụ nữ.
Bởi trí nhớ của phụ nữ quá tốt, hơn nữa họ luôn có cách buộc người hứa giữ lời.
Tống Ngưng viết một bức thư dài, lại đính kèm nửa miếng ngọc bội ngày trước, đưa
cho sứ giả nhờ chuyển riêng đến tay Thẩm Ngạn.

Mãi
đến khi đoàn đưa dâu sắp khởi hành, Tống Ngưng vẫn không nhận được thư hồi âm của
Thẩm Ngạn. Nhưng chuyện đó cũng không có gì quá thất lễ, cùng lắm chỉ là một lỗi
nhỏ trong bản hòa ca mà thôi. Cuối cùng Thẩm Ngạn cũng đồng ý hôn sự Lê Trang công
đưa ra. Tống Ngưng thầm đoán, cảm thấy, thứ nhất chính miệng Thẩm Ngạn nói sẽ lấy
cô. Thứ hai, chàng cũng đồng ý lấy cô theo đề nghị của Khương Mục công, dù chủ động
hay bị động, chàng đều bằng lòng, việc này hầu như đã hoàn toàn viên mãn, không
thể sai sót.

Không
ngờ cuối cùng lại xảy ra sai sót, âu cũng là ý trời. Đó là sự huyền bí, nhưng nếu
không huyền bí sao có thể chứng tỏ sự vô tình của số mệnh, giống như với Tống Ngưng,
giống như với tôi.

Đêm
động phòng, vầng trăng tròn vành vạnh treo trên đầu ngọn cây, những áng mây lơ lửng
trên trời, trong phòng ánh nến hỉ chập chùng in bóng hoa. Bao tình cảm ấp ủ trong
lòng, Tống Ngưng hồi hộp chờ đợi Thẩm Ngạn lật khăn trùm đầu của cô, cô sẽ dành
cho chàng nụ cười tươi thắm nhất. Cô rất xinh đẹp, các công tử quyền quý ở vương
đô Lê quốc, mặc dù tất cả không muốn cưới cô làm vợ, nhưng tất thẩy đều công nhận
nhan sắc mỹ lệ của cô, điều đó thật ra không dễ, nhưng ở một khía cạnh khác có thể
thấy trình độ thẩm mỹ của họ rất cao, lại khá thống nhất với nhau. Vì đã là một
trang tuyệt sắc, mà trang tuyệt sắc đó lại mỉm cười, tất khiến thành khuynh. Khi
Thẩm Ngạn mở tấm khăn trùm đỏ thêu đôi chim uyên ương, nhìn thấy nụ cười khuynh
thành đó, chàng bỗng sững người.

Tống
Ngưng nghiêng đầu nhìn chàng, nụ cười tươi rạng như hoa. Nhưng thần sắc chàng lạnh
lùng dửng dưng, là bộ dạng cô đã quen thuộc. Cô nghĩ, hạnh phúc đời mình chính là
đây. Nhũ mẫu ở nhà đã dặn cô, trong đêm tân hôn phải nói những lời yêu thương, đại
loại như: “Phu quân, em trao A Ngưng cho chàng, trao hết cho chàng, chàng hãy trân
trọng”, vân vân… Cô đang định nói những lời đó, nhưng còn đắn đo, chợt nghe thấy
tiếng chàng lạnh lùng: “Chắc cô biết người ngồi trên chiếc giường này đêm nay vốn
là ai chứ?”.


không hiểu chàng nói gì, ngẩng đầu hỏi: “Sao?”.

Đôi
mắt chàng vẫn lạnh băng: “Tôi nghe nói, đại huynh của cô thỉnh cầu Lê công, muốn
tôi cưới cô. Tại sao lại là tôi? Chỉ bởi một lần tôi từng thắng cô ở chiến trường
ư? Tống Ngưng, lẽ nào trước đây cô chưa nghe nói, tôi đã có vị hôn thê?”.


lắp bắp: “Nhưng chàng đã nói muốn lấy tôi”.

Chàng
cười lạnh lùng: “Rút cục tôi cũng chỉ là phận bề tôi, chủ lấy tính mạng ra để ép
tôi. Sao tôi có thể không nghe. Có điều tôi không muốn được gì từ cô. Cũng phiền
cô đừng yêu cầu gì ở tôi”.

Tống
Ngưng ngước nhìn chàng: “Tôi không mong được gì từ chàng, chỉ là tôi...”.

Chàng
ngắt lời cô: “Vậy thì tốt”.

Chàng
phảy tay áo bước khỏi phòng tân hôn, mặt đất trước giường đầy ánh trăng vỡ vụn.
Cô nhìn theo bóng chàng, thầm nghĩ, tuyệt đối không thể như thế. Cô gọi chàng: “Thẩm
Ngạn” giống như khi ở Tu La trường trên cánh đồng hoang Thương Lộc, cô ôm chàng
nghẹn ngào, dịu dàng gọi tên chàng. Nhưng chàng không dừng bước, cô không khóc,
lòng chỉ hoang mang.

Cả
đời cô chỉ khóc một lần duy nhất. Đó là lúc tìm thấy chàng trên cánh đồng hoang
Thương Lộc, phát hiện chàng vẫn sống. Cô cởi áo đỏ đại hỉ, gấp gọn gàng, nằm ngay
ngắn trên giường, hai mắt mở to nhìn đôi nến long phượng đã cháy gần hết, ngoài
cửa sổ ánh trăng buồn vẫn lặng lẽ buông.

Ngày
hôm sau, Tống Ngưng tới thỉnh an phu nhân lão tướng quân, nghe các hầu gái xì xào,
tối qua tướng quân ngủ ở Hà Phong viện. Hà Phong viện là nơi ở của Liễu Thê Thê,
Thê Thê cô nương. Tống Ngưng thầm nghĩ, Thê Thê vừa xanh tươi vừa tràn trề sinh
khí, một cái tên hay.

Tống
Ngưng nghe nói chiếc áo Thê Thê khâu cho tướng quân đường kim rất khéo, thêu hình
cây trúc rất đẹp, sinh động như nghiêng trong gió. Lại nghe nói canh phù dung hạt
sen Thê Thê hầm cho tướng quân là loại sen thượng hạng, món canh hầm tỏa hương thơm
phức.

Lại
nghe nói, mặc dù Thê Thê không nói được, nhưng luôn làm cho tướng quân vui lòng.

Tống
Ngưng thầm nghĩ, Liễu Thê Thê nên là vợ của Thẩm Ngạn, mình xen vào nhân duyên của
họ, tất trở thành người thừa, quả thật không nên so đo với cô ta. Sau ngày thành
hôn, ngoài lần giáp mặt đêm tân hôn, Thẩm Ngạn hầu như không xuất hiện trước mặt
cô. Có thể thấy chàng là người rất mực chung tình, quả đáng khâm phục. Cô nghĩ,
mình yêu chàng, nhưng sự thể đã vậy, đành biến tình yêu thành tín ngưỡng mà thôi.
Bởi chỉ có tín ngưỡng mới không thấy tủi thân, chỉ có tín ngưỡng mới không còn dục
vọng.


thường nghe nói Liễu Thê Thê thế này, Liễu Thê Thê thế kia.

Mặc
dù đã suy nghĩ thông suốt, cố gắng tự an ủi “mình yêu chàng, chẳng liên quan đến
chàng” nhưng thâm tâm vẫn muốn gặp mặt Liễu Thê Thê. Tuy nhiên, có những việc không
phải cứ muốn là được. Ngay đến hoàng đế cũng không thể muốn có con trai là lập tức
có ngay.

Sinh
con trai, con gái hay sinh ra một kẻ ngu đần, dường như đã là số mệnh. Bao gồm cả
Tống Ngưng chưa bao giờ có thói quen tản bộ vào mỗi buổi chiều, đột nhiên một chiều
nọ lại ra tản bộ sau hoa viên. Thế là hôm đó trong hoa viên có chim hót, hoa nở,
có liễu rủ ven hồ, lại bất ngờ gặp Liễu Thê Thê như lời gia nhân đồn đại.

Mọi
sự đều có nguyên do, khi Tống Ngưng nhặt được miếng ngọc bội trong hoa viên, miếng
ngọc bội được viền vàng, rất hoàn hảo, ở giữa còn có một vết nứt khá rõ. Cô nhặt
miếng ngọc bội, soi rất lâu dưới ánh mặt trời. Nhận ra đó chính là miếng ngọc bội
cô đã bẻ đôi đưa cho Tống Ngưng vào dịp đông hàn năm ngoái, hai nửa đó đã được ghép
lại, được viền bằng vàng. Bỗng một cô gái vội vã đi tới, một tay chỉ miếng ngọc
bội, một tay chỉ vào ngực mình. Tống Ngưng ngẩng đầu, sau khi nhìn rõ mặt Tống Ngưng,
sắc mặt cô gái đột nhiên trắng bệch. Tống Ngưng thầm nghĩ, mình đã từng gặp cô ta
ở đâu. Trong làn gió nhẹ thoảng mùi thuốc thơm dịu, mùi thuốc này khiến cô chợt
nhớ tới y quán nhỏ phía sau núi tuyết. Tống Ngưng cầm miếng ngọc bội, mỉm cười hỏi
cô gái: “Cô cũng ở đây ư? Quả nhiên Thẩm Ngạn không phải là người vong ân bội nghĩa,
ông cô đâu rồi?”.


gái run lập cập, quay người định bỏ đi. Tống Ngưng chau mày, nắm tay kéo cô lại:
“Tôi đáng sợ lắm ư? Tại sao cô lại sợ như vậy?”.


gái cố vùng ra, lùi lại phía sau, đột nhiên sau lưng có tiếng Thẩm Ngạn: “Thê Thê”.

Thê
Thê. Cô kinh ngạc, cô gái trong tay cô đã bị Thẩm Ngạn giằng mất. Chàng đứng chắn
trước cô ta, như một cây cổ thụ cao ngất che chở cho thân leo yếu ớt bên cạnh, nét
mặt cúi xuống dịu dàng, vẻ âu yếm. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn Tống Ngưng, khuôn mặt
lại như băng giá, chàng hỏi sẵng: “Cô làm gì ở đây?”.


không trả lời câu hỏi của chàng, nhìn cô gái Thẩm Ngạn ôm trong lòng: “Thê Thê,
cô chính là Thê Thê?”. Cô gái không dám ngẩng đầu.

Thẩm
Ngạn cau mày, ánh mắt dừng lại trên tay Tống Ngưng, lát sau lạnh lùng hỏi: “Miếng
ngọc bội của Thê Thê, tại sao cô lại có?”.


sững người, kinh ngạc nhìn chàng: “Của Thê Thê? Cái gì của Thê Thê? Sao lại của
Thê Thê?”. Cô bước lên, chìa miếng ngọc bội trước mặt chàng: “Chàng không đọc lá
thư tôi gửi ư? Chàng đã quên đó là tín vật tôi trao cho chàng sao? Chàng đã quên
ở trong hang núi gần cánh đồng Thương Lộc, chúng ta đã...”.


đang định nói tiếp, Liễu Thê Thê bất chợt nắm tay áo chàng lắc đầu.

Mắt
chàng đột nhiên lóe sáng, ngắt lời Tống Ngưng: “Trận chiến ở cánh đồng hoang Thương
Lộc, năm ngàn quân Khương đã phải bỏ mạng dưới lưỡi đao của quân Lê các người, mặc
dù hai nước Khương, Lê đã có hòa ước, nhưng mối thù đó, ta mãi mãi không quên”.
Chàng cười khẩy: “Trong hang núi tuyết gần Thương Lộc nếu không phải Thê Thê đã
cứu ta thì Thẩm Ngạn hôm nay chỉ còn là một hồn ma lang thang trên chiến trường,
sao có thể lấy công chúa Tống Ngưng của Lê quốc các người?”.

Liễu
Thê Thê vẫn lắc đầu, nắm tay Thẩm Ngạn, nước mắt tuôn như suối, ướt đầm hai má,
làm loang lớp phấn hồng trên mặt.

Tống Ngưng không tin vào tai mình, cô hét to: “Sao
có thể là cô ta cứu chàng? Người cứu chàng... rõ ràng là tôi”. Cô tưởng mình nói
rõ ràng, chàng sẽ hiểu ra, thực ra cô đã đánh giá quá cao khả năng lí giải của chàng.
Vì lẽ đời thường không như vậy, không phải cứ nói là người khác sẽ nghe ra.

Thẩm
Ngạn nhìn vào mắt Tống Ngưng, giọng giễu cợt: “Cô nói vớ vẩn gì thế? Cô đã cứu tôi?
Tống Ngưng, tôi chưa từng nghe nói là cô am hiểu y thuật, người cứu tôi có y thuật
rất cao, cô ấy không biết nói, đó chính là Thê Thê. Cô tưởng rằng Thê Thê không
nói được là tôi sẽ tin những lời bịa đặt của cô, giá họa cho cô ấy ư?”.

Tống
Ngưng không biết làm gì để chứng minh, bởi vì ban đầu khi cô cứu được chàng hoàn
toàn là do ông trời đoái thương. Vậy mà hôm nay, rõ ràng ông trời đã đổi ý, chuyển
sang thương Liễu Thê Thê.


nghĩ, chàng chưa đọc lá thư đó, lá thư thực ra được đưa tới đâu, cô đã biết, bây
giờ nhắc lại chuyện này cũng chẳng ích gì, chỉ thấy tủi thân, cho dù Thẩm Ngạn không
yêu cô, nhưng chuyện này, cô vẫn phải nói rõ với chàng, khổ nỗi bây giờ cô nói gì
chàng cũng không tin, cô đã rất cố gắng nhưng Thẩm Ngạn không cho cô cơ hội. Đúng
là một người cố chấp, cố chấp đến bực mình.


không giải thích thêm nữa. Ánh mắt chàng nhìn cô hoàn toàn băng giá. Lúc đầu Tống
Ngưng rất buồn, nhưng không khóc được, đêm đêm cô thường ôm chăn, ngồi đến sáng.
Trong những đêm dài, cô thường hồi nhớ lúc chàng đặt tay lên vai cô, dịu dàng nói:
“Nếu cô nương không chê, đợi tại hạ khỏi bệnh, sẽ đến quý gia cầu hôn cô nương”.
Đó là hồi ức đẹp đẽ duy nhất. Bề ngoài cô có vẻ mạnh mẽ, nhưng chung quy vẫn là
nữ nhi, nữ nhi càng mạnh mẽ càng muốn được trân trọng, quá mạnh dễ gẫy chính là
như vậy.

Chỉ
không ngờ, thành hôn chưa được ba tháng, Thẩm Ngạn đã nạp thiếp.

Chuyện
này cũng không có gì lạ, một phong tục hết sức bình thường, thậm chí đàn ông không
nạp nhiều thiếp còn bị coi thường, cũng như các đế vương, quan lại đều thê thiếp
bầy đàn. Người này lấy, người kia cũng phải lấy, không lấy không được. Quân Vỹ thích
nghiên cứu chuyện hậu cung các hoàng đế đã phân tích như vậy, cho rằng hoàng đế
lấy thêm thiếp chủ yếu vì hoàng hậu là quốc mẫu, mẫu nghi thiên hạ, là hóa thân
của vạn vạn thần dân.

Thử
nghĩ, khi chăn gối cùng quốc mẫu, nhìn khuôn mặt từ bi của bà, lòng rối loạn, ngay
cả lúc trên giường cũng gợi nhớ chính sự, làm sao chịu nổi, đành phải nạp thiếp.

Nhưng
rút cục thế nào, làm sao chúng ta biết được, có lẽ là do đàn ông ham nữ sắc nên
mới không ngừng nạp thiếp? Có điều Thẩm Ngạn nạp người thiếp này là vì cái gọi là
tình yêu, hơn nữa lại là chuyện duy nhất khiến người ta không thể chịu được. Người
đầu tiên không thể chịu được chính là Tống Ngưng.

Tống
Ngưng nhờ một vị thân vương của Lê Trang Công ngăn chặn chuyện này.


ngồi trong một ngôi thủy các giữa hồ sen, đầy gió và nắng, ven hồ có những cây to
không rõ tên, một màu xanh mát quen thuộc, như trong tranh. Thẩm Ngạn đứng trước
mặt cô, đó là lần gặp mặt thứ ba sau hôn lễ, chàng cau mày cúi nhìn Tống Ngưng hỏi:
“Cố tình phá hôn sự của tôi với Thê Thê, rốt cuộc cô muốn gì?”.


đặt cuốn sách trên tay xuống, ngước nhìn chàng, một Tống Ngưng từng luôn mỉm cười
trên sa trường ác liệt, giọng nói trầm trầm, hai má ẩn hiện lúm đồng tiền mê hồn:
“Tôi muốn gì ư? Câu hỏi khéo thật, tôi chẳng muốn gì hết, chỉ là có một vài thứ
Liễu Thê Thê không xứng đáng có”.

Chàng
lạnh lùng: “Cô không chịu nổi Thê Thê, còn tôi không chịu nổi cô”.

Lúm
đồng tiền trên má Tống Ngưng càng sâu: “Thẩm Ngạn, chàng không thể không chấp nhận
tôi, bởi hôn ước của chúng ta là minh ước giữa hai nước Lê, Khương”.

Mặt
chàng lộ vẻ phẫn nộ cố nén: “Đêm tân hôn chúng ta đã giao ước, tôi và cô không liên
quan đến nhau”.


nhìn bàn tay mình, giọng nói dửng dưng: “Thực ra vốn cũng chẳng có gì, chỉ là thấy
hai người ân ái như vậy, mà tôi được gả tới đây, cô đơn một mình, nên rất chạnh
lòng”.

Chàng
phẩy tay áo cười khẩy: “Tống Ngưng, cô còn nhớ ban đầu ai đề nghị hôn sự này không?”.

Bóng
chàng biến mất ở chỗ rẽ, một lúc sau, cô cúi đầu giở cuốn sách trên tay, gió lại
thổi, những giọt nước mắt rơi trên sách, ướt nhòe con chữ. Cô giơ tay áo lau nước
mắt, lại cúi đầu đọc tiếp như không có chuyện gì.

Không
lâu sau, ở Hạ quốc cách Khương một con sông, quốc vương băng hà, công tử Trang Nghi
lên ngôi. Hai tháng sau, Trang Nghi tân hầu Hạ quốc xuất binh chinh phạt Khương
quốc. Khương Mục công lệnh cho Thẩm Ngạn xuất chiến.

Tháng
tư, cỏ héo hoa tàn, trên bầu trời một vầng trăng hoang lạnh, Tống Ngưng ngồi tựa
bên song, lặng ngắm vầng trăng lùi dần phía cuối trời. Rút cục cô không thể để Thẩm
Ngạn ra đi bỏ mạng ở chiến trường, chàng không phải là đấng phu quân như ý, nhưng
nửa năm trước vừa gặp, cô đã thầm yêu chàng, chàng là vị anh hùng của lòng cô. Có
những người chưa từng trải, lãng mạn, yêu một lần là nhớ suốt trăm năm, đó chính
là Tống Ngưng.

Giờ
Dần, cô lục trong hòm lấy ra bộ chiến giáp mang theo khi xuất giá, tháo tấm bảo
vệ trước ngực, váy lê quét đất, một mình băng qua hoa viên đến thẳng Chỉ Lan viện,
nơi ở của Thẩm Ngạn. Đám hầu nữ của Chỉ Lan viện ấp úng hồi lâu, nói: “Tướng quân,
tướng quân... không ở trong phòng”.

Sắc
mặt Tống Ngưng nhợt nhạt: “Ở Hà Phong viện ư?”.

Đám
người hầu cúi gằm không dám trả lời. Cô nhét tấm giáp bọc trong mảnh lụa vào tay
một hầu nữ, nói: “Chàng không có ở đây, vật này nhờ cô...”.

Chưa
nói xong, đám người hầu đột nhiên ngẩng đầu vui sướng: “Tướng quân!”.

Thẩm
Ngạn bước vào cửa viện, trời còn chưa sáng, những chiếc đèn lồng trong sân lờ mờ
tỏa sáng, ánh sáng vàng vọt bao trùm bóng chàng. Cô nghe thấy tiếng chàng, ở ngay
sau lưng, cứng nhắc: “Cô làm gì ở đây?”.


quay lại, đứng sững ra đó, nhìn chàng một hồi từ đầu đến chân, mỉm cười. Nụ cười
chưa hiện lên mắt, đó chỉ là thói quen của cô.


đưa cho chàng bọc vải trong tay: “Không có gì, nghe nói chàng sắp xuất chinh, tôi
đến đưa chàng tấm giáp bảo vệ bằng đá Thanh Tùng, chắc chắn hơn nhiều so với tấm
giáp thông thường, nó đã không ít lần cứu tôi thoát chết. Bây giờ tôi không ra trận
nữa, phiền chàng mang theo ra chiến trường dùng khi cần thiết”.

Chàng
khẽ nhíu mày, nhìn cô, lúc sau nói: “Nghe nói, tấm giáp này là báu vật huynh trưởng
cô tặng cô”.


ngước mắt, nụ cười thoáng hiện: “Ồ, chàng cũng biết? Nói là báu vật bởi vì nó có
thể bảo vệ được tính mạng, không bảo vệ được cũng chẳng là gì. Cho chàng mượn không
phải có ý để chàng nợ nần gì tôi. Chàng nói đúng, chúng ta vốn chẳng liên quan đến
nhau, nhưng danh phận đã định, nếu chàng chết nơi chiến trường, đại gia đình trong
Thẩm phủ này sẽ do tôi gánh vác, thực là vất vả, trách nhiệm của ai do người đó
gánh, chàng thấy có đúng không?”.

Chàng
ngắm kỹ tấm giáp màu ngọc bích trong tay, giống như màu xanh của thảm lá sen đang
trải trước mắt. Cô gật đầu định đi, chàng kéo lại: “Cô có thể tái giá”.


nhìn bàn tay nắm ống tay áo mình, ánh mắt nhích lên, dừng lại ở hình cây trúc thêu
sống động như nghiêng trong gió trên vạt áo chàng, cười tươi như hoa: “Sao cơ?”.

Chàng
buông tay áo cô nói: “Nếu tôi chết cô có thể tái giá”.


cúi đầu, trầm tư, lúc sau nói: “À, đúng”.


ngẩng đầu, hai lúm đồng tiền mê hồn lại hiện trên má: “Vậy chàng nên chết ngoài
chiến trường, đừng trở về nữa, mãi mãi không nên trở về nữa”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3