Bức thư tình cuối - Phần III - Chương 21
Chương 21
Trời không ngừng mưa cả buổi tối, những đám mây đen vần vũ
trên bầu trời thành phố cho tới khi bị màn đêm nuốt chửng. Trận mưa như trút
nước khiến mọi người đều ngồi nhà, đường phố vắng lặng tới mức âm thanh duy
nhất thỉnh thoảng vọng lại là tiếng phanh ô tô khi gặp đường trơn trượt, tiếng
nước ào ạt chảy xuống cống thoát nước và tiếng bước chân vội vã về nhà của
những người chẳng may vẫn còn ở ngoài đường.
Không có tin nhắn nào để lại trên hộp thư trả lời tự động ở
máy điện thoại để bàn, không có biểu tượng lá thư nhấp nháy nào chứng tỏ cô có
tin nhắn mới trên điện thoại di động. Hộp thư điện tử của cô toàn thư liên quan
tới công việc, quảng cáo Viagra và một thư từ mẹ cô kể chi tiết hơn về tình
trạng sức khỏe của chú chó sau khi thay khớp hông. Ellie ngồi vắt chân trên ghế
sô-pha, uống li rượu thứ ba và đọc lại những bức thư lần nữa trước khi cất
chúng đi. Đã bốn tiếng kể từ khi cô rời căn hộ của Jennifer Stirling, nhưng đầu
óc cô vẫn chưa thoát khỏi câu chuyện cô vừa nghe kể. Cô nhìn thấy Boot, liều
lĩnh và đau khổ, xông pha ở Congo trong khi những người châu Âu da trắng khác
bị giết chết. “Tôi đã đọc hết những báo cáo về bọn giết người, về những nạn
nhân trong khách sạn tại Stanleyville,” Jennifer nói, “và tôi đã khóc hết nước
mắt vì lo sợ.” Cô tưởng tượng cảnh Jennifer tuần này qua tuần khác đi bộ tới
bưu điện với một niềm tin vô vọng vào một bức thư không bao giờ tới. Nước mắt rớt
xuống tay áo cô và cô sụt sịt gạt nước mắt đi.
Chuyện tình của họ, cô nghĩ, là một chuyện tình ít nhất cũng
ẩn chứa một ý nghĩa nào đó. Ông là người đàn ông sẵn sàng phơi bày trái tim
mình trước một người phụ nữ mà ông yêu; ông cố tìm hiểu bà và bảo vệ bà, thậm
chí từ chính những trở ngại đến từ bản thân bà. Khi ông không thể có được bà,
ông tự tách mình ra khỏi cuộc sống và cách nào đó, ông đã hi sinh bản thân
mình. Và bà đã đau khổ chờ đợi ông suốt bốn mươi năm qua. Còn Ellie thì đã có
gì? Một niềm vui xác thịt, chắc mười ngày được một lần và những bức thư điện tử
lấp lửng. Cô đã ba mươi hai tuổi, cô lấy công việc làm niềm vui, bạn bè đều
biết rằng cô là người rất dễ xúc động và càng ngày cô càng thấy khó để thuyết
phục bản thân rằng đây chính là cuộc sống cô cần.
Đã chín rưỡi tối. Cô biết mình không nên uống nữa, nhưng cô
thấy giận dữ, đau khổ và nổi loạn. Cô rót thêm một li rượu, tiếp tục khóc và
đọc lại những lá thư. Giống như Jennifer, giờ cô có cảm tưởng cô đã thuộc lòng
từng từ từng chữ trong những bức thư. Chúng có sức lay động thật kinh khủng.
Một cuộc sống không có em - cách xa em hàng dặm - quả là một
cực hình. Thực tế của việc anh không còn bị ám ảnh bởi việc không thể đạt được
điều anh muốn, lại chẳng giúp anh vui hơn. Nó khiến mọi việc còn tồi tệ hơn.
Trước mặt anh là một tương lai trống rỗng và ảm đạm.
Cô nghĩ mình đã bắt đầu yêu người đàn ông không quen biết
này. Cô tưởng tượng ra John, nhớ lại những lời anh từng nói với cô và rượu
khiến cô nhập hai người đàn ông này làm một. Làm sao một người có thể giải
thoát cuộc sống của chính anh ta ra khỏi cõi tục trần và bước vào một thế giới
đẫm chất sử thi như thế? Chắc chắn đó phải là một người sẵn sàng hi sinh vì
tình yêu của mình. Cô lấy điện thoại di động ra khỏi túi, có gì đó nặng trĩu
trong lòng cô. Cô trượt nắp điện thoại và mở biểu tượng soạn tin nhắn, tay cô
lóng ngóng trên phím điện thoại:
Gọi cho em. Chỉ một lần thôi. Cần nghe giọng nói của anh. X
Cô bấm nút “gửi”, biết rằng cô vừa phạm phải một sai lầm to
lớn. Chắc chắn là anh sẽ rất giận dữ. Hoặc là anh sẽ không trả lời. Cô không
biết trường hợp nào thì tồi tệ hơn. Ellie gục mặt trên tay và cô lại khóc, vì
một người tên Boot xa lạ, vì Jennifer, vì những cơ hội và một cuộc sống họ đã
bỏ lỡ. Cô khóc cho chính mình, vì sẽ không có ai yêu cô như tình yêu Boot dành
cho Jennifer, và vì cô sợ rằng cô đang làm hỏng chính cái cuộc sống lẽ ra rất
tốt đẹp này. Cô khóc vì cô say và cô ở một mình trong căn hộ của cô, ở một mình
cũng có cái hay là cô có thể tự do khóc đến bao giờ tùy thích.
Cô ngẩng đầu lên khi nghe tiếng chuông bấm ngoài cửa, nhưng
vẫn ngồi bất động cho tới khi nghe thấy lần hai. Trong một khoảnh khắc gần như
mất trí, cô tự hỏi lẽ nào đó lại là John, đáp lại tin nhắn của cô. Cô như bừng
sống dậy, cô lao ra chiếc gương đặt ở lối vào, vội gạt đi những giọt nước mắt
trên đôi mắt đỏ hoe và nhấc điện thoại cửa lên.
“Xin chào?”
“Chào cô nàng thông thái. Cô đánh vần từ “Khách viếng thăm
đột xuất” thế nào nhỉ?”
Cô chớp mắt. “Rory.”
“Không, không phải.”
Cô bặm môi và dựa vào tường. Một khoảnh khắc im lặng.
“Cô có bận không? Tôi chỉ tạt qua.” Giọng anh có vẻ phấn
khích và hồ hởi. “Thực ra... tôi tình cờ đi đúng chuyến tàu điện ngầm qua nhà
cô.”
“Anh lên đi.” Cô dập điện thoại, vục mặt vào làn nước lạnh và
cố để không tỏ ra thất vọng khi rõ ràng đó không phải là John.
Cô nghe tiếng anh nhảy hai bậc thang, rồi anh đẩy cánh cửa cô
đã mở sẵn.
“Tôi tới để kéo cô làm một vài li với tôi đây. Ồ!” anh mở to
mắt nhìn chai rượu trống không, và rồi, một chút lưỡng lự, anh nhìn mặt cô. “À,
quá muộn rồi.”
Cô cố nở một nụ cười. “Tối nay tôi không vui lắm.”
“À.”
“Cũng được thôi nếu anh muốn.” Anh quấn một chiếc khăn màu
xám. Có vẻ giống khăn kashmir. Cô chưa bao giờ sở hữu một đồ vật nào làm bằng
vải kashmir. Làm sao mà một cô gái đã ba mươi hai tuổi như cô mà không thể có
nổi một chiếc áo khoác hay áo len bằng vải kashmir? “Nhưng tôi có lẽ sẽ không
phải là một bạn đồng hành lí tưởng ngày hôm nay.”
Anh quay sang nhìn chai rượu trống không lần nữa.
“Này, Haworth,” anh nói, tháo chiếc khăn ở cổ ra. “Điều đó
cũng không ảnh hưởng gì tới tôi cả. Cô nghĩ sao nếu tôi đun một bình nước
nóng?”
Anh pha trà, dò dẫm tìm hộp trà, sữa và muỗng trong góc bếp
nhỏ xíu. Cô nghĩ tới John, cũng vào giờ này tuần trước, cũng có hành động y hệt
như thế, và cô lại giàn giụa nước mắt. Sau đó Rory ngồi xuống, đặt một li trà
trước mặt cô và khi cô uống, anh liến thoắng kể, trái ngược với tính cách hàng
ngày của anh, về ngày thứ bảy của anh đã diễn ra như thế nào, người bạn anh vừa
gặp gợi ý anh đi du lịch Paragonia theo một con đường đã bị bỏ quên từ lâu. Bạn
anh - chơi với anh từ hồi niên thiếu - đã thực sự trở thành một lữ khách cạnh
tranh đáng gờm với anh. “Cậu biết rồi đấy. Cậu nói cậu muốn tới Peru,” cậu ấy
nói. “Ồ, hãy quên con đường mòn Machu Picchu đi, tớ đã ở trong rừng rậm
Atacanta ba đêm với những chú lùn Pích-mê. Họ bắt tớ ăn thịt một trong những
đồng loại của họ sau khi thấy tớ chán ngấy món thịt khỉ đầu chó.”
“Hay đấy.” Cô co chân lên ghế sô-pha, ôm li trà trong tay.
“Tôi thích anh chàng đó, nhưng không chắc có thể chịu đựng
cậu ta tới sáu tháng không.”
“Anh định đi lâu thế hả?”
“Hi vọng là thế.”
Cô hụt hẫng khi nghe tin này. Rõ ràng, Rory không phải là
John, nhưng sẽ được an ủi hơn rất nhiều nếu thỉnh thoảng có người rủ cô đi
chơi.
“Được rồi, còn bây giờ, có chuyện gì xảy ra với cô vậy?” anh
hỏi.
“Ồ... ngày hôm nay thật kì lạ.”
“Ngày thứ Bảy. Tôi tưởng những cô gái như cô sẽ ra ngoài tán
gẫu vào buổi trưa rồi đi mua sắm chứ?”
“Không phải lúc nào cũng thế. Tôi tới gặp Jennifer Stirling.”
“Ai cơ?”
“Người phụ nữ trong bức thư.”
Cô nhận thấy anh ngạc nhiên tột độ. Anh nghiêng người về phía
trước. “Ồ, cuối cùng người phụ nữ đó cũng gọi điện cho cô. Chuyện gì đã xảy
ra?”
Đột nhiên cô lại bắt đầu khóc, nước mắt tuôn như mưa. “Tôi
xin lỗi,” cô thầm thì, nhoài người ra lấy khăn giấy. “Tôi xin lỗi, chẳng hiểu
vì sao tôi lại kì cục thế này.”
Cô cảm thấy bàn tay anh để trên vai cô, tay kia choàng qua
người cô. Người anh đượm mùi quầy rượu, mùi sáp thơm lăn nách, mùi tóc và mùi
không khí ngoài trời. “Nào,” anh nói rất khẽ, “thôi nào... đây không có vẻ gì
là giống cô cả.”
Làm sao anh biết? Cô nghĩ. Không ai biết tôi là người thế
nào. Thậm chí tôi cũng không chắc là tôi có biết không. “Bà kể cho tôi nghe về
tất cả mọi chuyện. Toàn bộ cuộc tình. Ôi, Rory, một câu chuyện đau lòng. Họ đã
rất yêu nhau, nhưng họ luôn bỏ lỡ cơ hội được ở bên nhau cho tới khi ông ấy
chết ở Châu Phi và bà không bao giờ gặp lại ông lần nữa.” Cô khóc nức nở tới
mức từng lời nói bị ngắt quãng.
Anh ôm chặt cô, đầu cúi xuống để nghe rõ cô nói. “Chỉ có nói
chuyện với một quý bà già đã khiến cô buồn như thế này đấy hả? Một cuộc tình
ngang trái của bốn mươi năm trước?”
“Anh phải ở đó. Anh phải trực tiếp nghe bà kể.” Cô kể lại câu
chuyện cho anh nghe và lau nước mắt. “Bà ấy thật sự rất đẹp, duyên dáng và
buồn...”
“Cô cũng đẹp, duyên dáng và buồn. OK, có thể không duyên
dáng.”
Cô tựa đầu lên vai anh.
“Tôi không bao giờ nghĩ cô... Đừng hiểu lầm tôi, Ellie, nhưng
cô làm tôi ngạc nhiên. Tôi không bao giờ nghĩ cô có thể dễ bị tác động bởi
những bức thư như vậy.”
“Không chỉ đơn thuần vì những bức thư.” Cô sụt sùi.
Anh chờ đợi. Anh tựa lưng vào ghế sô-pha, một tay vẫn nhẹ
nhàng để trên cổ cô. Cô bỗng nhận thấy cô không hề muốn anh buông tay ra. “Vậy
thì vì sao...?” Giọng anh rất khẽ và đầy tò mò.
“Tôi sợ...”
“Điều gì?”
Cô hạ giọng như thì thầm. “Tôi sợ không ai yêu tôi như thế.”
Cô mạnh dạn hơn khi đã uống vài li rượu. Mắt anh dịu dàng,
miệng trễ xuống một chút như thể hiện sự đồng cảm. Anh nhìn cô và cô chấm tay
nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt. Trong một khoảnh khắc, cô nghĩ anh sắp hôn
cô, nhưng rồi anh chỉ nhặt lên một bức thư và đọc to:
Trên đường về nhà tối nay, anh bị bắt trong một vụ cãi lộn ở
quán rượu. Có hai người đàn ông ẩu đả với nhau, những gã say rượu khác đứng
xung quanh cổ vũ và ném trứng vào họ. Chẳng hiểu sao tự dưng anh thấy mình đứng
giữa đám đông náo loạn đó, chai lọ bay vèo vèo trên đầu. Từ xa vọng tiếng còi
xe cảnh sát. Mọi người bỏ chạy tán loạn tứ phía, ô tô bấm còi chạy tránh xa đám
đánh nhau. Vậy mà hình ảnh duy nhất hiện lên trong đầu anh lúc đó là khóe môi
trễ nải của em mỗi khi cười. Và anh có cảm giác rõ rệt rằng, vào đúng khoảnh
khắc đó, em cũng đang nghĩ về anh.
Có lẽ điều này nghe có vẻ kì cục; có lẽ lúc đó em đang nghĩ
tới một vở kịch nào đó, khủng hoảng kinh tế hay có nên mua rèm cửa mới hay
không. Và anh bỗng nhận ra, khi bị bao vây giữa một đám đông mất trí, rằng việc
ở nơi nào đó vẫn có một người hiểu anh, thèm khát anh và nhìn thấy những nét
đẹp trong con người anh là món quà kì diệu nhất mà anh có. Ngay cả khi chúng ta
không ở bên nhau, nhưng biết rằng với em anh là người như thế, thực sự là nguồn
sống đối với anh.
Cô nhắm mắt lại khi nghe Rory đọc bức thư, anh đọc diễn cảm
và rành mạch từng chữ một. Cô nghĩ chắc hẳn Jennifer cảm nhận mình được yêu,
được khao khát và ngưỡng mộ như thế nào.
Anh không chắc vì sao anh lại được hưởng diễm phúc này. Đến
tận bây giờ anh vẫn chưa tin đó là sự thật. Nhưng chỉ riêng việc được phép nghĩ
về khuôn mặt tuyệt đẹp và nụ cười của em và biết rằng một phần của chúng thuộc
về anh đã là điều tuyệt vời nhất từng đến trong cuộc đời anh.
Bức thư đã hết. Cô mở mắt và thấy Rory đang đứng rất gần cô.
“Nào, khóc như thế này sẽ khiến cô kém xinh tươi hơn rất nhiều.” Anh đưa một
tay ra, dùng ngón tay cái lau những giọt nước mắt còn lại đọng trên mắt cô.
“Anh không biết đâu...” cô bắt đầu. “Anh không hiểu...”
“Anh nghĩ anh đủ hiểu.” Trước khi cô kịp nói tiếp, anh đã đặt
một nụ hôn lên môi cô. Cô lảo đảo trong một giây, và cảm nhận đôi bàn tay chắc
khỏe ở trên người cô, vuốt ve cô. Vì sao mình phải chung thủy với một người
mà giờ này phút này có lẽ đang vui vẻ làm tình trên một bãi biển hoang dại?
Rory cuồng nhiệt hôn môi cô, tay anh vuốt ve mặt cô và cô hôn
lại anh, tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng, cơ thể cô biết ơn đôi tay rộng đang
ôm chặt cô, môi anh ở trên môi cô. Hãy xua tan tất cả mọi thứ, cô cầu
xin anh trong im lặng. Hãy viết lại trang sách cuộc đời này. Cô chuyển
động cùng anh, thoáng ngạc nhiên khi nhận ra với tất cả những mong mỏi khắc
khoải của cô, cô đã thèm khát anh chàng này đến mức nào. Và rồi cô không còn
nghĩ được gì nữa.
Cô tỉnh dậy và nhìn sang đôi lông mày rậm ở sát bên cô. Thật
là một cặp lông mày đậm, cô nghĩ trong một vài giây trước khi cô thực sự nhận
thức chuyện gì đang diễn ra, lông mày của John là màu nâu nhạt. Anh có một cái
lông mi trắng, ở ngay cuối đuôi mắt trái, mà cô gần như chắc chắn không ai nhận
ra điều đó ngoài cô.
Chim hót líu lo ngoài cửa sổ. Một chiếc ô tô đang cố gắng
khởi động máy. Cô cảm nhận cánh tay chắc khỏe ôm ngang chiếc hông trần của cô.
Nó nặng một cách đáng ngạc nhiên và khi cô thử dịch chuyển, bàn tay đó níu kéo
trên hông cô, như thể một phản xạ tự nhiên không muốn để cô đi. Cô chăm chú
nhìn hàng mi dày, nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm qua. Cô và Rory lăn lộn
trên sàn nhà, ngay dưới chiếc ghế sô-pha. Anh kịp với chiếc chăn lông vịt khi
thấy cô có vẻ lạnh. Tóc anh mềm và dày trong tay cô, cơ thể anh, cường tráng
đáng ngạc nhiên, tất cả biến mất vào chiếc khăn lông vịt. Cô cảm nhận một niềm
khoái cảm mơ hồ và vẫn chưa thể gọi tên đó cụ thể là cảm giác gì.
John.
Tin nhắn.
Ra ngoài uống cà phê, cô nghĩ, cách đó có vẻ an toàn. Cà phê
và bánh bích quy. Cô nhoài người ra khỏi vòng tay anh, mắt cô vẫn không rời
khuôn mặt đang say ngủ của anh. Cô gỡ tay anh ra, để nhẹ nhàng xuống đệm. Anh
mở mắt và cô thấy tim mình hóa đá. Cô nhận ra sự bối rối của mình hiện rõ trong
đôi mắt anh.
“Này,” anh nói, giọng vẫn còn ngái ngủ. Họ chìm vào giấc ngủ
lúc mấy giờ nhỉ? Bốn giờ? Năm giờ? Cô nhớ họ còn khúc khích cười khi thấy trời
bên ngoài đã dần sáng. Anh dụi mắt, nằm nghiêng trên một khuỷu tay. Tóc anh
dựng về một phía, cằm anh đổ vệt mờ. “Mấy giờ rồi nhỉ?”
“Gần chín giờ. Tôi đang định ra ngoài làm li cà phê.”
Cô đi về phía cửa, bối rối khi thấy mình khỏa thân hoàn toàn
trong ánh sáng rực rỡ của buổi sáng.
“Cô chắc là không muốn tôi đi cùng chứ?” anh gọi với theo khi
thấy cô biến mất sau cánh cửa.
“Không, không.” Cô xỏ vội vào chiếc quần bò cô vừa tìm thấy
sau cánh cửa phòng khách. “Tôi tự đi được.”
“Cà phê đen cho tôi nhé.” Cô nghe tiếng anh thả phịch người
xuống gối, lẩm bẩm gì đó về cái đầu.
Quần lót của cô vứt ngay dưới đầu đĩa DVD. Cô nhặt chúng lên
và nhét nhanh vào giỏ xách. Cô choàng chiếc áo thun qua đầu, khoác lên người áo
choàng và không một giây dừng lại xem mình chỉnh tề chưa, cô phóng vội xuống
cầu thang. Cô bước nhanh về phía quầy bán cà phê trong khu, vừa đi vừa bấm điện
thoại di động.
Dậy đi. Nghe điện thoại đi chứ.
Cô đã ra tới quầy cà phê và xếp hàng. Phải tới hồi chuông thứ
ba Nicky mới nhấc máy.
“Ellie?”
“Ôi, lạy Chúa, Nicky ơi, tớ vừa làm một điều khủng khiếp.” Cô
hạ giọng, tránh không gây sự chú ý với một gia đình vừa bước vào hàng sau cô.
Người bố không nói gì còn người mẹ đang cố gắng bắt hai đứa trẻ ngồi vào bàn.
Gương mặt tái nhợt, thâm quầng của họ tố cáo một đêm không ngủ được cho cả hai
người.
“Gượm đã. Tớ đang trong phòng tập thể dục. Để tớ ra ngoài
nghe.”
Tập thể dục? Vào chín giờ sáng Chủ nhật? Cô nghe giọng Nicky
vọng lại hòa lẫn trong tiếng xe cộ ngoài đường. “Cái gì khủng khiếp? Giết
người? Cưỡng hiếp trẻ vị thành niên? Không phải là cậu gọi cho bà vợ của cái
lão tớ không tên đó và nói với bà ta cậu là bồ của ông ấy chứ?”
“Tớ đã ngủ với anh chàng làm cùng tòa soạn.”
Một khoảnh khắc im lặng. Cô nhìn lên và thấy cô gái bán hàng
chằm chằm nhìn cô, lông mày xếch ngược. Cô bịt ống nghe lại. “Ồ. Hai li cà phê
Americano lớn, trong đó có một li cà phê sữa, và bánh sừng bò. Hai - mà không,
ba chiếc đi.”
“Anh chàng làm thư viện á?”
“Đúng vậy. Anh ta ghé qua nhà tớ tối qua, đúng lúc tớ đang
say khướt và cảm thấy rất tồi tệ, rồi anh ta đọc to những bức thư tình và
rồi... Tớ không biết nữa...”
“Thế thì sao?”
“Nghĩa là tớ đã ngủ với một người khác!”
“Điều ấy khủng khiếp thế ư?”
Đôi mắt của Rory, nheo nheo một cách thích thú. Anh vục đầu
trên ngực cô. Những nụ hôn. Những nụ hôn không ngừng.
“Không. Nó khá là... thú vị. Thực sự thú vị.”
“Vậy vấn đề của cậu là gì?”
“Lẽ ra tớ chỉ nên ngủ với John.”
Cô gái bán quán và Người Bố Kiệt Sức nhìn nhau. Cô chợt nhận
ra có hai người đang rất sốt ruột.
“Sáu bảng sáu mươi ba xu,” cô gái nói và khẽ mỉm cười.
Cô thò tay vào túi lấy tiền lẻ và chợt chạm vào chiếc quần lót
cô vừa nhét vào lúc nãy. Người Bố Kiệt Sức ho một tràng - mà cũng có thể là một
tràng cười. Cô xin lỗi, mặt hơi ửng đỏ, cô trả tiền và đi về phía cuối quầy,
chờ nhận li cà phê, đầu cúi xuống.
“Nicky...”
“Vì Chúa, Ellie. Bao lâu nay cậu ngủ với một người đàn ông đã
có vợ, người gần như chắc chắn vẫn chung chăn chung gối với vợ mình. Lão ta
chẳng hứa hẹn gì với cậu, chẳng đưa cậu đi chơi đâu, cũng chẳng có kế hoạch bỏ
vợ...”
“Cậu đâu có biết.”
“Tớ biết chắc chắn. Xin lỗi cưng, tớ có thể đặt cược cả ngôi
nhà nhỏ nhưng đắt kinh khủng của tớ. Và nếu cậu nói với tớ cậu đã có một đêm
rất tuyệt vời với anh chàng trẻ tuổi dễ thương đó, người rất thích cậu và có vẻ
như thích ở bên cậu, tớ sẽ không cần dùng tới thuốc an thần, OK?”
“OK,” cô nói khẽ.
“Vậy thì bây giờ, hãy quay về nhà, đánh thức anh ta dậy và
làm tình thật điên cuồng nóng bỏng với anh ta thêm lần nữa, rồi sáng mai đi
uống cà phê với Corinne và tớ và kể cho bọn tớ nghe mọi chuyện.”
Cô mỉm cười. Cảm giác thật hạnh phúc khi được công khai ở bên
cạnh một ai đó thay vì luôn phải biện hộ cho bản thân mình.
Cô nghĩ tới Rory nằm trên giường cô. Rory với hàng mi dài và
những nụ hôn ngọt ngào. Chẳng phải là rất tuyệt vời nếu sáng nay được ở cạnh
anh ư? Cô nhận li cà phê và rảo bước về nhà, ngạc nhiên khi thấy cô có thể đi
nhanh như vậy.
“Nằm yên đấy!” cô nói to khi vừa bước hết cầu thang, vứt đôi
giày ra ngoài cửa. “Tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh tới tận giường luôn.” Cô
để li cà phê xuống sàn ngay ngoài phòng tắm và bước vào, lau lớp kem chải mi
lem ra dưới mắt, rửa mặt bằng nước lạnh và xịt một ít nước hoa. Sau cùng cô mở
nắp kem đánh răng và cho vào bàn chải.
“Làm thế để anh không còn đổ cho tôi là người ích kỉ với trái
tim sắt đá, chuyên lợi dụng đàn ông con trai các anh. Vậy là anh còn nợ tôi một
li cà phê tại tòa soạn đấy nhé. Tất nhiên ngày mai tôi sẽ lại là cô nàng vô
tâm, chỉ biết có mình.”
Cô bước ra khỏi phòng tắm, cúi xuống lấy li cà phê và rạng rỡ
bước vào phòng ngủ. Chiếc giường trống không, chiếc chăn lông vịt đã được gấp
lại cẩn thận. Anh không thể ở trong buồng tắm được - cô vừa ở đấy ra. “Rory?”
cô gọi, phá tan sự im lặng.
“Tôi ở đây.”
Giọng anh vọng lại từ phòng khách. Cô bước ra trở lại. “Anh
phải nằm yên trên giường mà,” cô có vẻ hờn dỗi. “Làm sao thưởng thức bữa điểm
tâm trên giường được nếu anh-”
Anh vừa đứng giữa phòng khách vừa xỏ tay vào áo khoác. Anh đã
mặc quần áo chỉnh tề, đi giày và tóc không còn rối bù.
Cô dừng lại nhìn anh trân trối. Anh không hề nhìn cô.
“Anh làm gì vậy?” Cô đưa li cà phê ra. “Tôi nghĩ chúng ta sẽ
cùng ăn sáng chứ.”
“Đúng vậy. Rồi tôi lại nghĩ, có lẽ tôi nên đi.”
Cô cảm thấy một làn gió lạnh buốt chạy dọc người. Có điều gì
đó không ổn.
“Vì sao?” cô hỏi, cố nở một nụ cười. “Tôi mới đi chưa đầy
mười lăm phút. Thật sự là anh có một cuộc hẹn lúc chín giờ hai mươi phút sáng
ngày Chủ nhật ư?”
Anh chỉ nhìn chằm chằm xuống chân, tay lục túi tìm chìa khóa.
Khi đã tìm thấy, anh đổi chúng sang tay kia. Khi cuối cùng anh cũng nhìn lên,
mặt anh hoàn toàn trống rỗng. “Có một cuộc gọi cho cô lúc cô đi ra ngoài. Anh
ta để lại tin nhắn. Tôi không có ý định nghe lỏm, nhưng thật khó không để cho
tin nhắn đó lọt vào tai trong căn phòng bé như thế này.”
Ellie lần nữa cảm thấy có cái gì đó lạnh buốt trong ngực.
“Rory, tôi -”
Anh khoát tay. “Tôi đã từng nói với cô tôi không thích sự
phức tạp. Bao gồm cả việc - ừm - cả việc ngủ với một người mà người đó vẫn đang
có mối quan hệ chăn gối với một người khác.” Anh bước ngang qua người cô, tảng
lờ li cà phê cô cầm trên tay. “Hẹn gặp lại cô, Ellie.”
Cô nghe tiếng bước chân anh nhỏ dần phía ngoài cầu thang. Anh
không đóng sập cửa nhưng cô có thể cảm nhận rõ sự khó chịu trong cách anh đóng
cửa. Cô thấy tê cứng. Cô cẩn thận để li cà phê lên bàn, và một phút sau cô đã
đứng ở bên chiếc điện thoại để bàn và bấm nút “nghe lại tin nhắn”.
Giọng của John, trầm ấm ngọt ngào, ngập tràn căn phòng. “Ellie, anh không thể nói dài. Chỉ muốn
biết em có ổn không thôi. Anh không hiểu lắm về tin nhắn tối qua của em. Anh
cũng rất nhớ em. Anh nhớ hai ta. Nhưng... xin em đừng gửi tin nhắn nữa. Điều
đó...” Một tiếng thở dài. “Em này, anh sẽ nhắn tin cho em ngay khi chúng ta...
ngay khi anh về tới nhà.” Một tiếng dập điện thoại.
Ellie để mặc những câu nói của anh ta
dội lại trong căn hộ im ắng, rồi cô thả mình xuống ghế sô-pha và ngồi bất động,
li cà phê nguội tanh bên cạnh cô.
Ông B - kính mến,
Về việc. Nhà 48T-Avenue
... xin nhắc lại, tôi hiểu việc mua nhà
bây giờ sẽ được thực hiện dưới duy nhất tên ông và sẽ không gửi bất kì một lá
thư liên lạc nào cần ông kí về địa chỉ hiện tại của ông cho tới khi ông quay về
vào ngày 14.
Trích bức thư, do một Phụ nữ mở nhầm.