Bức thư tình cuối - Phần I - Chương 07 - Phần 1

Chương 7

Họ gặp nhau hàng ngày tại những quán cà phê ngoài trời ngập
nắng hay đi lên những ngọn đồi dốc đứng trên chiếc xe Daimler của cô để ăn tại
những nơi đảm bảo không bị ai để ý tới. Cô kể anh nghe về thời niên thiếu của
mình tại Hamsphire và Eaton Place, về những chú ngựa con, về trường nội trú, về
thế giới nhỏ bé yêu thương mà cô đã gắn bó suốt quãng đời tuổi trẻ cho tới khi
lấy chồng. Cô kể anh nghe làm thế nào mà, ngay cả ở tuổi mười hai, cô đã cảm
thấy đau ở khuỷu chân và đã biết cô sẽ cần một túp lều lớn hơn, vì sao mà cô
chưa bao giờ hoài nghi rằng ở Riviera có thể có một giới xã hội nghiêm ngặt và
khắt khe như cái xã hội cô đã bỏ lại đằng sau.

Cô kể về cậu bé trong làng cô thầm yêu trộm nhớ khi mười lăm
tuổi và khi bố cô phát hiện ra mối quan hệ này ông đã nhốt cô vào nhà kho sau
nhà và đánh cô rất đau bằng dây đeo quần.

“Về tội cô đã trót yêu ư?” Cô kể rất nhỏ và anh cố gắng che
giấu mình quan tâm tới điều đó như thế nào.

“Vì đã yêu một cậu bé không thuộc mẫu người mà ông thích. Tôi
nghĩ tôi đã khiến mọi người trong gia đình khó chịu. Họ bảo tôi đã mang tai
tiếng tới cho cả gia đình. Họ bảo tôi không có chút ý thức nào về đạo đức và
nếu tôi không để ý giữ gìn tư cách thì không người đàn ông tử tế nào muốn cưới
tôi hết.” Cô phá lên cười, nhưng không hề có ý giỡn đùa. “Tất nhiên, việc bố
tôi có nhân tình suốt mấy năm trời lại là một việc khác.”

“Và sau đó là Laurence xuất hiện.”

“Đúng vậy. Chẳng phải là tôi rất
may mắn sao?” Cô mỉm cười với anh một cách mỉa mai.

Anh trò chuyện với cô giống cái cách mọi
người kể những bí mật cuộc đời cho bạn đi cùng toa trên một chuyến tàu: sự thân
tình dựa trên sự thấu hiểu không cần nói ra lời rằng có thể họ sẽ không gặp
nhau lần nữa. Anh kể về thời gian ba năm làm phóng viên thời sự chuyên về Trung
Phi của tờ Nation, anh đã vui như thế nào trước cơ hội được đi đâu đó để giải
thoát khỏi cuộc hôn nhân không hạnh phúc của mình, mà đã không chuẩn bị tinh
thần cần thiết để đương đầu với những sự tàn bạo anh được chứng kiến ở nơi này:
nước Congo trên con đường tiến tới sự độc lập đã gây ra cái chết của hàng ngàn
người. Hàng đêm anh tiêu phí thời gian tại Câu lạc bộ Leopoldsville dành riêng
cho các phóng viên nước ngoài, chìm đắm trong rượu whisky, hay tệ hơn là với
rượu làm từ lá cọ, cho tới khi những nỗi kinh hoàng mà anh chứng kiến và cơn
sốt vàng da đánh anh gục hẳn. “Tôi suy sụp tinh thần,” anh nói nhỏ, cố gắng nói
theo cách cô lúc nãy, “mặc dù không ai dám nói ra điều đó, tất nhiên. Họ đổ tại
tôi bị bệnh sốt vàng da và giục tôi quay về.”

“Tội nghiệp Boot.”

“Đúng vậy. Tôi lúc đó thật tội nghiệp.
Đặc biệt là nó lại cho người vợ đã li dị của tôi thêm lí do chính đáng nữa để
không cho tôi gặp con trai mình.”

“Và tôi thì lại đang nghĩ rằng chắc tại
có vấn đề không thủy chung đây.” Cô đặt tay lên vai anh. “Xin lỗi anh. Tôi chỉ
đùa thôi. Tôi không có ý định nói lại chuyện này.”

“Tôi làm cô chán rồi đúng không?”

“Ngược lại. Ít khi tôi ngồi với người
đàn ông nào thực sự muốn nói chuyện với tôi.”

Anh đã không uống khi ngồi bên cô và anh
không còn cảm giác thèm bia rượu nữa. Bản thân cô chính là một thách thức mà
anh vì nó đã quên rượu và thêm nữa, anh thích là chính mình khi ở cạnh cô. Anh
đã nói rất ít trong thời gian gần đây khi ở Châu Phi do lo sợ có thể lộ những
bí mật, lộ những điểm yếu trong anh, nên giờ đây anh thấy rất muốn nói. Anh
thích cách cô nhìn anh khi anh nói, như thể cho dù anh nói ra điều gì cũng sẽ
không làm thay đổi suy nghĩ của cô về anh, như thể những điều anh tâm sự với cô
chắc chắn sau này sẽ không được dùng để chống lại anh.

“Điều gì xảy ra với những phóng viên
chiến trường trước anh, khi họ thấy mệt mỏi với quá nhiều phiền phức như thế?”
Cô hỏi.

“Họ lui về ngồi tại góc phòng tối tăm
của tòa soạn và làm người khác phát ngán với những câu chuyện kể về thời huy
hoàng của họ,” anh nói. “Hoặc nếu không thì họ ở lại chiến trường cho đến khi
bị bắn chết.”

“Thế anh thuộc loại nào?”

“Tôi không biết.” Anh nhướn mày nhìn cô.
“Tôi chưa cảm thấy mệt mỏi với công việc.”

Anh nhanh chóng chìm đắm trong cuộc sống
bình lặng êm đềm tại Riviera: những bữa trưa kéo dài, những khoảng thời gian
dạo chơi ngoài phố, những cuộc tán gẫu tưởng chừng chẳng bao giờ chấm dứt với
những người anh chỉ quen sơ sơ. Anh đang dần quen với những cuộc dạo bộ dài vào
sáng sớm, tận hưởng gió biển, những lời chào thân thiện của người qua đường
thân thiện. Anh thấy vô cùng thoải mái, cái cảm giác bao năm trời anh không có.
Anh gạt qua một bên bức điện tín mới nhận từ Don, dọa anh sẽ phải chịu hậu quả
nghiêm trọng nếu không sớm tìm được thông tin gì hữu ích để gửi về.

“Anh không thích bài viết tôi mới gửi
sao?” anh hỏi Don.

“Bài đó tốt rồi, nó đã được in trên mục
doanh nghiệp thứ ba vừa rồi và bộ phận Kế toán muốn biết vì sao anh vẫn phải ở
lại thêm bốn ngày để làm gì trong khi anh đã viết xong bài rồi.”

Cô đưa anh tới Monte Carlo, lượn ô tô
vòng theo những cung đường chóng mặt của con đường ven núi. Anh nhìn đôi bàn
tay tuy mảnh khảnh nhưng vững chắc của cô đặt trên vô lăng và tưởng tượng sẽ
như thế nào nếu từng ngón tay đó ở trên môi anh. Anh được cô đưa tới một sòng
bài và cảm thấy như mình là thượng đế khi chỉ với vài đồng bảng trong tay anh
bỗng chốc thắng lớn với ván bài Ruler. Cô gọi món trai biển tại một quán cà phê
ven biển, gỡ chúng ra khỏi vỏ một cách mê mẩn và không ngừng nghỉ, còn anh ngồi
đó và không thể cất lời. Cô hút hồn anh, khiến anh không còn có khả năng suy
nghĩ một điều gì cho tử tế, không những anh không thể suy nghĩ mà anh cũng
không còn quan tâm đến điều gì nữa. Vào những khoảnh khắc khi chỉ còn lại một
mình, anh suy nghĩ vẩn vơ về hàng triệu khả năng có thể xảy ra và anh ngạc
nhiên khi nhận ra đã một thời gian rất dài anh chưa bị một người phụ nữ nào hút
hồn như thế. Đơn giản vì cô thật đặc biệt và không bao giờ có thể là của anh.

Lẽ ra anh đã thôi không nghĩ về cô từ
cách đây vài ngày. Nhưng trái tim anh lại lần nữa đập rộn ràng khi một lá thư
tay được đút qua khe cửa phòng anh mời anh đi uống nước cùng cô tại Piazza, hay
nếu không cùng nhau đi thăm thú Menton.

Điều này đâu có gì làm tổn hại đến anh
đâu? Anh mới ba mươi tuổi và không thể nhớ lần cuối cùng anh thực sự cười đùa
thư giãn như thế là từ bao giờ. Vì sao anh không tận hưởng những cuộc rong chơi
vui vẻ mà những người khác coi là hiển nhiên. Những thói quen này từ lâu đã
không còn tồn tại trong cuộc sống hàng ngày của anh khiến anh thấy mình như
đang trong một giấc mơ.

Một buổi chiều ngày thứ Sáu, anh nhận
được một bức điện tín nói rằng ở nhà đang mong chờ anh đã nhiều ngày: chuyến
tàu về nhà của anh đã được đặt vào ngày mai và anh cần có mặt tài tòa soạn báo Nation
vào sáng thứ Hai. Anh cảm thấy đôi chút nhẹ nhõm khi đọc bức điện tín này:
những gì xảy ra giữa anh và Jennifer Stirling đang đi sai hướng một cách kì lạ.
Chưa bao giờ anh dành nhiều thời gian và tâm sức như thế cho một người phụ nữ
mà anh không hề biết trước mối quan hệ đó sẽ đi tới đâu. Cái ý nghĩ rồi anh sẽ
không được gặp lại cô nữa làm anh buồn bã, nhưng một phần trong anh vẫn muốn
quay trở lại cuộc sống cũ với những thói quen hàng ngày và khai phá lại con
người trong anh. Anh lấy cái va li từ trên giá xuống và để trên giường. Anh sẽ
sắp xếp đồ đạc, gửi cho Jennifer một vài dòng ngắn gọn để cảm ơn cô về quãng
thời gian vừa qua và bất kì lúc nào cô muốn đi ăn trưa với anh tại London, cô
có thể gọi điện. Có lẽ nếu cô muốn gặp anh tại một nơi xa xôi nào đó, một nơi
khác hẳn cuộc sống thiên đường nơi đây, cô rồi sẽ giống tất cả những người
khác: một trò tiêu khiển thú vị.

Đúng lúc anh vừa xếp giầy vào va li thì
chuông điện thoại phòng anh vang lên: quầy Tiếp tân báo có một quý bà đang đợi
anh ở dưới sảnh.

“Tóc vàng?”

“Vâng, thưa ông.”

“Làm phiền anh cho tôi nói chuyện với bà
ấy.”

Anh thoáng nghe thấy một âm sắc tiếng
Pháp, rồi tiếng của cô, ngập ngừng nhẹ như hơi thở. “Là Jennifer đây. Tôi tự
hỏi... liệu chúng ta có thể đi ra ngoài dạo chơi một chút không.”

“Rất hân hạnh, nhưng tôi đang dở một vài
việc. Cô có muốn lên đây ngồi chờ tôi một chút không?”

Anh vội vàng dọn phòng, đá khay đựng đồ
vào gầm giường. Anh soạn lại đống giấy tờ bên cạnh máy chữ như thể anh đang bận
rộn làm việc hàng tiếng rồi. Anh với tay lấy một chiếc sơ mi sạch nhưng chưa
kịp khoác lên người thì nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ. “Thật là một sự ngạc nhiên
thú vị,” anh nói. “Tôi mới xong việc, mời cô vào.”

Cô lưỡng lự đứng ngoài hành lang. Bắt
gặp anh với bộ ngực trần, cô quay mặt đi. “Anh có muốn tôi xuống dưới đợi không?”

“Ồ, không. Làm ơn đợi tôi vài phút
thôi.”

Cô bước vào và đi về phía giữa phòng. Cô
mặc một chiếc đầm không tay màu vàng nhạt với chiếc cổ tàu. Đôi vai cô ửng hồng
sau nhiều giờ lái xe dưới nắng. Mái tóc xõa ngang vai hơi rối, như thể cô vừa
lái xe khá nhanh tới đây.

Mắt cô dừng lại trên giường, bừa bộn với
rất nhiều giấy tờ tài liệu và một cái va li đang xếp dang dở. Cả hai rơi vào im
lặng. Cô lên tiếng đầu tiên. “Anh không định mời tôi uống gì à?”

“Ồ, xin lỗi. Tôi thật vô tâm.” Anh gọi
cho khách sạn mang lên một chai gin và tonic. “Chúng ta sẽ đi đâu đây?”

“Đi đâu ư?”

“Tôi có thời gian cạo râu không?” Vừa
nói anh vừa đi về phía phòng tắm.

“Tất nhiên. Anh cứ thoải mái.”

Anh đã cố tình làm thế, để tạo ra một sự
thân mật giữa hai người. Anh nhìn đã khá khẩm hơn rất nhiều: vẻ xanh xao nhợt
nhạt đã không còn trên khuôn mặt anh, vết hằn nơi khóe mắt cũng đã được tẩy
sạch. Anh vặn vòi nước nóng và ngắm cô qua tấm gương trong phòng tắm khi thoa
xà bông lên cằm.

Cô có vẻ lơ đễnh và không để tâm. Khi
dao cạo râu gần như xém cắt vào da, anh để ý đến thái độ của cô, bồn chồn và có
vẻ hơi sốt ruột. “Cô có ổn không?” Anh gọi với ra ngoài, từ từ rửa dao dưới vòi
nước.

“Tôi ổn.” Cô đã uống gần hết nửa chai
rượu và đang tiếp tục rót thêm vào cốc.

Anh đã cạo râu xong, lau khô mặt, xịt
một ít dầu thơm sau khi cạo râu mà anh vừa mua từ cửa hàng dược phẩm. Mùi hương
nồng nàn với tinh dầu cam vào hương thảo. Anh mặc áo và bẻ cổ áo cho thẳng. Anh
yêu thích giây phút này, thời khắc của sự ham muốn và khả năng có thể đạt được
ham muốn đó. Anh cảm thấy hoan hỉ một cách kì lạ. Anh bước ra khỏi phòng tắm và
thấy cô đã ra ngoài ban công đứng. Trời đang dần tối, ánh sáng từ bờ biển tỏa
sáng lấp lánh khi hoàng hôn buông xuống. Một tay cầm li rượu, tay kia cô vòng
nhẹ qua eo. Anh bước lại phía cô.

“Tôi chưa quên nói hôm nay cô trông thật
tuyệt vời.” Anh cất tiếng. “Tôi thích sắc áo tỏa ra ở cô. Đó là -”

“Ngày mai Larry về rồi.”

Cô rời ban công và quay mặt về phía anh.
“Tôi nhận được tin lúc chiều nay. Chúng tôi sẽ bay trở lại London vào ngày thứ
Ba.”

“Thế hả,” anh nói. Một vài sợi tóc vàng
vương trên cánh tay cô. Gió biển thổi chúng bay lên rồi lại vương lại trên đó.

Anh nhìn lên và bắt gặp đôi mắt cô gắn
chặt vào mắt anh. “Không phải là tôi không hạnh phúc.” Cô nói.

“Tôi biết điều đó.”

Cô chăm chú nhìn anh, đôi môi dễ thương
của cô lúc này rất nghiêm nghị. Cô cắn chặt môi rồi quay lưng về phía anh. Cô
đứng bất động.

“Cái nút ở trên,” cô nói.

“Gì cơ?”

“Tôi không thể tự cởi được.”

Có cái gì đó kích thích anh vô cùng. Cái
cảm giác nhẹ nhõm khi biết rằng, cuối cùng điều ấy cũng đến, người đàn bà xuất
hiện trong giấc mơ của anh hằng đêm, mê hoặc anh trên chính chiếc giường này
hằng đêm, cuối cùng người đàn bà ấy cũng là của anh. Khoảng cách giữa cô và
anh, sự xa cách của cô càng làm anh thêm phấn khích. Anh muốn cái cảm giác nhẹ
nhõm này không chỉ là cảm giác, anh muốn thực sự cảm thấy nỗi đau và sự mệt mỏi
đến kiệt sức của cái ước muốn không ngừng nghỉ kia được xoa dịu.

Anh đỡ li rượu từ tay cô, và đôi tay ấy
của cô lùa vào tóc, vuốt ngược lên chiếc cổ trần thanh mảnh. Anh tuân theo sự
chỉ dẫn không lời, dùng tay vuốt lên làn da mịn màng của cô. Những ngón tay anh
lóng ngóng, vụng về vội vã. Anh dõi theo chúng một cách vô định, lóng ngóng cởi
chiếc khuy áo bằng lụa và khi anh cởi được chiếc khuy, anh thấy rõ các ngón tay
anh đang run lên. Anh đứng yên và lặng ngắm chiếc cổ để trần của cô: nó ở ngay
trước mặt anh, hơi cúi về phía trước một chút, như một lời mời chào. Anh thèm
khát được đặt môi lên đó, anh đã có thể tưởng tượng mùi vị của làn da mong manh
dễ vỡ đó. Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng dừng lại nơi cổ cô và mơ tưởng về
những gì đang chờ đợi phía trước. Cô thở nhẹ với đôi chút căng thẳng, nhẹ tới
mức anh chỉ cảm thấy mà không nghe thấy. Và bỗng nhiên có gì đó trong anh khiến
anh ngừng lại.

Anh nhìn xuống phía dưới, nơi mái tóc
vàng sậm của cô chạm vào da, nơi những ngón tay thon thả của cô vẫn đang giữ
lại. Và anh hiểu, với một niềm tin khủng khiếp, rằng điều gì sắp xảy ra.

Anthony O'Hare nhắm chặt mắt, và rồi,
với sự thong thả một cách tế nhị, anh kéo lại váy cho cô. Anh bước lùi lại một
chút.

Cô bối rối, chắc hẳn nghĩ xem anh đang
làm gì, vì sao cô vẫn chưa cảm nhận được làn da của anh ở trên người cô. Rồi cô
quay lại, một bàn tay vẫn để trên cổ, và cô hiểu điều gì đang xảy ra. Cô nhìn
anh, mặt cô biến sắc.

“Tôi xin lỗi,” anh ấp úng, “nhưng tôi -
tôi không thể.”

“Ôi...” Cô lùi lại, đưa tay che miệng,
cổ cô ửng đỏ. “Lạy Chúa.”

“Không. Cô không hiểu rồi, Jennifer.
Điều đó không có nghĩa là...”

Cô đẩy anh sang một bên, vơ vội chiếc
túi và trước khi anh kịp giải thích thêm, cô vặn tay nắm cửa và chạy dọc theo
hành lang.

“Jennifer!” Anh hét lên. “Jennifer! Nghe
tôi giải thích!” Nhưng cô đã đi khuất khi anh chạy ra tới cửa.

Chuyến tàu của Pháp chậm chạp lê qua
những vùng quê khô hạn để tới Lyon, như thể nó hiểu anh đang cần một khoảng
thời gian rất dài để suy ngẫm về tất cả những sai lầm mà anh mắc phải, về những
điều anh không thể thay đổi dù anh muốn. Một đôi lần anh muốn sang toa ăn uống
mua cho mình một li whisky lớn, anh dõi nhìn theo người phục vụ khéo léo lách
qua từng toa tàu, cầm trên tay một chiếc khay bạc với rất nhiều li nước và rượu
rót sẵn, trông anh ta như một diễn viên ba lê với những bước gập và chạy, chỉ
cần một cái với tay là anh đã có thể có một li rượu giải khuây. Nhưng anh đã không
làm thế và anh biết chắc điều gì đã khiến anh quyết định như vậy.

Đêm tới, anh ngả lưng trên chiếc giường
nằm trên tàu, bỏ ra khỏi đầu hình ảnh người phục vụ đi đi lại lại. Khi chiếc
tàu lừng lững tiến vào bóng đêm đen đặc, anh bật đèn ngủ và lấy ra một cuốn
sách ai đó đã để lại trong khách sạn. Anh đọc đi đọc lại một trang sách, chẳng
hiểu chúng viết về cái gì và cuối cùng vứt sang một bên một cách bực tức. Anh
có mang theo một tời báo bằng tiếng Pháp nhưng không gian chật hẹp đến mức anh
không thể giở toàn bột trang báo ra đọc, mà chữ thì lại quá mờ dưới ánh sáng
yếu ớt của toa tàu. Anh lơ mơ ngủ, rồi lại tỉnh, và khi nước Anh càng tới gần,
anh càng thấy tương lai của mình như một đám mây xám xịt.

Cuối cùng, khi bình minh dần lên, anh
lấy ra một chiếc bút và mẩu giấy. Anh chưa bao giờ viết thư cho một người phụ
nữ, ngoại trừ mấy dòng cảm ơn ngắn gọn anh gửi cho mẹ mỗi lần nhận được quà của
bà, hay thư gửi cho Clarrisa để hỏi về vấn đề tài chính và lần gần đây nhất là
bức thư xin lỗi gửi Jennifer. Giờ đây, chìm đắm trong đau khổ và ám ảnh bởi sự
tự ái tột cùng hiển hiện trong mắt Jennifer trước khi cô lao ra khỏi cửa, hiểu
rằng anh có thể sẽ chẳng bao giờ gặp lại cô lần nữa, anh quyết định viết thật
lòng mình, hi vọng có thể giải thích phần nào để cô hiểu anh.

Người thân yêu nhất đời anh,

Anh đã không có cơ hội để giải thích cho
em hiểu, khi em rời bỏ anh nhanh như vậy. Anh muốn em hiểu rằng không phải anh
từ chối em. Chỉ đơn giản vì em là một giấc mơ xa vời mà anh chưa bao giờ có thể
nghĩ có thể thành sự thật. Sự thật là em không phải người đàn bà có chồng đầu
tiên anh làm tình với. Em biết hoàn cảnh của anh rồi đó, và đúng là, những mối
quan hệ như thế cũng khá là phù hợp với cuộc sống của anh. Anh không muốn quá
gần gũi với một ai cả. Khi chúng ta lần đầu gặp nhau, anh từng muốn nghĩ rằng
em cũng sẽ là một mối quan hệ như thế.

... Chính vì lí do đó, anh đã cài khuy
áo em lại. Và cũng vì lí do đó anh đã thức trắng hai đêm, căm giận bản thân
mình vì đã làm một điều tử tế duy nhất từ trước tới nay.

Hãy tha thứ cho anh.

B

Anh cất lá thư cẩn thận vào túi áo ngực, và cuối cùng anh đã
có thể chợp mắt.

Don dụi điếu thuốc, chậm rãi đọc bản thảo đánh máy của một
chàng trai trẻ tuổi kiên nhẫn đứng đợi ông bên cạnh bàn và đổi chân liên tục.
“Đến từ song hôn anh còn không biết cách viết. Đó là chữ o, không phải
chữ a.” Rồi ông lấy bút chì gạch không thương tiếc ba dòng đầy chữ.
“Phần mở đầu này dở tệ. Anh có một người đàn ông cưới tới ba người đàn bà tên
là Hilda, cả ba chỉ cách nhau hai dặm. Cái hay của câu chuyện là ở chỗ đó. Vậy
mà cái cách anh viết... tôi thà đọc Hansard viết về hệ thống thoát nước của
thành phố còn hay hơn.”

“Xin lỗi, ông Franklin.”

“Xin lỗi cái quái gì. Anh viết lại cho tử tế đi. Bài này dự
định cho lên số báo sớm mà giờ đã là bốn giờ kém 20 rồi. Chuyện quái quỷ gì xảy
ra với anh vậy? “Sang hôn”! Anh có muốn học hỏi kinh nghiệm của ông
O'Hare đây không? Anh ta đã ở châu Phi lâu tới mức không biết cách viết như thế
là đúng hay sai.” Rồi ông vứt trả lại tập bản thảo về phía chàng trai trẻ,
người vội đón lấy tập bản thảo và nhanh chóng rời văn phòng.

“Thế cái phóng sự chết tiệt tôi giao cho anh hoàn thành tới
đâu rồi? “Những bí mật của giới Giàu có và Nổi tiếng của xã hội Riviera” ấy?”

“Nó sắp hoàn thành rồi,” Anthony nói dối.

“Anh nên làm nhanh lên. Tôi đã dành nửa trang báo cho phóng
sự đó vào thứ 7. Đợt vừa rồi anh đi có thoải mái không?”

“Cũng ổn.”

Don nghiêng đầu săm soi. “Có vẻ như thế
thật. Dù sao tôi cũng có một tin tốt lành dành cho anh đây.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3