Bức thư tình cuối - Phần I - Chương 06 - Phần 2

Bà Stirling dường như chưa vội đi ngay. Cô đứng trước mặt chồng nhưng có vẻ quan tâm nhìn quanh văn phòng và nhìn những người đàn ông đang làm việc. Cô chăm chú theo dõi họ với tất cả sự tập trung có thể. Cứ như thể cô chưa từng đến văn phòng này bao giờ vậy.

“Đã khá lâu rồi em chưa tới đây,” chồng cô nói.

“Đúng vậy. Em nghĩ là vậy.”

Một phút im lặng giữa hai người.

“Ồ, mà người lái xe cho anh tên gì?”

Ông cau mày. “Lái xe của anh?”

Cô khẽ nhún vai. “Em nghĩ có thể anh muốn em lo quà Giáng sinh cho nhân viên của anh.”

Ông có vẻ bối rối. “Quà Giáng sinh? Eric là nhân viên ở bên cạnh anh lâu năm nhất. Anh sẽ mua cho anh ta một chai rượu brandy. Anh đã làm việc này trong suốt hai mươi năm rồi. Thỉnh thoảng Simon thay thế Eric, nhưng anh ta không uống rượu nên anh sẽ trả thêm cho anh ta một chút trong tiền lương cuối năm. Anh nghĩ em không cần mất thời gian bận tâm về chuyện này.”

Bà Stirling có vẻ thất vọng ra mặt. “Nếu vậy, hãy để em giúp anh. Em sẽ đi mua rượu,” cô nói dứt khoát, giữ chặt chiếc túi đeo vai trước ngực.

“Em quả thật... chu đáo quá,” ông nói.

Cô liếc quanh văn phòng một lần nữa rồi quay lại phía ông. “Mà thôi, em nghĩ chắc anh đang bận lắm. Em chỉ định tạt qua đây một chút. Rất vui khi được gặp anh... và...” Cô ngập ngừng.

Moira thấy tự ái khi vô tình bị cô gạt qua một bên. Họ đã gặp nhau bao nhiêu lần trong năm năm qua? Và cô thậm chí không lấy làm phiền lòng khi không thể nhớ được tên bà.

“Moira,” ông Stirling nhắc cô khi thấy sự im lặng giữa hai người bắt đầu trở nên không thoải mái.

“Ồ, bà Moira. Tất nhiên rồi. Rất vui được gặp lại bà.”

“Tôi sẽ quay lại ngay.” Ông Stirling nói vọng lại khi tiễn vợ ra ngoài cửa. Moira dõi theo hai người khi họ trao đổi thêm một vài chuyện nữa, cô vẫy tay tạm biệt chồng và khuất sau cánh cửa.

Người thư kí hít một hơi thật sâu, cố không để ý tới họ nữa. Ông Stirling đứng bất động một lúc khi vợ ông rời khỏi tòa nhà.

Hầu như không nhận thức mình đang làm gì, Moira bước vội ra khỏi phòng ông và đi nhanh về phía bàn làm việc của mình. Bà lấy chìa khóa từ trong ví và mở ngăn kéo bàn, lục đống tài liệu chất đầu trong đó cho tới khi tìm thấy vật cần tìm. Bà trở lại phòng ông Stirling trước khi ông quay trở lại.

Ông đóng cửa phòng, liếc nhìn lần nữa qua bức tường kính của căn phòng như thể hi vọng vợ ông sẽ quay lại. Dường như ông dịu lòng và thoải mái hơn. “Vậy là,” vừa nói ông vừa ngồi xuống. “bà vừa nhắc tới bữa tiệc Giáng sinh cho công ty. Bà đã chuẩn bị một vài thứ rồi.” Một nụ cười thoáng qua trên môi ông.

Ngực bà thắt lại đến khó thở. “Thật ra, thưa ông Stirling, đây là chuyện khác.”

Ông vừa rút ra một tài liệu và chuẩn bị kí. “Được rồi. Cái gì vậy?”

“Cái này tôi nhận được cách đây hai hôm.” Bà đưa ông một phong bì được viết tay bên ngoài. “Tại hòm thư bưu điện ông chỉ cho tôi.” Thấy ông không nói gì, bà thêm, “Tôi đã luôn kiểm tra hòm thư đó như ông yêu cầu.”

Ông nhìn chằm chằm vào chiếc phong bì, rồi ngẩng lên nhìn bà, sắc mặt ông thay đổi nhanh đến mức bà nghĩ ông sắp bất tỉnh đến nơi. “Bà có chắc là đúng hòm thư đó? Điều này không thể xảy ra.”

“Nhưng -”

“Chắc hẳn bà lấy nhầm từ một hòm thư khác.”

“Chắc chắn là tôi không nhầm. Hòm thư số mười ba. Tôi dùng tên bà Stirling, như ông... gợi ý.”

Ông mở phong bì, rồi khom người trên bàn khi đọc lướt qua bức thư. Bà đứng đối diện ông, không muốn tỏ ra là một người tò mò, và bà nhận ra không khí trong phòng đã trở nên nặng nề từ lúc nào. Điều bà lo sợ đã xảy ra.

Khi nhìn lên, ông dường như đã già đi chục tuổi.

Ông hắng giọng, tay vò nát bức thư và ném mạnh vào thùng đựng giấy lộn dưới bàn. Trông ông thật dữ tợn. “Coi như bức thư này bị thất lạc. Không ai được biết về điều này. Bà hiểu chứ?”

Bà lùi lại một bước. “Vâng, thưa ông Stirling. Tất nhiên rồi.”

“Giờ bà hãy ra bưu điện và yêu cầu đóng hòm thư này lại.”

“Bây giờ ư? Tôi còn phải hoàn thành nốt mấy giấy tờ kiểm toán để gửi cho -”

“Bà cần làm trong chiều nay. Làm bất kì cái gì bà thấy cần thiết. Để đóng hòm thư đó lại. Bà hiểu chứ?”

“Vâng, thưa ông Stirling.” Bà kẹp đống tài liệu trong tay và bước ra khỏi phòng ông. Bà lấy vội túi xách và áo khoác, sẵn sàng đi thẳng đến bưu điện.

Jennifer muốn về nhà. Cô cảm thấy mệt, chuyến thăm của cô tới văn phòng chẳng đem lại kết quả gì mà trời lại bắt đầu mưa khiến các khách bộ hành đi như chạy trên vỉa hè, cổ áo dựng đứng và đầu cúi gằm xuống đường. Nhưng sau khi từ chỗ làm việc của chồng trở ra, cô biết mình không thể quay về ngôi nhà trống vắng đó lúc này.

Cô bước xuống vỉa hè và vẫy một chiếc taxi cho tới khi cô thấy ánh màu vàng của chiếc taxi đang lao về phía cô. Cô bước vào xe, gạt những giọt mưa từ chiếc áo khoác đỏ. “Anh có biết nơi nào tên là Alberto không?” Cô hỏi trong khi người lái xe ngả người ra sau về phía khung cửa sổ chắn giữa hai người.

“Nó nằm ở phía nào của London?” Anh ta hỏi lại.

“Xin lỗi, tôi không biết. Tôi cứ nghĩ là anh biết.”

Người lái xe cau mày. “Có một câu lạc bộ tên là Alberto”s ở Mayfair. Tôi có thể đưa bà đến đó, nhưng tôi không biết giờ này nó đã mở cửa chưa.”

“Không sao,” cô nói và ngả lưng vào ghế.

Chỉ mất mười lăm phút để tới đó. Chiếc xe dừng lại và người lái xe chỉ tay về phía đối diện bên kia đường. “Đó là nơi mang tên Alberto duy nhất mà tôi biết,” anh ta nói. “Tôi không chắc đó có phải là nơi bà đang tìm hay không.”

Cô lấy tay xoa tấm kính trên xe và săm soi nhìn sang bên kia đường. Một tấm rào chắn bằng kim loại xung quanh lối xuống hầm, những bậc thang đi xuống bị che khuất. Một tấm biển cũ kĩ đề tên quán, hai bên cửa là hai chậu cây thủy tùng bụi bặm.

“Quán đó ư?”

“Có phải đó là nơi bà cần tìm?”

Cô cố nở một nụ cười. “Ồ, tôi sẽ sớm biết ngay thôi.”

Cô trả tiền và một mình đứng đó, trong làn mưa mỏng manh, trên vỉa hè. Cảnh cửa dẫn vào quán khép hờ, được chặn lại bởi một thùng đựng rác. Vừa bước vào, cô bị tấn công bởi đủ thứ mùi từ mùi rượu, mùi khói thuốc ám lâu ngày, mùi mồ hôi và cả nước hoa. Cô chỉnh mắt cho quen dần với ánh sáng mờ ảo trong quán. Bên trái cô phòng giữa đồ trống không và không có ai, trên quầy để một chai bia và một chùm chìa khóa. Cô đi dọc theo dãy hành lang hẹp dẫn tới một cánh cửa đôi và khi cô đẩy cửa vào, một căn phòng rộng thênh thang hiện ra, ghế được xếp trên những chiếc bàn tròn trước một sân khấu nhỏ. Len lỏi quanh những chiếc bàn đó là một người phụ nữ đứng tuổi đang hút bụi, thỉnh thoảng lầm bầm có vẻ không hài lòng ra mặt. Một quầy rượu chạy dọc theo bức tường. Đằng sau đó là một phụ nữ đang hút thuốc và nói chuyện với một người đàn ông đang xếp các chai rượu lên dãy kệ bóng loáng. “Hượm đã,” người phụ nữ nói khi bất chợt thấy cô. “Ta có thể giúp gì cô em?”

Jennifer cảm thấy cái nhìn soi mói của người phụ nữ về phía cô. Một cái nhìn không lấy gì làm thân thiện. “Quán đã mở cửa chưa ạ?”

“Chúng tôi có vẻ là đang mở cửa ư?”

Cô ôm chặt chiếc túi trước ngực, bỗng nhiên thấy bồn chồn. “Xin lỗi. Tôi sẽ tới một dịp khác vậy.”

“Cô đang tìm ai vậy, tiểu thư?” Người đàn ông lúc nãy mới lên tiếng. Anh ta có mái tóc sẫm màu, óng mượt, làn da xanh xao phù nề, loại da của những người uống quá nhiều rượu và ít được hưởng thụ khí trời tự nhiên bên ngoài.

Cô chăm chú nhìn anh, cố tìm hiểu xem có thấy điều gì quen thuộc không. “Trước đây đã bao giờ... đã bao giờ anh thấy tôi ở đây chưa?” Cô hỏi.

Anh nhìn cô một cách thích thú. “Chưa nếu cô nói tôi chưa từng bao giờ.”

Người phụ nữ ngẩng đầu lên. “Chúng tôi có trí nhớ rất tồi về những khuôn mặt xuất hiện ở đây.”

Jennifer bước thêm vài bước về phía quầy rượu. “Anh chị có biết ai tên là Felipe không?”

“Cô là ai?” Người phụ nữ hỏi.

“Tôi - điều ấy không quan trọng.”

“Vì sao cô muốn tìm hiểu về Felipe?”

Khuôn mặt hai người bỗng lạnh tanh. “Chúng tôi có một người bạn chung,” cô giải thích.

“Vậy thì bạn cô chắc hẳn phải kể với cô rằng rất khó có thể liên lạc với Felipe.”

Cô bặm môi, tự hỏi làm sao có thể giải thích cho hợp lí. “Đó không phải là người bạn mà tôi thường xuyên liên lạc -”

“Anh ta đã chết rồi, cô gái ạ.”

“Gì cơ?”

“Felipe. Anh ta đã chết. Cái quán này bây giờ đã chuyển giao cho người khác. Chúng tôi có một loạt giấy tờ ở đây nói rằng anh ta mắc nợ người này người kia và chắc tôi nên nói luôn để cô biết là cô không thể moi được gì từ chúng tôi đâu.”

“Tôi đến đây không phải -”

“Trừ khi cô cho chúng tôi thấy giấy ghi nợ của Felipe với chữ kí của anh ta.” Người phụ nữ lúc này mới chăm chú nhìn quần áo, đồ trang sức của Jennifer và cười tự mãn, như thể cô ta đã biết vì sao Jennifer tới đây. “Gia đình anh ta chiếm giữ toàn bộ bất động sản của anh ta. Và những gì còn lại. Bao gồm cả người vợ,” cô ta nói một cách khinh miệt.

“Tôi không có gì liên quan tới cá nhân Felipe. Rất tiếc về những mất mát của anh chị.” Jennifer lịch sự nói. Rồi rất nhanh cô bước ra khỏi quán và leo lên bậc thang bước ra ngoài trời với màu xám đục.

Moira lục đống hộp đựng đồ trang trí cho đến khi thấy thứ bà đang tìm, sau đó bà phân loại và bắt đầu sắp xếp. Bà gài hai sợi dây kim tuyến mỗi bên cánh cửa. Bà mất gần nửa tiếng đồng hồ để gỡ chuỗi giấy trang trí đã bị bung rời từ năm trước, rồi sau đó dán chúng thành vòng hoa trên mỗi chiếc bàn làm việc. Dây được giăng ngang trên tường và ở trên đó bà treo tất cả thiếp chúc mừng do các đối tác gửi. Trên các bóng đèn bà trang trí những sợi dây bằng thiếc óng ánh mờ ảo và bà cẩn thận xếp chúng không quá gần các bóng đèn đề phòng hỏa hoạn.

Bên ngoài trời đã dần tối, con đường chạy dài dưới ánh sáng trắng bạc. Nhân viên văn phòng công ty Acme Mineral và Mining tại London lần lượt ra về, theo đúng thứ tự bao năm họ đã làm ở đây. Đầu tiên là Phillis và Elsie, hai nhân viên đánh máy, những người luôn rời văn phòng đúng năm giờ, dù bề ngoài họ chả có vẻ gì chăm chăm đếm thời gian để về đúng giờ. Sau đó đến David Moreton phòng Kế toán và theo sau là Stevens, người thường tạt ngang quán rượu góc đường đối diện làm vài li whisky trước khi về nhà. Những người khác về theo từng nhóm nhỏ, quấn mình trong chiếc áo khoác dầy và khăn quàng của họ trên giá để ở góc văn phòng, một vài người còn vẫy tay tạm biệt bà khi đi ngang qua phòng của ông Stirling. Felicity Harewood, người chịu trách nhiệm về bảng lương của nhân viên, sống cách nhà của Moira chỉ một bến xe buýt nhưng chưa bao giờ buồn gợi ý đi chung chuyến xe buýt cùng bà. Khi Felicity mới vào công ty vào tháng năm, Moira đã nghĩ sẽ thật thú vị nếu có ai đó cùng đi chung đường về với mình để bà có thể trò chuyện, người bà có thể trao đổi công thức làm các loại món ăn hay chỉ đơn giản là tán gẫu về những việc xảy ra trong ngày trên chuyến xe 274 đầy mùi ẩm mốc. Nhưng Felicity rời văn phòng mà chưa lần nào nhìn về phía chỗ ngồi của bà. Có một lần bà và cô ta tình cờ đi chung trên một chuyến xe, cô dán chặt mắt vào cuốn tiểu thuyết trong suốt cả chuyến đi dù Moira gần như tin chắc rằng cô ta biết mình chỉ ngồi cách bà hai dãy ghế.

Ông Stirling về lúc 7 giờ kém 15. Cả buổi chiều ông đứng ngồi không yên và tỏ ra thiếu kiên nhẫn. Ông gọi điện cho giám đốc nhà máy mắng mỏ về tỉ lệ nghỉ ốm cao, ông hủy cuộc họp lúc 4 giờ chiều. Ông liếc nhìn bà khi thấy bà trở về từ bưu điện như muốn chắc chắn là bà đã làm cái việc ông yêu cầu, rồi quay trở về với công việc của mình.

Moira kéo hai cái bàn để không sang phòng cạnh phòng kế toán. Bà trải khăn trải bàn chuyên dùng cho các dịp lễ và đính xung quanh cạnh bàn các dãy trang trí. Mười ngày nữa đây sẽ là khu vực ăn buffet, còn trong khoảng thời gian từ đây đến đó, chiếc bàn này có thể tận dụng để làm nơi để quà cho các đối tác gửi tới và hòm thư Giáng sinh mà các nhân viên có thể để những thiệp chúc mừng họ muốn gửi cho đồng nghiệp.

Khoảng gần 8 giờ tối mọi việc cũng xong. Moira kiểm tra lại lần nữa khu văn phòng trống vắng, bà thực sự đã khiến toàn bộ không gian ở đây thật lóng lánh và ấm áp không khí lễ hội. Bà vuốt lại váy, hài lòng mường tượng vẻ ngạc nhiên thích thú của các nhân viên trong công ty khi họ bước qua cửa vào sáng mai.

Moira không được trả thêm tiền để làm những việc này, nhưng bà hiểu chỉ cần bà cố gắng thêm chút xíu, chăm chút thêm chút xíu mọi việc sẽ khác. Những thư kí khác trong công ty thường nghĩ công việc của một trợ lí riêng chỉ đơn giản là đánh máy các công văn giấy tờ và sắp xếp tài liệu cho gọn gàng. Thực ra vai trò của một trợ lí còn nhiều hơn thế. Họ không những phải làm sao để mọi việc trong văn phòng luôn vận hành trơn tru mà còn để nhân viên trong công ty luôn cảm thấy như mình là một phần... của mái nhà chung. Một hòm thư Giáng sinh và một không gian trang trí ấm áp chính là sợi dây kết nối công ty và là nơi mọi người mong muốn được quay trở lại.

Cây thông Giáng sinh nhỏ mà bà dựng lên ở góc phòng giờ trông đã đẹp hơn rất nhiều. Để cây thông này ở nhà bà đúng là chẳng để làm gì vì chỉ có bà ngắm nó. Để nó ở đây sẽ có rất nhiều người được cùng thưởng thức. Và nếu ai đó tình cờ khen thiên thần vô cùng xinh xắn trên đỉnh cây thông, hoặc những quả cầu trang trí bằng pha lê nhỏ xinh, bà có thể bảo họ rằng đó từng là sở thích của mẹ bà.

Moira khoác áo choàng lên người. Bà lấy túi, quàng khăn, cẩn thận để chiếc bút máy và bút chì gọn gàng trên bàn sẵn sàng cho buổi làm việc sáng mai. Bà bước vào phòng ông Stirling, chìa khóa sẵn trên tay chuẩn bị khóa cửa. Rồi, vội liếc ra phía ngoài cửa, bà nhẹ bước vào phòng ông và tìm dưới bàn làm việc của ông thùng đựng giấy lộn.

Bà chỉ mất một giây để tìm ra bức thư viết tay đó. Bà hơi lưỡng lự trước khi nhặt nhó lên, và sau khi nhìn lại lần nữa qua bức tường kính để đảm bảo chỉ có duy nhất bà trong văn phòng, bà để bức thư trên bàn vuốt thẳng những nếp nhăn và bắt đầu đọc.

Bà đứng bất động một lúc rất lâu.

Rồi bà đọc lại lần nữa.

Tiếng chuông đồng hồ bên ngoài điểm 8 giờ. Giật mình bởi tiếng chuông, Moira vội rời phòng ông Stirling, để sọt giấy lộn ra ngoài cửa phòng để sáng hôm sau nhân viên lau dọn đến lấy rác và bà khóa cửa. Bà để bức thư vào dưới đáy ngăn kéo làm việc của mình, khóa lại và cho chìa khóa vào túi xách.

Lần đầu tiên trong đời, chiếc xe buýt đưa bà tới Streatham dường như không hề chạy. Moira Parker có quá nhiều thứ để suy nghĩ.

Anh rất cảm kích trước những lời em nói. Nhưng anh hi vọng khi đọc bức thư này em sẽ hiểu được sự hối lỗi ân hận về việc anh đã đối xử với em và cả về con đường mà anh đã lựa chọn. Mối quan hệ của anh với M luôn bị mọi người xét nét. Anh ước gì anh không phải mất tới ba năm mới phát hiện ra cái tưởng là một mối tình lãng mạn cuối cùng lại kết thúc thế này.

Thư một người đàn ông gửi một người đàn bà.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3