Đảo chìm - Phần I - Chương 06 - 07
06 – BỮA YẾN TIỆC KHÔNG
THÀNH
Gọi yến tiệc, nghe có vẻ linh đình, to tát quá. Thực tình
đó chỉ là bữa trứng chim rán mà Hai ùm nhã ý chiêu đãi tôi, gọi là mừng “Đại ca
ra đảo”, và cũng muốn đại ca hưởng chút đặc sản, là hương vị đặc biệt của xứ
đảo chìm. Hai đập đến chục quả trứng, cho vào xoong quân dụng ngoáy tít như nấu
bánh đúc, rồi đổ thêm nửa bát ớt, gọi là để khử tanh. Nhưng rốt cuộc, tôi vẫn
không thể nuốt nổi những miếng trứng ram ráp, khô khỏng. Nếu không có mùi tanh
sặc ói lên đến tận óc, có lẽ tôi đã tưởng mình xơi nhầm phải món... mùn cưa
trộn với bột mỳ.
– Thôi được, “quên” món trứng chim đi, đại ca ạ! Em sẽ
đãi đại ca một bữa cháo cá! Ông anh chén được cháo cá chứ?
Nói vậy, nhưng Hai lại tót lên tầng giường cao nhất, chọc
một chân ra cửa sổ bạt, rồi véo von ca cải lương. Lời ca là cái dự báo thời
tiết. Thì ở đây vẫn vậy. Hàng mấy tháng trời, báo chí mới đến nơi. Lính truyền
nhau đọc. Đọc đi đọc lại đến thuộc làu cả tờ báo, rồi lúc buồn lại mang xã
luận, mang cả cái dự báo thời tiết ra ca cải lương. Cái miệng Hai bành ra,
giọng nhèn nhẹt:
– Hôm (ý) nay
Trời nhiều mây
Thỉnh (a) thoảng
(a) có mưa
Tầm nhìn xa(ư)
trên mười cây số
Tôi vỗ vào cột
giường:
– Sao đã rên rẩm
sớm thế. Đói à? Cho tớ hóng mát với nhé!
– Hóng mát thế nào?
- Hai chõ đầu xuống. – Người ta đang lao động vất vả đây này! Lên đi, đại ca!
Giúp em một tay với nhé!
Tôi đu
thành giường, leo lên. Hai đang nằm ngửa tênh hênh trên tấm phản gỗ. Trông rất
khiếp. Tôi vội lấy cái vỏ chăn đậy lên bụng cậu. Hai càu nhàu:
– Ông anh
chỉ khéo vẽ, chỉ được cái lịch sự rởm. Vướng víu thế này thì còn làm được gì?
Hai hất cái vỏ
chăn ra. Còn tôi thì kinh ngạc. Thoạt đầu, tôi tưởng Hai hóng mát. Hóa ra cu
cậu đang câu. Mồi cá ném luôn xuống đảo, còn dây câu buộc vào các ngón chân.
Cái chân trần chọc ra ngoài cửa sổ bạt của Hai thành một chiếc cần câu rất
thính nhạy. Thỉnh thoảng, Hai lại oằn người, kêu oái lên một tiếng như vừa bị
ai cấu véo. Ấy là lúc cá cắn. Hai co người rất nhanh túm sợi dây câu. “Không
nhanh, nó tiện đứt ngón chân như bỡn đấy, đại ca ạ!” Hai xuýt xoa nói như phân
bua. Sợi dây câu chạy loằng ngoằng trên mặt nước, vẽ ra những đường nét rối
loạn. Hai co người giật mạnh. Rồi hẫng “phựt”. Con cá đã bị mập bớp. Một cái
đầu cá đỏ nhoét máu run bần bật trên sàn lều nhấp nhóa ánh đuốc. Con mắt cá
trừng trừng lồi ra như vẫn còn chưa hết kinh hoàng, rồi nổ đóp một tiếng khô
khỏng. Cũng do sự thay đổi đột ngột của áp suất không khí, hầu như con cá nào
nhô khỏi mặt nước cũng bị nổ mắt như vậy. Thế là mất toi cả món mắt cá.
– Tiên sư lũ cướp
biển. Láo!
Hai đập rầm rầm
vào vách bạt, rồi quát xuống đảo, vẻ dậm dọa. Nhưng rồi suốt đêm ấy, Hai chỉ
câu được một đống đầu cá nhoe nhoét máu. Con cá nào cũng bị lũ mập thiến mất
một nửa. Có khi tham quá, mập mắc câu luôn. Thế là lại phải giằng co với mập.
Một cuộc giằng co quyết liệt. Gặp con mập to quá, Hai phải chặt dây câu cho con
mập phóng đi, vì không thể lôi thằng cướp biển đó lên sàn lều được. Đành phải
để nó tẩu thoát. Nhưng trước khi mở lượng khoan hồng, “tha bổng” cho con mập, Hai
cũng phải quần cho cu cậu một phen nhễ nhại. Hai ghì sợi dây câu vào cọc sắt
cột lều, nới ra cho cu cậu giãy giụa rồi lại thít chặt, kéo con mập vào thật
gần, thật gần. Đoạn, Hai chổng đít, sõng lưng phóng thẳng một luồng tức giận
xuống biển. Mặt nước rực một quầng lân tinh xanh lét.
– Toi chưa con!
Chết chưa con! Bận sau thì chừa nhé! Đừng có ghẹo bố nhé!
Hai rít lên
sảng khoái. Nhưng con mập đã biến mất, để lại một khoảng nước lạnh ngắt. Sợi
dây câu lao thun thút xuống biển, rồi lặn hút trong màu nước tối rợn, âm u...
07 – CÔ TIÊN TRÊN ĐẢO
Vâng, đúng như
vậy đấy. Cô là Tiên giáng thế. Nghe đồn cô đẹp lắm. Mái tóc dài óng ả. Da trắng
nõn. Cô đi tới đâu là ở đó xao động. Chàng trai nào nhìn thấy cô, cũng ngẩn ra,
rồi sững sờ như hóa đá, còn đá lại bồn chồn, lại rạo rực, lại muốn hóa thành
người, thành một chàng trai, để cô lé mắt đến. Nói tóm lại, cô đúng là một nàng
Tiên, Trời giáng xuống trần. Bởi thế, cô có cái tên cũng rất trần thế - Tương.
Trần Thị Tương. Nhưng một người con gái đẹp như thế không thể lại là Thị Tương
được. Thị Tương có khác gì Thị Nở. Nghe cứ ghê cả răng. Thi sĩ Hai ùm quyết
định đặt lại tên cho cô là Mộng Tương. Thế rồi cả đảo gọi cô là Mộng Tương.
Phải vậy chứ! Người trong mộng cơ mà.
Mộng Tương là con
gái đầu lòng của chính trị viên Thuận. Cũng mới chỉ láng máng có thế, cánh lính
trẻ đã tíu tít “tranh thủ” bố Thuận, kiếm chỗ “buông neo” cho đời bớt lênh đênh
rồi. Chính trị viên Thuận khoái lắm. Thế ra có con gái cũng hay. Vậy mà thằng
cha nào lại bảo ở cái thời này, đẻ con gái không bằng con trai. Rõ thật ngu như
bò! Thuận tủm tỉm cười. Nụ cười nửa vời, chỉ khẽ thoảng một chút ở bên mép,
nhưng vẫn có sức mạnh của một ông bố vợ tương lai. Chả thế, đám lính trẻ xun
xoe anh ra mặt. Rồi chẳng biết từ bao giờ, họ đã chuyển “thủ trưởng” lên ngạch “bố”
một cách ngọt xớt. Cả hòn đảo tranh nhau gọi chính trị viên Thuận bằng bố. Chỉ
duy nhất có một người không chịu chấp nhận. Đó là Tư Xồm. Ngay từ hôm đầu, khi
Hai ùm cứ một điều “bố Thuận”, hai điều “bố Thuận”, Tư đã thấy có gì khấp
khểnh. Bởi Thuận trẻ quá, trẻ đến nỗi, cứ theo lời Tư thì cái mặt vuông vức của
cậu ta còn có phần “cũ” hơn gương mặt “bố” Thuận.
Nói thế, không có
nghĩa Tư là anh lính già. Nếu so tuổi thì cậu ta chỉ đáng em út của đảo. Nhưng
lạy giời, Tư lại được trời phú cho bộ râu sum suê giàu có. Hồi còn ở đất liền,
bộ râu chỉ khẽ thoảng một vệt xanh mờ, khiến khuôn mặt cậu ta lúc nào cũng âm
âm như bị ám khói. Nhưng ở đây, dưới vòm trời âm u, không tiếng gà, không bóng
trẻ, người ta dần quên đi những cái dáng ong óng đầy huyền bí của các cô gái.
Người ta cũng quên luôn cả vẻ trai tráng của chính mình. Bộ râu của Tư cũng bị
bỏ quên, nên tha hồ bành trướng. Chúng tranh nhau mọc. Sợi xỉa ra. Sợi quặp
vào, nom xùm xoè nghiêng ngửa như chùm rễ dại trắng phếu cặn muối vểnh ra ngoài
lợi nước. Tư như trẻ, lại như già. Một bộ mặt hoang vu rất khó xác định niên
đại. Bởi thế cậu ta không thể có đủ sự dũng cảm để nhún mình xưng “con” trước
một người thanh mảnh, tịnh không hề có một sợi râu. Mặc dù mái tóc thưa mềm của
Thuận cũng đã có sợi vẩn lên, xâm xâm như bọt sóng. Nhưng trông anh vẫn chỉ như
người trạc tuổi ba mươi. Có lẽ anh trẻ nhờ nước da mịn và mỏng. Nước da ấy
dường như không bao giờ ăn nắng, cứ chín ửng lên như da con gái dậy thì. Một
người như thế lại là bố tiểu thư công nương xinh đẹp, một nàng tiên giáng thế.
Hừ! Cũng khó mà có thể tin được!
Nhưng dẫu Tư
không tin thì tiểu thư công nương Mộng Tương cũng vẫn trở thành người thân của
cả hòn đảo. Chỉ tiếc chẳng có ai được chiêm ngưỡng vẻ đẹp kiều diễm của nàng.
Có lẽ cũng vì thế mà nàng càng trở nên lung linh, kì ảo. Ngày nào cánh lính trẻ
cũng nhắc đến nàng, vanh vách kể về nàng, cứ như họ đã từng quen nàng từ lâu
lắm. Thoạt đầu, chính trị viên Thuận còn lắc đầu quầy quậy. Bố láo! Mấy cái
thằng quỷ sứ nhà giời! Thuận tìm mọi cách lảng tránh. Nhưng cũng như thể tình
yêu. Kẻ trốn chạy thường vẫn bị săn đuổi. Thuận bị “săn” tới tấp. Chỗ này “bố
vợ”, chỗ kia “bố vợ”. Đảo cứ cồn lên như có đám mổ bò. “Láo toét! Em nó còn bé
lắm. Chúng mày phải để cho nó lớn đã chứ!” Thuận dủm dỉm cười, nhưng khóe mắt
lại ầng ậng nước. Anh không ngờ cô con gái rượu của mình lại trở thành niềm vui
cho cả hòn đảo, nơi tưởng chẳng có gì để mà vui thú. Rồi Thuận cũng quen dần
với trò chơi đó của lính.
– Thôi, chúng mày
ngủ đi! Khuya rồi đấy! Đêm nay đứa nào gác? Thằng Hai à? Gác cho cẩn thận nhé!
Lớ ngớ là tao mách em Tương đấy!
Thuận trở về đài
chỉ huy đảo. Anh bước oai phong như một ông bố vợ thực thụ. Sương biển xuống tê
tê. Phía sau lều bạt, biển bục lên một đám cháy lớn. Trăng đang mọc. Vài con ó
biển giật mình, kêu oang oác trên thinh không mung lung mờ mịt... Cánh lính đảo
không ai ngủ được. Loanh quanh thế nào lại quay về chuyện em Tương. Ngày nào
cũng chuyện em Tương. Đến nỗi dần dần Tư Xồm, một anh chàng vốn đa nghi cũng
đâm ra hoang mang. Hay là có cô gái như thế thật nhỉ? Mà đúng là có cô gái như
thế thật. Dường như cô không còn ở trong chuyện huyền thoại của lính nữa mà đã
xuất hiện thực sự trên hòn đảo này rồi. Chả thế mà tự dưng, hòn đảo bỗng như
đổi khác. Nhiều anh chàng cục mịch cũng đột ngột trở thành đỏm dáng. Đến cả thi
sĩ Hai ùm, người quanh năm vẫn khinh trời nước bằng tấm thân tồng tềnh bà mụ
nặn, giờ cũng “quàn” trong một bộ cánh diêm dúa mỗi khi có việc phải đến chỗ bố
Thuận. Có chàng lính mò được con ốc nón, cũng hì hụi gọt giũa, kì cạch làm
thành cái bình hoa, rồi rón rén đến chỗ bố Thuận, nhờ bố chuyển tặng em Mộng
Tương.
Thế rồi, đột ngột
thư Tương tới đảo. Ôi chao! Phải nói đó là một ngày náo nhiệt, chộn rộn. Lần
nào tàu ra, đảo cũng như ngày hội. Huống hồ chuyến tàu này lại có thư của tiểu
thư công nương. Nhưng thật oái oăm. Bữa đó biển động. Trời tối mù mịt. Sóng nổi
trắng như mây. Tàu không cập mạn được, cũng không buông nổi neo. Sóng chồm cả
lên nóc đài chỉ huy. Con tàu đành cắt sóng, chồm chồm lượn quanh đảo. Chẳng có
cách chi chuyển được hàng vào, mà cánh lính thì không thể “nhịn” thêm được.
Phải cho anh em “ngửi” chút đất liền chứ! Tư Xồm nhảy phắt ra cửa lều, cởi cái
áo yếm, phất lên trên không, rồi quay tròn ba vòng. Ấy là tín hiệu để ngoài tàu
mở máy hai oát.
– Thế nào hở các
bố? “Đứt neo”
hoàn toàn à?
– Chịu! “Đứt” trăm phần trăm rồi! “Phới” thôi. Không thể
vào gần được đâu! Sóng nó dồi vào bãi san hô thì chỉ có tan xác pháo.
– Thế thì chuyển thư đi! – Tư Xồm quát vào ống nói. –
Chúng tớ không “nhịn” thư được, hiểu chưa!
Đám thủy thủ trên tàu đành phải bóc từng bức thư, đọc qua
máy thông tin hai oát. Đến lượt thư của bố Thuận thì cả đảo nháo nhác. Cánh
lính trẻ tíu tít châu quanh cái máy thông tin đã vặn to hết cỡ.
– Cái gì? - Hai ùm gào vào ống nói. – Đọc đi! Đọc lại đi!
Đọc lại xem nào! Thư em Mộng Tương phải không?
– Không phải Mộng Tương. Trần Thị Tương! Tương cà mắm
muối đây nhé!
– Khỉ! Mấy thằng phải gió! Đừng có láo lếu. Đọc đi!
– Bố ơi, con nhớ bố lắm. Nhưng con không khóc nhè như mẹ
đâu. Hôm nào đài báo bão ở Trường Sa là mẹ lại khóc đấy. Con không khóc. Mẹ
bảo, con cứ ngoan là bố sẽ về...
– Cái gì?
– Con cứ ngoan là bố sẽ về. Nghe rõ chưa? Dạo này con
ngoan lắm. Con không quấy mẹ, cũng không gác chân lên cổ mẹ nữa. Hôm nào bố về,
bố nhớ mua cho con ba quả bóng bay như của cái Tèo. Mí nữa đêm ngủ, con không
còn đái dầm nữa đâu bố ợ...
– Ô hay, cái thằng này... Mày... mày... Bố láo! Ông thì
cho một chưởng bây giờ... – Hai ùm vung tay tuyên bố. – Mấy thằng toàn xuyên
tạc. Chúng nó trêu bọn mình. Thôi, tắt máy!
– Không, không đâu. Anh em đọc đúng đấy. – Chính trị viên
Thuận kêu lên. – Thư con Tương thật đấy! Nó vẫn hay đái dầm mà...
– Ơ kìa, bố Thuận! Trời ơi, bố làm sao thế? – Tư Xồm buột
miệng gọi chính trị viên Thuận bằng bố. – Làm sao lại có chuyện như thế được?
Không! Không!..