Cô vợ hồ ly ngốc nghếch - Chương 93 - 94 - 95
Chương 93:
Giữa kiếp nạn (1)
“… Làm sao đại thúc biết Linh Nhi
muốn cứu ca ca?”
Người bị gọi là đại thúc kia, mặt
trắng như ngọc, râu lún phún dưới cằm, áo dài màu xanh bay bay. Thấy bàn chân
nhỏ của Linh Nhi bước về phía Đại lý tự bèn gọi giật nàng lại. Người này gọi
Linh Nhi, mở miệng ra đã hỏi ngay điều mà nàng đang nghĩ, còn câu mà Linh Nhi hỏi
lại, lại khiến người đó phì cười mãi không thôi. “Cô nương gọi ta là… đại
thúc?”
“Là Linh Nhi hỏi đại thúc trước
mà. Đại thúc sao lại biết Linh
Nhi đang muốn cứu ca ca?”
“Cô nương là Linh Nhi?”
“Linh Nhi hỏi đại thúc trước mà!”
Bàn chân nhỏ khẽ giậm giậm tức giận, Linh Nhi bắt đầu thấy bực bội rồi: Người
này chắn đường Linh Nhi đi tìm ca ca, là vì muốn đùa cợt Linh Nhi ư? “Đại thúc
không trả lời, thì đừng chặn đường Linh Nhi nữa, Linh Nhi rất bận!” “Bận đi cứu
chồng của cô nương?”
Chồng… là ca ca chứ. “Này này
này, Linh Nhi phải đi cứu ca ca!”
“… Cô nương định cứu ca ca của cô
nương như thế nào?”
Cứu như thế nào? Linh Nhi bắt đầu
chau mày: “Phải hỏi ca ca mới biết chứ.”
Người kia nhoẻn môi cười: “Vậy,
cô nương định gặp ca ca của cô nương bằng cách nào đây?”
“… Linh Nhi sẽ đi cầu xin đại
thúc đứng canh cửa, đại thúc cho Linh Nhi vào, Linh Nhi sẽ gặp được ca ca
thôi.”
“Thế sao?” Ánh mắt người đó chăm
chú nhìn khuôn mặt ngây thơ thuần khiết của Linh Nhi, nghĩ đến sự thông minh
tuyệt thế và giảo hoạt của khuôn mặt nhỏ xinh ngay trước mắt ở kiếp trước cùng
sự yếu ớt ngây thơ ở kiếp này, sắc mặt thoáng cứng lại. “Nếu người giữ cửa
không cho cô nương vào, thì cô nương định cứu ca ca mình thế nào?”
“Đại thúc canh cửa sẽ cho Linh
Nhi vào, Linh Nhi vừa thấy thúc ấy cho người khác vào.”
“Hắn cho người khác vào, không có
nghĩa hắn cũng sẽ cho cô nương vào, cô nương không phải người khác, cô nương là
Linh Nhi, không phải thế sao?”
“… Ừm?” Đôi mi dài nghi hoặc chớp
chớp, đôi mắt to long lanh vẻ khó hiểu, Linh Nhi nghiêng đầu hỏi: “Bởi vì là
Linh Nhi, nên không cho vào sao?”
“Đúng thế.”
“Nhưng…” Linh Nhi trong lúc buồn
bã, đột nhiên nhớ ra. “Đại thúc sao biết Linh Nhi chứ? Linh Nhi không quen đại
thúc.”
“Giờ thì đã quen rồi. Cô nương đã
gọi ta là đại thúc, thì ta nên giúp cô nương, đúng không?”
“Đại thúc muốn giúp Linh Nhi?”
“Đúng.” Người đó gật đầu. “Hãy kể
cho ta biết chuyện khiến cô nương phiền não nhất hiện nay, ta sẽ giúp cô
nương.”
Sinh ra làm hồ ly, mặc dù thiên
tính thuần khiết, nhưng vẫn mang trong mình bản tính của thú, không tránh khỏi
có vài phần cảnh giác đối với người lạ. Có điều, đối với người trước mặt, Linh
Nhi lại thấy rất tin tưởng. “Đại thúc có thể giúp Linh Nhi cứu ca ca ra sao?”
“Đương nhiên là có thể.”
“Thật ư?” Đôi mắt đẹp sáng lên,
vô cùng vui vẻ, hai bàn tay nhỏ không kìm được mà túm chặt vạt áo của người đứng
trước mặt.
“Đại thúc thật sự có thể cứu ca
ca ra sao?”
“Thật.” Người đó cụp mắt, nhìn
dung nhan xinh đẹp tuyệt thế của tiểu mĩ nhân gần ngay trước mắt, rồi từ từ
ghép khuôn mặt ấy vào một khuôn mặt giống hệt thế này, đôi mắt thoáng lạnh. “Muốn
cứu ca ca của cô nương, cô nương phải nghe lời ta, cô nương làm được chứ?”
“Được được được!” Cái đầu nhỏ gật
liên tục, chỉ sợ nếu không gật ngay người kia sẽ rút lại lời hứa. “Linh Nhi sẽ
nghe lời đại thúc!” “Việc gì cũng sẽ nghe hết?”
“Chỉ cần cứu được ca ca ra, việc
gì Linh Nhi cũng nghe lời đại thúc!”
Một câu trả lời không bất ngờ. Về
điểm này thì rất giống với kiếp trước, vì người mình quan tâm, sẽ hy sinh tất cả
mà không màng tới hậu quả… thật là một phẩm chất khiến người ta chán ghét.
“Muốn cứu ca ca của cô nương,
chúng ta phải nghĩ ra một cách chu toàn, đột nhiên xông vào sẽ làm kinh động tới
người muốn hại ca ca, lỡ mất cơ hội tốt, hiểu không?”
“Ừm!”
“Cứu ca ca của cô nương, không phải
chuyện đơn giản, cô nương đầu tiên phải đi theo ta đã, tới nơi đó rồi, thì phải
kiên nhẫn chờ đợi, không được sốt sắng, không được làm loạn, hiểu không?”
“Ừm ừm!”
“Dù cô nương làm bất kỳ điều gì,
cũng phải được sự cho phép của ta, có làm được không?”
“Được được được!”
“Vậy, chúng ta đi thôi.” Sự ngoan
ngoãn này, đúng là khác xa so với kiếp trước, nói như vậy thì, cũng không còn
được thông minh tuệ mẫn như xưa. Người đó nhướng môi cười… khổ.
“Linh Nhi, tìm thấy Linh Nhi
chưa?” Trong Ý An cung, Thu Minh Hạo vừa xuất hiện, Lương hậu đang nằm trên sập
tay chống trán suy nghĩ ngồi bật dậy, đẩy cung nữ ra, vội vàng bước tới hỏi.
Thu Minh Hạo đầu tiên vội vàng đỡ
lấy cơ thể đang loạng choạng của mẫu thân, sau đó mới lắc đầu đáp: “Nhi thần
đích thân tới Đại lý tự, gọi đám sai dịch ngày hôm nay tới tra hỏi từng người một,
nhưng họ nói đều không gặp ai như Linh Nhi. Nhi thần nghĩ, bọn họ không dám dối
trá trước mặt nhi thần đâu.”
“Vậy…” Lương hậu cau chặt mày, “Vậy
con đã cho người đi tìm chưa?”
“Nhi thần chính miệng dặn dò thị
vệ trong phủ thái tử tỏa đi tìm khắp nơi, hiện giờ bọn họ đang lùng sục từng
ngõ ngách trong thành, một khi có tin, sẽ báo ngay. Mẫu hậu hãy yên tâm, nhi thần
nhất định sẽ tìm được Linh Nhi về…”
“Con bảo ta phải yên tâm thế nào
đây?” Lương hậu giậm chân, tay chống trán, buồn bã. “Chúng ta ngồi ở vị trí quyền
lực cao nhất, biết rõ Hàn Nguyệt vô tội, mà vẫn phải đứng nhìn hắn vào lao tù,
vương tử phạm pháp xử tội như thứ dân, tất cả đành nhờ vào luật pháp để đòi lại
sự trong sạch cho hắn. Nhưng bây giờ, ngay cả người hắn thương yêu nhất cũng
không chăm sóc chu đáo, con bảo ta còn mặt mũi nào để gặp Hàn Nguyệt? Con cũng
không nghĩ xem, Linh Nhi dung mạo xinh đẹp, lại ngây thơ trong sáng, nếu để
Linh Nhi xuất hiện ở ngoài phố, thì nguy hiểm tới chừng nào… Không được, Hạo
Nhi, con nhất định phải mau chóng tìm Linh Nhi về, mau lên…”
Thu Minh Hạo sao lại không nghĩ
được như thế chứ? Nhưng lúc này tâm tư mẫu hậu đang rối bời, nên hắn cần phải
an ủi đã: “Mẫu hậu đừng nghĩ tới những trường hợp xấu, hiện giờ người của nhi
thần đang lùng sục khắp kinh thành, không chừng sắp có tin vui rồi đấy. Nếu mẫu
hậu rối bời, thì mới có lỗi với Hàn Nguyệt. Mẫu hậu cứ giao việc này cho nhi thần,
người quên là mình còn phải thay Hàn Nguyệt đến Ngọc Hạ quốc mời cứu tinh sao?”
“… Sao ta lại quên mất việc này
nhỉ?” Lương hậu cuống quýt quay người, “Ta đi ngay…”
“Không cần đi nữa.” Ban ngày ban
mặt, bầu trời tươi sáng, trước cửa cung Ý An, xuất hiện thêm một người.
Chương 94:
Giữa kiếp nạn (2)
Ngay khi nhận ra sự tồn tại của
người này, Thu Minh Hạo lập tức xoay người, kéo mẫu hậu ra sau lưng mình, lạnh
lùng quát: “Các hạ là ai?”
“Bình tĩnh tự tại như vậy, bởi vì
thái tử điện hạ là con nhà nòi, đã quen với những sự việc xảy ra đột ngột rồi
sao?”
Đối phương từ từ cất bước lại gần,
môi nở nụ cười dịu dàng như gió xuân.
“Các hạ… là thần hay là quỷ?”
Trong đại nội hoàng cung, thị vệ
dày đặc, thế mà có thể ngang nhiên xuất hiện trong tẩm cung được canh gác
nghiêm ngặt của hoàng hậu, cao thủ loại này không phải trong thiên hạ không có,
nhưng khi người này xuất hiện, tất cả cung nữ thái giám trong cung đều rơi vào
trạng thái hôn mê, riêng điều này thì không phải cao thủ nào cũng có thể làm được.
Đương nhiên, đúng như đối phương đã nói hắn là con nhà nòi, từ nhỏ quen gặp những
chuyện kỳ quái, nên cũng khó trách khi hắn có suy nghĩ ấy.
“Là thần hay là quỷ có gì quan trọng
đâu, quan trọng là việc mà ta sẽ bàn cùng với hoàng hậu và thái tử điện hạ sau
đây.”
Thu Minh Hạo nhướng mày, “Xin kiến
giáo.”
“Linh Nhi biến mất từ khi nào?”
“Ngươi…” Thu Minh Hạo và mẫu thân
cùng kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, “Đến đây là vì Linh Nhi?”
“Ta chỉ đến vì nó mà thôi.”
“Ngươi là…”
“Phi Hồ tiên tử? Mẫu thân của
Linh Nhi?” Lương hậu buột miệng hỏi. Ngày Thu Hàn Nguyệt đến kinh thành, cũng từng
đem bí mật vì sao mình phải vào hoàng cung kể lại cho hoàng hậu và hoàng thượng,
nhưng một người phụ nữ xuất sắc nổi bật lại thường vô tình để ý tới một người
phụ nữ xuất sắc khác được người khác ca tụng, dù đối phương có là tiên nhân thượng
giới. Do đó, Lương hậu có ấn tượng vô cùng sâu sắc với mẫu thân ở kiếp trước của
Linh Nhi. Khi người đứng trước mặt nở nụ cười chan hòa như gió xuân, cho dù
không thấy người ấy có “dung nhan tuyệt thế như bá mẫu” mà Thu Hàn Nguyệt từng
kể, nhưng bà vẫn cảm giác có vài phần giống. Khi người ấy thốt ra câu “ta chỉ đến
vì nó”, thì bà đã khẳng định chắc chắn.
“Hoàng
hậu thật thông minh.” Phi Hồ tiên tử gật đầu thừa nhận. “Vậy, ta không cần phải
làm thêm những động tác thừa nữa, giờ hãy cho ta biết, Linh Nhi mất tích từ lúc
nào?”
“Có
lẽ là vào giờ Dần sáng nay.” Lương hậu đáp. “Nha đầu hầu hạ Linh Nhi gần giờ Dần
vẫn còn vào dém chăn cho nó, qua giờ Dần vào thì đã không thấy nó đâu.”
“Quả nhiên là giờ ấy.” Tiếng thở
dài vang lên, Phi Hồ tiên tử nói: “Đúng vào giờ ấy ta cũng bị người khác giữ
chân.”
Lương hậu hơi sững sờ: “Tiên tử
biết Linh Nhi đi đâu ư?”
“Không,” Người đó khẽ lắc đầu.
“Ta chỉ biết Linh Nhi đã rơi vào tay ai thôi.”
Lương hậu vui mừng hỏi: “Vậy thì,
Linh Nhi hiện giờ ra sao?”
Phi Hồ tiên tử nhìn Lương hậu, nhếch
môi cười: “Không ngờ, đứa con gái ở kiếp này bị tước đoạt mất sự thông minh của
ta, còn được người khác yêu quý hơn cả kiếp trước, hoàng hậu lo lắng cho Linh
Nhi như thế sao?”
Lương hậu đáp lại bằng một nụ cười,
“Một tiểu nha đầu xinh đẹp như ngọc, thuần khiết ngoan ngoãn như vậy, bảo người
ta không yêu quý thật khó.”
Ánh mắt Phi Hồ tiên tử thoáng lạnh:
“Chỉ sợ không phải ai cũng nghĩ được như hoàng hậu thôi. Ít nhất thì kẻ đưa
Linh Nhi đi, không nghĩ như thế.”
“Sao?” Lương hậu thấy trái tim
nhói đau, “Lẽ nào Linh Nhi bị…”
“Hoàng hậu đúng là một người vô
cùng thông minh. Người đưa Linh Nhi đi chính là người đã khiến Linh Nhi bị đày
xuống hồng trần. Ngoài hắn ra, ai có thể ngăn cản ta, khiến ta không thể luôn
luôn dõi theo tin tức của Linh Nhi chứ?”
Lương hậu bất giác hít vào một
hơi mạnh, nghĩ nhanh, rồi tự an ủi mình nói: “Nếu là người đó, có lẽ sẽ không
làm hại tới tính mạng của Linh Nhi đâu, đúng không?”
“Theo ta, chết không phải điều
đáng sợ nhất.” Là thần tiên, họ có thọ mạng vô tận, có khả năng chết rồi vẫn được
hồi sinh, mất đi tính mạng không phải điều quan trọng nhất, đáng sợ nhất, mà điều
đáng sợ nhất là phải sống một cuộc sống vĩnh hằng, nhưng lại phải chia ly với
những người mình yêu quý…
“Vừa rồi tiên tử ngăn không cho
gia mẫu về cố hương xin trợ giúp, lẽ nào đã có cách khác để cứu Hàn Nguyệt và
Linh Nhi?” Khi Phi Hồ tiên tử đang trầm tư suy nghĩ, thì Thu Minh Hạo đột nhiên
lên tiếng.
“Hắn đưa Linh Nhi đi, nhằm mục
đích dụ ta tới, giờ ta đã tới, không cần phải làm phiền đến quá nhiều cố nhân nữa.
Cố nhân nhiều, ngược lại còn khiến người đó ngượng quá hóa giận. Nếu hắn là người
có trái tim quảng đại, cũng không đến nỗi gây ra chuyện ngày hôm nay, chẳng phải
thế ư?”
“Vậy có cần tới sự trợ giúp của
vãn bối không?”
“Cần, thái tử hãy mời vị trưởng bối
thuật lực cao siêu nhưng cũng ngang bướng nghịch ngợm của mình đến bảo vệ Hàn
Nguyệt. Phải biết rằng, người đưa Linh Nhi đi, xưa nay chưa từng coi tính mạng
của người phàm trần quan trọng.”
“Tiên tử muốn nói tới Quan Vân?”
Lương hậu hỏi: “Nhưng cho dù thuật lực của Quan Vân có cao siêu tới đâu, e rằng
cũng không phải đối thủ của thần linh thiên giới.”
“Yên tâm, kiếp trước Quan Vân
không phải phàm nhân tầm thường, người đó sẽ không ra tay với Quan Vân, đồng thời
cũng mời luôn thủ lĩnh Vu giới, người luôn bảo vệ Quan Vân tới.”
“Vãn bối tuân mệnh.”
Thu Minh Hạo nghe lệnh, lập tức
cáo từ, vội vàng tới báo tin không lấy gì làm vui vẻ này cho Thu Hàn Nguyệt, hắn
vốn có ý giấu đi việc Linh Nhi mất tích, không ngờ khi Thu Hàn Nguyệt nghe tới
đoạn Phi Hồ tiên tử hiện thân, thì lập tức liên tưởng đến Linh Nhi.
“Trong trời đất này, người duy nhất
có thể khiến Phi Hồ tiên tử lo lắng vất vả, chỉ mình Linh Nhi mà thôi. Phi Hồ
tiên tử xuất hiện trước thời hạn hẹn với thẩm mẫu, nhất định là vì Linh Nhi đã
xảy ra chuyện… đúng không? Đúng không? Đúng không?”
Mặc dù Thu Minh Hạo có thủ đoạn
và mưu kế của một kẻ hai mặt, nhưng trước ánh mắt lo lắng tha thiết của vương
thúc, hắn nhất thời không biết phải làm thế nào. Và chỉ vì sự do dự của hắn, mà
Thu Hàn Nguyệt đã đoán ra tất cả.
“Linh Nhi của ta xảy ra chuyện gì
rồi? Linh Nhi đâu? Nàng đang ở đâu? Đưa nàng tới gặp ta? Mau đưa Linh Nhi tới gặp
ta!”
“… Hàn Nguyệt vương thúc!” Thu Minh
Hạo biết không thể giấu được, đành mang chuyện Linh Nhi mất tích ra kể.
“Nếu mục đích của vị đó là muốn
Phi Hồ tiên tử hiện thân, hơn nữa vị đó cũng có quan hệ huyết thống với Linh
Nhi, chắc chắn sẽ không làm hại Linh Nhi đâu…”
“Hắn không hại ư? Hắn có thể khiến
Linh Nhi đầu thai sang kiếp khác, có thể xóa sạch ký ức của Linh Nhi, có thể
đưa Linh Nhi tới một thế giới mà ta vĩnh viễn không thể tới được, có thể… có thể…
chuyện hắn có thể quá nhiều!” Thu Hàn Nguyệt trợn mắt, giọng sắc như dao: “Những
việc ấy cũng không gọi là làm hại, đúng không?”
“Việc này…”
“Những việc này đối với Phi Hồ
tiên tử mà nói, chẳng quan trọng, Linh Nhi đầu thai kiếp khác cũng được, mất
trí nhớ cũng xong, mất tích cũng mặc kệ, tiên tử có thể cứu vãn, lên trời xuống
đất vẫn có bản lĩnh tìm Linh Nhi về, nhưng ta thì không! Ta không thể để mất một
Linh Nhi ngây thơ thuần khiết như vậy!” Trong lúc gào thét, khí huyết trong máu
cuồn cuộn, mùi tanh bốc lên cổ họng, hắn không kìm được, há miệng, phun ra một
ngụm máu tươi lên tường nhà lao.
Thu Minh Hạo mặt biến sắc, cao giọng
sai cai ngục truyền thái y, rồi giữ chặt lấy cơ thể đang mất thăng bằng của hắn,
tâm tư Thu Minh Hạo bỗng dưng thay đổi đột ngột, một lần nữa khẳng định, việc
mình không lạm dụng quyền thế để tranh cướp Linh Nhi là một việc làm đúng đắn,
bởi vì bản thân Thu Minh Hạo hắn không thể vì một người con gái mà làm được tới
mức này.
“Ta phải đi tìm Linh Nhi.” Thái y
bắt mạch, cho Thu Hàn Nguyệt uống thuốc xong, hắn nói.
Chương 95: Kiếp nạn ư?
“A, đẹp quá, đẹp quá!”
Suốt cuộc hành trình không biết
mình sẽ đi đâu, sau hết núi lại tới sông, đột nhiên cảnh đẹp hiện ra, nhìn thấy
sương mây quấn quýt, thác nước tung bay, nghe thấy tiếng chim hót, tiếng nước
suối róc rách, một căn nhà ngói đỏ tường xanh xuất hiện trong rừng trúc dưới
chân núi, cảnh đẹp như họa, trông giống tiên cảnh hơn. Sau khi vào nhà, thấy
rèm phủ màu xanh, bài trí trang nhã, càng khiến người nhìn ngắm vui hơn.
“Nhà của đại thúc đẹp quá, đẹp
như nhà của Linh Nhi và ca ca vậy!” Linh Nhi quay vòng vòng, váy tung bay, cười
tươi như hoa.
Người được gọi là đại thúc kia
cũng mỉm cười: “Cô nương thích không?”
“Ừm, Linh Nhi rất thích nơi này.”
“Cô nương thích thì tốt.”
“Ồ?” Linh Nhi tò mò nhìn người
kia: “Một nơi đẹp thế này, mà chỉ có một mình đại thúc sống thôi sao?
“Cô nương đến đây, chẳng phải là
hai người ư?”
“Đúng thế, đúng thế… nhưng…” Nụ
cười đang tươi rói của Linh Nhi bỗng dưng bị thay thế bởi vẻ u phiền. “Linh Nhi
không thể ở đây lâu với đại thúc được.”
“Tại sao không thể ở lâu?” Vẻ mặt
người đó bắt đầu xuất hiện nét không vui, “Cô nương không phải vừa nói rất
thích nơi này hay sao?”
“Linh Nhi muốn về nhà với ca ca,
với mẹ, không muốn ở với đại thúc đâu.”
“… Thế ư?” Người đó hỏi lại rất
khẽ, “Trong lòng cô nương, họ quan trọng như thế sao?”
“Ừm!” Cái đầu nhỏ xinh của Linh
Nhi gật mạnh.
“Trong ký ức của cô nương, ngoài
họ ra, còn có ai quan trọng như vậy nữa không?”
“… Ừm?” Linh Nhi nghe rất mơ hồ.
“… Không sao.” Người đó cười,
“Không sao đâu. Đi lâu như vậy, chắc cô nương đói rồi? Dưới lồng bàn có thứ điểm
tâm mà cô nương thích…”
“Thật không?” Chiếc miệng nhỏ
xinh của Linh Nhi lại vui vẻ reo lên, nhảy nhót đến bên chiếc bàn tròn đặt ở giữa
nhà, phía trên được phủ bởi một miếng vải đỏ, Linh Nhi mở ra, nhón một miếng
bánh cho vào miệng. “Bụng Linh Nhi đói thật… ngon quá… đại thúc thật tốt, Linh
Nhi thích đại thúc…”
“Cô nương… thích… ta?” Người đó
thoáng ngẩn ra.
“Đúng vậy… Linh Nhi thích đại
thúc… ừm, ngon quá, ngon ngon quá…” Chiếc miệng xinh hoạt động không ngừng, và
cũng đang cố gắng diễn đạt tình cảm trong lòng.
“Chỉ một chút điểm tâm thế này,
đã khiến cô nương thích ta quý ta ư?” Người đó khẽ hỏi, nhưng nhỏ như đang nói
với chính mình.
Linh Nhi đang vô cùng cảm động
trước mĩ thực trên bàn, nên chẳng nghe thấy.
Ánh mắt người đó sáng lên, chăm
chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, nói: “Bên cạnh còn có món trà cỏ thơm mà cô
nương thích nhất đấy.”
“Ừm… đa tạ đại thúc… ngon quá…
trà cũng ngon… đại thúc thật tốt…”
“Ta thật tốt?” Khóe miệng người
đó nhướng lên cười. “Muốn được người yêu quý, thì ra lại đơn giản như thế?”
Những lời này, Linh Nhi nghe rất
rõ, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, Linh Nhi quý đại thúc, đại thúc đưa
Linh Nhi tới một nơi đẹp thế này, cho Linh Nhi ăn những món ngon, còn giúp Linh
Nhi… ồ!”
Vì mải ăn mải uống mà quên mất việc
chính, giờ nhớ tới cái miệng nhỏ ngừng nhai, miếng bánh chưa kịp nuốt bị tắc ở
cổ, khiến khuôn mặt Linh Nhi đỏ bừng vì nghẹn bánh.
“Á… ồ…”
“Cô nương…” Người đó lo lắng, “Cô
nương có chuyện gì thế?”
“A… a… a…” Linh Nhi không thể
nói, chỉ có thể dùng tay ra sức chỉ vào cổ mình.
Sau khi hiểu ý, người đó lập tức
cầm chén trà trên bàn lên, một tay đỡ gáy Linh Nhi, một tay bón nước trà cho
nàng.
“A…
a… Khụ khụ khụ!” Nước trà giúp miếng bánh bị nghẹn ở họng trôi xuống, sau khi
ho vài tiếng, khuôn mặt của Linh Nhi bắt đầu khôi phục lại màu sắc cũ.
Người
đó nhướng mày, nói: “Không ai tranh với cô nương, có cần phải ăn nhanh như thế
không?”
Linh
Nhi ngượng ngùng, đáp: “… Linh Nhi đột nhiên nhớ đến ca ca, đại thúc phải giúp
Linh Nhi cứu ca ca… Linh Nhi nhớ ca ca rồi…”
“Cho
dù muốn cứu hắn, cũng không thể ăn uống lỗ mãng như thế, còn có lần sau, ta sẽ
không cứu nữa!”
“Đừng
mà!” Linh Nhi lo lắng, bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo của người đó, dịu giọng cầu
khẩn: “Đại thúc, đừng bỏ mặc không cứu ca ca, đại thúc đã nhận lời Linh Nhi rồi,
đại thúc, Linh Nhi cầu xin người…”
“Không
được khóc!” Người đó vừa bắt gặp đôi mắt long lanh nước của nàng, bỗng nghiêm
giọng hét.
Đột
nhiên, Linh Nhi sợ tới trắng bệch cả mặt “… Không khóc, Linh Nhi không khóc!”
“Cô
nương…”
Chuyện
này là thế nào? Tại sao? Tại sao nước mắt của tiểu nha đầu này lại khiến hắn cảm
thấy khó chịu như vậy? Sự sợ hãi của tiểu nha đầu tại sao lại khiến hắn không
vui như vậy? Cả vừa rồi nữa, khi thấy tiểu nha đầu lâm vào tình thế nguy hiểm,
trong ngực hắn, thứ trong ngực hắn lại thắt chặt tới thế?
Liếc
thấy người đó trầm mặc không nói gì, Linh Nhi lại hỏi:
“Đại
thúc, người sẽ giúp Linh Nhi cứu ca ca, phải không?”
“…
Ừm!” Gần như vô thức, người ấy nhận lời.
“Đa
tạ đại thúc, Linh Nhi biết đại thúc là người tốt mà!” Lại là người tốt? Đây… là
người thế nào chứ? Bao nhiêu tâm tư trong lòng, đều được viết hết lên khuôn mặt
nhỏ nhắn kia, vừa khắc trước đó còn vui mừng hớn hở, ngay khắc sau đã ủ rũ u buồn,
hoàn toàn chẳng có sự chuyển đổi, thuần khiết vô cùng. Có thật là tiểu nha đầu
này có cùng một linh hồn với người tâm cơ như biển, mưu trí thâm hiểm ở kiếp
trước không? Còn nữa…
Đứng
gần thế này, dựa vào thân thiết thế này, cơ thể nhỏ bé của tiểu nha đầu gần như
dựa hẳn vào cánh tay người đó… Không phải đã trải qua một kiếp luân hồi rồi
sao? Thể xác này đã không còn quan hệ gì với hắn nữa, tại sao nay…
“Đại
thúc đừng sợ, Linh Nhi quay về với ca ca và mẹ rồi, đại thúc cũng về sống cùng,
được không?”
“Hả?”
Tiểu nha đầu đang nói gì?
“Đại
thúc về cùng sống với Linh Nhi, ca ca và mẹ của Linh
Nhi
nữa, được không?”
“Cô
nương… tại sao lại hỏi như thế?”
“Bởi
vì…” Đầu ngón chân nhón lên, đầu rướn về phía trước, đôi mắt trong sáng nhìn thẳng
vào mặt người đó, “Bởi vì đại thúc đang sợ, đại thúc không muốn sống một mình.”
“Cái
gì?” Như bị một chùy giáng thẳng vào ngực, người đó sững sờ.
“Nếu
đại thúc sợ sống một mình, thì sống cùng Linh Nhi, ca ca và mẹ…”
“…
Im miệng!” Tiếng hét chói tai vang lên, mang theo cả sự khó chịu, sự căm hận
bao lâu nay, “Sợ? Trời rộng, đất dài, tại sao ta lại phải sợ? Ta nói sẽ ở cùng
các ngươi bao giờ? Mẹ con các ngươi hết lần này tới lần khác mưu nghịch, sỉ nhục
thiên nhân, lẽ ra phải chịu hình phạt nặng nề hơn, phân ly mấy chục năm có là
gì? Ta muốn các ngươi đời đời kiếp kiếp không thể gặp nhau, muốn các ngươi mãi
mãi kẻ trên trời người dưới đất!”