Cô vợ hồ ly ngốc nghếch - Chương 90 - 91 - 92

Chương 90:
Đại kiếp nạn sắp đến (3)

Cuộc “tương phùng ngõ hẹp” trong
quán trà, mặc dù chẳng vui vẻ gì, nhưng cũng không đủ để Thu Hàn Nguyệt phải
ghi nhớ lâu, hắn chỉ coi như đấy là khúc nhạc làm nền cho một ngày vô vị của
mình, chỉ mấy hôm sau, đã hoàn toàn chẳng nhớ gì nữa.

Song, điều hắn không ngờ là, câu
nói trước khi bỏ đi của hắn lại trở thành sự thật, năm ngày sau việc ở quán
trà, tiểu vương gia của Khánh Vương phủ chết thảm tại nơi ở của ái thiếp bên
ngoài phủ, tin dữ lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm của thành Triệu Ấp.

Khánh vương gia hiếm con ít cháu,
nhân đinh hiếm mỏng, cả đời chỉ sinh được một người con trai là Nghiêm Triều
Tông, Nghiêm Triều Tông mặc dù đã có một trai một gái nhưng đều là do thiếp thất
sinh, không được coi là danh chính ngôn thuận. Lão Khánh Vương gia người đầu bạc
tiễn kẻ đầu xanh, đau khổ vô cùng, ngay đêm đó thông báo cho quan nha, yêu cầu
phải điều tra cặn kẽ nguyên nhân dẫn tới cái chết của ái tử.

Mới đầu khi nghe tin Nghiêm Triều
Tông chết, Thu Hàn Nguyệt không tránh khỏi kinh ngạc: Một người đang sống sờ sờ
vài hôm trước còn chế giễu đả kích mình, nay đột nhiên không còn tồn tại nữa
sao? Người đó mặc dù hắn rất ghét, nhưng khi thật sự chết rồi, hắn cũng chẳng
vui nổi.

Kinh ngạc thì kinh ngạc, hắn hoàn
toàn không cho rằng chuyện này có liên quan gì tới mình, cho đến tận khi Khánh
Vương gia khóc lóc quỳ ngoài điện Thái Dương, cầu xin kim thượng nghiêm trị
hung phạm giết người Thu Hàn Nguyệt.

“Hoàng thượng, ngày hôm đó trong
quán trà có mười mấy người đều nghe thấy, lão thần đã tìm từng người một về làm
chứng, ngày hôm đó, Thu Hàn Nguyệt đã buông lời tàn độc, chỉ mấy ngày sau, đại
tử của lão thần chết thảm, hoàng thượng, xin hãy thay vi thần làm chủ việc này,
hoàng thượng…”

Khánh vương gia - Nghiêm Bất Quy
chỉ khoảng ngoài năm mươi, nhưng vì được chăm sóc tốt, nên tóc vẫn rất đen, thần
khí khỏe mạnh, nhưng giờ vì bị nỗi đau giày vò trước cái chết của con trai, chỉ
trong một đêm tóc đã lấm chấm bạc, vẻ già nua xuất hiện, lúc này nước mắt ròng
ròng gào thét bi thảm, khiến Long Duệ đế cũng phải thương cảm.

“Khánh vương đứng dậy nói đi, cho
dù khanh phải chịu ấm ức gì, đều nói rõ ràng cho trẫm biết, trẫm…”

“Hoàng thượng, hoàng thượng!”
Khánh vương gia dùng đầu gối làm chân, bò tới trước mặt hoàng thượng, không
màng việc mất hết phong thái, ôm lấy hai chân Long Duệ đế thả dưới thềm, trong
lúc khóc lóc, vẫn không ngừng buông lời tố cáo. “Xin người hãy làm chủ cho lão
thần, nghiêm trị hung phạm… niệm tình phụ thân của lão thần từng theo tiên đế
máu nhỏ sa trường, trả lại công bằng cho lão thần… hoàng thượng… Thu Hàn Nguyệt
dù là người trong hoàng tộc, cũng phải chịu tội như thường dân, mong hoàng thượng
hãy giải nỗi oan khuất cho lão thần…”

“… Khánh vương muốn trẫm đứng ra
làm chủ cho mình, thì hãy kể lại ngọn nguồn câu chuyện, ngươi kích động gào
thét như thế, thì bảo trẫm phải thay ngươi làm chủ thế nào đây?” Long Duệ đế
cúi người giơ tay ra, đích thân đỡ ông ta đứng dậy, rồi lại lệnh cho thái giám
đứng hầu bên cạnh mang nước mang khăn vào, để vị lão thần này lau mặt chỉnh sửa
lại y phục, vời vào nội điện, hỏi rõ nguyên do.

Khánh vương cố gắng nén đau
thương, đem chuyện ái tử tình cờ gặp gỡ Thu Hàn Nguyệt ở quán trà ra kể lại, đã
buông lời chỉ trích cãi vã nhau như thế nào, cuối cùng trước khi bỏ đi, Thu Hàn
Nguyệt đã buông lời tàn độc ra sao, và năm ngày sau ái tử của ông ta bỗng dưng
chết thảm… từ đầu tới cuối, kể cho bằng hết.

“Lão thần đã mời thái y cùng một
vị khám nghiệm tử thi có tiếng trong kinh thành tới, trên người ái tử không một
vết thương, chỉ có hàm răng là hơi đen, và mùi hơi khó chịu, thái y cùng người
khám nghiệm tử thi đều nói ái tử chết trong trạng thái bị trúng độc, và là một
loại kỳ độc…” Nói đến đây, không kìm được đau đớn, nước mắt lăn dài trên khuôn
mặt già nua, “Hoàng thượng, ái tử chết quá oan uổng quá thảm thương, lão thần đầu
bạc tiễn kẻ đầu xanh, xin hoàng thượng hãy vì vi thần…”

“Được rồi.”Long Duệ đế giơ tay ra
ý ngăn lại. “Theo như lời của Khánh vương thì, Thu Hàn Nguyệt bị nghi ngờ là
hung thủ…”

“Hoàng thượng thánh minh, Thu Hàn
Nguyệt nhất định là hung phạm!”

“Khánh vương quả quyết như vậy,
có chứng cứ gì không?”

“Hôm đó ở quán trà, y buông lời dọa
nạt ái tử, có không dưới mười người làm chứng.”

“Ngoài những người làm chứng ra
thì sao?”

“Ngoài ra thì…” Khánh vương hơi
nín thở, nhưng lại lập tức bi ai thét lên, “Lão thần già còn phải đưa tang con
trai… tâm lực suy giảm… thực sự không còn sức để đi tìm thêm chứng cứ… chỉ mong
hoàng thượng sủng ân… nghiêm trị hung phạm, soi rọi quốc pháp…”

Khánh Vương gia đứng trên cương vị
của người bị hại, cáo trạng trước vua, hơn nữa lại dùng cách kịch liệt nhất để
kinh động triều đình, thứ mà ông ta muốn đạt được chính là khiến người trong
hoàng tộc là Thu Hàn Nguyệt không còn chỗ dung thân, như vậy, Thu thành chủ bỗng
dưng bơ vơ, không ai bênh vực.

Long Duệ đế đã giao cho Đại lý tự
xử vụ án này.

Lúc được tin mình có liên quan tới
vụ án đó, Thu Hàn Nguyệt cảm thấy vừa buồn cười vừa vô vị, cho rằng chỉ vài
ngày sau mình sẽ bị gạt khỏi danh sách tình nghi, nhưng cùng với sự tiến triển
của vụ án, hắn bắt đầu thấy trong vụ án này có rất nhiều điểm kỳ dị.

“Thu thành chủ, vào đêm tiểu
Khánh vương gặp nạn, xin hỏi ngài đang ở đâu?” Đây là câu hỏi mà chủ thẩm của Đại
lý tự hỏi hắn.

Đây là trình tự thẩm vấn bình thường,
hắn chỉ cần cho ông ta biết hôm đó mình ở đâu, để chứng minh hắn không tham gia
vào việc ấy. Nhưng, khi hắn định mở miệng, thì trong đầu bỗng dưng nhớ ra có một
hôm hắn xuất cung đến hồ Bách Liên chèo thuyền du ngoạn, bị lạc vào nơi hoa lá
rậm rạp, trong lúc sương mù mịt mùng không tìm được đường ra, tới tận sáng sớm
hôm sau khi mặt trời lên mới có thể cho thuyền vào bờ, đêm đó… chính là đêm
Nghiêm Triều Tông bị sát hại.

Việc này vốn cũng chẳng có gì
nghiêm trọng, kỳ lạ là như chỉ đợi hắn khai chuyện này ra, Đại lý tự nhanh
chóng cho người tới đó lấy chứng cứ, sau đó đưa về khoảng mười người sinh sống
cạnh hồ Bách Liên, và tất cả đều là những thuyền phu chèo thuyền cho hắn ngày
hôm ấy, đồng thời những thuyền phu này còn quen biết nhau, đều nói họ là những
thôn dân sống cạnh hồ Bách Liên, mười ngày nay không có ai vào hồ du ngoạn…

Như thế, thì sự tình nghi nhắm
vào hắn càng mạnh mẽ hơn, vốn chỉ là một cuộc thẩm vấn cho có lệ theo trình tự
vụ án, nay trở thành nghiêm trọng, người đứng đầu Đại lý tự bẩm báo lên trên, định
tiến hành giam giữ vị thành chủ này.

Long Duệ đế nghe lời bẩm báo thì
kinh ngạc, nhưng cũng không thể thiên vị, chuẩn theo lời thỉnh cầu của Đại lý tự.
Ngay đêm đó, Thu Hàn Nguyệt liền bị giam trong nhà lao của Đại lý tự. Hắn ngồi
trước cây đèn dầu, trầm mặc suy nghĩ, suy xét kĩ càng lại chuyện đó, đột nhiên,
toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh.

Rõ ràng, Nghiêm Triều Tông bị hại
một cách hết sức kỳ lạ, còn bản thân hắn không tránh khỏi dính líu, không phải
ngẫu nhiên mà các thế lực thù địch trong triều đều nhắm vào hắn, điều đó cũng
không đáng sợ, đáng sợ hơn là… sợ người làm việc này, là vị đó… “Cai ngục!” Hắn
đứng bật dậy hét lên.

“Tiểu điệt thật sự rất cảm động,
khi Hàn Nguyệt vương thúc gặp nạn, người đầu tiên vương thúc nhớ tới lại là tiểu
điệt, chúng ta đúng là tình chú cháu sâu đậm, cảm động trời đất.”

Thu Hàn Nguyệt dùng miếng ngọc bội
thượng đẳng làm của đút lót, để cai ngục lén gửi cho phủ thái tử một lá thư, nửa
ngày sau thái tử y hẹn tới, mặt mày hớn hở xuất hiện trong nhà lao của Đại lý tự,
môi lưỡi vẫn hoạt động hết công suất như cũ.

“Linh Nhi có khỏe không?” Hắn hỏi.

“Tối qua mẫu hậu giữ tiểu vương
thẩm ngủ lại Ý An cung, sáng sớm nay lại đưa tiểu vương thẩm đi thắp hương bái
phật rồi.” Thu Minh Hạo nghiêm mặt đáp, nhưng rồi lại bắt đầu cợt nhả, cười hi
hi nói: “Sao, vương thúc lo tiểu điệt đưa tiểu vương thẩm về phủ đích thân chăm
sóc ư?”

Thu Hàn Nguyệt nhướng mắt, điềm đạm
đáp: “Chuyện này, ngươi phải giúp ta.”

“Ồ?” Thu Minh Hạo cũng nhướng
mày, “Chuyện nhỏ này mà vương thúc đã phải mượn uy quyền của bổn thái tử rồi
ư?”

“Không phải chuyện nhỏ.”

“Không phải chuyện nhỏ? Vậy là
chuyện lớn.” Đôi mắt đen của Thu Minh Hạo đảo quanh, tay bóp trán. “Chuyện đáng
để Hàn Nguyệt vương thúc coi là chuyện lớn, lẽ nào kẻ gây ra chuyện này, còn là
nhân vật lớn hơn bổn thái tử đây?”

“Nếu đúng thì sao?”

“Hàn Nguyệt vương thúc đùa phải
không, phụ hoàng bận rộn, làm gì có thời gian mà tham gia vào trò chơi đấy…”

“Ta không đùa.” Thu Hàn Nguyệt sầm
mặt lại, giọng căng thẳng. “Hơn nữa, ta không nói đại nhân vật lớn hơn cả thái
tử là lệnh thượng.”

Chương 91:
Đại kiếp nạn đến (1)

“Nương nương xinh đẹp, Linh Nhi
nhớ ca ca rồi, Linh Nhi đi thăm ca ca được không?”

Ăn ngon, ngủ kĩ, chơi vui vẻ, nửa
ngày còn lại, Linh Nhi bỗng nhiên nhớ ra mình không được ngủ trong vòng tay ấm
áp của ca ca, nên sự u buồn lan khắp khuôn mặt đẹp, nhấc đôi chân nhỏ lên, chần
chừ ngượng ngùng dịch về phía hoàng hậu nương nương, nũng nịu đưa ra yêu cầu.

Còn hoàng hậu, thứ mà người lo lắng
nhất chính là yêu cầu này của Linh Nhi.

Vụ án của Thu Hàn Nguyệt nếu nói
là án lớn thì không lớn, nếu họ cố ý thiên vị bao bọc, thì đương nhiên cũng bảo
vệ được hắn thôi, nhưng quốc có quốc pháp, họ thân là người cầm quyền cao nhất
của quốc gia, nên không thể trở thành kẻ coi thường pháp luật nhất được. Thế là
vụ này liền trở thành án lớn, can hệ tới tính mạng con người.

“Nương nương xinh đẹp, Linh Nhi
muốn đi thăm ca ca ~ ~”

Lương hậu nhìn vào đôi mắt mở to
long lanh của nàng, trước đôi mắt trong sáng không vướng tạp trần ấy, muốn biện
ra một lý do để dỗ dành, thật không dễ chút nào. “Ca ca của Linh Nhi… không ở
trong cung.”

“Ca ca đi đâu?”

“Ca ca của Linh Nhi… có việc ra
ngoài cung rồi.”

“Có việc ư?” Linh Nhi nghiêng đầu,
đôi môi hồng đào chu lên. “Ca ca cũng chẳng cho người tới báo với Linh Nhi một
tiếng, ca ca xấu quá!”

Tiểu nha đầu này rõ ràng đã quên
việc mình ham chơi quên chồng như thế nào. Lương hậu cười hiền từ: “Đúng thế,
vì vậy, Linh Nhi đừng thèm để ý tới hắn nữa, ở đây chơi với ta, được không?”

“… Ừm… nhưng, Linh Nhi nhớ ca ca
lắm, rất nhớ rất nhớ, càng nói càng nhớ, nhớ tới trái tim cũng hoang mang.
Nương nương xinh đẹp, đưa Linh Nhi đi tìm ca ca được không?” Lương hậu thầm thở
dài.

“Được không được không, nương
nương xinh đẹp?” Linh Nhi thấy Lương hậu không đáp, dán cả người mình vào lòng
nương nương xinh đẹp, rồi như con nhộng cứ cọ qua cọ lại làm nũng. “Nương nương
xinh đẹp, đồng ý với Linh Nhi đi, được không? Nhận lời Linh Nhi được không? Được
không? Được không? Được không?”

“Linh Nhi à…” Lương hậu ôm nàng,
vừa bất lực vừa chua xót, thầm nghĩ sự lo lắng và hoang mang của tiểu nha đầu,
chắc chắn là do đã cảm nhận được hoàn cảnh hiện nay của Thu Hàn Nguyệt mà ra.
Nhưng tiểu nha đầu yếu đuối thế này, Thu Hàn Nguyệt bị giam trong nhà lao, người
hắn không yên tâm nhất chính là nàng, bản thân hoàng hậu không thể trả tự do
cho hắn, thì cũng sẽ giúp hắn chăm sóc cho người hắn thương yêu.

“Ca ca của Linh Nhi ra ngoài làm
việc, làm việc lớn do hoàng thượng giao, nếu Linh Nhi đi tìm, làm phiền ca ca,
ca ca sẽ bị hoàng thượng trách mắng, Linh Nhi có muốn ca ca bị trách mắng
không?”

“Chuyện lớn ư?” Đôi mi dài chớp
chớp như cánh của con bướm xinh, đôi mắt to tròn. “Giống như việc đi trị thủy đắp
đê ư?”

“… Trị thủy đắp đê?” Đấy là việc
gì? Lương hậu lòng đầy nghi hoặc, nhưng cũng thuận nước đẩy thuyền. “Đúng là một
việc rất lớn, ca ca của Linh Nhi có nói cho Linh Nhi biết, việc lớn không thể bị
người khác quấy rối và chen ngang không?”

“Có chứ, ca ca đi trị thủy nói với
Linh Nhi là, ca ca phải đi cứu người, phải giúp người, bảo Linh Nhi ngoan ngoãn
đợi ca ca quay về. Lúc này cũng thế phải không?”

“Đúng thế.” Lương hậu gật đầu, vô
cùng cảm kích cái việc trị thủy đắp đê không biết ở đâu ra kia. “Lần này hắn
cũng phải đi làm một việc rất quan trọng, Linh Nhi hãy ngoan ngoãn ở đây đợi hắn
về, được không?”

“Nhưng…” Khuôn mặt nhỏ ngước lên
buồn bã. “Lần trước, trước khi đi ca ca còn nói với Linh Nhi một tiếng, còn
thơm thơm ôm ôm Linh Nhi, lần này lại không có.”

Lương hậu không biết mình nên cười
hay nên khóc, “Ca ca của Linh Nhi đi vội quá, nên quên mất, đợi hắn quay về, ta
sẽ thay Linh Nhi trừng phạt hắn, thế nào?”

“Đừng!” Linh Nhi đỏ mặt, đôi mắt
nhỏ xinh trợn lên. “Nương nương xinh đẹp đừng trừng phạt ca ca!”

Lương hậu mấp máy môi định nói,
thì nghe ngoài đình vang lên tiếng cười sảng khoái, đám cung nữ quỳ rạp xuống đất,
Thu Minh Hạo y phục xa hoa, oai phong lẫm liệt bước lên thềm, “Bình thường hễ mở
miệng là gọi ‘nương nương xinh đẹp’ rất thân thiết, nhưng đến lúc quan trọng,
Linh Nhi vẫn thiên vị ca ca của Linh Nhi.”

Thấy hắn tới, mặt Linh Nhi rạng rỡ,
vui vẻ lao ra đón hắn, “Minh Hạo ca ca, ca ca không đi cùng Minh Hạo ca ca ư?”

“Không.” Nhìn khuôn mặt xinh đẹp
như xịu xuống hắn cũng chẳng bất ngờ, Thu Minh Hạo bỗng thấy xót thương, nói:
“Ca ca của Linh Nhi nhờ Minh Hạo ca ca nói với Linh Nhi rằng, đợi hắn bận xong,
sẽ lập tức quay về gặp Linh Nhi ngay, còn dặn Linh Nhi phải ngoan ngoãn nghe lời
nương nương xinh đẹp, đợi hắn về, nhất định phải thấy Linh Nhi xinh đẹp vui vẻ,
nếu không sẽ giận Linh Nhi.”

“… Linh Nhi sẽ ngoan ngoãn nghe lời!”
Giọng nàng sốt sắng, khẩn thiết. “Minh Hạo ca ca nói với ca ca hãy mau về, đừng
giận, Linh Nhi nhất định sẽ xinh đẹp và vui vẻ!”

Haizz. Thu Minh Hạo cuối cùng
cũng hiểu ra vì sao Thu Hàn Nguyệt lại nguyện hy sinh cả tính mạng mình vì tiểu
nha đầu này, nếu tiểu nha đầu này trong mắt trong tim chỉ có hắn, thì dù phải
lên núi đao xuống biển lửa hắn cũng cam tâm tình nguyện.

“Minh Hạo.” Lương hậu kéo Linh
Nhi vào lòng, vô tình hữu ý thu hút ánh mắt nóng bỏng của con trai về phía
mình, “Lần này con tới đây, chắc phải có việc gì đúng không? Chuyện có liên
quan tới…” Hàn Nguyệt không? Người giữ lại nửa câu sau không nói, vì biết tiểu
nha đầu trong lòng ngây thơ thuần khiết, nhưng lại có linh tính vô cùng mẫn cảm.

“Vâng.” Thu Minh Hạo thu lại tâm
tư, đáp: “Mẫu hậu, cho người đưa Linh Nhi về nghỉ trước đi, nhi thần thấy tiểu
vương thẩm có vẻ mệt rồi, chỉ cần hai mẹ con ta ở đây là được, lâu rồi nhi thần
chưa được nói chuyện với mẫu hậu.”

Lương hậu hiểu ý, vẫy tay gọi
cung nữ đến, đỡ Linh Nhi đang thiu thiu ngủ đi xuống.

“Mẫu hậu.” Thu Minh Hạo bước gần
tới chỗ Lương hậu, vẻ mặt nghiêm túc, “Những gì nhi thần sắp nói đây, có lẽ…”

“Ngọc Nhị tỷ tỷ, tại sao Linh Nhi
lại ở đây?” Được dìu về phòng, Linh Nhi tỉnh lại, ngạc nhiên khi thấy mình
không còn ở trong lòng nương nương xinh đẹp nữa.

Cung nữ Ngọc Nhị thân thiết của
Lương hậu mím môi mỉm cười: “Người buồn ngủ, nên nô tỳ đưa về đây.”

“Nương nương xinh đẹp đâu?”

“Hoàng hậu nương nương đang ngồi
trong vườn nói chuyện cùng thái tử.”

“Linh Nhi không buồn ngủ nữa,
Linh Nhi đi tìm nương nương xinh đẹp!” Sự lo lắng bỗng dưng dồn dập dâng lên
trong lòng khiến Linh Nhi muốn tìm sự an ủi ở những người mà nàng yêu quý, nàng
nhảy xuống giường chạy ra ngoài.

Ngọc Nhị vội đuổi theo sau,
“Thành chủ phu nhân, người hãy chậm một chút…”

Nhưng những cung nữ yểu điệu yếu
đuối trong cung, làm sao đuổi kịp được một linh hồ quen nhảy nhót nơi sơn dã?

“Nếu sự thật đúng như Hàn Nguyệt
suy đoán, thì tai họa phải ngồi lao lần này có liên quan tới Linh Nhi đúng
không?”

“Có lẽ là thế.”

“Ý của hắn là, muốn ta quay về Ngọc
Hạ quốc mời bá phụ ra tay?”

“Theo như lời của tổ mẫu, thì bá
phụ của mẫu hậu kiếp trước từng có quan hệ rất sâu sắc với vị đó, mặc dù chưa
chắc đã có thể hóa giải, nhưng hy vọng có thêm sự trợ giúp.”

“Thế sao…”

Hai mẹ con ngồi trong đình bát
giác thì thầm trò chuyện, trong lúc nói Thu Minh Hạo vẫn vô cùng cảnh giác mắt
nhìn quanh, tai nghe tám hướng, đề phòng có kẻ nghe lén. Nào ngờ, cho dù sự mẫn
cảm trời sinh của hắn, cũng chỉ là sự mẫn cảm của người trần mắt thịt, trong
lúc họ nói, tiểu nha đầu ngốc nghếch hóa thân thành hồ ly giấu mình trong khóm
hoa đã nghe trọn những lời họ nói…

Chương 92:
Đại kiếp nạn đến (2)

Trời tờ mờ sáng, ánh nắng lấp ló,
mới sáng sớm xe ngựa đã đi lại như nước trong khắp hang cùng ngõ hẻm của thành
Triệu Ấp, cho thấy cảnh sắc phồn hoa của đô thành này, chỉ có những đường cái lớn
nơi tọa lạc của các sở dịch nha môn là vô cùng tĩnh mịch do được bảo vệ nghiêm
ngặt, ngoài binh lính đi tuần mỗi canh giờ lại đi qua phố ra, hầu như không có
bóng người nào khác.

Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ
xíu, xuyên qua bình minh, vội vàng lao tới. Thân hình mềm mại, bộ lông màu trắng
muốt được ngụy trang bằng bùn đất trộn với sương trên cây trên hoa, bốn cái
chân nhỏ đi men chân tường không tiếng động, tránh được ánh mắt của binh lính
đi tuần, đôi mắt mở to tìm kiếm Đại lý tự.

Mục tiêu của con vật nhỏ xíu đó
chính là Đại lý tự.

Không cần nói nhiều, bóng dáng đó
chính là Linh Nhi ngốc nghếch.

Phàm những người càng tâm tư đơn
thuần, vào những lúc quan trọng mặc dù không túc trí đa mưu như những người
thông minh nhanh nhẹn khác, nhưng lòng hướng về mục tiêu của họ, khi đã bùng
phát rất đáng sợ.

Đầu tiên là hiện nguyên hình trước
mắt cư dân thành Phi Hồ, sau đó lại cao giọng đối đáp với đám đạo nhân đáng sợ
trên Thiên Nhạc sơn, mặc dù cũng đã được Thu Quan Vân và Ngụy Di Phương mớm lời
trước đó, nhưng sự dũng cảm ấy là xuất phát từ việc kiên định bảo vệ người mình
yêu thương.

“Linh Nhi, tẩu không phải sợ đám
đạo sĩ đó, chỉ như thế mới có thể bảo vệ được ca ca của tẩu. Tẩu không muốn lúc
nào cũng để ca ca bảo vệ mà cũng muốn bảo vệ ca ca chứ đúng không?” Thu Quan
Vân nói như thế.

Những lời đó, đã kích động trái
tim dũng cảm mạnh mẽ ẩn giấu trong cơ thể nàng, nên mới có màn diễn xuất đầy
ngoạn mục như vậy trước cửa phủ thành chủ.

Và lần bỏ trốn ra ngoài cung này,
cũng là nhờ những lời nói đó của Thu Quan Vân cổ vũ, hành động khéo léo từng bước
từng bước một, cũng xuất sắc chẳng kém gì những kẻ nhanh nhẹn thông minh khác.

Vì Linh Nhi muốn bảo vệ ca ca.

Trong khóm hoa, nàng đã nghe rất
rõ những lời mà hoàng hậu cùng thái tử nói, khi ấy chỉ duy nhất có suy nghĩ này
lọt vào đầu nàng, đồng thời nàng hiểu rất rõ ràng, nếu nàng nhảy ra và cầu xin
họ đưa mình đi tìm ca ca, không những họ không đồng ý, mà còn bị hoàng hậu và
thái tử giám sát chặt, không thể tìm cách thoát thân. Thế là, nàng quay lại
phòng, ngoan ngoãn chờ cung nữ hầu hạ đi ngủ. Cho đến tận nửa đêm, thấy xung
quanh im ắng không có ai, nàng mới dùng thuật di thân do đại ca ca truyền thụ để
ra khỏi tẩm cung của hoàng hậu, hóa thành thân hồ, tìm khắp mọi ngóc ngách đường
ra khỏi cung, qua một đêm trinh thám, cuối cùng nàng đã tìm được đường ra.

Nha môn Đại lý tự.

Trước kia, dưới sự bảo vệ của Thu
Hàn Nguyệt, Linh Nhi chẳng bao giờ cần phải hỏi gì, cũng không cần phải bận tâm
điều gì, chỉ cần làm một tiểu phu nhân vui vẻ xinh đẹp của hắn là được. Nhưng một
khi ý thức được việc ca ca cũng cần mình giúp đỡ, một khi sự kiên cường dũng cảm
trong người đã bị kích thích, trái tim thuần khiết cũng có thể trở nên mẫn cảm.
Nàng hoàn toàn không biết Đại lý tự ở đâu, nhưng trước lúc đi ngủ có nói chuyện
phiếm với cung nô, đã hỏi dò được. Hồ ly rất mẫn cảm với phương hướng, ra khỏi
cung, nàng chạy thẳng về phía bắc, không lâu sau đã đến đường lớn Dục Nghiêm,
cuối cùng cũng đã nhìn thấy tấm biển đề tên “Đại lý tự nha môn” hiện ra trong
ánh sáng mờ ảo của bình minh.

Ca ca ở trong đó, phải làm thế
nào mới có thể vào thăm ca ca?

Linh Nhi đi loanh quanh trong con
ngõ nhỏ đối diện với cổng Đại lý tự, sau một hồi trầm tư suy nghĩ, cho đến khi
mặt trời lên cao, cửa nha môn đối diện mới được ánh nắng chiếu rõ ràng: Một đôi
vợ chồng nông dân từ xa đến đây thăm cậu con trai vô tình vướng vào vụ án lớn của
triều đình, miệng cầu khẩn xin xỏ mãi cuối cùng cũng được cho vào.

Lúc này, đôi mắt đẹp trên khuôn mặt
nhăn nhó khổ sở của Linh Nhi bỗng sáng lên, nhìn quanh quất, lập tức hóa thành
hình người, bước về phía nha môn, muốn cầu xin người ta cho gặp mặt ca ca một lần.

“Tiểu cô nương, cô nương muốn cứu
chồng mình ư?” Phía sau, vang lên một giọng nói ấm áp.

“Bẩm hoàng hậu nương nương, Linh
Nhi phu nhân không có trong đình.”

“Bẩm hoàng hậu nương nương, không
thấy Linh Nhi phu nhân đâu.”

“Bẩm hoàng hậu nương nương…”

Sáng sớm nay, cung nữ thét lên
kinh hoàng, tin tức Linh Nhi mất tích bỗng chốc lan nhanh. Lương hậu ban đầu chỉ
cho rằng tiểu nha đầu ham chơi, lại ra góc vườn nào đó vờn hoa đuổi bướm, nên
sai người đi tìm, cho tới khi mọi người quay về báo cáo kết quả, Lương hậu mới
bắt đầu thấy có gì đó không ổn ở đây.

“Ngọc Nhị, Linh Nhi phu nhân luôn
do ngươi chăm sóc, sáng sớm nay phu nhân đi đâu chơi, tối qua không tiết lộ cho
ngươi biết sao?”

Ngọc Nhị đang lo lắng vì sự tắc
trách của mình nghe Lương hậu hỏi vậy, quỳ xuống bẩm báo: “Hôm qua hoàng hậu lệnh
cho nô tỳ đưa Linh Nhi phu nhân về cung nghỉ ngơi, sau khi tỉnh dậy mặc dù phu
nhân nhất định đòi đi tìm hoàng hậu nương nương, nhưng nô tỳ đuổi theo được nửa
đường, thì thấy Linh Nhi phu nhân đang quay về, sau khi về cung tắm rửa bèn lên
giường đi ngủ, hoàn toàn không nhắc gì tới việc đi chơi.”

“… Ngươi nói đã từng tỉnh dậy, đi
tìm bổn cung?” Lương hậu giật mình.

“Vâng.”

Lương hậu chau mày, trong lòng có
cảm giác bất an: “Ngươi thấy Linh Nhi phu nhân tìm đến Tiềm Phương đình.”

“… Nô tỳ không theo kịp Linh Nhi
phu nhân.” Ngọc Nhị lý nhí, “Linh Nhi phu nhân nói đi là đi, nô tỳ đuổi ra tới
bên ngoài đã không thấy bóng dáng phu nhân đâu nữa… nhưng Linh Nhi phu nhân đã
quay về rất nhanh, có lẽ chưa tới Tiềm Phương đình…”

“Sau khi phu nhân quay về, có nói
gì không?”

“Không nói gì… ồ, trước khi ngủ,
phu nhân có hỏi nô tỳ con đường nào náo nhiệt nhất trong thành Triệu Ấp, con đường
nào uy phong nhất, con đường nào vui nhất, nhưng… phu nhân không thể ra khỏi
cung, những câu hỏi đó…”

“Ngươi trả lời thế nào?”

“Nô tỳ cho phu nhân biết, con đường
náo nhiệt nhất là đường Phúc Soạn, đường uy phong nhất là Chu Tước, đường nhiều
thứ chơi nhất là Thái Y… phu nhân còn hỏi nguyên nhân, nô tỳ… đã trả lời…”

“Trong câu trả lời của ngươi, có
nhắc đến nha môn Đại lý tự không?”

“Vâng…”

Hỏng rồi. Lương hậu đứng bật dậy,
“Mau truyền lệnh của bổn cung, hôm nay sau khi thái tử tan triều, lập tức tới Ý
An cung kiến giá!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3