Cô vợ hồ ly ngốc nghếch - Chương 88 - 89
Chương 88:
Đại kiếp nạn sắp đến (1)
Tâm trạng của Thu thành chủ hôm
nay, có thể được miêu tả bằng một câu, bay cao ba nghìn trượng, rồi đột ngột rớt
xuống.
Vốn tưởng rằng đám đạo nhân ở
Thiên Nhạc sơn mới là mối họa lớn nhất, nên hắn đã hao tâm tổn trí để bố trí kế
hoạch, ai ngờ niềm vui bất ngờ mà tiểu thê tử đem tới cho hắn mỗi lúc một mới mẻ.
Vốn tưởng mọi chuyện đến đây kết thúc, ai ngờ bỗng dưng trên trời rớt xuống một
vị Phi Hồ tiên tử, mà lại còn quan tâm tới sự tồn tại của tiểu thê tử hơn gấp
trăm ngàn lần Bách Diêu; vì muốn bảo vệ tiểu thê tử, hắn mời Phi Hồ tiên tử vào
phủ, trong lúc lệnh cho Nam Trung khoản đãi chu đáo, hắn vào tẩm lầu thắp hương
mời đế vương của Hồ giới cùng thủ lĩnh Vu giới tới, song, Phi Hồ tiên tử lại
cho hắn biết rằng, người định đưa Linh Nhi đi không phải bà ta…
“Nếu các ngươi đã biết chuyện của
ta, thì nhất định phải biết thân thế của bảo bảo. Người đó vẫn cho rằng bảo bảo
là vũ khí lợi hại nhất để dắt mũi điều khiển ta, sự thực đúng là như thế, nhiều
năm về trước, nếu không nhờ Thiên đế Tây phương can thiệp, đồng thời dùng chút
tình cảm trước kia để khiến người đó buông lời hứa sẽ cho bảo bảo hai mươi năm
tự do, thì thời gian bảo bảo ở nhân giới sẽ không được tự do tự tại thế này.
Đây cũng là lý do khiến ta muốn nhanh chóng đưa bảo bảo về lại thiên giới. Bất
kỳ lúc nào, sự vui vẻ và hạnh phúc của bảo bảo cũng là thứ mà ta coi trọng nhất,
các ngươi yêu nó thương nó, nó cũng muốn ở lại đây, đương nhiên ta sẽ không vì
sự ích kỷ của mình mà miễn cưỡng nó. Nhưng, thời gian hai mươi năm ở thiên giới
đã qua, người đó sắp tới rồi, các ngươi… đế vương của Hồ giới liên thủ với thủ
lĩnh Vu giới, liệu hai ngươi có phải là đối thủ của hắn không?”
Đế vương Hồ giới Bách Diêu trầm
tư suy nghĩ không đáp, thủ lĩnh Vu giới Vân Thương Hải chau mày trầm ngâm.
“Người đó sao lại vô lại như thế?
Ngồi ở vị trí cao, mà dùng thủ đoạn hạ lưu, lừa cưới rồi thì thôi, lại còn dám
hết lần này tới lần khác làm khó con gái mình, hắn sao lại tu hành ra…” “Vân
Nhi?” Vân Thương Hải ôm đầu kêu lên.
Thu Quan Vân đang ngạo khí ngất
trời bỗng dưng bịt miệng giật lùi, lùi cho tới khi đụng phải chướng ngại vật,
liền biến mất khỏi tầm mắt của mẫu thân xinh đẹp, còn chướng ngại vật do Vu giới
đệ nhất mĩ thiếu niên này đẩy ra, thì nhướng nhướng mày, đành tùy cơ ứng biến vậy.
“Vị đó quyền thế có rộng tới đâu,
pháp lực có thâm sâu tới đâu, cũng không thể một tay che cả bầu trời, ngăn sự
soi mói và dị nghị của tất cả tiên tử trên thiên giới được. Ta tự nhận không phải
đối thủ của hắn, nhưng nếu hắn định dùng thế ép người, thì ta cũng chẳng sợ.”
Vân Thương Hải dịu giọng đáp.
“Không sợ liên lụy đến cả Vu giới?”
“Sinh lão bệnh tử của người trong
Vu giới xưa nay đều không nằm trong quy luật của tam giới, đương nhiên chủ của
tam giới cũng không thể hỏi tới, Bích Thánh nương nương hiểu rất rõ điều ấy mà,
đúng không?”
“Ý của đế vương Hồ giới thế nào?”
Phi Hồ tiên tử đưa mắt nhìn người kia. “Sự sống chết của người trong Vu giới
không nằm trong tay họ, nên họ không sợ, nhưng Hồ giới thì không may mắn như thế,
các hạ định thế nào đây?”
“Tại hạ đã là đế vương của Hồ giới,
lại là huynh trưởng của Linh Nhi, bảo vệ Hồ giới và Linh Nhi là nhiệm vụ của
các hạ, mang trên vai trách nhiệm này, ắt có cách để bảo vệ chu toàn cho họ.”
“Thế sao?” Phi Hồ tiên tử nhướng mày cười nhạt, đôi mắt đẹp nhìn về phía người
còn lại, “Ngươi là chồng của Linh Nhi, lại chịu dựa vào người khác để bảo vệ
thê tử của mình sao?”
Thu Hàn Nguyệt cúi đầu cung kính
đáp: “Hàn Nguyệt là người phàm trần, đúng là không thể hô phong hoán vũ, và
cũng không có khả năng đối đầu với trời đất, nhưng cũng giống như rất nhiều kẻ phàm
phu tục tử khác trên thế gian này, Hàn Nguyệt nguyện lấy máu thịt mình để bảo vệ
thê tử, cho tới khi trút hơi thở cuối cùng.”
“Phàm phu tục tử trên thế gian
này thường khi nói rất hay rất đẹp, nhưng khi làm thì rất khó coi. Giống như
chim trong rừng, khi gặp biến thì tan tác mỗi con mỗi nơi. Nếu không phải ta từng
nghe người trong Minh giới kể lại những gì ngươi đã từng làm, thì ta cũng sẽ
coi những lời ngươi nói hôm nay giống như những kẻ đã từng nói lời hoa mĩ trước
kia.”
“Hàn Nguyệt thật may mắn vì đã
không bị tiền bối hiểu lầm.”
“Kiếp nạn lớn ở kiếp này của
ngươi và Linh Nhi sắp tới, nếu qua được, hai người có thể sẽ được ở bên nhau mấy
chục năm nữa, nếu không qua được… nặng thì trời và người vĩnh viễn cách biệt,
nhẹ thì chia ly đôi ngả. Trong việc này, đương nhiên không thể thiếu sự trợ
giúp của ngoại lực, nhưng ý chí phẩm chất của cá nhân ngươi, mới là điều quyết
định tất cả. Trận chiến này còn cam go khó khăn hơn nhiều so với những đêm
ngươi thức giữ linh hồn của Linh Nhi trong hoàng cung. Là Minh Nhật thần chủ của
thiên giới, ta cũng chỉ có thể nói đến đây thôi, nếu ngươi không thể giữ được
Linh Nhi, ta vẫn sẽ ra mặt để đưa nó đi, ngươi có hiểu không?”
“Vâng, vãn bối hiểu.” Vị nương
nương này chịu gọi tên Linh Nhi, điều đó cũng có nghĩa bà đã chấp nhận thân phận
của Linh Nhi ở kiếp này, tiếp theo đây việc hắn cần phải làm, chính là dốc hết
sức lực tâm trí ra để bảo vệ cho tiểu thê tử của mình.
Phi Hồ tiên tử cười dịu dàng hơn:
“Vậy, ta tạm thời giao con gái mình cho ngươi.”
“Dạ?” Cái đầu nhỏ của Linh Nhi bỗng
quay sang nhìn Thu Hàn Nguyệt, giơ tay ra thấp thỏm. “Mẹ không giận Linh Nhi
ư?” Phi Hồ tiên tử nhìn máu mủ của mình, đáp: “Mẹ không bao giờ giận bảo bảo cả.”
Linh Nhi cười tươi như cánh đào
trong gió xuân, rồi vuột khỏi vòng tay của ca ca, chạy như bay lao vào lòng mẹ,
“Mẹ không giận, Linh Nhi rất vui.”
“Bích Thánh nương nương dùng cách
đó để xuất hiện, thực sự là vì muốn thu hút sự chú ý của tam giới, để người kia
hành động biết điều một chút đúng không?”
Sau khi sóng gió qua đi, Linh Nhi
mệt mỏi cả ngày trời nên giờ đã bắt đầu buồn ngủ, được Thu Hàn Nguyệt bế về tẩm
lầu nghỉ ngơi. Bách Diêu cùng Thu Quan Vân không biết đã biến đi đâu. Trong
đình rộng rãi, hai vị mĩ nhân tuyệt thế mặt mày lạnh lùng, khí chất khác thường
đang ngồi bên bàn, tay nâng chén trà trò chuyện giữa đêm khuya.
“Quả nhiên người đứng đầu Vu giới
có con mắt nhìn xa trông rộng, người thông minh như lệnh ái, ta mới chỉ gặp một
chưa từng gặp người nào thứ hai.”
Vân Thương Hải nhoẻn miệng cười:
“Ta còn biết, thực ra Bích Thánh nương nương rất vừa ý với chàng rể Thu Hàn
Nguyệt kia. Chỉ là còn chút ít nghi ngờ, nghi ngờ hắn thật sự không thể bảo vệ
được Linh Nhi.”
“Việc ấy mà cũng bị thủ lĩnh nhìn
ra sao?” Phi Hồ tiên tử giãn nét mặt thoải mái, cầm chén trà lên kính vị ngồi đối
diện.
“Đại nhân vật nhất định sẽ tìm tới
gây phiền phức kia sớm muộn cũng sẽ đến, mà năm xưa Bích Thánh nương nương đã
không thể bảo vệ cho con gái của mình, lần này chắc không muốn giẫm vào vết xe
đổ ấy nữa. Nhưng thực lực của đối phương thật sự rất mạnh, Bích Thánh nương
nương sợ cảnh nhiều năm trước tái diễn, nên không ngại việc kinh động tam giới,
thậm chí còn dụ ta và Bách Diêu tới đây. Người rất hài lòng với con rể Thu Hàn
Nguyệt, dù cũng định làm khó hắn chút ít, nhưng vẫn có ý bảo vệ. Người cũng biết
người trong Vu giới rất yêu thương bảo vệ người của mình, chuyện của Hàn Nguyệt
chắc chắn ta sẽ quản.”
“Đúng là không gì có thể qua được
mắt của Vân thủ lĩnh.” Phi Hồ tiên tử khẽ thở dài, giọng đầy luyến tiếc. “Kể ra
thì, ta và mẫu thân người có hoàn cảnh khá giống nhau, điều không giống là, mẫu
thân người gặp được một người đàn ông thương yêu mình thật lòng, còn số ta
không được may mắn như thế.” Nói đến đây lông mày giãn ra, rõ ràng là không còn
cảm thấy đau đớn vì tình cảm đó nữa. “Huynh trưởng của ta, vị tiền thủ lĩnh của
Vu giới tọa hóa phi thăng ấy, từng nói rằng nữ tử Vu tộc rất đa tình, nghĩ lại
quả rất đúng. Ta như thế, lệnh đường như thế, Vân thủ lĩnh cũng từng như thế,
và ta tuyệt đối không muốn người tiếp theo là con gái của ta.”
“Linh Nhi đã trải qua một lần
chuyển thế, trong người không còn dòng máu của Vu tộc nữa, nữ tử Vu tộc si tình
tiếp theo sẽ không phải là nó đâu. Còn là ai thì…” Vân Thương Hải đột nhiên nhướng
môi lên. “Để nó trải qua sự giày vò này cũng tốt, giúp giảm bớt ngạo khí ngông
cuồng của nó đi, chưa hẳn đã là việc xấu.”
“Vân thủ lĩnh nói có lý, con đường
của chúng phải do chính chúng tự đi, nhưng những nữ tử trẻ tuổi này liệu có chịu
nổi phong ba bão táp trên đường hay không?”
“ Sao Bích Thánh nương nương
không chờ xem sao?”
Khi câu chuyện đêm khuya này kết
thúc, cũng là lúc hai vị tuyệt thế giai nhân này phải đi. Khi hai người bọn họ
biến mất, thì Thu Hàn Nguyệt, Thu Quan Vân và Bách Diêu đang ẩn mình trong bóng
tối lập tức hiện thân, quay sang nhìn nhau giây lát.
“Mười tám tháng bảy.” Bách Diêu
nói.
“Một ngày trên trời bằng một năm ở
hạ giới, ngày đó chính là ngày tròn hai mươi năm người ấy hứa với thiên đế Tây
phương rằng sẽ không hỏi tới tung tích của tiểu tẩu tử.”
“Từng nghe quân vương trong nhân
gian đều có ngũ thần bảo vệ, vì vẫn phải nghe theo lệnh trời, nên ti thần của
thiên giới âm thầm đi theo bảo hộ. Hôm đó ta sẽ vào ở hoàng cung, tạm mượn
hoàng khí để lánh một thời gian, tiện thể đánh giá tình hình, tìm cách ứng
phó.” Thu Hàn Nguyệt nói.
Ba người họ như có thỏa thuận ngầm,
ai nói trước ai nói sau, Thu Quan Vân đột nhiên giơ cao tay nói lớn: “Hai người
hãy thể hiện chút khí thế cho bổn đại gia xem. Để hai vị lão bà bà đó biết thế
nào là hậu sinh khả úy!”
Hai người kia nghe thấy mà như
không, chẳng buồn liếc nhìn Quan Vân lấy một cái, bỏ đi thẳng.
Chương 89:
Đại kiếp nạn sắp đến (2)
Thành Triệu Ấp.
Trong hoàng cung đại nội, hoàng
gia nguy nga. Thu Hàn Nguyệt đưa thê tử đến đây ở đã được vài ngày, thời gian đầu,
hắn vốn còn lo lắng chỗ này kín mít thâm nghiêm khiến tính tình vui vẻ của Linh
Nhi bị gò bó, khiến tiểu thê tử không vui, không ngờ, thành chủ phu nhân được
hoàng thượng vô cùng sủng ái, thích thú du ngoạn ngắm nghía đủ mọi kỳ hoa dị thảo,
đình đài lầu các trong cung, như cá gặp nước vậy.
“Phu nhân đâu rồi?” Mỗi ngày sau
khi nghị sự xong với hoàng thượng và thái tử quay về phòng, hắn đều hỏi câu ấy.
Và câu trả lời của cung tỳ, thường
là theo hoàng hậu đi thưởng hoa, chèo thuyền đi hái hoa, hoặc đi nghe kịch xem
xiếc… Rõ ràng, tiểu thê tử của hắn có quá nhiều thứ để vui chơi, không còn biết
trời đất gì nữa, vứt phu quân của mình xa tít chín tầng mây rồi.
Nàng vui vẻ đi chơi khắp nơi khiến
hắn khó lòng tìm kiếm thì thôi, bên cạnh lại luôn kè kè một vị thái tử lảm nhảm
cả ngày.
“Thành chủ đại nhân thật có phúc,
không những lấy được Linh Nhi đáng yêu làm thê tử, những lúc quan trọng còn có
hồng nhan tri kỉ tới giúp đỡ, nữ tử nhà Ngụy gia bình thường tâm cao khí ngạo,
mà Ngụy Di Phương đó vì ngươi mà chịu hóa trang thành một ông già xấu xí đứng
biện bạch bao che cho người trước ánh mắt của bao người, đủ thấy ma lực lớn lao
của thành chủ đại nhân, thật khiến người ta ngưỡng mộ vô cùng. Không biết thành
chủ có thủ đoạn gì? Có thể chỉ giáo không?”
Vị thái tử này, trước mặt thiên tử
thì ung dung đạo mạo, vô cùng cao quý; trước mặt quân thần thì nghiêm túc, ăn
nói uy nghiêm. Chỉ riêng đứng trước mặt hắn là biến thành một nam tử lưỡi dài
môi mỏng như vậy thôi, khiến hắn không thể được yên tĩnh lấy nửa khắc.
“Có lẽ thái tử điện hạ nhớ ra
chuyện đau lòng trước kia vì hồng nhan tri kỉ mà đã mất đi vị hôn thê nên mới cảm
khái như thế chăng? Nếu là vậy, xin thái tử điện hạ không cần lo lắng, tình bạn
giữa vi thần và Ngụy Di Phương là thứ tình huynh muội trong giang hồ, không hề
có chút tư tình nào như cách gọi hồng nhan tri kỷ của thái tử. Thái tử điện hạ
đừng nghĩ ai cũng như mình.” Buồn bực tới cực độ, sự phản kích của thành chủ đại
nhân cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.
Hắn đương nhiên không tàn nhẫn tới
mức mang chuyện đau lòng của người khác ra làm trò vui cho mình, nhưng nếu vị
thái tử này không tiếc thời gian công sức mà ở đây lảm nhảm suốt ngày, hắn
không tiếp chuyện thì chẳng phải là không được tử tế cho lắm hay sao?
“Ngụy Di Phương cũng được, nữ tử
đó trọng nghĩa khí giang hồ hơn nghĩa khí khuê các. Khó tránh có chút nhân
nghĩa thái quá mù quáng, không nhìn nhận đúng người.” Thu Minh Hạo hoàn toàn chẳng
bận tâm, rõ ràng, chuyện cũ đã không còn là vướng mắc trong lòng hắn nữa, thứ
mà thái tử điện hạ hứng thú, vẫn là được trò chuyện cùng thành chủ đại nhân.
“Ngay cả Thu Quan Vân, Vu tộc đệ nhất ác bá cũng cam tâm tình nguyện để người
sai phái, giống như Hàn Nguyệt thúc thúc là một kỳ tài về Vu thuật vậy, bản
lĩnh mê hoặc lòng người thật đáng ngưỡng mộ.”
“Thái tử điện hạ vẫn gọi trưởng bối
như thế sao? Vu tộc đệ nhất ác bá?”
“Trước mặt thì đương nhiên là
không rồi, nhưng sau lưng thì nói thoải mái, và trước mọi người thì cũng phải
nói khác rồi, đây là thiên tính của con người, Hàn Nguyệt thúc thúc không thế
sao?” “…” Thế là, Thu Hàn Nguyệt khẳng định, vị thái tử điện hạ cố ý tới đây
tìm hắn giết thời gian, nếu bản thân hắn so đo với thái tử, thì sẽ khiến y được
như ý nguyện, cho y cơ hội được tung hoành cái lưỡi của mình, mà như thế thì
không ổn chút nào.
Khi chỉ còn cách ngày mười tám
tháng bảy vài ngày nữa, Linh Nhi cả ngày không thấy mặt đâu, nhằm giúp cái tai
yên tĩnh, hễ được nghỉ là hắn chuồn ra ngoài cung, tìm nơi vắng lặng thảnh
thơi.
Lần trước về thăm kinh thành, vì
thương thế của Linh Nhi nghiêm trọng, nên hắn chẳng có tâm trạng và thời gian
mà đi thăm thú nơi đây, lúc này, mặc dù sắp phải đối mặt với nguy hiểm trước mắt,
nhưng tình hình ngày nay không giống với ngày xưa nữa rồi.
Mấy ngày liền, thành chủ đại nhân
thăm thú khắp mọi danh lam thắng cảnh trong kinh thành, tâm trạng bắt đầu thoải
mái hơn.
Còn hôm nay, sau khi xác định lại
mất dấu tiểu thê tử, hắn đi về phía bắc đến một quán trà, thẩm trà nghe sách,
nhưng oan gia ngõ hẹp, hắn lại gặp người mà không muốn gặp nhất.
Tiểu vương gia Nghiêm Triều Tông
của Khánh Vương phủ.
“Tiểu vương còn tưởng quý nhân
khí vũ bất phàm kia là vị nào cơ? Thì ra lại là thành chủ thành Phi Hồ danh tiếng
hiển hách, tiểu vương bái kiến.”
Thu Hàn Nguyệt đang cúi đầu uống
trà, đột nhiên thấy trước mặt như bị vật gì che tối, một thứ giọng đáng ghét lọt
vào tai, thứ hồng trà thượng hạng trong miệng bỗng dưng đắng ngắt, mất hết cả
hương vị thơm ngon.
Hắn chầm chậm ngước mắt lên nhìn,
thấy người vừa nói, khóe miệng nhếch lên cười: “Thì ra là tiểu vương gia của
Khánh Vương phủ, tại hạ bái kiến.” Nói là bái kiến nhưng vẫn ngồi im bất động,
chỉ hơi cúi đầu.
Theo thói quen của mình, người
trước mắt vẫn là thiếu chủ của Vương phủ do hoàng thượng ngự phong, dù hắn
không thích, cũng sẽ dùng lễ đáp lễ, nhưng nghĩ tới việc trước kia mình từng
suýt mất Linh Nhi, người này mặc dù không phải là liên quan trực tiếp, nhưng cũng
tham dự vào trong đó, thành chủ đại nhân tự nhận thấy mình có thể hòa nhã chào
hỏi hắn, đã là quá độ lượng rồi, còn về lễ pháp, bỏ được thì bỏ đi.
Không ngoài dự đoán, ánh mắt
Nghiêm Triều Tông thoáng ý giận, người bụng dạ hẹp hòi, nếu không cũng không tới
mức ghi nhớ thù cũ chuyện xưa tới tận giờ.
“Các hạ không ở thành Phi Hồ làm
vua một phương, lại đến kinh thành có việc gì thế?” Sớm đã có người cung kính
bưng ghế đặt sau lưng tiểu vương gia của Khánh Vương phủ, Nghiêm Triều Tông vén
áo ngồi xuống, phẩy quạt hỏi, vô tình hữu ý mở to âm lượng, khiến mọi người
xung quanh phải chú ý. “Thu thành chủ đến quý địa hoàng thành, lẽ nào là vì muốn
có một tiền đồ rộng mở hơn? Tiểu vương khuyên các hạ, con người quý ở sự biết đủ,
Thu thành chủ đã là bá chủ một phương, đừng quá tham lam mới tốt.”
“Ồ?” Thu Hàn Nguyệt nhướng mày kiếm,
“Nghe giọng điệu của tiểu vương gia, thì như ngài đã coi kinh thành là nhà rồi,
bổn thành chủ không thể tới nhà ngài được phải không? Nếu đến, còn phải xin ý
kiến của tiểu vương nữa chứ gì?”
“Tiểu vương nói thế bao giờ? Dám
nghĩ dám nói như thế, cũng chỉ có con cháu hoàng tộc như Thu thành chủ mới làm
được, tiểu vương không dám đố kị, càng không dám ngưỡng mộ, Thu thành chủ xin đừng
gán tội lớn đó cho tiểu vương.”
Những lời hắn nói, nghe ngập ý
trào phúng mỉa mai, thực ra tâm địa độc ác, Thu Hàn Nguyệt khinh miệt nhìn hắn,
cười nhạt: “Tiểu vương gia không cần phải khiêm tốn, các hạ ngay cả việc ám hại
con dâu hoàng gia còn dám làm, còn việc gì không dám làm nữa chứ? Sự ân sủng của
tiên đế, đức được tích bởi tổ tông, bổn thành chủ khuyên tiểu vương gia vẫn nên
đừng quá ngông cuồng.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Nghiêm Triều Tông khựng lại, mặt vô cùng tức giận, ánh mắt thâm độc.
“Người nói vô tình, người nghe hữu
ý, tiểu vương gia cho rằng nó là ý gì thì là ý đấy.” Hắn điềm đạm đáp.
“Thu Hàn Nguyệt ngươi đừng ép người
quá đáng! Dựa vào thân phận con cháu hoàng tộc của ngươi, hại chết mạng người
mà vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, ngươi tưởng có thể tự tại mãi thế được
sao? Pháp luật không trừng phạt ngươi, nhưng Nghiêm Triều Tông ta không tha cho
ngươi! Ngươi đã hại tỷ tỷ của ta, món nợ ấy, ta sớm muộn cũng phải đòi lại bằng
sạch!”
“Hoan nghênh!” Bị một kẻ như thế
quấn lấy, thì dù tâm trạng lúc đến vui vẻ thanh nhàn thế nào giờ cũng bị phá sạch,
Thu Hàn Nguyệt đứng dậy, ném xuống ít bạc lẻ, đi thẳng ra ngoài.
“Thu Hàn Nguyệt!” Hành động này của
hắn, càng kích nộ đối phương, Nghiêm Triều Tông hét lên, ngay sau đó lật bàn đạp
ghế, rồi đuổi theo hắn. “Thu Hàn Nguyệt ngươi nhớ đấy, bổn vương quyết không
tha cho ngươi, xem ngươi có thể tiêu dao tới bao giờ? Bổn vương muốn ngươi chết
với bộ dạng khó coi nhất!”
Hắn điềm đạm quay người, đáp: “Cẩn
thận lời nói, tiểu vương gia, người nói trời nghe, ngộ nhỡ thiên tướng trên trời
tưởng lời của ngài là thật, người phải chết với bộ dạng khó coi nhất, có khi
không phải là bổn thành chủ đâu.”