Cô vợ hồ ly ngốc nghếch - Chương 96 - 97 - 98

Chương 96: Nói là vô tình

Quá
lo lắng quá buồn phiền, tim bị tổn thương, khiến khí huyết nghịch chuyển, tổn
hao tinh thần, cần được điều hòa tĩnh dưỡng, an thần ổn tâm, không được lo lắng
làm việc quá sức, tâm trạng không được kích động…

Ngự
y dặn đi dặn lại, nên Thu Minh Hạo không dám khinh suất, vì vậy, không thể chấp
nhận mong muốn đi tìm thê tử của Thu Hàn Nguyệt.

Ban
đêm, nằm trên sập trong nhà lao, được thái tử đặc biệt dặn dò nên trên sập có
trải một tấm thảm dày, Thu Hàn Nguyệt nhắm chặt hai mắt, vờ ngủ trước đôi mắt
thăm dò chăm chú của thị vệ tâm phúc do thái tử phái tới vừa để bảo vệ vừa để
giám sát hắn. Hôm đó khi trời vừa hé sáng, thị vệ của phủ thái tử kinh hoàng
phát hiện ra, trong nhà lao đã chẳng còn bóng người.

Thu
Hàn Nguyệt vận dụng thuật co mình của sư môn để thoát thân qua khe cửa nhỏ hẹp
nơi nhà lao, vừa có được tự do, hắn lập tức tới phủ đệ của gia đình danh gia vọng
tộc Âu Dương phủ đệ. Mối quan hệ với Âu Dương gia, bắt nguồn từ trang chủ Tỉnh
Xuân Trang - Nguyên Mộ Dương, trong quá trình đi lại với Nguyên Mộ Dương hắn đã
kết giao với em rể của trang chủ, cũng chính là nhị trang chủ Âu Dương Bắc Húc.
Mối quan hệ của cả hai mặc dù đạm bạc như nước, nhưng lại rất hiểu nhau, lần
này gặp nạn, Âu Dương Bắc Húc sau khi biết tin đã cho người lén vào nhà lao
thăm nom, không cần quá nhiều những lời hỏi han sáo rỗng, người đó lập tức hiểu
mình có thể giúp tới đâu.

“Nhị
trang chủ không cần phải làm quá nhiều, Hàn Nguyệt chỉ cần một chỗ trú chân
thôi.”

“Được.”
Âu Dương Bắc Húc hào sảng gật đầu. “Thu thành chủ đã nói như thế, thì cứ coi
nơi này là nhà của mình, bộc dịch trong viện tử đều là tâm phúc của Bắc Húc,
Thu thành chủ cứ việc sai bảo, Bắc Húc không quấy rầy nữa, cáo từ.”

Âu
Dương Bắc Húc rời đi, Thu Hàn Nguyệt cũng cho đám người hầu trong phòng lui ra,
rồi quay người về phía bóng tối nói: “Ngươi đi theo cũng đủ lâu rồi đấy, còn
không ra à?”

Chưa
thấy người, đã thấy tiếng, một tràng “hê hê” vang lên, Thu

Quan
Vân tuyết y ngọc mạo xuất hiện, “Hàn Nguyệt ca ca sao biết ta tới?”

Thu
Hàn Nguyệt mặt không biểu cảm, điềm đạm đáp: “Vừa rồi ngươi thỉnh thoảng lại
làm gió lạnh thổi qua người nhị trang chủ, thổi sang cả ta.”

“Hê
hê, nói hay nói hay, tiểu đệ cũng là muốn giúp Hàn Nguyệt ca ca thử xem gan của
vị nhị trang chủ này to đến đâu, để tránh tới lúc hắn co vòi sợ hãi, thì tung
tích của Hàn Nguyệt ca ca sẽ bị bại lộ, hê hê…”

“Che
giấu khâm phạm của triều đình tội danh này lớn thế nào, đệ còn hiểu hơn ta. Nếu
ta đã dám bỏ trốn tới đây, cũng có nghĩa ta rất tin tưởng vào chủ nhân của viện
tử này. Vừa rồi hành động đó của đệ, đổi lại nếu là người bình thường, sớm đã bị
dọa cho mất hồn mất vía rồi. Ta biết gần đây đệ có hiềm khích với Bách Diêu,
nên muốn trêu chọc nam tử trong thiên hạ, nhưng nếu để bổn thành chủ thấy hành
động đó của đệ lần nữa, thì bổn thành chủ không dám làm phiền Vu giới đệ nhất
mĩ thiếu niên đệ ra mặt nữa.”

“Hê
hê hê, Hàn Nguyệt ca ca đừng giận đừng giận, chúng ta hãy nói về chuyện chính
đi, giờ làm thế nào để cứu được tiểu thê tử mới là quan trọng, đúng không?”

Thu
Hàn Nguyệt đúng là có ý muốn khai thông những khúc mắc trong lòng Vu giới đệ nhất
mĩ thiếu niên này, nhưng giờ e không phải lúc.

“Đệ
đã thăm dò được tin gì rồi?”

Thu
Quan Vân nghiêm sắc mặt, lắc đầu: “Chẳng có tin tức gì.”

“Đối
thủ quả nhiên rất mạnh.”

“Mạnh
ngoài sức tưởng tượng của chúng ta.”

“Không
có cách gì để đối phó?”

“Cũng
không hẳn là thế.” Đôi môi xinh đẹp của Thu Quan Vân cong lên cười giảo hoạt,
“Nếu Hàn Nguyệt ca ca chịu phối hợp, bổn thiếu gia cũng không ngại đấu một trận
với đại nhân vật kia.”

Mắt
Thu Hàn Nguyệt đột nhiên sáng lên, “Nói.”

“Ừm…”
Một thoáng chần chừ do dự xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Thu Quan Vân,
“Một khi dùng phép này, thì người phải chịu khổ nhất là Hàn Nguyệt ca ca, Hàn
Nguyệt ca ca có muốn suy nghĩ thêm không?”

Đôi
mày kiếm của Thu Hàn Nguyệt nhướng lên, không đáp mà hỏi lại: “Đệ thấy thế
nào?”

“Ta
đương nhiên hiểu, vì tiểu tẩu tử, Hàn Nguyệt ca ca có thể hy sinh tất cả, nhưng
lần này không giống những lần trước, việc mà Hàn Nguyệt ca ca phải làm, không
chỉ là chảy ít máu, đau đớn đôi chút thôi đâu, mà còn phải…”

“Ta
muốn nghe tường tận.”

“Được!”
Thu Quan Vân đập bàn đứng dậy, “Chỉ riêng sự si tình và chung thủy này của Hàn
Nguyệt ca ca cũng đã đánh bại hết đám đàn ông thối trong thiên hạ rồi, bổn mĩ
thiếu niên nhất định sẽ giúp Hàn Nguyệt ca ca! Đi, chúng ta hãy song kiếm hợp
bích, huynh đệ đồng tâm, khiêu chiến với quyền uy của vị đại nhân vật trong trời
đất kia, lưu danh sử xanh, tiếng thơm muôn đời…”

“….”
Nhất thời, Thu Hàn Nguyệt chẳng biết phải nói sao.

Mặt
trời vừa lên, những tia nắng ban mai rọi qua các lớp lá trúc, chiếu những đường
vằn vện lên đôi giầy màu trắng thêu cánh đào, lúc này đôi giầy ấy đang lê bước,
đến trước một cánh cửa cũng được làm bằng trúc, rồi lại đứng im, dịch ra xa,
song, lặp đi lặp lại hành động ấy, tới gần, rồi lại dịch ra xa, cứ thế, cho tới
tận khi mặt trời lên cao, cuối cùng người bên trong cánh cửa không kìm được, rời
mắt khỏi cuốn sách trong tay, nói: “Cô nương muốn vào thì vào đi.”

“Có
được không?” Đôi giầy nhỏ trước cửa đứng khựng lại, gió thổi nhè nhẹ khiến tà
váy tung bay, hất tung lên trên cơ thể lung linh, chạm cả vào khuôn mặt xinh đẹp,
lúc này, trên khuôn mặt ấy đang nở một nụ cười ngượng nghịu như cánh hoa đào.
“Đại thúc không giận Linh Nhi chứ? Linh Nhi có thể vào không?”

“Nếu
ngươi lại hỏi nữa, thì không cần phải vào đâu.”

“Không
hỏi không hỏi nữa, vào, Linh Nhi vào, Linh Nhi vào đây!” Vội vội vàng vàng, đôi
giầy nhỏ bước qua ngưỡng cửa, khuôn mặt lập tức che lấp ánh nắng ấm áp bên
ngoài, đi về phía người ngồi trong phòng, khiến đôi mắt sâu hút trong đó phải
nheo lại.

“Chẳng
phải cô nương rất thích ngủ nướng sao? Hôm nay dậy sớm vậy?” Người trong nhà hỏi.

“Linh
Nhi muốn hỏi, nhưng Linh Nhi ngủ không ngon giấc…”

Người
đó hừ lạnh một tiếng rất khẽ, “Lại đang nhớ ca ca của cô nương sao? Hay là mẹ của
cô nương?”

“Cả
hai…” Linh Nhi vặn chặt các ngón tay, ngượng ngùng đáp: “Linh Nhi cũng nhớ đại
thúc.”

“…
Ta?” Đôi môi mỏng nhếch lên cười.

“Hôm
qua đại thúc rất giận, Linh Nhi cũng buồn.”

“Thế
ư?” Đôi môi mỏng đó lại xịu xuống, “Vậy cô nương cần phải quen dần đi, từ nay về
sau, số lần cô nương buồn, sẽ không đếm

được
đâu…”

Đôi
mắt đẹp của Linh Nhi mở to, “Đừng mà!”

“Đừng?
Đâu phải cứ ‘đừng’ mà được…”

“Linh
Nhi không muốn đại thúc giận như thế!” Đôi lông mày lạnh lùng nhướng lên.

“Đại
ca ca nói, tức giận rất có hại cho thân thể, vì vậy đại ca ca chỉ muốn Linh Nhi
cả ngày vui vẻ thôi. Đại thúc giận như vậy, nhất định sẽ rất có hại, Linh Nhi
không muốn đại thúc bị tổn hại tới cơ thể.”

“Tại
sao?” Ta không phải là kẻ ngươi chán ghét nhất, là kẻ ngươi không muốn gặp nhất
trên đời này sao?


ức của ngươi bị xóa sạch, trí tuệ bị lấy mất, lẽ nào cảm giác cũng biến mất rồi?

“Bởi
vì đại thúc là người Linh Nhi yêu quý.”

Yêu quý? Lại là hai từ đó! Hai từ
này đối với người đó vừa xa lạ vừa đau đớn! Những ngón tay dài cầm cuốn sách bỗng
dưng siết chặt, “Cô nương dựa vào cái gì mà nói yêu quý ta? Ngươi đã từng thật
sự yêu quý ta chưa? Nếu ngươi biết ta là…” Thì sẽ ném cho ta ánh mắt chán ghét,
sẽ dùng đủ mọi cách để thoát khỏi ta.

“Không đâu!” Linh Nhi hất cái cằm
xinh đẹp lên, nghiêm túc đáp: “Yêu quý là yêu quý, không yêu quý là không yêu
quý, cho dù biết hay không biết, Linh Nhi đều yêu quý! Linh Nhi có thể biết
chính xác người nào mình thích người nào mình không…”

“Ngươi có thể gì cơ? Có thể yêu
quý ta không so đo sao?”

“Có thể…”

“Ngươi có thể không đi tìm ca ca
của mình, mẹ của mình, chỉ vì yêu quý ta mà ở bên ta sao?”

“Không thể!”

“Không thể phải không?” Người đó
cười lạnh như dao, ánh mắt như băng, “Nếu đã vậy, ta sẽ khiến ngươi không bao
giờ gặp được ca ca, gặp được mẹ! Như thế, ngươi sẽ ghét ta phải không?”

“… Không đâu.”

“Không đâu?” Người đó khẽ ngẩn
ra.

“Đại thúc là người tốt, đại thúc
đã nhận lời Linh Nhi giúp Linh Nhi cứu ca ca, đại thúc sẽ không để Linh Nhi
không được gặp ca ca không được gặp mẹ…”

Sự tin tưởng hoàn toàn này, sự nhận
định mù quáng này, nếu là ở kiếp trước, hắn sẽ yêu quý trân trọng như châu như
ngọc, nhưng kiếp này, hắn sẽ ném bỏ không thèm thương tiếc!

“Vậy thì, lúc này, ta sẽ nói lại
cho ngươi biết lần nữa, ta sẽ không giúp ngươi cứu ca ca, cũng không cho mẹ con
ngươi được đoàn tụ, cuộc sống của ngươi vĩnh viễn sẽ ở lại đây thôi, và sự chia
ly của ngươi với họ sẽ là mãi mãi.” Đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười tàn ác, “Như
vậy, ngươi còn cho ta là người tốt nữa không?”

“Đại thúc.”

Nhìn thấy vẻ tươi sáng trên khuôn
mặt của tiểu nha đầu biến mất đúng ý nguyện, hắn cười càng đắc ý hơn, ánh mắt
càng khinh miệt hơn: Giờ, ngươi sẽ lại giống như kiếp trước, hét lên một tiếng
“ta hận người” phải không?

“Đại thúc… đừng như thế mà.”

“… Cái gì?”

“Đại thúc đừng giận, giận sẽ tổn
hại tới sức khỏe, Linh Nhi rót trà cho đại thúc nhé? Uống trà xong, lửa giận
trong bụng sẽ bị dập tắt, sẽ không bị tổn thương…”

Chương 97:
Giai nhân vô tình

Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền,
Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến[19]

[19] Hai
câu thơ trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị. Dịch là Hai nơi bích lạc, hoàng
tuyền; Dưới trên tìm khắp mơ huyền thấy chi (Tản Đà dịch).

Giờ thì Thu Hàn Nguyệt đã hiểu được
nỗi thê lương vô vọng của câu thơ thiên cổ này.

Thu Quan Vân dùng mọi phép thuật
mà y biết, thi triển mọi mánh lới, hơn mười ngày trôi qua, vẫn không bắt được
chút tin tức nào của Linh Nhi. Dường như, trong trời đất rộng lớn, vũ trụ bao
la này, tiểu nha đầu bé xíu ấy chưa từng tồn tại, tiếng cười vui vẻ vô tư đó,
những ân ái triền miên đó, hoàn toàn chỉ là giấc mộng xuân của hắn mà thôi… Hắn
chìm trong sự tuyệt vọng vô bờ, phải dốc toàn bộ sức lực ra để cầm cự ý chí,
nghiêm cấm mình không được nghĩ đến kết quả, ép mình phải nghĩ đến con đường
phía trước, mưu kế phía trước.

“Bà nó chứ, bổn thiếu gia không
tin, bổn thiếu gia đường đường là Vu tộc đệ nhất mĩ thiếu niên, là phù thủy Vu
giới giỏi nhất thiên hạ mà lại bị chuyện vớ vẩn này làm khó!”

Rồi lại hàng loạt những lần tìm
kiếm khác tiếp tục, không có kết quả, Thu Quan Vân lúc đó buột miệng chửi rủa,
Thu Hàn Nguyệt ngồi im lặng tại chỗ, chẳng nói cũng chẳng phản ứng gì.

Sự bất thường của hắn, khiến Thu
Quan Vân cảnh giác, “Hàn Nguyệt ca ca, huynh… không phải vì quá nhớ nhung tiểu
tẩu tử, mà nảy sinh ý định gì đấy chứ?”

Thu Hàn Nguyệt chậm rãi ngước mắt
lên, “Đúng là đã nảy sinh ý định khác.”

“… Ý định thế nào?”

“Ta không nên đặt hết hy vọng vào
một mình đệ.” Hắn giơ tay, ngăn cơn thịnh nộ sắp nổ ra của mĩ thiếu niên.
“Không phải ta nghi ngờ khả năng của đệ, mà là, đây vốn là việc của ta, nhưng
ta bàng quan khoanh tay đứng nhìn, chẳng làm gì cả. Trong tình hình này, thực sự
không xứng với danh phu quân của nàng.”

“Không thể nói thế được, Hàn Nguyệt
ca ca là phàm nhân…”

“Không.” Thu Hàn Nguyệt lắc đầu.
“Đã liên quan tới phụ nữ tới tình cảm, thì dù là người hay thần, cũng một trái
tim đó mà thôi. Điều ta có thể làm không chỉ ngồi đợi một cách vô nghĩa thế
này.”

“Hàn Nguyệt ca ca định thế nào?”

“Ta muốn đi tìm Linh Nhi.”

“Bắt đầu tìm từ đâu?”

“Tìm khắp từng tấc đất, tìm từng
con phố.”

“Cách ấy, thực sự không giống như
cách mà Hàn Nguyệt ca ca có thể nghĩ ra.”

“Đúng là nghe hơi ngốc nghếch, có
vẻ bất lực, nhưng đã là người phàm, thì cũng chỉ nên làm việc mà người phàm có
thể làm được mà thôi. Nếu ta không có những người họ hàng như đệ, ta cũng chỉ
còn cách ấy, đúng không?”

“Trước mắt Hàn Nguyệt ca ca có
Quan Vân giúp đỡ, mà lại đi dùng cách ấy, chẳng phải hơi cổ hủ ư?”

“Ta không định làm phiền Quan Vân
nữa.” Thu Hàn Nguyệt từ từ đứng dậy, cung kính hành lễ với đường đệ luôn luôn
xuất hiện bất cứ lúc nào hắn cần tới sự trợ giúp này. “Tấm chân tình của Quan
Vân, sâu nặng như núi, thật đã làm phiền Quan Vân quá.”

Thu Quan Vân nhìn sắc mặt nghiêm
túc của hắn, biết hắn đã hạ quyết tâm, bèn đáp: “Như thế cũng tốt, có câu nói rằng
‘Tình cảm động trời xanh’, mặc dù lời nói ấy chưa được kiểm chứng, nhưng cũng vẫn
có hy vọng. Hàn Nguyệt ca ca cứ đi làm việc mình nên làm, Quan Vân cũng làm việc
của Quan Vân, chỉ là…” Ngập ngừng một lát, “Mấy ngày nữa, có thể Quan Vân vẫn cần
tới sự trợ giúp của Hàn Nguyệt ca ca.”

“Ý Quan Vân là, vẫn còn phép đệ
chưa dùng tới?” Thu Hàn Nguyệt vui mừng ra mặt.

“… Đương nhiên là còn.”

“Vậy tại sao lại phải đợi thêm
vài ngày nữa?”

“Bởi vì…” Thu Quan Vân hơi nheo mắt,
“Trong thời gian này, Quan Vân còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”

Cũng bởi vì, chưa đến phút cuối
cùng, phép đó không thể tùy tiện mang ra dùng.

“Tiên tử có tin tức của Linh Nhi
rồi?”

Đêm khuya trăng lặng, trong Ý An
cung, Lương hậu chuẩn bị đi ngủ, thì đột nhiên thấy ánh nến trên bàn nhảy nhót,
định thần nhìn lại, bên bàn, Phi Hồ tiên tử tà áo tung bay, như đứng trong tiên
cảnh, bất giác vui mừng, bèn ngẩng đầu lên hỏi.

Phi Hồ tiên tử lắc đầu: “Có lẽ ta
nhận định tình hình sai rồi, mục tiêu của người đó không còn là ta nữa.”

“Không còn là tiên tử?” Lương hậu
thấy nhói tim. “Vậy là Linh Nhi ư?”

“Hắn muốn ta và Linh Nhi phải đau
lòng, lặp lại cảnh chia cắt hơn hai mươi năm qua.” Phi Hồ tiên tử nhếch môi lên
cười, dường như sự ly biệt giữa mẹ và con, trải qua đau khổ giày vò giờ cũng nhẹ
như gió như mây.

Song, Lương hậu lại cảm nhận được
rõ ràng nỗi đau đớn và mỉa mai của Phi Hồ tiên tử đằng sau nụ cười ấy, “Ta có
thể làm được gì cho tiên tử và Linh Nhi?”

“Phiền hoàng hậu hãy mời vị họ
hàng kia ra mặt.”

“… Bá phụ của ta?”

“Đúng thế.”

“Ngày mai Quan Vân sẽ đưa ta về cố
quốc một chuyến.”

Phi Hồ tiên tử trầm mặc hồi lâu,
rồi đột nhiên chắp tay hành lễ, “Mong hoàng hậu hãy nhận của ta một lễ này.”

“Việc này…” Lương hậu vội đi tới,
“Tiên tử sao lại làm thế?”

“Những việc hoàng hậu làm cho
Linh Nhi, nghĩ cho Linh Nhi cũng đủ để nhận một lễ này của ta rồi.”

“Linh Nhi là thê tử của Thu Hàn
Nguyệt, ta lại coi Linh Nhi như con gái, những gì ta làm ta nghĩ cho Linh Nhi
là điều đương nhiên thôi. Huống hồ so với Quan Vân, những việc ta làm được quá
ít, thực sự không dám nhận lễ này của tiên tử.”

“Nói tới Quan Vân…” Phi Hồ tiên tử
vẻ mặt giãn ra, “Người đưa Thu Hàn Nguyệt ra khỏi nhà lao, chính là hắn phải
không?”

Lương hậu chầm chậm lắc đầu, cười
đáp: “Tiên tử nói thế, là đánh giá thấp con rể của mình rồi. Hàn Nguyệt ra khỏi
nhà lao đó, không cần ai trợ giúp cả.”

“Người con rể này… nếu lệnh bá phụ
đến mà cũng không tìm ra tung tích của Linh Nhi, thì cũng đành phải hy vọng vào
hắn và mật pháp của Vu giới mà thôi. Nhưng, không biết bình thường thề non hẹn
biển, tới lúc quan trọng còn lại được bao phần?”

Lương hậu thoáng chau mày, “Tiên
tử pháp lực cao thâm, chắc sớm đã nhìn thấu quá khứ của hai người họ, sao còn
nghi ngờ tấm tình si của Hàn Nguyệt?”

“Bởi vì lần này thứ mà hắn phải
hy sinh, nhiều gấp trăm lần so với trước kia.”

Lương hậu kinh ngạc bịt miệng:
Trăm lần ư? Còn phải hy sinh gấp trăm lần so với những đêm đấu trí đấu dũng với
hai quỷ sai Minh giới ư? Rốt cuộc là phải hy sinh như thế nào? “Là nỗi khổ về
thể xác hay nỗi đau đớn về tinh thần?”

“Cả hai. Mà phương pháp này chỉ
được sử dụng khi đã lâm vào cảnh bất đắc dĩ. Bởi vì, nếu hắn không chịu được sự
giày vò đó mà giữa đường rút lui, thì sẽ khiến Linh Nhi càng thêm nguy hiểm
hơn, và nhân duyên của hắn với tiểu nha đầu, cũng sẽ chấm dứt từ đây.” Bên
ngoài cửa sổ, trăng sáng như ánh bạc, phủ xuống tây lầu, khiến bóng tây lầu đổ
dài. Trong đám cây lá xum xuê, một đôi mắt thấp thoáng xuất hiện, ánh mắt tối
thẫm như đêm, sâu như biển.

Người đó, chính là Thu Hàn Nguyệt.

Phương Nam hạn hán nặng, thái tử
phải xuống phía nam để giám sát đôn đốc công việc, chuyện xảy ra quá đột ngột,
nên đương nhiên không thể cung cấp thêm tin tức gì cho hắn. Lần này hắn tới
đây, là muốn thăm dò tin tức của hoàng hậu, không ngờ có khách, khiến hắn phải
làm tiểu nhân một lần, nhưng cũng thật trùng hợp, những gì hắn cần nghe đã nghe
được hết, không uổng chuyến đi này.

Tiếng mõ báo canh vang lên, vừa
qua canh ba, mấy chú chim nằm ngủ trên cành cây tung cánh bay, gió thổi lao
xao, không một bóng người.

Trong phòng, Phi Hồ tiên tử cùng
Lương hậu đều im lặng, lắng nghe, rồi hai tiếng thở dài vang lên. “Hoàng hậu thật
sự cho rằng hắn sẽ làm được sao?” Phi Hồ tiên tử hỏi.

“… Nếu đúng như những gì Phi Hồ
tiên tử nói, nỗi đau đớn khó khăn gấp cả trăm lần trước đó, ta cũng không dám
khẳng định điều gì, tất cả đành trông chờ tạo hóa của hai người đó thôi.” Lương
hậu buồn bã đáp.

Chương 98:
Nỗi đau xuyên tim

“Đại thúc, đây là trái cây mà
Linh Nhi hái cho đại thúc, ngon lắm đấy, đại thúc mau ăn đi!”

“Đại thúc đại thúc, chỗ hoa này
có đẹp không, tặng đại thúc đấy!”

“Đại thúc, Linh Nhi hát cho đại
thúc nghe được không?”

Từ khi có mặt trong tam giới, đủ
các kiểu lấy lòng, tìm cách làm thân, hắn gặp nhiều vô số, và cũng chán ghét vô
cùng. Nhưng, giọng nói như chim hót, khuôn mặt tươi như hoa của tiểu nha đầu
này, tìm đủ mọi cách để lấy lòng hắn, không tiếc sức để tiếp cận hắn, lại khiến
hắn cảm thấy rất đỗi bình thường, và cũng bắt đầu ngấm…

“Người cảm nhận được như thế là
bình thường, cho dù ở kiếp này người đã không còn có quan hệ máu mủ với người
chuyển kiếp kia, nhưng ba hồn bảy phách vẫn là từ kiếp trước. Hồn phách đến từ
thiên giới, so với những phàm hồn phàm phách trầm luân luân hồi, ít u uất nặng
nề hơn và thuần khiết hơn, khiến người cảm nhận được dị cảm đó, thực ra vì hồn
phách của tiểu nha đầu vẫn là hồn phách của tiên giả.”

Những lời của phụ thừa tả tướng cứ
lởn vởn trong đầu, nhưng vẫn không thể khiến hắn thừa nhận. Nếu nguyên nhân hắn
có dị cảm đối với tiểu nha đầu kia là do cả hai đều mang hồn phách tiên giả, vậy
trong thiên vũ mênh mang, có bao nhiêu vị tiên giả như vậy, sao chưa từng có ai
khiến hắn thấy có dị cảm như thế?

Chắp tay sau lưng đứng trước cửa
sổ, đôi mày dài cau lại, đôi mắt hẹp lạnh tanh, nơi hắn nhìn, là không gian
mênh mông ngoài kia…

“Đại thúc, đại thúc có ở trong đấy
không?”

Đứng trước cửa sổ, hắn lạnh lùng
hừ một tiếng: Thật là một nha đầu ngốc nghếch!

“Đại thúc, Linh Nhi mang nước suối
rất ngọt rất trong tới cho đại thúc rửa mặt đây.”

Hắn quay sang, liếc mắt nhìn ra cửa.

“Linh Nhi hai tay bận rộn, không
trống tay nào, đại thúc mở cửa cho Linh Nhi được không?”

Hắn vẫn đứng im tại chỗ, “Không
ai cần ngươi phải vào.”

“Không được, Linh Nhi mang nước
suối trong vắt cho đại thúc rửa mặt, Linh Nhi còn muốn chải đầu cho đại thúc…”
Đôi lông mày của hắn hơi nhướng lên.

“Linh Nhi rất biết cách chải đầu,
Linh Nhi đã từng chải đầu cho ca ca và đại ca ca rồi, đại thúc,… ái da!” ngay
sau đó là tiếng va chạm vang lên, rồi tiếp đấy là tiếng kêu thảm thiết.

Hai mày hắn cau chặt, thân hình
thoáng cử động, chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã đứng ngoài cửa, kéo Linh Nhi
vừa bị chiếc chậu đồng đựng nước rửa mặt nặng nề rơi vào chân ngồi bệt dưới đất
lên, “Ngươi sao rồi?”

“… Đau… hu hu hu… đau quá… đại
thúc mau thổi cho Linh Nhi…” Trong nháy mắt Linh Nhi bắt đầu khóc hu hu, ấm ức
vô cùng dựa vào cánh tay của người đứng trước mặt, rồi giơ cánh tay bị trầy da
lên trước miệng hắn.

“Đại thúc thổi đi… thổi…”

Hắn ngẩn người, cụp mắt nhìn cánh
tay nhỏ nhắn mềm mại trắng như tuyết, thấy vệt máu trên đó, hắn lại thổi thật,
chỉ muốn thổi bay những vết thương đáng ghét kia khỏi làn da Linh Nhi.

“… Hu hu…hu hu? Không đau nữa rồi!
Không đau nữa… đại thúc thổi, Linh Nhi không đau nữa!” Trên mi vẫn còn đọng lại
những giọt nước mắt long lanh như hạt châu, làn môi hồng hé cười để lộ hàm răng
trắng, tươi tắn như hoa xuân.

Đột nhiên, chính vào giây phút ấy,
bao nhiêu dằn vặt giày vò tích lũy trong lồng ngực suốt mấy ngày nay bỗng dưng
vỡ vụn, hắn bỗng phá lên cười vì sự băn khoăn của mình trước đó: Muốn giữ lại
thì giữ, muốn trừng phạt thì trừng phạt, có gì khó khăn chứ? Nếu tiểu nha đầu
này khiến người ta yêu quý như vậy, tại sao không thuận theo ý muốn của trái
tim mình?

“Linh Nhi, ngươi nói muốn chải đầu
cho ta phải không?”

“Đúng thế.”

“Được, vậy hãy chải đầu cho ta
đi.”

“Thật không?”

“Thật.” Hắn bấm tay lẩm nhẩm, chữa
khỏi vết thương ở mắt cá chân cho Linh Nhi, cầm tay nàng, đưa nàng vào trong
khu rừng trúc buổi sớm. “Có cô nương ở bên cạnh, cho dù có phải ở đây ngàn năm,
cuộc sống cũng vẫn thú vị.”

Linh Nhi, đừng vào đó, quay đầu,
quay đầu lại, Hàn Nguyệt ca ca ở đây, Hàn Nguyệt ca ca ở đây, Linh Nhi, quay đầu,
đừng đi, đừng đi cùng người khác, Linh Nhi, quay lại! Quay lại! Quay lại!

Thu Hàn Nguyệt tưởng rằng gào
thét đến vỡ cả cổ họng rồi tỉnh dậy, khi cơn ác mộng qua đi, hắn mới biết mình
hoàn toàn không hét được tiếng nào.

Trong giấc mơ, Linh Nhi vui vẻ,
cam tâm tình nguyện đi theo một người, bỏ lại cho hắn chỉ là bóng nàng.

Hắn không hét được, cũng không đi
được, gọi nàng không quay lại, cũng không thể kéo nàng quay lại, nỗi tuyệt vọng
giống như ngọn núi đè nặng lên trái tim…

“Hàn Nguyệt ca ca, huynh nhìn thấy
gì?” Thu Quan Vân đứng trước đầu giường, sốt sắng hỏi.

“Linh Nhi…”

Thu Quan Vân vừa kinh ngạc vừa
vui mừng, “… Nhanh thế đã nhìn thấy rồi? Xem ra, tình yêu của Hàn Nguyệt ca ca
và tiểu tẩu tử rất sâu nặng, còn sâu nặng hơn bọn ta tưởng…”

“Linh Nhi…” Hắn lẩm nhẩm gọi, giơ
tay lau mồ hôi trên trán, “Linh Nhi không nhìn thấy ta, nàng…”

“Dừng lại.” Thu Quan Vân vội vàng
kêu lên. “Trước khi thi pháp, bổn thiếu gia đã nói đi nói lại về Ước pháp tam
chương này, Hàn Nguyệt ca ca đã quên rồi sao? Bổn mĩ thiếu niên nói lại lần nữa,
thứ nhất, không được nóng vội…”

Hắn xua tay, “Ta hiểu, sẽ không
tái phạm nữa.”

“Huynh chỉ cần miêu tả lại kĩ
càng cảnh trí nơi tiểu tẩu tử xuất hiện cho ta nghe thôi, càng tỉ mỉ chi tiết
càng có lợi với việc thi pháp, mà cũng khiến Hàn Nguyệt ca ca bớt đau đớn hơn.”

“Xung quanh là những ngọn núi rất
cao, cây cối rậm rạp, mây dày, hướng mà Linh Nhi đi về là…” Là gì? Thứ ghi khắc
trong tâm trí hắn, là hình ảnh Linh Nhi và một người khác… Một người đàn ông
khác… Hai người họ dính sát vào nhau, cùng đi… thân hình yêu kiều đó không còn
là cảnh đẹp ngọt ngào với hắn nữa, đột nhiên biến thành một thanh đao sắc, chẳng
chút do dự đâm thẳng vào trái tim hắn…

“… Á…” Hắn ôm ngực hét lên, cơ thể
anh tuấn vạm vỡ ngã lăn xuống giường cuộn tròn lại, đồ đạc dưới chân giường,
chăn gối trên đầu giường, lần lượt bị đạp rơi xuống đất, chiếc giường rộng lớn
bằng gỗ đỏ như khó có thể gánh được nỗi đau khổ quá nặng nề của hắn, hắn liên tục
rên rỉ…

“Hàn Nguyệt ca ca…” Thu Quan Vân
che miệng kêu, chỉ biết đứng nhìn, bất lực.

Đây là cái giá phải trả khi sử dụng
“Sảo hồn đại pháp”.

Sảo hồn đại pháp của Vu giới, dù
trên Bích Lạc hay dưới Hoàng Tuyền đều có thể tìm được. Đương nhiên, thứ mà “Sảo
hồn đại pháp” tìm kiếm không phải thứ linh hồn bình thường. Loại pháp này cần
có chất xúc tác, cầu nối, chính là một giọt máu của người tình người mất tích.
Người thi pháp dùng giọt máu này để khống chế thần trí của người tình người mất
tích, đưa họ vào mộng cảnh, đi tìm hành tung của người mất tích. Nếu tình cảm
giữa hai người không đủ sâu đậm, yêu không đủ sâu sắc, thì pháp này không thể
thi triển. Mà một khi đã thi triển, thì những gì mà người tình này phải chịu đựng,
vượt khỏi khả năng tưởng tượng của con người: Nỗi đau đớn như bị chùy đập vào
tim, nỗi khổ sở như bị dao cứa tim, thậm chí, sự khủng hoảng, lo sợ lên tới tận
cùng… Mộng cảnh càng phát triển, thì nỗi thống khổ khủng hoảng ấy càng tăng gấp
bội…

Đây chính là lý do mà Thu Quan
Vân không muốn thi triển pháp này ngay từ đầu. Theo ý nguyện của Vu giới mĩ thiếu
niên, hắn muốn có năm sáu ngày để thử hết mọi khả năng của mình, nếu cuối cùng
vẫn không có kết quả, thì sẽ tiến hành tới bước cuối cùng. Không ngờ, Thu Hàn
Nguyệt sau đêm vào cung quay về, ý chí sắt đá, nhất định đòi hắn phải thi triển
pháp này ngay.

Song, sự đau khổ giày vò trước mắt
tới mức kia, sau này làm sao để chịu đựng?

Đột nhiên, Thu Hàn Nguyệt ngẩng đầu,
hai mắt trợn trừng, môi tím tái: “… Quan Vân, tiếp tục thi pháp, để ta nhìn rõ
nơi đó, để ta đi tìm Linh Nhi! Mau____”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3