Tiểu Thần - Chương 4 - Phần 5

- Đại ca! Huynh nghĩ như thế nào? - Phong Nhàn nằm
nghỉtrên giường, gần đây chỗ tê cứng bắt đầu lan rộng khiến cánh tay thêm phần
khó chịu.

Phong Ngạo trầm tư suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu:

- Mộc Kỳ rất kiên quyết, hắn sẽ không thay đổi ý định. Ta
nghĩ lần này sẽ phải điều binh đến Bình Nguyên rồi. Để ta gửi thư hỏa tốc về
Phong Gia cho Tam đệ.

Phong Ái ngạc nhiên xen vào:

- Khoan đã! Còn quy tắc của nhà họ Phong thì sao? Hay là
đại ca suy nghĩ thêm mấy ngày nữa, biết đâu có cách khác hoặc là…

- Ngũ đệ không thể chờ lâu, quy tắc gì cũng mặc. Chúng ta
cứu người trước, phiền phức khác sẽ tính sau. Đệ lo chăm sóc cho Phong Nhàn đi!
- Phong Ngạo tức giận ngắt lời khiến Phong Ái kinh sợ lùi bước, lén đưa mắt
nhìn quanh.

- Tiểu Nghi đâu? - Phong Ngạo đột nhiên phát hiện, buổi
trưa sau khi ăn cơm xong đã không nhìn thấy nàng.

- Tiểu Nghi nói với đệ ra ngoài mua ít vật dụng, sẽ sớm
vềthôi - Phong Nhàn đáp lời.

Trong khi đó tại điện Kính Tâm của Mộc Kỳ, Tiểu Nghi đang
đứng bên ngoài chờ đợi. Cao Lý từ bên trong bước ra, bí mật quan sát nàng từ
đầu đến chân rồi khẽ hắng giọng:

- Chủ nhân đang ở hoa viên, người đồng ý để ta đưa cô đến
đó.

Tiểu Nghi không nói gì chỉ khẽ gật đầu đi theo người nọ.

Hoa viên của Mộc Kỳ chỉ trồng duy nhất một loại cây mà y
yêu thích: hoa đào. Ngoài thảm cỏ xanh mướt và cây đào, hoàn toàn không có bóng
dáng loại cây nào khác. Y đang ngồi bên một chiếc bàn đá đặt dưới mái vòm cong
cong, nhấm nháp chén rượu, nhìn ngắm những nụ hoa đang bắt đầu dày đặc trên
thân cây.

- Tiểu nữ có thể nói chuyện với người được không? – Sau
khi hành lễ, Tiểu Nghi nhẹ nhàng hỏi.

Mộc Kỳ không để ý đến nàng, vẫn chăm chú ngắm hoa, thờ ơ
hỏi:

- Cô chẳng phải là tiểu thần tiên gì đó của đất Phong Gia
à? Gặp riêng ta, không sợ chủ nhân của cô nổi giận sao? Lúc sáng, ta thấy hắn
quả thật có phần khẩn trương.

Tiểu Nghi không trả lời, chỉ đưa mắt theo hướng Mộc Kỳ
đang nhìn khẽ hỏi:

- Người đang ngắm hoa? Vậy… hoa đẹp nhất khi nào, người có
biết không?

- Đương nhiên là lúc hoa nở rộ! - Mộc Kỳ hơi ngạc
nhiên,đưa mắt nhìn Tiểu Nghi có ý chê bai câu hỏi không được thông minh của
nàng. Tiểu Nghi không chút bận tâm, trái lại bật cười:

- Hoa đẹp nhất là hoa vào lúc này! Ngài nhìn xem, nụ hoa
e ấp, dịu dàng, dễ thương. Huống chi… chờ đến lúc hoa nở rộ cũng chưa chắc là
bản thân có thể nhìn thấy, vậy sao phải lãng phí hoa đẹp lúc này? Trân trọng
những gì đang có trước mắt, mới là người sáng suốt!

Mắt Mộc Kỳ thoáng mở to rồi nhíu lại vì câu nói đầy ẩn ý.
Đúng là nữ nhi thú vị! Y cười nhạt:

- Ha, cũng rất có đạo lí! Nhưng mà… ta nói cho cô biết,
ta rất thích làm khó người khác. Có thể làm cho đám người họ Phong kia khổ sở
ta thấy rất vui. Cô thử nói xem, làm sao ta từ bỏ được niềm vui trước mắt này?

Tiểu Nghi không e dè, nhìn thẳng Mộc Kỳ đáp lời:

- Làm khó người khác cũng tốt, nhưng mà đừng làm khó
chính mình. Tiểu Nghi biết người không quan tâm đến người của Phong Gia. Nhưng
người của Bình Nguyên, Mộc gia nhất định phải quan tâm! Mấy năm gần đây Bình Nguyên
gặp nhiều khó khăn: kẻ thù dòm ngó, thiên tai kéo dài, dân chúng đã rất vất vả.
Người không nghĩ những xe vàng ở ngoài kia có thể đổi được bao nhiêu lương thực
về sao? Nếu muốn người vẫn có thể nhận được nhiều hơn thay vì đòi hỏi một thứ
mà chính mình rõ ràng không cần? Năm xưa vì Phong Gia không đưa viện quân giúp
đỡ khiến cho người hờn trách. Nhưng ngược lại trong tình huống đó, nếu Phong
Gia đến cầu xin, có thật người sẽ giúp ngay không chút đắn đo sao?

- Ta… - Mộc Kỳ bị bất ngờ, chưa kịp nghĩ ra lời đối đáp.

Tiểu Nghi không để chủ nhân Bình Nguyên có thời gian,
tiếp tục nói:

- Chuyện ai đúng ai sai ngày xưa cũng không quan trọng.
Nhưng bây giờ chẳng lẽ Mộc gia nhất định phải vì một chuyện đã qua đánh mất cơ
hội mang lại lợi ích cho dân chúng? Liệu có đáng không?

Mộc Kỳ đột nhiên đứng bật dậy, rút thanh bảo kiếm mang
theo bên người chĩa thẳng về phía Tiểu Nghi khiến cho Cao Lý ở gần đó kinh hãi
giật mình. Mộc Kỳ không có vẻ gì nóng giận nhưng ánh mắt trở nên sắc bén,
nghiêng đầu quan sát cô nương trước mặt.

- Liều mạng vì những kẻ đó, cô nói xem có đáng không? Nếu
đáng, ta giết cô rồi sẽ đồng ý với bọn họ, không cần Phong Ngạo điều quân. Nếu
không thì về đi!

Tiểu Nghi khẽ cười bước nhẹ về phía trước. Mũi kiếm sắc
khẽ chạm vào y phục, hai mắt nàng vẫn lãnh đạm nhìn đăm đăm. Cuối cùng nàng cúi
người hành lễ điềm nhiên nói:

- Vậy Tiểu Nghi xin về trước!

Mộc Kỳ thoáng chút bất ngờ, rút kiếm cười vang:

- Thì ra cô cũng sợ chết, ta cứ tưởng tiểu thần tiên của
Phong Gia không có chuyện gì phải e ngại! Cô không dám chết vì chủ nhân của
mình thì làm gì có tư cách nói chuyện với ta?

Tiểu Nghi dừng bước, quay đầu khẽ đáp:

- Đương nhiên là sợ. Nếu người giết tiểu nữ rồi mới
đồngý, Phong Gia sẽ không bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng. Rốt cuộc vẫn làm
tăng thêm oán khí, không có lợi cho ai. Nếu không thể khuyên người, tiểu nữ
phải nghĩ cách khác cứu Ngũ gia. Đâu nhất thiết cố chấp một con đường để đi?
Mộc gia là người đứng đầu lãnh thổ Bình Nguyên, đương nhiên có chút tính toán
cũng không có gì lạ. Nhưng Tiểu Nghi hi vọng Mộc gia đừng cố gắng tính toán vì
thể diện của mình, thay vào đó hãy tính sao cho dân chúng Bình Nguyên nhận được
lợi ích lớn nhất. Tiểu nữ chỉ nói sự thật, không phải phán xét người… Trách cứ
người khác vốn là việc không có ý nghĩa gì!

Tiểu Nghi đi khỏi, Mộc Kỳ trở về vẻ điềm đạm lúc ban đầu,
đưa mắt nhìn ngắm những nụ hoa xinh xắn e ấp che giấu nhụy hoa dưới những lớp
cánh mong manh. Cao Lý ở bên cạnh không đoán ra được chủ nhân đang suy nghĩ gì.
Mất một lúc lâu, Mộc Kỳ đột nhiên lên tiếng:

- Thu được lợi ích lớn nhất cho Bình Nguyên, vừa có thể
làm khó Phong Ngạo, tha mạng cho Phong Nhàn, ta đã nghĩ ra một cách khác thú vị
hơn rồi. Cao Lý, ngươi mau đến Cổ Mộc các, mời bọn Phong Ngạo tối nay đến dự
tiệc. Ta có việc quan trọng muốn nói...

* * *

Buổi tối, tại điện Kính Tâm.

- Các vị, xin mời nâng chén - Mộc Kỳ cười tươi giơ li
rượu lên cao.

Phong Ngạo đáp lễ, nâng li rượu của mình lên, từ từ uống
cạn. Trong đầu hắn không ngừng suy đoán, thật ra kẻ này có dụng ý gì. Sáng nay
rõ ràng đã xác định lập trường, buổi chiều lại cho người đến mời dự tiệc, có
phải lại muốn gây thêm khó dễ? Lá thư gửi cho Phong Bình đã viết xong vẫn còn
nằm trên bàn, đợi sau buổi tối nay sẽ biết nó có được gửi đi hay không.

Phong Ngạo không phải chờ lâu, Mộc Kỳ đã lên tiếng:

- Về đề nghị lúc sáng…các vị hãy quên đi.

Phong Ngạo quắc mắt nhìn Mộc Kỳ, muốn soi rõ tâm tư kẻ
này đang che giấu chuyện gì. Phong Ái ngồi cạnh tức khí định lên tiếng đã bị
Phong Nhàn lườm ra hiệu ngồi yên. Mộc Kỳ thoải mái tiếp tục nói:

- Thảo dược để chữa bệnh sẽ cung cấp cho Phong Gia đầy
đủ. Hơn nữa, ngoài năm xe vàng thành ý ngoài kia chúng ta sẽ không cần các vị
phải đền đáp thêm bất cứ thứ gì! Chỉ có điều… - Mộc Kỳ đột ngột dừng lời, đưa
mắt ướm thử Phong Ngạo. Hắn thẳng thắn gật đầu:

- Có chuyện gì, xin cứ nói ra!

Mộc Kỳ xua tay:

- Ấy! Không dám đưa ra yêu cầu gì, chẳng qua chúng tamuốn
để hai vùng xây dựng tình giao hảo với nhau. Thật ra Bình Nguyên cũng đang cần
các vị giúp đỡ. Tận cùng phía nam đất này có một vùng rộng lớn mọc đầy một loại
cây có tên là hoa Chuông Đỏ hiện đang xâm chiếm toàn bộ đất trồng trọt của dân
chúng. Người ở đó từ trước đến nay không thể trồng bất kì loại cây cối nào khác
khiến cho lương thực thiếu thốn triền miên. Loại cây này rất độc cho nên nhiều
người đã phải mất mạng vì nó. Nơi đó từ lâu đã bị bỏ hoang, dân tình vô cùng
khổ sở. Chúng ta vẫn chưa có biện pháp nào để giải quyết. Hôm nay, xin nhờ sự
giúp đỡ của Phong Gia. Mong các vị để tiểu thần tiên nổi tiếng tinh thông thảo
dược, trồng trọt này ở lại chỗ chúng ta trong vòng nửa năm giúp dân chúng loại
trừ cây độc, cải tạo đất đai ở Bình Nguyên. Sau khi làm xong nhất định sẽ đưa
người trở về an toàn!

Phong Ngạo lập tức đáp lời:

- Chúng ta có thể cắt đất, tăng thêm phẩm vật, các người
thấy thế nào?

Phong Ái đang phẫn nộ vì đề nghị của Mộc Kỳ, nghe thấy
Phong Ngạo vẫn nhường nhịn liền quay sang phản đối:

- Đại ca! Họ Mộc này thật sự rất quá đáng!

Mộc Kỳ cười càng lúc càng tươi. Phản ứng của Phong Ngạo
quả thật làm y rất hài lòng. Sáng nay, Tiểu Nghi đã nhắc nhở một chuyện quan trọng:
làm kẻ đứng đầu thì nên đặt lợi ích của dân chúng Bình Nguyên lên trên hết, nếu
có cơ hội thương lượng với nhà họ Phong phải tìm ra cách đạt được thỏa thuận
tốt nhất. Vùng đất hoa Chuông Đỏ bao lâu nay là một mối bận tâm khó giải quyết.
Vị cô nương tinh thông y thuật này có thể chính là niềm hy vọng mới giúp dân
chúng nơi đó thoát cảnh khốn khổ. Nếu có thể thành công, kẻ làm chủ nhân như y
không chỉ bớt đi một mối phiền muộn còn có thể củng cố lòng dân; dù thất bại
xem như đã tận lực, không ai có thể oán trách. Huống chi, Mộc Kỳ hiểu rõ, đưa
ra điều kiện này với nhà họ Phong người bên ngoài nhìn vào quả thật hợp tình
hợp lí, không có gì quá đáng. Nghĩa là y sẽ tránh được tiếng làm khó người
khác. Trái lại, từ thái độ Phong Ngạo sáng nay có thể đoán ra hắn rất xem trọng
người con gái này. Giữ nàng ấy ở lại đất Bình Nguyên một thời gian chắc chắn sẽ
làm chủ nhân nhà họ Phong vạn lần không muốn. Làm hắn khó chịu, làm hắn không
vui trong nửa năm xem như Mộc Kỳ đã trả được mối thù xưa.

Mộc Kỳ nhìn Phong Ngạo đang chờ đợi câu trả lời, nhẹ
nhàng đáp:

- Không cần!

Phong Ngạo không tranh cãi thêm lời nào, đưa mắt nhìn
lướt hết những người Phong Gia, cuối cùng dừng lại ở chỗ Tiểu Nghi, dứt khoát:

- Chúng ta về!

Tiểu Nghi có phần bất ngờ vì lời đề nghị của họ Mộc.
Nhưng so với yêu cầu lúc sáng rõ ràng điều kiện này có phần dễ chấp nhận hơn,
ít ra là theo cách nhìn của nàng. Né tránh ánh mắt Phong Ngạo, Tiểu Nghi hướng
về phía Mộc Kỳ hỏi:

- Đây là điều kiện thương lượng của người sao?

Mộc Kỳ gật đầu dứt khoát:

- Chuyện gì cũng không cần nói, ta chỉ có một yêu cầu này
thôi. Cô thấy có gì quá đáng không? Chẳng lẽ chỉ có mạng người của Phong Gia là
đáng quý còn dân chúng Bình Nguyên không thể khiến cô quan tâm?

Phong Ngạo tức giận rời khỏi chỗ đi về phía cửa, lúc đi
ngang qua Tiểu Nghi liền dừng lại đưa mắt cảnh cáo nàng, rồi không thèm quay
đầu đáp trả Mộc Kỳ:

- Sao phải quan tâm đến các người? Bất kì điều gì cũng
cóthể thương lượng, riêng chuyện này thì không. Điều kiện của ngươi thật sự
không thể chấp nhận được!

- Để một thuộc hạ ở lại, có thể cứu được Ngũ gia và nhiều
người, thỏa thuận này còn chưa đủ tốt sao? - Mộc Kỳ nói xong phá lên cười sảng
khoái.

- Ngươi đừng hòng lấy được người của Phong Gia! – Phong
Ngạo kéo tay Tiểu Nghi rời khỏi, bỏ mặc Mộc Kỳ nói với theo:

- Phong Ngạo! Ngươi đang ở trên đất của ta, đang nhờ cậy
ta, có phải nên nói chuyện khách khí một chút không?

Phong Ái và Phong Nhàn vội vàng đuổi theo. Tiểu Nghi bị
Phong Ngạo nắm chặt không buông cho đến khi về đến dịch quán Cổ Mộc. Sau khi đá
cửa thư phòng xông vào trong Phong Ngạo mới xoay người nhìn Tiểu Nghi, ánh mắt
như tóe lửa.

Nàng không nói gì, lãnh đạm nhìn đi hướng khác.

Phong Ái vừa để Ngũ gia có vẻ hơi đuối sức tạm nghỉ ở
phòng của mình, đúng lúc này vừa chạy đến vội lên tiếng:

- Đại ca! Bọn họ thật sự có ý gì, sao lại muốn giữ Tiểu
Nghi của chúng ta ở lại?

- Bởi vì nữ y của chúng ta tự mình chạy đến nói gì đó với
Mộc Kỳ, cho nên khiến y nảy sinh ý xấu. Mọi người mau thu xếp hành lý, truyền
lệnh chuẩn bị trở về! Chúng ta đưa quân chinh phạt Bình Nguyên thì có thể lấy
thuốc chữa bệnh cho Ngũ đệ, để xem lúc đó họ Mộc kia có còn dám ra điều kiện
hay không.

Phong Ngạo tức giận trả lời trong lúc mắt vẫn không rời
Tiểu Nghi. Nếu là người khác tự ý hành động nhất định đã bị hắn trừng phạt rồi.
Đột nhiên trong đầu nhớ lại tình cảnh tranh cãi lần trước, Phong Ngạo không
muốn trong lúc tức giận lại nói ra những lời trái với tâm ý, vội hít một hơi
thở sâu quay người tự mình thu xếp một ít vật dụng mang theo.

Tiểu Nghi nhìn vị chủ nhân vội vàng đi tới đi lui, nhẹ
nhàng nói:

- Chỉ để một thuộc hạ ở lại thì có thể cứu được Ngũ gia
và nhiều người, thỏa thuận đúng là không tệ!

Phong Ái ở phía sau lập tức chỉnh lời:

- Tiểu Nghi! Cô nói cái gì vậy? Chúng ta đâu chỉ xem cô
là thuộc hạ mà xem cô là người nhà cơ mà. Rõ ràng bọn họ có ý đồ với cô, còn
không thấy sao?

Phong Ngạo ngẩng đầu đưa mắt ra vẻ tán thành.

Tiểu Nghi không chú ý đến, nói thật thản nhiên:

- Bệnh của Ngũ gia không chờ được quá ba ngày, nếu không
sau này có thuốc cũng vô ích!

Phong Ngạo cúi đầu tiếp tục thu xếp đồ đạc, giả vờ không
nghe thấy. Tiểu Nghi tiếp tục lên tiếng, không nhanh không chậm giải thích:

- Sau khi bị tê liệt ở tay, dần dần sẽ lan đến vai, ngực,
hô hấp bắt đầu khó khăn, tiếp theo sẽ là cổ, vùng mặt, rồi chuyển đến phần thân
dưới. Kẻ may mắn nhất có thể sống sót khỏi căn bệnh này cuối cùng sẽ trở thành
một người chỉ biết nằm trên giường chớp mắt.

Phong Ái kinh sợ lắc đầu:

- Tiểu Nghi đừng dọa chúng ta. Sẽ có cách khác!

Nàng khẽ cười dịu dàng, gật đầu:

- Đương nhiên là có cách khác, nhưng mà… chúng ta tạm
thời chưa nghĩ ra, cũng không có thời gian để nghĩ!

Phong Ái bất mãn kháng nghị:

- Cô làm cái gì vậy? Bây giờ chúng ta đang muốn bảo vệ
cô,ở lại giúp bọn họ cải tạo đất đai là cái cớ, ai mà biết bọn họ có ý đồ gì?

Tiểu Nghi nhìn về phía Phong Ngạo:

- Chuyện ngày mai, để ngày mai tính! Sự việc ở tương lai
lo nhiều cũng vô ích! Lửa cháy đến nơi thì phải dùng nước. Chuyện nước kia có
làm ướt sách, hư tranh hay không đâu thể lo vào lúc này!

Cuối cùng Phong Ngạo cũng dừng tay, mệt mỏi ngồi xuống
ghế:

- Được rồi! Thập đệ hãy khoan truyền lệnh. Ta muốn yên
tĩnh một chút, hai người ra ngoài!…

* * *

- Tiểu Nghi! Cô muốn ở lại thật sao?

Phong Ái lo lắng hỏi. Tiểu Nghi đang hài lòng ngắm nghía
một ít Ti Thảo dại vừa tìm thấy mọc nhờ vào chậu hoa nhỏ trong Cổ Mộc, nói thật
vui vẻ:

- Loại thảo dược này rất hợp với đất đai của Bình Nguyên
nên tươi tốt hơn bình thường. Nếu Ngũ gia có thể dùng dược ngay ở đây thì tốt
rồi. Khi chúng ta vận chuyển về nhà sẽ làm mất đi một phần dược tính, cho nên
khi điều chế phải chú ý một chút.

Phong Ái khó chịu giằng lấy đám Ti Thảo, lườm Tiểu Nghi:

- Cô làm cái gì vậy, định ở đây thật à?

Tiểu Nghi nhăn mũi, nghiêm mặt hỏi:

- Vậy người muốn Ngũ ca của mình mất mạng phải không? -
Phong Ái lúng túng:

- Đương nhiên không phải, nhưng ta cũng lo cho cô…Tiểu
Nghi lập tức ngắt lời, ngẩng cao đầu ra vẻ hiên ngang:

- Sợ cái gì, nguy hiểm của Ngũ gia là thật, còn chuyện
của Tiểu Nghi chỉ là lo xa. Huống chi tiểu nữ đâu phải nữ nhi bình thường,
không chừng người ta còn bị nữ y Phong Gia dọa sợ chết khiếp. Họ sẽ nhanh chóng
trả tiểu nữ về thôi!

Phong Ái xụ mặt:

- Cô đừng có đùa, ta không thấy vui chút nào.

Đúng lúc đó, Phong Nhàn từ xa đi đến, ánh mắt nhìn Tiểu
Nghi buồn rầu. Ngũ gia này nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra tình cảnh hôm
nay. Tiểu Nghi chạy đến bên cạnh, cười thật tươi nói:

- Ngũ gia! Lúc nãy Thập gia có nói mọi người xem tiểu nữ
là người nhà, tiểu nữ cũng vậy! Cho nên Ngũ gia đừng nói những lời khách sáo,
cũng đừng phiền não, có được không?

- Nhưng mà ta không muốn cô bị thiệt thòi - Phong Nhàn
nhăn mày.

Tiểu Nghi lắc đầu:

- Thật ra, tiểu nữ cũng muốn ở lại đây. Mạng người dù ở
đâu cũng đáng quý. Trước đây không biết thì thôi, nếu Bình Nguyên quả thật có
một nơi nguy hiểm như vậy, giúp đỡ được thì không nên từ chối!

Phong Nhàn nghiêm sắc mặt:

- Lòng người nham hiểm, rất đáng sợ…cô có biết không?

“Két”, tiếng cửa gỗ bị kéo mạnh vang lên từ phía phòng
của Phong Ngạo. Từ lúc đuổi Tiểu Nghi và Phong Ái ra ngoài, Phong Ngạo vẫn chưa
rời khỏi phòng. Tiểu Nghi cứ loanh quanh chờ đợi chủ nhân xuất hiện cho đến lúc
trời đã tối vẫn chưa thấy bên trong thắp đèn.

Giữa cánh cửa mở toang hiện ra một bóng người cao to, y
phục bị cơn gió đêm thổi bay phấp phới tạo nên dáng vẻ vừa uy dũng lại thanh
nhã. Dưới ánh sáng mập mờ của vầng trăng khuyết không soi rõ mặt người, chỉ
nghe thấy âm thanh nhàn nhạt:

- Ta chỉ đồng ý với điều kiện Ngũ đệ cũng sẽ ở lại đây!
Khi nào hết thời gian giao ước, hai người cùng trở về Phong Gia.

Tiểu Nghi kinh ngạc:

- Sao lại…

Phong Ngạo lãnh đạm ngắt lời:

- Đừng nói nhiều, chuyện này cứ quyết định như vậy! Nếu
đệ ấy về Phong Gia trong lúc dùng thuốc xảy ra vấn đề lại không có cô bên cạnh
thì làm sao? Huống chi cô cũng nói là dùng dược thảo vừa hái sẽ có hiệu quả cao
hơn, như vậy ở đây Ngũ đệ sẽ mau chóng bình phục! - Phong Ngạo nhìn về phía
Phong Nhàn, nhẹ giọng hỏi:

- Ngũ đệ! Đệ có đồng ý không?

Phong Nhàn nhìn huynh trưởng, giao tiếp bằng ánh mắt đã
đủ hiểu tất cả, trong lời nói hình như có ý cười:

- Đệ rất sẵn lòng! Phong Ái bối rối:

- Nhưng mà đại ca, đây là đất Bình Nguyên… chúng ta không
thể để hai người họ ở lại một mình được.

Mặt Phong Ngạo trong cảnh tranh tối tranh sáng, không
nhìn rõ đang có cảm xúc gì, nhưng hình như Tiểu Nghi cảm thấy chủ nhân của nàng
vừa khẽ cười. Tiếng Phong Ngạo thản nhiên vang vang giữa bốn bề vắng lặng:

- Có vấn đề gì? Nếu một trong hai người có chuyện, bất
chấp là lỗi của ai, quân của Phong Gia sẽ san bằng chỗ này, để cho Bình Nguyên
trở thành một bể máu!

Nói xong, hắn lui vào phòng để lại ba người vẫn đang bối
rối ở ngoài sân. Xa xa, phía sau đám cỏ dại um tùm bao quanh những gốc cổ thụ,
một kẻ mặc áo đen đang co ro nép mình. Chỗ này kín gió nhưng y thấy lạnh đến
phát run. Lúc nãy, y có cảm tưởng hình như kẻ kia vừa nói với chính mình. Lời
nói bình thản như không có vẻ gì đe dọa, nhưng lại khiến người ta có cảm giác
chân thật đến mức kinh hãi.

Sáng hôm sau, Phong Ngạo chuyển lời đồng ý điều kiện của
Mộc Kỳ, đến buổi trưa thảo dược đã được đưa đến. Tiểu Nghi không chậm trễ sắc
thuốc cho Phong Nhàn, đồng thời ghi rõ mọi chỉ dẫn cần thiết để nấu thuốc và
dùng thuốc cho Phong Ngạo và Thập Lang mang về Phong Gia. Hơn mười thuộc hạ
thân tín vẫn đang chờ tin bọn họ. Chiều hôm nay hai huynh đệ kia sẽ lập tức
mang thuốc trở về.

Phong Ái ở bên cạnh nhìn Tiểu Nghi bận rộn chuẩn bị mọi
thứ, thở dài:

- Tiểu Nghi! Hãy tự lo cho mình thật tốt, còn có Ngũ ca
cần cô chăm sóc! Cô phải khỏe mạnh, bình an theo Ngũ ca về, có biết chưa? Đừng
làm chuyện gì dại dột!

Tiểu Nghi tỏ ý không hài lòng, nhăn mặt trêu:

- Thập gia! Người nói gì vậy! Người hay làm chuyện dại
dột chỉ có Thập gia thôi.

Phong Ngạo từ bên ngoài bước vào. Hắn bận rộn sắp xếp mọi
việc, ghé qua phòng Phong Nhàn dặn dò vài câu, đến bây giờ mới sang chỗ Tiểu
Nghi. Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng đến mức bản thân cũng không dám tin. Nếu
không phải vì các thuộc hạ ở Phong Gia đang cần có thảo dược, hắn vẫn cảm thấy
lưu lại đây thêm mấy ngày sẽ tốt hơn.

Thấy Tiểu Nghi nhìn mình chờ đợi dặn dò, Phong Ngạo tạm
dừng những suy nghĩ miên man, khẽ cười với nàng rồi nhắc nhở:

- Hàng tháng…à không, cứ năm ngày thì hai người phải viết
thư báo bình an cho chúng ta!

Người xa nhà phải viết thư cho người thân, đây là chuyện
bình thường ở nhân gian, Tiểu Nghi nhanh chóng gật đầu:

- Được rồi, Ngũ gia và tiểu nữ sẽ thay phiên nhau viết
thư cho mọi người!

Phong Ngạo lắc đầu không đồng ý:

- Cả hai người cùng viết! Năm ngày thì phải có hai lá
thư. Bọn ta sẽ chờ tin, đừng chậm trễ!

Trong khi Phong Ái gật gù tán thành, Tiểu Nghi cảm thấy
thắc mắc nhưng không dám hỏi, chỉ khẽ nhủ thầm:

“Hai người ở cùng một nơi đương nhiên biết rõ tình hình
của người kia, tại sao phải viết đến hai lá thư báo bình an cùng một lúc, họ
thật sự rất thích đọc thư sao?”

Phong Ngạo giống như đọc được ý nghĩa của nàng, khẽ hắng
giọng:

- Tiểu Nghi, phải nhớ rõ lời ta dặn. Nếu không có thư ta
sẽdẫn quân đến đây tìm hai người, có biết chưa?

Nghe đến hai chữ “dẫn quân” nàng vội vàng gật đầu:

- Tiểu Nghi ghi nhớ!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3