Trà trộn phòng con gái - Phần 13
“Tôi đâu có lật lọng? Chẳng phải
tôi đã gặp bố mẹ cô rồi sao?”. Tôi lấy tay chỉ vào trán cô ta, “Ăn cơm lại là một
chuyện khác, phải trả thêm tiền”.
Trình Lộ tức đến run người,
nhưng chuyện đã đến nước này, cũng không còn cách nào khác, “Nói! Muốn bao
nhiêu tiền!”.
“Năm trăm”. Tôi đung đưa bàn
tay.
“Tên khốn nạn!”. Trình Lộ rủa một
câu, móc ví ra, đưa cho tôi năm trăm.
Tôi cười, cầm tay cô ta đi về
phía chiếc bàn gần cửa sổ.
Kịch hay còn ở phần sau.
“Thật ngại quá, vừa rồi cháu đã
gọi điện hủy cuộc hẹn rồi, chúng ta tiếp tục ăn cơm ạ”. Tôi trở về bàn, nói với
bố mẹ Trình Lộ.
“Đàn ông bận bịu vì sự nghiệp
là điều nên làm”. Bố Trình Lộ nói đầy vẻ hiểu biết.
“Đúng đấy ạ, anh ấy rất bận, một
nửa công việc ở công ty đều do anh ấy giải quyết”. Trình Lộ giúp tôi nói thêm
vào. Cô ta khoác cánh tay tôi, đầu sát bên vai tôi, ra vẻ thân mật.
“Nếu đã không có chuyện gì, thì
ngồi xuống ăn cơm thôi”. Mẹ Trình Lộ nói.
“Dạ”. Trình Lộ kéo tay, bảo tôi
ngồi bên cạnh cô ta. Có lẽ cô ta đã đọc tờ giấy chứng nhận mà Đại Bính gửi tới,
từ đó nhận định tôi là gay, nên mới không ngại ngần gì ngồi sát vào người tôi.
Cô ta chưa nhìn thấy bộ mặt đích thực của Đại Bính, nếu không, cầm chắc cô ta sẽ
không dễ dàng tin vào tờ giấy chứng nhận đó.
“Bố, mẹ, sao lần này bố mẹ lại
đến Bình Hải ạ?”. Tôi đánh liều đổi cách xưng hô hỏi bố mẹ Trình Lộ.
Có lẽ tiếng “bố mẹ” này rất hiệu
nghiệm, mẹ Trình Lộ vui như nở hoa trong lòng, “Lần này hả, là đại diện cho trường
đại học của bố mẹ đến đây giao lưu với mấy trường đại học của Bình Hải”.
“Bố mẹ dạy ở trường nào ạ?”.
Tôi hỏi.
“Mẹ và bố đều dạy ở trường Phúc
Đán, nhưng ông ấy thường nghiên cứu, ít khi lên lớp, chủ yếu dạy nghiên cứu
sinh. Bác chủ yếu là lên lớp, dạy sinh viên chính quy”. Mẹ Trình Lộ không ngại
ngần, giải thích tỉ mỉ cho tôi.
“Tuyệt quá ạ”. Tôi ca ngợi.
“Con cũng rất giỏi, nghe Trình
Lộ nói, ngày còn học ở Học viện Thương mại Hoa Đông, con là chủ tịch hội sinh
viên đúng không?”. Mẹ Trình Lộ hỏi.
“Dạ, anh ấy là người duy nhất
trong lịch sử Hoa Thương giữ chức chủ tịch hội sinh viên liên tiếp bốn năm liền.
Vừa bước chân vào đại học đã là chủ tịch hội sinh viên rồi, lúc tốt nghiệp, nhà
trường giữ anh ấy lại làm giảng viên mà anh ấy không chịu”. Đột nhiên Trình Lộ
nói xen ngang, ra vẻ tự hào về tôi lắm.
Thấy cô ta dối lòng nói lời tốt
cho tôi, trong lòng thì đang nguyền rủa tôi, ngoài mặt lại giả bộ sùng bái, tôi
đã thấy vô cùng sung sướng, như được uống cốc nước hoa quả mát lạnh trong ngày
hè nóng nực, oi ả.
Nhưng, cô ta chưa nói đến sự
tích huy hoàng nhất của tôi. Lúc học năm hai, tôi từng thành lập câu lạc bộ tán
thủ Hoa Thương, đoạt giải nhì đồng đội trong giải thi đấu tán thủ dành cho sinh
viên trên toàn quốc; hồi năm ba, đơn thương độc mã tạo mối quan hệ tốt với người
phụ trách nhân sự của các ngân hàng lớn của Trung Quốc, tạo cơ hội cho tất cả
sinh viên năm tư của Hoa Thương có thể vào hệ thống ngân hàng thực tập, giúp
cho tỷ lệ có việc làm của các sinh viên tốt nghiệp trường Hoa Thương năm đó
tăng 15%; bằng nỗ lực của bản thân đã khiến thầy hiệu trưởng phê chuẩn cho ngày
lễ Tình nhân trở thành ngày lễ không lên lớp của toàn Hoa Thương, hồi đó gây
náo động toàn trường và được mọi người hưởng ứng cuồng nhiệt, “lễ Tình nhân” trở
thành nét đặc sắc của Hoa Thương và vẫn được duy trì cho đến tận bây giờ, hồi
năm tư, từ chối lời mời của trụ sở chính của Ngân hàng Trung Quốc ở Bắc Kinh, ở
lại Bình Hải, gia nhập ngành xuất bản…
Dĩ nhiên, tôi sẽ không nói những
điều này với Trình Lộ, ngay cả Tô Tô cũng không nói nhiều. Những cái họ biết đều
chỉ là một chút thành công vụn vặt của tôi mà thôi.
Lúc này, mẹ Trình Lộ thấy con
gái nói về tôi một cách ngọt ngào, mỉm cười, nói: “Lộ Lộ tính cách mạnh mẽ, đôi
khi còn nóng tính, con ở bên cạnh có chịu nổi nó không?”.
“Tính cô ấy cũng hơi nóng ạ,
thi thoảng con cũng không chịu nổi. Ha ha ha”. Tôi cười trả lời.
Trình Lộ giận dữ lườm tôi,
nhưng trước mặt bố mẹ, cô ta không dám lên cơn.
“Còn nữa, con bé lúc nào cũng
than vãn ngực nhỏ, Lương Mân, con nói xem, dáng người Lộ Lộ rất chuẩn đúng
không”. Mẹ Lộ Lộ tiếp tục nói.
Phì… Tôi suýt nữa thì phun nửa
cốc nước chè vừa uống ra.
“Mẹ! Mẹ nói linh tinh cái gì thế!”.
Trình Lộ không vừa lòng ngắt lời.
“Lương Mân có phải người ngoài
nữa đâu”. Mẹ Trình Lộ nhìn cô ta với ánh mắt trách móc, rồi quay sang tiếp tục
nói với tôi, “Nó cao tầm mét bảy, vòng ngực 90, con nói xem cớ làm sao nó suốt
ngày kêu ngực mình nhỏ? Còn đòi đi nâng ngực nữa…”.
Phì! Lần này tôi không nhịn nổi
nữa, ngụm nước chè đã uống vào đều phụt ra hết.
Thấy tôi như vậy, mẹ Trình Lộ
căng thẳng nhìn tôi, “Con không sao chứ?”.
“Con không sao ạ, vừa rồi là do
con không cẩn thận bị sặc thôi ạ”. Tôi khoát khoát tay, thấy khuôn mặt ngượng
ngùng đến méo mó của Trình Lộ, tôi cố nén nỗi vui sướng trong lòng, cố giữ vẻ
điềm tĩnh, “Dạ, cô ấy cũng suốt ngày đòi con mua áo nâng ngực, lần trước con
còn mua cho cô ấy một chiếc áo có viền ren của Triumph gì đó, hết sáu trăm tệ”.
“Anh!”. Trình Lộ không kìm chế
được, nghiến răng nhìn tôi.
“Bạn trai nói mấy câu về con
thì có làm sao?”. Bố Trình Lộ ngồi bên cạnh nghiên cứu thực đơn, đột nhiên nói,
“Cái tính khí này của con, nên thay đổi ngay đi”.
Thấy cả bố lẫn mẹ đều ủng hộ
tôi, Trình Lộ tức đến nổ mắt. Cái gọi là khuân đá rơi đúng chân mình, chính là
đây.
Tôi cười vui vẻ với cô ta, cố
ra vẻ tiểu nhân đắc chí để khiêu khích cô ta.
“Lương Mân, gặp được con tốt
quá”. Mẹ Trình Lộ nhìn tôi rồi nói: “Lộ Lộ cũng không còn nhỏ nữa, trước đây bố
mẹ rất lo lắng cho chuyện chồng con của nó, bây giờ nhìn thấy con, mẹ yên tâm rồi.
Con trưởng thành, hiểu chuyện hơn Lộ Lộ nhiều”.
“Hứ”. Trình Lộ bất mãn khẽ hứ một
tiếng. Trong hoàn cảnh này, cô ta thực sự vô cùng mâu thuẫn, một mặt không muốn
tôi được bố mẹ cô ta khen ngợi, mặt khác lại hy vọng bố mẹ cô ta hết sức hài
lòng về anh “người yêu giả mạo” là tôi.
“Nó còn nói, bạn trai nó có việc
bận đi công tác, hai ngày nay không ở Bình Hải, mẹ còn tưởng nó lừa bố mẹ,
không ngờ hôm nay còn đem bạn trai đến giới thiệu”. Mẹ Trình Lộ nói.
“Mấy hôm trước công ty định cử
con đi công tác, nhưng vì phải gặp mặt bố mẹ, nên đã cử người khác đi thay rồi ạ”.
Tôi nói.
“Lộ Lộ, có bạn trai giỏi giang
như vậy mà còn giấu bố mẹ suốt một năm”. Mẹ Trình Lộ quay đầu nhìn cô ta, trách
cứ.
“Mẹ, cũng không tốt quá như thế
đâu ạ…”. Trình Lộ hạ thấp giọng, nói.
“Có gì không tốt, mẹ còn thấy
con không xứng với người ta đấy”. Mẹ Trình Lộ nói thẳng.
“Đúng thế, Lương Mân biết chuyện
đại sự của quốc tế, còn con? Cả ngày chả thèm để ý đến xu thế xung quanh”. Bố
Trình Lộ nói thêm vào.
“Thực ra cũng tạm ổn ạ, Trình Lộ
ngoài không biết nấu ăn, không biết giặt quần áo, không biết chăm sóc người
khác, không biết rửa bát, không biết… cũng không có khiếm khuyết gì mấy ạ”, tôi
nói. Nhìn thì có vẻ nói đỡ cho cô ta, nhưng lại liệt kê ra một loạt khuyết điểm
của cô ta
Trình Lộ mở to mắt nhìn tôi, cứ
như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
“Ừ, Lộ Lộ nhiều khuyết điểm thế
mà con vẫn thích nó, đúng là không dễ dàng gì”. Mẹ Trình Lộ cười với tôi, nói.
Tôi cũng cười, bố Trình Lộ cũng
cười. Chỉ có Trình Lộ ngồi yên tại chỗ, tức đến nghẹt thở.
“Thức ăn đến rồi, ăn cơm thôi”.
Thấy nhân viên phục vụ bê mấy đĩa thức ăn đến, bố Trình Lộ nói.
Trình Lộ tức đến no bụng, không
nhét nổi cái gì vào bụng nữa. Còn tôi và bố Trình Lộ nói chuyện rôm rả, từ chuyện
quốc tế đến chuyện trong nước, lại nói từ chuyện trong nước đến sự phát triển của
nền giáo dục Trung Quốc, rồi lại nói sang chuyện sinh đẻ kế hoạch… Nói từ đông
sang tây, từ nam qua bắc.
Thi thoảng tôi cũng quay qua
nói chuyện với mẹ Trình Lộ, lần nào cũng gọi “mẹ”, mẹ Trình Lộ vui đến không ngậm
được miệng lại.
Dù sao hai ngày nữa họ cũng đi
rồi, chịu thiệt một chút cũng được, coi như nhận mẹ nuôi vậy. Tôi thầm nghĩ.
Nhưng Trình Lộ lại cảm thấy tôi
đang lợi dụng, mỗi lần tôi gọi “mẹ”, cô ta đều lườm tôi như bị điện giật.
Làm cho bố mẹ Trình Lộ vui vẻ, bữa
cơm hôm nay cũng đã kết thúc. Lúc thanh toán, tôi kiên quyết đòi trả tiền, lại
lấy được lòng bố mẹ Trình Lộ.
Lông cừu mọc ra trên thân cừu,
chỗ tiền này thực chất là của Trình Lộ. Nhưng, gặp gỡ nói chuyện vui vẻ với bố
mẹ Trình Lộ như vậy, cho dù không lấy tiền của Trình Lộ, tôi cũng tình nguyện mời.
“Bố, để Lương Mân lái xe đưa bố
mẹ về khách sạn”. Đi ra đến của nhà hàng, Trình Lộ nói.
“Đúng vậy, buổi tối trời lạnh,
con đưa bố mẹ về nhé”. Tôi vừa nói vừa mở cửa xe.
Hai bên đèn chiếc BMW vụt sáng,
thân xe màu trắng, trong đêm tối vô cùng bắt mắt.
“Mẹ, chiếc xe này anh ấy tự mua
khi còn học đại học đấy”. Trình Lộ giới thiệu với mẹ cô ta. Vào giây phút sắp kết
thúc cuộc “phỏng vấn” này, cuối cùng cô ta cũng hào phóng khen tôi được đôi
câu.
“Thế hả, đúng là tuổi trẻ tài
cao”. Mẹ Trình Lộ nhìn tôi, vô cùng thích thú. Bố Trình Lộ cũng gật đầu vừa ý.
“Được rồi, con đưa hai người về
khách sạn nhé”. Tôi mở cửa xe, nói.
Dù sao đã là “người một nhà” rồi,
bố mẹ Trình Lộ cũng không khách khí nữa, ngồi vào xe.
Khách sạn Hoàng Xuân nằm ở khu
phía nam của Bình Hải, tôi đưa họ về đến khách sạn, mẹ Trình Lộ nhiệt tình mời
tôi và Trình Lộ lên phòng chơi.
Thịnh tình khó khước từ, Trình
Lộ cũng không muốn bố mẹ không vui, đã diễn kịch thì diễn đến phút chót, thân mật
kéo tôi đi theo bố mẹ cô ta vào thang máy.
Phòng bố mẹ Trình Lộ là một
phòng lớn, chắc là mấy trường đại học liên kết với nhau cùng tiếp đãi, từ điểm
này có thể thấy vị trí của bố mẹ Trình Lộ trong lần giao lưu này không hề thấp.
Trong phòng có một phòng khách
lớn và hai phòng ngủ, mẹ Trình Lộ pha trà cho chúng tôi uống, vừa rồi tôi chỉ
chăm chú nói chuyện “quốc gia đại sự” với bố Trình Lộ, mà không nói chuyện thường
ngày với bà, chắc bà thấy rất không vui.
Chính vì mẹ vợ nhìn con rể,
càng nhìn càng thích. Bà chắc chắn tôi là “đức lang quân tốt nhất” của Trình Lộ,
tôi chỉ lo sau này khi tôi và Trình Lộ “chia tay”, không biết bà sẽ tiếc nuối tới
mức nào.
Bộp bộp bộp bộp bộp…
Đúng lúc này, đột nhiên trời đổ
mưa rào. Cơn mưa rào mà dự báo thời tiết nói, không sớm không muộn, lại bất ngờ
rơi đúng vào “buổi tối” như dự báo.
“Mưa to thế này, đi về e không
tiện”. Mẹ Trình Lộ chau mày, nhìn ra bên ngoài, nói.
“Không sao, con có xe rồi ạ”.
Tôi nói.
“Lái xe dưới trời mưa không an
toàn, cũng không tiện nữa. Hơn thế trời cũng tối rồi”. Bố Trình Lộ kéo rèm cửa
sổ, nhìn cơn mưa to bên ngoài, nói.
“Chi bằng tối nay hai đứa ngủ lại
đây đi, vẫn còn một phòng nữa đấy”. Bố Trình Lộ nói tiếp.
Đề nghị này của bố Trình Lộ
hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi. Tôi nghĩ bố Trình Lộ cũng phong kiến như mấy
vị giáo sư đại học, nhưng không ngờ ông lại giữ tôi lại.
“Bố, ý bố là, con và Lương
Mân…”. Trình Lộ kinh ngạc nhìn bố cô ta.
“Đã thời đại nào rồi, quan hệ của
hai đứa cũng vững bền như thế, cần gì phải giữ phép nữa”. Bố Trình Lộ ngoái đầu
nhìn cô ta, nói.
“Đúng đấy, bố mẹ rất thoải mái,
nếu không đã không cho con ở lại làm việc ở Bình Hải. Cơ quan nhà nước thì con
không chịu vào, cứ kiên quyết đòi làm ngành xuất bản, hồi đó đã nói xong hết mọi
chuyện với chủ tịch thành phố rồi”. Mẹ Trình Lộ vỗ vỗ đầu cô ta đầy yêu thương
nói.
“Mấy chỗ đó ngột ngạt chết được,
còn lâu con mới làm”. Trình Lộ kiên quyết nói.
“Tóm lại, tối nay con và Lương
Mân ngủ lại đây đi”. Mẹ Trình Lộ kéo cổ tay cô ta, nói.
“Cái này… không được đâu ạ…”.
Trình Lộ xanh mặt.
Thấy Trình Lộ cứ từ chối mãi, mẹ
cô ta nghi ngờ, “Con bé này, chắc không phải kéo Lương Mân đến giả làm bạn trai
đấy chứ? Mẹ đã cảm thấy, một người ưu tú như Lương Mân, bạn trai cái gì chứ,
con nói có là có được hả”.
“Không phải đâu ạ, mẹ, mai
chúng con còn phải đi làm, qua đêm ở đây, sợ lạ giường lạ chiếu”. Trình Lộ
thanh minh.
Bố Trình Lộ đi đến bên, “Ừ, anh
tin con gái mình không đem chuyện này ra làm trò đùa. Vương Yến, em cũng không
phải không biết tính con gái, Lộ Lộ luôn rất cẩn trọng trong việc quan hệ nam nữ,
nếu không phải bạn trai, tuyệt đối nó không đồng ý ngủ chung phòng”.
Tiếp đó, ông nhìn Trình Lộ,
“Nhưng hôm nay cũng muộn rồi, trời lại mưa to, hai đứa ngủ lại đây đi”.
Đã đến nước này, tiễn phật tiễn
sang tận Tây Trúc, diễn kịch diễn cho trót, Trình Lộ miễn cưỡng gật gật đầu,
“Thế thì con ngủ lại vậy”.
Mẹ Trình Lộ lúc này mới yên
tâm. Hóa ra, bà cũng sợ Trình Lộ tìm đại anh nào đó lừa bà. Bây giờ thấy Trình
Lộ đồng ý qua đêm với tôi, mới biết tôi là bạn trai thực sự, rốt cuộc, bà vẫn
là người rõ tính cách con gái nhất.
“Mẹ đi thu dọn lại phòng, bên
trong còn có một số hành lý của bố mẹ”. Mẹ Trình Lộ đi vào phòng ngủ phụ, nói.
Còn bố Trình Lộ lại đến bên cửa
sổ, nhìn cơn mưa bên ngoài, có lẽ đang lo lắng cho hành trình ngày mai.
“Này, tôi đâu có nói sẽ qua đêm
với cô”. Nhân lúc cả bố lẫn mẹ Trình Lộ đều không đứng cạnh, tôi khẽ nói với cô
ta.
“Khốn nạn đáng chết, ai thèm
qua đêm với anh chứ. Nếu không phải biết anh là gay, có đánh chết tôi cũng
không ngủ cùng phòng với anh”. Trình Lộ nghiến răng nghiến lợi trả lời.
“Tôi nói trước, đây là hạng mục
ngoài lề, phải trả thêm tiền”. Tôi nhìn cô ta, nói một cách chân thành.
“Anh…”. Trình Lộ trừng mắt nhìn
tôi, nghĩ đến chuyện cô ta chịu ấm ức ngủ cùng phòng với tôi một đêm, lại còn
phải trả thêm tiền cho tôi, gần như chỉ muốn xông lên giết chết tôi.
“Bổn công tử lần đầu tiên qua
đêm với người khác, nhưng nể tình cô là khách quen, giảm giá, hai nghìn”. Tôi
giơ hai ngón tay, chìa ra trước mặt cô ta.
Trình Lộ lập tức nắm lấy ngón
tay tôi, chỉ hận không chặt đứt được chúng ngay tức khắc.
“Cô nghĩ cho kỹ đi, qua đêm
nay, mọi sự viên mãn, nếu không, chỉ vì sự ki bo của cô, hớ hớ, cô nghĩ bố mẹ
giáo sư của cô cũng ngu như cô chắc? Nếu không thì… lương tâm của tôi nổi lên,
nói rõ ngọn ngành với bố mẹ cô?”. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đang lưỡng lự của
cô ta, uy hiếp.
“Hai nghìn thì hai nghìn!”.
Trình Lộ đắn đo, cuối cùng nghiến răng đồng ý, “Nhưng, tôi nợ anh. Anh xem đấy,
ví tôi đã chẳng còn xu nào rồi”.
“Nợ ư? Tôi không tin vào nhân
cách của cô lắm”. Tôi giật chiếc ví trong tay cô ta, thu nhặt sạch sẽ một cách
không thương tiếc, đến một xu cũng không bớt lại, mặc kệ Trình Lộ tức giận trừng
mắt.
“Đồ khốn nạn, trước đây không
nghĩ anh lại khốn nạn đến mức này”. Tận mắt chứng kiến tôi móc hết tiền trong
ví cô ta nhét vào ví tôi, Trình Lộ cuối cùng chỉ thốt được một câu.
“Hi hi hi, sao cô biết? Nguyện
vọng lớn nhất của đời tôi là quay trở về thời cổ đại làm thiếu gia nhà địa chủ,
có nghìn mẫu ruộng, cả ngày không phải học hành gì, dắt theo một đám cẩu nô tài
ra phố trêu ghẹo con gái nhà lành”. Tôi vứt trả ví cho cô ta, dùng tay vuốt ve
cằm Trình Lộ, nói.
Trình Lộ chằm chằm nhìn tôi, thấy
tôi đê tiện như vậy, không biết nói gì.
“Giường mẹ đã trải sẵn rồi đấy,
mau vào ngủ đi”. Lúc này, mẹ Trình Lộ từ phòng ngủ phụ bước ra, nói với chúng
tôi.
“Mẹ, cảm ơn mẹ”. Trình Lộ kéo
tay tôi đi về phòng, dáng điệu gấp gáp như khỉ.
“Đừng vội, lần đầu tiên gặp bố
mẹ em, nói chuyện thêm đã”. Tôi kéo cô ta lại, khuyên nhủ.
“Có gì mà nói chứ?”. Trình Lộ
đoán được lòng dạ tôi, tỏ vẻ không đủ kiên nhẫn.
“Những chuyện có thể nói nhiều
vô biên, ví dụ, màu quần lót mà em thích này, thứ em sợ nhất này, bắt đầu thấy
ngực mình nhỏ từ lúc nào này, vân vân và vân vân”. Tôi nói.
Trình Lộ trợn mắt, huých mạnh
vào khuỷu tay tôi.
Nhưng mẹ Trình Lộ không ngại ngần,
ngược lại còn nghĩ rằng tôi đang trêu đùa Trình Lộ, cười nói: “Lúc bé Trình Lộ
thích mặc quần lót hình dâu tây, bây giờ chắc vẫn chưa thay đổi thói quen này
đâu”.
“Mẹ!”. Trình Lộ vội vàng nói.
“Có gì phải ngại chứ, mọi người
cùng vui vẻ mà. Lương Mân, mẹ bảo, con bé Trình Lộ này, trước đây bề ngoài cứ tỏ
ra không vội tìm bạn trai, thực ra trong lòng nó rất muốn tìm, chỉ có điều yêu
cầu cao quá mà thôi”.
“Mẹ… mẹ đừng nói linh tinh!”.
Thấy mẹ mình nói mãi không thôi, Trình Lộ gấp gáp tới mức sắp nhảy dựng lên.
“Những điều trong lòng con, mẹ
lại không biết à. Lần nào gọi điện thoại, con không nói ra miệng, nhưng trong
lòng lúc nào chẳng muốn tìm một người quan tâm tới con. Chỉ có điều, con gái ạ,
yêu cầu của con quá cao. Nói thẳng ra, nếu không phải hôm nay mẹ thấy Lương Mân
quá ưu tú, thì còn lâu mẹ mới tin con thật lòng thật dạ muốn có bạn trai”.
Trình Lộ đỏ bừng mặt, chính cô
ta kéo tôi đến giả làm bạn trai, giờ tới nước này, tiến cũng không được, lùi
cũng không xong.
“Đúng thế”. Bố Trình Lộ cũng tiến
lại, “Lương Mân thực sự rất tốt, chắc cũng chỉ có người như nó mới lọt vào mắt
xanh của con. Nhưng nói đi phải nói lại, Trình Lộ con phải nỗ lực về tất cả các
mặt mới có thể hoàn toàn xứng với Lương Mân, trở thành vợ hiền đảm đang của
nó”.
Mẹ Trình Lộ gật đầu tán đồng,
“Lộ Lộ, con cũng biết bố con rất ít khi khen ngợi người khác, lần này mắt nhìn
người của con cũng không tồi đâu”.
Bố mẹ Trình Lộ ông một câu bà một
câu, khiến tôi cũng cảm thấy hơi ngại.
“Bố mẹ đừng nói nữa!”. Đột
nhiên Trình Lộ nổi cơn thịnh nộ với bố mẹ cô ta và cả tôi nữa, đi thẳng vào
phòng ngủ.
Bố mẹ Trình Lộ nhìn nhau, không
hiểu sao con gái lại tự dưng tức giận như thế.
Tôi cười, nói với họ: “Thực ra
Lộ Lộ cũng rất tốt ạ”.
“Lộ Lộ lần đầu yêu, tính tình
con bé thẳng thắn, con phải bao dung với nó nhé”. Mẹ Trình Lộ vỗ vỗ vai tôi, hất
hất cằm về phía phòng ngủ phụ.
“E hèm!”. Tôi bước đến cửa
phòng ngủ phụ, cố tình ho mấy tiếng, rồi mở cửa bước vào.
Trình Lộ đứng bên cửa sổ, đang
bực bội một mình.
Chiếc cửa sổ này làm theo kiểu
cửa sát đất, ngoài rèm cửa còn có một lần vải lưới chống côn trùng, cho người
ta cảm giác lãng mạn. Bên cạnh cửa sổ là một lò sưởi trang trí, bên trên có đế
nến và nến theo kiểu Tây, rất có không khí.
Trình Lộ mặc bộ đồ đen trắng, rất
hợp với cách phối màu của căn phòng, người hợp cảnh, cảnh hợp người, khiến cho
dáng vẻ bực bội của Trình Lộ cũng trở nên trang nhã, ưu tư hơn.
“Này, có gì phải tức giận chứ,
bố mẹ cô nể mặt cô mới hết lời khen tôi, chẳng phải là vì khen “bạn trai” của
cô, cho cô vui à?” Tôi đi đến sau lưng, dùng tay vỗ vỗ vào lưng Trình Lộ.
“Cút, ai là bạn trai của tôi hả!”.
Trình Lộ quay đầu lại, tức giận trừng mắt nhìn tôi.
“Có nhất thiết không? Cái gì
cũng muốn đấu với tôi? Người khác khen ngợi tôi cũng không được”. Tôi không còn
cách nào khác, lườm cô ta.
“Người khác cái gì, họ là bố mẹ
tôi!”. Trình Lộ nói.
“Hi hi hi. Ai bảo cô nhờ tôi
đóng giả bạn trai, bây giờ bố mẹ cô đứng về phía tôi, cô thấy bị cô lập rồi hả?”.
Tôi cười nhạo báng.
Trình Lộ hứ một tiếng, quay đầu
nhìn tôi, “Chớ có tự mãn, anh là bạn trai tôi, dĩ nhiên họ thích anh. Hừ, hừ hừ,
anh không phải bạn trai tôi”.
“Không phải bạn trai, thì hôm
nay cũng là bạn trai rồi. Dù sao tôi cũng đã được bố mẹ cô đồng ý, chọn ngày
lành tháng tốt làm gì, chi bằng hôm nay chúng ta bái đường thành thân luôn. Hôm
nay chúng ta gạo nấu thành cơm, tôi đi cướp áp trại phu nhân về, cho bọn lâu la
ăn uống no nê ba ngày ba đêm”. Tôi nói.
“Cút!”. Trình Lộ trừng mắt.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, ánh sáng
yếu ớt xuyên qua tấm rèm mông lung rọi vào trong, chiếu lên người Trình Lộ, khiến
điệu bộ ngại ngùng đến giận dữ của cô ta trở nên vô cùng thú vị.
Trong không khí ấm cúng, tôi
không kìm được nhìn cô ta vài giây, sau đó mới định thần lại, “Được rồi, không
đùa với cô nữa, hôm nay là cô mời tôi đến, tôi ngủ trên giường, cô ngủ dưới đất,
không ý kiến gì chứ”.
“Cái gì? Tôi ngủ dưới đất á?”.
Trình Lộ suýt nữa thì hét toáng lên: “Rốt cuộc anh có phải đàn ông không?”.
Đột nhiên cô ta nhớ ra điều gì,
kéo dài giọng. “Ờ, đúng rồi, anh không phải đàn ông”.
“Nếu cô không coi tôi là đàn
ông, thì ngủ cùng giường với tôi đi”. Tôi lập tức trả lời.
“Mơ nhé!”. Trình Lộ sợ tôi
tranh mất giường, tháo giày ra, chui vào chăn trước.
Vốn dĩ tôi không định tranh
giành với cô ta, nhưng cô ta làm vậy đã kích thích ý chí chiến đấu của tôi, tôi
không nói câu nào, tháo giày, chui vào chăn cùng cô ta.
“Ra ngoài!”. Trình Lộ đạp tôi một
cái.
Tôi tóm lấy cẳng chân cô ta,
“Hi hi hi, cô không xuống hả, có bản lĩnh thì ngủ cùng tôi đi”.
“Khốn nạn!”. Trình Lộ rút mạnh
chân về, dùng chiêu “Cửu âm bạch cốt trảo” đã thất truyền trên giang hồ từ lâu,
cào vào ngực tôi.
Tôi đâu có để cô ta ra tay dễ
dàng như vậy, một chiêu “Càn không đại na di”, tránh cánh tay của cô ta, đồng
thời lấy thân mình đè chặt hai cánh tay không chịu an phận của cô ta.
“Bỏ ta ra!”. Trình Lộ đau tay,
không chịu được hét lên.
“Hi hi hi, xem ai thắng ai
nào?”. Tôi đắc ý hỏi Trình Lộ. Tuy ăn hiếp phụ nữ không phải bản chất của tôi,
nhưng, tôi chưa bao giờ coi Trình Lộ là phụ nữ.
“Khốn nạn!”. Trình Lộ giãy giụa,
giằng co một lúc, mồ hôi chảy đầm đìa, khiến người ta càng muốn bắt nạt hơn.

