Trà trộn phòng con gái - Phần 14

“Á!”. Bất thình lình, tôi kêu
la thảm thiết. Hai chân của Trình Lộ giãy giụa trong chăn, vừa hay đạp vào đúng
chỗ chí mạng của tôi.

“Trời, hóa ra anh vẫn là đàn
ông mà”. Trình Lộ được thể, nhạo báng tôi.

“Xem tôi xử lý cô thế nào!”.
Tôi nắm lấy chân cô ta, lật người lại.

Cạch cạch…

Đúng thời khắc này, cửa phòng
được ai đó mở ra.

Tôi và Trình Lộ đều vội vàng,
kinh ngạc ló đầu lên, thấy mẹ Trình Lộ bê hai tách cà phê đứng gần cửa.

Mẹ Trình Lộ nhìn chúng tôi đang
nằm thở hổn hển trên giường, cũng ngạc nhiên đứng ngây người mất mấy giây.

“Ai da, còn trẻ mà đã nóng lòng
thế, trời còn chưa tối mà”. Mẹ Trình Lộ nói.

Mặt Trình Lộ tự nhiên đỏ bừng.
Hóa ra cô ta cũng có lúc xấu hổ.

Tôi cũng thấy hơi ngại, lập tức
chỉnh lại trang phục, ngồi dậy, “Mẹ, con và Trình Lộ chỉ đùa nhau thôi ạ”.

Tiếng “mẹ” quả nhiên có tác dụng,
mẹ Trình Lộ lập tức rạng rỡ mặt mày.

Tôi thấy cách gọi “mẹ” này có
hiệu quả thì đúng là có thật, nhưng hơi ấm ức cho bản thân. Ban đầu nên mặc cả
sẵn với Trình Lộ, tính phí tính như tiền bản thảo, tính theo số chữ, mỗi tiếng
“mẹ”, phải trả thêm năm mươi tệ.

“Không sao, chuyện bình thường
mà, ngày bố mẹ còn trẻ cũng thế cả”. Mẹ Trình Lộ nói.

Bố Trình Lộ ngoài phòng khách
nghe thấy câu nói này của mẹ cô ta, cố tình ho hai tiếng thật to.

“Mẹ, mẹ đến phòng bọn con làm
gì?”. Trình Lộ cũng ngồi thẳng lên, bình ổn lại hơi thở gấp gáp, cố làm ra vẻ
trấn tĩnh hỏi.

“Mẹ pha hai tách cà phê, mang đến
tận phòng cho hai đứa. Hai đứa đùa thì cứ đùa, cẩn thận kẻo làm đổ cà phê”. Mẹ
Trình Lộ bước vào, đặt hai tách cà phê nóng lên chiếc bàn cạnh giường.

Tôi cầm một tách lên, ngửi, “Rất
thơm ạ”.

“Có biết mẹ pha thế nào
không?”. Mẹ Trình Lộ có chút đắc ý hỏi tôi, dường như chưa muốn rời khỏi phòng
ngay, còn muốn nói thêm vài câu với cậu “con rể”.

Tôi nghĩ một lúc, “Chắc là dùng
vải lọc để pha ạ, vì sau nhiều lần sử dụng, chất béo của cà phê sẽ thấm vào đường
chỉ trên miếng vải, giúp cho mùi vị của cà phê càng đậm hơn”.

Mẹ Trình Lộ nhìn tôi đầy ngạc
nhiên, “Lương Mân, con rất chuyên nghiệp. Đúng là dùng vải để pha, hơn nữa còn
là vải lọc cũ. Vải lọc mới mua về thì phải luộc với bã cà phê mười đến mười lăm
phút, mới có thể khử được mùi vải, sau đó dùng nước lạnh rửa sạch, cho vào ngăn
đá tủ lạnh, trước khi lấy ra sử dụng còn phải tráng lại bằng nước ấm. Vì muốn ở
bên ngoài mà vẫn có cà phê ngon để uống nên mẹ mới mang theo miếng vải lọc ở
nhà đi”.

“Mẹ đúng là có lòng”. Tôi khen
ngợi bà.

“Có lòng cũng phải có người hiểu
cho nữa. Lương Mân con có thể hiểu được tách cà phê này mẹ không dễ dàng gì mới
pha được, thì mẹ đã mãn nguyện lắm rồi. Còn như Lộ Lộ, lúc nào cũng nghĩ mẹ pha
cho nó tách cà phê hòa tan, pha cho nó uống đúng là chán”. Mẹ Trình Lộ cười
nói, nét cười trong mắt bà chứng tỏ bà rất rất thích tôi.

“Mẹ, cà phê có thể uống là được
rồi, quan tâm nhiều thế làm gì”. Trình Lộ phân bua.

Mẹ Trình Lộ thấy tôi và Trình Lộ
ngồi vai kề vai trong chăn, lắc đầu cười, đứng dậy đi ra ngoài.

“Mẹ, mai mẹ còn phải đi họp nữa,
mẹ nghỉ sớm đi ạ”. Trình Lộ nói với mẹ cô ta.

“Chú ý biện pháp an toàn, thông
thường, chiếc tủ nhỏ đầu giường trong khách sạn, cái gì cũng có”. Lúc đi ra khỏi
phòng, mẹ Trình Lộ nhẹ nhàng để lại một câu.

Tuy lời nói rất khẽ khàng,
nhưng như tiếng sấm rền bên tai, làm tôi và Trình Lộ đều choáng váng.

“Cút xuống!”. Trình Lộ la hét,
cùng với tiếng đóng cửa của mẹ Trình Lộ, bàn chân vô hình của cô ta đạp sang
tôi.

Không ngờ cơ thể tôi vững chắc
hơn cô ta tưởng nhiều, cô ta không những không đạp trúng tôi, mà còn tự làm đau
gót chân mình, khẽ chau mày.

Thấy dáng vẻ ngu ngốc của cô
ta, tôi nhếch miệng cười, nói: “Giường rộng thế này, mỗi người một nửa”.

Trình Lộ ngẫm nghĩ một lúc,
“Cũng được, nhưng anh phải đi tắm trước đi”.

“Tại sao tôi phải đi tắm trước?”.
Tôi hỏi.

“Ngày nào trước khi ra khỏi nhà
tôi cũng tắm rồi, nên người không bẩn”. Trình Lộ nói.

Tôi cố làm ra vẻ ngạc nhiên
nhìn cô ta, “Sao trùng hợp vậy, tôi cũng rứa. Hai chúng ta không cần tắm rửa, cứ
nằm ôm nhau ngủ đi”.

Mưu mô của Trình Lộ lẽ nào tôi
lại không biết? Phòng này không có nhà vệ sinh, cô ta định lừa tôi ra nhà tắm
ngoài phòng khách tắm, rồi thừa cơ khóa cửa lại. Bởi vì lúc này bố mẹ cô ta đã
về phòng nghỉ ngơi, cô ta chắc chắn tôi sẽ không dày mặt đập cửa cho bố mẹ cô
ta biết.

Trình Lộ thấy kế này không dùng
được, nghiêng đầu, cố nghĩ ra âm mưu khác.

“Cô tỉnh lại đi, tối nay tôi sẽ
không rời khỏi chiếc giường này đâu”. Tôi nói với cô ta, “Nếu cô thực sự không
muốn ngủ cùng tôi, thì xuống sàn nhà ngủ đi, hay là ra sofa ngoài phòng khách
cũng được”.

“Nằm mơ, còn lâu tôi mới nhường
giường cho anh”. Tính khí ngoan cố của Trình Lộ được tôi gợi dậy, chiếm cứ thật
chắc một nửa giường, suy nghĩ giây lát, nghiến răng nói: “Thôi bỏ đi, dù gì anh
cũng là gay. Có cho anh cũng không dám làm gì tôi”.

Cô ta lườm tôi một cái, cởi áo
khoác ngoài, lại cởi váy, chỉ còn lại một bộ đồ lót bằng cotton màu trắng, chui
vào trong chăn.

Chiếc giường rộng hai mét, bảo
to cũng không to, nói nhỏ cũng không nhỏ, Trình Lộ chui vào chăn vẫn có thể duy
trì một khoảng cách nhất định với tôi.

Hơi ấm của cơ thể cô ta lan ra
trong chăn, một mùi hương thoang thoảng phả vào mũi tôi.

Nhìn dáng vẻ ương ngạnh của cô
ta, tôi cũng không ngần ngại gì cởi quần áo ngoài, chui vào chăn. Dù có thế nào
tôi cũng không bị thiệt.

Tôi cố ý nằm đối mặt với cô ta,
hai mắt cách nhau hai mươi centimet. Cô ta khẽ hừ một tiếng, lập tức quay người
đi.

Chiếc cổ nhỏ nhắn, nõn nà của
cô ta đập vào mắt tôi, mái tóc dài mượt mà như thác nước, rải trên gối có cảm
giác như những sợi tơ óng ả.

“Không ngờ, loại người như cô
mà cũng mặc quần lót có hình dâu tây đấy”. Tôi nói sau lưng cô ta.

Đột nhiên cô ta quay người lại,
tức giận nhìn tôi.

Tôi chưa bao giờ nhìn dáng vẻ
giận dữ của cô ta trong khoảng cách gần thế này, không hề sợ sệt, ngược lại còn
thừa cơ thưởng thức.

Dưới cặp lông mày thanh mảnh
cong như ánh trăng lưỡi liềm là đôi mắt đang mở to, còn dưới cánh mũi cao thẳng
là hàm răng đều thẳng tắp đang nghiến lại lộ ra từ làn môi hồng hào.

Chắc chắn hồi đại học cũng thuộc
hàng hoa khôi trong trường. Tôi thầm nghĩ.

Thấy tôi hoàn toàn miễn dịch với
dáng vẻ giận dữ của mình, Trình Lộ có lẽ thấy trừng mắt mãi như thế cũng mỏi, lại
hừ nhẹ một tiếng, chầm chậm thu ánh mắt lại, nhưng vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt
không mấy hòa hảo.

Thế giới này đúng là kỳ diệu,
rõ ràng là kẻ thù không đội trời chung, lại ngủ cùng một giường với nhau.

“Lương Mân, anh đã bao giờ có bạn
gái chưa?”. Đột nhiên cô ta hỏi tôi.

“Có, đã từng có rất nhiều”. Tôi
trả lời.

“Tôi nói là người yêu chính thức
ý”. Cô ta nói.

Tôi không kìm được, trong lòng
hơi tức giận, bổ sung một câu, “Bạn gái tôi, ai cũng xinh hơn cô rất nhiều”.

Trình Lộ bĩu bĩu môi, “Chẳng phải
anh là gay à, bạn gái ở đâu ra thế?”.

“Gay thì không thể có bạn gái hả?”.
Tôi buột miệng nói, đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không đúng.

“Haizz”. Trình Lộ lấy tay huých
tôi, “Tôi nói người yêu chính thức là chỉ…”.

Tôi nhìn cô ta, lúc này mới hiểu
dụng ý của cô ta. Hóa ra cô ta nghi ngờ trước kia tôi có bạn gái đều là để ngụy
trang cho thân phận của mình, chứ chưa hề tiếp xúc về thân thể với nữ giới.

“Một số phụ nữ lớn tuổi rất tò
mò về chuyện này đúng không?”. Tôi trả đũa, hỏi lại cô ta.

Nghe thấy tôi nói vậy, Trình Lộ
định nổi trận lôi đình, nhưng lập tức kìm lại được, nhìn tôi bằng ánh mắt khinh
bỉ, “Tôi đoán, chắc chắn, khả năng đó của anh không ổn”.

“Cô…”. Tôi nhìn cô ta, bất chợt
không biết phải nói gì.

“Trước đây Đới Duy là do vấn đề
về tâm lý, tôi nhìn anh, phân nửa là có vấn đề về sinh lý”. Trình Lộ nhìn tôi từ
đầu đến chân, tiếp tục nói.

Tôi cố nén cơn thịnh nộ, “Tôi
thấy ai đó cả sinh lý lẫn tâm lý đều có vấn đề, đến bây giờ vẫn chưa có bạn
trai. Thật đau buồn, hơn hai mươi năm, ngay cả cơ thể đàn ông thế nào cũng
không biết. Bà nữ tu này, thảo nào hôm nay lại khác hẳn ngày thường, nhất quyết
đòi nằm trên giường tôi”.

“Anh…”. Lần này, đến lượt Trình
Lộ tức đến độ không cất lên lời.

“Cô cũng không cần phải cố nén
đâu, muốn sờ gì thì cứ sờ đi”. Tôi cố tình áp sát lại gần cô ta thêm vài
centimet, nói.

“Ác ma! Cút ra!”. Trình Lộ lấy
tay đẩy ngực tôi.

Bàn tay của cô ta đặt lên ngực
tôi vô cùng mềm mại, cho tôi cảm giác thoải mái. Tôi nắm lấy cánh tay cô ta,
kéo cô ta vào lòng.

Cơ thể của Trình Lộ run lên, cố
dùng sức thật mạnh giãy giụa thoát khỏi vòng tay tôi.

“Anh mà làm bừa, tôi sẽ không
khách khí với anh đâu!”. Trình Lộ trừng mắt nhìn tôi, cô ta thực sự nổi giận rồi.

“Nếu không nể thân phận gay của
anh, sớm đã chặt anh ra làm đôi rồi”. Cô ta tiếp tục nói.

Tôi cười miễn cưỡng, nhắm mắt lại.
Trình Lộ chính là bông hồng có gai, xinh đẹp, nhưng không thể lại gần.

“Cuộc sống không có đàn ông, có
phải rất tẻ nhạt không?”. Tôi đột ngột mở mắt, hỏi cô ta.

Trình Lộ nhắm mắt lại, không trả
lời.

Thực ra tôi đã biết đáp án,
Trình Lộ như thế này là do yêu cầu quá cao. Hoặc, yêu cầu của cô ta không cao,
chỉ là cô ta quá ưu tú, những người đàn ông bình thường không dám lại gần cô
ta.

Mưa ngoài kia vẫn rơi lộp bộp.
Ánh đèn màu vàng cam ấm cúng lan tỏa khắp phòng ngủ, tôi hít một hơi sâu, cầm
tách cà phê đầu giường lên, từ từ thưởng thức.

Cà phê mẹ Trình Lộ pha quả thật
rất thơm ngon. Chỉ có điều, e rằng sau này không có cơ hội uống nữa. Nói cho
cùng, tôi chẳng qua cũng chỉ là bạn trai Trình Lộ lôi đến để ứng phó mà thôi.

Nghe tiếng mưa rơi rất có tiết
tấu bên ngoài, nhìn trần nhà yên lặng, trang nhã, tôi nghĩ đến một số chuyện của
mình.

Không biết bao lâu, tách cà phê
trên tay đã nguội lạnh, tôi quay đầu nhìn Trình Lộ, thấy cơ thể đang uốn cong của
cô ta, mới thế mà đã ngủ rồi. Đôi lông mày dài của cô ta hơi cong cong, hai tay
gối dưới má, dáng vẻ của cô ta lúc này hoàn toàn khác với một Trình Lộ chanh
chua đanh đá ban ngày.

Thế mà cũng ngủ được, xem ra
đúng là không đề phòng tôi. Tôi thầm nghĩ.

Không có người phụ nữ nào không
dựa dẫm vào đàn ông. Trình Lộ cũng không ngoại lệ, chỉ là cô ta không chịu thừa
nhận mà thôi.

Tôi đang suy ngẫm, Trình Lộ mơ
mơ màng màng xoay người, bàn tay đặt lên bụng tôi.

Cô ả này còn định thử tôi nữa.
Tôi bắt lấy cổ tay cô ta, cho lên miệng cắn.

Không ngờ Trình Lộ vẫn không tỉnh,
chỉ hơi chau mày, như thể trong giấc mơ, cảm thấy ngón tay bị kim châm vào.

Xem ra đúng là ngủ thật rồi, nếu
không tôi cho tay cô ta lên mồm, cô ta lại không nhảy bổ vào giết chết tôi à?
Chắc chắn hôm nay đã căng thẳng cả ngày, buổi tối nhẹ nhõm cả người, mới hoàn
toàn không chống lại được sự mệt mỏi của cơ thể.

“Ư…”. Trình Lộ mơ mơ màng màng
không biết nói cái gì, sán lại gần tôi, hai tay ôm lấy eo tôi.

Cơ thể tôi dần dần có chút phản
ứng, trước đây trong bếp bị Linh Huyên đứng sán lại còn đỡ, giờ ở trong phòng
ngủ đầy không khí ấm áp này, tình hình hoàn toàn khác biệt.

Giới tính khác nhau thì hút
nhau, đây là quy luật của tự nhiên. Có điều, lúc này Trình Lộ đang mơ màng
trong giấc ngủ, chắc chắn không ý thức được rằng người đang nằm cạnh cô ta là
Lương Mân tôi.

Có thể, bất kỳ người nào nếu có
cơ hội ngủ cạnh cô ta, cô ta đều ôm hắn ta một cách vô thức như vậy.

Nghĩ đến đây, tôi liền cảm thấy
vô vị.

Đồ đàn bà chết tiệt, hôm nay
tha cho cô. Lợi dụng cô lúc này, quá mất mặt Lương Mân tôi. Từ xa xưa, kẻ hái
hoa cũng phân cao thấp, hèn hạ thì trộm người không trộm tim, khiến cả giang hồ
truy sát, cao thượng thì cướp tim rồi mới cướp thân, giang hồ gọi là: phong lưu
ngọt ngào.

Yên lặng ngắm nhìn tư thế ngủ của
Trình Lộ một lúc, tôi chầm chậm leo xuống giường, rút một chiếc thảm, trải trên
sàn nhà.

Tiếng mưa tí tách rơi bên
ngoài, như bản nhạc thôi miên. Nhiệt độ trong phòng được chỉnh rất vừa phải,
không biết từ lúc nào, tôi cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Bốn năm giờ sáng, tôi bị lạnh
giật mình tỉnh giấc, thấy mình đang cuộn thảm, đã lăn vào tận trong góc phòng,
suýt nữa đập vào chân ghế.

“Hắt xì!”. Tôi hắt hơi một cái,
ngoái đầu xem tình trạng trên giường, bỗng nhiên phát hiện, Trình Lộ không ngủ
mà đang nằm nghiêng người trên giường nhìn tôi.

“Cô không ngủ hả?”. Tôi hỏi.

“Tôi bị lạ giường, sang giường
lạ là không thể dễ dàng ngủ được”. Trình Lộ trả lời.

Còn nói không dễ ngủ, vừa rồi
không biết ai ngủ như lợn, cắn tay cũng không tỉnh. Tôi thầm nghĩ.

“Không ngờ, anh cũng rất lịch sự,
chủ động xuống ngủ dưới sàn nhà”. Trình Lộ lăn đến mép giường, nằm từ trên cao
nhìn xuống tôi, nói.

“Có lương tâm thì mời tôi lên
giường ngủ”. Tôi nhìn cô ta, nói.

Vì đầu cô ta gối lên thành giường,
nên mái tóc cô ta từ bờ vai tròn trịa chảy xuống cạnh giường, mái tóc óng ả như
tơ, khiến người ta không thể kìm lòng, chỉ muốn sờ mó.

“Không được, anh dù sao vẫn là
đàn ông”. Trình Lộ từ chối thẳng thừng.

“Câu này còn giống tiếng người
chút”. Tôi trả lời.

“Trông người không đến nỗi nào,
sao lại thành gay, haizz”. Trình Lộ khẽ thở dài.

Chúng tôi không nói gì nữa, mưa
rơi gần cả đêm đã bắt đầu ngớt, nhỏ dần, chỉ còn là những giọt nhỏ tí tách.

Hơi ấm trong phòng làm người ta
có chút mơ màng. Một lát sau, Trình Lộ nằm ra giữa giường, thở dài, nhìn trần
nhà.

Tôi cũng im lặng nghĩ về chuyện
của mình, dòng suy tư lộn xộn, nhưng vẫn không muốn ngủ.

“Anh lên giường ngủ đi”. Bỗng
nhiên Trình Lộ cất tiếng.

“Bỏ đi, tôi nói đùa đấy, cô cứ
ngủ một mình đi”. Tôi lập tức nói.

“Ý tôi là, tôi và anh đổi chỗ,
tôi ngủ dưới sàn, anh lên giường ngủ. Anh đã ngủ dưới sàn quá nửa đêm rồi, giờ
lên giường mà ngủ, cố nghỉ ngơi nốt mấy tiếng còn lại”. Trình Lộ nói thêm.

“Không cần đâu, dù thế nào, cô
cũng là con gái. Tuy không nữ tính lắm”. Tôi hững hờ nói.

“Đúng là làm ơn mắc oán, đồ
không hiểu lòng tốt của người khác”. Trình Lộ ném ra một câu, rồi lại im lặng
không nói gì.

Đúng là, không biết ai làm ơn,
ai mắc oán đây, tôi lắc đầu, bó tay.

Phòng ngủ được trang trí đẹp đẽ,
khép kín, một không khí kỳ lạ tràn ngập khắp căn phòng, tiếng mưa rơi tí tách
ngoài kia càng làm tăng không khí lãng mạn trong phòng.

Tôi và Trình Lộ đều không ngủ
được, nhưng không ai nói với ai câu nào. Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, trời
tang tảng sáng, chiếu qua tấm rèm rọi vào trong.

Tôi ngáp một cái, ngồi dậy trước,
ra nhà vệ sinh bên ngoài đánh răng rửa mặt. Trình Lộ còn nán lại trong phòng một
lát, cuối cùng cũng vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân.

Không hiểu sao, tuy giữa tôi và
Trình Lộ không xảy ra chuyện gì, nhưng một cảm giác kỳ lạ vẫn len lỏi vào tim
tôi.

Bố mẹ Trình Lộ vẫn chưa dậy,
Trình Lộ để lại một mẩu giấy trong phòng khách, rồi cùng tôi lặng lẽ rời khỏi
khách sạn.

Cơn mưa bụi lan khắp các ngóc
ngách của thành phố, Trình Lộ ngồi trong xe tôi nghe đài, từ đầu đến cuối không
nói lời nào.

Vì tối qua không về nhà, cô ta
vẫn mặc bộ sơ mi trắng váy đen hôm qua. Màu đen kết hợp với màu trắng càng làm
cho thân hình cô ta thon thả hơn, cách ăn mặc giản dị nhưng vẫn hiện rõ khí chất
phi phàm của cô ta.

So với hôm qua, cô ta có hai điểm
khác biệt chính là mái tóc búi lên hôm qua hôm nay đã thả tự nhiên. Còn chiếc
vòng ngọc trai hôm qua, hôm nay đã đổi thành sợi dây chuyền kim loại, trông rất
thời trang. Tuy chỉ có hai thay đổi nhỏ, nhưng cho tôi hai cảm giác khác hẳn
nhau.

“Phụ nữ các cô, có phải thường
mang theo rất nhiều đồ trang sức nhỏ không?”. Tôi hỏi cô ta.

“Ý anh là chiếc vòng ngọc trai
và dây chuyền kim loại hả? Anh cũng tinh mắt đấy”. Trình Lộ giơ tay lên sờ sợi
dây chuyền trên ngực, “Phụ nữ bọn tôi không giống các anh, không thể lúc nào
cũng trang điểm giống nhau. Có khi một ngày phải gặp đến mấy khách hàng, hoặc
là gặp một khách hàng mấy lần trong cùng một ngày, không có thời gian thay quần
áo, lấy dây chuyền, hoa tai mang theo trong túi ra thay cũng tiện”.

Tôi cười, không hỏi thêm gì nữa.

“Cho dù thế nào, cảm ơn anh về
chuyện hôm qua”. Đột nhiên Trình Lộ nói.

Tuy cô ta cảm ơn, nhưng tôi cứ
cảm thấy cô ta không mấy thành khẩn.

“Cầm tiền của người thì phải
giúp người trừ họa. Ờ, tôi nói trước, sau này nếu có bảo trì, giá tăng gấp
đôi”. Tôi nói.

“Anh là ăn cướp à!”. Trình Lộ
hét lên.

“Hi hi hi, ăn cướp thì sao nào,
hay là đến lúc đó cô tìm người mới thế vào”. Tôi cố ra vẻ gian tà, nhìn cô ta.

“Đồ cầm thú!”. Cô ta nghiến
răng nghiến lợi nhả ra ba tiếng.

Tôi càng đắc ý, cười to hơn, cô
ta thì vẫn tức giận, nhưng không làm gì được tôi.

Chiếc xe tiến vào bãi đậu xe
bên trong tòa nhà một cách thuận lợi. Tôi và Trình Lộ ngủ với nhau một đêm, thấp
thỏm sợ hãi trong lòng, bèn tách nhau ở thang máy, kẻ lên trước người lên sau.

Có lẽ vì chuyện tối qua, từ lúc
đến công ty, cho đến tận lúc hết giờ Trình Lộ không nói với tôi câu nào.

Hôm qua tôi và Trình Lộ ăn cơm
bên ngoài, không được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của Tô Tô, hôm nay tôi
không muốn lỡ mất tài nghệ nấu nướng của Hiểu Ngưng nữa. Hơn nữa, tôi nghĩ chắc
chắn họ cũng nóng lòng muốn biết tình hình của tôi và Trình Lộ hôm qua ra sao,
thế là tôi vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc, nghỉ sớm.

Trình Lộ không hề vội vàng, cô
ta chậm rề rề, như không muốn đi về cùng với tôi, nhưng lại cứ đi theo tôi.

Đến bãi đậu xe dưới tầng hầm,
tôi dừng bước, quay lại nhìn cô ta, “Cô đi theo tôi làm gì?”.

“Biểu hiện của anh hôm nay rất
tốt, cho phép anh đưa tôi về nhà”. Trình Lộ nhìn tôi, hỉnh mũi, nói.

Đột nhiên, tôi nhớ ra hôm qua
tôi đã thu hết toàn bộ tiền của cô ta, hôm nay trên người cô ta chắc chắn không
còn một cắc nào.

Tôi cười, móc ra hai tệ, ném
cho cô ta.

“Cái gì đây?”. Trình Lộ nghi ngờ
hỏi.

“Cho cô để phòng thân, lỡ chẳng
may thẻ xe bus bị hỏng cũng không phải lưu lạc đầu đường xó chợ”. Tôi giơ tay
ra vuốt má cô ta, rồi ngồi vào BMW, lái xe đi.

Trong kính chiếu hậu, tôi thấy
Trình Lộ không thèm để tâm đến hình tượng thục nữ, chỉ tôi chửi rủa. Ai bảo
bình thường cô ta ra vẻ cao ngạo không thèm ngồi xe tôi, bây giờ lại muốn đi nhờ
xe á, hi hi, còn lâu nhé.

Trời bỗng tối sầm, lúc này ba
giờ chiều mà cứ như bảy tám giờ. Tôi biết lại sắp mưa rào. Nhưng theo tính
toán, giờ này chắc Trình Lộ đã ngồi yên vị trên xe bus rồi.

Bộp bộp bộp…

Tôi đang nghĩ thế thì cơn mưa
rào đổ ụp xuống. Các xe trên đường đều mở đèn pha, tốc độ xe chạy cũng giảm dần.

Toàn thành phố bỗng chốc bị những
hạt mưa trắng xóa bao trùm, tôi cho xe rẽ phải, đỗ xe tại một bãi đỗ xe bên đường
gần nhà sách Bình Hải, rồi cầm ô, sang đường, bước vào nhà sách.

Bây giờ là ba giờ chiều thứ ba,
ai còn đi học thì phải đi học, ai đã đi làm thì phải đi làm, nhà sách không
đông người lắm, cả một tòa nhà rộng lớn trở nên vắng vẻ.

Tôi đi thẳng lên khu bán sách
văn học nước ngoài và văn học Trung Quốc trên tầng hai, thăm dò xem gần đây các
nhà xuất bản lớn có tác phẩm nào hay, thăm dò phong cách và đề tài của mấy cuốn
sách bán chạy, rồi thăm dò xem lượng tiêu thụ của cuốn sách mới ra nào là mạnh
nhất.

Xem từng cuốn từng cuốn một, thời
gian cứ thế trôi đi.

Bỗng nhiên, khi tôi đang bước
chầm chậm cúi đầu chọn sách, không cẩn thận va vào một người.

Tôi ngoái đầu, kinh ngạc phát
hiện người va vào tôi không phải ai khác, chính là Trình Tư Vy.

“Sao anh lại ở đây, không đi
làm à?”. Trình Tư Vy cũng hơi ngạc nhiên nhìn tôi.

“Hôm nay tôi về sớm, đang đi
nghiên cứu thị trường”. Tôi vừa trả lời, vừa nhìn cô ấy.

Hôm nay Trình Tư Vy mặc áo kẻ sọc
sát nách, trông rất dịu dàng thoải mái mà vẫn phóng khoáng. Chất lụa nhẹ nhàng
cắt may theo phong cách búp bê rộng rãi, làm tăng thêm nét đáng yêu, lanh lợi
trong khí chất trang nhã của cô ấy. Một chiếc quần bó bó sát người, tôn lên những
đường nét hoàn mỹ trên cơ thể, một chiếc túi xách nhỏ khóa kéo bằng vàng, thể
hiện thân phận cao quý, sang trọng của cô ấy.

Một người phụ nữ xinh đẹp lại
biết cách trang điểm, bất kể đi đâu, người khác cũng phải nhìn theo cô ấy. Tôi
đang chìm đắm trong biển sách nên vừa rồi không thấy cô ấy.

“Chị mặc ít thế này, không lạnh
à?”. Tôi hỏi.

“Trời mưa nhưng tôi lại không
thấy lạnh chút nào, hình như tôi vốn là người giỏi chịu lạnh”. Trình Tư Vy đặt
tay vào lòng bàn tay tôi, “Xem này, tay tôi rất ấm”.

Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của
cô ấy, cười, “Chị cũng đến đây điều tra thị trường à?”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3