Tầng phía dưới bầu trời - Ngoại truyện 2 - Phần 1

NGOẠI TRUYỆN:

KHẮC CỐT GHI TÂM

Có người nói, thời gian là liều thuốc tốt nhất
để chữa lành vết thương.

Thế nhưng, nếu trái tim đã chết, còn phải hao
tổn tâm sức để vá lành nó sao?

---oo0oo---

DĨNH HÂN

Rất nhiều năm sau này nhìn lại, tất cả chúng tôi
đều ngạc nhiên không biết mình đã vượt qua quãng đường đó thế nào.

Dường như tôi đã ngủ một giấc rất dài. Trong mơ,
tôi nhìn thấy Hi Văn, thấy Chí Bân và những đứa trẻ trong cô nhi viện năm nào, thấy
gương mặt hiền hòa của mẹ tôi xoa xoa mái tóc mềm, hình ảnh bà rõ ràng đến lạ, dù
tôi cam đoan hai mươi năm qua tôi thậm chí chẳng nhớ nổi mặt bà ra sao nữa.

Đó là thế giới đáng mơ ước của tôi, bên những người
tôi thương yêu. Lúc đó tôi thậm chí đã nghĩ, cứ ở bên họ thế này cả đời cũng là
chuyện tốt lắm rồi.

Thế nhưng, mộng thì phải tỉnh. Tiếc thay tất cả cảnh
tượng đó đều không phải sự thật. Lúc tôi mở mắt ra đã là một quãng thời gian dài,
bốn năm sau đó.

Tôi vẫn chưa thích ứng được với việc đi lại, ăn uống.
Một số cơ quan ngừng hoạt động quá lâu dẫn đến đình trệ, nhưng tôi cũng chẳng mấy
quan tâm. Tôi trơ mắt nhìn vị bác sĩ đang tất bật khám cho mình, đôi môi nhẹ nhàng
mấp máy.

“Hi Văn…”.

Tôi cứ gọi như thế, nhưng thanh âm cứ nghẹn lại trong
cổ họng không cách nào thoát ra được. Cảm giác uất ức khiến tôi gần như nghẹn ngào,
nước mắt tuôn ra ướt đẫm, toàn bộ kí ức đều là một màn mây trống rỗng. Tôi chỉ nhớ
duy nhất được cái tên đó.

Làm ồn ào một lúc, cuối cùng bác sĩ mới để người
thân vào gặp tôi. Đó là một cặp vợ chồng trẻ, dẫn theo một đứa bé chừng bốn tuổi.
Vừa nhìn thấy đứa bé, có chút gì đó trong tim tôi như vỡ vụn. Từng nét, từng nét
trên gương mặt này đều rất thân thuộc, nhưng tôi lại không tài nào nhớ được.

Đứa bé đứng trước mặt tôi, mắt rưng rưng nhưng môi
lại nở ra nụ cười như ánh mặt trời. Lúc nó gọi một tiếng ‘mẹ’, nước mắt tôi lại
rơi ra nhiều hơn.

Bác sĩ nói tôi mất trí nhớ tạm thời do đình trệ hoạt
động quá lâu, dần dần sẽ hồi phục. Người phụ nữ đứng cạnh đó liền rơi nước mắt.
Tôi nhìn vẻ đau khổ của cô ấy, bỗng nhiên có cảm giác quả tim mình réo lên từng
hồi. Dường như cô ấy từng liên quan đến cả sinh mạng tôi.

Nhưng trong lúc ấy, tôi cũng chẳng mảy may có chút
cảm giác nào với những người còn lại. Môi tôi mấp máy, mãi mà chỉ lẩm bẩm được một
cái tên: Hi Văn.

Tôi không nhớ ra ai cả, nhưng cảm giác trong lòng
nói cho tôi biết, người đàn ông này là cả bầu trời của tôi.

Phải một thời gian dài sau đó, cùng với tiến trình
trị liệu và trí nhớ dần dần khôi phục, bọn họ mới dám nói cho tôi biết, Hi Văn đã
chết cách đó bốn năm rồi.

Khi đó, Dĩnh Ngôn ôm chặt lấy tôi, không ngừng bảo
tôi đừng quá xúc động, còn có chị ấy, còn có Dương Dương ở bên, nhưng bên tai tôi
thực ra không nghe được gì cả.

Tôi nghĩ đến cậu bé ở cô nhi viện năm đó, chàng trai
với nụ cười tỏa nắng rạng rỡ dưới vòm cây, người con trai đã bảo đợi mọi thứ qua
đi sẽ dẫn tôi cùng đi du lịch vòng quanh thế giới.

Suốt cuộc đời này, mọi người đều nghĩ tôi sống vì
gia đình, vì ba, vì chị gái mà phải chịu nhún nhường. Chẳng qua họ không thể nào
biết được, tôi thu mình lại bao nhiêu năm là vì một lời hứa, đợi người đó đến đón
tôi.

Tôi đã đợi hai mươi năm, nhưng kết cuộc cuối cùng
cũng là bỏ lỡ.

Trước đây, cho dù yêu anh hay là hận anh, tôi vẫn
có thể nhàn nhã sống. Đó là bởi vì tôi biết anh đang ở đâu đó ngoài kia, chỉ cần
là chúng tôi cùng sống dưới một bầu trời, cùng nhau hít thở, trái tim của chúng
tôi cũng cùng một nhịp đập.

Thế nhưng anh chết rồi, thế giới bao nhiêu năm qua
tôi xây dựng quanh mình cũng vỡ ra thành từng mảnh. Người tôi yêu nhất, người yêu
tôi nhất trên thế gian này, rốt cuộc cũng bỏ tôi mà đi.

Tôi đứng trước mộ anh, nét môi khẽ mỉm cười. Ánh
mắt người con trai trên bia mộ vẫn ấm áp như thế, cứ như ánh mắt ấy sinh ra là vì
tôi.

Ráng chiều vẽ một nét chấm phá trên bầu trời quang
đãng. Khoảnh khắc ngã xuống, tôi mơ hồ cảm nhận được nét cười của anh thoáng nở
trên môi. Cánh tay tôi vươn ra, tưởng như đã chạm được tới bầu trời.

Trong cơn mơ, tôi thấy anh đưa tay về phía tôi. Kết
cuộc thế này có lẽ cũng là điều cả hai chúng tôi mong muốn.

Lần mở mắt ra sau đó, Chí Bân đứng trước mặt tôi,
vẻ mặt như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi cũng chẳng có sức lực nào đáp lại
cậu ấy, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc thật dài. Bởi chỉ trong mơ tôi mới có
thể gặp lại Hi Văn.

Chí Bân không cho tôi ngủ, cậu ấy kéo cả người tôi
dậy ép buộc mắt tôi nhìn vào mắt cậu. Bốn năm không gặp, ở Chí Bân đã mang thêm
một nét phong trần mà trước đây chưa từng có, tóc cậu ấy dài hơn, đôi môi run rẩy.

“Cậu nói mình nghe Dĩnh Hân, rốt cuộc cậu có trái
tim hay không?”.

Tôi liếc mắt, cũng không thèm nhìn cậu ấy. Trong
mắt tôi, trong tim tôi lúc này chỉ tràn ngập nụ cười và ánh mắt của người con trai
kia. Mọi người nghĩ tôi điên cũng chẳng sao, bởi thực tế bao nhiêu năm qua, có bao
giờ họ hiểu được tôi?

Hi Văn mất đi, với bọn họ mà nói chỉ là mất một người
bạn. Cái chết của anh ấy không khiến trái đất này quay chậm lại một chút nào, mỗi
người đều tự bước tiếp con đường của chính mình. Có lẽ mỗi lần quay lại, họ sẽ có
chút hoài niệm, chút tiếc nuối, thế nhưng tình cảm nếu có cũng chỉ dừng lại ở đó
mà thôi.

Tôi không giống họ, Hi Văn là toàn bộ thế giới của
tôi. Tôi có thể cầm dao giết anh ấy, sau đó tự sát theo. Song lại không thể sống
mà không có anh ấy.

Yêu một người, giống như không khí. Dù không nhìn
thấy nhau, nhưng chỉ cần cảm nhận được sự tồn tại của anh ấy vẫn có thể khiến bạn
sống tốt. Nhưng anh ấy đi rồi, mất không khí thì làm sao có thể sống đây?

Mắt Chí Bân đỏ ngầu nhìn vẻ bất cần của tôi, sau
đó cậu ta đột ngột buông tôi ra, phóng như bay ra ngoài. Vài mươi giây sau lại xách
cổ một đứa bé lôi vào.

Là Dương Dương, tôi thấy mắt nó ươn ướt đỏ, lại thấy
Chí Bân thô bạo nắm tay nó hằn một đường bầm tím. Tôi đau lòng, vội dùng chút sức
lực kéo thằng bé về phía mình.

“Cậu làm gì vậy? Đây là chuyện của người lớn, không
liên quan đến thằng bé”.

“Cậu đau lòng sao?”. Chí Bân cười giễu cợt. “Đây
là con của cậu và Hi Văn. Sao cậu không nghĩ tới, bốn năm qua cậu đã chăm sóc cho
thằng bé được chút nào chưa? Dương Dương đã không có cha, vừa tỉnh lại, suy nghĩ
đầu tiên của cậu là rời xa thằng bé. Có bao giờ cậu nghĩ tới Dương Dương không hả?
Cậu chết rồi, Dương Dương sẽ sống ra sao? Phi và Dĩnh Ngôn dù thương nó như con
ruột, nhưng sau này lớn lên, nó sẽ nghĩ sao khi biết mẹ nó thà chết cũng không muốn
ở bên cạnh nó? Dĩnh Hân, ai cũng bảo cậu lí trí, sao cậu lại có thể làm ra những
chuyện điên rồ như thế hả?”.

Dương Dương không hiểu Chí Bân nói gì, nhưng thái
độ của cậu ta làm thằng bé run rẩy ôm chặt lấy tôi. Tôi dỗ nó một lúc, lại đau lòng
nhìn Chí Bân, không nói được lời nào.

Cậu ta thở hắt, mãi một lúc mới lên tiếng: “Hân,
mình biết hiện tại cậu rất đau khổ, nỗi đau này bản thân mình cũng từng trải qua.
Hi Văn đi đã bốn năm rồi, với cậu chỉ là một giấc ngủ dài. Cậu cứ nằm đó, an an
tĩnh tĩnh mà để thời gian trôi đi, song cậu có bao giờ tự hỏi bốn năm qua mình,
Khải Nam, hay thậm chí là Dĩnh Ngôn sống thế nào không?”.

“Sự kiện năm đó, bọn mình chẳng ai thanh thản cả.
Không chỉ phải chấp nhận thực tế, bọn mình còn phải thu dọn tàn cuộc để lại. Chí
Bân bây giờ ở trước mặt cậu không bao giờ có thể là Chí Bân của trước đây nữa. Cả
Phi, Ngôn cũng thế. Tất cả bọn mình đều có một vết thương, bọn mình không nói ra
không có nghĩa là nó đã mất đi. Nhưng bốn năm rồi, thứ gì đã qua hãy để nó qua đi
được không? Bọn mình chẳng có gì cả, nhưng cậu thì khác, ít ra cậu còn Dương Dương.
Chẳng lẽ cậu không nhớ lúc đó tại sao lại có Dương Dương hay sao? Là chính cậu nói,
cậu muốn có con của Hi Văn để nuôi hi vọng tiếp tục sống. Tại sao cậu nói được mà
không làm được?”.

Từng lời cậu ta nói, tôi lại ôm lấy thân mình nhỏ
bé trong lòng chặt hơn, nướt mắt chẳng biết sao lại tuôn ra như mưa. Dương Dương
không hiểu chuyện, chỉ im thin thít nhìn chúng tôi.

“Cái này Hi Văn để lại cho cậu…”. Chí Bân lôi từ
trong túi ra một cuốn sổ nhỏ, đặt vào tay tôi. “Mình từ Pháp nghe tin cậu tỉnh lại
bèn lập tức bay về đây. Vốn là còn muốn gây bất ngờ cho cậu, nào ngờ lại chứng kiến
cảnh cậu uống thuốc tự sát. Dĩnh Ngôn nghe tin thì ngất lên ngất xuống, giờ vẫn
còn nằm ở phòng tĩnh dưỡng kìa. Dĩnh Ngôn đang có thai, cậu có thể khiến người khác
an tâm một chút được không?”.

Nói xong, cũng không đợi tôi phản ứng, cậu ta đã
hằn học bước ra cửa, trước khi đi còn không quên kéo Dương Dương ra khỏi vòng tay
tôi. Tôi nhìn cậu ta ôm Dương Dương càng đi càng xa, bất giác bàn tay lại chạm phải
cuốn sổ trong lòng.

Đây là thứ Hi Văn để lại cho tôi sao?

Vừa giở trang đầu tiên, nước mắt chưa kịp khô lại
rơi ra lần nữa. Tôi ôm lấy mặt, run rẩy nhìn bức ảnh vuông vức được kẹp ở góc sổ.
Trong ảnh, tôi vẫn đang ngủ say, vùi mặt vào lồng ngực Hi Văn. Anh cầm máy ảnh,
vừa tự chụp vừa nhẹ nhàng đặt một chiếc hôn lên tóc tôi, khung cảnh nhẹ nhàng mà
thanh tĩnh.

Bên ngoài vẫn im ắng là thế, cuối cùng chỉ còn nghe
được tiếng khóc của tôi nức nở như mưa.

Baby của anh!

Hẳn em cũng không tin được chuyện anh đang làm
đâu. Anh đang ngồi cạnh em, một tay nắm lấy tay em, còn tay còn lại, là viết thư
cho em.

Nghe có vẻ rất buồn cười nhỉ? Bác sĩ nói với anh,
nếu như muốn nói gì đó với em thì có thể nói trực tiếp, có thể em sẽ nghe. Nhưng
anh không có lòng tin vào chữ ‘có thể’ đó. Nói cách khác, anh biết rằng mình không
có cơ hội thứ hai. Cho dù em có nghe được anh nói hay không, anh cũng không có cách
nào cho em biết tâm tình của anh được nữa.

Vì thế, lúc đứng cùng Chí Bân dưới quầy tạp phẩm,
anh quyết định mua cuốn sổ này. Chí Bân huýt vai chọc anh một lúc, cứ như là cả
đời cậu ấy cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ nhìn thấy anh viết thư vậy đó.

Chỉ là, cậu ấy lẫn em đều không thể biết được,
đây không phải lần đầu tiên anh viết thư. Bắt đầu từ năm anh chín tuổi, nhìn thấy
em từ từ rời khỏi anh mà đi, anh đã quyết định mỗi ngày đều phải viết một bức thư
cho em.

Ở cô nhi viện, trừ tên Trà Sữa Chí Bân ra, anh
chẳng có người bạn nào khác cả. Vì vậy trừ việc đi học và làm tạp vụ trong viện,
việc anh thường bỏ thời gian nhiều nhất chính là viết thư cho em.

Thế nhưng đến cả anh cũng không hiểu, tại sao
nửa năm trời, sáu tháng, tám mươi mấy lá thư của anh đều chưa từng được hồi âm.

Anh bắt đầu hoang mang tự hỏi, có phải cô bé ngốc
nghếch như em đã đưa sai địa chỉ hay không. Anh đến tìm viện trưởng hỏi thăm, đến
lúc biết đó đúng là địa chỉ của em, anh mới thở phào nhẹ nhõm được một nửa, song
nửa còn lại trong anh lại có cảm giác lo sợ.

Vấn đề không phải địa chỉ, vậy có phải là… do
em?

Em chưa từng trả lời anh, không phải gia đình
mới làm khó em chứ? Hay bản thân em đã quên béng mất anh rồi?

Thời gian trôi đi, nỗi hoài nghi trong anh dần
trở thành tuyệt vọng. Rồi Lạc Quân đến thâu tóm cô nhi viện. Sống trong sự hành
hạ đến dã man của tập đoàn sát thủ đó, mỗi đêm anh đều không ngủ được. Những lúc
ấy, anh nghĩ đến sinh mạng của mình và các bạn, đến tương lai mù mịt không nhìn
thấy được, và nhớ đến em.

Anh thừa nhận, anh đã rất oán hận em, hận em bỏ
rơi anh, hận em không cho anh ngay cả một chút hi vọng để bám víu.

Suốt một quãng thời gian dài, anh không biết mình
sống vì điều gì. Nếu không có mối thù với cha các em, không phải vẫn còn một lí
do để sống và tồn tại, anh nghĩ bản thân mình đã sớm chôn vùi dưới ba tấc đất rồi.

Nhiều năm sau đó, chiếc chảo nhuộm khổng lồ đầy
mùi máu đó đã nhuộm hết thảy lòng chân thành của anh, lương tâm của anh. Anh trở
thành sát thủ, vốn còn nghĩ rằng mình không còn trái tim, vô ái vô tri, có thể thư
thả mà thực hiện mục tiêu của cuộc đời mình. Rồi Lạc Quân nhận lại anh. Nhiệm vụ
đầu tiên ông ta muốn anh thực hiện chính là tiếp cận em.

Khi đó, hình bóng Hân Hân trong lòng anh đã nhạt
đi rất nhiều rồi. Thậm chí anh không nhớ nụ cười của em như thế nào nữa, chỉ nhớ
dường như em có một đồng tiền rất nhỏ bên trái. Mỗi khi em cười, anh lại thấy bầu
trời của anh rạng rỡ là thế.

Tiếc là, thời gian hạnh phúc đó chỉ kéo dài đến
năm chín tuổi oan nghiệt…

Rồi thì anh tiếp cận em, con gái Dương Thái. Mỗi
ngày anh đều theo dõi em đến trường, nhìn em tách mình ra khỏi các bạn cùng lứa.
Khi đó anh đã nghĩ, thì ra em là một cô gái có cá tính lạ lùng đến vậy.

Em của lúc đó và Hân Hân hoàn toàn khác xa nhau.
Nếu như Hân Hân lúc nào cũng thật rạng rỡ như hoa hướng dương, em lại trầm tĩnh
như dòng nước bên suối. Hân Hân cười hồn nhiên đến lóa mắt, còn em không khóc, nhưng
khóe mi lúc nào cũng như ẩn chứa một hàng sương.

Anh không rõ mình yêu em từ lúc nào. Có lẽ là
vì để ý, nên dần dần đã để tâm, vì để tâm nên càng lúc càng không thể rời bỏ được.

Dần dần, vì gánh nặng của nhiệm vụ, cũng là vì
chính bản thân mình, sau chuyện nhặt cầu trên cây hôm đó, anh công khai theo đuổi
em.

Cả trường gần như ồn ào về việc này. Em vốn kín
tiếng, cũng chẳng hay xuất hiện nơi công cộng, đến mức nhắc đến em người ta chỉ
nhớ đến một cô gái không được công chúa Dĩnh Ngôn để vào mắt.

Em lặng lẽ một mình, chẳng sao. Dù sao anh cũng
chỉ có một mình. Dùng cơm ở căn tin anh sẽ gọi thêm một phần cho em. Trời bất chợt
đổ cơn mưa, anh sẽ mang theo ô cùng em đứng chờ tài xế. Mọi người bận việc, không
ai rước em về nhà, anh sẽ lặng lẽ bảo em cùng ngồi sau yên xe anh.

Vẫn nhớ dáng vẻ em thẹn thùng là thế lần đầu ngồi
sau anh. Thú thật anh thích cặp mắt của em lúc cụp xuống lắm, môi mím lại như thể
rất ủy khuất. Trời ạ, anh chỉ muốn đưa em về nhà thôi mà.

Sau đó, anh mới biết em chính là Hân Hân. Lúc
báo tin này cho anh, Chí Bân còn khen ngợi anh không ngớt, cậu ta không ngờ anh
đóng kịch đến mức xuất thần như thế. Chỉ có anh biết được, anh không hề diễn kịch.
Có lẽ là vì kinh nghiệm non nớt ở nhiệm vụ đầu tiên, anh thật sự đã yêu em, yêu
em của hiện tại, chứ không phải là Hân Hân mười năm trước.

Dần dà, chúng ta chỉ thiếu điều danh chính ngôn
thuận trở thành một đôi. Đến mức anh đã quen ăn sáng thì mua hai phần, đến căn tin
cũng kêu trước một phần cho em, sẽ mặt dạn mày dày đến trước chỗ tự học của em trong
thư viện, ra về thì chỉ như chầu chực mong chờ tài xế em sẽ không đến đón.

Thế nhưng, trước tất cả nhiệt tình đó của anh,
em chỉ đáp lại bằng bộ mặt lãnh đạm, khiến anh thật sự suy nghĩ về sức hút của mình.
Không lẽ anh làm bao nhiêu chuyện, cuối cùng cũng không thu hút được sự chú ý của
em?

Lạc Quân không hề hối thúc anh. Ông ta chỉ lẳng
lặng bảo anh tiếp tục, chậm rãi, nhưng hoàn toàn có lòng tin rằng anh sẽ chinh phục
được em. Chỉ anh mới biết, lúc đó anh đã nản chí như thế nào rồi.

Cho đến buổi tập bóng rổ hôm đó. Em nhớ không?
Anh va vào cậu bạn lớp trên trong lúc đang tung người lên rổ. Lúc ngã xuống, khớp
gối gần như vỡ vụn. Trong lúc đau đớn nhất ấy, anh vẫn giương mắt cố tìm kiếm bóng
dáng em trên khán đài. Trước đó anh đã đưa em vé rồi, còn dặn đi dặn lại là trận
đấu rất quan trọng, em nhất định phải đến đó. Giờ ra thế này, anh tuyệt đối không
muốn em nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của anh.

Thế nhưng cho đến khi được đưa ra cáng, khiêng
đến trạm y tế, anh cũng không nhìn thấy em. Lúc đó một nửa trong anh thở phào nhẹ
nhõm, nửa kia lại thất vọng không thôi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3