Cung khuynh - Chương 120 - 121

Đệ nhất bách linh nhị thập chương

Là ta nhặt
được thôi!

“Không biết.” Cao Mộ Ca nhìn Dung Vũ Ca, sau đó nhìn khuôn mặt còn ửng đỏ
của Vệ Minh Khê, ngơ ngác lắc đầu.

“Trên đời này không chỉ có nam tử và nữ tử có thể yêu nhau, nữ tử và nữ tử
cũng có thể yêu nhau...”

“Vũ Ca, Mộ Ca vẫn còn nhỏ, chờ nó lớn một chút rồi nói sau cũng không muộn
mà.” Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Vệ Minh Khê lập tức mở miệng cắt ngang lời Dung
Vũ Ca.

Dung Vũ Ca nheo đôi mắt, nàng không chấp nhận Vệ Minh Khê lại một lần nữa
lùi bước, hiện tại chỉ cần có chút gió khẽ lay động cũng làm cho thần kinh Dung
Vũ Ca căng thẳng.

“Mộ Ca chỉ mới sáu tuổi thôi, nó không thể nào hiểu hết được chuyện đó đâu,
chờ nó lớn thêm chút nữa ta sẽ tự nói với nó.” Vệ Minh Khê nói, không phải nàng
để ý đến việc Mộ Ca biết hay không, chỉ là Mộ Ca còn quá nhỏ, nên đơn giản nàng
không muốn để nha đầu này phải biết quá nhiều chuyện không phù hợp với lứa tuổi
của nó.

“Mộ Ca, con đi ra ngoài trước đi, hoàng tổ mẫu muốn nói chuyện với mẫu hậu
con.” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng dỗ dành Cao Mộ Ca.

“Người này không phải mẫu hậu của ta.” Cao Mộ Ca nói những lời này xong mới
miễn cưỡng xoay người đi ra ngoài, để cho Dung Vũ Ca và Vệ Minh Khê ở lại cùng
nhau.

Dung Vũ Ca nheo mắt, mình có thể không nhận nó nhưng nó không thể không
nhận mình được, nói thế nào thì nói nó cũng do mình sinh ra mà, đây là sự thật
không thể chối cãi.

“Nếu sau này nó không thể thông cảm cho tình cảm của ta và nàng, nàng sẽ
làm thế nào?” Dung Vũ Ca giả thiết.

“Đến lúc đó chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, được không?” Vệ Minh Khê nhìn
Dung Vũ Ca, chân thành nói, khi đó, trách nhiệm của mình cũng đã hết rồi.

Dung Vũ Ca nghe xong điều này, trong lòng mới có chút thoải mái, câu nói
này có lẽ mới là điều quan trọng nhất đối với nàng, hiện tại tuy Vệ Minh Khê
vẫn bị trách nhiệm đè nặng trong lòng nhưng có những lời này đối với nàng cũng
đã đủ rồi, điều nàng mong muốn thật ra rất đơn giản.

“Được chứ, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau bước đi, cùng du sơn ngoạn thủy,
đi thật nhiều nơi nhé...” Dung Vũ Ca nghĩ đến cảnh tượng ấy thì cảm thấy vô
cùng hạnh phúc.

“Ta sợ khi đó ta già rồi, không đi nổi nữa.” Vệ Minh Khê cười nói, cả đời
này, khoảng thời gian hạnh phúc nhất chính là lúc nàng cùng Dung Vũ Ca ở Giang
Nam du thuyền.

“Không đâu, nếu Chỉ nhi đi không nổi, ta có thể cõng Chỉ nhi mà...” Dung Vũ
Ca khẽ vuốt ve đôi gò má thanh tú của Vệ Minh Khê, chân thành nói, cả đời này
sẽ không bao giờ rời xa.

Vệ Minh Khê giống như thấy được cảnh tượng Dung Vũ Ca đang cõng mình, trên
môi khẽ nở nụ cười. Kiếp này nếu không có Dung Vũ Ca, có lẽ suốt cuộc đời mình
sẽ an an phận phận sống trong tòa cung điện lạnh lẽo, nhốt cuộc đời trong bốn
bức tường nguy nga lộng lẫy, chỉ biết mơ tưởng tới một hạnh phúc nhân sinh bình
thường mà không dám đòi hỏi, cũng không dám bước tới nửa bước nào.

“Vũ Ca, cám ơn nàng.” Vệ Minh Khê ôm Dung Vũ Ca, nhẹ nhàng nói, cám ơn nàng
đã không buông tay, cám ơn nàng vẫn còn yêu ta.

“Ngốc!” Dung Vũ Ca vòng tay ôm lấy Vệ Minh Khê, hạnh phúc hay không có lẽ
thật sự chỉ nằm trong một ý niệm của mình, nếu như mình lựa chọn rời đi thì làm
sao còn có cảnh này được nữa? Có lẽ rất nhiều năm về sau mình cũng có thể buông
xuống, nhưng nhất định sẽ không tốt như bây giờ. Nếu không yêu, đã không cần
tức là không cần, nhưng nếu đã yêu thì cũng nên buông xuống dù không thể buông
xuống.

***

“Ta biết hai người thế nào cũng nói ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện, chừng
nào lớn lên thì tự nhiên sẽ hiểu.” Thấy Vệ Minh Khê vừa đi ra, Cao Mộ Ca liền
nhướng mày lên tiếng trước, không cho Vệ Minh Khê kịp mở miệng nói điều gì
khác. Quả thật Cao Mộ Ca rất hận sao mình không thể lập tức lớn lên kia chứ.

Vệ Minh Khê buồn cười lắc lắc đầu, hài tử này đúng là tiểu quỷ mà.

“Nếu đã biết thế thì không cần hỏi nữa, nếu không lại khiến cho hoàng tổ
mẫu ngươi thêm phiền. Chuyện hôm nay người không được nói lung tung ra ngoài,
vừa nhìn đã biết ngươi là một hài tử chuyên tùy tiện nói lung tung rồi.” Dung
Vũ Ca nhíu mày nói, trước đây mình cũng láu cá thế này, vậy mà không ngờ xú nha
đầu này so với mình còn tinh tường hơn.

“Còn lâu ta mới nói lung tung!” Dù sao Cao Mộ Ca cũng chỉ là một hài tử,
lập tức trừng mắt với Dung Vũ Ca, ăn miếng trả miếng, ai nói mình chỉ là một
tiểu hài tử bình thường, mình đâu có làm cho ngoại tổ mẫu thêm phiền giống ai
kia! Thật ra trong tiềm thức, Cao Mộ Ca cũng loáng thoáng biết cảnh tượng hôm
nay mình nhìn thấy có chút gì đó bất thường, nhưng nàng nhất định sẽ không nói
với người khác, hơn nữa nàng biết nói cùng ai đây? Ngoại tổ mẫu đã nói, làm
hoàng đế không thể dễ dàng tin những người bên cạnh, mọi sự tình phải đặt ở
trong lòng, bất động thanh sắc, không biết đối với việc này có phải thế không?

Dung Vũ Ca thấy Cao Mộ Ca trừng mắt với mình, cũng ngẩng mặt lên đáp trả,
còn đâu bộ dáng của một mẫu thân? Kì thật Dung Vũ Ca cũng từng lén lút nhìn
ngắm Cao Mộ Ca, lòng thầm nghĩ nha đầu này bộ dáng thật khó coi, xấu xí như vậy
làm sao có thể do mình sinh ra được? Ngoại trừ đầu óc cũng không hoàn toàn chứa
bã đậu ra thì chẳng có chút gì giống mình cả, từ nhỏ đến lớn mình đã khuynh
quốc khuynh thành, sao nàng chẳng thừa hưởng được gì từ mình hết nhỉ?

“Chỉ nhi, xú nha đầu này chắc không phải do ta sinh ra đâu nhỉ?” Dung Vũ Ca
vô cùng nghi hoặc nói.

Vệ Minh Khê nghe vậy không khỏi mỉm cười, tận đáy lòng lại thầm cao hứng,
lần đầu tiên Dung Vũ Ca chủ động nhắc tới Mộ Ca, tuy rằng là ghét bỏ diện mạo
nữ nhi, nhưng dù sao cũng đã tiếp nhận sự thật này.

Chỉ có khi Dung Vũ Ca chấp nhận mình là mẫu thân mới có thể lo lắng hài tử
của mình xấu xí thôi. Vệ Minh Khê vẫn nhớ như in lần đầu tiên khi nàng nhìn
thấy Dung Vũ Ca, lúc ấy Vũ Ca cũng tầm tuổi như Mộ Ca, đôi má hồng hồng phúng
phính, trời sinh đã có dáng dấp mĩ nhân rồi, hài tử Mộ Ca này ngũ quan cũng coi
như thanh tú, nhưng thực sự không thể nào được như Dung Vũ Ca năm đó.

“Thiếu nữ mười tám tất sẽ thay đổi, qua vài năm nữa ngũ quan của nó sẽ rõ
ràng hơn, nhất định sẽ xinh đẹp mà.” Vệ Minh Khê thấy bộ dáng Cao Mộ Ca đã tức
giận đến mức muốn nhảy bổ vào Dung Vũ Ca, liền vội vàng nói tốt cho nàng, trấn
an cảm xúc của Mộ Ca. Bởi vậy mới nói, bất luận là nữ nhân nào, dù lớn hay nhỏ
cũng đều kiêng kị người khác nói mình xấu xí, cho dù là tiểu cô nương cũng thế
thôi. Đúng là hai mẹ con “tiểu hài tử” mà, liên tục đấu võ mồm với nhau, Vệ
Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, buồn cười lắc lắc đầu.

Lời Vệ Minh Khê làm cho Cao Mộ Ca vô cùng vui sướng, đối với những lời của
Vệ Minh Khê nói ra, Cao Mộ Ca luôn luôn tin tưởng, nàng tin rằng qua mấy năm
nữa khi mình trưởng thành, nhất định sẽ rất xinh đẹp, rõ ràng là một tiểu cô
nương tràn ngập khát khao việc mình lớn lên sẽ trở thành một mĩ nữ.

“Theo ta thấy thì không được đâu, bộ dáng nó đã thế này, cho dù có phát
triển chắc cũng không xinh đẹp gì đâu. Trước đây dáng vẻ ta đáng yêu cỡ nào
chứ, người gặp người thích, ai gặp cũng khen ta xinh đẹp mà, ngươi lớn vậy rồi
đã có ai khen ngươi xinh đẹp chưa nào?” Dung Vũ Ca lại bồi thêm cho Cao Mộ Ca
một gậy, nhất định chọc cho nàng tức khí, tất nhiên cũng không quên nâng mình
lên một chút.

Cao Mộ Ca vừa nghe thế quả nhiên nhụt chí, đúng là cho đến bây giờ nàng
cũng chưa bao giờ được ai khen xinh đẹp, nếu có cũng chỉ khen nàng thiên tư
thông minh thôi. Nghĩ như vậy làm cho Cao Mộ Ca ỉu xìu, hoàn toàn quên mất nàng
mới sáu tuổi thôi, còn chưa phát triển đầy đủ, diện mạo cũng chưa hoàn toàn
định hình, vì thế Cao Mộ Ca quyết định từ nay về sau sẽ tiếp tục chán ghét cái
người làm cho mọi khát khao tốt đẹp của mình biến mất này, cũng sẵn tiện giận
cá chém thớt luôn tất cả những người xinh đẹp giống như Dung Vũ Ca.

“Xinh đẹp thì có tác dụng gì chứ, ta thông minh thì đủ rồi!” Cao Mộ Ca là
người không chịu thua, lập tức không phục hướng Dung Vũ Ca hô.

“Đúng là thương nhau củ ấu cũng tròn, ghét nhau quả bồ đào cũng méo(32),
ngươi không xinh đẹp nên ghanh ghét luôn những người xinh đẹp như ta chứ gì.”
Tâm tình Dung Vũ Ca vô cùng sung sướng, cười rực rỡ nhưng đóa hoa xuân trong
nắng sớm, đương nhiên việc khi dể hài tử này làm cho nàng rất vui vẻ, Vệ Minh
Khê nhìn mà xấu hổ thay cho Dung Vũ Ca, để cho một người tính tình như Dung Vũ
Ca làm mẫu thân, xem ra cũng thật khó cho nàng.

(32) Nguyên văn: Không ăn được bồ
đào thì nói bồ đào còn xanh.

“Mộ Ca là hoàng đế, không cần xinh đẹp đâu, thông minh là đủ rồi.” Vệ Minh
Khê tiếp tục trấn an cảm xúc của Cao Mộ Ca, thực tội cho hài tử này.

“Ngay cả hoàng tổ mẫu cũng thấy ta không xinh đẹp sao...” Cao Mộ Ca nghe
xong, qua hồi lâu mới than thầm trong miệng.

Vệ Minh Khê vừa nghe liền sửng sốt, trong lòng cảm thấy khó xử, kì thật hài
tử này không đến nỗi xấu, nhưng nếu so với dung nhan của Dung Vũ Ca thì quả
thật không thể bằng.

Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng quẫn bách của Vệ Minh Khê thì cười vô cùng vui
sướng, quả nhiên Chỉ nhi cũng cảm thấy nha đầu kia xấu xí, bộ dáng không giống
mình chút nào, Cao Mộ Ca kia tất nhiên không phải do mình sinh ra, là nhặt được
thôi! Nghĩ được như thế rồi, tâm tình Dung Vũ Ca cũng tốt hẳn lên.

***

Đệ nhất
bách linh nhị thập nhất chương

Mẫu tử tình
thâm

Rốt cuộc thì thái độ của Dung Vũ Ca đối với Cao Mộ Ca vẫn như trước không
chút gì thay đổi, nhưng nếu đem so với trước kia thì cũng có thể xem như là tốt
hơn khá nhiều. Do đó Vệ Minh Khê càng cố gắng tìm thêm nhiều cơ hội để mẫu tử
các nàng ở bên nhau nhằm cải thiện mối quan hệ giữa hai nàng.

Vào một ngày kia nhằm lúc trời trong nắng ấm, cây cỏ cũng bắt đầu vươn mình
đón gió cùng những với hàng liễu đung đưa, Vệ Minh Khê liền nhân cơ hội rủ hai
kẻ nhàn rỗi kia cùng nhau đi du xuân đạp thanh.

“Hoàng tổ mẫu xem kìa, nhiều cá quá!” Cao Mộ Ca đưa tay chỉ xuống dưới hồ,
vui vẻ khoe với Vệ Minh Khê.

“Xú hài tử đúng là xú hài tử, cá thì có gì đẹp đâu? Bản thân mình từ năm
sáu bảy tuổi đã hơn xa nàng, ngay cả cầm kì thi họa cũng đã bắt đầu học hành
nghiêm túc. Nhớ năm ấy sơ ngộ Vệ Minh Khê, nhìn thấy nàng ở nơi đó một mình đơn
côi, dáng vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, không ngờ rằng cả đời này cũng không
thể quên được, cảnh tượng ấy chớp mắt đã qua mười năm rồi.” Dung Vũ Ca thầm
nghĩ.

“Chỉ nhi, đã lâu rồi ta không nghe tiếng đàn của nàng, cũng không thấy Chỉ
nhi thổi tiêu nữa...” Dung Vũ Ca nhẹ nhàng nói, thật sự đã lâu rồi không thấy
Vệ Minh Khê như thế.

Vệ Minh Khê nghe vậy, thân mình khẽ run lên, bước đi cũng dần chậm lại,
nàng quay lại nhìn Dung Vũ Ca, khẽ nhoẻn miệng cười, nụ cười chan hòa cùng ánh
nắng tháng ba làm cho cảnh sắc cũng thêm mê người.

Cao Mộ Ca ở cách đó không xa thấy cước bộ Vệ Minh Khê vốn đã chậm giờ lại
càng thêm thong thả, trong lòng lại một phen tư vị, mình vốn trông mong mẫu
thân trở về thì sẽ được thêm nhiều người thương, nhiều người yêu hơn nữa, không
ngờ chẳng những không nhiều hơn mà ngược lại Hoàng tổ mẫu cũng không thân cận
với mình như trước, từ đó đến nay lúc nào cũng đi cùng với mẫu hậu như hình với
bóng cả.

“Nữ nhân cùng nữ nhân cũng có thể yêu nhau.” Lời Dung Vũ Ca nói trước kia
bất tri bất giác đánh sâu vào tâm trí chưa thành thục của Cao Mộ Ca, làm cho
tâm trí chưa thành hình kia bắt đầu nhận thức quan niệm như vậy. Cho đến mấy
năm sau chính bản thân nàng cũng hồn nhiên không biết, thì ra nàng quả thật đã
tiếp thụ quan điểm của Dung Vũ Ca.

Lúc này bước chân ba người đã đi đến bên kính hồ, nơi đó sừng sững một tòa mộng
đình, lan can được điêu khắc từ bạch ngọc, còn có thể ngắm hồ nước núi cao,
thích thú nhất là trên nóc còn gắn một viên dạ minh châu cực lớn. Để làm tòa đình
các này, tiêu phí đâu chỉ là vạn kim, nay bất chợt nghĩ đến Vệ Minh Khê mới
nhận ra bản thân chưa từng xa hoa như vậy. Nhìn trăng nhớ người, nàng ngày ngày
đêm đêm thương nhớ Dung Vũ Ca, cứ nghĩ rằng nếu có ngày nàng trở về thì có lẽ
cũng chỉ còn lại dung nhan đang từ từ tàn phai này, rồi nàng sẽ tiếc thương
người trong mộng giờ đây như cánh hoa tàn úa. Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca phong
tư xinh đẹp, âm thầm thở dài cảm thán, chờ đợi sáu năm trời, rốt cuộc cũng chờ
được người trở lại.

“Ven hồ từ khi nào xây đình này vậy? Từ khi hồi cung ta cũng chưa từng chú
ý, thực rất khác biệt, nhìn là thích được ngay.” Dung Vũ Ca vuốt ve từ bàn đến
lan can, nghĩ rằng cũng không phải Vệ Minh Khê xây, Vệ Minh Khê vốn là người
không bao giờ phô trương lãng phí, kiến trúc nơi này so với trong cung cực kì
xa hoa, quả thật là hiếm hoi, như thể là chính mình xây nên vậy.

“Khi nàng không ở đây, ta thường ở ven hồ nhìn trăng nhớ người, không chịu
được trống trải liền sai người xây nên đình này, lường trước nàng trở về hẳn sẽ
thích.” Vệ Minh Khê nhàn nhạt nói, chỉ có bản thân nàng hiểu được nỗi khổ tương
tư kia, không có gì có thể bù đắp được ngoại trừ Dung Vũ Ca. Nhớ lại vô số đêm
nhìn từng gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ cùng vầng minh nguyệt lạnh lẽo cô đơn,
lại nhìn kính hồ trống rỗng, tâm không thể chịu nổi như thể bị cái gì gặm nhấm
vậy. May thay mọi đau khổ nay đã biến thành hồi ức, nếu Dung Vũ Ca không trở
về, chính mình cũng không biết phải đối diện với tình cảnh ấy bao nhiêu năm?

“Ta đã nghĩ Chỉ nhi nhất định là người không hiểu phong tình nhất thiên hạ,
nhưng mà, không nghĩ Chỉ nhi cũng có hành động hoang đường bỏ ra ngàn vàng để
có được một nụ cười của mĩ nhân, nhưng quan trọng là ta lại rất yêu thích những
lúc hiếm hoi Chỉ nhi hoang đường như thế.” Dung Vũ Ca cười vô cùng rực rỡ, thật
đúng là mĩ nhân cười, khuynh thiên hạ.

Mặt mày Vệ Minh Khê ửng đỏ, ngượng ngùng xoay đi, uổng phí mình tự cho là
đọc sách thánh hiền lại đi tu kiến tòa đình các hết sức xa xỉ thế này, quả thật
hoang đường, may mà đình này cũng không lớn, bằng không thật sự là mĩ nhân họa quốc.
Có nụ cười này của hồng nhan, chớ trách hôn quân hoang đường, Vệ Minh Khê lúc
này cũng hiểu được rồi.

Ngay lúc Vệ Minh Khê bị Dung Vũ Ca trêu đến quẫn bách, Cao Mộ Ca đột nhiên
hét to làm cho nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Hoàng tổ mẫu, mau tới đây!” Cao Mộ Ca bất mãn Vệ Minh Khê chỉ lo cùng Dung
Vũ Ca đàm luận, lớn tiếng quát to, thành công giành được sự chú ý của Vệ Minh
Khê, Vệ Minh Khê liền nhanh chân bước đến chỗ Cao Mộ Ca.

Dung Vũ Ca có chút giận, thật vất vả mới có cơ hội cùng Chỉ nhi liếc mắt
đưa tình, đều bị xú nha đầu này phá hỏng, thật sự là chướng mắt mà! Lí do Vệ
Minh Khê muốn đi du xuân đạp thanh, trong lòng Dung Vũ Ca biết rõ, nhưng một
chút cũng không cảm kích, chán ghét xú nha đầu này còn không kịp, làm sao có
khả năng cùng nàng bồi dưỡng tình cảm mẹ con? Đương nhiên, Dung Vũ Ca nghĩ thầm
vậy nhưng cũng không định phá hư màn hứng chí này của Vệ Minh Khê, nhưng cũng
không có tinh thần bồi tiếp Vệ Minh Khê cùng Cao Mộ Ca.

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca không có phản ứng bài xích quá mãnh liệt, bèn
tìm cớ rời đi, lưu Dung Vũ Ca cùng Cao Mộ Ca một chỗ.

Vệ Minh Khê vừa li khai, thần sắc không kiên nhẫn liền lộ ra trên mặt Dung
Vũ Ca, Cao Mộ Ca thấy thế cũng mặc kệ, nữ nhân này càng thế mình lại càng không
thích, làm gì có mẫu hậu nào như Dung Vũ Ca? Trong lòng Cao Mộ Ca cũng đủ loại
không tình nguyện.

“Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không chấp nhận ngươi!” Dung Vũ Ca lập tức
hiển lộ lập trường của mình.

“Ta cũng không muốn nhận ngươi!” Cao Mộ Ca đồng dạng khinh thường nói.

“Hừ!” Khó có dịp ý kiến các nàng đạt thành nhất trí, Dung Vũ Ca thực vừa
lòng với kết quả này.

“Hừ!” Cao Mộ Ca cũng nóng nảy hừ lạnh một tiếng, làm cho Dung Vũ Ca có chút
không thoải mái, mình có thể ghét bỏ nàng, nhưng nàng không thể ghét bỏ mình,
có một mẫu thân xinh đẹp như vậy, nàng nên cảm thấy vinh quang mới đúng, Dung Vũ
Ca bá đạo nghĩ.

“Nói cho ngươi biết, không cần biết có việc gì, cũng không được dính lấy hoàng
tổ mẫu, nàng là của ta!” Dung Vũ Ca thực là ấu trĩ, lập tức tuyên thệ chủ quyền
với tiểu hài tử.

“Nàng là hoàng tổ mẫu của ta, cũng không phải là hoàng tổ mẫu của ngươi,
dựa vào cái gì mà nói nàng là của ngươi?” Cao Mộ Ca mất hứng hỏi ngược lại.

“Nàng chính là nữ nhân của ta, không được bám lấy nàng!” Dung Vũ Ca không
lừa được tiểu hài tử, chỉ có thể vô lại nói thế.

“Mặc kệ ngươi!” Cao Mộ Ca khinh thường quay đầu bước đi, nói tiếp mình cũng
nói không lại, Hoàng tổ mẫu không phải của mình nàng, không muốn cùng nàng nói
chuyện. Cao Mộ Ca tự mình chạy đến bên hồ chơi một mình.

Hiện tại quả thực Dung Vũ Ca vô cùng phiền chán Cao Mộ Ca, ở trước mặt Vệ
Minh Khê còn phải che giấu nỗi chán ghét đối với nha đầu này. Nếu không có nha
đầu này, ngày ngày nàng cùng Vệ Minh Khê gặp nhau càng thêm vô ưu vô lo, càng
thêm ngọt ngào như mật mới phải, Dung Vũ Ca thầm nghĩ.

Có lẽ là lão thiên nghe được âm thanh tiếng lòng Dung Vũ Ca, ngay lúc Dung
Vũ Ca thầm nghĩ Cao Mộ Ca biến mất sẽ tốt bao nhiêu thì Cao Mộ Ca đột nhiên ngã
xuống hồ, hồ này phụ thân nàng, Cao Hiên cũng từng say rượu ngã vào, vận mệnh
có đôi khi trùng hợp như thế.

Dung Vũ Ca đang ở cách xa Cao Mộ Ca, nàng mơ hồ nghe được thanh âm Cao Mộ
Ca cầu cứu, Dung Vũ Ca liền quay đầu tìm kiếm, lúc nhìn thấy Cao Mộ Ca ở trong
nước giãy giụa, chính lúc chuẩn bị nhảy xuống hồ cứu người, thân mình lại dừng
lại. Trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện một loại thanh âm, không cần đi, đây
là việc ngoài ý muốn, Vệ Minh Khê cũng sẽ chỉ biết đây là việc ngoài ý muốn,
nếu không có Cao Mộ Ca, nàng cùng Vệ Minh Khê có thể an tâm rời hoàng cung,
không còn trách nhiệm cùng gánh nặng, có thể có một cuộc sống tự do tự tại ở
ngoài cung.

Không được, nhi tử Vệ Minh Khê đã chết, nếu Cao Mộ Ca cũng không còn, Vệ
Minh Khê sẽ rất khó có thể chịu nổi…

Vệ Minh Khê còn mình ở bên cạnh, nàng sẽ thương tâm, nhưng rồi sẽ bình
phục, Cao Mộ Ca vốn đã không nên sinh ra, nàng chết đi như vậy, có lẽ chính là
thiên ý, khúc mắc giữa nàng cùng Vệ Minh Khê sẽ biến mất, tâm ma sâu trong lòng
Dung Vũ Ca không ngừng thuyết phục.

Cao Mộ Ca nhìn thấy Dung Vũ Ca xuất hiện, không ngừng hướng Dung Vũ Ca cầu
cứu: “Dung Vũ Ca, cứu ta, Dung Vũ Ca, cứu ta...”

Dung Vũ Ca ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng trong tâm nàng lại không ngừng giãy
giụa, bóng ma giấu kín trong lòng Dung Vũ Ca rốt cuộc cũng chiến thắng. Nàng
không giết Cao Mộ Ca, chỉ là không xuất thủ cứu nàng mà thôi. Sau khi nghĩ được
như vậy, tựa hồ thật sự có thể làm như thế, nàng chần chừ cước bộ chuẩn bị rời
đi.

“Mẫu hậu cứu ta, mẫu hậu...” Cao Mộ Ca nhìn thấy Dung Vũ Ca xoay người thì
vô cùng sợ hãi, theo bản năng liền liên tục cầu cứu, Dung Vũ Ca là cọng cỏ cứu
mạng cuối cùng của nàng.

Một tiếng “mẫu hậu” kia, làm cho lòng Dung Vũ Ca khó chịu, nàng bịt tai
lại, mình không phải mẫu hậu của nàng, không phải, không phải…

“Mẫu hậu...” Thanh âm cầu cứu kia càng ngày càng mỏng manh, nhưng hai tiếng
“mẫu hậu” lại vô cùng rõ ràng.

Tâm Dung Vũ Ca giống như dây cầm đứt đoạn, một tiếng bén nhọn vang lên,
Dung Vũ Ca không thể khống chế được liền nhảy xuống nước, bơi về phía Cao Mộ
Ca, đó là liên hệ huyết mạch không thể nào cắt đứt, chuyện này vô luận Dung Vũ
Ca có muốn phủ nhận thế nào cũng không thể thay đổi, huống hồ hổ dữ còn không
ăn thịt con…

Dung Vũ Ca ôm lấy Cao Mộ Ca, trong nháy mắt theo bản năng ôm thật chặt.

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3