Cung khuynh - Chương 122 - 123 (Hết)

Đệ nhất
bách linh nhị thập nhị chương

Thừa nhận

Các ngự y bận rộn vây quanh người Cao Mộ Ca, Dung Vũ Ca nhìn khuôn mặt tái
nhợt của Cao Mộ Ca, trái tim như bị bóp chặt, kia chỉ là một hài tử mà thôi!
Dung Vũ Ca xoay người li khai khỏi tẩm cung hoàng đế, lòng nàng rối bời, càng
không có cách nào khác để có thể nhìn khuôn mặt không một tia huyết sắc của Cao
Mộ Ca mà không động dung, nàng thực muốn rời khỏi phòng, đi ra ngoài hít thở
không khí, nàng không thể không thừa nhận rằng trong lòng nàng nảy sinh cảm
giác áy náy.

Vệ Minh Khê nhìn thấy Dung Vũ Ca rời khỏi phòng, nàng có chút lo lắng cho
Dung Vũ Ca, từ khi Dung Vũ Ca ôm Cao Mộ Ca trở về, sắc mặt vẫn âm trầm như thế,
nhưng Vệ Minh Khê một lòng đều đặt lên người Cao Mộ Ca, không để ý đến Dung Vũ
Ca, cũng không chú ý tới Dung Vũ Ca rời khỏi phòng. Giờ phút này cảm xúc của Vệ
Minh Khê cũng không phải tốt lắm, nàng đã mất đi Hiên nhi, nếu Mộ Ca lại có
mệnh hệ gì, Vệ Minh Khê cũng không biết mình sau trăm tuổi phải làm thế nào mới
có thể đối mặt với nhi tử mình. Lúc này đột nhiên nàng sinh ra một loại cảm
giác không phải, có phải vì thiên địa không chấp nhận được tình yêu của nàng và
Dung Vũ Ca, cho nên mới khiến cho lão thiên trừng phạt, phải chịu tội tuyệt tự?
Nếu thực sự là trời phạt, Vệ Minh Khê mong mỏi cỡ nào có thể một mình mình gánh
vác.

Vệ Minh Khê dám thừa nhận tình yêu của nàng cùng Dung Vũ Ca, nhưng cũng
không có nghĩa nàng thừa nhận điều đó là đúng, cho nên trong lòng cũng luôn dằn
vặt chính mình.

“Thái hoàng Thái hậu, Hoàng thượng hiện tại không còn đáng ngại nữa, chỉ
cần chờ Hoàng thượng tỉnh lại, lại tu dưỡng thêm một thời gian là có thể bình
phục...” Chữa trị xong, ngự y thu hồi hòm thuốc, vội vàng hướng Vệ Minh Khê bẩm
báo.

Vệ Minh Khê đang khẩn trương giờ mới hơi thả lỏng được, lúc này phát hiện
không biết từ khi nào Dung Vũ Ca đã không còn trong phòng, Vệ Minh Khê phân phó
ma ma chăm sóc Mộ Ca rồi mới ra ngoài tìm Dung Vũ Ca.

Ban đêm vẫn có chút lạnh, ánh trăng thanh khiết lạnh lùng trên cao phủ
xuống đại địa một màn ánh sáng, Vệ Minh Khê dựa vào cảm giác của mình tìm kiếm,
ở chỗ sâu trong ngự hoa viên nhìn thấy Dung Vũ Ca đang ngồi xổm, ôm lấy đầu
gối, Dung Vũ Ca như vậy làm cho Vệ Minh Khê đau lòng. Nếu bình thường xảy ra
chuyện ngoài ý muốn, cảm xúc của Dung Vũ Ca sẽ không dị thường như thế, nếu
không phải chuyện ngoài ý muốn… sẽ không, Vệ Minh Khê tin tưởng Dung Vũ Ca,
trên thực tế Vệ Minh Khê không muốn đoán thêm nữa.

“Ngự y nói chỉ cần chờ Mộ Ca tỉnh lại, tu dưỡng thêm một chút thời gian là
sẽ không còn trở ngại...” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng cúi người vuốt ve đầu Dung Vũ
Ca, ôn nhu nói.

“Ta không quan tâm tới nàng!” Rõ ràng trong lòng Dung Vũ Ca thở dài nhẹ
nhõm một hơi, nhưng ngoài miệng lại vẫn cậy mạnh.

“Nàng có quan tâm, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi. Từ bao giờ nàng lại
trở nên không tự nhiên như vậy?” Vệ Minh Khê khẽ mỉm cười nói, có đôi khi nàng
cảm thấy Dung Vũ Ca tựa như một hài tử mãi không lớn nổi.

“Ta sẽ không bao giờ, rõ ràng ta muốn nàng chết đuối!” Dung Vũ Ca đứng lên
lớn tiếng quát Vệ Minh Khê, kì thật giờ phút này Dung Vũ Ca chính là phô trương
thanh thế.

Nàng đã làm sai, tuy rằng biết nếu mình không nói cho Vệ Minh Khê, Vệ Minh
Khê cũng sẽ lựa chọn tin tưởng mình, nhưng nàng không muốn lừa dối Vệ Minh Khê,
chính mình đã từng có ý niệm u ám như thế trong đầu, thậm chí cũng nghĩ đến
phản ứng của Vệ Minh Khê, tự tuyên án mình có tội hay không. Kì thật Dung Vũ Ca
quả thật rất ấu trĩ, nàng lớn như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng trải
nghiệm qua lần nào cảm giác bởi vì áy náy mà nhận sai, cho nên không biết xử lí
thế nào với nỗi áy náy trong lòng.

Vệ Minh Khê nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó ôm lấy Dung Vũ Ca: “ Nàng cũng
không bị chết đuối, không phải sao? Bất luận như thế nào, kết quả cuối cùng
cũng đều là ngươi cứu nàng.” Vệ Minh Khê ôm Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca không có
tội, người có tội là mình, mình mới là nguyên nhân gây nên hết thảy, cho nên Vệ
Minh Khê không nỡ trách cứ Dung Vũ Ca.

Phản ứng của Vệ Minh Khê làm cho Dung Vũ Ca an tâm, kia vừa như sư tử cuồng
bạo, nháy mắt liền trở nên ôn hòa, thân mình dựa vào Vệ Minh Khê, thì thào tự
nói: “Ta có thể lựa chọn cứu nàng sớm hơn, nhưng ta do dự, một khắc ấy ta đã
nghĩ nàng chết cũng tốt, ta sẽ không còn phiền não, dù sao cũng không phải ta
đẩy nàng xuống, ta không có tội, nhưng nàng lại vẫn gọi ta là mẫu hậu, ta cũng
rất sợ hãi, ta lại có thể trơ mắt nhìn hài tử của mình chết đuối mà thờ ơ...”
Dung Vũ Ca đem Vệ Minh Khê ôm thật chặt, nàng biết điều vẫn luôn không muốn
thừa nhận đã không còn có thể thờ ơ được nữa, loại cảm giác này làm cho nàng
khủng hoảng, nàng không biết phải giải thích cùng đối mặt như thế nào, nhưng
nàng rất muốn Vệ Minh Khê biết, nàng biết Vệ Minh Khê biết.

Vệ Minh Khê nhẹ nhàng vỗ về lưng Dũng Vũ Ca: “Dung Vũ Ca không sợ trời
không sợ đất lại sợ làm mẫu thân sao?” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng cười hỏi.

“Vệ Minh Khê!” Dung Vũ Ca nổi giận hướng cổ Vệ Minh Khê cắn một cái. Đáng
giận, Vệ Minh Khê nói trúng tim đen như thế để làm chi? Kì thật Dung Vũ Ca vẫn
không chấp chận tình cảm của mình cùng Vệ Minh Khê là một tồn tại nghịch luân,
nhưng nếu thừa nhận Cao Mộ Ca, thì mình là mẫu thân Cao Mộ Ca, mà Vệ Minh Khê
lại là nãi nãi của nàng, liên hệ huyết mạch như thế, lần đầu tiên làm cho Dung
Vũ Ca cảm giác cấm kị cùng nghịch luân. Nhưng mà Dung Vũ Ca nghĩ lại thì thấy,
hiện tại Vệ Minh Khê đã có dũng khí như thế, so với nàng mình lại càng thêm
nhát gan!

“A! Đau...” Vệ Minh Khê làm bộ bị đau, Dung Vũ Ca xót xa liền lập tức buông
cổ Vệ Minh Khê ra, Dung Vũ Ca không nỡ làm đau Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê nở nụ cười, Mộ Ca lần này xem như nhân họa đắc phúc, Dung Vũ Ca
có thể tiếp nhận Mộ Ca, đó chính là tâm nguyện lớn nhất của mình.

***

Cao Mộ Ca tỉnh lại, phản xạ có điều kiện quay đầu tìm kiếm Dung Vũ Ca, nhìn
thấy Dung Vũ Ca ở một bên mới hơi hơi an tâm.

“Hoàng tổ mẫu, nàng là kẻ xấu xa nhất, ta rơi xuống hồ, ta kêu nàng, nàng
cũng không cứu ta...” Cao Mộ Ca ở ngay trước mặt Dung Vũ Ca lại tố cáo nàng.

“Ta không cứu ngươi, vậy ngươi như thế nào sống lại a?” Dung Vũ Ca nhướng
mày, dám tố cáo ta, hừ, không biết người ta đã sớm nói với Chỉ nhi rồi.

“Không biết, sau đó trẫm không nhớ rõ.” Kì thật Cao Mộ Ca nhớ rõ trước khi
mình hôn mê đã nhìn thấy Dung Vũ Ca hướng chỗ mình bơi lại, bất quá nàng hạ
quyết tâm dù có chết cũng không thừa nhận.

“Ồ, có người nói không nhận ta, thế mà đến cuối cùng sợ chết lại kêu mẫu
hậu, xú hài tử đó là ai nhỉ?” Dung Vũ Ca cố ý lớn tiếng nói, Cao Mộ Ca đỏ mặt,
không tự nhiên bổ nhào vào lòng Vệ Minh Khê, không dám nhìn Dung Vũ Ca, cũng
không thèm để ý đến Dung Vũ Ca nữa.

“Tiểu hài tử tốt thế này, sao lại xấu...” Dung Vũ Ca thấy Cao Mộ Ca chiếm
vị trí ưa thích của mình, tính tiếp tục khi dể nàng, bất quá lại bị Vệ Minh Khê
nhẹ nhàng nhéo cái eo một chút. Dung Vũ Ca ủy khuất nhìn Vệ Minh Khê, Chỉ nhi
bất công, ánh mắt Dung Vũ Ca lên án.

“Không phải người nào đó đã nói phải làm một mẫu thân tốt sao?” Vệ Minh Khê
cười hỏi.

“Ta cũng chưa từng nói như vậy!” Dung Vũ Ca bĩu môi, tuy rằng lúc trước
trong nháy mắt thần kinh không bình thường đã nghĩ như vậy, nhưng nàng sẽ không
làm như vậy, ngẫm lại mới thấy một nữ tử phong hoa tuyệt đại mà dĩ nhiên lại là
mẫu thân của một hài tử, như thế thực giết chết phong cảnh a.

Vệ Minh Khê cười lắc đầu, để cho Dung Vũ Ca làm một mẫu thân tốt quả thật
rất khó khăn, ngày sau không khi dể Mộ Ca đã là tốt lắm rồi.

***

Đệ nhất
bách linh nhị thập tam chương

Lời hứa
kiếp sau

Bàn tay Dung Vũ Ca trượt trên mái tóc Vệ Minh Khê, khuôn mặt Vệ Minh Khê
trẻ hơn rất nhiều so với tuổi chân chính của nàng, nhưng không biết vì sao mái
tóc vốn đen mượt lại càng ngày càng nhiều sợi bạc, đã gần như không thể một sợi
rồi một sợi nhổ đi là có thể giải quyết, nhìn thế không hiểu sao khiến cho lòng
Dung Vũ Ca cảm thấy chua xót, bàn tay đang lần từng sợi lại càng thêm cẩn thận.

“Đầu ta càng ngày càng nhiều tóc bạc, ta già đi, Vũ Ca lại càng đẹp hơn,”
Vệ Minh Khê nhìn mình cùng Dung Vũ Ca trong gương, nhẹ nhàng thở dài nói. Dung
Vũ Ca phong tình không hề giảm, giống như vò rượu Nữ nhi hồng chôn giấu lâu
năm, càng ngày càng tinh thuần, hương vị càng thơm nồng, trải qua trang điểm
vẫn phi thường đẹp mắt như trước, mà chính mình lại không còn trẻ nữa, điều ấy
không thể không khiến Vệ Minh Khê cảm giác được nỗi bi ai quân sinh ta đã
lão (người sinh ta đã già).

Dung Vũ Ca cười lắc đầu: “Chỉ nhi cảm thấy mấy năm qua, tình yêu của ta
dành cho nàng có vì thời gian qua đi mà thuyên giảm không?”

Vệ Minh Khê lắc đầu, mấy năm nay, tình yêu cùng sự che chở mà Dung Vũ Ca
dành cho mình không những không giảm mà còn tăng, người một lòng một dạ thế
này, còn gì để cầu đây?

“Chỉ nhi trong lòng ta vẫn đều dừng lại ở khoảnh khắc hai ta sơ ngộ, kia
bạch y nữ tử thời niên thiếu đứng bên hồ thổi tiêu, kia bóng dáng lạnh lùng
lãnh đạm như tiên tử lạc bước chốn phàm trần, chưa từng thay dổi, bất luận ngày
sau Chỉ nhi có như thế nào, kí ức này cũng mãi là vĩnh hằng.” Trong mắt Dung Vũ
Ca, Vệ Minh Khê vẫn đều là đẹp nhất, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.

Cao Mộ Ca đứng ở cửa gõ một chút, khiến cho Dung Vũ Ca cùng Vệ Minh Khê chú
ý, kì thật cảnh tượng các nàng vô cùng thân thiết, ấm áp, mấy năm nay Cao Mộ Ca
cũng không hiếm thấy, bình thường đều đi đường vòng né qua. Nàng cùng Dung Vũ
Ca mấy năm nay vẫn cãi qua cãi lại, có Vệ Minh Khê ở giữa làm dịu quan hệ,
nhưng thật ra lại bình an vô sự, nhìn vào cũng có hình thức ở chung riêng. Chỉ
là mấy năm nay, Cao Mộ Ca đã trưởng thành, chính trị cũng đều có chủ trương của
chính mình, ý kiến không hợp nhau liền thành cơm bữa, Dung Vũ Ca thấy đôi cánh
Cao Mộ Ca đã đủ cứng cáp, trước đó hai năm, cũng chính là lúc Cao Mộ Ca mười
bốn tuổi nàng đã lui về, để Cao Mộ Ca tự mình chấp chính.

Để Cao Mộ ca tự mình chấp chính, chính mình làm chủ, Cao Mộ Ca đột nhiên
cảm nhận được áp lực một mình gánh vác giang sơn xã tắc, ngược lại có phần kinh
sợ hướng Vệ Minh Khê thảo luận việc quốc gia đại sự, trưng cầu ý kiến. Khi Dung
Vũ Ca nhiếp chính, gặp phải lúc ý kiến không hợp nhau, đều là để Vệ Minh Khê
quyết định, ở trong cảm nhận của Cao Mộ Ca, Vệ Minh Khê so với Dung Vũ Ca cũng
có lực ảnh hưởng hơn.

Dung Vũ Ca nhìn Cao Mộ Ca liền không vui, lúc lão nương nhiếp chính thì nha
đầu kia cả ngày đều muốn tự mình làm chủ, tranh cãi với mình mãi không yên. Tốt
lắm, lão nương mừng rỡ vui vẻ bỏ xuống gánh nặng lớn như vậy, có thể cùng Chỉ
nhi cả ngày ngọt ngào tình cảm, cho ngươi tự mình chấp chính làm chủ, ngươi lại
cả ngày đều đến phiền Chỉ nhi nhà ta, nha đầu kia càng lớn lại càng đáng ghét!

“Yêu, không phải Hoàng thượng rất có khả năng sao? Chính mình làm chủ là
tốt rồi, để làm chi lại đến phiền hoàng tổ mẫu của ngươi?” Dung Vũ Ca nhướng
mày nói, thật ra nha đầu kia lớn lên cũng đẹp mặt hơn một chút, nhưng so với
mình vẫn còn kém xa, có ba phần rất giống Vệ Minh Khê, ba phần rất giống mẫu
thân, Vệ Minh Khê cùng mẫu thân nhìn là thương được ngay, mẫu thân không cho
mình lại kêu nàng là xú nha đầu, nên đành phải gọi là Hoàng thượng. Dung Vũ Ca
đối đãi với Cao Mộ Ca vẫn đều khống chế ở mức năm phần thân, năm phần khoảng
cách xa lạ, không tính lạnh lùng, nhưng cũng không tính là vô cùng thân thiết.

“Trẫm không tới trưng cầu ý kiến của ngươi, hoàng tổ mẫu không chê trẫm
phiền là được rồi.” Cao Mộ Ca nhíu mày, mình ngày ngày bận rộn, không có thời
gian rỗi bồi nàng đấu võ mồm, tuy rằng vốn đã đấu từ lớn đến bé, ngày nào đó mà
trong phòng hoàng tổ mẫu không có nữ nhân này thì tốt rồi, tuy thế Cao Mộ Ca
cảm thấy đó là chuyện không có khả năng, nữ nhân này nếu không có hoàng tổ mẫu
bên người liền đặc biệt luống cuống, như thể có bệnh.

“Ta và hoàng tổ mẫu ngươi đã quyết định đi Đông Đô lễ Phật, nhân tiện xuống
Giang Nam du ngoạn, một đoạn thời gian rất lâu sẽ không trở về.” Dung Vũ Ca
nhìn Vệ Minh Khê nghiêm túc nói. Như vậy là có thể tránh xa được Cao Mộ Ca, Cao
Mộ Ca cũng nên độc lập, tổng không thể luôn ỷ lại hoàng tổ mẫu, làm một Hoàng
đế không có chủ kiến như thế.

Vệ Minh Khê có chút kinh ngạc khi Dung Vũ Ca thình lình đưa ra đề nghị,
nhưng nhìn thấy nét chân thành trong mắt Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê cũng ngầm đồng
ý, nàng biết, Dung Vũ Ca muốn chân chính tự do, Mộ Ca đã mười sáu, xử lí chính
vụ càng ngày càng thành thục, có Vũ Dương ở đây, còn có văn võ bá quan, mình
cũng có thể yên tâm đi Giang Nam.

Cao Mộ Ca lập tức nhìn về phía Vệ Minh Khê, mong xác nhận lời Dung Vũ Ca
nói không phải là sự thật, nhìn thấy Vệ Minh Khê gật đầu, liền có chút uể oải.
Hoàng tổ mẫu gật đầu chứng tỏ kết cục đã định, Cao Mộ Ca tuy trong lòng không
nỡ nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

***

[Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ tại gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu
sách.]

Dung Vũ Ca rúc vào lòng Vệ Minh Khê: “ Rốt cuộc cũng đợi được nàng trưởng
thành, mấy năm nay chờ đợi thực vất vả.” Dung Vũ Ca nói xong còn cọ cọ cổ Vệ
Minh Khê.

“Vũ Ca mấy năm nay vất vả rồi.” Vệ Minh Khê ôm lấy Dung Vũ Ca, ngón tay còn
ở trên lưng Dung Vũ Ca mà nhẹ nhàng vuốt ve, thực làm khó cho Dung Vũ Ca bị
trói buộc nơi hoàng cung này hơn mười năm.

“Lòng ta cam tâm tình nguyện.” Dung Vũ Ca như biết ý nghĩ trong lòng Vệ
Minh Khê, nhẹ nhàng nói.

“Nếu không gặp ta, Vũ Ca hẳn là càng thêm hạnh phúc, càng tiêu sái...” Vệ
Minh Khê đau lòng Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca một thân này cơ hồ đều bị hủy trong
tay mình, có đôi khi đêm khuya tỉnh mộng, Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca đều tự
trách mà rơi lệ, cả đời này người nàng nợ nhiều nhất là Dung Vũ Ca.

“Ta không để ý đến giả thiết đó làm gì, gặp chính là gặp, nói không chính
xác được, ta sinh ra trên đời này chính là vì nàng mà sinh, vì nàng mà đau, vì
nàng mà tử.” Dung Vũ Ca nói, nhân sẽ thành quả, quả cũng sẽ thành nhân.

“Nếu có kiếp sau, kiếp sau ta sẽ vì nàng mà sinh, không đọc nhiều sách vở,
không để ý đến ánh mắt thế nhân, chỉ vì nàng một người dũng cảm. Kiếp sau,
chúng ta sẽ cùng nhau đều là nữ tử.” Vệ Minh Khê thanh nhã nở nụ cười, nụ cười
ấy so với đóa thanh liên còn tao nhã thanh khiết hơn nhiều lắm.

“Được, đây là Chỉ nhi nói đấy nhé, kiếp sau cũng không được đổi ý.” Dung Vũ
Ca vui vẻ nở nụ cười, nếu có kiếp sau, nàng nhất định sẽ khiến Vệ Minh Khê trả
lại toàn bộ tình cảm kiếp này, bù đắp lại tình yêu dành cho mình không đủ. Vệ
Minh Khê nói những lời hứa hẹn cũng thế, lời tâm tình cũng vậy, lại làm cho
mình cảm động cùng vui vẻ rất lâu, bình thường Vệ Minh Khê rất ít khi nói những
câu tình cảm như vậy.

Vệ Minh Khê gật đầu, dùng tay phải ngón út ngoắc lấy ngón út Dung Vũ Ca,
không phải lời tâm tình, là hứa hẹn.

“Chỉ nhi, Chỉ nhi...” Dung Vũ Ca vẫn lặp đi lặp lại nhũ danh Vệ Minh Khê.

“Ừ?” Vệ Minh Khê hơi hơi nhướn mày.

“Nàng cần phải nhớ kĩ ta, đừng quên...” Dung Vũ Ca nắm lấy tay áo Vệ Minh
Khê, chân thành nói.

Dung Vũ Ca trước kia không tin có kiếp này kiếp sau, nhưng từ hôm nay trở
đi, nàng bắt đầu tin tưởng.

***

Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca đi qua Đông Đô, dọc theo lộ tuyến hơn hai mươi
năm trước nam hạ, vẫn hướng nam mà đi, xa cách hơn hai mươi năm, trở về chốn
cũ, Giang Nam mưa bụi mênh mang, phảng phất như kí ức từ kiếp trước, cảm giác
xa lạ mà quen thuộc, khiến cho Vệ Minh Khê trong nhất thời lòng ngổn ngang trăm
mối cảm xúc, lại không biết dùng lời nào miêu tả.

Dung Vũ Ca đứng ở đầu thuyền dưới làn mưa cùng Vệ Minh Khê, nàng còn nhớ rõ
năm đó sau khi Vệ Minh Khê đoạt được quân thủ vị, cảnh tượng du thuyền trên
sông, vô số khuê trung nữ tử chưa gả đem tú cầu ném cho Vệ Minh Khê nữ phẫn nam
trang. Nhớ tới cảnh tượng năm đó, Dung Vũ Ca không khỏi mỉm cười.

Dung Vũ Ca mở dù che cho Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê ngẩng đầu nhìn tán dù che
khuất mưa phùn, liền biết phía sau là Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê xoay người mặt
hướng Dung Vũ Ca, tay rất tự nhiên nắm lấy bàn tay Dung Vũ Ca. Năm đó khi nàng
đi đến nơi Giang Nam xa lạ này, lòng đầy bất an, cũng đã từng gắt gao cầm tay
Dung Vũ Ca như thế. Hơn hai mươi năm sau, lại cũng ở địa phương ấy mà cầm tay
Dung Vũ Ca, làm cho Vệ Minh Khê ngàn vạn cảm khái, chính mình cho tới bây giờ
còn không nghĩ tới nhiều năm sau như vậy còn có thể cùng Dung Vũ Ca tay trong
tay, bất đồng so với năm đó chính là, cảm giác an tâm lúc này ngày ấy cũng chưa
từng có qua.

“Cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ mình sinh thời còn có cơ hội đến Giang
Nam.” Ngữ khí Vệ Minh Khê vẫn thản nhiên như trước, mang theo chút cảm giác
hạnh phúc nhàn nhạt.

“Năm đó lúc mang nàng đến Giang Nam, trong lòng ta một chút chắc chắn cũng
đều không có, may mà ta vẫn cứ kiên trì, hết thảy cố gắng đều đáng giá.” Dung
Vũ Ca kề môi sát vào khuôn mặt Vệ Minh Khê, nói cũng kì quái, tóc trắng trên
đầu Vệ Minh Khê cũng không ít, duy độc khuôn mặt này lại thay đổi không nhiều,
vẫn là khuôn mặt mười năm trước, hay là do mình yêu nhất khuôn mặt này cho nên
mới chưa từng thấy nàng già đi?

“Chỉ là nhiều năm như vậy, cảnh đẹp Giang Nam rốt cuộc cũng có thể chậm rãi
thưởng thức, không cần vội vàng như năm đó.” Vệ Minh Khê mỉm cười nói, xoay
người vòng tay ôm lấy vòng eo xinh đẹp của Dung Vũ Ca.

“Giang Nam tốt thì tốt, có điều mùa xuân khí hậu có phần không thoải mái.”
Dung Vũ Ca khẽ nhíu mày, dọc theo đường đi, mưa xuân hẳn sẽ liên miên không
dứt.

“Rốt cuộc không phải địa phương chúng ta sinh trưởng, vẫn như trước, đối
với Giang Nam chúng ta chỉ là khách qua đường.” Vệ Minh Khê cười nói, Dung Vũ
Ca thực sự là ở một chỗ mãi đã dưỡng thành tập quán.

“Ừ, vậy ở Giang Nam vài tháng, qua một thời gian nữa chúng ta đi đại mạc
cưỡi ngựa, đi Đông hải thả câu được không?” Dung Vũ Ca cao hứng nói, nghĩ đến
có thể mang Vệ Minh Khê đi khắp chân trời góc bể liền dị thường hưng phấn,

Cưỡi ngựa? Vệ Minh Khê hơi hơi sửng sốt, nàng còn giống như có thể cưỡi
ngựa được sao? Nàng ngần này tuổi rồi vẫn còn có thể cưỡi ngựa? Rõ ràng Dung Vũ
Ca cũng không còn nhỏ, sao vẫn giống năm đó còn tràn đầy tinh lực như vậy? Vệ
Minh Khê rất hâm mộ Dung Vũ Ca, đối với tương lai cũng hiếm hoi lộ ra vẻ hi
vọng cùng chờ đợi.

“Được, ngày sau làm gì cũng cùng nàng đi.” Vệ Minh Khê nói xong, đem môi
quấn lấy đôi môi Dung Vũ Ca, tán dù che khuất thân hình hai nữ tử đang ôm nhau,
đáng tiếc giờ phút này xuân sắc hai bên bờ sông Giang Nam lại không người
thưởng thức.

Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca ở Giang Nam mấy tháng, từng ngày trôi qua thật
ra lại sống một cuộc sống khoái hoạt tựa thần tiên.

***

Nhân sinh cũng thực biến đổi khôn lường, lúc các nàng sắp rời khỏi Giang
Nam đi Đông hải, Vệ Minh Khê bởi vì thích ứng không được khí hậu ẩm thấp Giang
Nam nên nhiễm phong hàn, trận phong hàn nho nhỏ này lại làm Vệ Minh Khê bệnh
không dậy nổi. Dung Vũ Ca vội vàng đem nàng về cung tĩnh dưỡng, bệnh ngày càng
chuyển xấu, thân thể Vệ Minh Khê đã yếu lại càng yếu, Dung Vũ Ca cũng không dám
đem nàng xuất cung nữa.

Ngự y nói với Dung Vũ Ca, từ sau khi Thái Hoàng Thái hậu thay Hoàng thượng
chấp chính, thân thể xương cốt đã bắt đầu mỗi ngày một kém, chính là Thái hoàng
Thái hậu lại không chuẩn cho bọn họ nói với Thái hậu cùng Hoàng thượng, lần này
đi Giang Nam, một phen bị bệnh lại tổn hại thân thể đã sớm không đủ nguyên khí,
thời gian sợ cũng không còn nhiều lắm.

Dung Vũ Ca biết thân thể Vệ Minh Khê từ sau cái chết của Cao Hiên đã không
tốt lắm, tĩnh dưỡng như thế nào cũng đều không được, tuy mấy năm nay không có
bệnh gì, nhưng thực ra là tránh nhiệm chưa hết, Vệ Minh Khê không dám bệnh mà
thôi, giờ trách nhiệm hết rồi, buông xuống hết thảy, thân thể kia vốn nguyên
bản cứng rắn chống đỡ liền trong nháy mắt sụp đổ.

Đêm đến, Dung Vũ Ca cắn ngón tay mình mà rơi lệ, tay bị cắn đến chảy máu
cũng hồn nhiên không biết, bất luận Vệ Minh Khê khuyên thế nào nước mắt cũng
không cầm nổi. Nước mắt của Dung Vũ Ca làm Vệ Minh Khê chỉ biết bất lực nhìn,
cuối cùng theo bản năng ôm chặt lấy Dung Vũ Ca, lúc này nàng mới ngừng khóc.

***

Từ lúc ấy đến sau đó vài năm, hai người hết sức quý trọng từng khắc thời
gian cùng một chỗ, yêu nhau đã không dễ dàng, mỗi một ngày được ở bên nhau đều
phải càng thêm hạnh phúc hơn so với trước kia.

Nữ đế trị vì được mười bốn năm, Thái hoàng Thái hậu Vệ Minh Khê tọa hóa,
hưởng thọ sáu mươi hai tuổi, ngày hôm sau, Thái hậu Dung Vũ Ca cũng mất, hưởng
thọ bốn mươi tám tuổi. Hai hậu không cùng hai đế hợp táng, mà lại táng ở sườn
Tây lăng Hoàng đế, cùng lịch đại(33) đế vương đế hậu hợp táng bất đồng, mộ nhị
đế gần nhau, lưỡng hậu cũng gần nhau, sách sử gọi là Đông lăng cùng Tây lăng,
mà Đông lăng cùng Tây lăng lại xa xa cách trở.

(33) Lịch đại: Trước đó, trong
lịch sử.

Sách sử viết: Dung Hậu hiếu liêm
vô song, sinh tiền thường bồi tiếp bên người Vệ hậu…

*Hoàn*

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chết cùng ngày, khẳng định là Dung Vũ Ca
tự tử, quá trình tự tử, ngẫu nhiên khảo sát về “ngược” xem có muốn viết phiên
ngoại không hay như thế này là được rồi?

Chính văn Cung Khuynh cuối cùng cũng đã xong rồi.

Cung Khuynh có vài tình tiết làm cho người xem tức giận, Minh Dã nay tỏ ra
thực có lỗi, có lẽ lúc ấy ta xem xét không đủ trưởng thành, nếu đổi một phương
thức khác, kết quả có thể bất đồng hay không?

Có lẽ là viết thiếu, nhưng vô luận thế nào, hố này cũng kết thúc rồi. Minh
Dã vẫn không đủ thành thục, nhiều chỗ hành văn về cư xử trong tiểu thuyết này
đều không đủ, cảm tạ mọi người duy trì cho tới nay, đặc biệt nhìn những độc giả
cuối cùng.

Hố mới là “Mĩ nhân liên,” có rảnh thì mời đến ngồi xem, sẽ không phải là
một hố quá dài.

***

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách:

Thảo Little - Lam Sa - H.y

(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3