Cung khuynh - Chương 048
Đệ tứ thập bát chương
Tâm sự của Tiểu Vũ Ca.
“Vệ Minh Khê, ngươi
đúng là kẻ nhát gan!” Dung Vũ Ca rốt cuộc chịu không nổi hướng Vệ Minh Khê
quát.
Vệ Minh Khê không
dám nhìn Dung Vũ Ca, cũng không trả lời, trên thực tế, nàng quả thật chính là
người nhát gan, cái gọi là ôn thuận hiểu chuyện, thẳng thừng mà nói chỉ là nhát
gan mà thôi. Trước đây khi nàng xem các tiểu hài tử khác nghịch tuyết, kì thật
trong lòng nàng rất hâm mộ nhưng lại không dám đi ra ngoài, nàng sợ hãi có thể
bị trách cứ. Cứ thế càng lớn lại càng thêm nhát gan.
Vệ Minh Khê xoay
người muốn đi, thấy thế Dung Vũ Ca liền kéo Vệ Minh Khê lại: “Vệ Minh Khê, nếu
ngươi không đủ dũng khí vậy ta gánh thêm cho ngươi phân nửa không được sao?”
Dung Vũ Ca hỏi, nàng tình nguyện gánh thêm hai lần dũng khí cũng không được
sao?
Vệ Minh Khê quay đầu
lẳng lặng nhìn Dung Vũ Ca. Nàng thật ngây thơ, lời nói thực chân thành tha thiết,
có lẽ chỉ có thiếu nữ vô tư như nàng mới có sự ngây thơ như thế. Dung Vũ Ca nói
nghe thật khả ái, làm cho người ta có loại xúc động tưởng như muốn đem nàng ôm
vào lòng, ôn nhu xoa đầu nàng. Lúc này đây Vệ Minh Khê hoàn toàn đối với Dung
Vũ Ca có cảm giác như một trưởng bối dung túng vãn bối.
Một người vốn đã
nhát gan, thì càng lớn lại càng nhát gan như thế, hiện tại mình cũng đã ba mươi
hai tuổi, đã là mẫu thân, là thê tử của người ta, là một quốc gia chi hậu, còn
là mẫu nghi thiên hạ, nếu tùy hứng làm bậy như vậy thực cách mình quá xa.
“Dung Vũ Ca, chờ
ngươi đến niên kỉ như ta, nếu còn có tấm lòng son như vậy thì ta sẽ tin.” Đây
là lần đầu tiên sau hai ngày Vệ Minh Khê hướng Dung Vũ Ca nhàn nhạt mỉm cười,
không lạnh không nóng nói.
“Mười mấy năm sau
ai cũng không nói chính xác được, nhưng ngươi không thể bắt ta đợi thêm mười mấy
năm nữa, ta cũng đã đợi mười mấy năm rồi. Ngươi không biết những ngày tháng ta
đếm thời gian chờ đơi lớn khôn, thời gian quả thực dài như vô tận, truy đuổi thời
gian thực sự rất khó khăn để chịu đựng, lại luôn sợ hãi không đuổi kịp ngươi…”
Dung Vũ Ca nói xong mắt liền đỏ lên.
“Nói bậy, mười mấy
năm trước ngươi mới mấy tuổi?” Vệ Minh Khê vẫn không dám nhìn Dung Vũ Ca, vẫn cố
ra vẻ dửng dưng nói. Nàng không tin khi Dung Vũ Ca còn nhỏ đã có tình cảm như vậy!
***
Dung Vũ Ca vĩnh viễn
nhớ rõ lúc sáu tuổi lần đầu tiên tiến cung rồi lạc đường, khi nàng đang đi dọc
ven hồ liền nghe được tiếng tiêu du dương, rồi đuổi theo tiếng tiêu mà đến.
Chính là bóng lưng ấy đã làm cho Dung Vũ Ca cả đời khó quên…
Đó là một nữ tử với
mái tóc dài như dòng suối chảy, một thân bạch y lẻ loi một mình bên kính hồ, bạch
y theo gió phiêu đãng. Hơi thở thanh nhã trong trẻo nhưng lạnh lùng tựa hồ muốn
dung nhập cùng làn nước lạnh băng, khiến cho Dung Vũ Ca cứ ngỡ như tiên nhân lạc
bước chốn phàm trần.
Dung Vũ Ca đứng
phía bên kia nhìn đến ngây ngẩn cả người. Nàng là ai? Là thần tiên sao? Dung Vũ
Ca muốn gọi nàng quay lại, nhưng yết hầu không phát nổi ra tiếng, chỉ có thể
trơ mắt nhìn bạch y nữ tử kia xoay người rời đi.
Khi Dung Vũ Ca nhìn
thấy nàng lần nữa là ở trên đại yến, ở khoảng cách rất xa. Bạch y nữ tử kia đã
thay đổi xiêm y, là một bộ cung bào đỏ thẫm. Nàng chính là cữu mẫu, người chưa
từng cùng Hoàng đế cữu cữu đến phủ Dung đại tướng quân.
Dung Vũ Ca thực vui
vẻ, nàng không phải thần tiên là tốt rồi, như vậy ngày sau có thể thường xuyên
nhìn thấy nàng. Khi ấy Dung Vũ Ca còn nhỏ, không có nhiều ý tưởng phức tạp lắm,
chỉ là bản năng muốn được gặp lại người ấy, bản năng muốn thân cận nàng, nhưng
người kia lại rất lạnh lùng. Tiểu Vũ Ca đối với nàng không hiểu sao có chút sợ
hãi cùng ngượng ngùng.
“Thật sự là hài tử
xinh đẹp, ngày sau nhất định khuynh quốc khuynh thành.” Hài tử xinh đẹp này,
các công chúa so với nàng thật sự là kém cỏi hơn, khó trách Hoàng thượng không
thương nữ nhi mình mà lại thương yêu đến tận xương cốt nữ nhi bên ngoại này.
Vệ Minh Khê nhìn
hài tử kia tựa hồ có chút ngượng ngùng, khen ngợi nói. Phàm là người làm cha
làm mẹ đều hi vọng nữ nhi mình được khen. Nam hài đều hi vọng được khen thông
minh, mà nữ nhi chắc chắn hi vọng được khen dung mạo bên ngoài.
“Vũ Ca, tới đây ra
mắt cữu mẫu.” Vũ Dương kéo Dung Vũ Ca qua. Nói cũng kì quái, từ nhỏ Vũ Ca đã là
đứa nhỏ không sợ người lạ, là đứa nhỏ miệng lưỡi khéo léo ngọt ngào, gặp ai
cũng đều có thể thân thiết được, là đứa nhỏ luôn đem đến niềm vui cho trưởng bối,
chưa từng gặp qua tư thái xấu hổ ngượng ngùng của tiểu nữ nhi như lúc này, làm
cho Vũ Dương cảm thấy có chút lạ lùng.
“Vũ Ca ra mắt cữu mẫu.”
Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê mà mặt đỏ bừng. Người chưa bao giờ biết khẩn trương
là gì như Dung Vũ Ca giờ lại khẩn trương đến độ không biết đặt tay ở đâu.
Vũ Dương vốn không
thích mang Dung Vũ Ca tiến cung, luôn cảm thấy hoàng cung quá mức phức tạp, đối
với sự trưởng thành của nữ nhi không tốt, trước kia luôn lấy cớ Vũ Ca tuổi quá
nhỏ mà từ chối lời Hoàng thượng mời.
Trước kia khi Vệ
Minh Khê bồi Cao Hàn đi qua tướng quân phủ một hai lần lại luôn tình cờ đúng
lúc Dung Vũ Ca bị gia gia cùng nãi nãi mang đi, luôn bỏ qua cơ hội gặp mặt, cho
nên Dung Vũ Ca chỉ biết mình có một Hoàng hậu cữu mẫu nhưng lại chưa bao giờ gặp
qua.
“Đại công chúa ngày
sau nhất định phải mang tiểu quận chúa vào cung cùng thái tử làm bạn nhiều hơn
mới được.” Vệ Minh Khê hướng Dung Vũ Ca mỉm cười, rồi quay lại nói với Vũ Cương
công chúa vài câu khách sáo.
Mặt Dung Vũ Ca lại
càng đỏ hơn. Nàng nở nụ cười với mình! Dung Vũ Ca đột nhiên cảm thấy mình thật
vô dụng, nàng như thế nào lại không dám thân thiết cùng càn rỡ với Vệ Minh Khê?
Các vị đại nhân đều thích mình quấn lấy bọn họ, ngẫu nhiên nói vài câu càn rỡ
khiến bọn họ vui vẻ, nhưng chỉ duy nhất ở trước mặt Vệ Minh Khê, nàng cái gì
cũng không dám làm, nhưng trong lòng lại vô cùng khát vọng muốn tiếp cận người
này. Nhưng chính là càng mong ước lại càng không dám làm.
Chỉ là bắt đầu từ
lúc ấy nàng thường xuyên chạy đến hoàng cung, nhìn xem thì giống như nàng đi
tìm Cao Hiên chơi đùa, nhưng trên thực tế, nàng rất chán ghét chơi cùng Cao
Hiên, vừa ngốc lại vừa hay khóc, nhưng nàng lại rất thích nhìn thấy Vệ Minh
Khê.
Mỗi lần đi tìm Cao
Hiên nàng đều cổ vũ Cao Hiên cùng đi tìm Vệ Minh Khê. Rất nhiều thời điểm đi
tìm Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê đều đang đọc sách, chỉ là mỗi lần nhìn thấy Cao
Hiên đến nàng đều buông sách xuống, bồi Cao Hiên nói chuyện. Mà ánh mắt nàng
nhìn mình luôn khách khí mà xa lạ khiến Dung Vũ Ca có loại cảm giác Vệ Minh Khê
không thích mình.
Mỗi lần nhìn thấy Vệ
Minh Khê cùng Cao Hiên thân thiết nói chuyện, trong lòng Dung Vũ Ca đố kị chết
được, cho nên cứ xoay người ở bất cứ địa phương nào mà Vệ Minh Khê nhìn không tới
đều tận tình khi dể cùng trêu chọc Cao Hiên, nào biết được hành vi ác liệt của
mình đều bị Vệ Minh Khê biết được.
Khi đó Vệ Minh Khê
quả thật không thích Dung Vũ Ca. Dung Vũ Ca cho người khác có cảm giác ngây thơ
mà càn rỡ, nhưng Vệ Minh Khê đã sớm nhìn thấu Dung Vũ Ca, cảm thấy đứa nhỏ này
tâm nhãn rất nhiều, rất qủy quyệt. Nàng không thích đứa nhỏ như vậy, hơn nữa
Dung Vũ Ca còn nhỏ tuổi cũng đã biết diễn trò, ở trước mặt Hoàng thượng cùng những
người khác đã diễn trò, mà ở trước mặt mình cũng diễn trò ngoan ngoãn.
Rõ ràng Dung Vũ Ca
khinh thường nhi tử mình, cực kì khinh thường nhi tử mình nhưng lại thường
xuyên tìm đến Hiên nhi để chơi đùa. Khi ở trước mặt mình thì giả bộ ngoan
ngoãn, đối tốt với Hiên nhi mọi cách, nhưng chỉ cần nơi nào không có mình, thì
chắc chắc sẽ khi dể Hiên nhi, Hiên nhi từ nhỏ đã bị nàng cố tình đùa giỡn xoay
vòng vòng, nhưng lại không một lời oán thán. Bọn họ lại đều là tiểu hài tử nên
Vệ Minh Khê cũng không tiện ra mặt, cho nên cứ để mặc Dung Vũ Ca khi dể nhi tử
mình, nhưng ấn tượng với nàng lại càng thêm không tốt.
Hơn nữa từ nhỏ Dung
Vũ Ca đã có thể nhìn ra được là có dáng dấp một mĩ nhân, làm cho Vệ Minh Khê có
cảm giác sau khi lớn lên Dung Vũ Ca nhất định là một tai họa. Nhưng thế nào Vệ
Minh Khê cũng không nghĩ tới cuối cùng Dung Vũ Ca lại chính là tai họa của
mình.
Dung Vũ Ca rất
nhanh đã nhận ra, trước mặt Vệ Minh Khê vô luận nàng ngoan ngoãn bao nhiêu, Vệ
Minh Khê vĩnh viễn đều đối xử với mình khách khí mà xa cách, giống như một trưởng
bối, thậm chí còn không phải thật lòng thích mình.
Dung Vũ Ca cảm thấy
cứ như thế căn bản là không được. Qua mười tuổi, sớm đã là đứa nhỏ trưởng
thành, Dung Vũ Ca rất nhanh liền nhận thấy được nàng đối với Vệ Minh Khê không
đơn giản chỉ đơn thuần là muốn tới gần. Mỗi lần nhìn thấy Vệ Minh Khê nàng đều
hi vọng Vệ Minh Khê có thể chân tình thực lòng cùng mình nói chuyện, cười với
mình.
Có lần Cao Hiên
khóc, nàng thấy Vệ Minh Khê bế thái tử biểu đệ ngốc nghếch kia, lòng nàng dâng
lên cảm giác ghen tị nồng nặc. Nàng hi vọng người Vệ Minh Khê ôm chính là mình.
Ngày đó, lòng đố kị của nàng trút hết lên người Cao Hiên, Cao Hiên đương nhiên
vẫn ngốc nghếch không nói cho Vệ Minh Khê biết, nhưng mà nàng không biết Vệ
Minh Khê vẫn biết được.
Rốt cuộc cũng có lần
nàng dụng kế làm cho Cao Hiên đẩy nàng ngã xuống, cố ý để cho Vệ Minh Khê nhìn
thấy, nàng còn cố ý khóc thật thê thảm cho Vệ Minh Khê xem. Tuy rằng Vệ Minh
Khê không thích mình nhưng rốt cuộc vẫn là người mềm lòng, cuối cùng rốt cuộc
cũng như ý nguyện để cho Vệ Minh Khê bế nàng một chút, tuy rằng chỉ là một chút
nhưng Dung Vũ Ca cũng phát hiện ra khi mình ở trong vòng tay Vệ Minh Khê nhịp
tim lại đập thật nhanh, tâm cũng trở nên thực ấm áp, rất ấm áp, chỉ muốn vĩnh
viễn được Vệ Minh Khê ôm vào trong lòng.
Kì thật Vệ Minh Khê
đánh giá Dung Vũ Ca cũng không sai, Dung Vũ Ca từ nhỏ tâm nhãn đã rất nhiều, từ
lúc đó đã mưu tính một sự tình, ý đồ của Dung Vũ Ca đối với Vệ Minh Khê cũng bắt
đầu nảy mầm từ ngày ấy.
Khi đó việc học của
thái tử dần dần nhiều lên, Dung Vũ Ca cũng không thể thường xuyên lôi kéo Cao
Hiên đi tìm Vệ Minh Khê được. Dung Vũ Ca có cảm giác cứ để như vậy không được,
nàng đối với Vệ Minh Khê đã không đơn giản chỉ nhìn là thỏa mãn, cho nên trở về
suy nghĩ sâu xa ba ngày, làm ra một kế hoạch trường kì, vì lúc ấy nàng đã nhận
ra ngăn cách giữa nàng và Vệ Minh Khê là vô số thực tế trở ngại, nhưng nàng
luôn cố nghĩ mọi biện pháp để nhất nhất vượt qua. Nàng phải có được Vệ Minh
Khê!
Nếu muốn có được Vệ
Minh Khê thì cần phải biết Vệ Minh Khê suy nghĩ cái gì, cho nên Vệ Minh Khê xem
sách gì nàng trở về cũng đọc sách ấy. Vệ Minh Khê biết làm gì nàng cũng muốn bắt
chước, dần dần thời gian vào cung ít hẳn đi. Ngày ngày nàng nhẫn nại đè nén
khát vọng muốn nhìn thấy Vệ Minh Khê, chỉ an phận ở nhà chăm chỉ học hành rèn
luyện.
Nhưng mà Vệ Minh
Khê rất trí tuệ, chỉ cần sách nàng xem qua cũng đủ khiến Dung Vũ Ca vất vả đến
rơi lệ, nhưng mỗi khi nghĩ đến Vệ Minh Khê lợi hại như vậy, trong lòng Dung Vũ
Ca liền trào dâng một nỗi kiêu ngạo vô hạn. Nàng ưu tú như vậy, thật không hổ
là nữ nhân ta xem trọng. Vì thế Dung Vũ Ca liền đem vất vả hóa thành ngưỡng mộ
để tự điều tiết lại bản thân, nói đến năng lực điều tiết của mình, Dung Vũ Ca vẫn
rất tự tin.
Từng ngày qua nàng
luôn hi vọng mình lớn lên thật nhanh để còn thực hiện kế hoạch mà nàng đã vạch
ra. Mấy năm ấy qua đi nàng một chút cũng không nhẹ nhàng.
Khi nàng mười sáu
tuổi, khinh công Dung Cũ Ca đã thực cao cường. Đã rất lâu nàng chưa được thấy Vệ
Minh Khê, trong lòng nghĩ đến phát hoảng liền vụng trộm đi Phượng nghi cung. Có
lẽ là vận khí Dung Vũ Ca rất tốt, khi đó vừa lúc Tĩnh Doanh bị Vệ Minh Khê phái
ra ngoài làm chút chuyện, Dung Vũ Ca liền ở trên mái nhà Phượng nghi cung mà
rình coi Vệ Minh Khê.
Rình coi là tất
nhiên, nhưng mà rình coi được cảnh Vệ Minh Khê tắm lại là ngẫu nhiên. Nếu Dung
Cũ Ca có thể đoán trước được ngày sau bởi vì một lần rình coi đêm nay mà hàng
đêm đều bị vây trong giấc xuân mộng tươi đẹp khôn cùng, cho dù đã hai năm vẫn bị
vây trong trạng thái bứt rứt thì Dung Vũ Ca hi vọng thà rằng mình chưa từng
rình coi Vệ Minh Khê tắm còn hơn. Nhưng quá khứ thì không thể vãn hồi, Dung Vũ
Ca đã nhìn thấy được, hơn nữa lại là hình ảnh cả đời khó quên.
Dung Vũ Ca không thể
nào quên được lúc nhìn từng kiện từng kiện y phục Vệ Minh Khê rơi xuống, tim đập
thình thịch như muốn bay ra ngoài.
Nàng nuốt nước miếng
vô số lần, mắt ngay cả chớp cũng không dám chớp lấy một lần, nhìn chằm chằm y
phục Vệ Minh Khê rơi xuống. Mái tóc tán loạn thật dài, vưu vật tròn tròn vừa đủ
lớn, lại còn đôi chân thon dài, vòng eo mảnh khảnh, thắt lưng mềm mại, chiếc bụng
bằng phẳng, rồi sau khi tất cả y phục buông xuống, kia một vùng cây cối như ẩn
như hiện…
Thẳng đến khi Vệ
Minh Khê tắm rửa xong, mặt Dung Vũ Ca vẫn còn đỏ hồng nóng rực, tận đến khi hồi
phủ nàng vẫn còn ở trạng thái lâng lâng như bay khỏi thực tại. Trong đầu nàng
tràn ngập ý nghĩ kì quái, đích thực thiếu nữ tư xuân. Từ lúc vô ý rình coi phải
cảnh sắc ấy làm cho Dung Vũ Ca nảy sinh khát vọng càng ngày càng không thể vãn
hồi với Vệ Minh Khê.
***