Cung khuynh - Chương 047

Đệ tứ thập thất chương

Chuyện phòng the không phải rất khó chịu sao? Hay nam nữ
cùng nữ nữ bất đồng.

Thanh lâu này bố
trí đặc biệt vô cùng lịch sự và tao nhã, gió nhẹ thoang thoảng cuốn bức rèm
che, làm người ta cảm giác vài phần phiêu đãng giống như lạc vào giữa chốn bồng
lai tiên cảnh. Nơi nơi treo đầy các bức mĩ nhân đồ, mỗi mĩ nữ một sắc thái
riêng loại nào cũng có, cũng có lẽ đều là hoa khôi nổi danh ở sông Tần Hoài cả.
Các loại tư thái hết sức phong tao lại câu hồn người, không những không làm cho
người ta có cảm giác phàm tục mà còn rất lay động lòng người. Xem ra người đến
thanh lâu này thân phận cũng không thấp, quả nhiên là thanh lâu cao cấp ở Tần Hoài.

“Dung Vũ Ca, chỉ ăn
một bữa cơm mà thôi, vì sao phải đi vào tận trong này?” Vệ Minh Khê chưa bao giờ
một mình đi xa nhà quá, xuất môn ra bên ngoài, đối với địa phương mình không
quen thuộc vẫn có một chút bất an. Hơn nữa nơi này rất kì quái, đại sảnh treo đầy
mĩ nhân đồ không nói, ngay cả hành lang trên tường cứ đi vài bước cũng đều có,
hơn nữa là càng đi vào trong lại càng xinh đẹp, mà kì quái nhất là càng lúc y
phục trên người nữ tử trên các bức họa lại càng ít, làm cho Vệ Minh Khê không
dám nhìn thẳng chút nào.

“Chỉ nhi, có ta ở
đây, không cần lo lắng, phong cảnh bên trong tuyệt đẹp.” Dung Vũ Ca nắm chặt
tay Vệ Minh Khê, nhẹ giọng nói. Lúc này mẫu hậu như thể thiếu nữ mười lăm mười
sáu tuổi mới lần đầu xuất môn, rõ ràng đối mặt với thế giới bên ngoài tò mò
không thôi nhưng lại khắp nơi e ngại, thật sự đáng yêu cực kì. Ở trong mắt Dung
Vũ Ca, bất luận Vệ Minh Khê như thế nào thì cũng đều hồ đồ cho là tốt đẹp.

“Không được gọi ta
là Chỉ nhi!” Vệ Minh Khê không quên chỉnh Dung Vũ Ca. Dung Vũ Ca thật sự là càn
rỡ, Chỉ nhi không phải là cái tên nàng có thể tùy ý gọi, lớn nhỏ phải rõ ràng.

“Được rồi, Vệ công
tử nói cái gì thì chính là cái đó.” Mẫu hậu là qủy hẹp hòi, có thế mà cũng
không cho kêu, Dung Vũ Ca nói qua quýt.

Vệ Minh Khê lại
nhíu mày, Dung Vũ Ca căn bản không đem lời mình nói lọt vào tai, hoàn toàn
không coi mình là trưởng bối. Tuy thế nàng cũng không buông tay Dung Vũ Ca ra,
lúc này nàng phải đối mặt với thế giới mới chỉ biết được qua trang sách, chưa
bao giờ chân chính trải qua, cho nên quả thật tồn tại chút bất an.

“Dung Vũ Ca, nơi
này thực kì quái…” Vệ Minh Khê nhìn bên trong, lúc này y phục của nữ tử trên
các bức họa đều biến mất, thiên hình vạn trạng, thật là phong tao gợi cảm. Vệ
Minh Khê nhìn đến mức trên mặt có chút nóng ran, địa phương này rốt cuộc là thế
nào? Thân thể khoe khoang khêu gợi, uổng phí trinh tiết nữ tử.

“Mẫu hậu, phải tĩnh
tâm, không phải vạn sự giai không sao?” Lúc này Dung Vũ Ca dẫn một câu trong
kinh Phật, thật sự là rất cao minh. Vệ Minh Khê vừa nghe, tâm tình chấn động,
thấy Dung Vũ Ca nhìn những nữ tử khỏa thân, ngực lộ nhũ hoa căng tròn nhưng vẫn
bình tĩnh không hề biến sắc, nàng liền cảm thấy mình vậy mà lại còn không bằng
Dung Vũ Ca. Xem thường thế tục, vậy mà mình lại chỉ biết dùng ánh mắt thế tục
mà đánh giá những bức họa này, thành ra trong lòng sinh thêm vài phần kính trọng
Dung Vũ Ca.

Kì thật giờ phút
này lời Dung Vũ Ca nói với Vệ Minh Khê là cố ý lấy ánh mắt nghệ thuật mà đánh
giá những bức họa này, mà cái người bị tầng tầng lễ giáo trói buộc như Vệ Minh
Khê lúc mới đầu nhìn tất nhiên rất khó có thể lấy ánh mắt nghệ thuật mà xét, vừa
nghe Dung Vũ Ca nói thế liền lập tức cảm thấy xấu hổ, rất nhanh liền hòa theo cảnh
giới trong lời Dung Vũ Ca. Nhưng kì thật cảnh giới cao trong lời Dung Vũ Ca căn
bản không cao như những gì Vệ Minh Khê nghĩ, hiển nhiên Vệ Minh Khê là đem Dung
Vũ Ca cao thượng hóa.

Vốn Dung Vũ Ca có
thể bình tĩnh như thế là vì từ trước đã xem qua mấy bản nữ nữ giao hoan xuân
cung đồ, sớm đã học tập qua, nên mấy bức họa này bất quá giống một bữa tráng miệng
mà thôi. Cái nàng chờ mong là xuân cung đồ “thực tế,” dù sao trực tiếp chứng kiến
nàng còn chưa bao giờ gặp qua, hôm nay là kiến thức thực.

Xem bộ dáng mẫu hậu
là biết mẫu hậu thật sự còn thuần khiết, nói cũng kì quái, bình thường lúc nữ tử
xuất giá, mẫu thân chắc chắn sẽ lôi từ đáy hòm ra một hai bản xuân cung họa kín
đáo đưa cho nữ nhi, năm đó Vệ Minh Khê xuất giá, mẫu thân nàng không đưa cho
sao?

Vệ Minh Khê thật sự
rất muốn lấy ánh mắt phi thường cao độ mà đánh giá những bức họa càng ngày càng
lộ liễu, càng ngày càng hương diễm này. Nhưng khi nàng xem đến bức hai nữ tử ôm
nhau, tuy rằng chỉ là ôm nhau, nhưng rõ ràng y quan hai người đều không mặc, ôm
như vậy hoàn toàn không phải cái ôm đơn thuần, càng dễ dàng làm cho người ta nảy
sinh ý nghĩ kì quái…

Vệ Minh Khê nhìn
xung quanh tổng quan tất cả các bức, càng về sau lại càng quá phận, đủ loại tư
thế nữ nữ giao hoan đồ, làm cho Vệ Minh Khê bị một trận đả kích trước nay chưa
từng có. Nữ tử cùng nữ tử không ngờ cũng có thể làm chuyện nam nữ vợ chồng, trước
hôm nay Vệ Minh Khê chưa bao giờ biết nữ tử cùng nữ tử cũng có thể như thế…

Dung Vũ Ca nhìn bức
sau so với bức trước lại càng thêm hương diễm, một bộ so với một bộ càng thêm
chân thật, so với xuân cung đồ trước kia nàng đọc cùng những thứ này hoàn toàn
không thể so sánh, làm cho người ta nhìn xem phải tim đập chân run, không biết
mẫu hậu có thể tiêu hóa được hay không? Dung Vũ Ca nhìn về phía Vệ Minh Khê, Vệ
Minh Khê ngẩng đầu nhìn lại Dung Vũ Ca, lấy loại ánh mắt phi thường sắc bén mà
nhìn.

“Dung Vũ Ca, đây rốt
cuộc là địa phương gì?” Vệ Minh Khê lạnh lùng hỏi Dung Vũ Ca.

“Chỉ nhi không phải
đã đoán ra sao?” Dung Vũ Ca hỏi. Vệ Minh Khê tức giận, phải, mặc dù biết nàng sẽ
tức giận nhưng vẫn phải mang nàng đến, bằng không Vệ Minh Khê vĩnh viễn cũng
không biết nữ tử cùng nữ tử còn có thể làm chuyện như vậy.

Ngữ khí Dung Vũ Ca
khinh bạc như vậy làm cho Vệ Minh Khê vô cùng tức giận, nữ tử đến thanh lâu còn
ra thể thống gì, Dung Vũ Ca hoàn toàn không để ý đến danh tiết bản thân sao? Vệ
Minh Khê lạnh lùng trừng mắt nhìn Dung Vũ Ca, chuẩn bị xoay người ra khỏi nơi
này.

Nhưng Dung Vũ Ca đã
nhanh tay điểm huyệt đạo Vệ Minh Khê, đem Vệ Minh Khê kéo vào trong lòng.

“Nếu đã đến đây, tiền
cũng đã đưa, sao không xem hết rồi hãy đi.” Dung Vũ Ca ôm chặt Vệ Minh Khê
trong lòng, nhẹ giọng dụ dỗi Vệ Minh Khê.

“Dung Vũ Ca, ta lệnh
cho ngươi lập tức giải trừ huyệt đạo cho ta!” Sắc mặt Vệ Minh Khê trầm hẳn xuống.

Dung Vũ Ca nhìn Vệ
Minh Khê do dự một chút, chậm rãi giơ tay lên điểm luôn á huyệt Vệ Minh Khê, dù
sao mẫu hậu cũng đã tức giận, thôi thì xem như tiễn Phật cũng phải tiễn đến tây
thiên.

Dung Vũ Ca ôm lấy Vệ
Minh Khê nhưng không dám nhìn thẳng đôi mắt lạnh băng của nàng, nàng sợ ánh mắt
như vậy, ánh mắt kiểu ấy sẽ khiến mình phải thỏa hiệp, chỉ còn cách gắt gao ôm
chặt lấy Vệ Minh Khê.

Dung Vũ Ca đánh một
chưởng, cửa phòng lập tức mở ra. Trên chiếc giường bên trong có hai nữ tử trẻ
tuổi chỉ mặc yếm lụa mỏng manh, yêu hoặc mị tà đang hôn nhau, tận tình tận hưởng
thân thể đối phương, trong không khí nơi nơi tràn đầy hơi thở dục tính…

Vệ Minh Khê nhắm mắt
lại, nhưng bên tai vẫn còn tràn ngập thanh âm vừa như thống khổ vừa như vui
thích rên rỉ, trong lòng Vệ Minh Khê chưa từng trải qua việc gì khó chịu hơn thế
này.

Dần dần, hai người
kia ngày càng nhập tâm, tựa hồ như quên mất những người đứng xem, tựa hồ trong
mắt đều chỉ có đối phương, thì thầm tình tứ, ôn mị triền miên, đúng là nhu tình
nhập cốt, biểu diễn hương diễm cực gợi tình.

Tú bà đứng một bên
vì thể hiện vẻ tự nhiên, có cảm tình, rất có trách nhiệm bắt đầu giải thích, có
cảm tình dĩ nhiên liền cao nhã.

“Các nàng vốn là
hai nữ tử có giao hảo đặc biệt tốt tại đây, ngay từ khi mới bắt đầu vào thanh
lâu, vẫn luôn tương cứu nhau lúc hoạn nạn, cùng ăn cùng ngủ, cảm tình giống như
đôi phu thê. Lâu trung nữ tử vốn bạc mệnh, đương lúc hồng nhan thì thịnh khí,
người người nghênh đón, nhưng khi khổ sở lại không có chỗ nhờ, hồng nhan về già
không ai đoái hoài. Nam tử vốn nhiều kẻ bạc tình, chỉ biết vui một đêm xuân rồi
thôi, chỉ có nữ tử mới biết nỗi khổ của nữ tử…” Tú bà nói xong không khỏi thở
dài.

Vệ Minh Khê mở mắt,
nhìn về phía hai kẻ đang sa vào lưới tình. Hai nữ tử yêu thương nhau, tình cảnh
lại không làm cho nàng cảm thấy thấp hèn, có lẽ là vì có phần hữu tình bên
trong. Trong lòng Vệ Minh Khê cũng chẳng phải phản cảm một màn này, nhưng nhìn
một màn giao hoan không kiêng nể gì như vậy, Vệ Minh Khê vẫn cảm thấy cực kì xấu
hổ. Nhưng vì cái gì các nàng lại có biểu tình say mê như vậy? Chuyện phòng the
không phải rất khó chịu sao? Hay là nam với nữ so với nữ cùng nữ có cảm giác bất
đồng? Trong lòng Vệ Minh Khê chợt sinh ra nghi vấn to đùng.

Dung Vũ Ca xem đến
lúc nhập tâm, không khỏi đem Vệ Minh Khê ôm chặt hơn nữa. Cảm thấy miệng khô lưỡi
đắng liền uống một hớp lớn nước trà, khát vọng của nàng đối với Vệ Minh Khê
ngày càng sâu sắc, chung quy cũng sẽ có một ngày nàng bị thứ tà niệm ấy bức
phát điên thôi.

Vệ Minh Khê cảm
giác được Dung Vũ Ca ôm mình ngày càng chặt, hơi thở Dung Vũ Ca phả lên mặt
mình có chút nóng hổi, cảnh tượng đã như vậy, lại được ôm ấp khít khao như thế,
Vệ Minh Khê đột nhiên có loại ảo giác khuôn mặt hai nữ tử đó biến thành mặt
chính mình cùng Dung Vũ Ca. Vệ Minh Khê vì cái tưởng tượng đột phát đó mà sợ
hãi cùng cực.

“Chỉ nhi, ngươi có
biết ta ở trong mộng đã lặp đi lặp lại cảnh tượng như thế vô số lần với nàng
không…” Dung Vũ Ca nhẹ nhàng ghé sát tai Vệ Minh Khê thì thầm.

Vệ Minh Khê nghe vậy
liền hoảng hốt, sao Dung Vũ Ca lại có thể có giấc mộng phóng đãng như thế? Đây
là chuyện không đúng, là không thể, là không được, không bao giờ được phép!

“Chỉ nhi…” Dung Vũ
Ca ở bên tai Vệ Minh Khê gọi vô số lần nhũ danh Vệ Minh Khê, một tiếng, một
thanh đều như thể câu hồn đoạt phách, quấn quýt tâm can Vệ Minh Khê, làm tâm
nàng dao động. Vệ Minh Khê bắt đầu có cảm giác sợ hãi.

“Chỉ nhi…” Dung Vũ
Ca đem Vệ Minh Khê ôm chặt hơn nữa, Vệ Minh Khê có thể cảm giác được hai khỏa mềm
mại trước ngực Dung Vũ Ca đều đè ép lên lưng mình, bị đè ép đến biến hình. Vệ
Minh Khê cảm giác thân thể mình tựa hồ như bị thân thể Dung Vũ Ca ôm chặt đến
nhu hòa làm một, đến mức hơi phát đau. Nàng cảm giác được dục vọng hoàn toàn
không thèm che giấu của Dung Vũ Ca đối với mình, thứ dục vọng lộ liễu làm cho
người ta kinh hãi.

Dung Vũ Ca đã sớm bảo
tú bà cùng hai nữ tử đang biểu diễn kia lui xuống, còn nàng chỉ lẳng lặng ôm Vệ
Minh Khê, ôm thật chặt lấy Vệ Minh Khê, cố gắng bình ổn khẩn cầu trong đáy lòng
đối với Vệ Minh Khê.

Qua hồi lâu Dung Vũ
Ca mới giải huyệt đạo cho Vệ Minh Khê, nàng biết kế tiếp sẽ phải đối mặt với lửa
giận của Vệ Minh Khê như thế nào, nhưng nàng tuyệt không hối hận đã làm cái
chuyện mà thoạt nhìn có chút quá đáng đó, bởi vì nàng biết chuyện ngày hôm nay
đối với Vệ Minh Khê không phải là không có ý nghĩa gì, tuy rằng có khả năng Vệ
Minh Khê sẽ vô cùng tức giận.

Vệ Minh Khê được giải
huyệt đạo, căn bản không thèm nhìn Dung Vũ Ca, nàng chỉ thầm nghĩ phải lập tức
rời thanh lâu. Nếu để cho người trong thiên hạ biết Vệ Minh Khê tiến vào thanh
lâu… ngay cả nghĩ Vệ Minh Khê cũng không dám.

Dung Vũ Ca không thể
làm gì khác hơn là nhanh đi theo Vệ Minh Khê. Từ lúc đó về sau vô luận nàng
cùng Vệ Minh Khê nói cái gì, Vệ Minh Khê cũng không thèm nói một câu. Dung Vũ
Ca có làm hành động vô cùng thân thiết gì, Vệ Minh Khê cũng đều lạnh lùng nhìn
nàng, cho đến khi Dung Vũ Ca không dám lặp lại mới thôi.

Dung Vũ Ca bị lạnh
nhạt thật sự thương tâm nhưng đành bất lực, nàng biết lần này Vệ Minh Khê đã
quyết tâm, nếu không có một cơ hội nào khác, nàng cũng không biết Vệ Minh Khê
còn phớt lờ mình đến bao lâu nữa!

Kì thật chịu khổ sở
đâu chỉ có Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê cũng không tốt hơn gì. Đêm đó Vệ Minh Khê mơ
thấy nàng cùng Dung Vũ Ca làm chuyện cấm kị ấy, giấc mộng đó làm lòng nàng nổi
lên cảm giác tội lỗi. Nàng giận Dung Vũ Ca, nếu không có Dung Vũ Ca bức bách đến
thế, chính mình sẽ không phải rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này.

Về phương diện
khác, nàng cũng không ngờ chính bản thân mình lại có thể động tâm vì thứ tình cảm
nghịch luân đó. Cho nên vì trừng phạt Dung Vũ Ca, cũng là trừng phạt chính
mình, nàng đành đối với Dung Vũ Ca lạnh lùng. Nhưng mỗi lần nhìn thấy biểu tình
Dung Vũ Ca vì bị mình đối xử lạnh lùng mà khổ sở, lòng nàng có chút day dứt,
cũng có chút đau!

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3