Cung khuynh - Chương 028

Đệ
nhị thập bát chương

Chết
đi sống lại.

“Hoắc chiêu nghi, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì
không thể nói lung tung, ngươi không thể bằng vào việc trong phòng có một cung
nữ liền nói ta cùng cung nữ gian tình được. Hoắc chiêu nghi cũng có một đám
cung nữ, chẳng lẽ lại nói Hoắc chiêu nghi cũng cùng một đám cung nữ gian tình
ư, Hoàng hậu nương nương trong điện cũng có cung nữ, thử hỏi hậu cung phi tần
người nào trong điện không có cung nữ đây?” Đổng Vân Nhu không kiêu ngạo không
siểm nịnh nói.

“Đổng quý phi nói có lí!” Vệ Minh Khê gật đầu, chỉ
là một cung nữ mà thôi, Hoắc Liên Tâm muốn gán tội cho Đổng Vân Nhu cũng không tránh
khỏi quá gượng ép.

“Thoát y nghiệm thân!” Hoắc Liên Tâm bật thốt lên.
Trên mặt Đổng Vân Nhu vẫn còn đỏ ửng, là dư vị sau cuộc vui xuân, kia rõ ràng
chính là dấu hiệu sau khi động tình.

“Hoắc Liên Tâm, bản cung đường đường là quý phi,
ngươi nói nghiệm là có thể nghiệm sao? Còn gì là thể diện của bản cung nữa?
Ngày sau bản cung sao có thể đối mặt với người khác? Hoàng hậu nương nương, Vân
Nhu thà chết cũng sẽ không nghiệm thân, Vân Nhu nhỏ bé không đấu nổi, có lẽ đối
với Hoắc chiêu nghi đã đắc tội, nên hôm nay nàng mới ghen ghét bản cung mà…” Đổng
Vân Nhu cố nặn ra vài giọt nước mắt, thoạt nhìn lại càng đáng thương động lòng
người.

“Ngươi ngẩng đầu lên!” Vệ Minh Khê hướng Tiểu Hoa vẫn
đang đứng im bên cạnh không dám hé răng nửa lời nói. Tiểu Hoa nghe mọi người
nói mới phát hiện sự tình rất nghiêm trọng, chột dạ không thôi. Cùng quý phi
gian tình, đây là sự thật, nếu chuyện này không xảy ra nàng nhất định sẽ phản
bác, nhưng chuyện này lại có thật, phải làm sao bây giờ? Nàng còn không muốn chết,
nàng tìm đến Đổng Vân Nhu là muốn tìm lại sự trong sạch, nhưng hiện tại giống
như lại càng không trong sạch, trong lòng Tiểu Hoa sợ hãi cùng cực…

Nếu là bình thường Tiểu Hoa nhất định rất thích chí
mà ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu nương nương, người nàng vốn ngưỡng mộ đã lâu. Nhưng
hiện tại nàng lại thấy sợ khi phải nhìn Hoàng hậu nương nương, nàng sao có thể
nói dối Hoàng hậu nương nương được? Nhưng nếu không nói dối, chính mình cùng nữ
nhân ác độc kia nhất định đều xảy ra chuyện. Đều là nàng không tốt, là do nàng
hại mình. Nghĩ đến đây, Tiểu Hoa có cảm giác muốn khóc.

Nàng sợ hãi rụt rè ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt vô cùng
trang nghiêm của Hoàng hậu nương nương, mắt liền vội vàng né tránh, lại cúi đầu
xuống, Hoàng hậu nương nương nhất định thấy được, thôi rồi, nàng muốn chết cho
xong…

Tầm mắt cố ý né tránh mình, Vệ Minh Khê lại mơ hồ
nhìn thấy trên cổ Tiểu Hoa một vết hôn, nhưng nàng không xác định được có phải
hay không, nhưng trong lòng đối với việc hai người gian tình vẫn có chút hoài
nghi.

“Ngươi rốt cuộc ở trong này làm gì?” Vệ Minh Khê hỏi
Tiểu Hoa.

Đổng Vân Nhu khẽ nuốt nước bọt, Vệ Minh Khê sao lại
hỏi cái đồ ngu ngốc đó. Đổng Vân Nhu chỉ sợ Tiểu Hoa nói ra sơ hở hại chết
mình, nhưng mình lại không thể nói chen vào, bằng không sẽ giấu đầu lòi đuôi.

“Hoàng hậu nương nương, ta đến để đòi sự trong sạch.
Lúc trước quý phi nương nương đổ oan cho ta trộm hồng bảo thạch của nàng, ta
không có trộm, ta thật sự không có trộm, cho nên muốn tìm quý phi nương nương để
nàng nghe ta giải thích…” Tiểu Hoa vốn đã chuẩn bị từ đầu thật sự muốn đòi công
đạo cho mình, cho nên lập tức có thể nói lên ước nguyện ban đầu của mình.

“Đúng vậy, bản cung thấy nàng có thái độ thành khẩn
nên quyết định cho nàng một cơ hội giải thích. Nhưng vì lúc trước ta đã ở trước
mặt mọi người định tội nàng, nếu nàng thực sự không trộm, bản cung không phải
là tự vả mặt mình sao? Cho nên bản cung mới gọi nàng ra địa phương hẻo lánh này
giải quyết. Lúc ta xử phạt cung nữ này, Hoắc chiêu nghi cũng ở đó. Hoắc chiêu
nghi hẳn là không quên chứ…” Đổng Vân Nhu thầm nghĩ mình thực khôn khéo, nói dối
mà không ai có thể nghi ngờ hay phản bác.

“Các ngươi chính là có gian tình!” Hoắc Liên Tâm vẫn
không chịu buông tha tiếp tục buộc tội, nàng không thể lãng phí cơ hội lần này,
bằng không ngày sau Đổng Vân Nhu nhất định sẽ cảnh giác, sẽ không dễ dàng đối
phó nữa.

“Thật buồn cười, ta là phi tần được sủng ái, lại
chưa từng bị Hoàng thượng thờ ơ, sao lại đi tìm một cung nữ để thỏa mãn đây?
Hơn nữa lại là cung nữ có dung mạo xấu xí thế này? Hoắc Liên Tâm, ngươi luôn miệng
nói bản cung cùng cung nữ này có gian tình, ngươi rốt cuộc có dụng ý gì?” Đổng
Vân Nhu cũng quay lại cắn Hoắc Liên Tâm một phát, nhưng giờ phút này nàng rõ
ràng vận mệnh mình hoàn toàn bị nắm giữ trong tay Vệ Minh Khê.

“Quý phi không thể kiểm tra, vậy kiểm tra cung nữ cũng
được!” Hoắc Liên Tâm rốt cuộc vẫn không buông tha một tia hi vọng cuối cùng.

Đổng Vân Nhu nắm chặt tay, móng tay lại càng cắm sâu
vào da thịt. Hoắc Liên Tâm ngươi bức người quá đáng, hôm nay ta mà có thể sống
sót đi ra ngoài, ngày sau nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Tiểu Hoa cảm thấy mùi nguy hiểm, sau lưng mình tất cả
đều là vết cào của Đổng quý phi, chứng cớ rành rành biết tính sao đây?

“Đủ rồi! Hoắc chiêu nghi nhận được phong thư nặc
danh nói là gian phu, nếu không tồn tại gian phu, vậy tin này chỉ là giả dối mà
thôi. Quý phi cùng cung nữ gian tình, cũng quá gượng ép rồi. Đổng quý phi nói
đúng, nàng được Hoàng thượng ân sủng, sao có thể cùng một cung nữ gian tình
đây? Nếu án theo cách nói của Hoắc chiêu nghi thì chẳng lẽ cứ phi tử cùng cung
nữ ở chung một phòng thì chính là gian tình sao, có phải bản cung cũng bị hiềm
nghi chăng? Mà Hoắc chiêu nghi hiển nhiên cũng bị nghi ngờ, thế này chẳng lẽ hậu
cung trở thành nơi dành cho nữ nhân cùng nữ nhân sao?” Vệ Minh Khê hỏi lại Hoắc
Liên Tâm, khí thế trấn nhiếp lục cung, không bỏ qua cho nàng.

“Cái này không giống…” Hoắc Liên Tâm mãi mới ấp úng
được một câu.

“Sao không giống?” Vệ Minh Khê tiếp tục hỏi.

Hoắc Liên Tâm không nói, nàng không thể nói Đổng Vân
Nhu bị hạ xuân dược được. Nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình thất bại trong gang
tấc, trong lòng phẫn hận khẽ cắn môi. Tên nô tài chết tiệt, rốt cuộc sao lại xảy
ra chuyện này? Như thế nào lại không có gian phu, nếu là nam nhân, Đổng Vân Nhu
có mười cái mồm cũng nói không được! Vệ Minh Khê chết tiệt, sao lại không biết
thừa cơ diệt trừ Đổng Vân Nhu, nàng rõ ràng thiên vị Đổng Vân Nhu, Hoắc Liên
Tâm trong lòng đầy bất bình.

Đổng Vân Nhu thở dài nhẹ nhõm một hơi, Vệ Minh Khê
rõ ràng có ý thiên vị mình. Hoắc Liên Tâm có nói thêm gì nữa cũng đều là con
chó con nhảy nhót sủa loạn, không đủ gây nguy hiểm gì nữa, Đổng Vân Nhu có cảm
giác giống như mình vừa mới chết đi sống lại vậy.

“Bản cung không hi vọng lại xuất hiện thêm một lá
thư nặc danh nào nữa, có việc gì cứ trực tiếp báo cáo bản cung. Đổng quý phi
ngày sau cũng không nên đến những địa phương hẻo lánh như thế này, tránh đi miệng
lưỡi thế gian. Bản cung biết Hoắc chiêu nghi một lòng tuân thủ cung quy, cũng
không có khuyết điểm gì, chúng ta nếu đã thờ chung một chồng thì cũng nên tương
thân tương ái, giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn. Hi vọng các ngươi có thể giúp đỡ
nhau, thay bản cung hầu hạ Hoàng thượng cho tốt. Sự việc hôm nay đến đây chấm dứt,
các ngươi ai nấy hồi cung đi!” Vệ Minh Khê sau khi nói vô cùng rõ ràng minh bạch
liền bãi giá hồi cung, Dung Vũ Ca cũng nối gót Vệ Minh Khê về Phượng Nghi cung.

“Đêm đã khuya, người đâu, mau đưa Thái tử phi về
Đông cung.” Vệ Minh Khê khẽ dừng bước, nhìn Dung Vũ Ca rồi ra lệnh cho hạ nhân.

Dung Vũ Ca chỉ có thể dừng cước bộ, trơ mắt nhìn Vệ
Minh Khê đi, tấm lưng kia toát lên cảm giác thật lạnh lùng. Dung Vũ Ca vừa rồi
tâm tình vẫn còn náo nhiệt, nay lập tức vắng lạnh, trong lòng không khỏi nhói
đau.

Hoắc Liên Tâm trừng mắt liếc Đổng Vân Nhu một cái,
phẫn hận bất bình theo Vệ Minh Khê rời đi, rất nhanh Kính Viên sau một hồi náo
nhiệt đã trở về trạng thái yên tĩnh ban đầu.

Lúc này Đổng Vân Nhu mới thả lỏng móng tay đang cắm
sâu vào da thịt, cảm giác đau đến mức khiến nàng phải hít sâu một hơi.

“Đều là tại ngươi không tốt, nếu không phải ngươi cứng
rắn ôm ta, cứng rắn nắm chặt tay ta thì đã không như vậy, hậu cung…” Nữ nhân hư
hỏng này thiếu chút nữa đã hại chết mình rồi, Tiểu Hoa sờ sờ lưng mình mới phát
hiện vừa rồi bị dọa đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ướt đẫm hết cả, tự thì
thầm nói, hoàn toàn quên mất vừa rồi chính mình nằm trong vòng tay ấm áp thơm mềm
ấy cũng không hoàn toàn chống cự.

Ánh mắt Đổng Vân Nhu bắn về phía Tiểu Hoa so với độc
tiễn còn muốn độc hơn, nếu trong tay nàng có bảo đao, nhất định sẽ chém một
nhát, giết cho thống khoái. Thiên hạ này có bao nhiêu nam nhân thèm nhỏ dãi
mình, vậy mà mình lại cùng một cung nữ cái gì cũng không biết phát sinh chuyện
tình đáng hổ thẹn kia, đã thế nữ nhân kia được chiếm tiện nghi mà lại còn dám oán
giận mình. Cái này quả thực là sỉ nhục lớn nhất đời Đổng Vân Nhu từ lúc sinh ra
tới nay.

“Ngươi mà dám đem chuyện này nhắc lại, ta sẽ cắt lưỡi
ngươi!” Đổng Vân Nhu ác độc nói.

“Ngươi trả cho ta sự trong sạch, nói cho người khác
biết không phải ta trộm hồng bảo thạch.” Tiểu Hoa vẫn không quên chuyện này.

“Người nào rảnh rỗi mà quản ngươi có phải hay
không!” Đổng Vân Nhu hừ lạnh một tiếng.

“Vậy ta sẽ nói cho Hoàng hậu nương nương biết ngươi
cùng ta vừa rồi làm việc cẩu thả đó…” Tiểu Hoa cũng biết uy hiếp người.

“Ngươi có gan ngươi cứ nói đi, nếu ngươi thật sự muốn
chết thì cứ làm. Ngươi dám nói cho người khác, ngươi và ta đều phải chết!” Đổng
Vân Nhu cảm thấy mình nếu bị loại người như vậy uy hiếp thì còn gì là mặt mũi nữa.
Nhưng thật ra cũng không còn gì có thể mất mặt hơn được nữa, chuyện không muốn
xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi. Thể hiện hình tượng cao cao tại thượng vốn đã
khó, huống hồ trong cảm nhận của Tiểu Hoa, hình tượng Đổng Vân Nhu vẫn là nữ
nhân ác độc, y như hồ li tinh hư hỏng. Mà hiện tại đã lỡ cùng nữ nhân này làm
chuyện như vậy, bây giờ có lên giọng thuyết pháp gì với Tiểu Hoa cũng thật mịt
mờ.

“Dù sao ta cũng chỉ là một tiểu cung nữ, mệnh không
đáng tiền, nhưng ngươi đâu có giống ta, ngươi là quý phi, ngoài Hoàng hậu nương
nương ra thì cũng là nữ nhân có địa vị tối cao, dù sao…” Tiểu Hoa có chút đắc ý
nói, gạt bay lời Đổng Vân Nhu, đột nhiên cảm thấy từ lúc chào đời tới nay lần
này là lần thông minh nhất.

“Ngươi…” Lần đầu tiên trong đời Đổng Vân Nhu bị người
ta uy hiếp đến không nói được một lời nào. Quả thật cung nữ chết tiệt này mệnh
vô cùng hèn kém, tùy tiện quơ một phát cũng được cả đám, chẳng bồi thường được
sinh mệnh trân quý của mình.

“Thế nào?” Tiểu Hoa áp sát vào Đổng Vân Nhu, tuy rằng
ánh mắt Đổng Vân Nhu vẫn âm lãnh có chút đáng sợ, nhưng vấn đề nhân cách thì
không thể nhượng bộ. Có câu nói như thế này, có thể vô dụng nhưng không thể
không có chí khí.

“Hừ!” Đổng Vân Nhu tiếp tục hừ lạnh, chưa muốn thỏa
hiệp nhanh như vậy.

“Rốt cuộc thế nào đây?” Tiểu Hoa có chút nóng vội hỏi.

“Tạm thời cho ngươi tiểu nhân đắc chí, ngày sau
ngươi cẩn thận một chút cho ta!” Đổng Vân Nhu không tình nguyện bị uy hiếp nói.

“Này, tay ngươi chảy máu…” Tiểu Hoa tinh mắt nhìn thấy
tay Đổng Vân Nhu bị móng tay làm bị thương, trực tiếp cầm tay Đổng Vân Nhu xem
xét, Tiểu Hoa quả nhiên là đứa nhỏ lương thiện.

“Ngươi nắm chặt tay thế làm gì? Tay xước hết cả rồi
thấy không? Có đau hay không? Lưng ta cũng bị ngươi làm cho đau chết…” Tiểu Hoa
quan tâm Đổng Vân Nhu như bằng hữu mà nói. Người nói tuy vô tâm nhưng người
nghe lại hữu ý, Đổng Vân Nhu cảm thấy vô cùng giận dữ, cung nữ chết tiệt này, lại
nhắc lại chuyện đó! Là một nữ nhân bình thường mà nói, vừa cùng nữ nhân khác
phát sinh quan hệ đã rất khó mà chấp nhận, mà lại với một cung nữ như vậy, Đổng
Vân Nhu tự dưng trào dâng một cỗ uất khí nghẹn ở ngực.

Chát! Đổng Vân Nhu kiềm chế không được vung tay tát
một cái, Tiểu Hoa che mặt không tin nổi, chằm chằm nhìn Đổng Vân Nhu.

“Ngươi…” Mặt nàng vừa vặn hiện ra năm vết đỏ, nữ
nhân ác độc này. Tiểu Hoa phẫn nộ nhìn Đổng Vân Nhu lên án: “Vì cái gì ngươi
đánh ta?”

“Ai bảo ngươi nhắc lại chuyện vừa rồi? Ngươi nhắc một
lần, ta đánh một lần!” Đổng Vân Nhu nhìn khuôn mặt hiện lên năm vết đỏ, một
chút cũng không áy náy, bất quá không nghĩ tới một cung nữ lúc nào cũng làm việc
nặng nhọc mà làn da thật mềm mại, chỉ một cái tát cũng để lại vết.

“Ta nào có nhắc lại, rõ ràng là ngươi chủ động ôm
ta, nói ngươi rất khó chịu, ta mới hỗ trợ!” Tiểu Hoa chưa từng thấy người nào
ác độc hơn Đổng Vân Nhu, mình làm việc tốt nàng không báo đáp thì cũng thôi đi,
lại còn hung ác như thế, Tiểu Hoa oán giận nói.

“Ngươi còn dám nói!” Đổng Vân Nhu quát, tức giận lại
giơ tay lên. Tiểu Hoa nhanh chân lui ra sau vài bước, vẻ mặt đề phòng nhìn Đổng
Vân Nhu.

“Hoàng hậu nương nương sai nô tài đưa quý phi nương
nương hồi cung.” Bên ngoài thanh âm thái giám đột nhiên vang lên, Đổng Vân Nhu
nhanh chóng thu tay lại.

“Chờ chút, bản cung lập tức ra ngay.” Thanh âm Đổng
Vân Nhu đột nhiên ôn nhu hẳn, Tiểu Hoa khinh thường bĩu môi, rõ ràng là nữ nhân
hai mặt.

Đổng Vân Nhu lại trừng mắt liếc Tiểu Hoa một cái:
“Ngày mai ngươi đến Vân Phương điện cho ta!”

“Ừm!” Tiểu Hoa thuận miệng đáp lại.

“Ngươi tên gì?” Đổng Vân Nhu lúc này mới phát hiện,
nữ nhân mà nàng hận không thể lập tức làm cho biến mất khỏi thế gian này, ngay
cả tên nàng cũng không biết.

“Tiểu Hoa.”

“Tầm thường không chịu nổi!”

***

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3