Animorphs (Tập 6) - Chương 05 - 06

CHƯƠNG 5

Tối hôm đó, Tom về nhà muộn.
Người ảnh đầy mùi khói và mùi nước sốt thịt nướng.

Ba,
mẹ và tôi đã ngồi vào bàn dùng bữa tối. Ba gác cái chân bị trật gót lên một
chiếc ghế. Cả nhà đang dùng thịt gà chiên với khoai tây và rau.

Tom
vừa bước vào cửa bếp, mẹ tôi đã cất tiếng hỏi: “Tom, vụ dọn dẹp vệ sinh ra sao
rồi? Trong chương trình tin tức mẹ thấy có tường thuật chút đỉnh đó.”

Tom
bước vào phòng ăn rồi kéo ghế, ngồi đối diện với tôi. “Tốt lắm mẹ à. Bọn con
chất đầy rác, cành khô và mấy thứ linh linh vào hai cái thùng thiệt bự... Ủa,
cái chân ba bị sao vậy?”

Ba
tôi nhăn mắt. “Ba cố với một trái bóng mà lẽ ra không nên với. Thế là nó trật
khớp.”

“Con
ăn đủ chưa?” Mẹ hỏi Tom.

Tom
vỗ vỗ bụng. “Thịt bằm nè, xúc xích nè, thịt gà nè. Dĩ nhiên là không
ngon lành bằng gà mẹ nấu đâu.”

“Là
ba con nấu đấy. Ổng nấu bằng cách gọi điện đặt hàng ở tiệm Gourmet Express.”

“Nhưng
ba có công bỏ lò vi ba món nước sốt.” Ba tôi nói. “Thì cũng coi như là nấu vậy.”

Tom
nháy mắt với ba. “Thế thì món thịt nướng của bọn con ăn đứt món gà của ba rồi.
Ở đó con ăn ngon miệng ghê lắm.”

“Nhưng
con làm gì được xơi món tráng miệng.” Ba nói. “Và cả bánh phô-mai nữa chứ. Của
tiệm Santorini đàng hoàng đó nha.”

“Ý,
tiệm Santorini hả?” Tom làm bộ rên rỉ. “Thôi con rút lời vậy. Ba bỏ qua cho con
đi nha. Con mê cái tiệm Santorini đó lắm.”

Con
Homer chạy xộc vào. Nó cảm thấy đã đến giờ đớp mấy món ăn thừa. “Ê, Homer.” Tom
nói. Ảnh gãi gãi sau tai nó và con Homer sung sướng ngớ cặp mắt ngây ngây của
nó ra. Cái lưỡi nó thè lè, le dài ra khỏi miệng.

Một
khung cảnh rất đỗi bình thường. Quanh một bàn ăn cũng hết sức bình thường. Đố
ai nhìn cảnh đó mà đoán được sự thật. Ai mà biết nổi trong đầu anh tôi lại chứa
một giống người ngoài Trái Đất, một sinh vật đến từ hành tinh khác.

Tôi
đã hỏi Ax vụ đó ra sao. Ax là người Andalite mà bọn tôi đã cứu thoát từ đáy đại
dương. Giờ thì anh là một thành viên của nhóm bọn tôi.

Tóm
lại là tôi đã hỏi Ax về việc con sên Yeerk sống trong đầu người như thế nào.
Ảnh đã giải thích rất rõ. Nào là chúng biết cách xếp dẹp cái cơ thể như loài
sên của chúng. Nào là chúng luồn vào những nếp và những rãnh của não người.
Chúng tan ra thành một chất lỏng tràn vào mọi ngóc ngách trong đầu. Chúng quấn
cơ thể chúng quanh bộ não, rồi nối các nơ-rôn của chính chúng với nơ-rôn người.

Tom
nhận ra tôi đang quan sát ảnh.

“Nè,
có chuyện gì vậy, chú lùn?”

Tôi
choàng tỉnh. “Cái gì? A, chả có chuyện gì đâu. Em đang suy nghĩ ấy mà.”

“Chú
đang nhìn anh đăm đăm. Nhìn trán của anh à.”

Tôi
cố rặn cười. Bộ óc tôi mở hết công suất để tìm một câu đùa. “Vậy hả? Em tưởng
em đang nhìn vào hư không thôi mà. Ờ, mà thiệt, hư không với lại cái đầu anh
thì có khác gì nhau đâu?”

Thành
công rồi. Tom vớ lấy một khoanh bánh mì liệng thẳng vào tôi. Tôi chộp được nó
vừa kịp, chút xíu nữa là bị trúng ngay mặt. Trong một tích tắc, tôi và Tom trân
mắt nhìn nhau.

“Đừng
có ném thức ăn.” Ba tôi lên tiếng. “Phải tội đó nhe.”

“Vâng.”
Tôi nói. “Anh Tom chậm chạp thí mồ, làm sao ném trúng con. Ảnh ngày một chậm à
nhe. Hết ngon lành rồi.”

Tom
nhíu mày. “Đừng làm tới nhe, nhóc.”

Tôi
mỉm cười. Đó là một nụ cười giả tạo nhưng được vậy là tôi đã cố hết cỡ rồi đó. “Hồi
còn trong đội bóng rổ anh nhanh nhẹn hơn nhiều. Ai biểu cứ đi chơi với nhóm
Chia Sẻ, ăn thịt nướng với khoai tây. Thảo nào phản xạ của anh ngày một tệ.”

Bạn
biết không, hồi trước, đời nào Tom để tôi nói thế. Ảnh chẳng để tôi cự cãi lại
ảnh thế này đâu. Ảnh sẽ kẹp lấy đầu tôi và dần cho một trận ra trò đến khi nào
tôi van xin ảnh buông tha cho.

Nhưng
giờ thì ảnh chỉ nở một nụ cười lạnh lùng và khó hiểu.


lẽ vì ảnh đã thay đổi. Có lẽ vì tôi đã thay đổi. Sự im lặng kéo dài mất mấy
phút giữa tôi và anh. Ba mẹ tôi cảm thấy bối rối nên bắt đầu gợi chuyện nói với
nhau.

“Con
phải đi làm bài tập đây.” Cuối cùng, tôi nói. “Con xin phép rút được không ạ?”

“Lát
nữa nhớ trở xuống ăn bánh phô-mai nhe con.” Mẹ tôi nói.

Tom
bám theo, giữ tôi lại ở cầu thang. “Anh không hiểu tại saochú ghét nhóm
Chia Sẻ dữ vậy.” Ảnh nói. “Ở trường của chú có khối đứa tham gia nhóm bọn anh
đó.”

“Chắc
tại em không thích chơi nhóm.”

“Vậy
thì đừng có đâm thọt thứ gì mà chú chưa hiểu. Thế trong khi bọn anh dọn dẹp
ngoài công viên bữa nay, chú làm được trò trống gì không nào?”

Tôi
dừng lại, quay ra đối mặt ảnh. Tôi đứng trên ảnh một bậc thang. Mắt chúng tôi
ngang tầm nhau. “Em hả? Chả làm trò trống gì cả. Chỉ đi chơi với thằng Marco,
thế thôi.”

“Sai
rồi, chú lùn.” Tom nói. “Có nhiều thứ còn hay hơn là đi chơi với thằng Marco,
còn đã hơn cả tham gia mấy đội bóng chán phèo nữa đó. Toàn là việc trọng đại
không hà. Chú có thể là một phần của cái gì đó... lớn lao hơn. Chú có thể tham
gia làm việc lớn chứ không chỉ mãi là một thằng nhóc chả ra gì.”

Tom
nhìn tôi vẻ thống thiết. Như là ảnh muốn nói với tôi điều gì ghê gớm lắm. Như
là ảnh muốn mở ra cho tôi thấy cả một thế giới mới.

Tôi
biết cái trò này hiệu nghiệm với một số người. Đó là bước đầu tiên để trở thành
một vật chủ tình nguyện. Đó là cách mà nhóm Chia Sẻ chiêu dụ bạn: Nói về những
chuyện to tát, vinh quang, hấp dẫn mà bạn có thể cùng tham gia vào.


trở thành một phần tử của...

“Cảm
ơn.” Tôi nói. “Nhưng em không muốn trở thành một phầncủa cái
gì hết. Em thà là một người duy nhất, là chính em, là một thằng nhóc chả
ra gì.”

Trong
một tích tắc sau khi tôi buông câu nói, chiếc mặt nạ của Tom đã rơi xuống.
Trong tích tắcđó, tôi bắt gặp một thái độ cực kỳ ngạo mạn và khinh miệt.
Sự ngạo mạn của tên Yeerk. Sự miệt thị của tên Yeerk.

Cái
nhìn của Tom nói lên rằng “Sớm muộn gì bọn ta cũng sẽ tóm được mi. Cả mi lẫn
toàn bộ đám còn lại của giống nòi yếu ớt bọn mi.”

Rồi
cái nhìn đó lướt qua. Tôi thấy Tom nhún vai như chả có chuyện gì nghiêm trọng.

Tôi
vào phòng, ngồi làm bài tập. Lát sau, tôi xuống nhà ăn bánh phô-mai với ba mẹ
và anh Tom. Một gia đình hạnh phúc đang ngồi nhấm nháp, xem TV...

Đêm
hôm đó, tôi đã nằm mơ.

Giấc
mơ này kể từ đó hầu như mỗi đêm đều lặp lại.

CHƯƠNG 6

“Không thể tin nổi, biến hình
mà cũng đòi dợt nữa hả?” Marco tru tréo.

“Hồi
nào đến giờ mình có cần tập dợt gì đâu. Biến thì cứ việc biến, còn khi nào thấy
có rắc rối to thì mình tìm cách dàn xếp với con thú, thế là êm chứ có gì đâu.”

“Phải
dợt thôi, bạn hiền.” Tôi nói. “Bọn mình sắp sửa đi do thám.
Mình sắp tới đó nghe ngóng coi chúng nói năng gì. Phải chịu khó tốn
ít thời gian học hỏi cách sử dụng các giác quan của gián thì mới hiểu được các
âm thanh chớ.”

“Sắp
sửa có một bộ phim kinh dị rồi nhe. Hay chí ít cũng là một cuốn sách mang tên
'Người gián'.” Marco nói.

Bọn
tôi đang ở căn hộ mới của Marco. Đây là lần đầu tiên bọn tôi hội nhóm nơi đây.
Đó là nhờ ba của Marco đã đi làm trở lại, nên cha con nó mới có tiền dọn đến
một chỗ khang trang hơn. Tôi biết Marco bị mặc cảm hồi nó còn sống ở chỗ cũ.

Lúc
này, ba nó không có nhà. Ở chỗ làm mới, chú ấy thường làm việc về muộn. Cầu cho
chú ấy giữ được việc làm này hoài hoài. Marco đã phải khổ sở về chuyện gia đình
của nó quá lâu rồi.

“Có
khi nào người ta sợ quá chết đứng luôn không ha?” Cassie thắc mắc. “Mấy bồ có
nghĩ rằng một ngày nào đó bọn mình gớm đến mức tắc thở luôn không? Mình sờ vào con
gián còn thấy ớn lạnh, huống chi là biến thành nó...”

“Thì
bồ tránh xa cái gương ra.” Tôi gợi ý. ”Và trong khi biến hình thì
đừng có nhìn người khác là được rồi.”

“Loài
người lại đi sợ mấy con sinh vật này hả?” Ax thắc mắc.

Thật
không ngờ bọn tôi quen với sự hiện diện của cư dân vũ trụ này nhanh dữ vậy. Tôi
thậm chí không thể ngờ là có ngày một người Andalite lại đứng lù lù ở đây, giữa
chúng tôi, trong cơ thể lai tạp giữa một con hươu màu xanh, một con người thiếu
miệng, một con dê có mắt ở chóp sừng, là một con bọ cạp.

Phần
bọ cạp là cái đuôi của người Andalite. Nó có một cái cựa cong và bén ở đầu mút.
Dân Andalite quất cái đuôi ra trước nhanh đến mức bạn hổng thấy kịp.

Tôi
ngồi ở mép giường của Marco. Tobias thì đang đậu trên bậu cửa sổ phòng nó,
trông thật là dữ dằn... mặc dù dĩ nhiên là nó không phải vậy.

Cả
đám lại còn bàn bạc toàn những chuyện quái đản nữa nhớ. Thì coi đó, tôi đang
ngồi với một người ngoài Trái Đất, một nhỏ em họ, một thằng bạn nối khố, và
Cassie. Mà bọn nó thì đang chuẩn bị biến thành gián mới điên chứ.

Tất
nhiên là không kể Tobias rồi.


điều quái gở nhất là tôi không còn thấy chuyện này là quái gở nữa.

Tôi
theo dõi bọn nó biến hình, nhưng tới khi tụi nó trông bắt đầu phát ớn thì tôi
ngoảnh mặt đi. Khi quay đầu nhìn lại thì bọn nó đã là bốn con gián bò lổn nhổn
trên tấm thảm.

“Tốt.”
Marco nói với tôi bằng ýnghĩ. “Bọn tui là gián rồi đó. Làm gì tiếp thì làm
lè lẹ đi, vì nói thiệt nha, tui đang bức xúc tới độ muốn đạp chính tui bẹp dí.”

“Được
rồi.” Tôi nói. “Mấy bồ có nghe được mình không vậy?”

“Tiếp
đi. Bọn tớ sẵn sàng rồi nè. Nói cái gì thì nói đại đi.” Marco tiếp tục nói bằng
ý nghĩ. Tôi chẳng biết nó là con gián nào, vì đám gián này con nào con nấy
trông y chang nhau.

“Xin
chào.” Tôi dõng dạc nói.

“Ê,
mình cảm thấy có cái gì đó.” Cassie nói.

“Tobias,
nói giùm bọn nó rằng cái gì đó chính là tớ.”

“Jake
đó mà.” Tobias dịch ý tôi ra ngôn ngữ ý nghĩ. “Nó nói 'xin chào’.”

“Hiểu
rồi, Jake. Làm lại đi. Nói 'xin chào' lại lần nữa coi.” Marco chỉ đạo.

“Xin
chào.”

“Ờ,
mình cảm thấy có rung động ở đó.” Rachel xác nhận.

“Xin
chào.”

“Nghe
như là xin chào thì phải.” Cassie nói.

“Jake!”
Marco gọi. “Nói câu 'tớ là con dê cụ’ đi. Để coi thử mình có hiểu nổi không.”

“Cậu
là con dê cụ.”

“Tếu
nhỉ.” Marco nói. “Tui chả nghe bồ nói gì hết, nhưng tôi biết là bồ.”

Bọn
tôi mất gần một tiếng đồng hồ với Marco, Cassie, Rachel và Ax để học cách diễn
dịch các rung động thành ngôn ngữ loài người. Cả bốn đang lặp lại những kinh
nghiệm của tôi hồi tôi bị kẹt trên tấm Roach Motel đằng sau cái tủ lạnh.

Khi
chúng hoàn hình, tôi lại ngoảnh mặt đi. Những giấc mơ gần đây của tôi đã quái
dị lắm rồi, đâu có cần bọn nó “tiếp liệu” Thêm để chuyển thành ác mộng.

Cassie
là đứa biến hình tài tình nhất nhóm, thường thì nhỏ kiểm soát được chút ít quá
trình biến hình. Có lần, lúc cả đám tụi tôi biến thành chim, không biết nhỏ
xoay sở thế nào mà vẫn giữ được nguyên đôi cánh bự trong vài giây trước khi
hoàn lại hình người đó.

Trông
như lúc đó thật là tuyệt.

Nhưng
ngay cả đến Cassie cũng không cách chi làm cho việc biến thành gián coi cho hấp
dẫn hơn...

Vụ
này thật phát ớn.

“Hành
tinh các bạn có những con vật thật hết ý.” Ax phát biểu sau khi trở lại hình
dạng bình thường. Mà cái hình dạng bình thường của ảnh thì chả bình thường chút
nào, nhất là ảnh lại đang đứng trong phòng ngủ của Marco.

“Gián
mà hết ý cái nỗi gì.” Rachel hơi rùng mình. “Xin lỗi nhe, anh Ax, nhưng tôi
hổng ưa nổi cái lốt đó.”

“Nhưng
chúng cũng dễ kiểm soát đó chớ.” Marco nhận xét. “Khác xa mấy con kiến.”

Bọn
tôi lẳng lặng nhìn nhau. Cả bọn đã trải qua những kỷ niệm rất tệ hại với loài
kiến. Đó là lốt thú mà chẳng đứa nào dám cả gan biến hình lại lần nữa.

“Mà
nè, mấy bồ, chiến dịch này hổng cần phải xuất quân hết đâu.” Tôi nói.

“Gì
vậy, em mới nói là mấy con gián này tởm lợm, chứ có nói là em không muốn biến
thành gián hồi nào đâu.” Rachel phản đối. “Bọn mình cần phải biết cái bệnh viện
đó có chuyện gì. Cách tốt nhất là lọt vào cuộc họp ban chấp hành nhóm Chia Sẻ.
Và cách tốt nhất để làm điều đó là biến thành gián. Chấm hết, miễn thảo luận.”

Nhỏ
đưa cặp mắt hiếu chiến nhìn xung quanh, như thách thức kẻ nào dám cự lại nhỏ.

“Có
gì đâu, nhưng anh làm việc đó một mình cũng được mà.” Tôi nói.

“Anh
mắc chứng gì vậy hả?” Rachel hỏi. “Bọn mình là năm Ngự lâm pháo thủ cơ mà. Một
người vì mọi người, mọi người vì một người. Ý quên, sáu Ngự lâm pháo thủ chứ.”
Nhỏ liếc qua Ax, sửa lại lời.

“Mấy
ngự lâm pháo thủ đó là cái gì vậy?” Ax hỏi.

Chẳng
đứa nào trả lời ảnh. Cả bọn đang mải nhìn tôi chằm chằm, y như tôi vừa làm việc
gì sai trái.

“Bình
thường thì tui ủng hộ hết mình chuyện đứng ngoài mọi rủi ro.” Marco nói.

“Nhưng
tui chỉ tò mò tại sao bồ lại nói năng kiểu đó.”

“Tại
nó có lý chứ sao. Một đứa bọn mình đi là đủ rồi mà.”

“Bồ
lo anh Tom bị sao chứ gì?” Cassie vặn hỏi.

Đúng
là chỉ có Cassie mới đoán nổi chuyện này. Tôi cắm đầu nhìn xuống đất. “Thì đó,
Tom là anh mình, còn mấy bồ là bạn mình. Nếu cả đám chui hết vô cuộc họp đó rồi
thì lỡ ra có đánh nhau thì biết làm sao?”

Marco
nhướn mày, vẻ nghĩ ngợi. Nó chợt hiểu tất cả. “Bọn tớ sẽ không hại anh Tom, đó
là điều thứ nhất.”

“Đâu
đơn giản dữ vậy.” Tôi ngắt lời. “Tom dính vô vụ này đậm lắm rồi. Ảnh là người
của chúng. Và ảnh có thể... có thể giết bất cứ ai trong đám bọn mình.”

Sao
tôi thù phải nói ra điều này đến thế. Nhưng đó là sự thật.

“Không
phải là Tom.” Tobias lên tiếng. “Mà là con quái vật sống ở trong đầu ảnh. Tom
không bao giờ vậy đâu.”

Tôi
thở dài. “Mình đã nằm mơ...” Tôi chợt khựng lại vì cảm thấy thật là điên nếu
khai ra chuyện này. “Mình biết giấc mơ thì không phải là thật, nhưng mình đã
thấy cùng một giấc mơ đó đến mấy lần rồi...”

“Anh
mơ thấy gì vậy? Kể đi.” Rachel háo hức.

“Mình
kể nhưng mấy bồ không được cười đó nha. Trong giấc mơ, mình là con cọp đang
rình anh Tom, bám theo ảnh, lần theo dấu vết của ảnh. Mình cảm thấy nỗi háo hức
của con cọp. Mấy bố biết rồi đó cảm xúc của thú săn mồi ấy mà. Cả cơn đói nữa.
Mình đang muốn giết thịt.”

Tobias
quay đầu đi. Tôi biết lý do. Giờ thì Tobias cũng là thú săn mồi rồi, hàng ngày
nó đều cảm thấy nỗi háo hức đó, nỗi thèm khát giết chóc đó. Điều này chắc vẫn
còn làm nó khó chịu. Xưa nay Tobias vốn là một đứa hiền lành... cái hồi nó hãy
còn là người.

“Tóm
lại là, trong giấc mơ, mình đang săn đuổi chính anh ruột của mình. Có điều là
khi mình sáp lại gần thì... ảnh quay phắt lại. Và đó không phải là Tom nữa. Đó
là...” Tôi nghẹn giọng không nói được hết câu. Nói đến đó là đã quá nhiều rồi.

“Mình
chỉ không muốn Tom gặp chuyện chẳng lành.” Tôi rầu rĩ nói. “Không chỉ là chuyện
có thể xảy ra nếu có đụng độ thôi đâu. Mà còn... Thì đó, mình nghĩ anh Tom có
vai trò quan trọng trong toàn bộ cái kế hoạch bệnh viện của chúng. Mình đoán là
anh ấy phụ trách cái kế hoạch này. Nếu bọn mình xoay sở chặn đứng được kế hoạch
của ảnh, thứ nghĩ coi chúng sẽ xử ảnh ra sao? Có thể Visser Ba chỉ trừng trị
tên Yeerk-Tom. Nhưng bọn mình đã thấy hắn làm gì rồi đó. Hắn muốn dằn mặt bất
cứ ai làm cho hắn thất vọng. Hắn sẽ giết luôn cả anh Tom mất thôi.”

Rachel
khẽ huýt sáo. “Nếu mình thành công thì Tom sẽ thất bại. Nếu Tom thất bại thì
Visser Ba sẽ thịt ảnh.”

“Ừ,
đại loại là vậy đó.” Tôi nói.

“Thế
thì bọn mình phải làm gì đây hả trời?” Marco hỏi.

“Quên
chiến dịch này đi.” Cassie đề nghị.

“Và
để cho bọn Yeerk kiểm soát luôn cái bệnh viện đó hả? Bộ mấy bồ quên đó là phân
xưởng chế tạo ra những vật chủ cho bọn Mượn xác hay sao?” Tôi phản bác lại. “Tại
sao lại phải bỏ cuộc? Vì anh Tom của mình có thể bị nguy hả?”

“Đúng
vậy.” Cassie quả quyết.

Tôi
do dự. Tôi muốn đồng ý quá đi chứ. Nhưng tôi biết biện bạch thế nào đây cho
việc thoái lui chỉ vì những lý do ích kỷ?

“Bọn
mình chưa cần phải quyết định vội.” Marco nói. “Hãy cứ vào đó, tìm hiểu
xem chúng định làm trò gì. Sau đó muốn quyết gì thì quyết.”

Tôi
bắt gặp ánh mắt của Marco. Không biết nó đang nghĩ gì về tôi. Chỉ tôi và Marco
biết chuyện mẹ nó. Với mọi người thì cô ấy đã chết. Chỉ hai đứa tôi biết
rằng cô ấy là một tên Mượn xác. Rằng cơ thể cô ấy đã bị vay mượn bởi
chính Visser Một.

Hơn
ai hết, Marco hiểu rõ tôi gặp khó khăn gì. Thế là nó đã mở cho tôi con đường để
tránh ra quyết định.

“Phải
đó.” Tôi khẽ gật đầu với thằng bạn nối khố. “Marco nói cólý. Đây chỉ là
chiến dịch do thám thôi. Còn cả đống thì giờ để quyết định phải làm gì. Cứ đợi
khi nào biết rõ bọn chúng sắp bày trò gì rồi hẵng tính.”

Lẽ
ra tôi phải thấy nhẹ nhõm nhưng nào có được vậy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3