Animorphs (Tập 6) - Chương 01 - 02 - 03 - 04

ÁT CHỦ BÀI

CHƯƠNG 1

Tôi là Jake.

Thế
giới hiện tại của tôi đầy rẫy kẻ thù rình rập, thậm chí còn ngồi đối diện với
tôi ở bàn ăn điểm tâm vào một sáng thứ Bảy nọ, và đó là lúc mà một phần câu
chuyện tôi sắp kể bắt đầu.

”Ê, chú
lùn, tính làm gì đó?” Tom cất tiếng hỏi khi tôi vừa ngồi vô bàn. Đó là cái kiểu
ảnh vẫn thường gọi tôi. Thật ra, so với tuổi, tôi thuộc loại to xác, chả kém
Tom bao nhiêu, thế nhưng ảnh vẫn gọi tôi theo cái lối cà giỡn như thế từ nhiều
năm nay.

“Chả
làm gì đặc biệt cả.” Tôi đáp. “Còn anh thì sao?”

“Ờ,
anh sắp đi họp...”

“Họp
nhóm Chia Sẻ hả?” Tôi cố lấy giọng tỉnh.

Nhóm
Chia Sẻ bề ngoài có vẻ như là một tổ chức liên kết các nam nữ hướng đạo sinh,
nhưng thật ra đó là một tổ chức trá hình của bọn Yeerk. Lãnh đạo của nhóm Chia
Sẻ toàn là những tên Mượn xác có vai vế.

“Đúng
vậy. Bọn anh sẽ dọn dẹp công viên. Cũng phải đóng góp chút công sức cho cộng
đồng chứ. Sau đó cả nhóm bọn anh sẽ xơi thịt nướng.”

Tom
nghiêm nghị nhìn tôi. “Nè, chú lùn cũng tham gia cho vui đi. Như vậy anh em
mình sẽ có nhiều dịp đi chung với nhau hơn.”

Tôi
nghe Tom nói mà muốn bệnh. Tôi cố không tỏ thái độ gì. Chẳng phải là anh Tom
đang nói mà là tên Yeerk trong đầu ảnh đang rủ rê tôi. Tên Yeerk đó đang muốn
chiếm đoạt cơ thể của tôi đem làm quà cho một chiến hữu Yeerk của hắn.

[Chúc
bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người
yêu sách.]

“Để
dịp nào đó em sẽ tham gia.” Tôi nói cho phải phép. “Còn khuya nha...” Tôi thầm
nhủ.

Tôi
làm cho mình một ly ngũ cốc. “Anh định đi bao lâu?”

“Nguyên
buổi sáng nay. Ba mẹ đi chơi quần vợt rồi đó, cả cái nhà này thuộc chú. Tha hồ
mà quậy nha.”

“Xời…”
Tôi múc một muống ngũ cốc đưa lên miệng.

Phải
kiềm chế lắm tôi mới không sửng cồ với Tom, không nói toẹt vào mặt ảnh rằng tôi
đã biết tỏng mọi thứ về ảnh, biết ảnh là ai, biết ảnh đang làm trò gì.

Chí
ít tôi cũng biết rõ một số điều ảnh đang làm. Tôi đã dò xét Tom bấy lâu nay.
Ảnh đang leo nhanh lên hàng đầu lĩnh của nhóm Chia Sẻ. Ảnh là một tên Mượn xác
rất trung thành. Con sên Yeerk trong đầu Tom đã được thăng chức.


Tom đang tham gia vào một kế hoạch mới, một kế hoạch cỡ bự.

Một
kế hoạch mà tôi phải ngăn chặn. Cho dù là…

“Thoải
mái nhe, chú lùn.” Tom tạm biệt tôi bằng cái giọng thường ngày của ảnh.

Tom
đi khỏi. Tôi rảo khắp nhà, sục vô từng phòng một để coi còn ai ở đó không. Rồi
tôi lôi từ ngăn kéo bàn học ra một chiếc hộp quẹt nhỏ. Có những tiếng sột soạt
phát ra từ trong đó, tôi mở nhẹ cái hộp.

Tôi
rùng mình.

Trong
hộp là một con gián bự, thuộc loại bảnh bao nữa đó. Nó màu nâu, trông bóng
loáng, dài cỡ hơn hai phân.

Hai
cọng râu của nó khua rối rít. Nó đang tìm đường thoát ra ngoài, nhưng lối thoát
đã bị tôi lấy tay chận lại.

Tôi
cảm thấy mấy cọng râu của nó cù nhè nhẹ trên lòng bàn tay tôi. Nó đang rúc
tới, tìm lối thoát.

Tôi
tập trung vào con gián. Suy nghĩ về nó. Hình dung ra nó.

Con
gián ngừng ngọ nguậy, nằm im thin thít. Nó không chết, mà chỉ lặng đi thôi. Con
thú nào cũng y vậy khi bạn thâu nạp ADN của chúng.

Tôi
thò hai ngón tay vào chiếc hộp để sờ nó dễ hơn. Tôi cảm thấy thân hình nó cưng
cứng, ram ráp. Tôi lại rùng mình...

Tôi
đang chuẩn bị để biến thành gián. Đó sẽ là cách lý tưởng để đột nhập vào tòa
trụ sở mới của nhóm Chia Sẻ. Cuộc họp ban chấp hành của nhóm này sẽ diễn ra
trong vài ngày tới. Tôi muốn có mặt ở đó. Nhưng gần đây bọn Yeerk đã trở nên
rất cảnh giác...

Chúng
biết bọn tôi đang ở quanh quẩn đâu đây. Chúng tưởng bọn tôi là một nhóm các
chiến binh Andalite - những kẻ thù có khả năng biến hình đang săn lùng chúng,
chống lại chúng, quấy phá chúng, đôi khi làm cho chúng tổn thất nặng nề.

Anh
Tom của tôi… Lẽ nào tôi đang tâm hủy diệt ảnh?

“Việc
gì mình phải quyết chuyện đó ngay lúc này nhỉ.” Tôi lớn tiếng nói một mình. “Lo
vụ biến thành gián đi rồi hẵng tính.”

CHƯƠNG 2

Tôi chẳng hào hứng gì với
chuyện biến thành gián, nhưng để đột nhập vào một tòa nhà được canh giữ nghiêm
ngặt thì đội lốt gián có lẽ là cách hay nhất. Gián có thể bò lung tung bất cứ
đâu.

Các
bạn cũng thừa biết điều này mà.

Tôi
tống con chó Homer ra ngoài sân, kéo rèm phòng ngủ lại cho trong buồng thiệt là
tối.

“Thiên
địa ơi, giải sầu kiểu gì kỳ vậy nè.” Tôi làu bàu. Có nên gọi Marco tới không
ta? “Thôi, dẹp đi.” Tôi tự bảo. “Làm một mình cho rồi.”

Mấy
đứa bọn nó, đứa nào cũng đã mệt đừ. Gần đây, bọn tôi cực quá chừng rồi. Quá
nhiều trận xáp lá cà rồi. Phải để tụi nó nghỉ ngơi một chút chớ! Đã đến lúc
phải lo toan mấy chuyện thường ngày, như chuyện học hành chẳng hạn. Không thể
để điểm số tuột dốc nữa…

Với
lại, vụ này tôi phải tự quyết lấy thôi. Tom là anh ruột của tôi mà.

Tôi
hít một hơi thật sâu, rướn người lên, rồi hít thêm một hơi sâu nữa.

“Rồi
đó, Jake.” Tôi nói. “Tới luôn đi!”

Sai
lầm đầu tiên của tôi là đứng trước một tấm gương dài tới đất.

Tối
thì tối thiệt đó, nhưng ánh sáng trong phòng vẫn đủ để tôi trông thấy những
biến đổi.

Đúng
là sai lầm nghiêm trọng vì biến hình không bao giờ là cảnh dễ coi...

Cảm
giác đầu tiên là sự co rút. Nó cũng na ná như thể bạn đang rơi xuống, rơi hoài,
rơi mãi. Tôi nhìn vào gương thấy mình thu nhỏ lại. Cũng không đến nỗi quá ẹ như
tôi tưởng.

Gớm
nhất là làn da tôi bỗng dưng phủ một lớp giáp màu nâu, tạo thành lớp vỏ của con
gián.

“Ááááá!”
Tôi hét lên sửng sốt.

Các
ngón tay của tôi nhập lại thành một cái cẳng gián khúc khuỷu. Hai cọng râu lòi
ra ở vầng trán. Chúng mọc dài ra mãi, rồi vểnh ngược ra sau, y như bị gió thổi.

Eo
của tôi thắt lại, phần thân dưới phình to ra, tạo nên cái bụng côn trùng vừa bự
lại vừa căng. Nó phồng rộp lên rồi ngăn ra làm nhiều khấc màu nâu nâu vàng
vàng, trông na ná như người bánh xe trong lôgô của hãng Michelin.

Rồi
khi chỉ còn cao chừng ba tấc, tôi cảm thấy những đốt xương cuối cùng đang tan
biến. Cột sống của tôi rút lại kêu ken két. Rồi bất chợt, tôi nghe có tiếng lóc
bóc khi lục phủ ngũ tạng của tôi bị hụt mất cái giá đỡ.

Xương
xẩu của tôi biến đi đâu mất cả.

Đó
cũng là âm thanh cuối cùng tôi nghe rõ trước khi đôi tai và thính giác loài
người của tôi cũng bay biến mất tiêu.

Tôi
thấy mình hầu như là điếc đặc. Và khi cặp mắt tôi thu nhỏ lại, các võng mạc bị
biến dạng, thì tôi cũng hầu như mù tịt.

Lớp
vỏ của tôi trở nên cứng cáp hơn, nhám hơn và khỏe hơn. Những chiếc cánh dòn dòn
và bóng nhoáng phủ suốt phần lưng tôi. Chúng chồng lên nhau ở các mép, như những
mảnh kim loại của một bộ áo giáp.

Mấy
cái cẳng phụ đột nhiên lòi ra từ ngực tôi. Có điều là ngực tôi cũng chả còn là
ngực nữa. Tôi trở thành một con gián gù gù, dài cỡ tấc rưỡi với vài lọn tóc nâu
còn đang trong quá trình tan biến, trong khi cặp mắt thì ít nhiều vẫn là mắt
người.

Đẹp
thấy mà ghê!


rồi, tôi mất luôn cặp mắt. Phải một giây sau tôi mới nhận ra rằng mình vẫn còn
thấy đường. Ủa? Tôi vẫn thấy, nhưng hổng còn thấy theo kiểu người nữa.

Một
ngọn núi kỳ lạ, nhấp nhô, đang vây bọc xung quanh tôi: đó là quần áo của tôi.
Chúng trông rất khác: đại thể như là màu xanh lam, xanh lục, và màu xám. Thật
khó mà mô tả được. Tôi nào nhìn được xa gì cho cam, chỉ được vài tấc thôi hà.
Và những thứ tôi thấy đều vỡ vụn thành hàng chục hình ảnh li ti. Tôi thấy những
mẩu nhỏ của bức tường bằng sợi khổng lồ: Thì ra đó là đôi vớ của tôi. Hai đường
hầm tối thui kết bằng những thanh dày cụi thoạt trông như khối bê-tông gợn sóng
nhiều lớp: Hóa ra là hai ống quần jeans của tôi.

Các
thớ thảm giờ đây có màu xanh-xám, trông bự như những sợi dây thừng khiến tôi
thật khó di chuyển...

Tôi
cảm thấy bộ óc gián trỗi dậy. Tôi đã từng trải qua vụ này. Tùy theo con vật mà
mỗi lần nó mỗi khác.

Đôi
khi là sự bột phát nỗi sợ sệt và những năng lượng thô sơ làm choáng ngợp bộ não
người, khiến tôi cảm thấy như loạn trí.

Nhưng
bộ não gián thì không thế. Nó không thấy đói gì lắm. Không thấy sợ gì lắm. Con
gián rất là... bình tĩnh, tự tin và chả lo lắng gì cả.

Tôi
bật cười. Ý tôi nói là tôi cười trong đầu vì giờ này tôi làm gì còn miệng, còn cuống
họng hay còn tất cả những gì cấu thành được nụ cười?

Tôi
đã uổng công lo rằng con gián chứa đầy những năng lượng và sự sợ hãi. Thế mà
giờ đây cái cảm giác chủ yếu lại là sự ngơi nghỉ.

Bộ
não gián đang muốn đánh một giấc.

Tuyệt, tôi
tự nhủ. Gián thô thiển thật đó, lại gớm guốc nữa... Marco và mấy đứa kia sẽ
ghét vụ làm gián này lắm, nhưng giá mà bọn nó biết làm gián thoải mái cỡ nào…


RUNG ĐỘNG!

Phải
chuẩn bị. Phải sẵn sàng. Cái gì vậy ta? Phải chuẩn bị mới được.

ÁNH
SÁNG! ÁNH SÁNG! ÁNH SÁNG!

CHƯƠNG 3

CHẠY! Phải chạy khỏi ÁNH
SÁNG!

Giả
sử bạn đang ở trên một chiếc xe đua đang xả hết tốc độ tại vòng
đua Indianapolis 500.


rồi thay vì ngồi trên đó, bạn bị cột nằm úp mặt dưới gầm xe. Mũi của bạn chỉ
cách mặt đường có vài ly và bạn đang phóng với tốc độ một trăm tám chục kilômét
giờ.

Khi
tôi chạy thì nó là vậy đó. Mấy cái cẳng gián của tôi khua ào ào giống như mấy
nhân vật trong phim hoạt hình. Tôi vọt ra khỏi đống quần áo nhăn nheo chất
đống. Tôi vọt băng qua tấm thảm. Tôi như được gắn tên lửa.

Ai
đó vừa bật đèn trong phòng tôi, ánh sáng vừa lóe lên thì bộ não gián của tôi
cũng mất hết sự bình tĩnh và nghỉ ngơi.

Vèèèooo!
Ba dặm một giờ! Đó là một tốc độ kinh khủng khi chiều dài của bạn chỉ có hơn
hai phân.


rung động... có rung động… Có rung động…

Tiếng
bước chân nện rầm rập ở trên sàn. Nó truyền rung động lên mấy chiếc cẳng của
tôi. Bộ óc gián tí tẹo hiểu ý nghĩa các rung động đó. Có con gì rất bự, bự kinh
khủng, đang rảo bước đâu đây.


đang săn đuổi tôi! CHẠY!

Vèèèoooo!
Lại băng qua tấm thảm. Ý! Có bức tường!

Leo
lên ư? Hay sang trái? Sang phải? Đường nào đây?


rung động… Có rung động... Rung động…

Chờ
chút! Có cái khe đây nè! Nó chả lớn gì lắm. Chỉ vừa đủ chỗ để lách vào một phần
tư cơ thể. Không cách chi lọt được vào.


lọt được không nhỉ?

Bụng
tôi dán sát mặt sàn. Lớp vỏ cánh cưng cứng cạ vào đáy tấm ván ốp tường. Nhưng
tôi chẳng giảm tốc là bao.

Tôi
đã ở trên tường! Ha! Con vật bự làm rung chuyển nền nhà kia còn khuya mới bắt
được tôi. Ở đây, tôi được an toàn rồi. Một cây đinh bự cỡ thân cây lòi ra từ
tấm gỗ. Tôi đi bọc quanh nó.

Ở hai
bên, tôi thấy những rãnh sáng thẳng tắp chạy dài mút mắt. Đó là những cái khe
phía dưới tấm ván tường. Ở một bên có một tấm dày và bóng lộn với
các mép gồ ghề đâm thẳng vào tường: Rìa của lớp gạch nhà bếp.


tuốt trên cao, tôi thấy những ánh sáng khác, tròn trịa và đỡ chói hơn. Đó là
những chiếc lỗ, nơi đường ống xuyên vào tường.

Áááááá!


con gì di chuyển! Nó đang sáp lại gần! Má ơi, gớm quá! Con gián!

Bình
tĩnh lại coi, Jake! Tôi tự nhủ. Mày cũng là con gián mà. Thế nhưng, tôi vẫn
chẳng muốn phải đối mặt với một con gián thiệt sự chút nào. Nó ở ngang tầm mắt
tôi. Mấy cọng râu của nó sờ soạng tôi, quét lên người tôi, khẽ chạm vào những
cọng râu của tôi.

Chúng
tôi đang chào hỏi nhau… Đó là cách nói “khỏe không?” Của loài gián. Thiệt tình
mà nói, nó cũng chẳng ra câu “khỏe không? nữa” Có lẽ phải hiểu nó là câu “Ủa,
cậu cũng là gián à?”

Giờ
đây, giữa bóng tối trong kẹt tường, tôi thấy bình tĩnh hơn. Nỗi sợ đã bay biến
đâu mất. Đó là tại ánh sáng lóe lên quá bất ngờ. Và cũng tại sự rung động nữa.

Tôi
vẫn cảm thấy sự rung động chớ, nhưng giờ thì nó khác trước rồi. Nó đã ở xa lắc.

Thôi,
làm gián thế là quá đủ rồi. Đã đến lúc phải tìm chỗ nào an toàn hoàn hình trở
lại coi xem ai đã vào phòng tôi.

Họ
vào phòng tôi làm chi vậy cà? Kẻ đó mà đến sớm hơn vài phút chắc đã bắt quả
tang tôi đang biến hình nửa chừng. Sao mà tôi ngu quá! Ngu gì đâu mà ngu!

Tôi
đâu thể hoàn hình lại đây? Ra nhà xe chăng? Ờ, phải đó, ra nhà xe. Ở đó không
có tấm gương nào, và tôi sẽ khỏi phải ngắm cái cảnh hoàn hình của mình...

Đi
qua nhà bếp, chui dưới cánh cửa hậu: Ra nhà xe phải đi lối đó thôi.

Tôi
bò lại cái khe sáng ở trước mặt, lần ra bếp. Rồi tôi bò tiếp lên gờ của lớp
gạch. Tôi đút cái đầu và mấy cọng râu ra ngoài tấm ván ốp tường. Các rung động
đã rời xa, đến phòng khác rồi.

Tôi
chui ra khỏi khe. Trên đầu tôi là một hẻm núi cao chưa từng thấy. Nó vút lên
mãi, lên mãi, vượt ra khỏi tầm mắt của tôi. Hai bức tường song song cách nhau
một khoảng gấp vài lần cơ thể tôi. Phải rồi: Cái tủ lạnh. Tôi ở đằng sau cái tủ
lạnh. Một bên khe núi là tường bếp, bên kia là mặt sau cái tủ lạnh.

Chỗ
này phải quét dọn mới được. Bụi bặm gì đâu mà dày như… bộ sa-lông.

Nhưng
không sao. Chuyện nhỏ mà. Tôi đi lần theo tấm ván ốp tường. Đi sang bức tường
ngang. Quẹo phải một chút là đụng cánh cửa ngay ấy mà.

Không
có vấn đề gì hết. Tôi làm chủ tình thế được rồi đó.


cái gì đó trông như đường hầm của một cây cầu cổ lỗ sĩ.

Hừm.
Chắc đó là một hộp quẹt xài rồi.

Tôi
rón rén sáu cái cẳng khúc khuỷu, bước vào trỏng.

Ý!
Sao không đi được nữa vậy nè.

Chuyện
quái gì thế này?

Tôi
bỏ chạy.

Nhưng
cẳng tôi kẹt mất tiêu rồi.

Tôi
cố chạy lần nữa. Tôi rút được một cẳng, nhưng mấy cẳng kia vẫn kẹt cứng. Chuyện
gì vậy nè trời... tôi dọ dẫm xung quanh bằng mấy cọng râu.

Giờ
thì cả râu tôi cùng kẹt nốt!

Tôi
không sao ngọ nguậy được. Tôi bị dính cứng ngắc rồi!

Tôi
đã bị sa bẫy!

CHƯƠNG 4

“Rồi sao nữa?” Rachel hỏi dồn.
“Nó là cái gì vậy? Anh làm sao mà để mắc bẫy vậy hả?”

“Mình
biết là gì rồi.” Marco cười nhạo. “Chàng Jake nhà ta nhập phòng khách sạn mà
hổng cách chi trả phòng được.”

Tôi
gật đầu. “Đúng vậy, đó là tấm keo bẫy gián Roach Motel (khách sạn gián). Mình
vướng vô một tấm Roach Motel, thế mới chết chứ. Mình leo lên tấm giấy dính đó,
má ơi, thế là hết cục cựa. Sợ mất hồn luôn.”

“Nè,
bồ làm quảng cáo cho công ty Roach Motel được lắm đó.” Marco gợi ý. “Nghe tui
đi, người gián, kỳ này hốt bạc à nhe.”

Lúc
này là buổi chiều của cái ngày hóa gián đó. Cả bọn - tôi, Rachel, Marco, Tobias
và Cassie - hội nhau ở nhà Cassie, trong cái Dưỡng đường Hồi sức Thú hoang. Như
thường lệ, nơi đây có đầy những cái lồng nhốt thú. Thỏ nè, cáo nè, hươu con
nè. Rồi thì là đại bàng, thú có túi, bồ câu... Tất cả đều đang bệnh hoặc
đang bị thương. Một số đã hồi phục và chuẩn bị được đem thả.

Bọn
tôi đang ngồi lăn lóc quanh một ụ rơm và một đống bịch thức ăn, trừ Tobias đang
đậu trên thanh xà tuốt trên cao, và Cassie đang bận cho mấy con thú ăn.

Bọn
nó đứa nào cũng nghĩ cái vụ hóa gián của tôi là nhộn.

Chỉ
trừ Cassie. Chỉ Cassie là không thấy cười. Nhỏ nhìn tôi bất mãn. “Jake nè, bồ
phải hiểu rõ việc đó hơn ai hết chứ.”

Nhỏ
nói đúng. Thì tôi cũng biết vậy chứ. Nhưng tự nhiên tôi lại muốn tỏ ra cứng
đầu.

“Làm
gì dữ vậy. Mình chỉ muốn thử lốt gián để coi có xài được không thôi mà.”

Cassie
chẳng thèm nghe tôi biện bạch. Nhỏ đặt cái xô xuống đất, đeo găng bảo hộ vào,
rồi bước tới dí thẳng một ngón tay vào mặt tôi.

“Mèng
ơi.” Marco lẩm bẩm. “Thằng Jake nó lâm nguy tới nơi rồi.”

“Ờ,
nguy to nữa là khác.” Rachel nhất trí.

“Jake.”
Cassie lên giọng. “Đừng có làm vậy nữa nha. Cậu là thủ lĩnh của cả nhóm, cậu
không được làm vậy nữa đâu đấy. Chớ có bao giờ thử một dạng biến hình mới mà
không có đứa nào trong bọn tớ ở đó. Cậu hiểu chưa vậy?”

“Cassie,
mình mới chỉ...”

“Thôi
đi. Đừng nói với mình là cậu mới chỉ. Không được làm vậy nữa, có thế
thôi.”

Tôi
gục gặc cái đầu. “Được rồi mà Cassie. Mình xin lỗi.”

Rachel
huýt sáo ra vẻ thích chí. “Cassie mà cũng dữ dằn ra phết. Công nhận vụ này mới
à nhe. “

“Tui
thấy nuối tiếc cái thuở xa xưa, hồi Cassie còn ngọt ngào.” Marco châm chích. “Hổng
ngờ giờ lại như vậy. Với lại, ngó thử coi! Nhỏ đang xổ võ công lao tới kìa.”

Cassie
phớt lờ. Nhỏ chỉ ném sang tôi một cái nhìn rất riêng tư, chỉ có hai đứa tôi mới
hiểu được. Tôi hiểu cái nhìn đó có nghĩa gì.

Hai
đứa tôi đã cùng trải qua nhiều gian truân lắm rồi. Cả mấy đứa kia cũng thế. Bọn
tôi đã trở nên rất thân thiết với nhau.

Với
tôi, Cassie là một nhỏ bạn rất hay. Đơn cử một việc nhỏ phải lo toan đủ mọi thứ
là đủ nể rồi. Nhà kho trong trang trại nhà Cassie hiện là Dưỡng đường Hồi sức
Thú hoang. Ba mẹ nhỏ đều là bác sĩ thú y. Ba nhỏ phụ trách cái Dưỡng đường này,
công việc chính của ông là chăm sóc mấy con thú hoang bị thương, từ cá ngựa cho
đến chồn... Cassie phụ ba làm đủ mọi thứ, trừ chuyện mổ xẻ. Nhưng tôi dám cá là
nhỏ mà muốn mổ thì cũng mổ được ngon lành.

Về
bề ngoài mà nói thì... Cassie trông cũng rất xinh. Chỉ không được cao lắm thôi.
Nhỏ chỉ đứng đến cằm tôi thôi hà, nhưng đó là vì tôi cao quá khổ. Nhưng bạn
biết đó, nhỏ đâu có giống mấy đứa con gái nhỏ nhắn, yểu điệu? Khi hình dung
Cassie, tôi thường tưởng tượng nhỏ mặc bộ đồ bảo hộ, mang giày cao cổ vì suốt
ngày tôi thấy nhỏ làm việc chẳng dời tay ở trang trại.

Rachel
tiếp tục tra vấn tôi: “Rồi sao nữa? Kể nốt đi chớ! Anh làm cách nào thoát ra
khỏi cái khách sạn gián đó trước khi hết thời gian biến hình vậy? Thì bây giờ
em thấy anh là người rồi nè.”

“Gần
gần là người thôi.” Marco xỏ xiên.

Tôi
nhún vai. “Chuyện là vầy, anh bị dính ở đó một hồi, cố vùng vẫy thoát ra nhưng
hổng được. Chính lúc đó anh mới bắt đầu nhận ra ý nghĩa của các rung động ban nãy.
Một số rung động chính là âm thanh. Có ai đó đang nói chuyện.”

“Ai
vậy?” Marco hồi hộp hỏi.

“Ba
mẹ mình chứ ai. Ba mình chơi quần vợt bị trật gót cho nên hai người mới về sớm
rồi vô phòng mình để tìm cuốn băng dán mình vẫn để trong ngăn kéo. Chính hai ông
bà đã bật đèn. Nói tóm lại là mình còn biết làm gì nữa? Mình đâu có muốn bị kẹt
luôn trong lốt gián, vì vậy khi biết ba mẹ đã về phòng là mình hoàn hình luôn.”

“Khoan
đã. Nhưng bồ ở sau cái tủ lạnh mà?” Tobias hỏi bằng ý nghĩ.

“Ừ.
Mà nó chật thiệt nhe. Nhưng khi mình bự lên thì mình đẩy cái tủ lạnh nhích ra
được vài phân. Trời, mình cứ nghĩ nó ép mình ngộp thở luôn. Rồi khi mình vừa
kịp hoàn hình xong thì mẹ mình lại bước vô mới ác chớ.”

Cả
đám chúi đầu lại.

“Cái
gì?” Cassie thấp thỏm hỏi. “Mẹ bồ bước vô? Cổ có thấy gì không? Cổ nói gì hả?”

“Này
nha, mẹ mình chỉ thấy có cái đầu mình thôi hà. May quá nó trở lại bình thường
rồi. Bà hỏi mình vậy nè: “Jake hả? Con chui ra sau tủ lạnh làm trò khỉ gì vậy?
Sao đầu tóc lại dính cả tấm Roach Motel lên đầu thế kia?”

Hình
dung ra cái cảnh đó, cả bọn cười phá lên.

Marco
là đứa đầu tiên thôi cười. Nó nhìn xéo tôi, cái kiểu nhìn mỗi lần nó ngờ tôi
còn giấu giếm chuyện gì đó.

“Tếu
thiệt đó nghe, Jake.” Nó nói. Nhưng bồ chưa kể vì cớ gì bồ biến thành gián.
Đừng nói là bồ luyện tập cho vui à nhe.”

Tôi
cũng ngưng cười. Sớm muộn gì cũng phải khai thiệt với bọn nó thôi.

“Thôi
được. Chuyện là vầy: Mình mới biết được rằng Tom đang trở thành một nhân vật
quan trọng của bọn Yeerk. Trong nhóm Chia Sẻ ảnh chỉ đứng sau lão Chapman về
cấp bậc thôi.”

Rachel
huýt sáo nho nhỏ.

Chapman
là ông hiệu phó trường tôi. Ông ấy đã là một kẻ Bị mượn xác như anh Tom của tôi
vậy. Ông ấy, hay đúng ra là tên Yeerk trong đầu ông ấy là tên Mượn xác vai vế
nhất mà bọn tôi biết.

“Tom
rất thận trọng, không để mình và ba mẹ nghe ngóng hay nghi ngờ gì.” Tôi nói
tiếp. “Nhưng đôi khi ảnh cũng liên lạc bằng điện thoại ở nhà. Mình có kiểm tra
số điện thoại gọi đi nên biết được một số người mà ảnh gọi.”

Marco
bật cười. “Bá cháy. Jake mà cũng là siêu điệp viên nữa đó. Hay thiệt!”

“Thế
ảnh gọi cho ai vậy?” Tobias thắc mắc.

“Cho
mấy ông bác sĩ. Năm ông lận nhe. Mình tìm họ trong niên giám điện thoại. Tất cả
đều làm việc tại cùng một bệnh viện, cùng một chuyên khoa, do một người tên
Berman điều hành. Berman là một trong các bác sĩ mà Tom gọi tới.”

Tôi
im lặng vài phút để sắp xếp lại các thông tin.

“Chờ
đã.” Rachel nói. “Anh nói là bọn Yeerk đang kiểm soát cái bệnh viện đó hay một
chuyên khoa ở bệnh viện đó chứ gì? Tại sao chúng lại muốn nắm giữ một bệnh viện
nhỉ?”

Tôi
lưỡng lự. Tôi không biết mình đoán có đúng không nữa. Có thể là tôi chỉ tưởng
tượng ra mà thôi.

Nhưng,
vốn là bậc thầy của khoa tưởng tượng. Marco đã hình dung ra từ đời nào.

“Má
ơi! Chúng dùng cả bệnh viện để thâu nạp các vật chủ nữa hả trời. Người ta nhập
viện để cắt amiđan hay để bó cái tay gẫy. Và rồi khi xuất viện, người ta hổng
còn là bệnh nhân nữa mà là một kẻ Bị mượn xác!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3