27. Đàn bà (3) - Người yêu cũ có người yêu mới

Đàn bà (3)

Anh ấy đã ngủ cùng một người
khác.

Đã hôn một người khác nồng
nàn như khi hôn cô.

Đã ôm một người khác từ phía
sau bằng một lời hứa đã từng được nói ra.

Đã lau nước mắt người đàn bà
khác bằng nỗi đau của cô.

Đã quyết định đánh cắp ký ức
của cô để chắp vá cho hiện tại của anh ấy.

Đã chia sẻ thứ tình yêu chỉ
dành cho một người cho cả hai người đàn bà.

Cô rít một điếu thuốc, môi
run lên bần bật vì nỗi đau chảy dài khắp huyết mạch.

Cô là người đến sau? Là người thứ ba? Là người thay thế hay chẳng là ai
trong tình yêu này.

Cô gục ngã trong nước mắt, chẳng biết từ bao giờ cô lại quyết định khóc cho
hết những tổn thương. Cô thiếp đi trong mệt mỏi với hy vọng sẽ được mơ một giấc
mơ khác.

Sớm mai thức dậy, anh ấy đứng bên thềm nhà, không một lời giải thích hay
một câu xin lỗi, cứ lỗ mãng ôm cô vào lòng.

Cô vùng chạy đi.

Anh ấy giữ cô lại – xiết chặt và nói: “Anh cần em.”

Cô ấy lại bật khóc thế nhưng chẳng kháng cự thêm.

Vì anh ấy là đàn ông.

Và vì cô là đàn bà…

Người yêu cũ có người yêu mới

Chúng tôi chia tay hơn một
năm.

Chẳng có cơ hội gặp nhau
nhiều chỉ có lễ tết thì vài ba câu chúc để đừng quên nhau.

Cô ấy vẫn sống cuộc sống độc
thân bình lặng kể từ ngày tôi ra đi. Chẳng biết nỗi đau tôi để lại cho cô ấy
sâu bao nhiêu, quả thật tôi chưa bao giờ dám hỏi, tôi chỉ cầu mong thời gian
trôi qua thật nhanh để giây phút chia tay có thể nhanh chóng trở thành kí ức
của cả hai.

Tôi có quen biết vài ba người
sau đó, nhưng rồi cũng đường ai nấy đi. Cái bóng của cô ấy lớn quá, ngày xưa
chỉ vì một phút yếu lòng, tôi khờ dại buông tay để rồi cô ấy trôi thật xa.

Sài Gòn to lớn là thế, vậy mà
chiều nay tôi bất chợt thấy cô ấy nắm tay một người đàn ông rất mới ngay ngã tư
khu trung tâm.

Tôi dừng lại.

Chân tôi dừng lại.

Tim tôi dừng lại.

Một điều gì đó rất khó diễn
tả chạy dọc sống lưng tôi. Nhìn họ hôn lên má nhau mà lòng tôi như một thung
lũng sâu bị ai ném hàng trăm viên đá cuội xuống.

Cô ấy có người yêu mới.

Điều đó thì chẳng có gì sai
trái, điều đó thì chẳng có gì khác lạ. Vậy mà, người ra đi năm xưa là tôi lại
đứng yên giữa ngã tư đường đau nhói một thứ tình cảm vô duyên cùng cực.

Chắc phải có ai trải qua thứ
cảm giác này rồi mới có thể hiểu những gì tôi đang nói, mọi thứ cứ lộn xộn và
rối tung dù có cố gắng vờ sắp xếp gọn gàng.

Tự nhiên lại đau.

Tự nhiên lại ghen.

Đừng trách tôi tham lam.
Chẳng phải tôi muốn kéo cô ấy về thêm lần nữa đâu, chỉ là cái cảm giác người
yêu cũ có người yêu mới nó lạ lắm… thực sự là rất lạ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3