Hướng dẫn xử lý “rác thải” (Tập 1) - Vụ thứ ba - Chương 05
Chương 5: Một ngày bình thường
Trích
lời Gia Mộc: Giới hạn lòng khoan dung của mỗi người là không giống nhau. Có thể
trong mắt người khác, điều mà bạn không thể chịu được lại chỉ là chuyện nhỏ.
Lâm Gia
Mộc nhìn màn hình theo dõi thấy Trần Thục Lương xách một túi nilon lớn đi ra cửa,
có điều không đi thang máy mà đi thang bộ. Cô lập tức đóng cửa sổ theo dõi, mở
trang mua hàng trực tuyến, vừa lật đến trang thứ ba mục giày nữ thì nghe thấy tiếng
gõ cửa.
“Chị Trần,
hôm nay ban ngày không phải đi làm à?”.
“Hôm nay
tôi trực tối”. Tinh thần Trần Thục Lương tốt hơn hẳn mọi ngày, tóc không còn buộc
lại mà buông xõa sau vai, ngay cả những nếp nhăn trên mặt cũng có vẻ ít hơn mọi
ngày: “Nghe nói cô và Trịnh Đạc đều thích thịt bò hấp tương tôi làm, chồng tôi bảo
tôi nấu nhiều hơn một chút để mang lên cho cô”.
“Làm phiền
chị thế này ngại lắm”. Lâm Gia Mộc lấy dép lê trong tủ giày dép ra cho Trần Thục
Lương thay: “Chị trực ca tối sao ban ngày không tranh thủ ngủ một chút?”.
“Tôi không
ngủ được… Sáng sớm ông xã tôi đã ra ngoài gặp bạn, Khải Hân cũng đi học, tôi không
có việc gì làm nên đi chợ mua thức ăn. Lần này không chỉ hấp thịt bò mà còn hấp
cả gan gà và thịt ba chỉ nữa”.
“Hì hì,
chị vào đi”. Lâm Gia Mộc kéo cô ta vào phòng khách, đưa tay vuốt vuốt tóc cô ta:
“Chị Trần, tóc chị đẹp thật đấy, buộc lên thật là phí quá”.
“Biết
làm sao được, yêu cầu của công việc mà. Bây giờ xõa tóc ra tôi lại thấy không quen”.
“Chị buông
tóc nhìn đẹp hơn nhiều”. Lâm Gia Mộc cười nói, lại mở tủ lạnh lấy nho và chuối
ra: “Nho này tôi mua sáng sớm hôm nay, ngọt lắm”.
“Nho năm
nay ngọt hơn mọi năm”. Nói xong Trần Thục Lương lại chần chừ một lát: “Tôi nghe
Khải Hân nói… buổi chiều hôm kia nó…”. Trần Khải Hân vẫn nói chuyện đó với mẹ.
“Chuyện
nhỏ mà, con bé Khải Hân thông minh lắm, biết phải mở cửa ra cho thoáng gió, còn
biết tìm người lớn nhờ giúp đỡ. Nếu không thì có khả năng xảy ra chuyện lớn thật.
Để một đứa bé ở nhà một mình như vậy thật là không an toàn”.
“Khải
Hân rất hiểu chuyện, hơn nữa bố nó cũng ít khi để nó ở nhà một mình…”.
Ít khi
à? Lâm Gia Mộc đã theo dõi nhà họ Trương mấy ngày rồi, gần như ngày nào Trương Hoành
Lượng cũng để Khải Hân ở nhà một mình ít nhất hai tiếng, mà ban ngày Khải Hân vẫn
phải đi học: “Thỉnh thoảng một hai lần cũng không được, chị Trần, chị phải nói với
anh ấy…”.
“Anh ấy…
tự lo được mà”.
“Ông bà
nội Khải Hân đâu? Nếu bố nó không có thời gian trông con thì chị đưa nó về nhà ông
bà nội cũng được”.
“Ông nội
Khải Hân trúng gió liệt nửa người, mẹ chồng tôi phải chăm sóc ông. Hơn nữa ông bà
ở cùng gia đình bác cả tôi, chồng tôi là con thứ. Quan hệ của anh ấy với anh trai
chị dâu cũng không tốt lắm”.
“Ra thế”.
Gia Mộc gật đầu: “Vậy còn bà ngoại Khải Hân? Tôi nghe chị nói bố mẹ chị ly hôn từ
sớm… Mấy năm nay mẹ chị không hề liên lạc với chị à?”.
Vẻ mặt
Trần Thục Lương lập tức trở nên lạnh lùng: “Tôi và bà ấy không liên lạc từ lâu
rồi, tôi coi như bà ấy đã chết”.
“Thế à…”.
Trước giờ khi bàn công chuyện hay thảo luận về luật pháp với người khác, Lâm Gia
Mộc luôn ăn nói lưu loát, nhưng nói chuyện phiếm lại không phải sở trường của cô:
“Đúng rồi, chị Trần, tôi đang chọn giày trên mạng, chị xem giúp tôi xem đôi nào
đẹp”.
“Tôi chọn
đồ kém lắm”.
“Chị cứ
xem giúp tôi, thật sự tôi không quyết định được”. Lâm Gia Mộc kéo Trần Thục Lương:
“Đi nào…”.
“Được
rồi”. Trần Thục Lương đi vào phòng ngủ, thứ đầu tiên cô ta chú ý tới không phải
là màn hình máy tính mà là… “Ơ, sao trên giường cô chỉ có một cái gối?”.
Lâm Gia
Mộc giải thích với vẻ thờ ơ: “Hôm qua Trịnh Đạc uống nước ngọt trên giường làm
bẩn gối, tôi mang ra ngoài giặt khô rồi”.
“Giặt
khô? Giặt khô một cái gối bao nhiêu tiền? Nếu chỉ dính nước ngọt thì có thể xử lý
đơn giản mà”.
“Thật
à? Tôi tưởng dính nước ngọt khó giặt lắm”.
“Tiệm
giặt quần áo chỉ kiếm được tiền từ những người như cô thôi, thực ra dễ giặt lắm…
Lần sau nếu có việc tương tự thì cô cứ nhờ tôi làm cho”.
“Chị Trần,
bây giờ vợ hiền mẹ đảm như chị hiếm lắm, chồng chị thật là một người may mắn”.
“Những
việc này đều là bà nội tôi dạy cho tôi. Bà nói phụ nữ nhất định phải chịu khó, phải
biết cách chăm sóc đàn ông, chăm sóc gia đình, như vậy mới là một người phụ nữ tốt”.
“Mặt này
tôi thật sự không ổn”.
“Các cô
gái trẻ bây giờ đều không chú ý chuyện này”. Trần Thục Lương thở dài: “Năm ngoái
có bốn y tá ở chỗ tôi lấy chồng, đến giờ đã có hai cô ly hôn, còn một đôi cũng
cãi nhau suốt. Hỏi bọn nó tại sao lại ly hôn, nguyên nhân toàn là vì những chuyện
vặt vãnh, hai người không ai nhường ai, cãi nhau suốt ngày, thế là bỏ nhau”.
“Bọn trẻ
bây giờ đều coi trọng tự do mà”. Lâm Gia Mộc cười nói, cô chỉ chỉ một đôi giày trên
màn hình: “Chị Trần, chị cảm thấy đôi giày này thế nào?”.
Trần Thục
Lương nhìn đôi giày cao gót đó, lắc đầu: “Cao quá, bước đi sẽ không thoải mái”.
Lâm Gia
Mộc nghiêng đầu nhìn: “Tôi cũng thấy thế… Hay là chị xem mấy đôi trong giỏ hàng
của tôi…”. Cô mở giỏ hàng ra, món hàng được đưa vào giỏ mới nhất là… Ibuprofen.
Trần Thục
Lương hơi sững lại: “Cô mua thứ này làm gì? Hiệu thuốc dưới lầu cũng có mà”.
“Thuốc
bán trên mạng rẻ hơn”. Lâm Gia Mộc cười nói: “Tôi hay bị đau bụng. Đúng rồi, chị
Trần, hiệu quả của Tramadol có tốt hơn Ibuprofen không?”.
Nụ cười
của Trần Thục Lương đông cứng trên mặt: “Tôi… Tôi bị đau thần kinh nên mới uống
thuốc đó… Nếu cô chỉ bị đau bụng bình thường thì dùng Ibuprofen là được rồi… Cô
nói hai vợ chồng cô nhiều năm chưa có con, hay là có liên quan đến chứng đau bụng
này? Có cần đến bệnh viện tôi khám không?”.
“Vợ chồng
tôi đã khám rồi, bác sĩ nói cả hai vợ chồng đều không có vấn đề gì, phải trông vào
duyên phận. Có thể vì mấy năm đầu tiên tôi vẫn tránh thai, khi đó tôi rất sợ có
thai, ai ngờ bây giờ muốn có thai cũng không được”.
“Chuyện
này đúng là phải dựa vào duyên phận thật”. Trần Thục Lương cười rất gượng gạo, hiển
nhiên vẫn nghĩ đến chuyện Tramadol: “Tôi còn chưa giặt quần áo, giờ phải về giặt
đây”.
“Ở đây
chơi lát nữa, quần áo để ngày mai giặt cũng được…”.
“Ngày
mai tôi còn có việc…”. Trần Thục Lương nói với giọng hơi yếu ớt rồi vội vã chào
Lâm Gia Mộc. Đi tới cửa, Lâm Gia Mộc gọi Trần Thục Lương lại: “Chị Trần, chị quên
thay giày”.
“Ờ, đầu
óc dạo này chán quá”. Trần Thục Lương quay lại, vội vã thay giày rồi đi thẳng về
nhà mà quên cả đóng cửa lại.
Nếu như
là dùng thuốc bình thường thì sao cô ta lại bối rối như vậy, xem ra đúng là đã
nghiện thuốc giảm đau rồi… Lần này Điền Cầm Cầm thật sự phải nợ cô một ân tình rất
lớn, bây giờ Lâm Gia Mộc cũng cảm thấy thanh thản hơn nhiều mỗi khi nghĩ đến năm
mươi ngàn tệ trong thẻ ngân hàng. Thường xuyên bị bạo hành, một mình kiếm tiền
nuôi cả nhà, con gái suốt ngày bị đánh đập, bản thân phải uống thuốc giảm đau tác
dụng mạnh mới có thể dậy khỏi giường được… Bất cứ một lý do nào cũng có thể khiến
người khác sẵn sàng lựa chọn ly hôn, nhưng trong mắt Trần Thục Lương, tất cả những
thứ này cộng lại cũng chỉ là những góc khuyết nhỏ của một “gia đình hạnh phúc”.
Tất cả những đau khổ cô ta phải chịu đều là điều bình thường đối với người phụ nữ
trong hôn nhân, chúng bình thường, hiển nhiên như việc cô ta bỏ trọn một ngày ra
làm ba hộp thịt hấp to đùng cho gia đình hàng xóm chưa quen biết được nửa tháng
theo chỉ thị của chồng mình.
Trịnh
Đạc và Lâm Gia Mộc đã hợp tác với nhau gần ba năm, đã từng vô số lần ngồi trên xe
hoặc trong phòng khách sạn theo dõi mục tiêu chờ cơ hội bắt quả tang. Trong những
lúc nhàn rỗi đó, khi chán nghe radio trên xe, không muốn chơi máy tính hay điện
thoại di động để lỡ mất cơ hội vàng, hai người chỉ có thể trêu chọc hay tán gẫu
với nhau để giết thời gian. Có thể nói là hai người không có gì giấu nhau, trong
những lúc đó tất cả những chuyện riêng tư nhất như mối tình đầu tiên, nụ hôn đầu
tiên hay là đêm đầu tiên cũng có thể nói ra. Thậm chí Trịnh Đạc còn biết cả chuyện
Lâm Gia Mộc bao nhiêu tuổi dậy thì, Lâm Gia Mộc cũng biết chuyện anh ta yêu thầm
giáo viên dạy ngữ văn thời học cấp hai. Nhưng có một số chuyện hai người họ không
bao giờ nhắc tới, kể cả đến bây giờ cũng vậy.
Chẳng
hạn như tại sao Trịnh Đạc lại tin gã tay trong Lục Thiên Phóng của cảnh sát Lưu
đến thế, cũng như vì sao Lục Thiên Phóng lại tin tưởng Trịnh Đạc như vậy. Giữa
Lục Thiên Phóng và Trịnh Đạc có quan hệ thế nào, cho dù có bị đánh chết thì Trịnh
Đạc cũng không nói.
Bố của
Lục Thiên Phóng chưa giàu đến mức có thể leo lên bảng xếp hạng tỷ phú của Trung
Quốc, nhưng địa vị ở thành phố A thì tuyệt đối là số một, số hai. Năm Lục Thiên
Phóng mười một tuổi, hắn bị bắt cóc, bọn bắt cóc mang hắn đến một thành phố thuộc
tỉnh khác, thành phố này cũng là địa bàn cảnh sát Lưu và Trịnh Đạc đang đóng quân.
Sau khi cảnh sát địa phương sử dụng mọi biện pháp để xác định được địa điểm hắn
bị giam giữ, vì đám bắt cóc thật sự quá đặc biệt, cảnh sát thông thường đi cứu người
chỉ tăng thêm số người mất mạng nên bên cảnh sát đã gọi điện thoại sang cầu viện
quân đội. Trong số binh lính tham dự hành động giải cứu lần đó có cảnh sát Lưu và
Trịnh Đạc. Lục Thiên Phóng là do Trịnh Đạc đích thân bế từ trong hầm ra, còn cảnh
sát Lưu thì tự tay bắn chết tên cầm đầu toán bắt cóc, mà tên cầm đầu này chính là
vệ sĩ của Lục Thiên Phóng, trước đó cũng là lính đặc công. Vì tiền, người đàn ông
mà Lục Thiên Phóng gọi là chú và vẫn luôn sùng bái này đã cùng mấy chiến hữu bắt
cóc cậu chủ của mình.
Từ đó
về sau, cậu bé Lục Thiên Phóng vốn ngoan ngoãn học giỏi bắt đầu sa vào con đường
ăn chơi đàn đúm. Bố hắn vốn dĩ tay trắng lập nghiệp, luôn muốn tự mình kiểm soát
công việc, suốt ngày bận rộn tối mắt tối mũi. Mẹ hắn ngày ngày chỉ sợ không đủ thời
gian đi đánh mạt chược, đi dạo phố, đi thẩm mỹ lấy đâu ra thời gian quản lý hắn.
Trước đó Lục Thiên Phóng ngoan ngoãn cũng hoàn toàn là nhờ ý thức tự giác, sau
khi được giải cứu về, hai vợ chồng cảm thấy con mình bị bắt cóc, đã rất khổ sở
nên càng chiều hắn hơn, cách nuôi dạy con là lần nào con xin tiền cũng cho, giữa
hai vợ chồng cũng không có trao đổi với nhau. Sau hơn một năm, hai vợ chồng cãi
nhau và mới phát hiện họ đã cho đứa con chưa đến mười ba tuổi này tổng cộng hơn
bốn trăm ngàn “tiền tiêu vặt”.
Hai người
tỉnh táo lại bàn bạc, con trai đã trở nên như vậy, ở trong nước là không được,
thôi thì cả nhà dứt khoát di cư sang Canada. Nhưng việc làm ăn trong nước cũng phải
có người trông coi, bố của Lục Thiên Phóng sang Canada được mấy tháng đã không chịu
nổi lại quay về nước quản lý việc kinh doanh, mẹ hắn không yên tâm về con trai
nên ở lại Canada chăm sóc con học hành đủ hai năm. Sau đó nghe tin bố hắn có bồ,
mẹ hắn lại vội vã chạy về nước bắt gian, bỏ lại một mình hắn ở Canada.
Không
có người quản giáo, trong tay lại có tiền, Lục Thiên Phóng nhanh chóng làm quen
với đám con nhà giàu cùng chung chí hướng đến từ đủ mọi nơi trên thế giới, cũng
học được đủ mánh ăn chơi. Đến khi mẹ hắn xử lý xong chuyện trong nước trở lại
Canada thì Lục Thiên Phóng đã không thể quản được nữa. Hai vợ chồng cãi lộn một
phen rồi lại lôi hắn về nước, ít nhất ở thành phố A, hắn có gây ra chuyện thì bố
hắn cũng đủ tiền và quan hệ để giải quyết, còn nếu quậy phá ở nước ngoài hoặc thành
phố khác thì bố hắn chưa chắc đã bảo vệ được cho hắn.
Nhưng
sau khi đã được mở mang đầu óc ở nước ngoài, Lục Thiên Phóng đâu dễ bị quản thúc
như vậy, bố mẹ bắt về nhưng hắn nhất định không chịu về. Cuối cùng bố mẹ hắn phải
vừa đe dọa vừa dụ dỗ, chấp nhận cho hắn tiền tiêu vặt mỗi tháng đủ để bố hắn trả
lương cho một công ty con, hắn mới yên tâm về nước.
Hắn có
tiền, lại hào phóng, vừa ham chơi vừa biết chơi nên tự nhiên làm quen được không
ít bạn tốt, trong đó một gã “bạn tốt” tên là Lại Trung Sơn mời hắn cùng mở sòng
bạc, lúc đầu hắn còn cảm thấy thú vị, đến tận lúc hắn tận mắt chứng kiến gã “bạn
tốt” Lại Trung Sơn đánh gãy chân một khách chơi bạc để đòi nợ, lại cắt một ngón
tay gửi về nhà ép gia đình khách chơi mang tiền đến trả thì Lục Thiên Phóng mới
sợ tái mặt. Mặc dù hắn là một kẻ ăn chơi nhưng về bản chất vẫn chỉ là một đứa
trẻ ngoan bị sa ngã.
Tên nhóc
này không dám nói với người nhà, bố hắn đã dọa hắn, nếu còn gây chuyện thì một tháng
sẽ chỉ cho hắn mười ngàn tiền tiêu vặt và ném hắn đến nước Anh du học. Biết cảnh
sát Lưu đã là đội phó đội hình sự, hắn đến tìm cảnh sát Lưu. Cảnh sát Lưu vốn làm
ở tổ trọng án nên cũng không thể không xử lý vụ này. Sau khi tìm hiểu tình hình
cẩn thận, cảnh sát Lưu chỉ muốn cho tên nhóc này một cái bạt tai. Tên “bạn tốt”
kia của hắn quá thông minh, lúc nào cũng nói Lục Thiên Phóng là chủ sòng, bình thường
trước mặt khách chơi và nhân viên cũng đều khúm na khúm núm với Lục Thiên Phóng,
cho dù là đi đòi nợ cũng luôn nói hắn chỉ là kẻ làm thuê, Lục công tử mới là ông
chủ… Nếu phá vụ án này thì Lục Thiên Phóng không thể thoát khỏi tội cầm đầu. Mặc
dù hắn không góp vốn cũng không góp sức, chỉ giới thiệu vài người bạn đến chơi,
nhưng tất cả các bằng chứng đều cho thấy Lục Thiên Phóng là kẻ cầm đầu, hắn có
tố giác với cảnh sát Lưu cũng chỉ được coi là tự thú. Kể cả khi người khách chơi
nợ tiền đó bị cắt ngón tay thì Lục Thiên Phóng cũng có mặt, có nói mình không biết
cũng không ai tin.
Cái gọi
là hai tháng tung lưới của cảnh sát Lưu cơ bản chính là anh ta dạy Lục Thiên Phóng
làm xằng làm bậy ép Lại Trung Sơn phải nhảy lên sân khấu thừa nhận chính mình mới
là ông chủ để việc làm ăn kiếm vô số tiền của mình khỏi biến thành trò chơi của
đại thiếu gia Lục Thiên Phóng, nếu không biết đâu một ngày nào đó cơ nghiệp của
hắn sẽ bị Lục Thiên Phóng phá hoại hết. Nhưng sức phá hoại của Lục Thiên Phóng thật
sự hơi vượt quá dự đoán của cảnh sát Lưu, vốn cảnh sát Lưu cho rằng ít nhất cũng
phải ba tháng đến nửa năm, không ngờ chỉ hai tháng sau thằng nhóc này đã làm được
rồi.
Vì vậy
lúc Trịnh Đạc xuất hiện tại đó, Lại Trung Sơn lập tức toát mồ hôi, chỉ sợ đây lại
là một trò khác của gã công tử Lục Thiên Phóng.
Trịnh
Đạc cười ha ha đưa bao thuốc ra mời, Lại Trung Sơn nheo cặp mắt tam giác, vô thức
thót cái bụng phệ lại, cười hì hì: “Tôi nghe Thiên Phóng nói… anh đã cứu mạng nó?”.
“Chuyện
nhỏ thôi mà”. Trịnh Đạc nói rất thoải mái.
“Vậy anh
cũng biết việc làm ăn này của chúng tôi là…”. Lại Trung Sơn vốn muốn nói Lục Thiên
Phóng là ông chủ, nhưng nghĩ lại những chuyện Lục Thiên Phóng đã làm hai tháng nay,
hắn lại vội đổi giọng vì sợ Trịnh Đạc không hiểu rõ tình hình lại làm hỏng chuyện
lớn của hắn: “Tôi và nó có quan hệ tốt, nó thường đưa người đến đây chơi, để nó
mát mặt với khách hàng nên tôi hay gọi nó là ông chủ. Nhưng giờ nó nói để anh làm
đội trưởng đội bảo vệ… thì hơi…”. Nói đùa à? Đội trưởng đội bảo vệ trước đây
là thủ hạ tâm phúc của hắn, sao có thể gọi bừa một người đến làm đội trưởng đội
bảo vệ được? “Ơ? Thấy nó nói với tôi như vậy mà…”.
“Đó là
vì nó trẻ con nên thích khoác lác thôi. Thật sự xin lỗi, người anh em, tiền đi
lại của người anh em tôi nhất định sẽ…”.
“Kỳ thực
có làm đội trưởng đội bảo vệ hay không tôi cũng không để ý, hơn nữa tôi cũng không
phải người tham mấy đồng tiền đi lại đó. Tôi và thằng nhóc Thiên Phóng này có mối
quan hệ rất sâu xa, không giấu anh, tôi cũng có một ông chủ khác…”.
“Ông chủ?”.
“Ông chủ
Lục”. Trịnh Đạc nheo mắt lại cười: “Thiên Phóng là con một nhà họ Lục, ông chủ Lục
không yên tâm về nó…”.
Lại Trung
Sơn thở phào một hơi, hắn biết Lục Thiên Phóng là con trai độc nhất của nhà họ
Lục, hắn càng biết mấy năm nay bố Lục Thiên Phóng cũng không yên phận, đã bao nuôi
mấy tình nhân, đáng tiếc là ả chưa kịp có con đã bị bà Lục giải quyết, ả có con
thì bị đưa đi xa nhưng lại sinh con gái, phải nuôi cả hai mẹ con. Tuổi tác càng
ngày càng cao, cơ hội sinh con trai rồi bồi dưỡng từ đầu rất nhỏ, vì vậy càng ngày
ông ta càng coi trọng Lục Thiên Phóng. Bây giờ phái một vệ sĩ đi theo Lục Thiên
Phóng quả thực cũng là chuyện hết sức tự nhiên.
“Vậy ý
của ông chủ Lục là…”.
“Ông chủ
Lục nghe loáng thoáng con trai đứng ra mở sòng bạc bất hợp pháp gì đó nên rất lo
lắng… Lần này nghe anh nói vậy thì cũng coi như là nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành
một nửa. Thằng nhóc Thiên Phóng này hơi tùy hứng một chút, có gì mong anh thông
cảm”.
Lại Trung
Sơn thầm nghĩ, vốn mình định mượn danh tiếng gã công tử Lục Thiên Phóng này để kiếm
chác một hồi, ai ngờ thằng nhóc này quá giỏi phá hoại, thảo nào bố nó đã hơn năm
mươi tuổi rồi mà vẫn tìm mọi cách giấu mẹ nó để sinh đứa con khác, bồi dưỡng từ
đầu: “Chắc chắn là ông chủ Lục nghe nhầm rồi, Thiên Phóng thân với tôi nên thường
đến chơi thôi”.
“Ờ, anh
thấy đấy, nói rõ ràng mọi chuyện như thế là tốt rồi. Anh Lại, anh yên tâm, ông chủ
Lục đã trao quyền cho tôi, anh cũng phải làm ăn, thằng nhóc Thiên Phóng chơi ở
chỗ anh tuyệt đối không thể để anh lỗ vốn được. Sau này tôi còn phải đi theo nó
một thời gian, có gì mong anh giúp đỡ”. Trịnh Đạc cười hì hì vỗ lưng Lại Trung Sơn,
đồng thời bí mật tắt máy ghi âm giấu dưới áo.
“Cần gì
phải khách sáo như vậy, bạn của Thiên Phóng chính là bạn tôi”.
Lại nói
ngày hôm đó Trương Hoành Lượng từ sòng bạc về nhà, đến cơm cũng chẳng buồn ăn, con
gái chào hắn cũng không nghe thấy. Hắn vào phòng ngủ, đóng cửa, lật sổ danh bạ gọi
điện thoại. Mấy năm nay hắn biết không ít người trên thị trường chứng khoán, nhưng
người có quan hệ tốt với hắn lại không nhiều. Có một số người qua lại với hắn mấy
lần, cảm thấy hắn quá vô dụng nên cũng không thân thiết cho lắm, còn những kẻ có
quan hệ tốt với hắn thì tình hình cũng không khác hắn là mấy. Những khách sộp hắn
có thể nghĩ đến hầu hết đều là bạn của bạn. Hắn ba hoa phét lác tung trời với đám
bạn mình, nói sòng bạc cao cấp thế nào, mình và ông chủ quen biết thế nào, không
hề nhắc đến chuyện mình phải nhờ tay bảo vệ Trịnh Đạc mới có thể biết đến sòng bạc
cao cấp như vậy.
“Người
anh em, tôi bảo anh này, anh cũng đừng chê một phần trăm là ít, bởi vì số tiền
mỗi bàn đều cực lớn. Hôm qua tôi đã thấy bọn họ chơi xì tố có một tiếng mà người
thua nhiều nhất đã mất hơn hai triệu… Người thắng nhiều nhất được hơn một triệu.
Tôi nghe bọn họ nói hôm đó không có ai thắng thua quá nhiều… Anh nghĩ xem một phần
trăm là bao nhiêu…”.
“Chắc
chắn là sòng bạc của người bạn đáng tin nên mới bảo anh dẫn người tới chứ. Tôi bảo
anh này, người bạn này của tôi quen biết cả hai giới đen trắng, chơi ở đó an toàn
trăm phần trăm…”.
“Ok, quyết
định như vậy đi… Nếu anh dẫn người đến thì chắc chắn không thể thiếu phần anh được…”.
Hắn càng
phấn khích càng nói cao giọng, cho dù đã đóng cửa nhưng ở ngoài vẫn có thể nghe
được rất rõ. Trần Thục Lương tranh thủ lúc lau nhà đứng ngoài cửa nghe một lát,
trong lòng chợt cảm thấy sợ hãi mơ hồ, nhưng cũng không dám can ngăn. Đánh bạc,
một trận đánh hết tiền triệu… Có đáng tin không? Nếu bị bắt thì làm thế nào? Gọi
điện thoại xong, nhìn thấy cô ta cầm cây lau nhà đứng ngẩn ra ở ngoài, nhìn mình
như muốn nói gì nhưng lại không dám nói, Trương Hoành Lượng cảm thấy hơi bực: “Cô
đừng có bày bộ mặt đưa đám ấy ra nữa! Tôi đến lúc đổi vận rồi, cô đừng có giơ cái
mặt đưa đám ấy ra để chặn vận may phát tài của tôi. Cô xem vợ người ta ai cũng biết
ăn mặc đẹp đẽ, ai cũng trẻ trung, đi cùng chồng ra ngoài cũng mát mặt. Cô nhìn
lại mình xem, trông không khác gì con ô sin, không biết đường mua mấy bộ quần áo
cho tử tế… Cả cái mặt kia nữa, nếp nhăn kẹp chết cả ruồi…”.
“Em…”.
Trương
Hoành Lượng trợn mắt nhìn cô ta: “Cô im ngay. Tôi ra ngoài một lát, có thể không
về, cô không cần chờ tôi”. Nói xong, hắn mặc áo vest, mở cửa đi mất.
Hai giờ
sáng, tiếng cảnh báo chói tai phát ra từ máy tính. Lâm Gia Mộc ngồi bật dậy, vội
vã bật màn hình máy tính theo bản năng, lại bị ánh sáng từ màn hình làm lóa mắt
không mở mắt ra được. Trịnh Đạc đi chân đất, chỉ mặc quần đùi chạy vào. Có điều
lúc này hai người đều không có tâm tư cười nhạo đối phương vì hình ảnh trên màn
hình khiến cả hai hết sức căng thẳng. Trương Hoành Lượng cởi hết cúc áo vest và
sơ mi để hở bụng, ra sức đập cửa nhà mình gọi vợ con ra mở cửa… “Camera này anh
mới lắp hôm qua, thêm chức năng theo dõi ban đêm”. Bởi vì ban đêm không đủ ánh
sáng, hai mắt Trương Hoành Lượng lóe sáng như mắt dã thú làm hai người đều cảm thấy
lo lắng cho mẹ con Trần Thục Lương.
Một lát
sau cửa mở ra, Trương Hoành Lượng gần như co chân đạp tới ngay tức thì, miệng không
ngừng chửi bới. Hai người đang muốn xem tiếp thì cửa đã đóng lại, một lát sau màn
hình máy tính cũng tối dần.
“Có cần
xuống xem không?”.
“Không
cần”. Lâm Gia Mộc lắc đầu. Xem bệnh án là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là
một chuyện khác. Cô sờ sờ vai, cảm thấy hơi lạnh. Trịnh Đạc tiện tay cầm điều khiển
từ xa tắt điều hòa. Hai người nhìn nhau một lát, Trịnh Đạc thở dài, xoay người
đi ra ngoài.
Có lúc
có những mối quan hệ mặc dù hai người chỉ còn cách nhau một khoảng cách mỏng như
tờ giấy, nhưng lại không ai dám đâm thủng tờ giấy này.