Hướng dẫn xử lý “rác thải” (Tập 1) - Vụ thứ ba - Chương 04

Chương 4: Vào cuộc

Trích
lời Gia Mộc: Tất cả những người đáng thương đều có điểm đáng trách.

Trương
Hoành Lượng là một người mà khi tiếp xúc lần đầu bạn sẽ không cảm thấy hắn thô bạo.
Đặc biệt là lúc này hắn đang ngồi trên sofa vừa xem ti vi vừa tán gẫu với Trịnh
Đạc, nếu bạn nhất định phải chỉ ra trong hai người này ai có khuynh hướng bạo lực
thì gần như chắc chắn bạn sẽ chỉ Trịnh Đạc.

Nếu Lâm
Gia Mộc chưa xem tập bệnh án dày cộp đó, không chính mắt nhìn thấy hắn đòi tiền
Trần Thục Lương thế nào thì khi tiếp xúc lần đầu cô cũng sẽ chỉ cảm thấy hắn hơi
là lạ mà thôi, phải nói chuyện với hắn mấy câu mới có thể nhận ra sự khinh miệt
phụ nữ và tôn sùng bản thân trong đáy mắt người này.

Cô bé
Khải Hân rất ngoan, cũng rất xinh. Khải Hân không thích ngồi xem ti vi trong phòng
khách hay xem hoạt hình trên máy tính trong phòng ngủ mà lại thích đến chỗ mẹ và
cô hàng xóm mới quen hơn. Nhờ cô bé làm gì, cô bé sẽ lập tức nhận lời và làm rất
gọn gàng.

“Khải
Hân ngoan thật… Bây giờ hiếm khi thấy đứa bé nào ngoan như nó”.

“Từ nhỏ
tính nó đã hướng nội, tương đối giống tôi”. Trần Thục Lương cười nói: “Khải Hân,
đi bóc tỏi giúp mẹ”.

“Cháu
nó đã đi học tiểu học chưa chị?”.

“Chưa,
nó sinh vào mùa đông nên phải đi học muộn một năm…”.

“Trường
học ở khu này của chúng ta thế nào?”.

“Cũng
được, không bằng các trường điểm nhưng cũng hơn khối trường khác. Khải Hân học rất
giỏi, vào tiểu học chắc cũng theo được”.

“Vậy thì
tốt”. Lâm Gia Mộc khẽ nói với Trần Thục Lương: “Chị Trần, nếu biết gần đây có người
nào bán nhà thì chị nói với tôi một tiếng được không? Bây giờ phí môi giới cao quá…”.

“Tưởng
cô nói…”.

“Anh ấy…
mới quen mấy người bạn, cùng bọn họ làm ăn gì đó. Hôm qua anh ấy nói với tôi là
cùng lắm hai tháng nữa sẽ có đủ tiền mua nhà”.

“Sao cơ?”.
Trần Thục Lương nhìn vào trong phòng khách: “Sao có thể…”. Trương Hoành Lượng đã
khoác lác lắm rồi, khi mới lấy nhau hắn đã nói sẽ cho mẹ con cô ta ở biệt thự,
nhưng mấy năm nay hắn chơi chứng khoán, dù có lúc kiếm được nhưng cũng đổ luôn
vào chơi tiếp, mấy hôm sau thấy hắn ngồi một mình uống rượu là biết lại thua lỗ
rồi.

“Không
phải làm ăn hợp pháp… Trịnh Đạc vốn là lính, anh ấy lại có ngoại hình bặm trợn.
Bạn anh ấy mở sòng bạc, muốn anh ấy đứng ra bảo kê…”.

“Vậy sẽ
rất mạo hiểm…”.

“Không
đâu, bạn anh ấy có người nâng đỡ, hai giới đen trắng đều lo liệu xong xuôi rồi.
Anh ấy đến đó cũng chỉ để đối phó với mấy khách lẻ”.

“Ờ”. Trần
Thục Lương gật đầu. Lúc này Khải Hân đã bóc tỏi xong, cô ta nói: “Khải Hân, con
ra xem ấm trà của bố con đã hết nước chưa”.

Khải Hân
hơi sững lại, hiển nhiên cô bé rất không thích bị sai đến gần bố, một lát sau mới
trả lời gượng gạo: “Vâng ạ”.

Khải Hân
vào phòng khách xem, quả nhiên ấm trà đã cạn nước. Cô bé cúi xuống cầm lấy ấm trà
nhưng chú hàng xóm nhìn rất đáng sợ đó đã ngăn lại: “Ôi, đừng động vào, ấm trà vẫn
còn nóng, nhỡ bỏng thì sao?”.

Khải Hân
hoảng sợ rụt tay lại, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt bố cũng không vui, nước mắt lập
tức trào lên khóe mắt. Cô bé suýt nữa bật khóc nhưng vẫn cố gượng không khóc, không
khóc chưa chắc đã bị đánh, nhưng nếu khóc, đặc biệt là khóc ở nhà người khác thì
nhất định sẽ ăn đòn… “Nào, cháu ngoan, thích ăn kem không? Trong tủ lạnh có kem
đấy, cháu tự lấy đi”. Trịnh Đạc vuốt tóc cô bé.

Khải Hân
cảm thấy chú hàng xóm có vẻ rất đáng sợ này thực ra cũng không quá đáng sợ, nhưng
cô bé vẫn nhìn sang bố. Trương Hoành Lượng gật đầu, Khải Hân mới chạy đi như được
ân xá, thậm chí còn quên cả lấy kem.

“Con bé
này ngoan quá”. Trịnh Đạc khen ngợi.

“Trẻ
con bây giờ đều được chiều quá sinh hư, từ nhỏ đã không được giáo dục. Từ nhỏ đã
phải làm cho trẻ con biết sợ một người, như vậy mới dễ dạy bảo”. Hiển nhiên Trương
Hoành Lượng rất hài lòng khi thấy con gái mình ngoan ngoãn trước mặt người ngoài.

“Đúng
vậy”. Trịnh Đạc gật đầu rồi vỗ vỗ đầu: “Chết thật, trí nhớ dạo này kém quá, chỉ
mải nói chuyện với anh. Hôm qua bạn tôi cho một cây Trung Hoa bao mềm, anh hút thử
xem”. Dứt lời anh ta lấy một cây thuốc Trung Hoa từ trong tủ ti vi ra, tiện tay
lấy một bao ném lên trên bàn uống nước.

Trương
Hoành Lượng cầm lên nhìn một hồi: “Thuốc này đắt lắm”.

“Không
đến nỗi đắt lắm, bình thường hút chơi cũng được”.

Trương
Hoành Lượng quan sát Trịnh Đạc. Hôm nay Trịnh Đạc vẫn mặc áo phông quần bò, nhưng
nhãn hiệu áo phông là D&G, vốn hắn cho rằng là hàng nhái nên không nhìn kỹ.
Sau đó hắn lại nhìn mấy thứ đồ trên giường phòng ngủ mở rộng cửa, túi xách Gucci
và LV… Mặc dù bây giờ hắn đã sa sút nhưng khi thị trường chứng khoán vẫn còn nóng,
hắn cũng quen mấy người bạn giàu có, chính mình cũng mua vài món hàng hiệu cho đỡ
thua kém bạn bè, cũng biết chút ít về cách phân biệt hàng thật hàng giả. Hai người
này dùng hàng hiệu xịn, mà cho dù là hàng nhái thì cũng là hàng nhái cao cấp…
Trịnh Đạc chú ý tới ánh mắt hắn, anh ta nhún vai thờ ơ: “Bạn tôi cho, lần trước
anh ấy đến Hồng Kông gặp đợt giảm giá nên mua về một đống. Anh Trương, anh là người
sành sỏi, anh xem giúp tôi xem có phải hàng xịn không”.

Thấy Trương
Hoành Lượng gật đầu, anh ta đứng dậy vào phòng ngủ lấy một túi xách nam hiệu LV,
một túi xách nữ màu cam hiệu Gucci ra. Trương Hoành Lượng nhìn đường may, chất liệu,
logo: “Hàng thật, thật trăm phần trăm… Hai thứ này không rẻ tí nào đâu”.

“Bạn tôi
có tiền, mấy thứ này chỉ đủ tiền cho anh ấy đánh một trận mạt chược. Nếu đến Macao
một chuyến thì số tiền này còn lâu mới đủ. Anh ấy tặng vợ chồng tôi cũng là có chuyện
cần nhờ”.

“Thế à?”.
Mắt Trương Hoành Lượng sáng ngời. Tuy hắn luôn nói với người khác rằng mình ở nhà
chơi chứng khoán nhưng thật ra vốn liếng đã bị đóng băng, nếu bán ra thì lỗ luôn
cả vốn gốc. Cả ngày hắn ngồi trước máy tính chỉ để chơi game và tải phim về xem.
Mặc dù Trần Thục Lương vẫn nuôi hắn nhưng chút tiền đó hắn đâu để vào mắt. Nghe
nói Trịnh Đạc quen biết người có tiền, nhịp tim hắn liền tăng tốc.

Trịnh
Đạc thoáng nhìn quanh: “Người bạn này của tôi mở sòng bạc… Hôm qua tôi đồng ý
làm bảo kê cho anh ấy. Mấy thứ này là anh ấy đưa trước”.

“Ờ”.

“Anh Trương,
anh có biết nhiều người giàu không? Bạn tôi nói cứ dẫn một khách chơi đáng tin đến
là anh ấy sẽ trả tôi 10% hoa hồng”.

“Có… có
an toàn không?”.

“Người
bạn này của tôi quen biết cả hai giới đen trắng, an toàn lắm. Khách chơi cũng đều
là người nọ giới thiệu người kia, người lạ căn bản không vào được cửa”.

Trương
Hoành Lượng suy nghĩ một chút: “Đáng tiếc là tôi không biết mấy người có tiền…”.

“Hì hì,
chúng ta nói chuyện phiếm thôi mà, làm gì anh nghiêm túc thế… Coi như tôi cung cấp
cho anh một thông tin thế thôi…”.

“Ha ha…”.
Trương Hoành Lượng cười cười, không nói chuyện nữa.

Vợ chồng
con cái về đến nhà, vừa bước vào cửa Trương Hoành Lượng đã hỏi: “Người bạn này của
em có thể tin được không?”.

“Em cũng
mới quen cô ấy không lâu, có điều cô ấy có vẻ cũng được… Nhưng hôm nay cô ấy khoác
lác với em…”.

“Khoác
lác cái gì?”.

“Cô ấy
nói chồng cô ấy làm việc cho một người bạn rất giàu, kiếm được rất nhiều. Chậm nhất
là hai tháng nữa có thể mua nhà cho cô ấy”. Trần Thục Lương nói, có vẻ hoàn toàn
không tin.

“Mẹ ơi,
con cất kem cô Lâm cho vào trong tủ lạnh được không?”.

Trần Thục
Lương gật đầu, lúc này Trương Hoành Lượng mới chú ý tới chiếc túi nhựa đựng kem
trên tay con gái: “Mang đây cho bố xem nào”.

Hắn mở
ra xem, không ngờ là hai chiếc Haagen-Dazs… “Xem ra bọn họ có tiền thật…”.

“Sao lại
thế được… Cô ấy nói trước họ cũng có nhà, nhưng chồng cô ấy đánh bạc thua mất cả
nhà rồi…”.

“Em thì
biết gì…”. Trương Hoành Lượng trợn mắt nhìn vợ: “Đây là cơ hội của anh… Anh phải
nắm được cơ hội này…”.

“Nhưng
anh có biết khách chơi nào lắm tiền đâu”.

“Em chờ
anh thăm dò hư thực đã, nếu bạn của chồng bạn em thật sự tồn tại thì sợ gì không
tìm được mấy ông chủ dám vung tiền như rác”. Lúc này trong lòng Trương Hoành Lượng
đã có vài lựa chọn, những người này đều thích đánh bạc, hắn cũng có thể nói là có
quen biết.

Trịnh
Đạc cầm tấm thẻ VIP màu vàng trên tay, nhớ lại vẻ mặt của Trương Hoành Lượng lúc
nãy mà không nhịn được cười.

“Hắn sập
bẫy rồi à?”.

“Hắn bảo
anh dẫn hắn đi gặp bạn anh để xem xét tình hình trước”.

“Cơ sở
ngầm của anh Lưu…”.

“Đáng
tin trăm phần trăm, hơn nữa anh Lưu không nể mặt anh thì cũng phải nể mặt Điền Cầm
Cầm”.

“Ý anh
là…”.

“Cảnh
sát, kiểm sát, tòa án đều là một nhà”. Mặc dù Điền Cầm Cầm không ở thành phố A
nhưng chồng cô lại là thẩm phán tòa án hình sự tỉnh, cảnh sát Lưu cũng rất muốn
quen biết những người như vậy. Thời buổi này bên trên không có người nâng đỡ thì
làm gì cũng khó khăn. Cảnh sát Lưu mặc dù là một cảnh sát tốt và yêu nghề nhưng
cũng là một người có chí tiến thủ, vì vậy anh ta mới chịu ra lệnh tạm dừng hành
động thu lưới vốn phải tiến hành sau hai tháng giăng lưới và bảo người mình cài
cắm vào đường dây đánh bạc này giới thiệu Trịnh Đạc tới đó làm bảo kê. Hòn đất ném
đi hòn chì ném lại, Trịnh Đạc cũng sẽ phải làm một số việc mà người của cảnh sát
Lưu không làm được.

“Lúc nói
với anh về chuyện đánh bạc, em không ngờ anh lại làm lớn như vậy”. Lâm Gia Mộc chỉ
định bảo Trịnh Đạc gạ Trương Hoành Lượng cá độ bóng đá trên mạng thôi, không ngờ…
“Việc này cũng là cơ hội tình cờ. Sau chuyện này, nếu Trương Hoành Lượng may mắn
chạy thoát được thì cũng phải trốn mấy năm không dám lộ diện, không chạy thoát được
thì phải ăn cơm tù mấy năm”. Vốn hắn nên vào tù vì tội bạo hành, nhưng không được
thì vào tù vì tội khác cũng không sao. Nhà tù sẽ dạy hắn thế nào mới là cậy mạnh
bắt nạt kẻ yếu. Anh ta hỏi: “Sao, sợ rồi à?”.

Lâm Gia
Mộc lắc đầu: “Từ lâu em đã không biết sợ là gì nữa rồi”. Cô và Trịnh Đạc vốn luôn
lượn lờ bên lề pháp luật, lần này cùng lắm chỉ là bước thêm một bước ra ngoài mà
thôi. Nghĩ đến chồng bệnh án dày cộp đó, cô lại cảm thấy thủ đoạn của Trịnh Đạc
quả thực là khả thi. Muốn mẹ con Trần Thục Lương hoàn toàn rời khỏi Trương Hoành
Lượng thì biện pháp duy nhất chính là làm cho Trương Hoành Lượng rời khỏi cuộc sống
của hai mẹ con họ.

“Đi thôi,
anh mời em đi xem phim”.

“Xem phim
gì?”.

“Phù
hợp với lứa tuổi của em, Monsters University - Lò đào tạo quái vật”.

Lâm Gia
Mộc đấm anh ta một cái nhưng cô lại thấy đau tay: “Á”.

“Anh nói
sai à? Năm đó em chả xem Công ty quái vật - Monsters Inc còn gì”.

“Thôi
đi!” Hai người hi hi ha ha đi ra cửa, lại nhìn thấy Khải Hân đang đứng ngơ ngác
trước cửa thang máy: “Khải Hân!”.

Trần Khải
Hân chạy tới ôm đùi Lâm Gia Mộc: “Cô Lâm, bố cháu không có nhà, cháu muốn nấu mì
ăn liền nhưng không bật được bếp. Thế là cháu đi làm bài tập, làm bài tập xong cháu
ngửi thấy trong phòng có mùi gas…”.

“Khải
Hân ngoan, đừng sợ. Bây giờ cô chú sẽ vào nhà cháu xem…”.

“Cô đừng
nói với bố cháu được không?”.

“Chắc
chắn cô sẽ không nói với bố cháu”. Lâm Gia Mộc vuốt tóc Trần Khải Hân. Cô bé Khải
Hân này rất thông minh, biết có mùi gas thì phải thông gió nên cửa chống trộm vẫn
để mở. Mùi gas trong nhà không quá nồng nhưng trong bếp thì rất đậm. Lâm Gia Mộc
khóa van bình gas, mở tất cả cửa sổ trong nhà, một lát sau mùi gas mới bay hết.
Vừa định an ủi Khải Hân mấy câu, đột nhiên cô nhìn thấy một hộp thuốc trong tủ bếp,
là thuốc Tramadol, hơn nữa đã dùng hết nửa hộp, cô hỏi: “Khải Hân, đây là thuốc
của ai?”.

“Của mẹ
cháu, mẹ cháu rất hay bị đau toàn thân”.

“Ngày
nào mẹ cháu cũng uống à?”.

“Vâng,
ngày nào cũng phải uống trước khi rời giường, không uống thuốc thì mẹ cháu không
dậy được”.

Xem ra
vấn đề của Trần Thục Lương còn lớn hơn cô tưởng nhiều. Nghĩ lại, với những vết
thương cả tinh thần và thể xác mà cô ta phải chịu, hơn nữa với điều kiện của một
y tá, việc Trần Thục Lương nghiện thuốc giảm đau, thậm chí phải uống thuốc giảm
đau mới dậy khỏi giường được cũng không có gì là khó hiểu.

Lâm Gia
Mộc nhìn ánh mắt vô tội của Khải Hân, không biết cảm giác trong lòng mình lúc này
là gì.

Sau khi
xuống xe, Trương Hoành Lượng chủ động chỉnh lại cà vạt. Hắn hoàn toàn không ngờ
Trịnh Đạc lại lái xe thẳng đến khách sạn năm sao cao cấp nhất thành phố khiến bộ
Âu phục tốt nhất của hắn cũng trở nên quá giản dị. Hắn quay lại thoáng nhìn, Trịnh
Đạc vẫn mặc một bộ đồ đơn giản nhưng lại tỏ ra cực kỳ ung dung. Trịnh Đạc ném chìa
khóa xe cho nhân viên đỗ xe rồi đi trước vào cửa, quay lại nhìn hắn một cái: “Khách
sạn năm sao, cảnh sát gần như chẳng bao giờ động vào làm gì”.

Trương
Hoành Lượng gật đầu, tỏ vẻ mình cũng rất quen thuộc nơi này: “Ờ, tôi đã tới khách
sạn này nhiều lần rồi, chẳng bao giờ ngờ được ở đây lại mở sòng”.

Trịnh
Đạc không hề bóc mẽ hắn: “Loại sòng cao cấp này không có người giới thiệu thì anh
có đi đến cửa cũng không biết bên trong đang làm gì”. Anh ta vừa nói vừa bước vào
thang máy, bấm nút lên tầng 8.

Trong
thang máy chỉ có hai người họ, Trương Hoành Lượng vẫn vô thức hạ thấp giọng: “Ở
đây phí vào bàn là bao nhiêu?”.

“Phí vào
bàn là mười ngàn, mỗi ván thấp nhất năm ngàn, không giới hạn cao nhất. Chủ yếu là
chơi mạt chược, xì tố, cũng có Black Jack. Hai tiếng chơi thắng thua hai, ba triệu
cũng là bình thường”.

“Hai tiếng?”.

“Mỗi lần
chỉ có hai tiếng, đến giờ là thu bài kết ván”. Trịnh Đạc dẫn hắn đi ra thang máy,
tới trước cửa phòng 802 cuối hành lang, lấy thẻ từ ra quẹt. Người trong phòng ngẩng
đầu nhìn cửa rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc. Một cậu bé rất trẻ, thậm chí có
cảm giác như chưa quá hai mươi tuổi, trên người mặc áo ngủ tơ tằm đầu tóc rối bù
mở cửa phòng ngủ ra, vui vẻ chạy tới: “Trịnh đại ca, anh đến rồi”.

“Đây là
bạn tôi, Lục Thiên Phóng”.

Trương
Hoành Lượng vốn không hề quá để ý tên nhóc trắng trẻo quá mức, mặc áo ngủ, tóc
nhuộm ba màu, hai mắt hơi thâm, nhìn rất công tử bột này, đến tận lúc Trịnh Đạc
nhắc đến cái tên đó, “Lục Thiên Phóng? Bố nó là…”.

Trịnh
Đạc ho nhẹ một tiếng: “Hôm qua anh đã nhận lời rồi, từ hôm nay trở đi anh bắt đầu
đến làm”.

“Lưu đại
ca đâu?”.

“Lưu đại
ca của em có việc”.

“Vâng”.
Lục Thiên Phóng gật đầu rất ngoan ngoãn: “Em giới thiệu mọi người cho anh biết”.

Dứt lời
cậu ta đưa mắt nhìn một vòng: “Hai người mặc Âu phục đen đó là bảo vệ Giáp, bảo
vệ Ất. Ba cô gái mặc váy là Xuân Hoa, Thu Nguyệt, Đông Cúc…”.

“Em lại
đặt tên lung tung cho mọi người rồi”.

“Ha ha,
để bảo mật mà”.

Trịnh
Đạc biết, chủ yếu là tên nhóc này cơ bản không nhớ rõ hoặc thậm chí chẳng muốn nhớ
tên những người không quan trọng đó. Cho dù là ô sin nhà nó đã làm gần chục năm
nhưng nó cũng không nhớ người ta tên là gì, nhà ở đâu. Ngược lại, đối với những
người “quan trọng” thì nó sẽ nhớ rất kỹ chỉ sau một lần gặp mặt, anh ta hỏi: “Vậy
ở chỗ này anh tên là gì?”.

“Anh à?”.
Lục Thiên Phóng gãi đầu: “Đội trưởng đội bảo vệ”. Trịnh Đạc rất ngán ngẩm: “Đây
là bạn anh, anh ấy họ Trương…”.

“A, anh
ấy chính là đại diện khách hàng Đinh muốn đến xem xét tình hình mà anh nói đấy à?”.
Xem ra trước Trương Hoành Lượng đã có các đại diện khách hàng Giáp, Ất, Bính rồi.

“Đúng
vậy. Trong tay anh ấy có mấy khách hàng rất lớn”.

Lục Thiên
Phóng đưa tay về phía Trương Hoành Lượng: “Bạn của Trịnh đại ca chính là bạn tôi”.

Trương
Hoành Lượng bắt tay cậu ta. Cơ hội đổi đời Trương Hoành Lượng hắn chờ đợi bao nhiêu
năm nay cuối cùng đã xuất hiện ngay trước mắt.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3