Hướng dẫn xử lý “rác thải” (Tập 1) - Vụ thứ ba - Chương 03

Chương 3: Tìm hiểu

Trích
lời Gia Mộc: Trong nghề của chúng ta, nhiều lúc lòng thông cảm sẽ có tác dụng tích
cực.

Nếu không
nói đến việc luôn một lòng một dạ với gã chồng quen thói bạo lực thì thực ra Trần
Thục Lương cũng là một người khá được, tính tình rất tốt, rất hiểu chuyện, làm việc
nhà cực tháo vát, sau khi quen Lâm Gia Mộc, mỗi lần nấu bò hấp tương đều không quên
chia cho Lâm Gia Mộc một phần.

“Món bò
hấp tương ăn ngon thật, mua bên ngoài không thể có được mùi vị như thế này”. Lâm
Gia Mộc cười nói.

“Chủ hàng
thịt dưới lầu hôm qua tôi mua cũng quen biết tôi, mỗi lúc có thịt ngon sẽ thông
báo cho tôi. Đây là thịt thăn rất hợp để hấp tương, ông xã tôi cũng rất thích ăn”.

“Vậy chị
cho tôi một phần thì gia đình chị còn đủ ăn không?”.

“Đủ mà.
Tôi không ăn thịt bò, chỉ có ông xã và con gái tôi ăn thôi. Mà Khải Hân bé thế thì
ăn được bao nhiêu”. Trần Thục Lương cười nói, cô ta nhìn quanh, căn hộ hai phòng
này thật sự không thể nói là rộng rãi, diện tích sử dụng không đến bốn mươi mét
vuông, có điều quét dọn rất sạch sẽ, đồ gia dụng cũng còn rất mới: “Đồ đạc này đều
là của chủ nhà à?”.

“Không
phải, đều là đồ của chúng tôi từ trước, còn đồ của chủ nhà thì tôi đã trả ông ấy,
ông ấy bảo tôi chuyển tới nhà kho của bạn ông ấy”.

“Vậy trước
đây gia đình cô…”. Có đồ gia dụng của mình, hiển nhiên trước đây Lâm Gia Mộc cũng
có nhà.

Lâm Gia
Mộc cố ý yên lặng một lát: “Vốn chúng tôi cũng có một căn hộ, chồng tôi… chơi với
bạn bè không tốt, suốt ngày rủ anh ấy đi đánh bài, tôi khuyên bảo mãi mà anh ấy
không nghe, vì vậy…”.

Thấy Lâm
Gia Mộc như thế, trong lòng Trần Thục Lương lại càng thông cảm với cô hơn. Trước
đây cô ta cho rằng Lâm Gia Mộc là một bà nội trợ ăn no rảnh rỗi không có gì làm,
không ngờ lại có hoàn cảnh như vậy: “Khi còn trẻ… đàn ông bao giờ cũng ham chơi,
sau khi được một bài học sẽ đỡ hơn”.

“Chỉ mong
là thế”.

Trần Thục
Lương lại nhìn quanh: “Chồng cô không ở nhà à?”.

“Anh ấy
ra ngoài gặp một người bạn, hôm nay anh ấy làm ca tối, còn hai tiếng nữa mới đi
làm”.

“Chồng
cô… còn đánh cô nữa không?”.

“Anh ấy
đánh tôi nhưng tôi cũng không phải dạng vừa, lần nào cũng là hai người lao vào cào
cấu nhau, có điều tôi luôn đánh không lại anh ấy…”.

“Lần sau
cô đừng đánh lại, chỉ né tránh là được rồi, không tránh được thì cố chịu mấy cái,
anh ta hết giận là sẽ không sao. Đàn ông khỏe hơn, nếu cô cứ đánh lại như thế…”.

“Chị…
Từ lúc anh ấy trở nên như vậy, tôi cũng đã nghĩ đến ly hôn. Nhưng tôi đã đoạn tuyệt
quan hệ với người nhà để lấy anh ấy, bây giờ tôi lại không có công việc… Nhà cũng
không còn… Tôi…”. Nói đến đây, nước mắt Lâm Gia Mộc rơi xuống.

Trần Thục
Lương thở dài: “Vợ chồng cô chưa có con… ly hôn cũng được…”.

Lâm Gia
Mộc thầm giật mình, cô không ngờ Trần Thục Lương lại nói như vậy: “Ơ?”.

“Cô đã
tốt nghiệp đại học, không tìm được công việc văn phòng nhẹ nhàng, chẳng lẽ cũng
không tìm được những công việc vất vả hơn một chút sao? Cô còn có bố mẹ, dù thế
nào thì bố mẹ cũng sẽ tha thứ cho cô. Không giống tôi, tôi không còn người thân
nào ngoài chồng và con gái cả. Mặc dù tính chồng tôi cục cằn nhưng anh ấy cũng
thương tôi, lúc tôi bị thương bị ốm anh ấy luôn chăm sóc tôi… Con gái tôi cũng ngoan…
Anh ấy cũng tốt với con, thời gian làm việc của tôi không cố định, trước giờ anh
ấy đều đưa đón con đi học”.

Vì thế…
Trần Thục Lương không rời được Trương Hoành Lượng? Giống như là động vật được huấn
luyện trong đoàn xiếc thú, lúc không nghe lời sẽ bị đánh đập, nhưng làm được một
trò sẽ được cho ăn. Sau một thời gian, hổ hay sư tử cũng đều ngoan ngoãn như mèo
con, hoàn toàn quên mất mình vốn là vua của muôn loài.

“Chị không
còn người nhà à?”.

“Bố mẹ
tôi ly hôn từ lúc tôi chưa được mười tuổi, năm tôi mười hai tuổi, bố tôi… uống rượu
say… về nhà… Tôi nhìn qua khe cửa thấy bố nằm trên sofa… ngủ… Hôm sau… ông ấy đã
chết. Lúc đó ông bà nội tôi còn tương đối khỏe mạnh, nhưng ông nội tôi rất nóng
tính, uống chút rượu vào là đập phá đồ đạc, đánh chửi vợ con… Bà nội tôi nói đây
là số phận của phụ nữ nhà họ Trần chúng tôi. Năm tôi vào học cấp ba thì ông nội
tôi mất, lên đại học thì bà nội mất, để lại căn hộ ở khu Vinh Quang cho tôi. Nhờ
có tiền ông bà để lại và tiền cho thuê nhà nên tôi mới học hết được đại học…”.

“Thế còn
mẹ chị?”.

“Lúc bố
tôi mất thì mẹ tôi có về qua, bà nội tôi không chịu để mẹ tôi mang tôi đi, mẹ tôi
không nói gì mà dẫn em gái tôi đi luôn”. Trần Thục Lương cười lạnh lùng: “Từ khi
tôi còn nhỏ, mẹ tôi vẫn không thích tôi mà chỉ thích em gái tôi”.

Thì ra
Trần Thục Lương đã lớn lên trong bóng tối của bạo lực gia đình… Việc cô Điền lựa
chọn Cầm Cầm mà không chọn cô ta đã làm cho cô ta cảm thấy mình bị bỏ rơi. Có bố
và ông nội bạo lực, bà nội chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, trong suốt quá trình trưởng
thành, cuộc đời cô ta không có lấy một tấm gương chính diện nào. Với cô ta, bạo
lực gia đình mới là chuyện bình thường, thảo nào… Có tiếng người mở cửa, Lâm Gia
Mộc dùng khăn giấy lau mặt, nói: “Ông xã tôi về rồi”.

Trần Thục
Lương tò mò nhìn ra cửa, thấy một người đàn ông cao to mở cửa vào nhà. Lâm Gia
Mộc vốn cũng không thấp, nhưng đứng bên người đàn ông này lại có vẻ rất nhỏ nhắn.
Chiếc áo ba lỗ màu xanh quân đội khiến cơ bắp trên người người đàn ông cực kỳ rõ
ràng, đặc biệt là cơ ngực và cơ vai. Cô ta quan sát từ trên xuống dưới, có thể nói
là từ bắp chân trở lên không có chỗ nào không có cơ bắp, dù không khoa trương
như các lực sĩ thể hình nhưng cũng rất hiếm có người Trung Quốc nào có thân hình
như vậy. Có thể thấy người đàn ông này có thói quen tập thể dục, cũng có thể có
thói quen chạy dài. Một người đàn ông như vậy đưa tay đánh phụ nữ một cái… Lần trước
Lâm Gia Mộc bị thương quả thực là quá nhẹ.

Trịnh
Đạc cũng đang quan sát cô ta. Trịnh Đạc mới chỉ gặp Điền Cầm Cầm một lần nhưng đã
vô số lần nhìn thấy Trần Thục Lương qua màn hình camera, lúc đó đã cảm thấy hai
chị em họ không giống nhau lắm. Bây giờ gặp Trần Thục Lương, Trần Thục Lương giống
như Điền Cầm Cầm khi về già, trạng thái tinh thần càng không cần phải nói. Trần
Thục Lương có vẻ rất mệt mỏi, khóe mắt đã có nếp nhăn.

“Đây là…”.

“Ông xã,
đây là hàng xóm ở tầng dưới nhà chúng ta, chị ấy mang bò hấp tương lên cho chúng
ta. Chị Trần, đây là chồng tôi, Trịnh Đạc”.

Trịnh
Đạc gật đầu, đưa tay sờ sờ vết thương trên trán Lâm Gia Mộc: “Đã đỡ hơn nhiều chưa?”.

“Không
đau nữa”.

“Xem lần
sau em còn dám cãi lại anh không”, Trịnh Đạc thấp giọng nói, nhưng âm lượng lại
đủ để Trần Thục Lương nghe thấy, “Buổi tối ăn gì?”.

“Lát nữa
em sẽ nấu mì”.

“Lại mì…
Không nấu được cái gì khác à? Vợ người ta…”.

Lâm Gia
Mộc rõ ràng không muốn nghe nữa, cô thoáng nhìn Trần Thục Lương. Trịnh Đạc giả vờ
tức giận: “Được rồi, anh không ăn ở nhà nữa, anh đi đây”. Dứt lời anh ta xoay người
đi luôn.

Nghe thấy
tiếng sập cửa, Trần Thục Lương không nhịn được rùng mình. Trịnh Đạc tạo áp lực
quá lớn đối với cô ta, lúc anh ta ở trong phòng, cô ta gần như không dám thở.
Sau khi Trịnh Đạc ra ngoài, Trần Thục Lương mới thở hổn hển: “Chồng cô… nóng tính
lắm à?”.

“Bình
thường cũng tốt… Lúc đánh bài thắng tiền anh ấy còn dẫn tôi ra ngoài ăn nhà hàng…
Chi tiêu cũng chưa bao giờ hạn chế tôi”.

Trần Thục
Lương gật đầu, Lâm Gia Mộc đánh nhau với một người đàn ông như vậy, quả thực là
một phần trăm cơ hội thắng cũng không có.

“Tôi về
đây”. Cô ta đứng lên.

“Này…”,
Lâm Gia Mộc gọi cô ta lại: “Chị Trần, chị có thể dạy tôi nấu ăn không?”.

Trần Thục
Lương thở dài, qua câu này có thể thấy Lâm Gia Mộc không muốn ly hôn mà vẫn muốn
sống với người đàn ông có ngoại hình rất đáng sợ kia: “Được rồi, lúc nào rảnh rỗi
tôi sẽ dạy cô”.

“Cảm ơn
chị”.

Trần Thục
Lương ra cửa, đến cửa thang máy nhìn thấy Trịnh Đạc đang đứng chờ thang, cô ta sợ
hãi lùi lại rồi đi xuống tầng dưới bằng cầu thang bộ.

Trịnh
Đạc mỉm cười, xoay người về nhà.

Lâm Gia
Mộc đang thái thịt bò hấp tương, thấy Trịnh Đạc về, cô tiện tay cầm một miếng đưa
vào miệng anh ta: “Ấn tượng như thế nào?”.

“Một phụ
nữ truyền thống”. Trịnh Đạc cười: “Nếu anh nói chuyện to tiếng một chút là cô ta
có thể ngất xỉu vì sợ”.

“Cô ấy
còn nói em nên ly hôn với anh”.

Trịnh
Đạc nhíu mày: “Cô ta nói như vậy thật à? Vậy thì anh vẫn còn khách sáo với cô ta
quá”.

“Anh dừng
có dọa cô ấy nữa, cô ấy đã khổ lắm rồi…”. Chẳng mấy khi Lâm Gia Mộc thật tình thông
cảm với ai, nhưng lúc này cô thật sự thông cảm với Trần Thục Lương. Cô ta gần như
không thể nào lựa chọn vận mệnh của mình, bất kể là chuyện bố mẹ ly dị, mẹ đi xa
hay là cái chết của ông bố, và cả chuyện ông chồng bây giờ… Một cô gái lớn lên trong
bạo hành gia đình cuối cùng thường sẽ lấy một người chồng bạo lực, đây là một sự
lựa chọn mà người ngoài không thể hiểu nổi, nhưng nó vẫn tồn tại một cách tàn khốc.

Cuối cùng
cô cũng hiểu vì sao cô Điền và Điền Cầm Cầm không những không giúp được cô ta mà
còn phản tác dụng. Thử nghĩ xem, một người đã vứt bỏ bạn khi bạn còn nhỏ, giờ đây
sau khi bạn đã trưởng thành, lấy chồng sinh con lại đột nhiên xuất hiện và chỉ
trích cuộc sống của bạn, thậm chí còn mong bạn ly hôn, chia rẽ gia đình bạn, khi
đó bạn sẽ có phản ứng thế nào? Càng không cần phải nói đến việc có một cô em gái
song sinh giống hệt mình nhưng lại có vận mệnh khác mình một trời một vực sau khi
bố mẹ bỏ nhau nữa.

“Tóm lại
là… tiến hành theo đúng kế hoạch cũ?”.

“Ờ”. Lâm
Gia Mộc gật đầu: “Hai bên cùng tác động, cô ấy cũng không phải thật sự không có
thuốc nào cứu được”. Ít nhất cô ta cũng có thể khuyên Lâm Gia Mộc ly hôn Trịnh Đạc,
điều này cho thấy cô ta cũng hiểu ly hôn mới là con đường thoát khỏi bạo hành.

Trần Thục
Lương cúi đầu nhặt rau, nghe Lâm Gia Mộc bên cạnh vừa rửa rau vừa vui vẻ hát, vết
thương trên trán còn chưa khỏi hẳn mà tâm tình đã hoàn toàn trở lại bình thường.
Cô ta nói: “Chồng cô…”.

“Anh ấy
xin lỗi tôi rồi, còn mua quà cho tôi nữa”. Lâm Gia Mộc kéo sợi dây chuyền trên cổ
ra, một con cá heo treo trên một sợi dây bạc rất xinh xắn: “Anh ấy biết tôi thích
cá heo nên nhìn thấy là mua luôn”.

Trần Thục
Lương yên lặng một lát rồi nói: “Lúc mới lấy nhau, anh ấy cũng như vậy… Mỗi lần
cãi nhau với tôi xong đều xin lỗi, lời gì cũng có thể nói được, thứ gì cũng có thể
mua được…”. Bây giờ xin lỗi thì vẫn xin lỗi, nhưng không còn thành khẩn như năm
đó nữa.

“Tình
cảm của vợ chồng chị thật tốt”. Lâm Gia Mộc nói.

“Tôi vì
con gái tôi”. Trần Thục Lương nói: “Con gái tôi không thể không có bố, có anh ấy,
chúng tôi còn có một gia đình lành lặn”. Nói đến gia đình lành lặn, ánh mắt cô ta
rất kiên định. Với một đứa bé gia đình tan vỡ từ nhỏ, ước mơ lớn nhất luôn là có
một mái nhà nguyên vẹn. “Lúc trẻ anh ấy rất cục tính, bây giờ tốt hơn nhiều rồi…
Sau này chúng tôi về già, anh ấy sẽ tốt hơn nữa… Ông nội và bà nội tôi cũng thế…”.

Xem ra
cô ta thật sự định sống với Trương Hoành Lượng đến đầu bạc răng long: “Chị Trần,
ngày mai là sinh nhật ông xã tôi, tôi ở nhà chuẩn bị ít đồ, anh chị cũng qua đây
ăn cơm”.

“Như vậy
có được không?”.

“Có gì
mà không được? Chúng tôi không có người thân nào ở thành phố A, cùng ăn cơm với
anh chị dù sao cũng tốt hơn để anh ấy đi đàn đúm với đám bạn mèo mả gà đồng đó…
Hôm qua tôi năn nỉ mãi anh ấy mới đồng ý sinh nhật năm nay ở nhà với tôi… Có anh
chị đến chơi, đám bạn nhậu đó có gọi thì anh ấy cũng không tiện đi”. Lâm Gia Mộc
thành khẩn nói.

“Vậy cũng
được”. Một trong những nhược điểm trong tính cách của Trần Thục Lương đó là không
biết cách từ chối người khác, càng là người quen thì càng không thể từ chối được.
Cả đời sống trong bóng tối của bạo lực, thậm chí Trần Thục Lương cũng chẳng có mấy
bạn bè có thể thật sự tâm sự với nhau. Vì vậy cô ta vừa biết Lâm Gia Mộc mà đã thấy
thân thiết, dù e ngại Trịnh Đạc nhưng vẫn không muốn từ chối yêu cầu của người
bạn mới này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3