Hướng dẫn xử lý “rác thải” (Tập 1) - Vụ thứ ba - Chương 06
Chương 6: Bị thương
Trích
lời Gia Mộc: Không phải người mẹ nào cũng mạnh mẽ vì con. Thật ra có rất nhiều người
lại lấy con cái làm lý do bào chữa cho sự mềm yếu của mình.
Nửa tiếng
sau, tiếng còi chói tai của xe cứu thương đánh thức toàn bộ cư dân trong tiểu khu.
Có người bấm chuông cửa, sau đó ra sức gõ cửa. Lâm Gia Mộc khoác áo vào bước xuống
giường, Trịnh Đạc thì dọn dẹp sofa cực nhanh rồi ôm chăn chạy vào phòng ngủ, sau
đó Lâm Gia Mộc mới ngáp dài đi ra mở cửa: “Ai đấy?”.
Trần Thục
Lương xông vào như phát điên: “Khải Hân… Khải Hân…”.
Lâm Gia
Mộc giật mình đỡ lấy cô ta. Vừa rồi nhìn màn hình theo dõi thấy Trương Hoành Lượng
uống rượu say về nhà co chân đá người nào đó, cô cho rằng người bị đá là Trần Thục
Lương, không ngờ lại là… “Bố Khải Hân uống rượu say về nhà, tôi đau đầu quá nên
uống thuốc mới ngủ được, không nghe thấy tiếng anh ấy gõ cửa… Khải Hân luôn rất
sợ anh ấy, không dám mở cửa… Sau đó… Bố nó phát cáu… Khải Hân mới…”.
Ánh mắt
đờ đẫn, vẻ mặt hoảng hốt, dường như Trần Thục Lương bị kích động rất mạnh, hoặc
dường như tác dụng của thuốc còn chưa tan hết: “Bố nó nóng tính, chờ bên ngoài lâu
quá… Khải Hân mở cửa cho anh ấy, anh ấy tưởng là tôi nên co chân đạp nó một cái,
Khải Hân bị đạp bay vào trong nhà, đập đầu vào đâu đó… Anh ấy cũng không thèm nhìn
con mà đi thẳng vào phòng ngủ, nhìn thấy tôi đang ngủ… lại lôi tôi từ trên giường
xuống đánh… May mà lần này anh ấy uống nhiều…”.
Trần Thục
Lương nói không giống như đang kể chuyện của mình mà giống như đang nói chuyện của
người khác: “Anh ấy ngủ… Tôi không nghe thấy Khải Hân khóc… nên ra phòng khách tìm
nó… Khải Hân chảy máu đầu… trên mặt cũng toàn là máu…”.
“Cái gì?
Thế xe cứu thương là chị gọi à?”.
“Ờ… Tôi…
Tôi không có đủ tiền, đúng rồi, tôi đến để vay tiền… Tôi đưa nó đi viện khám…”.
Nói xong chân Trần Thục Lương cũng mềm nhũn, cô ta ngồi thụp xuống đất, lẩm bẩm
gì đó không rõ.
“Đứng
dậy! Chị có còn là mẹ nó nữa không? Mau đứng dậy!”. Lâm Gia Mộc kéo cô ta đứng lên,
đưa tay vỗ mạnh vào mặt cô ta: “Mau đứng lên! Đi! Chúng ta đưa Khải Hân đến bệnh
viện!”.
Trịnh
Đạc sốt ruột nhìn hai người rồi mặc quần áo, lấy ví tiền: “Anh đi xem Khải Hân trước,
lát nữa em lái xe đưa cô ấy đến bệnh viện”.
“Anh mang
đủ tiền chưa?”.
“Đủ rồi”.
Dứt lời, Trịnh Đạc mở cửa đi thẳng ra ngoài.
Nghe thấy
tiếng đóng cửa, hình như Trần Thục Lương tỉnh táo hơn một chút: “Khải Hân…”.
“Rốt cuộc
là chị uống thuốc gì?”.
“Chồng
tôi nói tối nay không về… Tôi uống hai viên thuốc ngủ rồi ngủ mất… Tôi mất ngủ,
không uống thuốc không ngủ được…”.
Sau đó
không uống Tramadol thì không dậy nổi… Người phụ nữ này đã tự biến mình thành một
người như thế nào? Lâm Gia Mộc thả tay cho cô ta ngã xuống đất, vào mở tủ lạnh
lấy khay đá rồi vào bếp lấy một chậu nước hắt thẳng vào người Trần Thục Lương. Trần
Thục Lương bị hắt nước lạnh, ôm gối co ro: “Á…”.
“Đứng
dậy!”. Lâm Gia Mộc kéo cô ta lên: “Chị là mẹ Khải Hân!”.
Nếu bây
giờ báo cảnh sát không bị hỏng việc lớn thì cô đã gọi cảnh sát đến bắt Trương Hoành
Lượng rồi. Nhưng về mặt này luật pháp của Trung Quốc vẫn cực kỳ lạc hậu, chỉ cần
bố mẹ khăng khăng là không cố ý thì cuối cùng đều chẳng đi đến đâu. Lần trước
một vụ bạo hành được báo chí ti vi đưa tin rầm rộ, kết quả cuối cùng cũng chỉ là
bố đứa trẻ bị đi tù một năm.
“Khải
Hân! Khải Hân!”. Cuối cùng Trần Thục Lương cũng tỉnh táo được một chút, cô ta nắm
tay Lâm Gia Mộc: “Cứu Khải Hân!”.
“Trịnh
Đạc đã đi rồi”.
“Khải
Hân sẽ sợ… Tôi đi tìm nó…”. Cả người ướt đẫm nước, Trần Thục Lương mở cửa chạy
ra ngoài. Lâm Gia Mộc thật sự không làm gì được cô ta, chỉ còn nước cất bước chạy
theo.
Ánh mắt
nghiêm khắc của vị bác sĩ nam tuổi trung niên trực phòng cấp cứu dừng lại trên người
Trần Thục Lương. Bệnh viện này gần khu Vinh Quang nhất, đây cũng không phải là lần
đầu tiên Khải Hân đến đây, một số nhân viên y tế cũng biết cô bé. Nhìn thấy cô bé
đầu đầy máu được xe cứu thương đưa đến bệnh viện, một số y tá đã bật khóc.
“Sao đứa
bé lại bị thương?”.
“Nửa đêm
nó dậy đi vệ sinh không bật đèn nên trượt chân, đập đầu vào bàn”. Trần Thục Lương
cúi đầu nói nhỏ: “Bác sĩ, nó thế nào rồi?”.
“Cháu
đang được chụp CT, trước khi xem phim chụp thì không ai có thể xác định mức độ thương
tích được”. Bác sĩ nói lạnh lùng, mẹ đứa bé đã nói là đi vệ sinh trượt ngã, ông
ta còn có thể nói gì nữa? Thật sự không hiểu vì sao có những người phụ nữ vừa tàn
nhẫn lại vừa yếu đuối như vậy: “Vết thương trên cổ tay cô có cần xử lý không?”.
Trần Thục
Lương cúi đầu, mới phát hiện cổ tay mình có một vòng bầm máu đã tím đen: “Cổ tay,
chỉ là bị thương ngoài da thôi”.
“Tùy
cô”. Vốn dĩ ông ta còn thông cảm với Trần Thục Lương, nhưng bây giờ đúng là dành
cho cô ta một xíu thông cảm cũng là lãng phí. Lúc này lại có bệnh nhân được đưa
vào phòng cấp cứu, bác sĩ xoay người đi luôn.
Lâm Gia
Mộc cởi áo khoác cho Trần Thục Lương mặc vào: “Chị Trần, chồng chị đâu?”.
Trần Thục
Lương nhìn quanh: “Anh ấy… không biết…”.
Trịnh
Đạc vừa đi nộp tiền viện phí về nói xen vào: “Lúc xe cứu thương đưa Khải Hân đi
thì anh ta còn đang ngủ, anh gọi anh ta nhưng anh ta không tỉnh, anh đi theo xe
cứu thương”. Anh ta cố tình bỏ qua chuyện mình sơ ý kéo trật khớp tay hắn khi đánh
thức hắn dậy, sáng mai xe cứu thương sẽ phải đến nhà họ Trương một lần nữa. Tên
khốn Trương Hoành Lượng này, nếu không phải đang thả dây dài câu cá lớn, với tính
tình Trịnh Đạc, loại đàn ông bất lực chỉ biết hành hạ phụ nữ trẻ em này chỉ cần
tìm nơi vắng người dạy dỗ vài tiếng là sẽ ngoan ngoãn ngay, bắt làm gì phải làm
nấy, nghe tiếng ếch kêu cũng sợ đến tè ra quần.
Ba người
yên lặng đứng chờ ngoài phòng chụp CT, không lâu sau Khải Hân được đẩy ra, bác sĩ
cấp cứu cau mày nhìn phim chụp: “Phía trên bên trái có đọng máu, phải lập tức phẫu
thuật”.
“Xuất
huyết nhiều không?”. Trần Thục Lương hỏi nhỏ.
Bác sĩ
nhìn cô ta một cái: “Nếu tôi nhớ không lầm thì cô là y tá đúng không? Tự mình xem
đi”. Nói xong ông ta tiện tay đưa phim chụp và cả kết luận cho Trần Thục Lương.
Trần Thục Lương xem một lát, Khải Hân bị thương không nhẹ nhưng không nguy hiểm
đến tính mạng, cô ta không cầm được thở dài một cái… “Mấy người ký đơn tự nguyện
phẫu thuật, sau đó đi nộp tiền tạm ứng phẫu thuật, tôi sẽ bảo phòng mổ chuẩn bị”.
Trần Thục
Lương cúi đầu nhận đơn tự nguyện phẫu thuật do y tá đưa rồi ký luôn mà không cần
đọc.
“Được
rồi”. Trịnh Đạc xách túi xuống lầu nộp tiền.
Khải Hân
là một cô bé rất ngoan, sau khi bị thương càng ngoan ngoãn như mèo con. Cô bé nằm
trên giường bệnh ăn nho Lâm Gia Mộc mua cho, mắt vẫn không hề rời khỏi người mẹ
ngồi bên cạnh: “Mẹ, sắp khai giảng rồi, con có kịp đi học không?”.
“Tất nhiên
là kịp”.
“Vậy thì
con yên tâm rồi”. Khải Hân thở dài: “Mẹ, bố đâu? Ai ở nhà nấu cơm cho bố?”.
“Bố con…
cũng bị thương rồi…”. Hơn tám giờ sáng hôm nay, Trương Hoành Lượng gọi điện thoại
đến, không phải hỏi han tình hình Khải Hân mà kêu gào không nhấc tay lên được. Trần
Thục Lương sợ quá vội nhờ vợ chồng Lâm Gia Mộc chăm sóc Khải Hân rồi chạy về nhà.
Trương Hoành Lượng đang ôm vai phải nằm kêu gào trên giường, nhìn thấy cô ta về
là há mồm chửi luôn. Trần Thục Lương cúi đầu chịu mắng xem xét cánh tay cho hắn.
Cánh tay hắn trật khớp, cô ta vội vã gọi xe cứu thương đưa hắn đến bệnh viện.
Khải Hân
lập tức cảm thấy lo sợ, cô bé nhìn cửa phòng bệnh như nhìn một con dã thú: “Bố…
sẽ không… đến chứ…”.
“Bố con
không nằm viện, bố con còn có việc nên về nhà trước”.
“Mẹ, mẹ
con mình cứ ở bệnh viện đi”.
“Vì sao?
Nằm viện tốn tiền lắm”.
“Mình
không nằm phòng bệnh tốt thế này nữa, nằm phòng bệnh có rất nhiều người một phòng
như lần trước… thì sẽ có thể ở lại rất lâu mà”.
Trần Thục
Lương thấy sống mũi cay cay, thoáng nhớ ra khi mình còn nhỏ cũng đã từng nói một
câu tương tự… “Chị Trần, chị trông Khải Hân đi. Lần này Khải Hân bị thương không
nặng là nhờ nó may mắn, nếu như lần sau… nó bị thương nặng hơn… thì chưa biết chuyện
gì sẽ xảy ra cả…”.
Trần Thục
Lương lau những giọt nước mắt không biết chảy ra từ khi nào. Ý nghĩ rời xa Trương
Hoành Lượng chưa bao giờ rõ ràng như bây giờ, nhưng xa rời hắn, cô ta và con gái
sẽ sống thế nào? Trịnh Đạc ngồi trên sofa, trên tay cầm điều thuốc nhưng không châm
lửa, hơi nhắm mắt lại dưỡng thần, dường như sự ầm ĩ trong phòng này không hề liên
quan đến anh ta. Cách anh ta không xa, mấy vị khách sộp Trương Hoành Lượng dẫn đến
vốn vẻ mặt không hứng thú gì nhưng vừa vào cửa đã trở nên hưng phấn kiểu bệnh
hoạn của những con bạc. Cả đám lần lượt vỗ lưng Trương Hoành Lượng khen hắn lần
này làm việc rất tốt, tìm được một địa điểm rất tuyệt.
Trương
Hoành Lượng treo cánh tay bị thương, cười đầy đắc ý, hình như cả cánh tay đau này
cũng đã biến thành một tấm huân chương trước ngực.
Hắn nhìn
quanh phòng, tìm thấy Trịnh Đạc đang ngồi dưỡng thần trong góc, đi đến vỗ vai anh
ta: “Người anh em, cảm ơn rất nhiều”.
Trịnh
Đạc ngồi dậy như vừa mới nhìn thấy hắn: “Xin lỗi, buồn ngủ quá, anh đến nơi mà tôi
cũng không phát hiện”.
“Ha ha…”.
Trương Hoành Lượng gượng cười: “Nghe nói hôm qua anh đưa Khải Hân đến bệnh viện?
Thật sự cảm ơn anh… Hôm qua tôi uống say quá, ngã trật khớp cánh tay lúc nào cũng
không biết. Con bé Khải Hân này nhìn thì ngoan ngoãn nhưng thật ra còn nghịch hơn
con trai…”.
“Ờ”. Trịnh
Đạc gật đầu đồng tình, vờ như không biết rõ: “Trẻ con mà, bị thương cũng khó tránh”.
Anh ta
chỉ chỉ vết sẹo trên trán mình: “Cái này là tôi nghịch lúc nhỏ, đập đầu vào thành
lò sưởi, khi đó chảy không biết bao nhiêu máu làm mẹ tôi sợ ngất xỉu. Bố tôi lấy
tàn hương bôi cho tôi, thế là khỏi luôn”.
“Ha ha
ha, bây giờ trẻ con được chiều chuộng quá… Khi còn bé chúng ta đâu được chăm sóc
như thế này… Lần này Khải Hân nằm viện đều là anh nộp tiền à?”.
“Không
sao không sao, chút lòng thành thôi”.
“Tình
cảm là tình cảm, tiền nong là tiền nong. Anh đưa Khải Hân đến bệnh viện là tốt lắm
rồi, ngày mai tôi nhận được hoa hồng sẽ trả tiền cho anh”.
“Được
rồi được rồi, không phải vội, nếu anh thiếu tiền thì cứ dùng trước đi”. Trịnh Đạc
cười nói, đưa điếu thuốc cho hắn: “Có điều tôi phải nói với anh, mấy người anh dẫn
đến lần này không ăn thua… Anh xem xem… Tôi với anh nói chuyện một lát mà đã có
người nghỉ chơi rồi…”.
“Ha ha…
Bây giờ họ đã biết chỗ này rất hay rồi, lần tới sẽ không chỉ có những người này…
Những người chơi cổ phiếu có mấy ai không thích bài bạc”.
“Ờ, chúc
mừng anh phát tài”. Trương Hoành Lượng cặn bã như vậy mà vẫn dỗ dành được Trần Thục
Lương dính lấy mình là nhờ khả năng ăn nói rất khéo. Trong mười gã bạo hành thì
sẽ có chín gã rất biết ăn nói, nhờ thế mới giữ được vợ để mà hành hạ. Hắn cũng không
phải không có điểm gì khá, cũng biết tính toán… Trịnh Đạc nhìn bộ mặt dương dương
tự đắc của Trương Hoành Lượng, thầm nghĩ ban ngày Lâm Gia Mộc đã khiến Trần Thục
Lương dao động, nhưng ngày mai Trương Hoành Lượng nói mấy câu bùi tai là hai mẹ
con họ sẽ vẫn về nhà.
Không
làm Trương Hoành Lượng hoàn toàn buông tay thì Trần Thục Lương và Khải Hân sẽ không
thể rời khỏi hắn. Sách lược gài bẫy của anh ta và Lâm Gia Mộc quả nhiên là đúng
đắn.
Một gã
đàn ông cặn bã chuyên hành hạ vợ con cần bao nhiêu thời gian để nhận được sự tha
thứ của vợ? Lâm Gia Mộc sẽ nói với bạn: Chỉ cần thời gian một bữa ăn sáng.
Cô cầm
quần áo để thay và đồ ăn sáng đến phòng bệnh, chỉ có một mình Khải Hân nằm trên
giường bệnh chơi búp bê, một bộ quần áo vắt trên chiếc ghế bên cạnh, Trần Thục Lương
không có trong phòng.
“Mẹ cháu
đâu?”.
“Mẹ cháu
ra ngoài nghe điện thoại rồi”.
“Cô cháu
mình ăn sáng đi. Cháu thích ăn bánh bao không?”.
“Có ạ”.
Khải Hân gật đầu: “Cô ơi, mẹ cháu sẽ đưa cháu đi xa bố cháu thật không?”.
Lâm Gia
Mộc ngồi xuống: “Thế Khải Hân có muốn bố mẹ xa nhau không?”.
“Có lúc
cháu không muốn bố mẹ xa nhau, nhưng có lúc lại cảm thấy bố cháu không về nhà sẽ
tốt hơn”. Khải Hân suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Nếu bố cháu không uống rượu thì
tốt, lúc không uống rượu thì bố cháu chỉ hơi nóng tính thôi”.
“Mẹ cháu
nói thế à?”.
“Vâng…
Mẹ cháu nói nếu cháu ngoan thì bố cháu sẽ không đánh cháu”. Khải Hân nghĩ một lát
rồi lại thắc mắc: “Nhưng bạn Kỳ Kỳ lớp cháu nói bạn ấy làm rơi hỏng điện thoại
của bố bạn ấy mà bố bạn ấy cũng không đánh bạn ấy”.
Trẻ con
chính là một tờ giấy trắng, từ nhỏ đã phải sống với người bố bạo lực, đương nhiên
cô bé cho rằng bố người khác cũng bạo lực như vậy.
Nhưng
sau khi đi học, các bạn nhỏ sẽ có cơ hội trao đổi với nhau và phát hiện thế giới
này không phải như vậy. Sự thắc mắc của Khải Hân quả thực là quá bình thường: “Cô
ơi, có phải mẹ cháu nói dối không? Hay là Kỳ Kỳ nói dối?”.
Lâm Gia
Mộc vuốt tóc Khải Hân: “Khải Hân là một cô bé ngoan, bố đánh con không phải bố tốt”.
“Chị y
tá cũng nói như vậy. Chị ấy còn nói mẹ cháu không tốt, mẹ cháu nên ly hôn. Có phải
mẹ cháu ly hôn thì cháu và mẹ sẽ không bị đánh nữa không cô?”.
“Ly hôn
thì bố cháu sẽ không về nhà nữa”.
Khải Hân
cười: “Thế bố cháu có chỗ nào ăn cơm không?”.
“Tất nhiên
là có”.
“Vậy thì
để mẹ cháu ly hôn đi”. Khải Hân cầm bánh bao ăn rất vui vẻ, nhưng mới ăn được vài
miếng lại nhíu mày: “Nhưng mẹ cháu sẽ không rời khỏi bố cháu đâu”.
“Vì sao?”.
“Bố cháu
nói mẹ cháu là người ti tiện, không có người đánh thì không chịu được”.
“Bố cháu
nói với cháu thế à?”.
“Bố cháu
nói trước mặt cháu”.
Lâm Gia
Mộc vuốt tóc Khải Hân, tư tưởng của đứa nhỏ này đã bị tình hình gia đình làm cho
hỗn loạn hết cả rồi.
“Cô ơi,
cháu có thể lớn lên thật nhanh không?”.
“Vì sao?”.
“Có một
chị trong ti vi nháy mắt đã lớn lên rồi, trở nên xinh đẹp lại còn biết võ công.
Cháu lớn lên sẽ có thể bảo vệ mẹ cháu, bố cháu cũng sẽ ngoan hơn”.
“Khải
Hân bây giờ đã rất xinh đẹp rồi mà”.
Khải Hân
vừa ăn xong thì cửa phòng bệnh mở ra, Trần Thục Lương xách một túi đồ ăn McDonald
đi vào: “Ơ… Gia Mộc, cô tới sớm thế”.
“Tôi không
có việc gì, định mua đồ ăn sáng đến cho mẹ con chị…”. Lâm Gia Mộc nhìn Trần Thục
Lương, biết ngay Trần Thục Lương vừa đi gặp Trương Hoành Lượng về. Cả người cô ta
như sáng bừng lên, nụ cười thỏa mãn hiện lên trên mặt, nếp nhăn hình như cũng ít
hơn trước: “Chị Trần, chị có chiếc váy đẹp quá”.
“Bố Khải
Hân mua cho tôi… Girdear, rất đắt tiền…”.
“Vâng,
chị mặc đẹp lắm”.
“Thật
không?”. Trần Thục Lương kéo thân váy: “Anh ấy là đàn ông, không biết mua quần áo…
Anh ấy còn mua mấy bộ váy cho Khải Hân, cả đồ ăn McDonald nữa”.
Nhìn thấy
mẹ và túi đồ ăn McDonald, mắt Khải Hân sáng lên một lát, nhưng đến khi nghe nói
là bố mua thì cô bé lại trở nên ủ rũ: “Mẹ, mẹ con mình phải về nhà với bố à?”.
“Bố con
đang thanh toán viện phí dưới lầu, bác sĩ nói con còn phải nằm viện theo dõi mấy
ngày, sau đó mẹ con mình sẽ về nhà”.
Dường
như Trần Thục Lương chưa hề nói đến chuyện ly hôn, dẫn con rời khỏi chồng mình bao
giờ. Biểu hiện của Trần Thục Lương lúc này giống như Khải Hân thật sự trượt chân
ngã, Trương Hoành Lượng là một ông bố đáng kính vậy.
Lâm Gia
Mộc đứng lên: “Tôi còn phải đi phỏng vấn, giờ về nhà thay đồ, trang điểm. Tôi đi
trước đây”.
“Gia Mộc,
chồng tôi nói muốn mời vợ chồng cô ăn cơm để cảm ơn”.
“Không
cần không cần, chúng ta là hàng xóm, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm mà”. Lâm
Gia Mộc quay lại nhìn Khải Hân đang ngồi lặng lẽ: “Tạm biệt Khải Hân”.
“Tạm biệt
cô”.
Lâm Gia
Mộc cảm thấy mình thật sự không thể ở đây thêm một giây đồng hồ nào nữa, nếu không
nhất định cô sẽ cho Trần Thục Lương một cái bạt tai. Trên đầu con gái quấn băng
gạc trắng xóa mà vẫn không thể làm cho cô ta mở mắt ra, người phụ nữ này… Thảo
nào cô Điền nói rằng chỉ cần giành được quyền chăm sóc cháu ngoại.