Trà trộn phòng con gái - Phần 37

Trình Tư Vy nhìn về phía tôi.

“Được, tôi sẽ đi chơi cùng chị
Trình một ngày”. Tôi khẽ thở dài, nói.

“Thế ngày mai nhé, tôi sẽ sang
đón anh. Địa chỉ ở đâu vậy?”. Trình Tư Vy hỏi.

“Tầng ba tòa nhà số năm khu đô
thị mới Cổ Bắc”, tôi nói. Thấy Trình Lộ chau mày như thể cũng muốn ghi nhớ địa
chỉ này vào đầu.

Trình Tư Vy cười nhẹ, đi ra khỏi
phòng làm việc.

Cố Sảnh thì lòng dạ hỗn loạn,
ngồi một lúc cũng đứng lên rời khỏi phòng.

“Cô ấy định ở đây bao lâu?”.
Trình Lộ im lặng một lúc lâu rồi đột ngột lên tiếng hỏi tôi.

“Ai cơ?”.

“Cố Sảnh”.

“Hai ngày nữa cô ấy đi rồi”.

“Nếu anh muốn dọn về sống thì cứ
nói chuyện với Hiểu Ngưng, thực ra cậu ấy… cũng đã tha thứ cho anh rồi”. Trình
Lộ nói với tôi bằng giọng nhẹ nhàng đến mức không thể nhẹ nhàng hơn được nữa.

Hiểu Ngưng là hình mẫu một cô
gái “con nhà lành” không phấn son màu mè điển hình, nhưng từ những tiểu tiết có
thể thấy cô ấy cũng là một cô gái rất đáng yêu. Dáng vẻ mặc đồ ngủ đi đến bên tủ
lạnh lấy đồ ăn, dáng vẻ khẽ xoay người khi nghe điện thoại của cô ấy, cả điệu bộ
nũng nịu nhõng nhẽo của cô ấy trước mặt bố mẹ, thậm chí cả ánh mắt trong sáng
thi thoảng gợn sóng nữa…

Điều làm Hiểu Ngưng tức giận rốt
cuộc là tôi đóng giả gay hay là vì nguyên nhân nào khác nữa…

Buổi tối khi tôi về đến căn
phòng ở Cổ Bắc, Cố Sảnh đã bày sẵn mấy món ăn nóng hổi đợi tôi.

“Hình như Trình Tư Vy rất có cảm
tình với anh”. Cố Sảnh ngồi bên bàn đối diện, hỏi.

“Cô ấy là khách hàng lớn, anh
đi cùng cô ấy cũng là điều nên làm”. Tôi nói.

Cố Sảnh ngẫm nghĩ một lúc, tiếp
tục hỏi: “Thật sự trước đây anh sống cùng nhà với Trình Lộ hả?”.

“Ừ”.

“Thế sao anh lại chuyển đi?”.

“Cãi nhau”.

“Mấy cô gái lần trước cũng sống
cùng hả?”.

“Ừ”.

“Anh đi Bắc Kinh cùng em nhé.
Công ty bé thế không hợp với anh”. Cố Sảnh nói.

Tôi im lặng.

“Em biết rồi, anh thích Trình Lộ
nên mới không nỡ ra đi. Anh nói em lưu luyến quá khứ, nhưng bản thân anh cũng
có khác gì?”. Cố Sảnh hờ hững nói một câu, rồi đi vào phòng cô ấy, không ra nữa.

Một đêm không ngủ.

Đến hôm sau, điện thoại của tôi
đột ngột rung lên, tôi mới biết Trình Tư Vy đã đứng dưới tầng.

Ánh nắng chói chang, hôm nay cô
ấy mặc một chiếc áo khoác da, kiểu dáng đang thịnh hành năm nay. Cho dù là cổ
áo hay tay áo đều được thiết kế rất trẻ trung, nhưng chất liệu da lúc nào cũng
cho cảm giác rất sang trọng.

Bên trong cô ấy mặc một chiếc
sơ mi kiểu dáng cung đình, kết hợp với chiếc váy ngắn bên trên có xếp nếp hình
lá sen, trông rất nữ tính, cũng thể hiện địa vị tiểu thư của cô ấy.

Áo da không phù hợp với tất cả
phụ nữ. Những người phụ nữ không có khí chất trang nhã, quý phái mà mặc trang
phục kiểu này thì trông càng thô tục hơn. Nhưng Trình Tư Vy mặc kiểu áo này lại
cho người khác cảm giác rất mới mẻ.

“Lên xe đi”. Thấy tôi nhìn chằm
chằm, Trình Tư Vy cúi đầu mỉm cười rồi nói với tôi.

“Được”. Tôi ngồi vào xe, rồi ngẩng
đầu nhìn lên tầng ba. Cửa sổ phòng ngủ vẫn kín mít, có vẻ như Cố Sảnh vẫn chưa
dậy.

Trình Tư Vy nhẹ nhàng khởi động
chiếc Porsche của mình.

“Hôm nay trông anh có vẻ không
vui”. Trình Tư Vy vừa đón ánh mặt trời, vừa lái xe, rồi bình thản hỏi tôi.

“Ừ, có một vài chuyện”. Tôi giơ
tay lên, nhìn ánh nắng chiếu lên lòng bàn tay, khẽ than vãn.

“Tôi sắp phải đi rồi, anh hãy
vui vẻ đi chơi cùng tôi một buổi đi”. Trình Tư Vy nói.

Trong thị trấn cổ, Trình Tư Vy
nhìn hết bên này đến bên kia, trông rất hào hứng.

Chúng tôi phơi mình dưới ánh nắng
ấm áp, lắng nghe tiếng rao bán hàng, ngắm nhìn những xâu thịt được bày bán
trong các cửa hàng, thong thả đi bộ.

Thỉnh thoảng, chúng tôi đến một
nơi vắng vẻ, bước trên con đường bằng đá xanh lồi lõm, nhìn ngắm một khu vườn đầy
hoa hạnh nhân, đi qua bờ tường loang lổ rêu xanh.

Chúng tôi đi một cách không mục
đích, đọc câu chuyện trên tấm bảng treo trước khu nhà lớn, tưởng tượng, chìm đắm.
Những chiếc lá cuốn theo chiều gió vương vấn vết chân chúng tôi, như thể đại diện
cho rất nhiều chuyện dĩ vãng xa xưa.

Từng viên gạch từng viên ngói,
từng bông hoa từng chiếc lá đều rất chân quê chất phác. Tôi và Trình Tư Vy đi
thám hiểm từng ngóc ngách của thị trấn cổ, không để ý mặt trời đã ngả về phía
tây.

Ăn tối tại một quán trà cổ,
chúng tôi đến nhà nghỉ kiểu cũ ở ven hồ, đăng ký nhận phòng.

“Tôi chỉ đặt một phòng”. Trình
Tư Vy nói.

Tôi bình tĩnh nhìn cô ấy, rồi
đi cùng cô ấy vào phòng, phát hiện ra không phải phòng hai giường mà là một giường
đôi.

“Tôi đi tắm đây”. Cô ấy không hề
quan tâm trong lòng tôi nghĩ gì mà đã đi vào nhà tắm.

Qua cửa kính mờ ảo, tôi nhìn thấy
Trình Tư Vy cởi quần áo, để đường nét cơ thể hiện ra rất đẹp đẽ. Cô ấy cố ý ở một
phòng với tôi, trong lòng tôi bỗng thấy mơ hồ.

Lần trước là mượn cớ say rượu,
lại là trong không khí của dịp lễ Tình nhân. Còn hôm nay, cả hai chúng tôi đều
đang rất tỉnh táo, nhưng lại phải ngủ trên một chiếc giường.

Nước rơi tí tách trong nhà tắm,
tôi mở một cánh cửa sổ, bên ngoài là một dòng sông nhỏ.

Hai bên bờ sông là hai hàng đèn
lồng, thi thoảng còn có mấy chiếc thuyền lướt qua, du khách có thể đứng trên những
mũi thuyền cổ kính mà hò hét. Luồng gió mát lạnh từ ngoài thổi vào, phong cảnh
thực sự rất đẹp.

Cảnh này khiến tôi nhớ lại hồi
đi Lệ Giang, Vân Nam cách đây hai năm, vẫn là không khí vừa náo nhiệt vừa du
dương này.

Bên trong phòng dùng những
khung cửa có chấn song bằng gỗ trang trí, cũng được coi là có phong vị cổ kính
rồi. Chỉ có điều chiếc giường bình thường và chiếc đèn cũ kỹ khiến tôi có cảm
giác đây như một nhà nghỉ hạng ba. Nhưng có thể tìm được chỗ để qua đêm ở đây
đã là tốt lắm rồi, không cần yêu cầu quá cao.

Tôi tựa vào cửa sổ, ngắm nhìn
những đám du khách hoặc những tốp học sinh đang uống rượu hát hò hai bên bờ, tự
nhiên thấy nhớ những ngày tháng còn đi học.

Cửa nhà tắm mở ra. Trình Tư Vy
mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng đi ra.

Mái tóc vàng kim của cô ấy ướt
đẫm, thả hai bên vai, trên gương mặt vẫn còn làn hơi nóng. Chiếc dây thắt áo
choàng làm tôn lên những đường cong trên cơ thể, trông cô ấy như một bông hoa
sen mới vươn lên khỏi mặt nước.

Nhìn cô ấy xinh đẹp như vậy,
tôi bất giác động lòng. Vốn dĩ bình thường cô ấy đã xinh đẹp, nhưng lúc này,
dáng vẻ vừa từ nhà tắm bước ra của cô ấy càng mê đắm lòng người hơn.

Thấy tôi cứ đứng nhìn mình,
Trình Tư Vy cũng không quan tâm, cười với tôi, hỏi: “Nhìn cái gì thế?”.

“Nhìn đám học sinh hát đối với
các cô gái bên kia bờ, rất thú vị”. Tôi nói.

Trình Tư Vy khẽ mỉm cười, trông
vô cùng xinh đẹp, gợi cảm.

Cô ấy bước lại, tựa lên thành cửa
sổ nhìn cảnh tượng nhộn nhịp bên dưới, ngoái đầu nói với tôi: “Chúng ta ra
ngoài đi dạo đi”.

Dáng vẻ thong dong, vui vẻ của
cô ấy khiến người ta có cảm giác như thể chúng tôi là một cặp tình nhân đến đây
chơi.

Nếu tôi sớm đồng ý đi cùng cô ấy
đến thị trấn thì cảnh tượng này đã xảy ra một tuần trước rồi.

Tâm trạng ấm áp, lãng mạn dần
trỗi dậy trong lòng tôi. Tôi nhoẻn miệng cười với cô ấy: “Ừ”.

Trình Tư Vy nở nụ cười ấm áp, xỏ
chân vào đôi dép lê, cầm chìa khóa phòng. Tính cách cô ấy phóng khoáng, dù ra
ngoài đi dạo cũng không cần thay đồ.

Tôi đi bên cạnh cô ấy, qua hành
lang bằng gỗ, ra ngoài đường phố náo nhiệt.

Một hàng dài đèn lồng sáng rực,
có cảm giác rất giống tết Nguyên Tiêu thời cổ. Ở đây, buổi tối hôm nào cũng là
lễ tết, vô cùng đông vui, náo nhiệt.

Trình Tư Vy thích thú ngắm nhìn
đèn lồng xung quanh, vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn tôi.

Ánh sáng của đèn lồng chiếu vào
khiến khuôn mặt cô ấy đỏ hồng, trông càng xinh đẹp cuốn hút hơn. Mái tóc vàng
xõa trên vai, cơ thể với những đường cong diệu kỳ được bao bọc trong chiếc áo
choàng màu trắng, vui vẻ đi trước mặt tôi, càng thêm phần quyến rũ.

Ba màu sắc vàng, đỏ, trắng trên
người Trình Tư Vy đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều du khách xung quanh.

Mấy nam sinh vừa rồi còn hào hứng
hát đối với các nữ sinh bên kia bờ đều nhìn Trình Tư Vy, người nào người nấy
quên mất hát hò, mắt đờ đẫn.

Trình Tư Vy quay đầu lại, mỉm
cười với bọn họ, làm bọn họ kinh ngạc đến mức đánh rơi hết cả cốc xuống bàn.

“Xinh thế, không biết là minh
tinh nào thế nhỉ?”.

“Có phải họ đang quay phim không?”.

Tôi đi cùng Trình Tư Vy không gần
cũng không xa, vừa hay nghe được những lời bình luận của du khách xung quanh.

Tách tách tách… Một loạt đèn
nháy máy ảnh chiếu về phía Trình Tư Vy, không còn nghi ngờ gì nữa, Trình Tư Vy
mặc áo choàng tắm ra ngoài đi dạo đã trở thành cảnh đẹp nhất đêm nay tại thị trấn.

Trình Tư Vy giơ tay lên, che mắt,
nghiêng đầu né tránh ánh đèn. Tư thế này trông càng kiêu kỳ, càng thu hút hơn.

Cô ấy quay đầu nhìn tôi đang đi
sau năm mét, chạy lại gần, khoác tay tôi: “Sao đi chậm thế? Chúng ta ra phía
trước xem đi”.

Cô ấy tươi cười, trông có vẻ rất
hưng phấn, chắc chắn là rất thích không khí nơi đây.

Tách tách! Hai luồng sáng nữa lại
lóe lên.

“Đẹp đôi quá”. Một nữ sinh bên
cạnh nói.

“Thực ra buổi tối mới là thời
điểm náo nhiệt nhất ở thị trấn cổ Bàn Tây”. Tôi dắt Trình Tư Vy đi qua một cây
cầu đá, vừa thưởng thức phong cảnh xung quanh vừa cảm nhận không khí ở đây.

“Không giống so với tưởng tượng
của tôi lắm”. Trình Tư Vy mỉm cười gật đầu, đứng tựa vào đầu cầu ngắm nhìn những
chiếc thuyền đủ màu sắc sặc sỡ đang chầm chậm trôi trên sông, ánh mắt đầy vẻ
mong đợi.

“Có muốn đi thuyền không?”. Tôi
hỏi cô ấy.

Trình Tư Vy thò tay ra ngoài
lan can cầu, cảm nhận không khí lành lạnh từ dưới sông phả lên vào ban đêm,
nói: “Lạnh quá”.

“Chúng ta tìm chỗ nào ngồi ăn
thứ gì đi”. Tôi quay sang nhìn một lượt các quán rượu đèn điện sáng trưng hai
bên đường nói.

Cô ấy khẽ mỉm cười, đi cùng tôi
đến quán rượu bên tay phải.

Tìm chỗ ngồi dựa vào lan can
trên tầng hai, chúng tôi gọi hai món, rồi lại gọi hai cốc rượu “nữ nhi hồng”,
ngắm nhìn những du khách trên đường và trên sông đang vui vẻ dạo chơi, tâm trạng
cũng như bị họ ảnh hưởng, nên cả tôi và Trình Tư Vy cùng không nhịn được cười.

Chúng tôi tựa vào lan can khắc
hoa văn, tất cả những thứ trang trí bên ngoài đều được thiết kế theo phong cách
cổ kính, màn đêm mờ ảo, những đôi trai thanh gái lịch thong dong đi trên đường,
đúng là cảnh tượng thanh bình.

“Anh cảm thấy công ty anh và tập
đoàn xuất bản Hùng Đại Bắc Kinh bên nào sẽ giành được quyền xuất bản của chúng
tôi?”. Trình Tư Vy ngồi đối diện với tôi, ngắm nhìn phong cảnh bên dưới một lúc
rồi hỏi tôi.

“Thắng hay thua đều nằm trong đầu
cô Tư Vy cả”. Tôi cũng thu ánh mắt lại, nhìn Trình Tư Vy, nói.

Quán rượu mang phong cách cổ
kính và sự phản xạ của ánh đèn phía sau lưng làm cho Trình Tư Vy trông càng quyến
rũ hơn. Cô ấy mặc áo choàng tắm của nhà nghỉ, để lộ phần cổ trắng ngần, chỉ
nhìn phần cổ này người ta có thể liên tưởng ra toàn thân cô ấy cũng nõn nà như
thế. Lúc này vì gió lạnh nên làn da hồng hào của cô ấy đã hơi trắng bệch, trông
như đồ sứ đã được phơi khô, trắng nõn đến mức khiến người ta nghi ngờ không biết
nó là thật hay giả.

“Anh đã tâng bốc tôi quá rồi”.
Trình Tư Vy mỉm cười, nhìn tôi, nói.

Một nhân viên phục vụ ăn mặc giống
tiểu nhị trong các quán rượu thời xưa bê một bình rượu nữ nhi hồng đến trước mặt
tôi và Trình Tư Vy, “Rượu đến rồi đây thưa khách quan”, rồi rót rượu vào hai
chiếc bát gốm cho chúng tôi.

Tôi và Trình Tư Vy nhìn nhau cười,
gật đầu cảm ơn cậu ta. Không khí nơi đây thoải mái, nhẹ nhàng đến mức có thể
trút hết mọi lo âu muộn phiền, và đây chỉ là không gian dành riêng cho hai
chúng tôi. Cảm giác này giống như chúng tôi đang lén lút hẹn hò đi du lịch với
nhau.

“Nghe nói anh là công tử đào
hoa, hay là kể chuyện của anh cho tôi nghe được không?”. Trình Tư Vy tiếp tục hỏi
tôi.

Tôi khẽ quay về phía cô ấy suỵt
suỵt làm ra vẻ thần bí: “Bí mật”.

Trình Tư Vy tươi cười, cầm bát
rượu lên nhìn tôi. Trong màn đêm nhẹ nhàng, mát mẻ, ánh mắt cô ấy vô cùng cuốn
hút.

Cô ấy nhìn tôi, nói: “Tôi có một
tin tốt và một tin xấu cho anh…”.

“Tôi muốn nghe tin tốt trước”.
Tôi cướp lời cô ấy.

“Tin tốt là,” Trình Tư Vy cầm
bát rượu chạm nhẹ vào bát rượu của tôi, “Tuần trước cuốn My World bản tiếng Nhật
của Carl Sura đã chính thức phát hành ở Nhật Bản, vừa mới ra thị trường được một
tuần đã xếp hạng thứ hai trong bảng xếp hạng những cuốn sách bán chạy của Nhật,
chỉ sau cuốn Bài học tình dục của Watanabe phát hành trước đó một tuần, nhưng
bây giờ lượng tiêu thụ đã vượt lên chiếm ưu thế”.

Cô ấy vừa nói vừa uống rượu. Có
lẽ vì không quen uống loại rượu này, nên vừa uống vào đã thấy khó chịu, vội
vàng bụm miệng, mặt mày cau có.

Tôi lập tức lấy lại bát rượu
trong tay cô ấy, lo lắng hỏi: “Chị không sao chứ?”.

Trình Tư Vy khoát khoát tay, lấy
hai ngón tay chặn miệng, hít một hơi sâu cuối cùng mới thấy đỡ hơn. Cô ấy chau
mày, mắt chớp chớp, cho dù là dáng vẻ khó chịu cau có cũng vẫn cực kỳ xinh đẹp,
làm cho ai nhìn cũng thấy thương.

“Chị không biết uống thì đừng cố,
đây là rượu trắng, nồng độ mạnh. Tôi gọi cho chị loại rượu khác nhé”. Tôi nói.

“Không cần đâu, không uống rượu
nữa”. Trình Tư Vy lắc đầu, lấy tay vỗ vỗ ngực, hỏi tôi: “Vừa nãy nói đến đâu rồi
nhỉ?”.

“Nói đến đoạn sách bản tiếng Nhật
của Carl Sura đã được xếp hạng sách bán chạy ở Nhật”. Tôi nhắc cô ấy.

Trình Tư Vy tựa vào lan can, gật
gật đầu: “Ừ, thế nên đó là tin tốt lành, đồng thời cũng là một tin xấu. Tin tốt
vì nó đã chứng minh sách của Carl Sura thực sự rất hay, lượng tiêu thụ khổng lồ
ở Nhật đã chứng minh sách của ông ấy cũng có chỗ đứng trong bối cảnh nền văn
hóa phương Đông. Đương nhiên, mấy cuốn sách được dịch ở Nhật trước đây của ông ấy
đã có chỗ đứng nhất định.

Tôi tiếp lời cô ấy, nói: “Tin xấu
là My World bản tiếng Nhật đã rất thành công tại thị trường Nhật Bản, nếu chúng
tôi làm bản tiếng Trung không cẩn thận thì dự án bản quyền cũng không còn hy vọng
gì nữa, đúng không?”.

Trình Tư Vy nhìn màn đêm bên
ngoài, vỗ vỗ đầu một cách trang nhã: “Chính xác là như thế đấy”.

“Mỹ nữ, tung hoa xuống đây
đi!”. Không biết ai đó nhìn thấy Trình Tư Vy ngồi bên lan can trên lầu hai mà cất
tiếng gọi vọng lên.

“Tung hoa đi! Tung hoa đi!”. Mấy
du khách đi phía sau đó cũng đứng dưới lầu đồng thanh cất tiếng hò hét.

Trình Tư Vy nhìn họ ánh mắt ngại
ngùng, không hiểu họ định làm gì.

“Họ thấy chị xinh đẹp nên muốn
chị tung hoa xuống bên dưới đấy, cứ đợi lát nữa tiểu nhị chắc chắn sẽ mang hoa
đến”. Tôi mỉm cười.

“Cô gái xinh đẹp, cô hãy tung
hoa xuống dưới đi, bọn họ đều yêu cầu cô tung hoa”. Tiểu nhị khẩn cầu Trình Tư
Vy.

Tôi ném một ánh nhìn cổ vũ về
phía cô ấy, Trình Tư Vy tự tin cầm giỏ hoa đứng dậy.

Trong chốc lát, mười mấy vị du
khách đứng bên dưới đã giơ cao tay, không khí rất phấn khích. Trình Tư Vy cầm
hai bông hoa ném xuống.

“Woa… woa…”. Bọn họ vừa nhảy cẫng
lên vừa tranh cướp nhau, trông rất náo nhiệt.

Các quán rượu khác cũng có tiết
mục yêu cầu các cô gái đẹp tung hoa. Hoá ra, lúc này là chín giờ tối, chương
trình “Tây Thi tửu lầu” chính thức bắt đầu. Thoáng chốc, hai bên bờ sông trở
nên cực kỳ ồn ào, náo nhiệt, phía dưới các quán rượu đều chật kín người.

Trình Tư Vy xinh đẹp kiều diễm
hơn các mỹ nữ ở các quán rượu xung quanh, nên người đến quán rượu này tranh
giành hoa càng lúc càng đông. Rất nhanh chóng đã có khoảng mấy trăm người vây
kín dưới cửa quán rượu. Lượng người đứng dưới các quán rượu quanh đấy giảm đi
đáng kể.

Trình Tư Vy tung hoa xong, cuối
cùng tung nốt cả chiếc giỏ hoa bện bằng lá tre xuống. Mấy trăm du khách tranh
nhau cướp, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Chiếc giỏ hoa được một du khách
bắt được. Những người còn lại rất thất vọng nhưng đã lập tức hò hét: “Tú cầu!
Tú cầu! Tú cầu!”.

“Lại cái gì nữa thế?”. Trình Tư
Vy nghi hoặc hỏi tôi.

“Cái này mô phỏng lại cảnh tung
tú cầu cầu thân ngày xưa, mỗi buổi tối, dãy quán rượu này đều chỉ có một quả cầu
duy nhất, phát cho du khách nữ xinh nhất thị trấn ngày hôm đó. Cảnh tung hoa vừa
rồi chỉ là màn khuấy động không khí mà thôi. Chị được nhiều người hâm mộ nhất,
người tung tú cầu hôm nay chắc chắn là chị”.

Tôi giải thích với cô ấy một
thôi một hồi, rồi đi xuống dưới, cười hỉ hả: “Hôm nay người tung tú cầu chắc chắn
là chị, tôi cũng phải xuống dưới cướp cầu mới được”.

Lúc tôi đi xuống cầu thang, quả
nhiên nhìn thấy tiểu nhị bê một quả tú cầu lớn đi lên.

Mọi người xung quanh biết đêm
nay tú cầu đã thuộc về quán rượu này nên lũ lượt kéo đến. Bọn họ thấy “Tây Thi”
hôm nay xinh đẹp tuyệt trần đến như vậy, liền huýt sáo tán dương, ai nấy đều
xoa bóp khớp tay, đứng quây chật kín cửa quán.

Chẳng mấy chốc, Trình Tư Vy
trong chiếc áo choàng tắm màu trắng, mái tóc vàng, cầm quả tú cầu màu đỏ, xuất
hiện trước lan can tầng hai của quán rượu.

Bên dưới, cảnh tượng vô cùng nhốn
nháo. Tôi chen chúc trong đám đông, ngẩng đầu nhìn Trình Tư Vy trên tầng hai,
quả thật dáng vẻ đứng trên tầng hai, nhìn ra xa xăm của cô ấy trông cực kỳ lộng
lẫy, thảo nào thu hút nhiều người đến thế.

Lúc này, cô ấy cầm quả tú cầu
lên, nhìn tứ phía, chắc chắn là đang tìm tung tích của tôi. Nhưng cả đống người
đang nhung nhúc thế này, sao cô ấy tìm nổi tôi?

“Tú cầu! Tú cầu! Tú cầu!”. Các
du khách đồng thanh hô to. Phút chốc, tiếng hô vang cả một vùng. Những người
trong các quán rượu bờ bên kia không thể qua bên này, cũng ngóng cổ chờ đợi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, giây
phút này, quán rượu này chính là nơi sầm uất, náo nhiệt nhất thị trấn, còn
Trình Tư Vy, người phụ nữ xinh đẹp, lộng lẫy như minh tinh kia chính là người
được tất cả mọi người chú ý.

Tiếng hò reo càng lúc càng to
hơn, Trình Tư Vy biết không thể kéo dài thêm được nữa, nâng cao quả tú cầu lên,
làm động tác chuẩn bị tung.

“Ồ…”. Đám đông vang lên tiếng
hò reo đầy căng thẳng, ai nấy đều hơi nhún mình xuống, chuẩn bị tinh thần nhảy
lên cướp quả tú cầu do người đẹp này tung xuống.

Trình Tư Vy hơi đưa tay về bên
trái, tất cả mọi người đều giơ tay cao theo, xô nhau về bên trái vài mét. Cô ấy
đung đưa quả cầu ra phía ngoài, đám đông bên trái cũng nhảy lên theo.

Không ngờ Trình Tư Vy chỉ giả vờ
chứ cô ấy chưa thực sự tung cầu. Cô ấy thấy đám đông lũ lượt di chuyển theo cử
động của mình, nên mới định trêu bọn họ một lúc, cố ý làm cho không khí càng
thêm náo nhiệt.

Lúc này không ít người bị cô ấy
lừa cho nhảy cẫng lên, Tư Vy tự nhiên thấy buồn cười, để lộ hàm răng trắng muốt.

Không cười không sao, cô ấy vừa
nhoẻn miệng cười đã làm mọi người thất điên bát đảo. Rất nhiều người nhìn thấy
nụ cười tuyệt đẹp của cô ấy đã không ngừng hưng phấn hét to “Mỹ nữ, mỹ nữ”.

Trình Tư Vy men theo lan can,
đi sang bên phải của quán rượu.

Đám đông cũng lũ lượt di chuyển
sang bên phải. Nhìn thấy cảnh tượng thú vị này, nụ cười của cô ấy càng sáng ngời
hơn.

Cô ấy giả vờ tung cầu, lại một
rừng cánh tay giơ lên bắt cầu.

“Chuẩn bị này”. Trình Tư Vy nói
to xuống phía dưới.

“Tung đi…”. Cả đám đông đồng
thanh đáp.

Lần này Trình Tư Vy đứng chính
giữa, đám đông cũng di chuyển theo cô ấy.

Đám đông hai bên gắng sức nhích
vào giữa, còn những người đứng giữa thì phòng thủ như đang đứng trên sân bóng rổ,
cố gắng giữ bằng được vị trí có lợi, chuẩn bị tinh thần nhảy lên cướp cầu.

“Một, hai…”. Trình Tư Vy đếm
trong miệng, đột ngột giơ tú cầu lên cao để ném, “ba!”.

Quả cầu có tua rua màu đỏ được
tung lên cao, rồi rơi xuống bên dưới.

Mấy trăm người, lũ lượt giơ cao
tay, nhảy lên cùng lúc, cảnh tượng hoành tráng tới mức không thể hình dung được.

Đúng lúc này, một mình tôi đạp
lên một chiếc bàn lộ thiên bên sông lấy đà bật cao, một chân giẫm lên một cành
liễu già khá to, xoay mình trên không trung, bay người về phía đám đông.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3