Thịt Thần Tiên (Tập 1) - Chương 08 - Phần 1

Chương 8

Như chim liền cánh như cây liền cành

Trái tim chàng là chân trời góc bể của ta, nên ta
chẳng thể đi xa hơn được. Cuộc đời này, đôi ta ngao du nơi góc bể chân trời,
không phải là dạo chơi nửa vòng trái đất, mà là mãi mãi bên nhau giữa chốn nhân
gian.

Hà Bạng tỉnh dậy đúng vào bữa tối, Thuần Vu Lâm không
có ở đây. Nàng nheo nheo mắt đi về phía bàn ăn, Dung Trần Tử cùng Lưu Các Lão
và mọi người đang nói chuyện về con rắn ba mắt. Lại tốn công vô ích mất một
ngày, ai cũng có phần uể oải. Cũng may số trứng rắn Trang Thiếu Khâm đang
nghiên cứu đã bắt đầu được ấp, bóng dáng con rắn bên trong càng lúc càng lớn,
có vẻ như nó sắp phá vỏ chui ra.

Mọi người đều quan tâm đến chuyện trứng rắn, chỉ duy
có Hà Bạng là quan tâm đến việc ăn gì ngon, món nào thơm, mà không hề để ý bất
cứ chuyện gì khác.

Chỗ ngồi lúc trước đều do Thuần Vu Lâm chiếm, Hà Bạng
sẽ ngồi ngay bên cạnh hắn. Hôm nay hắn không có ở đây, mọi người trên bàn ăn Hà
Bạng đều quen, nhưng thân thiết thì chỉ có duy nhất Dung Trần Tử. Nhưng không
hay, ngồi bên trái Dung Trần Tử lại là Diệp Điềm, bên phải là Hành Chỉ chân
nhân, mà Dung Trần Tử rõ ràng cũng không ý định để cho nàng ngồi cạnh mình.

Nhưng, lẽ nào Hà Bạng lại là người biết thế nào là
khách khí. Nàng đi thẳng đến bên cạnh Hành Chỉ chân nhân nói: “Tránh ra tránh
ra, ta muốn ngồi ở đây!”.

Hành Chỉ chân nhân là đàn ông, lại là người xuất gia,
đâu có thể chấp nhặt với nàng, đành đứng dậy nhường chỗ. Vậy là Hà Bạng điềm
nhiên ngồi xuống giữa Dung Trần Tử và Trang Thiếu Khâm. Thức ăn của nàng Thuần
Vu Lâm đã làm xong từ trước, giờ đám nô bộc thấy nàng đã dậy, liền bưng hết
lên.

Trang Thiếu Khâm đang nói chuyện cùng Hành Chỉ chân
nhân, Hà Bạng đánh giá các món ăn trên bàn. Trước khi đi Thuần Vu Lâm đã làm
món củ cải viên cho nàng, nàng bèn gắp một miếng bỏ vào miệng.

Trang Thiếu Khâm rót một chén rượu, nàng cũng không hề
khách khí, cầm lên nhấp luôn một ngụm như lẽ đương nhiên. Vừa nhìn là biết ngay
cô nàng thuộc kiểu người cơm dâng tận miệng. Trang Thiếu Khâm đã từng trải đến
từng này, ngoại trừ việc hầu hạ Tử Tâm đạo trưởng ra, thì đây là lần đầu tiên
hắn rót rượu cho người khác. Cũng may người đó là Hà Bạng, nên hắn cũng không
nói gì nhiều, uống thì cũng đã uống rồi, cùng lắm thì lấy thêm một chén nữa là
xong.

Dung Trần Tử và Hành Chỉ chân nhân đang bận bàn bạc kế
sách, nên cũng không để ý tới nàng: “Xem ra phải đợi cho đến khi trứng rắn
thành hình, rồi thử dùng tất cả các loại bùa chú. Dù có phải thử hết các loại
thuốc diệt rắn, nước, lửa, đao, thương đi chăng nữa, thì cũng nhất định phải
tìm cho ra cách hiệu quả nhất mới được”.

Lúc ấy, Hà Bạng đã uống xong chén đầu tiên, nàng híp
mắt ngồi đó nhìn chằm chằm vào chén rượu đã cạn, Trang Thiếu Khâm lúc rót rượu
cho mình cũng tiện tay rót thêm cho nàng.

Khi Dung Trần Tử nhận ra, thì Trang Thiếu Khâm đã rót
cho nàng đến chén thứ tư. Hà Bạng lúc say rượu hai má như được nhuốm màu đỏ
ửng, đôi mắt long lanh ướt át, yêu kiều quyến rũ động lòng người. Trang Thiếu
Khâm chỉ hận chén rượu quá nhỏ, nhất thời con rắn ba mắt không nằm trong phạm
vi suy nghĩ của hắn. Lúc Hà Bạng uống đến chén rượu thứ năm, thì Dung Trần Tử
lặng lẽ chặn tay nàng lại, dịch cái chén của nàng ra chỗ khác, tiện thể trừng
mắt nhìn Trang Thiếu Khâm một cái.

Trang Thiếu Khâm lập tức ho khan, coi như chưa từng xảy
ra chuyện gì, tự rót cho mình thêm chén nữa, cũng không dám nảy sinh những suy
nghĩ không đứng đắn nào khác, nhưng ánh mắt thì vẫn không kiềm chế được lướt
lên người Hà Bạng.

Dung Trần Tử đổ chỗ rượu trong chén đi, rồi đặt cái
chén không trước mặt nàng. Hà Bạng không nhận, mà lại nhìn chằm chằm vào tay
hắn, vừa thấy ánh mắt đó, Dung Trần Tử liền có một dự cảm không lành. Hắn nói
với Lưu Các Lão đang ngồi bên cạnh hai chữ: “Đổi chỗ!”.

Nhưng đáng tiếc phản ứng của Lưu Các Lão quá chậm, ông
ta còn chưa kịp nhấc người lên, thì Hà Bạng đã tóm chặt lấy tay Dung Trần Tử,
cả người nàng toàn mùi rượu, ánh mắt xinh đẹp mềm mại như tơ: “Ngươi muốn chạy
sao?”.

Mọi con mắt đều đổ dồn về phía này, Dung Trần Tử không
muốn lôi lôi kéo kéo với nàng: “Nam nữ khác biệt, người…”.

Hà Bạng nghe không hề lọt tai: “Người cái gì? Đúng
rồi! Ngươi vẫn còn nợ ta năm mươi mốt lạng thịt!”.

Dung Trần Tử trước giờ là người rất đứng đắn, quả thật
không có sở trưởng quỵt nợ. Hắn đành để nàng nắm chặt tay mình: “Người say
rồi”.

Hà Bạng dựa vào lưng ghế, hai má mềm mại xinh đẹp vô
cùng: “Ta say nhưng cũng đâu có tăng thêm lạng nào!”.

Dung Trần Tử đành cụp mắt xuống: “Ừ, bần đạo nợ người
năm mươi mốt lạng thịt”.

Hà Bạng bèn vùi đầu xuống, cắn mạnh lên tay hắn một
cái. Dung Trần Tử để mặc cho nàng cắn, mày cũng không hề chau. Nhưng Trang
Thiếu Khâm và Diệp Điềm lại không nhịn được, vội bước đến kéo nàng ra. Nàng
giương nanh múa vuốt, Dung Trần Tử trầm giọng nói: “Thả nàng ấy ra!”.

Diệp Điềm vừa cuống lại vừa giận: “Sư ca! Nàng ta uống
nhiều quá rồi!”.

Giọng nói của Dung Trần Tử trầm tĩnh như nước: “Nhưng
nàng ấy tính nợ không hề sai. Dù sao sớm muộn gì cũng phải trả”.

Hắn khẽ quét ánh mắt qua, Trang Thiếu Khâm đành phải
buông Hà Bạng ra, nhưng Diệp Điềm lại cắn môi, có chết cũng không chịu. Giọng
nói của nàng như một cơn mưa bão, vừa nhanh lại vừa mạnh: “Cô là đồ trai thối,
ta đã ngứa mắt với cô lâu rồi! Không phải chỉ nợ cô chút thịt cỏn con thôi sao,
ta sẽ trả thay huynh ấy là được chứ gì?”.

Hà Bạng cắn chặt tay Dung Trần Tử không chịu nhả, máu
từ miệng vết thương chảy ra, nàng tham lam liếm sạch: “Ai mà thèm thịt của cô
chứ, vừa già lại vừa béo!”.

Diệp Điềm vừa nghe xong, sức chiến đầu ban đầu là 80
trong nháy mắt tăng vọt lên 10080 lần! Nàng rút bảo kiếm ra quyết liều mạng với
Hà Bạng, Trang Thiếu Khâm vội kéo nàng lại. Hà Bạng uống nhiều đứng cũng không
vững, nhưng miệng thì vẫn cắn chặt tay Dung Trần Tử không nhả. Dung Trần Tử
đành để mặc cho nàng dựa vào, nhưng nàng cắn rất lâu cũng không dứt ra một
miếng thịt nào, chỉ ngước mắt lên nhìn Dung Trần Tử. Tay phải Dung Trần Tử tạo
thành chưởng vạt nghiêng xuống, chưởng phong sắc bén như dao, róc một miếng
thịt trên cánh tay ra. Cuối cùng Hà Bạng cũng mở miệng, Dung Trần Tử đút miếng
thịt vào miệng nàng. Diệp Điềm vội vàng dùng khăn tay của mình băng bó vết
thương cho hắn, còn không quên trừng mắt nhìn Hà Bạng đầy oán hận.

Miếng thịt như tan ra trong miệng, vị ngọt thấm vào
đầu lưỡi, nhưng Hà Bạng lại cảm thấy cực kì vô vị, nàng ngậm miếng thịt rồi trở
về phòng.

Trang Thiếu Khâm băng lại vết thương cho Dung Trần Tử,
hắn đã từng nuôi yêu, nên cũng hiểu biết được ít nhiều tập tính của yêu: “Huynh
đừng tính toán với nàng ta, thật ra là do tâm tình của nàng ta không tốt, nên
mượn rượu làm càn thôi”.

Diệp Điềm trong lòng đầy phẫn nộ: “Tâm tình nàng ta không
tốt? Muội thấy nàng ta ăn no ngủ kĩ, cả ngày giống như heo vậy!”.

Trang Thiếu Khâm cười nhạt: “Yêu đa phần đều như vậy
cả, cuộc sống của chúng không giống con người, thoạt nhìn thì mỗi con đều sống
đến hàng ngàn hàng vạn năm, nhưng thật ra lại chẳng hiểu gì cả. Thuần Vu Lâm
chưa quay về… nên có lẽ nàng ta thấy khó chịu”.

Dung Trần Tử cụp mi mắt xuống, lặng lẽ nhìn vết thương
trên cánh tay mình, không nói một lời.

Thanh Huyền và Thanh Tố đứng ở một bên không giúp được
gì, cả hai bắt đầu quay sang đánh đố nhau.

“Đệ nói thử xem liệu sau này nàng ta có quấn lấy sư
phụ nữa không?”. Thanh Huyền vuốt cằm hỏi. Thanh Tố trả lời rất lí trí: “Cho dù
nàng ta có tìm sư phụ đi nữa, thì sư phụ chắc chắn cũng sẽ không để ý gì tới
nàng ta đâu”.

Nhưng cả hai đều đã đoán sai. Hôm sau Hà Bạng ngồi
suốt bên bờ hồ, không đi đâu hết. Người trong Lưu phủ đều quen biết nàng, nhưng
lại không thân thiết, hơn nữa sợ nàng mượn rượu làm càn, nên không ai dám chủ
động tiến lại hỏi han. Nàng cứ ngồi mãi bên bờ hồ đợi Thuần Vu Lâm trở về.

Thuần Vu Lâm đương nhiên là đang cùng Lưu Tẩm Phương
luyện công. Lưu Tẩm Phương học quá mức chăm chỉ, thậm chí mấy lần Thuần Vu Lâm
nhìn thời gian, trong lòng không nhịn được phải giục nàng ta nên quay về. Khi
về đến Lưu phủ, người trong phủ đều nhìn hắn bằng ánh mắt “ngươi xong đời rồi”.
Hắn vội vàng đi đến phòng Hà Bạng, dĩ nhiên chẳng tìm thấy người đâu, đi lòng
vòng mấy bận, mới phát hiện Hà Bạng đang ngồi một mình bên hồ. Trời thì lạnh,
mà nàng vẫn còn thò chân xuống dưới hồ nghịch nước.

Thuần Vu Lâm ôm chặt lấy nàng. Thật ra hắn biết Hà
Bạng đang không vui, nhưng trong tiềm thức, hắn lại hi vọng được nhìn thấy kiểu
phản ứng đó của nàng, để hắn cảm nhận được trong trái tim nàng hắn không phải
chỉ nhẹ như một sơi lông hồng. Nhưng khi thật sự nhìn thấy nỗi buồn bã thất
thần của nàng rồi, trái tim hắn lại không nhịn được đau nhói: “Trời lạnh, đừng
ngồi ở đây”.

Hà Bạng cúi đầu xuống không nói lời nào, Thuần Vu Lâm
bèn nghiêng người bế nàng lên: “Bữa tối người muốn ăn gì? Bây giờ thần sẽ đi
làm”.

Hà Bạng ngước lên, trong ánh mắt nàng mang theo ý
cười: “Đi đi, tìm Dung Trần Tử và Hành Chỉ chân nhân đến đây”.

Dung Trần Tử và Hành Chỉ chân nhân không biết chuyện
gì đã xảy ra, vội vàng đi tới bên hồ, chỉ thấy Hà Bạng đang ngồi trên một tảng
đá xanh, hai chân nàng vẫn đang vầy nước, khuôn mặt rất vui vẻ, còn đâu dáng vẻ
thất thần buồn bã nữa? Nàng nhảy chân sáo lùi về phía sau lưng Thuần Vu Lâm,
hai tay bấm niệm khẩu quyết, giọng nói yêu kiều lanh lảnh: “Tặng cho các ngươi
một món quà”.

Mặt nước vốn đang yên tĩnh không một gợn sóng, bỗng
một quả bong bóng nước to bằng nắm tay trồi lên, mọi người không biết nàng đang
giở trò gì, nên đều chăm chú nhìn xuống mặt hồ. Sắc mặt Dục Dương chân nhân lại
càng âm u khó đoán.

Diệp Điềm là người không có nhiều nhẫn nại, nàng vẫn
còn để bụng chuyện Hà Bạng thối cắn Dung Trần Tử một miếng, lại còn nói thịt
của nàng vừa già vừa béo: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, cứ úp úp mở mở như
thế làm gì!”.

Dung Trần Tử ngăn những lời tiếp theo của nàng lại,
bước mấy bước đến gần bên hồ.

Dưới hồ vang lên âm thanh nghe như tiếng khóc nỉ non
của trẻ sơ sinh, mặt nước cuồn cuộn càng lúc càng dữ dội. Một cây pháp trượng
khảm huyết trân châu từ từ trồi lên trên tay phải Hà Bạng, nàng thì thầm niệm
tâm quyết, giọng nói của nàng vốn đã rất êm tai, lúc cúi đầu xuống niệm, lại
giống như châu rơi ngọc vỡ. Trên mặt hồ màu xanh lá thấp thoáng hiện ra đuôi
của một con rắn, sắc mặt tất cả mọi người đều đại biến.

Sau chuỗi tiếng khóc the thé, một con rắn ba mắt dưới
hồ xuất hiện ngay trước mặt mọi người, nền xanh lục vân đen, to bằng cỡ cổ tay
của người lớn. Giọng nói của Trang Thiếu Khâm đầy kinh hãi: “Là con rắn ba mắt
đã giả mạo làm Lưu Tẩm Phương!”.

Trong khoảng thời gian này không biết nó đã hút bao
nhiêu linh hồn, chiếc sừng giữa trán đã to lên rất nhiều, hình dáng giống như
sắp biến thành một con giao long. Nhưng giờ có vẻ nó đang vô cùng đau đớn, điên
cuồng giãy giụa như sắp chết tới nơi. Giọng nói của nó giống hệt giọng của Lưu
Tẩm Phương: “Sao ngươi lại biết ta ở dưới này?”.

Một cột nước nâng con rắn lên khỏi mặt hồ, nước hồ
bình thường êm đềm yên ả giờ giống như có sinh mệnh, đột nhiên trở nên giận dữ
hung tợn. Nó không cam tâm, giãy giụa muốn thoát khỏi trói buộc, nhưng nước
trong hồ tựa những sợi tơ sắc như dao, từng sợi từng sợi trói chặt nó đến hằn
cả những vết máu.

Lúc trước, khi giấu mình trong nước nó đã rất cẩn
thận, nói chuyện với Lưu Tẩm Phương xong đã định sẽ rời đi, nhưng theo thời
gian, thấy Hà Bạng không phát hiện ra, nên nó liền buông lỏng cảnh giác, trốn
trong hồ suốt một thời gian dài.

Hà Bạng dựa vào Thuần Vu Lâm, dáng vẻ ngạo nghễ: “Khốn
khiếp, phải để tên gian xảo như ma nhà ngươi uống nước rửa chân của ta đã
chứ!”. Nàng khẽ cong ngón tay lên, cột nước liền đưa con rắn ba mắt lên bờ, mọi
người đều có trăm ngàn điều muốn hỏi, nhưng Hà Bạng liền bẻ một cành mây, không
hoang mang chẳng rối loạn nói: “Đừng vội, phải để lão tử quất cho con rắn khốn
khiếp này một trận đã”.

Lời nói rất tàn nhẫn, nhưng mới chỉ quất được vài cái
thì cả người nàng đã không còn chút sức lực nào nữa. Đành vứt cây roi mây cho
đám hạ nhân của Lưu phủ: “Mệt chết đi được, mọi người đến đây đi!”.

Sắc mặt Dung Trần Tử rất nghiêm nghị, nói: “Người đã
biết con rắn này trốn dưới hồ từ lâu rồi phải không? Tại sao chưa bao giờ nhắc
đến?”.

Hà Bạng cười hì hì liếc Hành Chỉ chân nhân một cái,
không nói gì. Dục Dương chân nhân bực mình: “Dung Tri quan đang hỏi người đấy,
người nhìn sư huynh ta làm gì?”.

Hà Bạng không đáp, nhưng khuôn mặt Thuần Vu Lâm lại
lạnh lẽo như băng: “Ngay cả thần người cũng không nói”.

Hà Bạng vuốt ve gương mặt của hắn: “Dù sao chúng ta
cũng đã bắt được nó rồi”.

Thuần Vu Lâm gạt tay nàng ra, ánh mắt hắn mang theo
nỗi niềm đau đớn mà nàng không sao hiểu được: “Người để mặc thần ở bên Lưu Tẩm
Phương, cũng chỉ vì muốn để con rắn buông lỏng cảnh giác”. Hắn từ từ lùi lại,
vẻ mặt đầy bi thương: “Trong mắt người thần căn bản chẳng là gì cả”.

Hà Bạng nheo mắt suy nghĩ hồi lâu: “Ở bên hồ ngươi
động tình với Lưu Tẩm Phương, chỉ vì con rắn đó vốn là chủ dâm, tà khí quá
mạnh, nên mới nảy sinh dâm niệm. Nhưng ngươi đã nhẫn nhịn suốt bao nhiêu năm
qua, cho dù gian kế của nó có thành công, ngươi ngủ cùng với Lưu Tẩm Phương,
thì ít ra chúng ta cũng chẳng thiệt thòi gì. Huống hồ chuyện bắt sống nó sau đó
cũng dễ dàng hơn nhiều”.

Thuần Vu Lâm từ từ lắc đầu, ánh mắt đầy tuyệt vọng:
“Thần sai rồi, người vốn chẳng hiểu gì hết!”. Nụ cười của hắn mới thê lương làm
sao: “Người chẳng hiểu gì hết”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3