Thịt Thần Tiên (Tập 1) - Chương 07 - Phần 6

Hà Bạng từ từ nâng cánh tay lên, trên tay phải mềm mịn
của nàng có một vết hằn màu đỏ, Thuần Vu Lâm cúi đầu nhìn xuống giường mình.
Lưu Tẩm Phương tặng cho hắn một chiếc áo choàng, hắn tiện tay đặt lên giường,
mà đường thêu trên áo lại hằn lên da nàng.

“Cách thêu này rất giống với đường chỉ thêu trên áo
của nàng ta”. Giọng nói của nàng rất bình tĩnh. Thuần Vu Lâm nhẹ nhàng duỗi tay
ra xoa, vết ngấn trên làn da trắng trẻo đã nhạt bớt: “Bị hằn vào tối qua đúng
không?”.

Hà Bạng ôm lấy thắt lưng hắn: “Ừ”.

Thuần Vu Lâm chăm chú nhìn nàng: “Nhưng người không hề
nhắc đến”.

Hà Bạng lắc đầu: “Chẳng có gì hay ho để nhắc đến cả,
ngươi muốn ngủ với nàng ta cũng không có ảnh hưởng gì lớn, chỉ là Xí dương
quyết không nên tiết ra quá nhiều dương khí, đừng quá thường xuyên”.

Thuần Vu Lâm đè chặt người nàng, đột nhiên nổi cáu:
“Thần ngủ cùng một người con gái khác, người không để ý chút nào sao?”.

Hà Bạng nhìn thẳng vào mắt hắn, rất lâu sau mới từ từ
nhắm mắt lại: “Buổi trưa ta muốn ăn bánh gạo chiên”.

Bàn tay đang tóm chặt lấy bờ vai nàng của Thuần Vu Lâm
bỗng nhiên buông thõng, giọng nói của hắn đầy vẻ oán hận: “Thần sẽ đi ngủ với
Lưu Tẩm Phương một lần nữa, rồi sẽ làm bánh gạo chiên cho người!”.

Hắn xuống giường đi giày, đạp tung cửa bước ra ngoài.
Hà Bạng mở mắt ra, giơ tay nghịch nghịch chiếc áo choàng màu xanh lá trúc. Chất
liệu tốt thật, cách thêu cũng rất tinh xảo. Đầu ngón tay nàng lướt theo hình
dáng bông hoa lan uốn lượn trên áo, đột nhiên nhớ tới những năm tháng rất dài,
rất dài trước kia.

Thuần Vu Lâm bước ra khỏi phòng, đi một vòng quanh
vườn hoa Huy Xuân đường, thấy Trang Thiếu Khâm đang chuyên tâm nghiên cứu mấy
quả trứng rắn.

Mặt trời ngày đông ló rạng rất ít, bầu trời nặng nề âm
u, giống như báo trước sẽ có tuyết rơi. Có vẻ như mấy quả trứng rắn đã lớn hơn
lúc mới lấy về khá nhiều. Thuần Vu Lâm đứng ở một bên quan sát một hồi, đột
nhiên Trang Thiếu Khâm lên tiếng: “Đôi chân của Hải hoàng các ngươi thực sự rất
đẹp”.

Thuần Vu Lâm thoáng sững người, lập tức quay người đi
thẳng, vứt lại một câu: “Hạ lưu!”.

Trang Thiếu Khâm không để ý tới lắm, kẻ có thể đảm
nhận được chức vị Quốc sư, da mặt không thể mỏng được.

Ra khỏi khu vườn đi về phía đông, là một hòn giả sơn,
bên cạnh đó có một trường đua ngựa, Lưu Các Lão tuy là quan văn, nhưng cũng là
một người thích ngựa. Thuần Vu Lâm đứng cạnh trường đua thổi một trận gió, cũng
thấy cơn giận dần dần tan biến. Hắn xoay người đi đến phòng bếp, làm bánh gạo
chiên mất rất nhiều thời gian, phải bắt tay vào làm từ sớm mới được.

Đó cũng là lúc các đầu bếp đang bận rộn làm cơm trưa,
Thuần Vu Lâm không muốn làm cùng một chỗ với họ. Hắn đang cau mày, thì bên
ngoài có một tiểu nha đầu vẫy vẫy tay với hắn: “Đại tư tế, tiểu thư bảo tôi dẫn
người đến phòng bếp nhỏ ở Vọng Quy uyển”.

Thuần Vu Lâm thoáng chút do dự, lại nhìn thấy dầu mỡ
bụi than bám đầy trên người đầu bếp, nên đành xoay người đi theo tiểu nha đầu
đó đến Vọng Quy uyển.

Phòng bếp nhỏ của Vọng Quy uyển là nơi giành cho tiểu
thư và các vị phu nhân của Lưu phủ rèn luyện tài nghệ nấu nướng, bên trong rộng
rãi sáng sủa, dụng cụ nhà bếp đầy đủ. Phòng bếp lớn hoàn toàn không thể sánh
được.

Lúc Thuần Vu Lâm bước vào bên trong, Lưu Tẩm Phương đã
đợi ở đó rồi. Nhìn thấy Thuần Vu Lâm, trong đôi mắt nàng như có một ngọn lửa
đang bùng cháy, ánh mắt sáng ngời mà nóng bỏng: “Trưa nay Hải hoàng muốn ăn
gì?”.

Thuần Vu Lâm tiến lại gần bệ bếp, xem xét vị trí các
loại gia vị, đồ dùng nấu nướng một lượt, rồi mới chậm rãi nói: “Cám ơn, để ta
làm”.

Khuôn mặt Lưu Tẩm Phương ửng đỏ: “Quân tử tránh xa
phòng bếp, cứ để ta làm”.

Người hầu gái bê đến một chiếc ghế bọc da hổ, Lưu Tẩm
Phương bận rộn trước bệ bếp, Thuần Vu Lâm không giúp gì được, đành ngồi xuống
ghế. Lưu Tẩm Phương nhảy nhót vui mừng như có một cơn gió mát thổi đến: “Người
thích ăn gì?”.

Thuần Vu Lâm khẽ ngẩn người, sau đó cười nhạt: “Ta
không quan trọng, nàng ấy ăn món gì thì ta ăn món ấy”.

Lưu Tẩm Phương giống như chú chim hỉ tước: “Sao lại có
thể không quan trọng được, mỗi người đều có khẩu vị riêng. Người có ăn cay
không? Hay là thích ăn đồ ngọt?”.

Thuần Vu Lâm lắc đầu: “Đều được cả”.

Lưu Tẩm Phương liền chọn một con cua, cua ngày đông
vốn hiếm, huống hồ lại ở một tiểu trấn như Lăng Hà, nói: “Ta làm cho người một
bát cháo cua nhé, người nhất định sẽ thích”.

Trên mặt nàng phảng phất như ngưng đọng một tầng ánh
sáng vui vẻ. Thuần Vu Lâm chỉ còn cách gật đầu: “Đa tạ”.

Hà Bạng bị Thanh Huyền đánh thức, Dung Trần Tử và mọi
người đã phát hiện ra tung tích của con rắn ba mắt. Hà Bạng vẫn rề rà chậm chạp
mặc quần áo, Thanh Huyền không chịu được nói: “Bệ hạ người có thể nhanh lên
chút được không, đợi người chải đầu trang điểm xong rồi lên đường, sợ là năm
mới cũng qua luôn rồi”.

Hà Bạng trừng mắt lên nhìn hắn: “Sư phụ ngươi vẫn còn
nợ ta năm mươi mốt lạng thịt đấy!”.

Thanh Huyền lập tức ngậm chặt miệng, không dám nói
thêm lời nào nữa.

Thời gian quá gấp, nàng không kịp gọi Thuần Vu Lâm,
vội vàng đi theo Thanh Huyền chạy tới sơn động mà con rắn ba mắt đang trốn.

Nơi đó rất gần biển, nhưng lại không thấy con rắn đã
giả mạo làm Lưu Tẩm Phương đâu, chỉ thấy bốn người nông dân trong trấn Lăng Hà,
trong số đó còn có một đứa trẻ. Hà Bạng nhìn trái ngó phải hỏi: “Mấy người này
là rắn hả?”.

Hành Chỉ chân nhân khẳng định chắc nịch: “Trên đường
có dấu tích của rắn ba mắt trườn đến đây, mấy người này là rắn, không có gì
phải nghi ngờ nữa”.

Hà Bạng liếc Dung Trần Tử, Dung Trần Tử cũng gật đầu:
“Bần đạo vừa mới cùng Hành Chỉ chân nhân giết một con, đúng là rắn”.

Hà Bạng liền cảm thấy yên tâm hẳn, nàng sảng khoái xắn
ống tay áo lên, đếm đầu người rồi nói: “Năm người!”. Dứt lời, lại liếc nhìn
sang phía Dung Trần Tử. Hắn vội ho một tiếng: “Tập trung làm việc đi”.

Hành Chỉ chân nhân cùng môn đệ đem cả bốn thôn dân
cùng đứa bé đi ra khỏi sơn động, da của con rắn ba mắt vô cùng chắc khỏe, đao
kiếm thông thường rất khó xé rách được nó, ông ta liên thủ với Dung Trần Tử,
đến tận khi Hà Bạng ăn hết bữa sáng rồi ngủ một giấc xong mới chém đứt được một
con trong số đó. Cực chẳng đã họ đành phải đi tìm Hà Bạng.

Hà Bạng đứng trên một con dốc nhỏ, cây cỏ ngày đông
tiêu điều xơ xác, khung cảnh vô cùng thê lương. Màn sương trắng la đà trên mặt
đất vẫn chưa tan hết, gió đưa chúng vương lên tay áo nàng, tỏa ra hương thơm
nhẹ nhàng tinh tế, đến tiên nữ trên trời cũng chỉ đẹp đến mức này mà thôi. Ánh
mắt Dung Trần Tử vừa lướt qua, đã không dám dừng lại thêm một phút giây nào
nữa.

Năm người vừa ra khỏi sơn động, bàn tay trắng nõn của
Hà Bạng khẽ nhấc lên, một vòng tròn sóng nước bao lấy cả năm người, như một bức
tường bằng băng, mấy người ở trong đó nghiêng ngả lảo đảo, nhưng rất khó phá vỡ
được bức tường ấy.

Năm cây cột băng lấp lánh ánh sáng, sắc lạnh như một
thứ binh khí thần thánh xuất hiện trong không trung, mỗi cột băng đều chứa một
viên trân châu màu hồng phấn. Bốn người trong bức tường băng phía trước, đứa bé
đang trốn sau lưng một người phụ nữ, ánh mắt sợ sệt.

Cột băng như những mũi tên rời khỏi dây cung, mấy thôn
dân liền đồng loạt há to miệng, phun nọc độc ra ngoài. Sắc mặt Hà Bạng khẽ thay
đổi, mọi người chỉ cảm thấy phía trước một làn sương khói xanh nhạt nhẹ nhàng
lướt qua, có cảm giác như bóng dáng nàng vẫn còn thấp thoáng trước mắt, nhưng
thân hình thì đã xông vào bên trong bức tường băng rồi.

Bên tai khẽ vang lên một tiếng động, cột băng phát nổ,
máu thịt bắn lên khắp mặt mũi đầu cổ Hà Bạng. Dung Trần Tử và Hành Chỉ chân
nhân đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mấy người xông đến trước mặt nàng,
chỉ thấy tay phải của nàng giữ chặt lấy cột băng đã bị nổ tung, cả bàn tay toàn
là máu tươi, trong máu có thể thấy thấp thoáng những mảnh băng vừa bị nổ và
những vụn hạt trân châu bị vỡ còn sót lại. Trước mặt nàng là đứa trẻ mặc bộ
quần áo bằng vải đay với khuôn mặt hoảng sợ.

“Sao vậy?”. Hành Chỉ chân nhân cũng không hiểu chuyện
gì vừa xảy ra. Hà Bạng thu tay lại coi như không có việc gì, nàng thi triển
thuật Hộ thân, lúc cột băng còn chưa nứt đã bóp vụn chúng ra rồi, vì thế tuy
cột băng đã bị nổ, nhưng vết thương trên tay phải của nàng cũng không nặng lắm.
Nàng rút ra một chiếc khăn tay lụa vi cá cuốn quanh bàn tay phải, ngữ khí thản
nhiên: “Thằng bé không phải là rắn, hỏi kĩ xem nhà nó ở đâu, rồi đưa về đi”.

Hành Chỉ chân nhân không hiểu hỏi: “Sao người biết?”.

Hà Bạng bị đau, nhe răng nhếch miệng: “Bởi vì tất cả
những con rắn kia lúc nhìn thấy cột băng lao đến gần đều có phản ứng, hoặc là
trốn tránh, hoặc là phun nọc độc, chỉ có mình thằng bé là không biết nên làm
gì, đứng ngây ngẩn ở đó như một tấm bia”.

Hành Chỉ chân nhân trầm ngâm: “Có lẽ thằng bé rất giảo
hoạt chăng?”.

Hà Bạng liếc nhìn ông ta một cái: “Thằng bé đâu có
giảo hoạt bằng chân nhân ông?”.

Mặt mũi Hành Chỉ chân nhân biến sắc, nhìn lại nàng,
nhưng dường như nàng không để ý, chỉ mải cúi đầu xem xét vết thương trên tay
mình.

Dung Trần Tử dắt đứa bé bị dọa cho ngây người kia ra
khỏi sơn động, giọng nói ủ dột: “Tại sao nó lại muốn chúng ta giết đứa bé này
chứ?”.

Hà Bạng mở chiếc khăn ra, máu trên tay phải nàng đã
ngừng chảy. Chỉ là da thịt nàng quá trắng, nên vết thương trông càng đáng sợ:
“Vì tội nghiệt của đứa bé này nhẹ nhất, trong Đạo trời, vô duyên vô cớ giết hại
Chính thần có thể sẽ khiến trời phạt. Lạm sát người vô tội cũng là tội nghiệp
rất nặng”. Nàng liếc nhìn Dung Trần Tử, hừ lạnh, “Hơn nữa nếu đứa bé này bị
giết chết như vậy, thì nhất định ở đây sẽ có một người cảm thấy vô cùng áy náy
hổ thẹn, nó sẽ càng có cơ hội để lợi dụng”.

Dung Trần Tử không nói lời nào, nhưng Thanh Huyền thì
lại vô cùng lo lắng và nghi ngờ: “Nàng ta quả thật không giống kiểu người như
vậy”.

Thanh Tố cũng có chút hoài nghi: “Lẽ nào nàng ta cũng
bị con rắn ba mắt giả mạo?”.

Hai người bàn luận còn chưa có kết quả, thì Hà Bạng đã
dùng thuật Độn thủy rời khỏi đó. Dung Trần Tử vẫn đứng yên chỗ cũ, không biết
đang suy nghĩ điều gì.

Về tới Lưu phủ Hà Bạng liền đi khắp nơi tìm Thuần Vu
Lâm, dọc đường hỏi tất cả nô bộc cũng không có ai nhìn thấy hắn. Nàng tìm đến
hòn giả sơn trong Xuân Huy đường. Hòn giả sơn có một thạch động, bên ngoài
trồng một cây trường xuân, là một nơi chắn gió rất tốt.

“Gần đây tu vi của cô rất tiến bộ, tiến triển quả thực
nhanh vô cùng. Trước kia ta không nhìn ra đấy, về phương diện tiên thuật, cô
rất có tư chất”.

“Cũng may là nhờ sư phụ có phương pháp dạy bảo, hơn
nữa, ta cũng muốn sớm giết được con rắn ba mắt đó, trả thù cho di nương mình”.

“Ừ. Nhưng các loại công pháp này đều chú trọng việc
tiến dần từng bước một, cô cũng không nên quá vội vàng”.

“Sư phụ, chúng ta luyện chiêu Xuân ngoại phi hoa thêm
một lần nữa được không?”.

“Cô ấy, lúc nào cũng nóng vội…”.

Hà Bạng không nghe tiếp nữa, nàng xoay người rời khỏi
hòn giả sơn, đến phòng bếp xem có gì ăn được không.

Các đầu bếp quả thật có để phần thức ăn lại cho nàng,
còn có rất nhiều điểm tâm nữa. Nhưng tay nàng đau, gắp tới gắp lui cũng không
thấy ngon, bèn đi thẳng về phòng của mình ngủ một giấc. Đang trong lúc mơ màng
ngủ, thì Thuần Vu Lâm từ bên ngoài bước vào phòng, tay bưng một ít điểm tâm,
đương nhiên là món bánh gạo chiên mà nàng thích, nói: “Dậy ăn một chút nhé?”.

Giọng nói của hắn vẫn nhẹ nhàng ấm áp như ngày thường,
nhưng Hà Bạng lại xoay người đi: “Không ăn”.

Thuần Vu Lâm kéo nàng dậy, hắn vốn dĩ là người chu đáo
cẩn thận, lập tức phát hiện ra vết thương trên bàn tay phải của nàng: “Tay của
người…”. Hắn nhíu chặt mày: “Dung Trần Tử và Hành Chỉ làm việc kiểu gì vậy! Bị
thương như vậy cũng không đưa thuốc!”.

Hắn tìm lọ cao tái tạo da liền xương cốt, nhẹ nhàng
bôi lên tay nàng: “Còn đau không?”.

Nước mắt Hà Bạng lập tức rơi lã chã: “Đau lắm!”.

Thuần Vu Lâm thở dài, bưng điểm tâm đến trước giường,
đặt lên chiếc tủ thấp, rồi lại rút chiếc khăn tay trong người nàng ra. Trên
khăn đã thấm không ít máu tươi, hắn đành giặt sạch nó giúp nàng. Vừa bước chân
ra khỏi cửa, hắn đã thấy Lưu Tẩm Phương đứng chờ ở bên ngoài rồi, nàng đón lấy
chiếc khăn loang lổ máu tươi trong tay hắn, đôn hậu hiền lương như một cô vợ
nhỏ: “Để ta đi giặt cho, đây không phải là việc mà một người đàn ông nên làm”.

Nàng vừa nói dứt lời, thì có một giọng nói vang lên:
“Đừng để cho người khác đụng vào đồ của ta, nếu như ngươi không muốn giặt, sẽ
có người khác vui vẻ làm!”.

Thuần Vu Lâm nhanh chóng lấy lại chiếc khăn vi cá từ
trong tay Lưu Tẩm Phương nói: “Để ta tự làm”.

Hà Bạng đứng ở trước cửa, nàng nheo nheo mắt, vừa yêu
kiều lại vừa ngang ngược: “Không cần, ta không muốn nữa!”.

Thuần Vu Lâm khẽ thở dài: “Ừ”.

Hà Bạng quay về phòng tiếp tục ngủ, Lưu Tẩm Phương vẫn
đứng yên tại chỗ, lúc ngẩng đầu lên lệ đã nuốt vào trong hốc mắt, đôi mắt ngân
ngấn lệ gượng cười: “Ta xin lỗi”.

Thuần Vu Lâm cuốn chiếc khăn vào trong người, nhỏ
giọng an ủi: “Không sao. Từ lâu nàng ấy đã muốn đổi một chiếc khăn khác rồi,
không liên quan gì tới cô. Đừng để bụng”.

Lưu Tẩm Phương cắn môi, rất lâu sau mới gật gật đầu.
Thuần Vu Lâm xoay người ra khỏi Lưu phủ, hắn phải trở lại biển sâu một chuyến,
đi tìm người cá xem thử chiếc khăn lần trước đặt đã có chưa. Chiếc khăn cầm máu
rất hiệu quả, chất liệu vừa mềm mại lại vừa trơn mịn, rất hợp với Hà Bạng.

Buổi tối, Thuần Vu Lâm đem về cho Hà Bạng một chiếc
khăn tay mới. Tay phải của nàng vô cùng đau đớn, tính tình cũng vì thế mà rất
tệ. Thuần Vu Lâm chú ý cẩn thận, làm rất nhiều những món điểm tâm mà nàng thích
ăn, lại kể vô số những câu chuyện kì lạ thú vị cho nàng nghe, vất vả mãi mới dỗ
dành được nàng đi ngủ.

Hắn vừa bước ra khỏi phòng, đã nhìn thấy Lưu Tẩm
Phương đứng ở bậc thềm trước cửa, có thể nhìn thấy những hạt sương đêm thấp
thoáng vương trên mái tóc, không biết nàng đã đứng đây bao lâu rồi. Thuần Vu
Lâm khẽ giật mình, sợ làm Hà Bạng thức giấc, vội kéo nàng ta đi xa đến hơn mười
trượng, rồi mới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.

Lưu Tẩm Phương lôi từ trong người ra một chiếc túi
thơm, cúi đầu không dám nhìn hắn: “Cái này… tặng cho người”.

Trong lòng Thuần Vu Lâm thoáng rúng động, hắn từ từ
nhận lấy. Chiếc túi thơm được thêu bằng tay rất tinh tế, từng đường chỉ đều rất
dày dặn, hoa văn trang nhã vô cùng, bên trong không biết đã nhồi loại hương
liệu gì, mỗi lần đưa lên gửi, thì lại có một mùi khác nhau, lúc thì nồng đậm,
lúc lại thanh tân, khiến tinh thần người ta trở nên thư thái. Thuần Vu Lâm rất
ít khi nhận được quà của con gái, hắn ở bên Hà Bạng nhiều năm, nhiều nhất cũng
chỉ là lúc thu mua hải sản ở Đông Hải được Long Vương tặng cho vài thứ đại loại
như rùa biển, hay cua bá vương mà thôi. Chiếc vòng nhật nguyệt của hắn cũng là
do Hà Bạng đi tìm vật liệu, nhưng nàng thì sao có thể biết cách tặng quà chứ,
lúc ấy nàng chỉ vào hai khối sắt đen sì cứng cáp, nói một cách vô cùng hào
sảng: “Cầm lấy đi, rồi chế tạo thành binh khí”.

Thuần Vu Lâm nắm chặt chiếc túi thơm trong tay, trong
lòng hắn biết bao xúc động: “Cám ơn”.

Lưu Tẩm Phương ngẩng đầu lên, hai má đỏ ửng như mây
chiều: “Hải hoàng bệ hạ ngủ rất lâu đúng không?”.

Thuần Vu Lâm gật đầu: “Bình thường sẽ ngủ khoảng năm
canh giờ, hôm nay có lẽ sẽ ngắn hơn, tầm ba bốn canh thôi, nàng ấy bị thương
nên ngủ không được ngon”.

Con gái làm dáng cho người mình yêu, Lưu Tẩm Phương
giống như một đóa hoa mẫu đơn ngạo nghễ nở rộ trong tiết trời xuân, vẻ phong
tình yêu kiều mĩ lệ như muốn trào ra trong đáy mắt: “Người… có muốn sang phòng
ta ngồi một lát không?”.

Thuần Vu Lâm thoáng sững người, hắn đương nhiên hiểu
được ẩn ý trong lời nói của nàng. Hắn cũng biết mình không nên đi, nhưng nam
nhân khi đứng trước mặt người con gái yêu mình sâu đậm, thì trái tim đều có
chút mềm yếu. Huống hồ hắn quen mui bén mùi ăn mãi, đàn ông lần đầu tiên được
nếm thử mùi vị của thiếu nữ thì sẽ chẳng bao giờ kháng cự lại được. Thấy hắn im
lặng không nói, ráng mây hồng trên khuôn mặt của Lưu Tẩm Phương càng đỏ thêm,
nàng vội vàng giải thích: “Ta nấu một ít canh sâm, người lại vừa mới từ Hải tộc
về, uống vào sẽ thấy ấm hơn đấy”.

Mi mắt Thuần Vu Lâm cụp xuống, rất lâu sau đó mới nói:
“Cũng được”.

Vẻ ngọt ngào như đong đầy trong đôi mắt của Lưu Tẩm
Phương.

Lúc Hà Bạng tỉnh dậy mới là canh ba, lại không thấy
Thuần Vu Lâm đâu. Vừa nãy khi ngủ nàng không cẩn thận đè lên vết thương ở tay,
đau vô cùng. Nàng đẩy cửa bước ra ngoài, sương lạnh phủ khắp mặt đất, tuy không
có tuyết rơi, nhưng không khí lại lạnh hơn cả khi có tuyết. Nàng lững thững đi
về phía trước, dọc theo dãy hành lang được trang trí bằng những giá đỡ chậu
hoa. Những giá đỡ ấy được tô điểm bằng rất nhiều hoa lụa, tuy đẹp đẽ nhưng lại
không hề có sức sống. Cuối hành lang chính là khu vườn nơi ở của đám nữ quyến,
cánh cổng khu vườn không thể ngăn được nàng, nhưng nàng lại đứng ở trước cửa
không muốn bước vào.

“Thuần Vu Lâm!”. Nàng đứng luôn ở trước cổng hét lớn.

Thuần Vu Lâm đang cùng Lưu Tẩm Phương bước vào giai
đoạn quan trọng, nghe thấy tiếng gọi thoáng sững sờ, sau đó hắn đột nhiên rút
người ra: “Nàng ấy đang gọi ta”.

Thật ra lầu gác của Lưu Tẩm Phương cách cổng viện khá
xa, Lưu Tẩm Phương không nghe thấy gì cả, nhưng Thuần Vu Lâm lại nghe thấy rất
rõ. Hắn nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo, Lưu Tẩm Phương vẫn còn cảm thấy mơ
màng: “Ai?”.

Một chữ còn chưa nói xong, nàng đã nghĩ ra ngay được
là ai. Trừ con trai tinh kia ra, giờ này còn có ai có thể gọi hắn ra từ trên
giường của nàng được nữa?

Thuần Vu Lâm đi rất vội vã, chiếc khăn tay Hà Bạng
không cần nữa vẫn để trên giường của Lưu Tẩm Phương. Lưu Tẩm Phương cầm lên,
chiếc khăn đã được giặt sạch sẽ, chất liệu vừa mềm dai, sáng bóng đến chói mắt.
Nàng nắm lấy chiếc khăn rồi đuổi theo, thấy Thuần Vu Lâm đã bước nhanh chạy đến
cánh cửa ở đại viện.

Nhìn thấy Hà Bạng, trong giọng nói của hắn không giấu
được nỗi đau đớn: “Trời lạnh như vậy, không phải đã chuẩn bị áo khoác lông cáo
cho người rồi ư, sao lại ra ngoài thế này?”. Hắn bước lên trước ôm lấy Hà Bạng,
áp hai bàn tay ấm áp của mình lên má nàng, hành động đương nhiên như thể khi
thức dậy thì phải mở mắt vậy.

Lệ trong hốc mắt Hà Bạng rơi lã chã: “Tay đau quá, hu
hu, đau lắm”.

Thuần Vu Lâm ôm nàng vào lòng, cởi chiếc áo choàng của
mình ra ủ ấm cho nàng, sau đó xem xét tay nàng. Giọng nói của hắn vừa yêu chiều
vừa dịu dàng: “Là do đè lên vết thương thôi. Không sao đâu, cũng không chảy
máu, quay về phòng chúng ta bôi thuốc thêm lần nữa”.

Hắn ôm lấy hai vai nàng định trở về phòng, thì đột
nhiên Lưu Tẩm Phương với khuôn mặt vẫn còn vẻ ngượng ngùng bước đến, quần áo
của nàng ta không chỉnh tề, đôi má hoa đào hồng rực, cơn sóng xuân tình trong
mắt còn chưa tan, dáng vẻ kiều diễm cá nước thân mật vẫn chưa hết: “Tư tế”,
nàng giơ chiếc khăn tay trong tay lên, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Đồ của
người rơi ở chỗ ta”.

Thuần Vu Lâm thoáng ngẩn người, bất giác liếc trộm về
phía Hà Bạng, tiện tay nhận lấy chiếc khăn mà Lưu Tẩm Phương đang cầm, thản
nhiên nói: “Cám ơn”.

Hắn đỡ Hà Bạng đi về phòng, nhưng Hà Bạng lẽ nào lại
chịu đi bộ? Thuần Vu Lâm đành phải bế nàng lên, giọng nói của hắn trầm thấp như
đang thì thầm: “Có đói không, bôi thuốc xong thần sẽ làm chút gì đó cho người
ăn nhé”.

Chiếc khăn lụa trong tay Lưu Tẩm Phương xoắn lại với
nhau, thít chặt khiến các ngón tay biến sắc. Đúng vậy, lúc đầu nàng cảm thấy
chỉ cần có thể được ở bên cạnh Thuần Vu Lâm, cho dù chỉ một lần thôi thì cả
cuộc này cũng không có gì phải hối tiếc. Nhưng dục vọng của con người luôn thay
đổi vào bất cứ lúc nào, ở bất cứ ở đâu.

Hà Bạng đó chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, nàng ta chẳng
làm gì hết, chỉ biết đòi hỏi. Nàng ta dựa vào cái gì để có được sự yêu chiều
từng li từng tí của Thuần Vu Lâm như vậy? Dựa vào cái gì để khiến Thuần Vu Lâm
bất cứ lúc nào cũng không chút do dự vứt nàng sang một bên? Chỉ vì một tiếng
gọi của nàng ta ư?

Thậm chí nàng còn nghĩ, Hà Bạng nhất định là biết
Thuần Vu Lâm đang thân mật cùng với mình, nên cố ý chạy tới phá? Lần đầu tiên
khi tới Lưu phủ, nàng ta vẫn còn ân ân ái ái cùng Dung Trần Tử, dây dưa không
rõ ràng. Giờ nàng ta dựa vào đâu mà ngăn cản Thuần Vu Lâm qua lại với mình? Thế
gian này không công bằng, thật sự không công bằng.

Nàng lại tìm đến con rắn ba mắt, nó vẫn đang bơi ngửa
như lúc trước, cười vô cùng khoái trá: “Ta biết ngươi nhất định sẽ tới mà. Tính
cách của loài người thật kì lạ, ha ha ha ha”.

Lưu Tẩm Phương cắn môi: “Ta chỉ muốn biết, làm thế nào
mới có thể khiến chàng yêu ta?”.

Con rắn ba mắt xoay tròn trong nước: “Hắn ta yêu con
trai tinh kia, tiếp theo là đến ngươi. Nếu con trai tinh đó không còn nữa,
chẳng phải hắn ta sẽ chỉ yêu một mình ngươi thôi sao? Huống hồ trên người con
trai tinh đó có một thứ rất quý giá, nếu không ngươi tưởng rằng chỉ dựa vào một
con yêu quái như nàng ta, mà người trong Đạo tông lại để mặc cho nàng ta khoa
chân múa tay như vậy sao?”.

Trong đôi mắt Lưu Tẩm Phương chứa đầy lửa hận: “Nhưng
dựa vào đạo hạnh của con trai tinh đó, sao ta có thể làm gì được nó chứ?”.

Dường như con rắn ba mắt đã có toan tính sẵn: “Việc
này không cần ngươi phải bận tâm”.

Buổi sáng, Thuần Vu Lâm thức dậy rất sớm. Ngày nào Hà
Bạng cũng phải cọ rửa vỏ trai một lần, nếu không thân thể sẽ ngứa ngáy. Hắn
xách một chiếc thùng gỗ đi lấy nước, thì gặp Lưu Tẩm Phương ở trước cửa phòng. Hôm
nay nàng mặc một chiếc áo ngoài màu trắng thêu hoa mai, phía dưới là lớp váy đỏ
rực, trong vẻ thanh tân mang vài phần rực rỡ, khiến mắt Thuần Vu Lâm cũng nhiễm
sắc đỏ đầy diễm lệ ấy.

Hai người nhìn nhau một lát, thì cửa phòng đột nhiên
mở ra, Hà Bạng thò đầu ra ngoài. Hôm nay nàng vẫn mặc bộ váy áo màu xanh nhạt,
trên đầu đội một chiếc vòng được tết lỏng tay bằng những cành hoa mai non mềm
nhất, hàn mai phảng phất như đang nở rộ trên mái tóc nàng, mùi hương thơm mát
tỏa ra xung quanh, quyến rũ không sao kể xiết.

Lưu Tẩm Phương chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi không
nhịn được quay sang nhìn Thuần Vu Lâm, ánh mắt Thuần Vu Lâm nhìn nàng ta tựa
như nhìn một vị thần. Hà Bạng lên tiếng phá vỡ sự yên lặng: “Thuần Vu Lâm”.
Giọng nói của nàng giòn tan như khoai tây chiên, hai cánh tay trắng nõn như rắn
nước cuốn lấy cổ Thuần Vu Lâm: “Bữa sáng người ta muốn ăn củ cải viên”.

Thuần Vu Lâm khẽ cau mày, chỉ gật gật đầu với Lưu Tẩm
Phương rồi kéo nàng vào phòng, giọng nói của hắn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng,
giống như gió xuân vờn nhành liễu: “Củ cải viên thần chưa làm bao giờ, buổi
sáng chúng ta ăn thịt lừa nướng cùng canh dê thập cẩm trước đã nhé. Củ cải tiết
khí, mùa đông nên ăn ít thôi”. Hà Bạng dựa vào lòng hắn, không biết đã nói gì
mà Thuần Vu Lâm lại nhỏ giọng trấn an: “Vậy để thần xem thử thực đơn trước, rồi
buổi tối sẽ làm nhé”.

Hà Bạng vẫn đang suy nghĩ, thì Thuần Vu lâm đã bưng
chậu nước âm ấm đến: “Nào, cọ rửa vỏ trai thôi”.

Hà Bạng thích nhất là cọ vỏ trai, bèn gác chuyện củ
cải viên qua một bên, xoay người biến về hình dạng của một con trai to lớn đen
nhánh. Thuần Vu Lâm xắn tay áo lên, dùng khăn mềm nhẹ nhàng cọ rửa bên ngoài vỏ
cho nàng.

Lưu Tẩm Phương lặng lẽ đứng ở cửa, bầu trời lất phất
tuyết rơi, hàn mai nhẹ nhàng rơi rụng, bầu không khí lạnh lẽo đó làm nàng
choáng hết cả tầm mắt, chỉ nhìn thấy khung cảnh một màu tuyết trắng ấy trải dài
ra tít tắp.

Cuối cùng, nàng cũng đã hiểu, thật ra từ trước tới nay
Hà Bạng chưa từng coi nàng là đối thủ, bởi vì nàng không hề có bất cứ sự uy
hiếp nào. Trước đây, Lưu Tẩm Dung cũng đối xử như vậy với nàng. Mọi đối thủ của
nàng, trước giờ chưa từng bắt nạt nàng, nhưng cảm giác phớt lờ này, chao ôi là
nhục nhã và nhức nhối. Trên thế gian này, điều tàn nhẫn nhất không phải là gặp
kình địch, mà là sau một cuộc chiến, bỗng nhiên phát hiện ra rằng bản thân mình
ngay cả tư cách để làm địch thủ của đối phương cũng không có.

Buổi trưa, Dung Trần Tử cùng Hành Chỉ chân nhân đi
khắp nơi tìm tung tích của con rắn ba mắt, nhưng đành tay trắng quay về. Con
rắn ba mắt dường như biết được đường đi nước bước của mọi người, lần nào cũng
khéo léo tránh trước được. Mà mấy loại chuyện khổ sai này, từ trước tới nay Hà
Bạng chưa từng tham gia, nàng vẫn đang ngủ trưa.

Dung Trần Tử đi đến phòng của Trang Thiếu Khâm, trên
đường đi qua hòn giả sơn, bỗng nghe thấy một giọng nói rất quen tai vang ra từ
phía sau hòn giả sơn: “Sư phụ, chiêu thức này khó học quá, ta thật là ngốc mà”.

Lại thêm một giọng nói khác rõ ràng trong trẻo, Dung
Trần Tử lập tức nghe ra ngay đó là giọng của Thuần Vu Lâm: “Ta làm mẫu lại một
lần nữa, cô xem cho kĩ”.

“Vâng. Sư phụ…”. Giọng nói của cô gái càng lúc càng
nhỏ, tư thế càng lúc càng thân mật, “Người thật đẹp”.

Dung Trần Tử thoáng sững người, rồi mới nhớ ra được cô
gái đó là Lưu Tẩm Phương, tiểu thư của Lưu gia. Hắn là ai chứ, dĩ nhiên đã nhận
ra mối quan hệ giữa hai người này không hề đơn giản, nhưng thấy cảnh bất nhã
quân tử không nhìn, không nghe, nên vội vàng bỏ đi luôn, không hề dừng lại lấy
một khắc.

Phòng Trang Thiếu Khâm ngay sát vách phòng Hà Bạng,
Dung Trần Tử ngẩng đầu liếc nhìn cánh cửa vẫn đang đóng chặt, trong lòng muốn
nhắc nhở nàng một câu, nhưng lại chần chừ không muốn nói những chuyện mà mình
không có bằng chứng xác thực. Huống hồ, giờ nàng đang ngủ trưa, một mình xông
vào phòng, cô nam quả nữ cũng không tiện. Cuối cùng, hắn cũng chẳng nhắc nhở gì
nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3